“Oa!”
Thôi Văn Tường từ trên sofa bật dậy, há miệng thở dốc. Chiếc áo vest đắp trên
người bị rớt xuống, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Sao
vậy?” Một thanh âm thân thiết vô cùng lập tức vang lên.
Thôi
Văn Tường ngơ ngác nhìn người đàn ông lo lắng đi về phía mình, một lúc lâu mới
lấy lại tinh thần.
A, cô
nhớ ra rồi. Đây là văn phòng của Vi Hữu Thư, tối hôm nay anh phải tăng ca, cô ở
lại cùng anh. Không ngờ bất cẩn ngủ quên.
Sau khi
chia sẻ bí mật với Hữu Thư, hai người thương lượng rồi quyết định vẫn duy trì
trạng thái hiện tại. Dù sao chuyện linh hồn chuyển dời này rất là huyền ảo,
những người dám nhận không nhiều lắm. Cô lấy thân phận Diệp Cẩn Đồng để sống
tiếp sẽ tiện hơn.
Cô chủ
động nắm tay anh, cảm giác lạnh như băng trong giấc mơ lúc này mới giảm đi đôi
chút.
“Văn
Tường, em không sao chứ?” Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Vi Hữu Thư lo lắng hỏi.
“Em
không sao…” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng vô luận là vẻ mặt hoảng sợ hay thân thể
cứng ngắc cũng không giống như không có chuyện gì.
“Thật
sao?” Anh không tin tưởng lắm.
“Em chỉ
mơ thấy ác mộng thôi!” Ác mộng quá chân thật, làm cô toát mồ hôi lạnh.
Vi Hữu
Thư nhíu mày: “Nhìn mặt em tái nhợt như vậy, không phải là ác mộng bình thường
đúng không?”
Nhớ lại
cảnh trong mơ, cô hơi rùng mình, nói: “Em mơ thấy Lý Tuấn Gia… Hắn muốn giết
em!”
Nhắc
đến cái tên kia, Vi Hữu Thư liền nổi giận. Nhưng anh vẫn bình tĩnh nói: “Đừng
lo lắng, chỉ là mơ thôi mà. Bây giờ hắn đã ở trong trại giam rồi!”
Anh làm
việc hiệu suất vốn rất cao. Giận Lý Tuấn Gia đã nhiều lần trêu chọc bạn gái, vì
thế vài gày trước đó đã vận dụng các mói quan hệ cùng chứng cớ đang có, lấy tốc
độ nhanh nhất đưa Lý Tuấn Gia vào trại giam.
Đây mới
chỉ là bắt đầu mà thôi. Anh thề sẽ dung mọi biện pháp làm Kình Uy suy sụp, làm
cho Lý Tuấn Gia hai bàn tay trắng.
“Em
biết, nhưng…” Thôi Văn Tường thở dài, “Mấy ngày liền đều mơ phải giấc mơ đó.
Trong mơ, hắn không ngừng đuổi theo em. Sau đó em bị hắn bắt được, cố gắng giãy
dụa, rồi ngã vào vực sâu tối om… Cảm giác đó quá chân thật, thậm chí em còn cảm
hấy đau đớn…”
“Được
rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Không có việc gì đâu, nghe chưa?” Anh đau lòng hôn
lên trán cô, “Đói bụng chưa? Chúng ta ăn bữa tối thôi!”
“Anh đã
xong việc rồi sao?”
“Ừ…” Kỳ
thật là chưa xong, nhưng bạn gái quan trọng hơn.
Dù sao
anh là ông chủ, cho dù tiến độ công tác lề mề một chút cũng chẳng sao. Huống
chi, anh vẫn luôn làm vượt chỉ tiêu.
“Vậy
thì được! Tối nay nên ăn gì?” Đương nhiên Thôi Văn Tường không biết ý nghĩ của
anh, cười nói.
“Ở gần
đây có một quán rượu không tệ. Chúng ta có thể tản bộ, ăn xong rồi trở về lấy
xe!” Anh nói.
“Vậy đi
thôi!” Cô đứng dậy, vỗ nếp nhăn trên quần áo, cầm túi xách muốn đi ra cửa.
Anh giữ
cô lại: “Trời còn hơi lạnh, mặc thêm áo khoác đi!”
Cô cười
cười, để anh mặc thêm áo khoác cho cô, sau đó hai người dắt tay nhau rời khỏi
văn phòng.
Đường
xá gần công ty bọn họ rất phức tạp, có nhiều ngõ nhỏ quanh co. Cô công tác ở
đây đã được 4 tháng, nhưng vẫn chưa đi hết đường ở đó.
Lúc
này, Vi Hữu Thư đưa cô đi qua một con đường nhỏ lạ lẫm.
