“A lô,
xin chào!” Thôi Văn Tường vừa xử lý công sự, vừa cầm lên chiếc Iphone trên bàn
đang kêu ầm ĩ.
“Đô…đô…đô…”
Bên kia
di động chỉ truyền đến thanh âm cắt đứa tín hiệu.
“Quái
lạ…” Cô thì thào nói, hoang mang tìm dãy số gọi đến, lại phát hiện là dãy số
ẩn.
Từ khi
cô trở thành Diệp Cẩn Đồng đã là ba tháng. Trải qua mấy ngày tôi luyện cùng cố
gắng, trong công việc cô cũng đã quen dần, trên người cũng dần lành thương.
Nhưng
không hiểu tại sao bắt đầu từ tháng này, cô lại thường xuyên nhận được những cú
điện thoại đùa dai như thế này.
Dãy số
ẩn, vừa tiếp liền cắt đứt, hoàn toàn không biết đối phương muốn làm gì.
Rốt
cuộc là ai lại rảnh rỗi như vậy gọi điện quấy rầy cô? Cô hẳn là không đắc tội
với ai cả đi? Thôi Văn Tường cảm thấy bất an.
Chuông
điện thoại lại vang lên lần nữa. Lúc này là điện thoại bàn.
Cô hít
sâu vào một hơi, cầm lấy phone, “A lô, xin chào!”
“Điện
thoại biết cắn người sao?” Đầu dây bên kia truyền đến câu hỏi không đầu không
đuôi.
Cô nghe
được thanh âm Vi Hữu Thư, thở dài một hơi, “Có ý gì?”
“Ngữ
khí của cô có cảm giác như tráng sĩ ra trận, làm tôi không khỏi nghi ngờ điện
thoại của công ty có phải biết cắn người hay không!”
Thôi
Văn Tường bị hắn chọc nở nụ cười.
Từ sau
hôm ấy, quan hệ của bọn họ có chuyển biến rất lớn.
Vi Hữu
Thư không còn phòng bị cô nữa. Bọn họ từ quan hệ thủ trưởng và cấp dưới biến
thành bạn bè giao tình không tệ.
Óc lẽ
vì cảm thấy vòng xã giao của cô và hắn không có liên hệ, không sợ cô đi tuyên
truyền khắp nơi, cho nên hắn tâm sự với cô rất nhiều chuyện liên quan đến Thôi
Văn Tường, bao gồm cái nhìn và tình cảm. Đây đều là những điều mà hắn chưa bao
giờ chia xẻ với người khác.
“Không!
Chẳng qua gần đây hay nhận được điện thoại trêu chọc!” Cô thuận miệng nói,
“Quản lý tìm tôi có việc gì sao?”
Trong
công ty, hắn là quản lý, mà cô là thư kí. Điểm này cô hiểu rất rõ ràng, không
thể vì hữu nghị giữa bọn họ tăng vọt mà có sự thay đổi.
Đây
cũng là nguyên nhân mà Vi Hữu Thư thưởng thức ‘hiện tại Diệp Cẩm Đồng’. Hắn
ghét người công tư chẳng hề phân biệt được.
“Cô còn
nhớ rõ bữa tiệc tối nay chúng ta cần tham dự không?”
“Đương
nhiên! Tôi là thư ký!” Muốn nhắc nhở, cũng do cô nhắc nhở hắn mới đúng.
“Buổi
chiều hôm nay cho cô nghỉ ngửa buổi! Về nhà sửa soạn một chút!”
“Cái
gì?”
“Cô
định mặc đồ công sở đi tham gia tiệc tối?”
Đúng
ha! Chút nữa thì quên!
“Vậy
chờ tôi xử lý trong tay giấy tờ nhanh chóng rồi trở về thay trang phục!”
“Cô
chuẩn bị cẩn thận, nếu cần tiêu tiền có thể báo vào công tác phí!”
