“Hữu
Thư a, giữa trưa con có rảnh thì về nhà một chuyến đi!”
Sáng
chủ nhật, Vi Hữu Thư liền bị mẹ gọi điện thoại đánh thức.
Hắn
nhìn đồng hồ báo thức đầu giường. Mới hơn sáu giờ sáng…
“Có
chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên gọi đến?” Từ sau khi Văn Tường qua đời, hắn
không có một ngày ngủ ngon. Mỗi ngày đều ở trên giường lăn qua lăn lại đến khi
sắc trời trở nên trắng. Cứ kéo dài hơn nửa tháng, nay sáng sớm lại bị đánh
thức, gọi điện đến lại là mẹ, hắn chỉ phải vỗ cái đầu đau nhức từ trên giường
ngồi dậy.
Tuy
rằng đã sớm chuyển ra khỏi nhà sống độc lập, nhưng kỳ thực hắn cùng cha mẹ quan
hệ không tệ lắm.
Đương
nhiên, hắn cảm thấy ở trong đó cũng có nhân tố ‘khoảng cách sinh hảo cảm’. Nếu
không cứ ở lại trong cái nhà đày quy củ đó, mỗi ngày không cãi nhau mới là lạ.
“Còn
không phải hôn sự của anh trai con!” Bà Vi tức giận nói.
“Hôn
sự?” Hắn ngẩn ra, “Nhưng Văn Tường đã…”
Vi Hữu
Thư cũng không cho rằng anh trai của mình định cưới người chết. Thậm chí hắn
căn bản không biết Vi Hữu Luân đối với Văn Tường có tình cảm gì. Nếu không mấy
ngày hôm trước ở tang lễ sẽ không có phản ứng như vậy.
Nghi
vấn của hắn rất nhanh được chứng thật.
“Đúng
vậy! Văn Tường mất còn chưa đến nửa tháng, hắn liền khẩn cấp muốn kết hôn phụ
nữ khác vào cửa! Thực không hiểu thằng nhóc đó đang nghĩ cái gì!” Ngữ khí của
bà nghe qua không hờn không giận.
“Phụ nữ
khác?” Vi Hữu Thư bỗng nhiên nhớ đến một màn ở tang lễ, bật thốt lên: “Chẳng
lẽ… là thư ký của anh ta?”
Vị hôn
thê chưa mất được nửa tháng liền muốn cưới người khác? Anh ta muốn Văn Tường
chết không nhắm mắt sao?
“Con
cũng biết sao?” Bà Vi cao giọng, “Thế sao không nói sớm cho mẹ biết? Nghe nói
cô ta đều mang thai ba tháng rồi! Cho nên anh trai mày mới vội vã muốn cưới
người ta về nhà! Trời biết cô ta có phải mang cốt nhục của Vi gia hay không…”
“Ba
tháng…” Vậy là khi Văn Tường còn sống, anh ta liền bắt cá hai tay?
Vi Hữu
Thư mị mắt. Ban đầu hắn đã cảm thấy anh trai không đối xử tốt với Văn Tường,
bây giờ chuyện này càng chứng thật ý của hắn.
Hừ, anh
ta nghĩ mấy cú đấm trước đó chính là cái giá phải trả? Vi Hữu Thư cười lạnh.
Muốn
cùng người đàn bà khác song túc song phi? Cũng được thôi! Hắn thật muốn nhìn
một chút, xem anh trai có bao nhiêu yêu người đàn bà kia!
“Con
hiểu rồi! Mẹ đừng tức giận nữa, trưa nay con về!” Hắn nói với mẹ, trong lòng đã
có tính toán.
Buông
di động ra, Vi Hữu Thư lại ngồi trên giường suy nghĩ một lúc lâu, mới thở dài
đứng dậy, kéo ra rèm cửa sổ.
Thoạt
nhìn có vẻ là một ngày thời tiết sáng sủa, nhưng mới sáu giờ sáng hắn đã tâm
phiền ý loạn, không cảm thấy buồn ngủ.
Vi Hữu
Thư đúng giữa trưa về nhà.
Khi hắn
vào phòng khách, liền phát hiện Vi Hữu Luân đã ở đó, bên cạnh còn ngồi Viên Dư
Tình.
“Ba,
mẹ, anh trai!” Hắn thản nhiên chào hỏi qua, nhìn lướt một vòng, thu hết vào
trong mắt không khí quái dị ở nơi này.
Vi Hữu
Luân nhìn thấy hắn liền biến sắc, quay đầu nhìn mẹ, “Mẹ, con muốn kết hôn, mẹ
kêu Hữu Thư trở về làm gì?”
Hắn còn
nhớ rất rõ ràng chuyện lần trước ở tang lễ Văn Tường bị đánh một trận. Em trai
ra tay không nhẹ, trên người hắn còn bao nhiêu chỗ đến bây giờ vẫn còn đau.
Bà Vi
lập tức giận nói: “Cái gì kết hôn? Không có cửa đâu! Tao muốn Hữu Thư về ngăn
cản mày!”