Nhưng
sau một lúc đi đường, sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch. Thậm chí Vi Hữu Thư
luôn nói chuyện cùng cô cũng không làm cô an lòng hơn.
“Này,
em không sao chứ?” Vi Hữu Thư nhận ra sự khác thường của cô, vội hỏi.
Nhưng
cô không đáp lời, thất thần trừng mắt về phía trước.
“Văn
Tường?” Anh bất an hô lên.
Đột
nhiên cô giãy tay anh ra, chạy như điên, không để ý Vi Hữu Thư đang kêu to ở
đằng sau.
Cảm
giác rất quen thuộc…
Thôi
Văn Tường vẫn chạy. Giống như trong giấc mơ, giấc mơ cô đã mơ rất nhiều đêm,
nhớ đến từng chi tiết.
Cô
thuần thục đi trên con đường nhỏ lạ lẫm, cuối cùng đứng ở nơi giấc mơ bị đứt
đoạn.
“Phù…”
Lâu rồi cô không chạy nhiều như vậy. Đến khi dừng lại, hai chân như nhũn ra,
bụng đau đớn vô cùng.
Nếu
không có Vi Hữu Thư đúng lúc ôm lấy cô, có lẽ cô đã ngã ngồi trên đất rồi.
“Văn
Tường, em làm sao vậy?” Vi Hữu Thư lo lắng hỏi.
“Nơi
này…” Cô run run chỉ vào con đường bằng phẳng trước mắt, “Trước đây chỗ này đã
từng thi công đúng không?”
“Hình
như là vậy.” Vi Hữu Thư suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Đợi
đã, 4 tháng trước hình như Diệp Cẩn Đồng đã gặp tai nạn ở đây!”
“Đó không
phải là tai nạn!” Mặt cô trắng bệch, chậm rãi nói: “Cô ấy bị xô xuống! Hung thủ
là Lý Tuấn Gia!”
.*.
Sau một
hồi điều tra, chọn lọc bằng chứng từ camera ở những nơi gần đó, cùng với những
tình tiết trong mơ mà Thôi Văn Tường cung cấp, cuối cùng bọn họ cũng biết được
toàn bộ quá trình Diệp Cẩn Đồng gặp tai nạn.
Nửa năm
trước, Diệp Cẩn Đồng phát hiện trong công ty có nội gian, vì thế đã báo với Vi
Hữu Thư.
Lúc đó,
cô ấy nói với Vi Hữu Thư rằng không rõ người đó là ai, nhưng thật ra trong lòng
cô đã có thể nhận định đó là Alice Trương. Chẳng qua không có chứng cứ, thế nên
không dám tùy tiện nói rõ ràng.
Sau đó,
Vi Hữu Thư đã sắp đặt cái bẫy kia.
Diệp
Cẩn Đồng cố ý giúp Alice Trương làm một số việc, để cô ta thuận lợi lấy tư liệu
tiết lộ cho Lý Tuấn Gia.
Thực ra
nếu lúc đó cô ấy nói hết mọi chuyện với Vi Hữu Thư, để Vi Hữu Thư xử lý những
chuyện sau đó, thì sẽ không rước lấy họa sát than. Nhưng vì cô ấy muốn tâm muốn
lập công lớn, vì thế giấu diếm một số chuyện, còn giả vờ đồng ý, hòng muốn tiếp
cận Lý Tuấn Gia để lấy được nhiều chứng cứ phạm tội hơn.
Đáng
tiếc, sự việc bại lộ, Lý Tuấn Gia muốn giết người diệt khẩu.
Diệp
Cẩn Đồng thực sự đã chết, nhưng không hiểu sao lại để linh hồn Thôi Văn Tường
tiến vào.
Giết
người không thành, coi như vận may của Lý Tuấn Gia chưa cạn. Chẳng qua, hắn
phải ở trong lao ngục ngồi một thời gian nữa.
Sự tình
có vẻ như đã giải quyết xong. Lý Tuấn Gia vào tù ngồi, mà Alice Trương cũng bị
sa thải, phải bồi thường công ty một khoản tiền không nhỏ.
Sau đó,
Thôi Văn Tường không còn mơ thấy ác mộng kia nữa. Mặc dù cô cũng biết là rất
khó tin, dù sao cô cũng không phải là chủ nhân chân chính của thân thể này, lại
mơ thấy những chuyện đã từng xảy ra với thân thể, nhưng sự thật nó đã xảy ra.
Nhưng
tâm trạng Vi Hữu Thư lại đột nhiên lâm vào căng thẳng, mọi lúc mọi nơi đều quấn
chặt lấy bạn gái, thậm chí không kiêng nể gì công khai chuyện tình cảm văn
phòng của mình trong công ty.
Ví dụ
như, lúc này mới 5h30, còn nửa giờ nữa là tan tầm. Vi quản lý bước ra khỏi văn phòng,
nói với thư ký của anh: “Thu dọn đồ đạc đi, đừng quên tối nay còn có việc!”
