“Em rất
thích anh nha!” Cô gái nhìn hắn cười nói.
Cô mặc
một bộ váy có đính hoa nhỏ, dung mạo mặc dù không phải rất đẹp, nhưng lại có
một vẻ độc đáo riêng biệt.
Khi cô
cười ấm áp, trong mắt hắn chỉ còn lại mình cô, không còn nhìn thấy ai khác.
Vi Hữu
Thư ngừng thở.
Trước
mắt là cô gái hắn thầm mến nhiều năm. Mộng đẹp khát cầu nhiều năm đã trở thành
sự thật. Hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô, không nói nên lời.
“Còn
anh thì sao? Hữu Thư, anh có thích em không?” ‘Thôi Văn Tường’ cười ngọt ngào
hỏi.
Đương
nhiên thích! Điều này không cần phải suy nghĩ nhiều.
“Anh…”
Hắn muốn nói hắn cũng thích cô, nhưng không hiểu sao, mới thốt ra một chữ ‘anh’
liền chần chờ.
Hắn làm
sao vậy? Vi Hữu Thư thực kinh ngạc. Rõ ràng thích cô lâu như vậy, tại sao lúc
này lại không nói nên lời.
Hắn hít
thở thật sâu, thử lại, cuối cùng ép chính mình lên tiếng, “Đương nhiên là anh
thích…”
“Vi
quản lý!” Một thanh âm khác đột nhiên ngắt lời hắn.
Hắn
quay đầu, thấy thư ký của mình đang đứng ở kia ngóng nhìn hắn, bộ dáng ưu
thương.
“Cẩn
Đồng…” Hắn thì thào ra tiếng, nhất thời đã quên bên cạnh là người trong lòng.
Hắn
nhìn Diệp Cẩn Đồng, tâm tình thực phức tạp. Trước đây, cô ấy làm cho hắn cảm
thấy phức tạp không kiên nhẫn, thậm chí còn có lần khiến hắn muốn né tránh cô.
Nhưng
ba tháng trước, từ khi cô mất trí nhớ, trước một Diệp Cẩn Đồng có tính cách dị
thường khác xa trước kia, ý tưởng của hắn lại chậm rãi thay đổi.
Hắn
phát hiện cô không còn mạnh mẽ áp người như trước đây, nhưng cũng không yếu
đuối vô lực như Văn Tường. Bình thường cô luôn dịu dàng mỉm cười với mọi người,
nhưng khi cần cũng có thể kiên cường dũng cảm.
Hắn…
không thể không bị hấp dẫn bởi một cô gái như vậy.
“Em
thích anh!” Cô nhẹ nhàng nói.
Thân
thể Vi Hữu Thư chấn động, trong lòng phảng phất như có gì lướt qua, nhưng hắn
không thể bắt được một tia tình tố mờ mịt kia, cũng không rõ ràng cảm giác của
mình đối với cô.
Hắn chỉ
biết hắn không chán ghét… Không, phải nói, hắn thực vui vẻ có thể nghe cô tỏ
tình.
“Em
biết anh không thích em!” ‘Diệp thư ký’ của hắn nhẹ nhàng mỉm cười, “Anh chỉ thích
Thôi Văn Tường.
Theo
bản năng, hắn muốn phản bác. Nhưng không biết nên phản bác như thế nào.
Đúng
thế, hắn không hiểu nên phản bác cái gì. Đúng là hắn thích Văn Tường cơ mà!
Nhưng
vì sao nhìn thấy Diệp Cẩn Đồng như vậy, trong lòng hắn lại giống như có một
tảng đá đè lên, nặng đến mức hắn không thể thở được?
“Nhưng
anh yên tâm, em sẽ không quấn quýt lấy anh như trước kia!” Diệp thư ký nhìn
hắn, lưu luyến không rời, nhưng lại nói lời cáo biệt, “Em sẽ rời đi rất xa,
vĩnh viễn không quấy rầy anh nữa!”
Nói
xong, cô cúi người chào hắn, sau đó liền xoay người bước đi xa.