“Đã
biết, cám ơn!” Cô biết hắn luôn hào phóng với cấp dưới, bởi vậy chỉ cười, không
có từ chối.
Một giờ
sau, Thôi Văn Tường đi ra văn phòng, muốn về nhà thay đồ.
Diệp
Cẩn Đồng dáng người đẹp, kỳ thực mặc cái gì cũng đẹp. Cô muốn về nhà xem xét tủ
quần áo, xem có quần áo thích hợp hay không. Nếu như không được mới cần đi mua.
Cô lên
xe buýt sau, chậm rãi đi đến phía sau ngồi xuống. Đúng lúc này, di động vang
lên.
Cô lấy
di động ra, trừng mắt nhìn trên màn hình quen thuộc mấy chữ ‘dãy số ẩn’, thật
sự muốn tắt ngay lập tức. Tiếc rằng Iphone không có công năng cắt đứt cuộc gọi.
Nếu như cô không muốn tiếp, chỉ còn cách chờ đến khi người kia tự động cắt đứt.
Thực
không hiểu, đồ chơi thì cứ mang dáng vẻ đồ chơi, hóa trang thành di động làm
gì?
Nếu không
phải trước đây di động cô bị rơi hư mất, Vi Hữu Thư làm chủ mua cho cô cái
Iphone 4 này, cô làm sao có thể mua cái thứ mà công năng trò chơi cực mạnh,
công năng trò chuyện lại yếu đến đáng thương như vậy làm di động?
Cô một
mặt ở trong lòng nói thầm, một mặt không tình nguyện nhận điện thoại, “A lô,
xin chào!”
Lúc này
điện thoại không trực tiếp cắt ngang, nhưng cũng không có ai mở miệng, chỉ có
một khoảng im lặng.
“A lô?”
Thấy đối phương không có phản ứng gì, cô âm thầm thở dài, chuẩn bị ngắt điện
thoại.
“Diệp
Cẩn Đồng, cô thực sự là cái gì cũng không nhớ rõ?” Điện thoại bên kia đột nhiên
truyền đến một thanh âm cố ý đè thấp.
Cô sửng
sốt, trong lòng đột nhiên có cảm giác không thoải mái.
“Anh là
ai?” Cô hỏi.
“Ngay
cả tôi cũng không nhớ rõ?” Người nọ phát ra tiếng cười chói tai, “Nhưng dù cô
có thật sự mất trí nhớ, hợp tác của chúng ta vẫn tiếp tục tiến hành!”
Thôi
Văn Tường tim đập mạnh, mơ hồ cảm thấy nội dung ‘hợp tác’ bản thân mình sẽ
không thích.
Cô hít
vào một hơi: “Mất trí nhớ cũng không phải điều tôi muốn. Nhưng nếu lúc trước
anh đồng ý nói cho tôi biết chúng ta trước kia từng thống nhất hiệp định nào,
mà không phải là suốt ngày gọi điện thoại đến quấy rầy, có lẽ chúng ta còn có
cơ hội hợp tác!”
Nói
cách khác, lúc này cô không muốn cùng đối phương bàn luận chuyện hợp tác gì
nữa.
Trực
giác nói cho cô, người thường xuyên gọi điện thoại đến quấy rầy như vậy tuyệt
đối không phải là người tốt. Không biết Diệp Cẩn Đồng làm sao có thể gặp loại
người kì quái này!
“Nghe
nói gần đây cô quan hệ rất tốt với Vi Hữu Thư? Nếu như nhớ đến trước đây hắn
đối đãi với cô như thế nào, cô còn có thể hòa hợp với hắn như vậy sao?” Người
kia cười lạnh nói.
Thôi
Văn Tường rùng mình.
Người
kia rốt cục là ai? Vì sao nghe cách nói của hắn giống như rất hiểu biết Diệp
Cẩn Đồng?
Hơn
nữa, hắn đột nhiên nhắc đến Vi Hữu Thư… Sẽ không phải là nội dung hợp tác của
bọn họ có liên quan đến Vi Hữu Thư đi?
