Khi
Thôi Văn Tường bưng khai đi ra phòng khách, liền thấy Vi Hữu Thư đang nhìn
mình, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Làm
sao vậy?” Cô khó hiểu.
“Không
sao!” Vi Hữu Thư lắc đầu, “Đây là trà gì thế?”
“Trà
quế!” Cô mỉm cười, buông khay, bên trên là một bộ bình chén sứ xinh đẹp, “Em
còn bỏ thêm chút mật, rất tốt cho người bị cảm cúm!”
“Cám
ơn!” Anh nhận lấy một chén, “Chén này rất đẹp!”
“Đúng
thế, tháng vừa rồi mới mua. Muốn uống trà mà trong nhà không có bình tốt thật
sự lá khó chịu!”
“Nếu
trước đây em thích uống trà, trong nhà sao lại không có bình chén tốt?” Bộ đồ
pha trà này vừa thấy là biết đắt đỏ, lại nhớ đến lúc trước mình tới, cô ấy lấy
ly Mark đổ trà hoa cho mình, sự chênh lệch này cũng quá lớn.
Nếu cô
ấy là người chú ý như vậy, thì sao lúc trước trong nhà một cái chén tốt cũng
không có? Nhưng nếu nói cô ấy không thích, thì việc gì phải tiêu nhiều tiên đi
mua một bộ đồ pha trà?
Hơn
nữa, khối xà phòng kia…
Đột
nhiên anh nhớ đến ba tháng trước, Văn Tường cùng Diệp Cẩn Đồng hình như gặp
chuyện ở cùng một ngày.
Hôm đó
bọn họ còn được đưa vào cùng một bệnh viện. Nhưng sau đó Văn Tường đã chết, còn
Diệp Cẩn Đồng thì mất trí nhớ.
Trong
chuyện này có gì đó đã xảy ra sao? Nhưng làm sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy?
Anh lắc đầu, tự nhủ mình không nên suy nghĩ kì quái, nhưng trong lòng vẫn không
ngừng hoài nghi.
“Ách…
Gần đây em mới bắt đầu thích uống trà!” Cô dừng một lát, bỗng thoáng nhìn thấy
trên bàn đặt một thứ, “Huh? Đây là…”
Cô mở
túi giấy, thấy ở bên trong là quà tặng mà bọn họ từng cùng đi mua, muốn tặng
cho ‘Thôi Văn Tường’.
“Buổi
sáng anh đến Thôi gia, bác trai bác gái trả lại cho anh.”
“Tại
sao lại trả lại cho anh?” Cô sửng sốt.
“Bọn họ
nói… Kỳ thật đã sớm phát hiện tình cảm của anh với Văn Tường.” Hắn hơi cười
khổ, “Bọn họ xin lỗi anh, nói trước kia cảm thấy anh không đủ trầm tĩnh chín
chắn, lo lắng Văn Tường nếu đến với anh sẽ không hạnh phúc, nên thường xuyên
nói với Văn Tường anh trai của anh tốt như thế nào, lại thường nói khuyết điểm
của anh, vì không muốn cô ấy sẽ chọn anh…”
Thôi
Văn Tường càng nghe càng trợn to mắt.
Hóa ra
là như vậy! Thật ra vì cha mẹ không ngừng dạy cô nghĩ ‘Vi Hữu Thư là người thô
lỗ’, nên cô mới có thành kiến với anh?
Cô muốn
nhớ lại, nhận ra hình như thật sự có chuyện đó…
Vi Hữu
Thư nói tiếp: “Nhưng sau khi Văn Tường qua đời, bọn họ so sánh hành động lời
nói của anh và anh trai, đã thấy mình bị mù mắt, cho nên cảm thấy rất áy náy
với anh.”