“Con
thực không hiểu tại sao mẹ lại muốn ngăn cản con và Dư Tình!” Vi Hữu Luân cũng
giận.
“Đùa
giỡn cái gì? Loại đàn bà này làm sao có thể vào cửa Vi gia!”
“Cái gì
mà loại đàn bà này? Dư Tình mang thai!”
“Hừ!
Biết rõ ông chủ muốn kết hôn, còn dám leo lên giường ông chủ! Rõ ràng là loại
bụng dạ khó tường, ai biết trong bụng của cô ta có phải của mày hay không!”
Nhìn
thấy hai mẹ con bắt đầu cãi nhau, Vi Hữu Thư mở miệng, “Mẹ, anh trai nếu muốn
kết hôn với Viên tiểu thư thì cứ để cho hắn cưới đi!”
Bà Vi
cùng Vi Hữu Luân đều kinh ngạc.
“Sao
con lại giúp nó nói chuyện?” Bà Vi không dám tin. Bà gọi con trai nhỏ trở về
cũng không phải là vì muốn hắn đứng ở bên con trai lớn.
“Anh
trai đã lớn như vậy rồi, nói như vậy là có thể phụ trách hành vi của chính
mình, đúng không?” Hắn nhìn Vi Hữu Luân.
Vi Hữu
Luân mặc dù không biết tại sao em trai lại đột nhiên nói hộ mình, lại vẫn gật
đầu: “Đương nhiên! Tao có thể phụ trách!”
Bà Vi
nhướn mày, đang muốn nói gì, nhưng lại bị Vi Hữu Thư thưởng mất: “Tốt lắm! Anh
đã có thể tự phụ trách hành vi của mình, như vậy mấy năm nay công ty liên tục
lỗ lã, vấn đề làm giả hóa đơn, anh cũng có thể thoải mái giải quyết, không cần
tôi nhiều chuyện nhúng tay vào!”
Vi Hữu
Luân nghe vậy, sắc mặt thay đổi, “Vi Hữu Thư, mày…”
“Chờ
đã! Cái gì báo cáo giả…?” Ông Vi nghe thấy từ mấu chốt liền chộp lấy, ngắt lời.
Mấy năm
trước hắn liền đem công ty giao cho con lớn nhất, trước mắt đã ở trạng thái nửa
về hưu. Tuy biết vài năm này công ty làm ăn không được tốt lắm, mất không ít
tiền, nhưng hắn vẫn cảm thấy để cho con cơ hội tôi luyện thêm, do đó không ra
tay can thiệp. Ai ngờ lại có chuyện làm giả báo cáo?
“Ba đừng
nghe Hữu Thư nói bậy! Làm gì có cái gì báo cáo giả!” Vi Hữu Luân vội la lên,
trong lòng lại càng cảm thấy bất an.
Hắn
không hiểu, việc này mình làm rất cẩn thận. Hữu Thư từ sớm liền tự lập, căn bản
là không quan tâm đến sự vụ công ty, hắn làm sao lại biết được?
Này nói
đến ba năm trước, khi đó hắn nhìn trúng một khối đất vùng ngoại thành, theo một
vị tự xưng là người của chính phủ nói, nơi đó sau này rất nhanh sẽ có kế hoạch
khai phá. Nếu nhanh chân mua được khối đất này, sau này khi khai phá, giá trị
đất đai tất nhiên sẽ tăng lên mấy lần, lợi nhuận cực kỳ cao.
Hắn vốn
muốn lấy danh nghĩa công ty mua nó. Nhưng ban giám đốc lại nghi ngờ phán đoán
của hắn, không muốn bỏ vốn mua.
Vi Hữu
Luân rất tin tưởng tình báo là không sai, lại không muốn bỏ mất cơ hội, bởi vật
quyết định tự mình mua xuống. Nhưng bởi vì tài chính của hắn không đủ, thế là
cấu kết với kế toán làm giả báo cáo, âm thầm tham ô của công ty một khoản tài
chính. Sau đó lại mượn ngân hàng không ít tiền, mua khối đất kia.
Kết cục
sau đó rất dễ đoán. Hắn mua khối đất kia với giá cao hơn thị trường ba phần.
Nhưng nửa năm sau kế hoạch đô thị mới được ban bố, cấp trên lại không bao gồm
khối đất này.
Hắn bị
lừa! Kẻ tự xưng là ‘người của chính phủ’ kia kỳ thực chính là chủ đất phái tới,
cầm tiền xong liền xuất ngoại, làm cho hắn không thể tìm thấy.
Vi Hữu
Luân ban đầu không cam lòng, muốn đem thổ địa đặt ở đó, xem thử còn cơ hội tăng
giá trị hay không. Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, sắp đến lúc trả tiền,
mà bây giờ ngay cả giá rẻ cũng bán không được.