Cứ như
thế để cho cô rời khỏi thế giới của hắn, vĩnh viễn không gặp lại? Trong đầu Vi
Hữu Thư hiện lên ý tưởng như vậy, bỗng dưng hoảng sợ.
“Không!”
Hắn thốt lên.
Không
được, hắn chỉ cần nghĩ vậy cũng đã không thể chịu đựng được!
“Không
được đi!” Hắn hoàn toàn quên mất Thôi Văn Tường bên cạnh, vội vàng chạy lên
phía trước, từ phía sau chặt chẽ ôm lấy Diệp Cẩn Đồng, “Em không thể đi…”
Hắn
không muốn cô rời đi. Hắn thà rằng cô cứ dây dưa bám lấy hắn như trước đây, chứ
không muốn cô cứ như thế mà rời khỏi sinh mệnh của hắn.
“Anh…
Anh buông ra…!” Cô lúng túng, không biết làm sao.
“Vậy em
không được rời đi!” Hắn yêu cầu.
“Được
rồi… Em không đi là được chứ gì? Nhưng anh đừng nắm chặt như vậy!”
Thanh
âm của cô nghe qua có vẻ trống rỗng, xa xôi, giống như truyền từ nơi khác mà
đến.
Hắn cả
kinh, đột nhiên mở mắt.
Khuôn
mặt xinh đẹp hiện ra gần ngay trước mắt hắn, cách hắn không hến ba mươi
centimet. Trong lúc nhất thời, Vi Hữu Thư không thể giải thích được tình huống
này.
“A, anh
tỉnh rồi!” Đôi môi đỏ tươi ướt át hơi mở ra, đôi mắt đẹp như nước hồ thân thiết
nhìn hắn, in lại thân ảnh của hắn.
Đó là
Diệp thư ký của hắn.
Cho nên
cô không rời đi? Biết được điều này, Vi Hữu Thư thở phào nhẹ nhõm.
May
quá… may mà cô vẫn còn ở lại, hắn cứ như vậy kinh ngạc nhìn cô, ngẩn ra.
“Anh
không sao chứ?” Thôi Văn Tường ngượng nghịu, hai gò má đỏ bừng.
Vì sao
cách hắn nhìn cô cho cô cảm giác cô rất quan trọng? Cô bị nhìn đến mức trái tim
đập loạn nhịp, đầu óc mơ hồ.
Nếu
không phải tay cô đang bị hắn nắm chặt không thể giãy ra, có lẽ cô sẽ không
chịu nổi ánh mắt của hắn mà chạy mất.
Thật
là… chẳng lẽ hắn không biết nhìn một cô gái như vậy sẽ khiến cô ấy hiểu nhầm
sao?
Lúc này
Vi Hữu Thư mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hắn
gượng ép mình rời mắt khỏi dung mạo ngượng ngùng kiều diễm kia, đánh giá khung
cảnh xung quanh, phát hiện nơi này vô cùng lạ lẫm.
“Đây là
đâu?” Thanh âm của hắn khàn khàn khiến bản thân hắn cũng khó mà nhận ra.
“Là
bệnh viện! Anh bị cảm mạo, té xỉu trong công ty.” Cô vẫn còn sợ hãi liếc nhìn
hắn, “Bị bệnh thì cứ ở nhà mà nghỉ ngơi, còn cậy mạnh gì chứ!”
Hắn té
xỉu làm cô rất sợ hãi, hoàn toàn quên lúc trước mới quyết định bảo trì khoảng
cách với hắn. Thậm chí còn xin nghỉ một buổi chiều, ở bệnh viện chăm sóc hắn.
“Anh
không nghĩ sẽ nghiêm trọng đến vậy!” Đó là nói thật. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa
từng trải qua chuyện này.
Khụ…
Mặc dù té xỉu do cảm mạo có chút mất mặt, nhưng thấy cô lo lắng như vậy, hắn
lại cảm thấy đáng giá.
Không
phải hắn sốt đến mức hồ đồ rồi chứ?
“Bác sĩ
nói virus cảm cúm lần này rất mạnh. Mấy ngày nay anh phải ngoan ngoãn ở nhà,
đừng đến công ty!” Thôi Văn Tường lặng lẽ rút ra bàn tay bị hắn nắm chặt.