“Nhưng…
Em nghĩ chính Thôi tiểu thư cũng có trách nhiệm.” Cô nhẹ nhàng nói, “Cô ấy đã
lớn như vậy rồi, có mắt để nhìn, có đầu để suy nghĩ. Cho dù người khác có dạy
cô ấy cái gì, cô ấy cũng có thể tự nhìn, tự cảm nhận, mà không phải trực tiếp
phủ nhận anh.”
Anh lắc
đầu, “Chuyện này nói thì dễ, nhưng khi làm mới thấy khó. Anh cũng không giận cô
ấy.”
Đúng là
như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi với anh.
“Thế…
sao bọn họ lại trả lễ vật cho anh?”
Vi Hữu
Thư nhợt nhạt cười, “Bởi vì anh nói với họ, đây là thứ mà anh cùng cô gái anh
rất để ý chọn lựa. Bọn họ nghe nói em cũng thích tự làm xà phòng, nói nếu không
ngại thì hy vọng em có thể nhận phần lễ vật này. Dù sao những thứ này nên đưa
cho người cần nó. Văn Tường có lẽ cũng không hy vọng mấy thứ này chưa được sử
dụng đã bị đổ đi vì quá thời hạn.”
Cô chớp
mắt liên tục. Lời anh nói mang theo rất nhiều tin tức, làm cho cô không biết
nên tiêu hóa cái nào trước.
“Cẩn
Đồng, anh thừa nhận lời anh nói là vì muốn bọn họ an tâm, hy vọng bọn họ đừng
cảm thấy áy náy với anh nữa. Nhưng anh cũng không nói dối.” Anh cẩn thận nhìn
cô, “Mặc dù anh không thể quên Văn Tường nhanh như vậy, nhưng cũng rất thật
lòng với em. Cho nên hôm nay anh đến là vì muốn biết chuyện em chưa nói với
anh.”
Anh không
hiểu rốt cục là cái gì mà khiến cô cẩn thận như vậy, làm cho cô nghĩ sau khi
anh biết chuyện sẽ buông tha cho cô. Mà tính cách đột biến sau khi mất trí nhớ
của cô, cùng với thói quen thậm chí chữ viết của Văn Tường lại giống như đúc,
có thật sự là trùng hợp hay không?
Thôi
Văn Tường nhẹ nhàng vuốt ve lễ vật được đóng gói tinh xảo.
Cô
không phải mắt mù, đương nhiên nhận ra trong túi giấy ngoại trừ những thứ hôm
đó bọn họ cùng chọn lựa, còn có thêm không ít nguyên liệu khác, có cả tinh dầu
hữu cơ cao cấp cùng dầu lạnh hữu cơ.
Có lẽ
anh chạy đến siêu thị mua cho riêng cô…
Anh đều
mua những thứ mà cô thường dùng đến. Chắc chắn trước đó đã tìm hiểu rất kỹ rồi.
Đó là
mua cho riêng cô, mà không phải cho ‘Thôi Văn Tường’.
Mặc dù
anh nói thích ‘Thôi Văn Tường’, nhưng kỳ thực những gì anh đã làm cho ‘Diệp Cẩn
Đồng’ hiện tại, còn nhiều hơn cho ‘Thôi Văn Tường’.
Một lúc
sau, cô mới hít sâu vào một hơi, “Anh… thực sự muốn nghe chuyện của em sao?”
“Đương
nhiên!” Nếu không, cô nghĩ anh đến để làm gì? Cho dù cô gặp phải khó khăn gì,
anh cũng hy vọng mình có thể cùng cô đối mặt.
Thôi
Văn Tường trầm mặc một lúc, xoay người đi vào nhà bếp, cầm lấy Iphone.
Cô bật
máy lên, thử vài chức năng một lúc, cuối cùng mới mở ra một chức năng.
“Trước
hết anh nghe cái này đã.” Cô ấn nút.
Đầu
tiên, Iphone phát ra một tiếng vang không rõ, sau đó xuất hiện một giọng nữ rõ
ràng.
“Được
rồi, muốn đưa tôi đi gặp ông chủ của các người?”