Mà
trong lúc đó, có người duy nhất muốn mua đất của hắn, lại trực tiếp hạ xuống ba
phần so với giá ban đầu hắn đưa, ý là muốn chém hắn một chút. Mặc dù hắn không
muốn nhả ra, nhưng trong lòng biết rõ chẳng qua là mình đang giãy dụa.
Đây
cũng là nguyên nhân mà lúc trước hắn vội vã muốn cưới Thôi Văn Tường. Việc này
hắn không dám nói cho cha mẹ, chỉ có thể chờ đợi qua Thôi Văn Tường, lấy tiền
từ túi của Thôi gia.
Vi Hữu
Thư dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bộ dáng hổn hển của hắn, cười lạnh, “Đúng vậy!
Anh không có, là tôi vu khống cho anh!”
Vi Hữu
Luân bị âm lãnh ngữ khí của hắn kinh sợ không nói nên lời.
“Hữu
Luân, em trai mày nói đúng không?” Ông Vi nhíu mày hỏi.
Vi Hữu
Thư không đợi anh trai mở miệng, giành trước nói tiếp, “Ba, anh trai đều đã nói
hắn có thể phụ trách hành vi của chính mình, ba coi như vừa rồi con hồ ngôn
loạn ngữ đi! Dù sao nếu như bị con nói trúng, cùng lắm thì vào nhà lao ăn cơm
vào năm thôi, có sao đâu!”
Vi Hữu
Luân nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, “Vi Hữu Thư, mày đừng quá đáng…”
Vi Hữu
Thư cũng không buồn, chỉ mỉm cười, “Nếu anh không thẹn với lương tâm, tôi làm
em trai, trước hết chúc mừng anh cùng Viên tiểu thư trăm năm hòa hợp!”
Ý tứ
của hắn biểu đạt thật sự rõ ràng. Vi Hữu Luân có thể kết hôn với Viên Dư Tình,
nhưng cũng đừng nghĩ đến chuyện hắn sẽ giúp anh ta chuyện tham ô công quỹ.
Vi Hữu
Luân đen mặt. Nếu là trước đây, khẳng định trời có sập hắn cũng không cầu
người. Nhưng tình huống hôm nay bất đồng, hiện tại cho dù bán hết tài sản hiện
có, cũng không đủ để đem toàn bộ số tiền tham ô trả về chỗ cũ. Nếu em trai hoặc
cha mẹ không giúp đỡ, chỉ sợ hắn thật sự phải ngồi tù.
Nghĩ
đến đây, hắn vừa sợ lại vừa giận.
Vi Hữu
Luân hung tợn trừng mắt em trai, “Hừ, mày cho làm như vậy là đã đòi lại bất
công cho Văn Tường? Tao sớm nhận ra mày thích cô ta! Chỉ tiếc cô ta không hề có
hứng thú với mày!”
Từ nhỏ
đến lớn, hắn không hề có phương diện nào có thể vượt qua người em trai vĩ đại
này, trừ bỏ Văn Tường.
Hắn hẹn
hò với Văn Tường, thậm chí còn cầu hôn. Ngoại trừ việc muốn được Thôi gia giúp
đỡ, còn dụng ý khác là muốn đả kích em trai. Vi Hữu Thư ở những phương diện
khác có cao hơn hắn thì sao chứ? Thôi Văn Tường vẫn lựa chọn hắn cơ mà!
Vi Hữu
Thư nghe thấy anh trai bóc trần tâm ý của mình thì hơi trầm mặt xuống, nhưng
hắn rất nhanh liền khôi phục lại.
“Đúng
vậy! Tôi thích Văn Tường, cũng thừa nhận rằng mình đang vì cô ấy báo thù!” Hắn
hào phóng thừa nhận, “Nhưng vậy thì đã sao chứ? Anh đừng để ý đến tôi, cùng
Viên tiểu thư kết hôn đi! Tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!”
Hắn rất
hiểu biết anh trai của mình. Vi Hữu Luân trừ bỏ bản thân ra, ai cũng không yêu.
Nhất định cuối cùng sẽ từ bỏ Viên Dư Tình.
Quả
nhiên, Vi Hữu Luân sắc mặt từ đỏ sang trắng, do dự nửa ngày, mới nghiến răng
nghiến lợi mở miệng, “Nếu tao không kết hôn với Dư Tình, mày sẽ giúp tao?”
“Không!
Anh sa thải cô ta, chia tay với cô ta!” Dù sao Viên Dư Tình cũng chẳng phải tốt
đẹp gì, hắn tuyệt đối không hề đồng tình.
“Hữu
Luân, anh đừng đồng ý! Cậu ta căn bản là không có ý tốt!” Viên Dư Tình nắm ống
tay áo hắn la hét.
“Câm
miệng! Ở đây có chỗ cho cô mở miệng sao?” Bà Vi lạnh lùng nói, nhìn kiểu gì
cũng thấy chán ghét cô ta.
Vi Hữu
Luân không để ý đến hai nữ nhân, chỉ nhìn chằm chằm vào em trai, “Nếu tao với
cô ta chia tay, mày thật sự giúp tao?”