Lúc
trước bởi vì thấy hắn hình như gặp ác mộng nên mới để cho hắn nắm. Nhưng ai ngờ
cô vừa động một chút, lực đạo trên tay hắn liền mạnh hơn, kiểu gì cũng không bỏ
ra.
Bây giờ
nên làm gì? Cô xấu hổ.
“Mấy
giờ rồi?”
“Hơn
tám giờ tối rồi. Anh đã hôn mê hơn nửa ngày, có muốn ăn gì không?” Cô lập tức
hỏi, nhân cơ hội thu hồi hai tay rơi vào ma trảo, làm bộ bận rộn mở ra bình giữ
ấm trên bàn.
“Đó là
gì vậy?”
“Cháo
do tôi nấu. Nhưng tay nghề của tôi không được tốt lắm, anh chịu khó một chút
nhé!” Cô múc một chén cháo, bỏ thìa vào đưa đến trước mặt hắn.
Nhưng
cô chờ một lúc, cũng không thấy hắn có ý muốn nhận lấy chén cháo, nhất thời
nghi hoặc, “Anh không muốn ăn sao? Tôi biết tay nghề của tôi rất tệ, nhưng anh
cũng nên chịu khó một chút…”
“Tôi
không có sức…” Hắn cười yếu ớt.
“Sao
cơ?” Cô ngây người, chần chờ chốc lát rồi nói, “Vậy… để tôi bón cho anh…”
Nhưng
động tác này thực sự rất thân mật. Tuy vậy, ngẫm lại chút… đường rồi, bệnh nhân
là lớn nhất.
Cô nhận
mệnh múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng hắn.
May mà
cháo này đã được một thời gian, mặc dù bỏ trong bình giữ ấm, nhưng cũng không
nóng miệng, vừa đủ để ăn được.
Nhưng
Vi Hữu Thư mới ăn một miếng, liền giật mình.
“Sao
vậy?” Thấy hắn xuất thần, cô hơi lo lắng.
“Đây là
cô nấu?”
“Ách,
đúng vậy. Có vấn đề gì sao?” Lúc trước cô đã nếm qua rồi, cho dù không thể gọi
là mỹ vị, nhưng cũng chưa đến mức khó ăn mà…
“Hơi
cháy…”
Mặt cô
đỏ lên, “Tôi đã nói rồi, tay nghề tôi không được tốt. Nếu anh không muốn ăn,
tôi xuống lầu mua cái gì đó lên!”
Thật
là… được ăn còn ngại. Cô rất hiếm mới xuống bếp nha!
“Tôi
nhớ trước kia cô nấu ăn không tệ!”
Thôi
Văn Tường cứng đờ. Diệp Cẩn Đồng có thể đừng toàn năng như vậy hay không nha!
Làm thế thân của cô ấy cũng thật vất vả!
“Tôi…”
“Cô
định nói mất trí nhớ nên quên rồi?” Hắn tiếp lời cô.
“Nhưng
dù sao cô cũng đoán chuẩn lắm! Biết tôi thích cháo ngô gà…” Hắn cười, “Không
cần lo, cháo này ăn ngon lắm!”
Trong
lúc nhất thời, Thôi Văn Tường không dám nói tiếp.
Nhiều
năm trước, khi cô vừa học đại học không lâu, vì nhà xa trường, cha mẹ cô mua
một gian phòng ở gần đó. Có hôm Vi Hữu Thư phụng mệnh cha mẹ hai nhà đưa đồ đến
cho cô.
Vốn dĩ
hắn đưa đồ xong sẽ trở về, nhưng cô thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, nên cố
lấy dũng khí gọi hắn lại, sau đó phát hiện hắn bị cảm nên phát sốt.
Mặc dù
không quen thuộc với hắn lắm, nhưng cô cũng không thể cứ như vậy mà đuổi hắn
đi. Lúc đó trời đã muộn, cô dọn dẹp lại phòng khách để hắn nghỉ ngơi lại một
đêm, thuận tiện nấu một nồi cháo cho hắn.