Thôi
Văn Tường xấu hổ liếc nhìn các đồng nghiệp hoặc đang cười trộm, hoặc liếc tới
những ánh mắt mờ ám, thậm chí còn có người nói nhỏ: “Là ‘chuyện phòng the’
sao?”… vân vân và vân vân…
Vì thế,
cô đành phải nói: “Ừm… Vi quản lý, còn nửa giờ nữa mới tan tầm!”
Thế thì
sao chứ? “Anh là ông chủ, anh nói em có thể tan tầm ngay bây giờ!”
“Anh
đang lạm dụng quyền công!” Cô nhỏ giọng kháng nghị.
“Đúng,
anh đang lạm dụng quyền công, thế thì sao?” Anh vô cùng thoải mái thừa nhận.
Thế là
cô đành dọn dẹp đồ đạc dưới ánh mắt mờ ám của mọi người, rời khỏi trước thời
gian quy định.
“Tối
nay có chuyện gì quan trọng vậy? Tại sao nhất định phải tan tầm trước giờ?” Cô
nghĩ mãi mà không hiểu.
Mấy
ngày hôm trước, đột nhiên anh nói với cô tối nay có việc, yêu cầu cô phải sắp
xếp thời gian rảnh. Nhưng hỏi anh là chuyện gì, anh lại không đáp.
Không
ngờ người luôn công tác nghiêm túc chăm chỉ như anh lại công khai mang cô rời
khỏi công ty trước nửa giờ, càng khiến cô nghi vấn nhiều hơn.
Nhưng
Vi Hữu Thư chỉ nói, “Đến đó sẽ biết!”
“Bí cái
gì mà mật!” Cô than thở.
Anh chỉ
cười cười, không nói nữa.
Thái độ
của anh càng khiến cô tò mò hơn.
Nhưng
có lẽ vì mang theo tâm tình chờ mong cực cao, khi xe đi vào cửa một nhà hang
cao cấp, Thôi Văn Tường kinh ngạc.
“Chỉ ăn
một bữa cơm thôi mà, cần phải thần bí như vậy sao?”
“Muốn
để cho em bất ngờ mà!” Anh mỉm cười, dịu dàng nói.
Thôi
Văn Tường trừng mắt nhìn, mơ hồ cảm thấy đêm nay hẳn không chỉ ăn cơm đơn giản
như vậy. Nhưng lại không nghĩ ra, đến nhà hang ngoại trừ ăn cơm còn có thể làm
gì nữa.
“Xin
hỏi, quý khách đã đặt bàn chưa?” Vừa vào cửa, người phục vụ đã ân cần đến đón.
“Có.”
Vi Hữu Thư nói tên của mình.
“Xin
chào Vi tiên sinh, mời ngài đi theo tôi!” Bồi bàn dẫn bọn họ đi đến một gian
phòng riêng.
Vào
phòng, Thôi Văn Tường kinh ngạc phát hiện là bàn bốn người, không nhịn được
hỏi: “Anh còn hẹn người khác nữa sao?”
“Đúng
vậy!” Anh gật đầu, “Lát nữa em sẽ biết!”
Anh nói
như vậy là muốn cô không cần tiếp tục hỏi nữa.
Vào chỗ
ngồi sau, anh cầm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, không biết trong lòng đang suy
nghĩ gì.
Thôi
Văn Tường nhìn anh, đột nhiên nói: “Hữu Thư, gần đây anh có tâm sự gì sao?”
Từ sau
khi cô nhờ vào giấc mơ để tìm được nơi Diệp Cẩn Đồng gặp sự cố, anh bắt đầu trờ
nên kỳ quái.
Nhưng
lúc trước cô đã dò hỏi vài lần, đều bị anh đánh trống lảng không nói.
Vi Hữu
Thư trầm mặc một chút mới nói: “Văn Tường, thật ra anh rất bất an…”
“Bất
an?” Cô khó hiểu.
“Đúng
vậy, anh rất lo lắng em sẽ đột ngột rời khỏi anh.”
Thôi
Văn Tường sửng sốt, “Em đâu có định đi đâu…” Sao anh lại nghĩ cô sẽ rời khỏi
anh chứ?
“Anh
không có ý đó. Anh cũng tin em sẽ không bao giờ rời khỏi anh. Nhưng…” Anh cười
khổ, “Nói như vậy mặc dù không đúng với Diệp Cẩn Đồng, nhưng trước đây em vẫn
mơ thấy quá khứ của cô ấy, điều đó khiến anh lo lắng cô ấy có thể đột nhiên
quay lại, tiếp tục trở thành chủ nhân của thân thể này…”
Anh
không dám nghĩ đến nếu sang sớm tỉnh lại, phát hiện cô gái bên cạnh không còn
là người mình từng yêu thương, sẽ là cơn ác mộng đáng sợ như thế nào…
Thôi
Văn Tường kinh ngạc nhìn anh, “Đây là nguyên nhân làm anh bất an trong mấy ngày
qua?”