Hắn
biết năng lực của em trai. Chỉ cần em trai đồng ý ra tay, sự tình sẽ dễ dàng
giải quyết được!
Vi Hữu
Thư không trực tiếp trả lời hắn, lại nhìn về phía mẹ, “Mẹ nghĩ sao?”
“Chỉ
cần đừng cho loại đàn bà này vào cửa, chuyện nhỏ này có gì đâu!” Bà Vi không
kiên nhẫn phẩy tay.
Kỳ
thực, bà cũng không thể trơ mắt nhìn con trai lớn ngồi tù. Dù sao Vi gia cũng
không thể đánh mất mặt như vậy! Bởi vậy, cho dù trong lòng không thích, ở mặt
ngoài bà cũng sẽ tìm mọi cách giúp hắn.
Nhưng
nếu có thể thừa cơ trừ bỏ Viên Dư Tình, bà cầu còn không được.
“Anh
trai, anh nghe chưa?” Vi Hữu Thư lại quay đầu nhìn hắn.
Trên
thực tế Vi Hữu Thư hiểu biết cha mẹ mình. Hắn biết rõ bọn họ nếu biết Vi Hữu
Luân phạm tội lớn như vậy, cho dù có tức giận, cuối cùng cũng nhất định ra tay
hỗ trợ. Bản thân hắn là không có khả năng đả kích Vi Hữu Luân ở chuyện này.
Hắn cố
ý chọn lúc này đem sự tình nói ra, chính là muốn bức Vi Hữu Luân chính mồm nói
ra muốn từ bỏ Viên Dư Tình.
Quả
nhiên, Vi Hữu Luân nghe thấy mẹ hứa hẹn xong, liền chần chờ.
Hắn
đúng là thích Viên Dư Tình. Nhưng chẳng qua là một người đàn bà, đáng giá hắn
trao đổi bằng tiền đồ của chính mình sao?
Lúc
trước hắn không dám nói với cha mẹ chuyện mình tham ô. Nhưng hiện tại bọn họ đã
biết cả rồi, hắn cũng chẳng có gì cố kỵ cả!
“Hữu
Luân, anh muốn chia tay với em sao? Em mang thai của anh mà!” Viên Dư Tình cấp
bách nói.
Nhưng
Vi Hữu Luân chỉ liếc nhìn cô ta một cái, chậm rãi rút tay về.
Vi Hữu
Thư nhìn động tác của bọn họ, dưới đáy lòng cười lạnh.
Muốn
bắt cá hai tay, làm bên thứ ba là phải trả giá đại giới! Bọn họ nợ Văn Tường,
hắn nhất định sẽ thay cô đòi lại tất cả!
.*.
“Khách…
khách…”
Trong
phòng khách nhỏ, tràn ngập thanh âm chai lọ va chạm.
Sau một
phen chỉnh đốn, phòng khách này không hề giống quá khứ luôn đầy ắp tro bụi. Tuy
rằng vẫn đơn sơ chỉ có chiếc bàn nhỏ và sô pha, nhưng ít ra cũng sáng sủa sạch
sẽ.
Đây là
thành quả mấy ngày cố gắng của Thôi Văn Tường. Mặc dù cô không am hiểu làm việc
nhà, hơn nữa chân còn bị thương không tiện hoạt động, mất mấy ngày mới sửa sang
lại phòng khách.
Không
còn cách nào khác. Trời sanh cô thích sạch sẽ, không thể chịu được bẩn loạn,
hơn nữa mấy ngày nay tâm tình của cô rất tệ, chỉ cần yên tĩnh sẽ suy nghĩ miên
man, chỉ phải liều mình kiếm việc làm.
Hôm nay
là ngày nghỉ. Lúc này cô đang ngồi chồm hổm trước bàn, tay cầm dụng cụ đánh
trứng, cúi đầu cố gắng quấy dung dịch màu vàng nhạt.
Một
giọt chất lỏng trong suốt rơi vào trong cái đĩa thủy tinh đựng dung dịch, rất
nhanh biến mất trong chất lỏng màu vàng. Cô không để ý đến cứ tiếp tục quấy,
nhưng không bao lâu sau, lại có giọt thứ hai, giọt thứ ba không ngừng rơi vào.
Cuối
cùng cô không nhịn được cởi bao tay, rút giấy vệ sinh đặt bên cạnh, lau nước
mắt trên mặt.
Từ sau khi
tham gia tang lễ của Thôi Văn Tường, cảm xúc của cô liền ở trong trạng thái cực
tệ. Ngay cả pha chế xà phòng cũng không thể bình tĩnh được tâm tình.
Thân
thể của cô đã chết, linh hồn lại ký túc trong thân thể người khác, chỉ có thể
nhìn người thân bạn bè vì cô thương tâm khổ sở. Điều này khiến cô đau lòng cực
kỳ.
Cô thực
mờ mịt, không biết nên như thế nào vượt qua ngày sau.