Cô
không am hiểu việc bếp núc, trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn, chỉ có
thể lấy cơm nguội cùng một ít thịt gà và hạt ngô còn thừa trong tủ lạnh, nấu
một nồi cháo ngô gà đơn sơ, nhưng không cẩn thận nên bị cháy.
Nhưng
lúc đó hắn lại ăn rất ngon miệng, giống như đó là món ăn ngon nhất thiên hạ. Có
lẽ vì thế, nên lúc này cô lại theo bản năng nấu cháo ngô gà.
Đột
nhiên nhớ đến chuyện cũ, Thôi Văn Tường mới phát hiện trong quá khứ bọn họ tiếp
xúc nhiều hơn cô nghĩ.
“Văn
Tường cũng từng nấu một chén cháo như vậy cho tôi…” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng,
như là đang hồi tưởng lại gì đó…
Tay cô
run lên, thiếu chút nữa liền làm rơi chén.
“Thật
đúng là trùng hợp!” Cô áp chế kích động trong lòng, bình tĩnh nói.
Nhớ đến
trong lúc hôn mê, hắn nắm chặt tay cô, có lẽ cũng vì mơ thấy ‘Thôi Văn Tường’…
Cảm
giác ghen tuông với chính mình thật sự là rất kỳ quái. Cô không khỏi thở dài.
“Bây
giờ cô thường khiến tôi nhớ đến Văn Tường. Sở thích giống, thói quen giống!”
Hắn bỗng nhiên nói: “Nhưng hai người cũng không giống nhau. Tính cách của cô
kiên cường quyết đoán hơn cô ấy!”
Thế thì
tốt rồi. Nếu năm đó Văn Tường có tính cách giống cô, có lẽ sẽ sống vui vẻ hơn.
Thôi
Văn Tường khiếp sợ nhìn hắn, không ngờ tâm tư của hắn lại tinh tế sâu sắc như
vậy.
Sau khi
thay đổi thân thể, cô nhìn thấy thế giới không giống trước đây, mục tiêu sống
cũng thay đổi. Gần đây cô cảm thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, không còn
là cô thiên kim tiểu thư không biết khó khăn nhân gian trước đây.
Mặc dù
mất đi bạn bè người thân ở kiếp trước, nhưng bây giờ cô cũng quen biết không ít
bạn bè mới. Đương nhiên trong đó vui mừng nhất, có lẽ vẫn là được nhận biết Vi
Hữu Thư chân chính.
“Anh
thích Thôi tiểu thư như vậy, tôi liền coi lời anh nói tôi giống cô ấy là một
câu ca ngợi vậy!” Cô khẽ cười, cảm giác trong lòng có đủ các tư vị, chua cay
đắng chát…
Có thể
được hắn đánh giá như vậy, nên thỏa mãn rồi.
Bón hắn
ăn hết cháo, Thôi Văn Tường đứng dậy dọn dẹp đồ đạc.
“Cẩn
Đồng!” Đột nhiên hắn gọi cô lại.
“Vâng?”
Hắn hơi
do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Em đừng đi, được không?”
Trong
khoảnh khắc, cô không hiểu rõ ý hắn.
Hắn
tiếp tục nói: “Mấy tháng Văn Tường vừa mất, tôi vẫn rất hối hận, hối hận trước
đây đã không theo đuổi cô ấy. Tôi vẫn nghĩ, nếu trước đây tôi có thêm chút dũng
khí hay xúc động, cho dù kết cục là tốt hay xấu, ít nhất cũng không hối hận với
chính mình, mà không phải luôn suy nghĩ như bây giờ. Nếu lúc đó tôi theo đuổi
cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không chết…”
Hắn
thống khổ làm cô đau lòng. Cô phải lấy hết sức mới có thể mở miệng nói, “Rồi
sao?”
“Tôi
không muốn hối hận nữa. Cẩn Đồng…” Hắn nhìn cô, “Nếu cứ để em rời đi như vậy,
tôi nhất định sẽ hối hận!”
.*.