Nàng
nắm chặt tay, tận lực bình tĩnh nói: “Anh không cần phải châm ngòi quan hệ giữa
tôi và thủ trưởng của tôi. Nếu tôi đã bị mất trí nhớ, cũng sẽ không đem chuyện
quá khứ để trong lòng.”
Chưa
cần nói đến chuyện cô vốn không phải là Diệp Cẩn Đồng. Chỉ cần qua mấy tháng
vừa rồi, cô cùng Vi Hữu Thư quan hệ cũng đã có nhận thức khác về hắn. Nếu hắn
thực sự đối đãi không tốt với Diệp Cẩn Đồng, thì đó cũng là vì hết hy vọng,
đừng ôm kỳ vọng đối với mình nữa.
So với
người kia lý lịch không rõ ràng, cô càng tình nguyện tin tưởng Vi Hữu Thư.
“Không
ngờ sau khi mất trí nhớ, lại đột nhiên đối với hắn chết tâm!” Người nọ hừ lạnh,
“Nhưng kế hoạch của chúng ta đã tiến hành được một nửa. Lúc này cô muốn rời đi
cũng không còn kịp nữa rồi!”
Lời này
có nghĩa là gì? Thôi Văn Tường đột nhiên có dự cảm bất lành.
“Tôi
không hiểu anh đang nói gì!” Cô cắn răng nói.
“Bây giờ
cô không nhớ được cái gì, tôi liền nói thẳng vậy! Công ty của tôi và Quan Dương
là đối thủ cạnh tranh. Trước đây cô chủ động tìm đến tôi, nói hận Vi Hữu Thư
không đám lại cảm tình của cô, còn nhiều lần khiến cô xấu hổ. Vì vậy cô muốn
đặt điều kiện với tôi, hy vọng có thể mượn tay tôi trả thù hắn!”
Thôi
Văn Tường cả người chấn động.
Mặc dù
cô không hiểu biết nhiều về chuyện thương trường, nhưng cũng tuyệt đối biết đây
là chuyện nghiêm trọng.
Vi Hữu
Thư mặc dù danh nghĩa là quản lý, nhưng chẳng qua là do hắn không muốn rêu rao.
Trên thực tế, hắn có được 40% cổ phần công ty, hoàn toàn có được quyền chủ đạo
quyết sách và năng lực nắm giữ công ty.
Diệp
Cẩn Đồng thân là thư ký của hắn, chắc chắn là có không ít cơ mật của công ty.
Nếu như cô ấy thật sự cấu kết cùng ngoại nhân…
Thôi
Văn Tường đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Thế
nào? Tôi nói như vậy, có khiến cho cô nhớ đến chuyện quá khứ hay không?” Người
kia không nghe thấy cô lên tiếng, lại nói.
“Không…
Tôi không tin tôi lại ngu xuẩn làm chuyện đó!” Mặc kệ như thế nào, chỉ cần cô
đến chết vẫn bám víu lấy lý do ‘mất trí nhớ’, hắn cũng sẽ không thể làm gì cô.
“Diệp
Cẩn Đồng! Nếu không phải cô thực sự mất trí nhớ, thì chính là cô đóng giả rất
thành công, tôi đều phải tin tưởng!” Đối phương lại cười lạnh, “Cô cho rằng bản
thân thực thanh cao? Như vậy không ngại cứ đi thăm dò xem nửa năm trước hợp tác
giữa Quan Dương và Ngân Hà tại sao lại thất bại? Sau đó, suy ngẫm thử tính chân
thật trong lời nói của tôi!”
Đối
phương nói chắc chắn như vậy, khiến lòng cô hơi trầm xuống.
Chẳng
lẽ Diệp Cẩn Đồng thật sự từng giúp công ty khác đối phó với Quan Dương?
Tuy
rằng cô vốn không phải là Diệp Cẩn Đồng, nhưng bây giờ cô chiếm thân thể này.