“Đúng
vậy!” Hắn thở dài, “Văn Tường, mặc dù thân thể này là của cô ấy, nhưng nếu một
ngày nào đó cô ấy đến đòi lại, em đừng trả cho cô ấy được không?”
Nghe
thấy lời nói lo láng của anh, trong lòng Thôi Văn Tường cũng cảm thấy áy náy.
“Thực
ra, sau khi cơn ác mộng kia biến mất, em đã từng mơ thấy cô ấy một lần!”
“Sao?”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, “Sao em không nói vói anh?”
“Em
cũng không cố ý đâu, chẳng qua nghĩ rằng anh không có hứng thú biết!”
“Đúng
là anh không có hứng thú với cô ấy, nhưng nếu chuyện liên quan đến em, cái gì
anh cũng muốn biết!”
“Thực
ra cũng không có gì, cô ấy nói cảm ơn em, thuận tiện nói lời từ biệt…” Thôi Văn
Tường nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên mỉm cười, “Cô ấy nói, cô ấy thực sự rất
thích anh, tiếc rằng anh không thích cô ấy. Nhưng không sao, dù sao bây giờ mọi
người đều nghĩ rằng Vi Hữu Thư yêu Diệp Cẩn Đồng. Cô ấy muốn mọi người vẫn cứ
nghĩ như vậy, cho nên em nghĩ sau này cô ấy sẽ không xuất hiện nữa, dù là mộng
hay là thực. Có thể… cô ấy đã đầu thai rồi cũng nên!”
“Nếu
thật sự như vậy thì tốt quá!” Anh thở phào nhẹ nhõm.
Không
ngờ lúc trước mình lại phiền não vì những chuyện sẽ không phát sinh như vậy.
Nhưng đúng là… may mắn quá.
“Kỳ
thật em cảm thấy tính cách cô ấy mặc dù hơi mạnh mẽ quá, nhưng cũng là một cô
gái tốt!” Thôi Văn Tường cảm thán.
“Anh
biết!”
“Thế
sao anh lại không thích cô ấy?”
Vấn đề
ngu ngốc này còn phải hỏi sao? Anh liếc cô một cái, nói: “Trên đời này vẫn còn
nhiều cô gái tốt mà. Anh không có khả năng yêu hết tất cả, đúng không? Huống
chi, trong lòng anh đã sớm có người…”
Trong
lòng Thôi Văn Tường ngọt ngạo, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh.
Cô như
thì thầm nói vào tai anh: “Nói nhỏ anh nghe nha, kỳ thật có lúc em thấy thay
đổi một thân phận khác, cũng không hẳn là không tốt!”
“Vậy
sao?” Anh nhíu mày.
“Vì nếu
không trở thành Diệp Cẩn Đồng, sẽ không có cơ hội biết con người thật của anh,
chúng ta sẽ không có cơ hội ở bên nhau!” Cô cười nhẹ nhàng.
Trái
tim Vi Hữu Thư khẽ run lên, vừa định nói gì đó, cửa phòng lại đột nhiên bị
người gõ hai tiếng, sau đó mở ra, làm Thôi Văn Tường sợ tới mức vội vàng buông
tay.
Ai… Đến
bây giờ cô vẫn không quen thân mật với anh trước mặt người khác.
Bồi bàn
tươi cười như hoa đứng ở cửa nói: “Xin chào ngài, hai người khách khác đã đến
rồi!”
Nói
xong, cậu ta lui về một bên, để hai người kia bước vào trong phòng.
Thôi
Văn Tường ngẩng đầu nhìn người mới đến, lại hoàn toàn ngây dại.
Bị
Tuyển Giai Phu
Chương 10 ~ Part 1 ~
“Hữu
Thư, anh…” Cô không ngờ anh sẽ mời cha mẹ cô đến.
Không
phải đã thỏa thuận sẽ giữ bí mật thân thế của cô cả đời sao? Hơn nữa phải làm
sao để cha mẹ cô tin tưởng? Cô không muốn bị nhầm là kẻ điên hay quái vật!
Hay là
anh cũng không định để cô và cha mẹ nhận lại nhau, chẳng qua biết cô nhớ cha mẹ
nên để cô nhìn thấy bọn họ?
“Bác
trai, bác gái, đây là bạn gái của cháu.” Vi Hữu Thư không để ý đến nét mặt
khiếp sợ của cô, chỉ kéo cô đứng dậy giới thiệu, lại cố ý bỏ qua tên cô, rồi
quay đầu nói với cô: “Đây là cha mẹ của Văn Tường.”