Vi Hữu
Thư nhận ra giọng cô.
“Đi
theo tôi!” Một người đàn ông nói.
Sau đó
có một đoạn thanh âm mơ hồ không rõ. Cô liền bỏ qua, sau đó lại đến một đoạn
đối thoại có vẻ rõ ràng.
“Vì sao
tôi không hề bất ngờ là anh? Kình Uy phó tổng giám đốc, Lý Tuấn Gia?”
“Có vẻ
như cô đã rất chăm chỉ. Thế nào? Chuyện hợp tác, cô đã suy nghĩ kĩ chưa?”
“Xin
lỗi, trước mắt tôi không có lý do để đồng ý!”
“Cô nói
gì?”
“Từ đầu
đến đuôi, anh đều uy hiếp để bắt tôi phải đồng ý. Cho dù là uy hiếp đem chuyện
quá khứ nói cho Vi Hữu Thư, hay là bắt cóc tôi như hôm nay. Anh muốn tôi tin
tưởng thành ý hợp tác của anh như thế nào?”
Cuối
cùng Vi Hữu Thư hiểu được, đó là đoạn ghi âm hôm cô bị bắt cóc đã bí mật ghi
lại.
Tiếp
theo, Lý Tuấn Gia cười lạnh: “Thấy cô mất trí nhớ còn tưởng đã thay đổi như một
người khác, nhưng bây giờ tôi đã khẳng định cô đúng là Diệp Cẩn Đồng. Kỳ thực
trước đây tôi đã nói rồi, nếu cô có thể nói cho tôi biết điều kiện để tục ước
Ma Hồn của Quan Dương, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cô!”
“Ai mà
chẳng muốn có tiền! Ma Hồn là trò chơi kiếm tiền nhất của Quan Dương. Nếu Kình
Uy lấy được quyền đại lý, tiền bạc đương nhiên không thiếu. Chẳng lẽ một con số
xác thực mà Lý phó tổng cũng không muốn hứa hẹn với tôi?”
“Vậy cô
muốn gì? 1 triệu?”
“Đương
nhiên không. Giá cả như vậy thì quá bôi nhọ Lý phó tổng rồi. 10 triệu, tôi
không nghĩ cái giá này quá đáng đâu!”
“Cô
thật dám ra giá. Được, 10 triệu thì 10 triệu! Chỉ cần cô có thể lấy thứ đó cho
tôi, nhất định tôi sẽ gửi 10 triệu vào tài khoản của cô. Nhưng nếu cô dám giở
trò gì… Tôi nhất định sẽ không tha cho cô!”
“Anh rõ
ràng là không cho tôi cơ hội từ chối. Nếu đã như thế, đương nhiên tôi phải kiếm
lợi cho mình rồi!”
Ghi âm
đến đây, cô ấn nút dừng lại.
“Thế
nào? Có nghe được gì không?” Cô nhìn anh vẻ mặt âm trầm, giống như bị cáo đang
chờ tòa tuyên án.
“Lý
Tuấn Gia là thằng chết tiệt!” Anh không cần suy nghĩ liền nói.
Đây
không phải trọng điểm! Thôi Văn Tường vô lực nói: “Anh không nghe thấy em và
hắn nói chuyện sao? Hắn lấy chuyện quá khứ uy hiếp em, nếu em không nói với hắn
điều kiện tục ước Ma Hồn của công ty chúng ta, hắn sẽ nói ra những chuyện không
tốt trong quá khứ của em… nói với anh…”
“Em đã
làm gì à?” Anh hỏi lại.
“Em
không biết…” Đột nhiên cô cảm thấy buồn bực, “Em chẳng nhớ rõ cái gì cả…”
Cô thật
sự không biết Diệp Cẩn Đồng có làm chuyện gì hay không, cho nên vẫn buồn phiền
nghĩ ngợi.
“Thế
thì còn để ý hắn làm gì!” Anh không hiểu vấn đề của cô ở đâu.