Nếu trước đây chủ nhân thân thể này từng làm chuyện xấu gì, cô cũng không có
cách nào trốn tránh trách nhiệm.
Cô là
thiên kim tiểu thư từ nhỏ được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, nói dễ nghe
là tính tình dịu ngọt, nhàn nhã trầm tĩnh, nói khó nghe chút là không có chủ
kiến, là đóa hoa nuôi trong nhà kính, không chịu nổi mưa gió liền gãy, không có
năng lực chống cự hoàn cảnh ác liệt. Trong suốt 27 năm sinh mệnh, đả kích
nghiêm trọng nhất cũng chính là sự phản bội của vị hôn phu.
Nhưng
hôm nay, linh hồn cô lại đột nhiên bị nhốt trong một thân thể khác, nhất thời phải
đối mắt với rất nhiều khó khăn cùng bế tắc, lại khiến cho cô trong một thời
gian ngắn trưởng thành không ít.
Nếu đổi
lại là Thôi Văn Tường trước đây, có lẽ sẽ vì đối phương nói cho mấy câu mà kinh
hoàng thất thố. Nhưng hiện tại, sau khi kinh hãi, cô liền ép chính mình phải
bình tĩnh đối mặt.
“Vị
tiên sinh này, cho dù trước đây chúng ta có hiệp nghị gì đi chăng nữa, bây giờ
tôi cũng không nhớ rõ. Còn nữa, anh nói tôi trước đây vì hận mà trả thù thủ
trưởng, nhưng trước mắt Vi quản lí đối xử với tôi rất tốt, tôi không có động cơ
gì lại hãm hại hắn nữa. Nếu anh đã được đến lợi tức, tôi khuyên anh nên thu
tốt, về sau đừng gọi điện đến quấy rầy tôi nữa!”
Nói
xong, cô trực tiếp ngắt cuộc gọi, tắt máy.
.*.
Buổi
chiều 5h30, Vi Hữu Thư đến đón cô.
Vi gia
cùng Thôi gia giống nhau đều là gia đình giàu có có tiếng. Thế gia như vậy, các
phương diện ăn mặc ngủ nghỉ đều cực kỳ chú ý. Nhưng Vi Hữu Thư là ngoại tộc,
cuộc sống vô cùng tiêu sáng thoải mái.
Trước
đây, khi cô vẫn là Thôi Văn Tường, cô rất không quen thói quen khác loại của
hắn, không biết nên ở chung với hắn như thế nào, làm cho hắn hiểu nhầm là cô
ghét hắn.
Nhưng
hiện tại cô lại cảm thấy hắn ngay thẳng chân thành, không giả dối không làm
càn, xử sự với người ngoài cũng không mờ ám bẩn thỉu, sống chung cực kỳ tự tại,
vĩnh viễn không cần lo lắng chuyện hắn miệng nói một đằng, nghĩ lại một nẻo,
sau lưng lại làm một cái khác.
Nhưng
khi cô nhìn thấy hắn xuất hiện với bộ lễ phục khó khăn lắm mới mặc một lần,
mang theo xe Audi xinh đẹp, cho dù trong lòng có khúc mắc, vẫn không nhịn được
cười ra tiếng.
Mặc dù
như vậy có vẻ rất chỉnh chu, nhưng cô hoàn toàn hiểu được trong lòng hắn kỳ
thực có bao nhiêu khó chịu cùng mất tự nhiên.
“Hắc,
đây là thái độ gì vậy?” Hắn vờ giận trừng mắt nhìn cô một cái, hành động so với
bình thường câu thúc hơn rất nhiều.
“Không!
Tôi chỉ cảm thấy anh mặc như vậy thực ổn!” Thôi Văn Tường nhịn cười nói, ngồi
vào ghế trước tòa điều khiển, mang vào dây an toàn.