Không
phải là cô không nghĩ đến chuyện về nhận thức lại cha mẹ. Nhưng bọn họ trời
sanh tính tình bảo thủ, cũng không tin quái lực loạn thần. Cô không biết nên
giải thích với bọn họ như thế nào về chuyện phát sinh trên người mình.
Hơn
nữa, cho dù cô nói ra, bọn họ cũng tin tưởng cô là con gái đã chết của bọn họ,
tương lai cô nên sống bằng thân phận nào trên đời?
Thôi
Văn Tường đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, cho đến khi tiếng chuông cửa chói
tai vang lên khiến chô bừng tỉnh.
Diệp
Cẩn Đồng không có thân nhân, bằng hữu cũng không nhiều, là ai đến tìm cô?
Mặc dù
nghi hoặc, cô vẫn đứng dậy mở cửa.
“Hữu…
Ách, quản lý?” Cô ngạc nhiên nhìn người ngoài cửa, “Sao anh lại tới đây?”
Hắn đến
làm gì? Không đúng! Hẳn là phải hỏi hắn vào bằng cách nào? Bên dưới không phải
là còn cửa lớn sao?
Nhưng
cửa lớn cũng thường có người quên đóng, nên hắn có thể đi lên cũng chẳng lạ
lùng gì…
Mặc dù
Vi Hữu Thư là người lãnh đạo trực tiếp của cô, nhưng hắn xin nghỉ một tuần, cho
nên bọn họ từ sau tang lễ đến giờ chưa hề gặp lại.
Ban
đầu, cô đối với công việc hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng mấy ngày qua ở
trong văn phòng nghe không ít chuyện, mới biết được trong công ty Vi Hữu Thư
mặc dù chức vị là quản lý, nhưng cũng đồng thời là một trong ba vị đổng sự của
công ty. Thậm chí hắn nắm 40% công ty cổ phần, chính là cổ đông lớn nhất của
công ty. Do vậy hắn nếu muốn nghỉ, cũng chẳng có ai nói gì được!
Vi Hữu
Thư không đáp lời, chỉ nhíu mày nhìn cô, đột nhiên nói: “Cô vừa khóc?”
Cô mở
to mắt muốn phủ nhận, nhưng lại muốn hỏi hắn làm sao lại biết.
“Ánh
mắt cô đỏ lên, còn có trên mặt chưa khô nước mắt!” Hắn trực tiếp nói luôn.
“Vậy
sao… Ngượng quá, tôi vừa nghĩ đến một chuyện, nên cảm xúc có chút xuống dốc…”
Cô sửng sốt một lát mới phản ứng lại, cuống quýt lau mặt. Nói đến một nửa, lại
cảm thấy hắn căn bản là không muốn nghe cô giải thích chuyện nhàm chán này, bởi
vậy xấu hổ ho nhẹ một tiếng, “Ừm… trước hết mời vào đã…”
Hắn
không khách khí, gật đầu, bước vào trong phòng cẩn thận đánh giá bài trí.
Thôi
Văn Tường âm thầm may mắt mấy ngày qua đã cẩn thận quét tước.
“Ừm… Vi
quản lí đột nhiên đến đây… có việc sao?” Chưa cần nói đến hôm nay là cuối tuần,
ngày nghỉ cô không đi làm. Cho dù bình thường có chuyện gì quan trọng, cũng có
thể dùng điện thoại báo đến, cần gì bất ngờ chạy đến nhà cô?
“Vừa
vặn có việc đi ngang qua, thuận tiện liền qua đây nhìn xem!”
Đây là
lời nói dối. Trên thực tế là hắn cố ý đến đây.
Hắn
cũng không biết tại sao chính mình lại đột nhiên chạy đến đây, chỉ biết rằng
gần đây không biết sao lại nghĩ đến cô, nghĩ vẻ mặt chuyên chú công tác của cô,
nghĩ đến hôm đó cô ngã vào lòng hắn, không khí ái muội…
Lúc đấy
tâm tình của hắn không cho phép hắn nghĩ nhiều. Nhưng vài ngày nghỉ ngơi ở nhà,
hình ảnh kia thường nhảy vào trong đầu, thậm chí cắt mất của hắn không ít thời
gian tưởng niệm Văn Tường.
Mà vừa
rồi sau khi rời khỏi Vi gia, tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, không muốn về
nhà, lại đột nhiên cảm thấy cực kỳ muốn gặp cô.
Vì thế
hắn còn đặc biệt chạy đến công ty, lấy ra danh sách nhân viên xem thử số phòng
ở của cô.
Hắn
thuyết phục chính mình, chẳng qua là do hắn lo lắng vết thương của cô mà mình
tạo thành ở tang lễ Văn Tường, bởi vậy đặc biệt đến xác nhận xem tình huống của
cô.
“Hả?”
Thôi Văn Tường ngẩn ngơ, “Ách… Vậy anh ngồi chơi một lát, tôi đi pha trà!”