Ngực cô
hơi cứng lại, “Nhưng… Em không nhớ cũng không có nghĩa là em không làm!”
“Được,
thế hắn nói em đã làm gì?”
“Hắn
nói…” Cô phân vân nhìn anh.
“Ân?”
Quên
đi, sớm muộn gì cũng chết! Cho dù Hữu Thư nghe xong tức giận không muốn ở bên
cô nữa, cũng tốt hơn sau khi kết giao bị Lý Tuấn Gia tuôn ra việc này.
Thôi
Văn Tường hít vào một hơi, quyết tâm lấy dũng khí như tráng sĩ một đi không trở
lại nói: “Hắn nói, lúc trước em tham sống sợ chết, cho nên lén tiết lộ nội dung
dự thảo của công ty và Thiên Hà cho hắn, để Kình Uy có thể cướp lấy quyền đại
lý.”
Nói
xong, cô khẩn trương nhìn anh.
Không
ngờ lại ngoài dự kiến của cô, anh không có bất kì phản ứng nào… Được rồi, nếu
cố chấp muốn biết, thì anh chỉ hơi cau mày.
“Chỉ có
thế?”
“Như
thế… còn chưa đủ sao?” Đây là chuyện lớn mà! Vì sao anh cứ dửng dưng như không
vậy?
“Xem ra
em thực sự mất trí nhớ, nên mới tin lời nói dối vụng về của tên đó.”
Cô ngây
người, một lúc lâu sau mới chần chờ nói: “Ý anh là…?”
“Cẩn
Đồng, em biết gì về mình trước đây?”
“Không
biết gì cả. Những gì em biết, đều là anh và các đồng nghiệp khác kể lại.”
“Vậy em
có biết vì sao mình lại ở chỗ này không? Với tiền lương của em, rõ ràng có thể
thuê một căn phòng tốt hơn nhiều.”
“Em
không rõ lắm…” Cô chần chờ, “Nhưng em phát hiện hằng tháng đều gửi không ít
tiền cho cô nhi viện, nên còn lại tiền cũng không nhiều…” Đương nhiên lúc này
cũng thế, “Có lẽ vì thế, nên mới thuê căn phòng rẻ tiền như vậy…”
“Theo
anh biết thì đúng là vậy.” Hắn gật đầu, “Cho nên, một cô gái hiểu được đạo lý
uống nước nhớ nguồn như em, làm sao có thể làm chuyện đánh cắp cơ mật của công
ty bán cho đối địch? Huống chi nếu em đã giúp Lý Tuấn Gia việc lớn như vậy, hẳn
là có thể nhận được không ít tiền, sao trong người lại chẳng có mấy đồng?”
Nói như
thế hình như rất có lý. Nhưng cô vẫn cảm thấy bằng vào những điều đó vẫn tin
cô, hình như hơi yếu kém, “Nhưng anh cũng nói Diệp… Ý em là, tính cách của em
yêu ghét rõ ràng…”
“Yêu
ghét rõ ràng không có nghĩa là người tham sống sợ chết. Còn nữa, cho dù em có
làm như vậy thật, đó cũng là hành vi trước khi em mất trí nhớ. Việc gì anh phải
lấy chuyện mà em không nhớ rõ để cãi nhau với em?” Anh tức giận chỉ vào trán cô,
“Không ngờ em lại phiền não vì chuyện này, còn dám làm anh tò mò lâu như vậy,
làm mấy ngày nay cứ nhấp nhổm không yên!”
Thôi
Văn Tường vừa tránh đi anh công kích, vừa trong lòng thầm nghĩ.
Cô đâu
biết sự tình sẽ diễn biến như vậy. Cô cũng vì thế mà phiền não lâu rồi, “Nhưng
chuyện Ngân Hà, chẳng lẽ thật sự trùng hợp?”