Thôi
Văn Tường nhìn thẳng vào hai người, hốc mắt nóng lên, một lúc lâu sau mới nhẹ
nhàng nói: “Cháu chào hai bác…”
“Chào
cháu…” Hai vợ chồng Thôi gia lạ lẫm chào hỏi, lại hơi cảm thấy phản ứng của cô
có chút kích động quá mức.
“Đúng
rồi, đây là xà phòng thủ công bạn gái cháu làm, muốn tặng bác trai bác gái, coi
như là lễ gặp mặt.” Vi Hữu Thư mỉm cười đưa một khối xà phòng anh lấy mấy ngày
trước ở nhà cô.
Hai vợ
chồng Thôi gia ngẩn ra.
Kỳ thật
bọn họ không hiểu lắm tại sao con trai út của bạn tốt lại đột nhiên hẹn bọn họ
cùng dùng bữa với bạn gái của hắn, lại càng không hiểu sao hắn lại tặng xà
phòng thủ công do bạn gái hắn làm. Nhưng vì lễ tiết, bọn họ vẫn nhận, cũng nói
tiếng cảm ơn.
Nhưng
khi bà Thôi nhìn chữ viết trên giấy gói xà phòng, đột nhiên ngây dại.
“Ông
ơi, đây là…” Bà vội vàng nắm lấy tay chồng, “Ông nhìn mà xem…”
Ông
Thôi không hiểu sao vợ mình lại kích động như vậy. Nhưng khi ông nhìn rõ khối
xà phòng kia, sắc mặt đại biến, “Trời ơi, đây là…”
Bọn họ
không cổ vũ cũng không phản đối sở thích của con gái. Sau khi Văn Tường mất,
trong nhà còn giữ lại không ít xà phòng cô làm.
Bọn họ
nhìn vô số lần, đã quá quen thuộc với cách đóng gói và chữ viết rồi.
Bà Thôi
mở miệng muốn gọi, lại đột nhiên phát hiện vừa rồi Vi Hữu Thư không giới thiệu
tên cô, vì thế bà chần chờ một lúc mới nói: “Ừm… Tiểu thư, đây đúng là cô làm?”
Thôi
Văn Tường nhìn thấy bạn trai đưa ra khối xà phòng cô làm, liền hiểu được ý của
anh.
Kỳ thật
nghĩ lại cũng đúng. Dù cô muốn giấu giếm người trong thiên hạ, cũng không cần
phải giấu cha mẹ mình.
Trên
đời này, người thực sự quan tâm đến cô, cho dù cô có trở thành thứ gì vẫn luôn
yêu cô, chính là ba người trước mắt.
Vì thế,
cô nghẹn ngào nói: “Đúng, là con làm…”
“Nhưng…
Sao có thể có chuyện như vậy được…” Ông Thôi thì thào, “Cháu tên gì?”
“Hai
bác, bạn gái cháu ở bốn tháng trước bị ngã từ trên cao xuống, bị thương.” Không
ngoài dự đoán, anh nhìn thấy hai lão đều biến sắc mặt, đó là kết quả mà anh
muốn, “Sau khi tỉnh lại, cô ấy mất đi trí nhớ trước kia, lại không hiểu sao có
được trí nhớ của người khác.”
Nếu
bình thường, hai vợ chồng Thôi gia chắc gì đã tin lời anh nói. Nhưng khối xà
phòng kia là thật, hơn nữa vì quá nhớ con gái, khiến bọn họ dao động tinh thần.
“Ý cháu
là…”
“Nói
cho hai bác nghe em nhớ được những gì.” Vi Hữu Thư khẽ đẩy cô.
“Con
nhớ rõ…” Cô chậm chạp nói, “Con nhớ gia đình con có ba người. Sinh nhật của ba
là ngày ba mươi tháng tám, sinh nhật mẹ là ngày mười lăm tháng tư, còn con là
ngày mười ba tháng ba. Mẹ sinh con năm hai bảy tuổi. Ba thích ăn thịt nấu đông
nhất. Thứ bảy nào cũng đi đánh golf với bạn bè, chủ nhật thỉnh thoảng lại ở nhà
pha trà chơi cờ với bạn bè, có lúc lại đi leo núi. Mẹ lại rất thích ăn cua,
bình thường ở nhà thích đánh đàn…”
Bà Thôi
run giọng nói: “Năm lớp năm tiểu học, có phải con…”
“Năm
lớp năm tiểu học, có một lần con đi biển với bạn cùng lớp chơi, suýt chút nữa
chết đuối, nhưng sau đó được cứu sống. Sau đó con không dám bơi lội nữa.”