Tuy
rằng cô vẫn không hiểu hắn rốt cuộc đến là muốn làm cái gì.
Vi Hữu
Thư nghe đến hai chữ ‘pha trà’ hơi hơi chọn mi, nhưng hắn cũng không nói cái
gì, chỉ theo lời cô ngồi xuống sô pha phòng khách, thuận tiện quan sát chất
lỏng không biết tên trên bàn.
Năm
phút sau, cô cầm một cái chén Mark đi ra phòng bếp.
“Nhà
của tôi hơi đơn sơ, chỉ có thể mời anh chấp nhận một chút!”
“Kỳ
thực, cô cho tôi một chén nước lọc cũng không sao!” Vi Hữu Thư hơi mỉm cười.
Hắn vốn cũng không phải người thích thưởng thức cuộc sống như anh trai.
Nhưng
khi hắn tiếp nhận chén trà kia, một mùi hương thanh nhã theo hơi khói trắng
phiêu phiêu chui vào trong mũi, liền có chút ngoài ý muốn.
“Đây là
trà hoa?”
“Đúng
vậy! Trà hoa không có cafein, có vẻ sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ… Ách, nhà
tôi chỉ có trà hoa, nếu anh không thích, tôi có thể đi rót cho anh một ly nước
lọc!”
“Tôi
nhớ hình như trước kia một ngày cô ít nhất phải uống hai chén cà phê?” Hắn lơ
đãng hỏi.
“Anh…
cũng biết tôi mất trí nhớ, căn bản không biết trước đây mình như thế nào…” Lý
do này cô cảm thấy mình càng dùng càng thuần thục.
“Mất
trí nhớ xong ngay cả sở thích cũng thay đổi, thật đặc biệt!” Hắn nhấp một chút
ly cam cúc bạc hà trà.
Nghe
hiểu trong lời hắn mang theo một chút ý thử, Thôi Văn Tường hơi cảm thấy kinh
hãi, đành phải miễng cưỡng cười, “Cho dù không mất trí nhớ, trên đời này làm gì
có ai cả đời không thay đổi sở thích!”
“Cũng
đúng…” Hắn gật đầu, bỗng nhiên chỉ chỉ trên bàn, “Đó là cái gì?”
“Đó là
xà phòng, vừa quấy được một nửa…” Kết quả hắn vừa tới.
Cô vừa
nói xong, lại mang vào bao tay, nhẹ nhàng vừa quấy vừa quan sát tình trạng dung
dịch.
“Cho
nên vừa rồi cô vừa quấy tạo dịch vừa khóc?” Mới vừa rồi nhìn thấy cô ở ngoài
cửa, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, không hiểu sao ngực hắn lại đau đớn.
Thôi
Văn Tường hơi run rẩy một lúc, nhẹ giọng nói: “Vi quản lý như thế nào cảm thấy
hứng thú với việc tư của tôi như vậy? Không sợ tôi lại sơ ý yêu anh lần nữa
sao?”
Dựa
theo phản ứng của hắn lúc trước, không khó nhìn ra Diệp Cẩn Đồng trước đây ái
mộ hắn, khiến hắn phản cảm bao nhiêu.
“Cô sẽ
sao?” Hắn không đáp mà hỏi.
Trước
khi cô mất trí nhớ, đủ loại hành vi ân cần thăm hỏi quả thực khiến hắn cảm thấy
phức tạp. Nếu không phải cô có năng lực công tác rất tốt, hắn đã sớm sa thải.
Bù lại,
tuy rằng hiện tại hiệu suất công tác của cô so với trước đây hạ xuống một nửa,
ngẫu nhiên còn có thể phạm sai lầm của người mới, nhưng lại an phận nhu thuận
không nói nhiều, khiến cho hắn cảm thấy thưởng thức hơn.
“Điều
đó… rất khó nói! Nếu như anh cứ chú ý đến tôi như vậy…” Thôi Văn Tường lẩm bẩm.
Lời này
mặc dù không đúng, nhưng cũng không phải là nói dối. Hiện tại cảm giác của cô
đối với hắn thực sự rất phức tạp.
Quen
biết hơn hai mươi năm, sau khí trở thành Diệp Cẩn Đồng cô mới phát hiện, hiểu
biết của cô đối với hắn thiếu đến đáng thương.
Cô vẫn
nghĩ hắn cà lơ phất phơ, không làm việc gì. Không giống như Vi Hữu Luân luôn cố
gắng tiến tới. Không ngờ hắn kỳ thực là tay làm hàm nhai, không muốn ở lại công
ty Vi gia chịu gia tộc bao che, ngược lại cùng với bạn bè mở công ty. Mặc dù
quy mô không lớn, nhưng hàng năm lại buôn bán lời không ít tiền, so với Vi Hữu
Luân không hề thua kém bao nhiều.