“Đương
nhiên không phải trùng hợp!” Vi Hữu Thư mỉm cười, “Lại nói, chuyện này đúng là
có dính dáng đến em. Khi đó em nói với anh, em phát hiện trong công ty hình như
có nội gian, tiết lộ chuyện công ty cho Kình Uy. Nhưng lại không biết đó là
ai!”
Bây giờ
nghĩ đến, Diệp Cẩn Đồng trước đây trên công việc ánh mắt và thủ đoạn đều không
đơn giản. Đương nhiên, bây giờ cô cũng rất cố gắng, thế là đủ rồi.
“Hả?”
Sao lại có dính dáng đến cô?
“Chuyện
ký đại lý với Ngân Hà thực ra là một cái bẫy. Khi đó đúng là muốn ký hợp đồng,
nhưng sau đó công ty cao tầng đã thảo luận kỹ, nhất trí cho rằng với tình huống
trước mắt, không nên khuếch trương nhanh chóng. Huống hồ, điều kiện mà Ngân Hà
đòi hỏi rất nghiêm khắc, chúng ta có thể kiếm được, nhưng lại có rất nhiều
phiền toái.” Anh giảo hoạt cười, “Bây giờ xem ra, Kình Uy kí hợp đồng với Ngân
Hà thành công, mặc dù nhìn thì có vẻ hào nhoáng, nhưng phía dưới thì gặp không
ít khó khăn. Nếu không sao lại bí quá hóa liều, cho dù bắt cóc em cũng muốn
cướp lấy Ma Hồn?”
Thôi
Văn Tường trợn mắt há hốc mồn, hoàn toàn không ngờ sự thật lại là như vậy.
Nhưng
nếu trong công ty có nội gian, thì đã giải thích được tại sao Lý Tuấn Gia lại
ra tay với cô.
Nhưng
cô càng nghĩ càng cảm thấy không ổn lắm.
“Đợi
chút! Tiếp theo anh đừng nói với em, đây là kế một mũi tên trúng hai đích, cùng
lúc không cho công ty mang danh lật lọng, lại quăng củ khoai nóng bỏng tay Ngân
Hà cho Kình Uy, còn thuận tiện tìm nội gian trong công ty!” Cô trợn tròn mắt
nói.
“Thật
thông minh! Không hổ là Diệp thư ký!” Anh vui vẻ khen cô.
.*.
Bị
Tuyển Giai Phu
“…” Cô
lại im lặng. Một cái bẫy âm hiểm như vậy, không cần nghĩ cũng biết là do anh
sắp đặt, “Vậy đã tìm thấy nội gian chưa?”
Vi Hữu
Thư thở dài, “Thật đáng tiếc, cuối cùng chỉ có thể thu nhỏ phạm vi, tập trung
được bốn nhân viên, nhưng không trực tiếp bắt được hung thủ.”
“Vậy
sao?” Cô nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng
lắm, giống như một bức tranh bị thiếu khuyết, làm cô không thể xâu chuỗi cả sự
kiện lại, “Nhưng nếu em không có quan hệ gì với Lý Tuấn Gia, vì sao hắn lại gây
sự với em?”
“Có lẽ
hắn nhận ra tay trong của hắn không thể thám thính được tin tức trọng yếu nên mới
ra tay với em. Em là thư ký của anh, lại vừa bị mất trí nhớ, dễ lừa hơn những
người khác.”
Nghe
anh nói cũng có lý, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó bị bỏ qua. Nhưng nhìn
nét mặt anh cũng không có vẻ đang giấu diếm cô cái gì.
Như
vậy… Là chuyện mà cả anh cũng không hiểu được sao?
“Dù sao
đi nữa cũng không thể để Lý Tuấn Gia tiếc tục giở trò nữa!” Cô cắn môi nói.
Mấy hôm
trước cô vội vàng áp chế và buồn phiền vì cảm tình với Vi Hữu Thư, đã quên mất
không tính sổ với Lý Tuấn Gia. Bây giờ thù mới thêm hận cũ, thật muốn cắn tên
khốn nạn kia mấy miếng… A, không được, cắn xong còn đau răng, không tốt lắm!