Bị
tuyển giai phu
Tim cô
đột nhiên đập loạn nhịp…
Không
không không! Nhất định là cô hiểu nhầm hắn rồi, ý hắn tuyệt đối không phải như
cô nghĩ…
Cô ho
nhẹ hai tiếng, “Tôi cũng không có ý muốn đi mà, còn có thể ngồi ở đây một lát
nữa, chờ anh hạ sốt rồi mới đi…”
“Tôi
không nói đến bây giờ.”
“Ách…
Tôi cũng đâu có ý định từ chức…” Công việc phức tạp này thật vất vả cô mới quen
thuộc được, cứ như thế bỏ của chạy lấy người thì thật là lỗ!
“Tôi
cũng không nói đến công việc.”
“Vậy
thì đang nói cái gì?” Cô mê mang nhìn hắn.
“Nói
đến tình cảm của em!” Hắn cho cô đáp án, “Nếu để lạc mất trái tim em, tôi sợ
tôi sẽ phải hối hận cả đời.”
“Nói
dối…!” Cô buột miệng, “Rõ ràng anh chỉ yêu Thôi tiểu thư, làm sao có thể để ý
đến tình cảm của tôi!”
“Vấn đề
này… tôi cũng đã tự hỏi bản thân.” Hắn thở dài, “Không phải tôi thích Văn Tường
sao? Vì sao cô ấy mới qua đời ba tháng, lại có một người lặng lẽ chuyển vào tim
tôi? Tôi không hiểu! Rõ ràng còn chưa quên Văn Tường, vì sao lại bắt đầu để ý
đến một cô gái khác như vậy? Tôi thế này thì có khác gì anh trai?”
Không
ngờ sẽ được nghe lời bộc bạch của hắn, trong lòng Thôi Văn Tường vô cùng kích
động, giống như có vô số ánh sáng chiếu rọi làm cô mờ mắt.
“Nhưng…
hình như không giống!” Cô khó khăn nói, kỳ thật cũng không hiểu mình đang nói
cái gì, “Anh lại không có trách nhiệm gì với Thôi tiểu thư!”
“Đúng
thế. Nhưng tim tôi lại không thể qua được cánh cửa kia!” Hắn thở dài, “Tôi cũng
không định nhanh như thế sẽ nói với em điều này, muốn suy nghĩ kĩ càng rồi mới
quyết định. Nhưng chiều nay nghe được lời em nói, tôi đã hiểu nếu mình cứ tiếp
tục trốn tránh, tương lai sẽ hối hận!”
Cô kinh
ngạc nhìn hắn, không nói nên lời.
“Cẩn
Đồng, tôi biết điều này thật không công bằng đối với em. Nhưng em có nguyện ý
cho tôi chút thời gian hay không?”
Cô cảm
thấy hắn làm cho đầu óc mình choáng váng, chỉ có yếu ớt hỏi: “Thời gian…?”
“Tôi
yêu Thôi Văn Tường nhiều năm như vậy, không thể cam đoan cần bao lâu mới quên
được cô ấy. Em đồng ý chờ cô ấy hoàn toàn rời khỏi trái tim tôi, rồi sẽ cho em
một tình yêu trọn vẹn không?”
Mặc dù
lúc trước cũng có thể hơi hơi đoán được những gì hắn muốn nói, nhưng khi nghe
được cô vẫn cô cùng khiếp sợ.
Người
đàn ông này… đúng là kẻ mà ba tháng trước từng giận dữ vì nghĩ cô dùng lý do
mất trí nhớ để thu hút sự chú ý của anh ta?
Đầu
tiên anh ta yêu Thôi Văn Tường trong quá khứ, sau đó lại phải lòng Diệp Cẩn
Đồng hiện tại. Cô có thể nghĩ rằng anh ta xác thực là thích linh hồn cô, mà
không phải là vẻ bề ngoài không?
Nhưng
cô vẫn còn có chút nghi ngờ.
“Anh có
từng nghĩ rằng, có lẽ vì anh thấy tôi và Thôi tiểu thư có sở thích giống nhau,
nên mới cảm thấy hứng thú với tôi?”