Cô cứ
nghĩ hắn sẽ không phiền não, cả ngày luôn mỉm cười như ánh mặt trời. Không ngờ
nụ cười của hắn chỉ xuất hiện trước mặt Thôi Văn Tường. Vậy mà trước đây cô còn
không muốn nhiều liếc hắn một cái.
Cô nghĩ
rằng hắn sẽ không thật lòng với ai, lại không ngờ hắn lại sớm yêu chính mình…
Cô nghĩ
rằng hắn không vĩ đại như anh trai của hắn. Nhưng sự thật là luận tài hoa, cố
gắng, tình cảm, Vi Hữu Thư đều tốt hơn Vi Hữu Luân gấp trăm lần.
Hắn
thua anh trai hắn duy nhất là vì cô ngu ngốc không biết nhìn người, lại bỏ hắn
là chọn Vi Hữu Luân.
Thôi
Văn Tường đương nhiên không có khả năng bởi vì biết Vi Hữu Thư thích mình liền
lập tức yêu hắn. Nhưng hiện tại nếu muốn cô chọn một trong hai anh em Vi gia, vô
luận từ phương diện nào, Vi Hữu Thư đều thắng.
Nghĩ,
ngực cô đột nhiên cảm thấy đau đớn.
“Có thể
nói ra lời như vậy, tôi tin rằng sau này cô sẽ không làm ra chuyện khiến tôi
khó xử!” Vi Hữu Thư thản nhiên cười, “Hơn nữa cô đủ thông minh, biết rõ trong
lòng tôi đã có người, hẳn là sẽ không ngu ngốc đầu nhập vào một đoạn tình cảm
không hề có kết quả!”
“…”
Thôi Văn Tường rất muốn nhiều chuyện hỏi trước đây Diệp Cẩn Đồng đến tột cùng
là làm ra chuyện gì khiến hắn khó xử. Nhưng do dự nửa ngày cũng không có can
đảm hỏi, chỉ có thể buồn bực tiếp tục quấy dung dịch.
“Xà
phòng đó còn muốn quấy bao lâu?” Vi Hữu Thư đột nhiên lại quay lại chú ý đến
dung dịch của cô.
Cô suy
nghĩ nói, “Hôm nay tôi muốn làm Marseille, phải quấy rất lâu, có lẽ không ít
hơn ba bốn giờ đâu!”
Cô muốn
chọn loại xà phòng này để tiêu hao bớt thời gian, miễn cho bản thân cứ miên man
suy nghĩ.
Nhưng
hắn đột nhiên đến chơi, lại có hiệu quả hơn so với việc quấy xà phòng. Từ khi
hắn vào nhà đến giờ, cô không còn nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng nữa.
“Văn
Tường cũng thích làm Marseille!” Vi Hữu Thư đột nhiên nói.
Uống
trà hoa, quấy xà phòng… mấy thứ này rõ ràng là hứng thú của Văn Tường. Nếu
không phải hắn tin tưởng Diệp thư ký là thực sự mất trí nhớ, hơn nữa không cho
rằng Diệp thư ký lại biết sở thích nho nhỏ này của Văn Tường, hắn đều hoài nghi
là cô vì muốn cho hắn chú ý mới làm mấy thứ này.
Cô dừng
động tác một lát, lại tiếp tục quấy, “Anh thực quan tâm cô ấy!”
Cô rất
thích làm Marseille, thích hưởng thụ quá trình quấy xà phòng. Mặt khác cũng
thích cảm giác ôn nhuận sạch sẽ của Marseille. Nhưng cô không biết hắn lại hiểu
được những thứ này.
“Khi
yêu một người, không cần đặc biệt chú ý, những thứ liên quan đến cô ấy cũng sẽ
tự động hấp thu, bất tri bất giác liền hiểu biết cô ấy!”
Hắn
cười nhạt, nhưng cô lại nghe đau lòng.
“Cô ấy
quá ngu ngốc mới có thể lựa chọn gã đàn ông bắt cá hai tay kia…” Cô thì thào
nói, cảm thấy mũi lại cay cay.
Nếu
trước đây cô chọn Vi Hữu Thư, hiện tại bọn họ sẽ không ở trong tình trạng như
bây giờ đi?
“Ngay
cả cô cũng nhận ra anh trai tôi và thư ký của anh ta không bình thường?” Hóa ra
cả thư ký của mình ở tang lễ cũng nhìn ra manh mối. Vi Hữu Thư cười khổ, thật
sự vì Văn Tường cảm thấy không đáng giá.
“Hừ,
nhìn bộ dáng kia, nói không chừng cô ta liền trở thành chị dâu của anh!” Nhớ
đến lúc trước nghe được Vi Hữu Luân và Viên Dư tình nói chuyện, trong lòng Thôi
Văn Tường liền toát ra một ngọn lửa. Không phải là ghen tuông, mà thuần túy là
tức giận bản thân nhìn không đúng người, còn muốn đem nửa đời sau giao cho một
gã đàn ông bắt cá hai tay còn nhìn tài sản nhà cô.