Ai, rốt
cục có cách nào để hắn bị trừng phạt đây?
“Đương
nhiên! Lúc trước anh định dạy dỗ hắn ta trên thương trường!” Vi Hữu Thư hừ nhẹ,
“Nhưng bây giờ thấy đoạn ghi âm của em là bằng chứng xác thực nhất, nộp lên tòa
án có thể định tội cho hắn, công bố truyền thông, hắn liền thân bại danh liệt!”
“Đúng
rồi, suýt chút nữa em quên!” Thôi Văn Tường gật đầu. Cứ nghĩ đến chuyện hắn bị
trừng trị, lại dùng bằng chứng do mình cung cấp liền cảm thấy rất vui vẻ.
“Cho
nên, Cẩn Đồng, cuối cùng em có đồng ý kết giao với anh không?” Bỗng nhiên anh
áp sát vào cô.
“Hả?”
Sao tự nhiên lại chuyển đến đề tài này? Cô bị dọa đến, hai má hồng hồng, bắt
đầu nói chuyện lộn xộn, “Này… Em đã nói rồi, nếu anh đã nghe chuyện của em mà
cảm thấy không sao cả, em đương nhiên là…”
Cô càng
nói càng nhỏ, cuối cùng ngậm miệng lại.
“Sao
cơ?”
“Là
đồng ý!” Cô yếu ớt nói.
Đừng
trách cô xấu hổ. Bây giờ nhớ lại, kiếp trước cô cũng chưa từng có kinh nghiệm
tỏ tình.
“Ha ha
ha…” Vi Hữu Thư cười to, giống như một bé trai mừng rỡ ôm chầm lấy cô.
Đó là
nụ cười đẹp nhất, sáng lạn nhất mà cô từng thấy. Thôi Văn Tường nghĩ vậy.
Trước
kia cô sợ bị tổn thương, nên hết lòng muốn trốn tránh. Nhưng bây giờ cô lại
muốn vĩnh viễn giữ lại nụ cười của anh.
Đó là
cảm xúc chuyển biến khi yêu một người sao?
Cô yêu
anh, anh cũng yêu cô. Thế là đủ rồi…
Đến mức
tình cảm của anh với ‘Thôi Văn Tường’… Được rồi, cô cho phép anh tiếp tục yêu!
.*.
Nếu nói
rõ ràng, mặc dù hai người đã chính thức kết giao, tuy rằng chỉ cách nhau có hơn
mười phút, nhưng suy nghĩ đã hoàn toàn thay đổi.
Cho dù
kiếp trước đã từng đính hôn, nhưng lúc đó Thôi Văn Tường vẫn còn mơ hồ với tình
yêu, không khác gì người mới. Vì thế chỉ nằm trong lòng bạn trai có chốc lát đã
xấu hổ, đỏ bừng mặt tránh đi, tiếp tục ngồi trên mặt đất làm nốt việc của cô.
Vi Hữu
Thư buồn cười nhìn cô ra vẻ trấn định.
Cô như
thế rất đáng yêu. Nhưng… đó thật sự là Diệp Cẩn Đồng sao?
Anh
thưởng thức xà phòng trên tay, lại ngẩng đầu nhìn động tác vô cùng thành thạo
của cô, rõ ràng là đã làm rất nhiều lần.
“Có cần
giúp đỡ không?” Anh hỏi.
“A?
Không, không cần! Anh cứ ngồi đó nhìn là được rồi!” Thôi Văn Tường lập tức nói.
Mặt cô
đã đủ nóng rồi, anh lại dựa vào đây nữa, cô sợ mình sẽ bị chảy máu não mất.
“Được
rồi!” Anh cúi đầu nhìn xà phòng trên tay, “Khối xà phòng này cho anh được
không?”