“Làm gì
có!” Hắn cười nhẹ, nắm lấy tay cô, “Lúc đầu đúng là vì anh phát hiện em và cô
ấy có vài phần giống nhau nên mới để ý đến em, thậm chí từng nghi ngờ em bắt
chước cô ấy. Nếu không, tại sao anh lại có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy ở em?
Đương nhiên anh cũng biết là mình suy nghĩ nhiều! Dù sao em cũng không quen cô
ấy, chẳng qua cũng khó tránh khỏi cảm giác này. Nhưng bây giờ anh đã rất rõ
ràng em và cô ấy là hai người hoàn toàn khác biệt. Nếu là Văn Tường, bị bắt cóc
sao đủ bình tĩnh mà dũng cảm chạy thoát…”
“Bình
tĩnh dũng cảm cái gì? Hôm đó nếu không phải anh xuất hiện kịp thời, em không
biết mình sẽ trở thành cái gì nữa!” Lại nói đến, phải cảm kích anh ta.
“Em đã
làm rất tốt rồi! Không có mấy người làm được như em đâu!” Dù sao thân thể vẫn
còn rất yếu, Vi Hữu Thư nói chuyện một lát đã cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi nằm về
giường.
“Được
rồi, anh nghỉ ngơi đi đã, đừng nói chuyện nữa!” Thấy anh mỏi mệt, cô vội nói.
Cô biết
nhân phẩm của anh, cũng tin những lời anh nói với cô là thật lòng, không có một
chút dối trá.
Nhưng
cô vẫn còn nhiều bí mật cất giấu không nói với anh, không xác định anh có thể
chấp nhận hay không…
“Cẩn
Đồng, em còn chưa nói cho anh biết đáp án của em.” Vi Hữu Thư chăm chú nhìn cô,
trong lòng không yên, “Em nguyện ý chờ anh không?”
“Em…”
Kỳ thật vấn đề không phải là có đồng ý hay không! Bởi vì hai cô gái đều là cô
mà! Cô dùng nhiều thời gian mới có thể sắp xếp suy nghĩ một cách rõ ràng, cuối
cùng mới hạ quyết tâm nói, “Anh có thể nói với em như vậy, em rất vui. Đương nhiên
sẽ không từ chối rồi! Nhưng có một số chuyện, có lẽ phải nói với anh cho rõ.”
“Chuyện
gì?” Vi Hữu Thư nhíu mày.
Không
hiểu sao nhìn thái độ của cô, anh lại lo lắng.
“Việc
này thật ra nói thì rất dài, không biết nên bắt đầu từ đâu.” Thôi Văn Tường nhẹ
nhàng cười khổ, “Như vậy đi, bây giờ anh đang sinh bệnh, em cũng không muốn
nhắc đến để anh phiền lòng. Mấy ngày nay anh cứ an tâm tĩnh dưỡng, đến khi hết
cảm, chúng ta sẽ nói chuyện. Nếu đến lúc đó anh nghe xong mà cảm thấy không
sao, còn muốn ở bên cạnh em… Đương nhiên em sẽ đồng ý!”
“Nếu bí
mật em muốn nói là em chưa kết hôn mà có thai, có con riêng gì đó, anh có thể
nói thẳng với em rằng anh không để ý đâu!”
“Đương
nhiên không phải!” Cô bị anh chọc nở nụ cười, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái
hơn.
“Thật
sự không thể nói luôn bây giờ?” Kỳ thật chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, cho
dù là ở nơi nào vào thời gian nào, anh cũng nguyện ý nghe.
Cô lắc
đầu, “Em không muốn để anh bệnh nặng hơn. Cứ chờ cho đến khi anh khỏe lại rồi
nói!”
“Em đang
làm cho người khác tò mò đấy!”
“Em
đang cổ vũ cho anh mau hồi phục mà!”
“Chuyện
này là chuyện anh có thể khống chế sao?” Không phải cứ muốn là có thể khỏi bệnh
cảm cúm.
“Vậy
anh cứ ăn nhiều ngủ nhiều nghỉ ngơi nhiều, để thân thể luôn ở trong trạng thái
thoải mái nhất.”