“Cô ta
không vào được! Con dâu Vi gia cũng không phải dễ dàng như vậy!” Vi Hữu Thư
nhàn nhạt nói, tự động bỏ qua chuyện anh trai mình tham ô công quý cùng bản
thân uy hiếp hắn.
Hắn đơn
giản kể cho cô nghe hôm nay Vi Hữu Luân vốn định cùng Viên Dư Tình kết hôn, lại
bị cha mẹ Vi gia ngăn cản.
Hắn sớm
biết cha mẹ không bao giờ đồng ý chuyện của Vi Hữu Luân và Viên Dư Tình. Bọn họ
quá coi trọng xuất thận. Viên Dư Tình bất quá là con gái nhà nghèo, cho dù mang
thai cũng không có khả năng vào mắt bọn họ.
“Nếu
không phải hai nhà Vi Thôi là thế giao, Văn Tường là do cha mẹ tôi nhìn từ nhỏ
đến lớn, yêu thích thực sự từ đáy lòng, lại có gia đình nhà mẹ đẻ cường đại hậu
thuẫn, cho dù có gả vào cũng không nhất định được yêu thích, huống chi là loại
thư ký câu dẫn thủ trưởng!” Hắn nói xong, lại đột nhiên nhìn thấy cô vẻ mặt cổ
quái, lập tức nghĩ đến quan hệ giữa hai người cũng là thủ trưởng và thư ký, bất
giác cười nói: “Cô yên tâm! Tôi tuyệt đối không có ý chỉ cây dâu mắng cây hòe!”
Cứ như
vậy, hắn lại cảm giác trong lòng tích tụ lo lắng mấy ngày nay tiêu tán rất
nhiều.
Thật
thần kỳ! Trước đây hắn một chút cũng không thích cô, vì sao hiện tại cùng cô
nói mấy câu, tâm tình liền lập tức tốt lên?
“Yên
tâm! Tôi cũng không có hứng thú làm dâu nhà giàu!” Thôi Văn Tường trừng mắt
nhìn hắn, hơi cười khẽ khiến hắn bất giác mỉm cười.
“Kỳ
thực không phải tôi đồng ý với thái độ và ý tưởng cao cao thượng tại của cha
mẹ. Theo ý tôi, con người vốn là không phân sang hèn. Lúc trước tôi sớm rời nhà
lập công ty, một phần cũng là do không có cách nào chấp nhận được quan niệm của
bọn họ!” Hắn dừng một lát, xảo trá cười, “Đương nhiên, nếu là Viên Dư Tình, tôi
tuyệt đối không đồng tình!”
Biết là
vì bản thân, hắn mới giận Vi Hữu Luân và Viên Dư Tình như vậy, Thôi Văn Tường
rất khó không cảm động.
“Vi
quản lý, tuy rằng anh từng nói qua Thôi tiểu thư không thích anh, nhưng tôi
nghĩ tâm ý của anh đối với cô ấy… cô ấy sẽ hiểu được…” Cô nhìn hắn, thực lòng
nói.
Mặc kệ
cô có yêu hắn hay không, cô vẫn thực sự cảm tạ hắn cứ yên lặng yên không gây
phiền phức cho cô. Điều đó khiến cho cô không vì sự phản bội của Vi Hữu Luân và
hoàn toàn thất vọng về nhân tính.
Hắn
nhìn cô một lúc lâu, cười nói, “An ủi của cô thực không thực tế. Nhưng dù sao
cũng cảm ơn!”
Từ
trước Diệp Cẩn Đồng thực nhạy bén, lại nhanh mồm nhanh miệng, có thể nói mát.
Thân là thủ trưởng, hắn rất thưởng thức năng lực của cô. Nhưng trước mắt cô mất
trí nhớ, tuy rằng ngay cả lời an ủi cũng không nói được, nhưng trong lời nói
lại thành khẩn cùng vẻ mặt lo lắng thân thiết, khiến cho hắn cảm thấy ấm áp.
Khó có
cơ hội an ủi người khác, lại bị nói là không thực tế, Thôi Văn Tường tức giận
nói: “Thực xin lỗi! Nếu lần sau anh muốn đến làm ơn báo trước, tôi sẽ chuẩn bị
tốt lời diễn thuyết!”
“Ha ha
ha…” Vi Hữu Thư cười to.
Chiều
hôm đó bọn họ hàn huyên thật lâu. Bởi vì không khí rất hài hòa, tán gẫu cũng
rất vui vẻ, làm hại Thôi Văn Tượng thiếu chút nữa quấy quá mức, làm cho xà
phòng bị cứng ngắc, biến thành hình cái nồi. Cuối cùng đành vội vàng đem xà
phòng bỏ vào khuôn.
Mà Vi
Hữu Thư cũng quên bản thân muốn đến an ủi thương thế của cô. Hắn ở nhà cô suốt
một buổi chiều, uống vài chén trà hoa, cuối cùng còn thuận tiện ăn bữa tối ở
nhà cô, cho đến khuya mới về nhà.