“Đương
nhiên là được!” Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Nhưng cái đó xấu lắm. Anh xem
lại có thích cái khác không?”
“Anh
chỉ thích cái này!” Anh mỉm cười.
“Ai,
mặc kệ anh!” Biết anh nhớ đến chuyện hôm đó, cô lại đỏ mặt, “Dù sao em cũng
không dùng hết, anh thích gì cứ lấy đi!”
“Có thể
tặng những người khác nha!”
Cô bỗng
nhiên ngừng động tác, giọng nói trở nên thản nhiên, “Không phải ai cũng thích
nhận xà phòng thủ công!”
Như cô
biết Vi Hữu Luân không thích.
Vất vả
làm xong xà phòng, kỳ thật cũng giống như đứa con của mình. Khi cô cầm một khối
xà phòng rất tốt mình vừa làm xong thật lòng đi tặng người, cùng chia sẻ tác
phẩm của mình với họ, có một số người rất vui vẻ nhận, nhưng cũng có không ít
người tùy tiện để qua một bên, khiến cô rất buồn.
Cho
nên, sau đó cô làm xong xà phòng đều không mang đi tặng nữa. Trừ khi có người
muốn nhận xà phòng của cô.
Vi Hữu
Thư nheo mắt.
Trước
đây khi anh đòi khối xà phòng thủ công kia của Văn Tường cũng đã từng nghe qua
những lời này.
Hiện
tại, anh gần như có thể khẳng định, Cẩn Đồng hôm nay có linh hồn của Văn Tường…
Cho dù không phải là toàn bộ, nhất định cũng có một phần trí nhớ.
Mặc dù
anh không biết vì sao sẽ như thế, cũng biết điều này quá mức hoang đường. Nhưng
có lẽ, cô sẽ giải thích tất cả cho anh.
Vấn đề
bây giờ là, làm thế nào mới có thể bí mật xác minh phỏng đoán vớ vẩn của anh?
Vi Hữu
Thư nhìn bóng người đang bận rộn. Cô không biết mình đang bị tính kế, còn vui
vẻ làm việc.
Tiếp
theo, anh đột nhiên kêu lên: “Văn Tường!”
“Cái
gì?” Thôi Văn Tường phản ứng theo bản năng, nhưng không thấy anh nói gì, cô
nghi hoặc ngừng động tác trên tay, “Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt
sâu xa của Vi Hữu Thư làm cô hơi sợ hãi, nhất thời cũng không nghĩ ra vấn đề ở
chỗ nào.
“Văn
Tường?” Anh lại nói, trong mắt phảng phất có ngọn lửa đang nhảy múa.
Thôi
Văn Tường sửng sốt ba giây, mới phản ứng lại.
Hiện
tại cô đang ở trong thân thể Diệp Cẩn Đồng, anh… tự nhiên lại gọi cô là Văn
Tường?!
“Anh…”
Cô thở gấp, “Anh sao vậy…”
Thôi
Văn Tường theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh, lại hiểu
ra mình không cần phải nói gì hết.
Người
đàn ông này, kỳ thật đã sớm nhìn thấu linh hồn của cô.
“Em là
Văn Tường!” Lần này, anh khẳng định nói.
Cô
không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn anh. Thậm chí cô còn không biết
nên sợ hãi hay vui mừng… có người nhận ra cô.
Có một
người như vậy, chẳng những yêu một Thôi Văn Tường bình thường lại nhát gan,
không có chủ kiến, còn nhận ra sự tồn tại của cô.
Cô bỗng
nhiên muốn khóc lớn một hồi.
“Đừng
nhìn anh bằng ánh mắt đó!” Vi Hữu Thư đi về phía trước, nhẹ nhàng ôm cô vào
lòng.
Nếu
tiếp tục đối diện với ánh mắt mãnh liệt của cô, anh không dám chắc mình sẽ
không làm gì với cô…
“Anh…
sao anh nhận ra?”