Ông
Thôi cũng nói: “Năm con mười bảy tuổi…”
“Năm
con mười bảy tuổi đã bị tai nạn xe cộ, nhưng không nghiêm trọng lắm, trên đùi
bị một vết sẹo lớn. Từ đó trở đi con không mặc quần ngắn nữa.”
Cô hít
vào một hơi thật sâu, nhìn cha mẹ khiếp sợ, cười khổ: “Sau đó, tháng tư năm hai
mươi bảy tuổi, con thử áo cưới xong đi đến công ty tìm vị hôn phu. Sau khi rời
đi trượt chân té từ trên cầu thang xuống. Tỉnh lại, liền thấy đã thay đổi một
thân thể.”
“Văn
Tường, con đúng là Văn Tường rồi!” Bà Thôi kích động la lên. Đến đây đã không
còn hoài nghi nữa, vội vàng đi lên ôm lấy cô.
“Ba,
mẹ.” Cô rưng rưng nhìn hai người, “Con là Văn Tường, con đã trở về rồi!”
.*.
“Hồi
hộp à?” Vi Hữu Thư vén lọn tóc của cô ra sau tai, nghiêng đầu nhìn trang phục
hôm nay của cô.
Ân, rất
hoàn mỹ. Khó trách trước đây cha mẹ anh rất thích cô.
Nhưng
nhìn cô có vẻ mất tự nhiên.
“Em hồi
hộp quá!” Thôi Văn Tường nói thật.
Vi Hữu
Thư mỉm cười, “Hồi hộp gì? Trước kia em cũng gặp cha mẹ anh rồi mà!”
Thực
tế, trước đây cô đã gặp cha mẹ anh nhiều lần với thân phận chuẩn con dâu.
“Nhưng
cảm giác không như thế này…”
“Không
giống ra sao?”
Cô nghĩ
một chút, “Lúc trước khi em gặp hai bác chỉ cảm thấy như gặp trưởng bối, cho
nên cũng không thấy khẩn trương.”
“Chẳng
nhẽ hôm nay không phải?”
Cô nhẹ
“Ừm” một tiếng, cười hơi e lệ: “Hôm nay gặp cha mẹ bạn trai mà.”
Đương
nhiên là khác.
Vi Hữu
Thư nghe xong, trong lòng mừng rỡ, khoái trá hôn lên mặt cô làm cô bối rối
ngượng ngùng, sợ son môi bị anh ăn hết.
Nhưng
anh mặc kệ cô kháng nghị, vui vẻ nhấm nháp, có gì thì tô lại là được rồi.
Đương
nhiên anh biết Văn Tường không có cảm tình sâu lắm với anh hai, nhưng chuyện cô
suýt nữa gả cha anh hai vẫn khiến anh để ý, sợ cô còn lưu luyến Vi Hữu Luân.
Nhưng
nghe cô nói như vậy, anh đã hiểu mình sẽ không bao giờ để bụng chuyện đó nữa.
Thôi
Văn Tường lại không nghĩ như vậy. Cô mất nhiều sức mới thoát khỏi bàn tay ác ma
cùng cái hôn của anh, trong lòng thầm oán anh không chịu để ý xung quanh, lấy
gương tô lại son môi.
Thật
là… Đang đứng ở trước cửa Vi gia mà anh còn như vậy, muốn hại cô gây ấn tượng
xấu sao?
Nhưng
bị anh quấy rầy như vậy, cảm giác hồi hộp của cô đã biến mất không ít.
“A, đây
không phải là em trai thân yêu của anh sao?” Một thanh âm trào phúng lạnh lùng
vang lên .
Hai
người ngẩn ra, cùng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Vi Hữu
Luân đứng ở kia, oán hận nhìn hai người.
Giờ
phút này tâm trạng Vi Hữu Thư vô cùng tốt, vì thế không so đo với hắn, chỉ thản
nhiên gọi một tiếng “Anh hai” rồi cầm tay bạn gái chuẩn bị vào nhà.
“Không
ngờ được… Chuyện mới mấy tháng, giờ đến lượt mày mang bạn gái về nhà.”
Giọng
nói kia muốn bao nhiêu chua có bấy nhiêu. Thôi Văn Tường bắt đầu nghi ngờ trước
đây mắt mình có mù hay không mà lại cảm thấy hắn ta hào hoa phong nhã.
“Nhờ
phúc của anh.” Vi Hữu Thư nhoẻn miệng, những lời này là thật lòng.
“Nghe
nói bạn gái của mày cũng là thư ký?” Vi Hữu Luân cười lạnh, “Mày không sợ bị
như tao lần trước sao?”
“Yên
tâm. Tôi và bạn gái không phải phụng tử thành hôn. Tôi cũng không có bắt cá hai
tay!” Vi Hữu Thư mặc kệ hắn, tiếp tục đi tới.
“Dư
Tình phá thai rồi.” Vi Hữu Luân la lên, “Mày hại chết con tao!”