“Nghe y
như là nuôi heo vậy!” Người nào đó lẩm bẩm, hiếm khi lộ ra tính trẻ con.
“Ai
nha, bị anh phát hiện rồi…”
“Em
thật là…” Anh nhẹ nhàng cười, đúng là không thể làm gì được cô.
.*.
Giữa
trưa, ánh nắng xuyên quan cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng rơi xuống phòng khách của
căn nhà trọ nhỏ cũ kỹ.
Một
thân ảnh mặc váy ngủ màu trắng ngồi bệt trên sàn nhà. Trên nền gạch sạch sẽ bày
đầy các loại dụng cụ.
Mái tóc
dài của Thôi Văn Tường được búi gọn gàng trên đầu, cài một cái kẹp hình mặt
trăng, cúi đầu chăm chú làm việc.
Bên
cạnh cô là hai giỏ dâu tây, bên trong đặt đủ các loại xà phòng cô làm từ trước
tới giờ.
Lúc
này, cô đang xử lý những xà phòng đã chín.
Bỏ
khuôn cắt thành khối xong, còn phải bọc ni lông rồi đặt phơi khoảng tám tuần
chờ khô hẳn, tránh cho xà phòng bị quá mềm hay quá đặc.
Bởi vì
đây là xà phòng thủ công, đồ vật rất mẫn cảm, rất dễ vì thời tiết, độ ấm, độ ẩm
thay đổi mà kéo dài hoặc thu ngắn thời gian khô chín. Mặc dù nói bình thường xà
phòng khô là có thể sử dụng, nhưng một khối xà phòng khi dùng cũng sẽ thay đổi
phẩm chất theo thời gian. Bình thường chỉ cần mấy tháng đầu là không dùng được
nữa.
Vì thế
cô chuyên môn làm một lượng lớn xà phòng cùng lúc, cho đến bây giờ mới chuẩn bị
đem xà phòng làm từ ba tháng trước thu gọn lại, bao bọc rồi tích trữ.
Nhưng
xà phòng thủ công cần thông gió, cho nên cô chỉ cắt giấy theo kích thước lớn
nhỏ, bao bọc đơn giản, rồi ghi chú ngày tháng ở trên đó.
Khi cô
bao bọc xong một giỏ xà phòng, mới lấy ra giỏ thứ hai, đang chuẩn bị xử lý thì
thấy một đám xà phòng Marseille bị vỡ vụn thành từng miếng nhỏ, bộ dạng rất
xấu, trong lòng đột nhiên đau đớn.
Cô còn
nhớ rõ, phần xà phòng Mardeille này cô làm sau vài ngày tham dự tang lễ ‘Thôi
Văn Tường’, trong lòng uể oải, bên trong còn lẫn lộn vài giọt nước mắt.
Không
ngờ khi đó Vi Hữu Thư lại đến. Mặc dù sau khi nói chuyện cùng anh, tâm tình của
cô tốt hơn rất nhiều, nhưng phần Marseille này đã bị quấy đến mức overtrace
(*). Cuối cùng chỉ có thể vội vàng bỏ vào khuôn, làm ra một đợt xà phòng thật
xấu.
Thôi
Văn Tường cầm lấy một khối Marseille, nhẹ nhàng vỗ về hoa văn méo xẹo trên đó.
Nếu lấy
tính cách theo đuổi hoàn mỹ trước đây của cô, số xà phòng này đã sớm bị cắt nát
vụn rồi bỏ vào dung dịch chờ tái chết. Nhưng số xà phòng này, cô lại luyến
tiếc.
Xem xét
mấy miếng xà phòng xấu xấu kia một lúc, cô mới lấy thước đo thể tích bọn nó,
muốn cắt cho nó một tờ giấy đóng gói phù hợp.
Không
ngờ mới bao xong hai khối, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Ai vậy
chứ? Cô nghi hoặc bỏ mấy thứ lên mặt đất, đi đến trước cửa.
“Vi
quản lý?” Cô kinh ngạc thối lên, “Anh hết cảm rồi sao?”
Cô còn
gọi anh là Vi quản lý? Vi Hữu Thư bất mãn.