“Kỳ
thật anh đã hoang mang từ sớm!” Cảm thấy thân thể cô đang run rẩy, anh lại thở
dài, “Sao lại giấu anh lâu như vậy? Nếu anh không phát hiện ra, em định cả đời
cũng không nói với anh sao?”
“Nhưng
anh vẫn nhận ra!” Thôi Văn Tường thì thào: “Không ngờ anh lại tìm được em. Em
không biết chuyện gì đã xảy ra, tóm lại hôm đó sau khi tỉnh lại đã biến thành
thế này…”
Mấy
tháng qua, cô giống như một đứa trẻ lạc đường, đi loanh quanh trong bóng tối
mãi mà không tìm được lối ra. Mà hôm nay cuối cùng cũng có người tìm được cô,
cuối cùng lại có người gọi cô là ‘Văn Tường’, cuối cùng cô không còn là ‘người
đã chết’ nữa!
Bỗng
nhiên cô khóc lớn. Mấy tháng cố gắng chống chọi, nước mắt đều rơi ra tại đây.
“Đúng,
anh tìm được em. Văn Tường, sau này em không cần sợ hãi nữa!” Anh vỗ về mái tóc
mềm của cô, “Hôm nay em cứ khóc cho thoải mái đi, sau này không cho phép nữa!”
“Hữu
Thư!” Người đàn ông này, làm sao cô có thể không yêu cho được? “Mấy tháng nay
em vẫn sợ…”
“Đồ
ngốc! Sao trước đây không nói với anh?” Thấy cô khóc như một đứa bé, lòng anh
cũng đau theo, lấy ra một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, “Không tin anh
sao?”
“Chuyện
này rất kỳ lạ, anh sẽ không tin đâu…” Cô thút thít nói.
Cô cũng
lo sợ bất an, sợ bị anh coi là đồ điên, là yêu quái. Nhưng mặt khác cũng có cảm
giác như trút được gánh nặng.
Làm một
người khác trong suốt ba tháng, cô cũng cảm thấy mệt mỏi quá…
“Em
không nói, sao anh tin tưởng cho được!” Kỳ thật nếu không phải việc này rất ly
kỳ, anh đã sớm phát hiện ra.
Vi Hữu
Thư không dám tưởng tượng mình lại ngu ngốc như vậy. Thế mà anh vẫn tự nhận là
yêu cô, kết quả để cô lắc lư trước mặt anh hơn ba tháng, bây giờ anh mới dáng
khẳng định.
Nghĩ
đến cô suốt ngày phải chịu kinh sợ lo lắng nghi hoặc, nhưng trước mặt người
khác vẫn phải tươi cười, anh liền đau lòng vô cùng.
Thật sự
có thể nói với anh sao? Thôi Văn Tường mơ hồ nghĩ, lại nhận ra mình chưa cần
suy nghĩ nhiều, trong lòng đã có đáp án rồi.
“Vậy…
Anh muốn nghe chuyện gì?” Cô sợ hãi hỏi.
“Toàn
bộ!” Khẩu vị của anh rất lớn mà, “Anh muốn biết tất cả chuyện gì đã xảy ra với
em, kể cả lý do em ngã cầu thang, như thế nào nhận ra mình thay đổi thân thể
khác. Còn có… mấy ngày qua em sống như thế nào, có cảm giác gì?”
Thôi
Văn Tường suy nghĩ hồi lâu, yên lặng lau nước mắt, mới nhẹ nhàng nói:
“Kỳ
thật sau khi xảy ra chuyện này, em vốn tưởng cứ lấy thân phận Diệp Cẩn Đồng mà
sống cả đời, cho rằng kia chỉ là một giấc mơ…”
Cô vừa
sắp xếp lại suy nghĩ, vừa êm tai kể cho anh nghe về mọi chuyện mấy tháng qua đã
gặp phải…
.*.
Bị
Tuyển Giai Phu