Vi Hữu
Thư dừng chân, “Tôi thật sự muốn biết tôi có liên quan gì đến chuyện Viên tiểu
thư phá thai?”
Anh có
ép cô ta phá thai sao? Làm gì có!
“Nếu
mày không ngăn cản tao và Dư Tình kết hôn, cô ấy sẽ không phải phá thai.”
“Lúc đó
tôi đâu có ngăn cản hai người.” Vi Hữu Thư không chấp nhận bị vu oan, “Tôi nói
rất rõ, hai người muốn kết hôn thì cứ kết, tôi đâu có ngăn cản.”
“Ha,
mày nói dễ nghe thật. Mày làm gì cho tao cơ hội để chọn lựa? Lúc đó tao không
chia tay với cô ấy thì phải ngồi tù!”
“Nếu
anh thực sự yêu cô ta, sao lại không chấp nhận ngồi tù để bù đắp sai lầm của
mình? Nếu anh bất chấp mất đi tất cả cũng muốn cưới cô ta, hai người đã sớm kết
hôn rồi. Huống chi cho dù hai người chia tay, Viên tiểu thư cũng có thể không
phá thai. Đó là do cô ta chọn, liên quan gì đến tôi? Tất cả đều là do hai người
tự chuốc lấy. Anh chọn tham ô công quỹ, bắt cá hai tay. Cô ta chọn là người thứ
ba, lợi dụng cái thai để ép anh cưới cô ta. Sau đó, anh lại chọn vì tiền đồ bản
thân mà buông tha cô ta, cô ta lại chọn bỏ đi con của hai người. Hai người gieo
gió gặt bão, lại cứ đổ lỗi cho người khác, không cảm thấy buồn cười sao?” Vi
Hữu Thư đã sớm nghẹn khuất, vừa vặn có cơ hội phát tiết.
“Mày…
Mày…” Vi Hữu Luân phẫn nộ, lại không thể phản bác lời anh, cuối cùng chỉ có thể
vừa giận vừa xấu hổ nói: “Hừ, đừng tưởng mày sẽ có kết quả tốt. Dư Tình là phó
tổng thư ký của công tý chúng ta, chẳng những có bằng cấp, xinh đẹp, lại mang
thai con của tao, chẳng qua xuất thân kém một chút, ba mẹ còn không cho tao
cưới. Thư ký của mày thua kém Dư Tình đủ thứ, nghe nói còn là trẻ mồ côi, ba mẹ
không bao giờ đồng ý!”
“Tôi
nghĩ chuyện này không cần anh hai lo lắng.” Vi Hữu Thư không để ý đến hắn, lại
dịu dàng nói với bạn gái: “Chúng ta vào thôi.”
“Vâng.”
Thôi Văn Tường cười khẽ.
Vi Hữu
Luân nhìn bóng dáng thong dong của bọn họ, càng nghĩ càng hận.
“Hừ. Để
tao xem tụi mày bị ba mẹ phản đối như thế nào!” Hắn nhanh chóng chạy vào nhà.
Chẳng
qua hắn không ngờ vừa bước vào đã trợn tròn mắt.
“Hữu
Thư con về rồi à? Nhanh nhanh nhanh, mẹ chờ con mang Cẩn Đồng về mãi… Ai, đây
là Cẩn Đồng sao? Thật xinh đẹp! Vừa nhìn đã thấy thích rồi!”
Bác gái
mừng rỡ nằm tay bạn gái của em trai mình là ai? Đúng là bà mẹ khó tính của hắn
sao?
Vi Hữu
Luân vô cùng hoài nghi mình bị hoa mắt rồi.
“Bác
trai bác gái, hôm nay mới đến thăm, thật có lỗi…” Thôi Văn Tường cười nhẹ.
“Ai,
đúng là lỗi của cháu. Sau này nhớ phải đến thường xuyên đấy!” Bà Vi vỗ nhẹ tay
cô, tràn đầy yêu thương.
“Mẹ!”
Cuối cùng Vi Hữu Luân nhịn không được mở miệng.
Bà Vi
nhìn con trai cả, hơi trầm mặt xuống. Từ sau khi hắn đưa Viên Dư Tình về nhà,
lại lòi ra chuyện tham ô công quỹ, bà chưa thoải mái đối xử với hắn lúc nào.
“Về rồi
đấy.” Bà lãnh đạm nói với hắn, nhưng quay đầu lại nhìn Thôi Văn Tường đã cười
toe toét, “Đến đến, sao lại đứng không như thế, vào ngồi đi.”
“Mẹ! Cô
ta là thư ký của Hữu Thư, còn là trẻ mồ côi nữa!” Vi Hữu Luân căm giận bất bình
kêu.
Đối xử
quá khác biệt!