Quan hệ
bạn bè hòa thuận tốt đẹp, thản nhiên cãi nhau, là điều trong quá khứ cô không
thể nghĩ đến.
“Cô
cướp lời kịch của tôi!” Vi Hữu Thư quệt miệng.
Diệp
Cẩn Đồng bình thường cũng rất đẹp, nhưng hôm nay lại bỏ qua màu lửa đỏ kiều
diễm có thể tôn lên vẻ quyển rũ của cô, lại mặc bộ lễ phục màu trắng ngà hơi lộ
vai. Ngoại trừ một chuỗi vòng cổ, cũng không dùng thêm phụ kiện nào.
Nhưng
mặc như vậy cũng không khiến cô thất sắc, ngược lại càng tăng thêm vài phần
thanh lịch cho bộ dạng kiều diễm của cô.
Rõ ràng
không nên đối với cô ấy có chút cảm xúc gì, nhưng khi vừa liếc thấy cô ấy, vẫn
khiến hắn tim đập mạnh vài nhịp.
Tình
trạng hình như đang chuyển biến tệ đi. Hắn không khỏi suy nghĩ, gần đây hắn tựa
hồ xuất hiện tâm tư không nên có.
Hiện
tại ở chung với Diệp Cẩn Đồng này thực sự vui vẻ, thậm chí hắn còn ngẫu nhiên
cảm thấy, nếu trước đây cô ấy vẫn là tính cách này, có lẽ hắn sẽ không yêu Văn
Tường lâu như vậy.
Nhưng
nhiều chuyện cũng không được như nguyện ý. Cho nên hiện tại bọn họ chỉ là bạn
bè quan hệ tốt mà thôi.
Hai
người thuận miệng tán gẫu một lát, sau đó đem đề tài chuyển dời đến bữa tiệc
tối nay.
“Hôm
nay không hề thiếu những người chức vụ cao của các công ty, thậm chí là CEO.
Lúc trước cô mất trí nhớ, có lẽ hơn phân nửa cũng sẽ không nhận thức. Nhân cơ
hội này, liền nắm bắt lại một chút ai là bạn, ai là thù đi!” Hắn nửa đùa nửa
thật nói.
Thôi
Văn Tường đột nhiên nhớ đến người buổi chiều gọi điện đến.
“Chúng
ta… trên thương trường có địch nhân không?” Cô bỗng nhiên cảm thấy mình không
nên tiêu cực bỏ qua điện thoại quấy rầy, mà nên chủ động tìm hỏi thân phận của
đối phương.
Người
nọ nếu đã có thể mua được Diệp Cẩn Đồng, cũng có khả năng mua được người thứ
hai, người thứ ba.
Cô
không thể khiến cho chuyện này xảy ra. Không chỉ vì Diệp Cẩn Đồng, còn vì Vi
Hữu Thư và công ty.
Vi Hữu
Thư bật cười: “Việc buôn bán làm sao không có đối thủ cạnh tranh? Công ty chúng
ta là đại lý của một vài trò chơi nước ngoài đều đứng đầu, lúc trước giành
quyền đại lý rất kịch liệt. Huống hồ cho dù đã ký hợp đồng rồi, cũng không có
nghĩa là có thể vĩnh viễn làm đại lý. Có một đống người như hổ rình mồi chờ
phía sau, chờ đến khi chúng ta hết hạn hợp đồng, lập tức liền lao vào giành
giật!”
“Như
vậy a…” Nói như vậy, chẳng phải là nghi phạm sẽ rất nhiều? Cô có hơi thất vọng.
“Kỳ
thật cũng không có gì đáng lo lắng!” Hắn nghĩ là cô sợ công ty không cẩn thận,
liền đánh mất quyền đại lý, “Chúng ta cứ làm hết sức là đủ rồi!”
“Đúng
rồi!” Cô bỗng nhiên nhớ đến một từ khóa mà buổi chiều người kia đề cập đến,
“Chúng ta đã từng dự định cùng một công ty tên là Ngân Hà kí hợp đồng phải
không?”