“Nhờ
phúc của em, người ta bệnh nửa tháng, anh chỉ cần một tuần là khỏe!” Anh nhạt
giọng nói.
Xem ra
anh còn ghi hận cô lúc trong bệnh viện thừa nước đục thả câu, Thôi Văn Tường
cảm thấy buồn cười.
Nghe
thanh âm của anh còn hơi khàn khàn, nhưng đúng là tốt hơn nhiều so với trước.
Cô vẫn
không yên tâm lắm, đột nhiên nâng tay lên sờ trán anh, xác định độ ấm bình
thường mới nhẹ nhàng thở phào.
Nhưng
khi cô thu tay về, ngẩng đầu lại đón nhận ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của anh,
mới ý thức được hành động lúc nãy của mình quá tự nhiên, bất giác “A” một
tiếng, lui về sau hai bước.
“Không
mời anh vào uống nước à?”
Anh đã
nói vậy rồi, người ta có thể từ chối sao?
Mặc dù
làm ra vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng cô vẫn mừng thầm.
Bởi vì
anh đúng là quan tâm đến cô, nên vừa khỏi bệnh đã vội vàng chạy đến.
“Mời
vào!” Thôi Văn Tường lùi lại hai bước, “Nhưng em đang sửa sang lại xà phòng thủ
công, cho nên phòng khách hơi bừa bộn. Anh cứ tự nhiên ngồi đi, em đi pha trà.”
“Không
sao, em cứ từ từ!”
Vi Hữu
Thư chậm rãi đi vào phòng khách, thuận tiện đem quà đặt lên bàn.
Đây là
lần thứ hai anh bước vào nhà cô, cảm giác ấm áp sáng sủa hơn lần đầu, mặc dù
vẫn cũ kỹ khiến anh phải cau mày.
Vi Hữu
Thư đi đến nơi cô đang làm việc, xoay người nhặt lên một khối xà phòng vô cùng
quen mắt trong giỏ, bộ dạng rất xấu.
Đây là
xà phòng mà cô đang làm hôm anh tìm đến cô thì phải…
Nhớ tới
bộ dạng kêu rên của cô lúc phát hiện xà phòng quấy quá mức, bất giác anh mỉm
cười.
Nhưng
khi anh cầm lên một khối xà phòng đã bao bọc xong, nụ cười nhất thời đông cứng
trên mặt.
Phương
thức đóng gói cùng chữ viết xinh đẹp trên đó… anh rất quen thuộc.
Bởi vì
trong nhà anh còn có một khối xà phòng thủ công đặt hai năm nhưng luyến tiếc
không dùng. Đó là thứ duy nhất mà anh giữ gìn trong nhà cho tới nay, quà Văn
Tường tặng anh… Mặc dù khối xà phòng đó có thể nói là do anh quấn quýt đòi lấy…
Mà cách
đóng gói cùng chữ viết của hai khối xà phòng đó, dường như hoàn toàn giống
nhau!
Chuyện
gì đang xảy ra vậy?!
===oOo===
Chú
thích (*): Dung dịch sau khi trải qua phản ứng xà phòng hóa mới có thể biến
thành trạng thái xà phòng lỏng cố định, vì thế bình thường phải khuấy liên tục
dung dịch xà phòng đến mức độ đậm đặc (trace) rồi mới đổ vào khuôn, chờ đến khi
đông lại. Nếu chưa đạt đến trạng thái trace đã đổ vào khuôn thì phản ứng xà
phòng hóa sẽ không xảy ra hoàn toàn, không thể trở thành xà phòng. Nếu khuấy
quá mức sẽ biến thành overtrace, làm cho dung dịch xà phòng biến thành trạng
thái cố định, ngưng kết thành khối ở trong đó mà không thể đổ vào khuôn. Cho dù
có đập vỡ bỏ vào khuôn, hình dạng cũng sẽ không được hoàn chỉnh. Mà sau khi bỏ
khuôn cắt thành khối, cũng sẽ nhìn thấy những lỗ nhỏ trên bề mặt, ảnh hưởng mỹ
quan.
Bị
Tuyển Giai Phu