Vì sao
Dư Tình không được? Diệp Cẩn Đồng kém cô ấy nhiều như vậy, lại được đối xử như
vậy?
“Tôi
biết rồi!” Bà Vi lại liếc nhìn hắn một cái nói, “Ai, Cẩn Đồng cũng rất khó khăn
đi. Nghe nói hằng tháng cháu còn phải lấy một phần lớn tiền lương quyên góp cho
cô nhi viện, đúng là một cô gái tốt bụng thiện lương.”
“Đó là
trách nhiệm của cháu.” Thôi Văn Tường ôn nhu nói, thuận tiện cầm túi giấy trong
tay đưa cho bà Vi, “Đúng rồi bác gái, nghe Hữu Thư nói bác thích ăn bánh thơm
tô, nên hôm nay cháu mua một ít. Cháu nghĩ đồ vật gì Vi gia cũng không thiếu,
nếu tặng hàng hiệu thì múa rìu qua mắt thợ rồi. Vì thế cân nhắc mãi, chỉ dám
đưa ít trái cây, hi vọng bác đừng để ý.”
Quen
biết bà Vi nhiều năm như vậy, đương nhiên cô hiểu nên làm thế nào là tốt nhất.
Tiệm
bánh thơm tô này rất nổi tiếng. Nhưng mỗi ngày lại chỉ bán một trăm hộp, bán
hết không làm nữa, có tiền cũng khó mua. Buổi sáng hơn sáu giờ đã phải xếp hàng
chờ mua.
“Ông nó
nhìn mà xem, cách nói chuyện thật giống Văn Tường, hơn nữa còn rất tri kỉ.” Bà
Vi cảm động, “Khó trách Thôi gia chẳng những thu dưỡng cháu, còn không ngừng
nói tốt về cháu. Lúc đó bác còn nghĩ, bọn họ thật may mắn. Tuy Văn Tường đã bất
hạnh qua đời, bọn họ lại có thêm một đứa con gái tốt. Từ lúc đó bác vẫn muốn
gặp cháu. Không ngờ, cháu lại trở thành bạn gái Hữu Thư. Có lẽ đây là duyên
phận…”
“Đúng
vậy. Văn Tường mất, hai bác cũng buồn lắm. Dù sao nó cũng sắp kết hôn với Hữu
Luân.” Ông Thôi vui mừng gật đầu, “Không ngờ quanh co lòng vòng, hai nhà Vi
Thôi chúng ta vẫn có thể làm thông gia…”
Kỳ thật
chủ yếu là vì nguyên nhân này mới làm cho Vi gia chấp nhận cô nhanh như vậy.
Bọn họ
và Thôi gia quan hệ tốt. Cô gái này dù không có quan hệ huyết thống với Thôi
gia, nhưng lúc đầu nghe hai vợ chồng bạn tốt ca ngợi, bây giờ gặp mặt lại thấy
cô ôn nhu tri kỉ, thanh lệ thanh lịch, bộ dáng càng ngọt hơn Văn Tường mấy
phần, khiến bọn họ vừa nhìn đã thích.
Thành
kiến con người thực đáng sợ.
“Cái
gì?” Vi Hữu Luân ngồi một bên nghe, hoàn toàn ngây dại. Vốn hắn còn ngóng trông
cảnh em trai và bạn gái bị đuổi ra khỏi nhà, không ngờ lại là kết cục này.
Thôi
Văn Tường thừa dịp không ai chú ý nhìn về phía bạn trai nháy mắt, bội phục sự
sắp xếp của anh.
Mà Vi
Hữu Thư cũng đáp lại một nụ cười ấm áp.
Hết
thảy kỳ thật đều là chủ ý của anh.
Bao gồm
trước để cho cha mẹ cô không ngừng nói tốt về cô trước mặt hai vợ chồng Vi gia,
sau đó lại thu dưỡng cô, cuối cùng mới tuyên bố cho họ biết hai người đang kết
giao. Quả nhiên kết cục hoàn toàn trái ngược với Vi Hữu Luân và Viên Dư Tình.
Dù sao
anh đợi cô nhiều năm như vậy, sao có thể để cha mẹ ngăn cản tình yêu của mình!
Vì thế anh cẩn thận vô cùng, yêu cầu không thể có ngoài ý muốn.
Nghe mẹ
còn đang cằn nhằn lải nhải, anh đi tới trước nhẹ nhàng nắm tay cô, làm cô nhẹ
nhàng đảo qua đôi mắt đầy ý cười.
Bọn họ
thiếu chút nữa đã vuột mất nhau… Lại ngẫu nhiên có được một cơ hội gặp lại
nhau…
Sau
nhiều năm chờ đợi, cuối cùng anh có thể quang minh chính đại nắm tay cô.
Sau
này, anh sẽ không bao giờ buông ra nữa.
~*
Happy Ending *~