“Cô nhớ
rõ?” Vi Hữu Thư đang lái xe, ngoài ý muốn liếc nhìn cô một cái.
Mà cô
cũng chú ý đến vẻ mặt của hắn hơi thay đổi, giống như… có chút nghiêm túc?
“Ồ,
không! Chẳng qua là mấy hôm trước trong lúc sửa sang lại tư liệu, có nhìn thấy
cái tên này!” Cô thuận miệng nói.
“Ừm!”
Hắn lại một lần nữa hòa hoãn, “Lại nói đến, dự án kia cũng rất kì lạ! Vốn dĩ
chúng ta cùng Ngân Hà đã thỏa thuận được rất ổn, nhưng đột nhiên nhảy ra Trình
Giảo Kim, đoạt mất hợp đồng đại lý đoạt mất! Chuyện ký hợp đồng của bọn họ
đương nhiên là được bảo mật. Nhưng sau tôi thông qua một số thông tin mới biết
được, công ty kia thỏa thuận điều kiện cùng công ty chúng ta không khác mấy,
nhưng ở các mặt khác cũng nhường nhịn hơn, cho nên cuối cùng Ngân Hà liền lựa
chọn bọn họ!”
Thôi
Văn Tường tâm trầm xuống.
Vậy là
Diệp Cần Đồng thực sự từng giúp người kia trộm hợp đồng ký kết giữa Quan Dương
và Ngân Hà?
Cô thực
không muốn tin tưởng. Nhưng… bản hợp đồng bị cướp kia, lại giải thích như thế
nào?
“Vậy
công ty ký ước cùng Ngân Hà tên là gì?” Cô cẩn thận hỏi.
“Tên là
Kình Uy! Kỳ thực những năm gần đây, bọn họ chạm trán cùng công ty chúng ta
không ít lần. Nhưng chúng ta vẫn đa số chiếm thượng phong!”
Kình
Uy… Cô chậm rãi nhớ kỹ tên này.
Người
buổi chiều gọi điện cho cô là người của Kình Uy sao?
“Cô
thực sự cảm thấy hứng thú với địch nhân của chúng ta?” Vi Hữu Thư không biết
tâm tư của cô, bởi vậy chỉ cười nói: “Vậy cô thực sự là may mắn. Tôi nghĩ tối
nay Kình Uy cũng sẽ phái người đến tham dự yến hội!”
“Thật
sao?” Hai mắt cô sáng lên.
“Không!”
“…”
Cô sửng
sốt vài giây, sau khi phản ứng lại thì không thể nói gì.
Kiểu
đùa giỡn cấp thấp cổ xưa này hắn cũng thích sao?
Hắn
buồn cười nhìn bộ dạng cứng ngắc của cô, “Trên lý thuyết là sẽ đến, nhưng bọn
họ nếu không muốn, tôi cũng không có cách nào bắt họ đến hội trường a!”
“Thôi
bỏ đi! Dù sao đến đó cũng sẽ biết!”
.*.
Như lời
Vi Hữu Thư, đây là một bữa tiệc được tạo thành bởi sự hợp tác của rất nhiều
công ty phần mềm.
Toàn bộ
buổi tối, Thôi Văn Tường đều ở bên cạnh hắn giả trang bình hoa, nghe hắn cùng
những người khác đàm luận khiến cô choáng đầu hoa mắt. Toàn bộ đều là đề tài
lĩnh vực chuyên nghiệp!
Nhưng
mặc dù những đề tài này đều không thể khiến cô hứng thú, ánh mắt của cô vẫn
thỉnh thoảng phiêu đến trên mặt Vi Hữu Thư, sau đó rất khó dời đi.
Lúc
trước cô còn nghĩ rằng theo tính cách Vi Hữu Thư sẽ không quen những trường hợp
xã giao khách sáo như thế này. Nhưng không nghĩ đến, vào hội trường hắn giống
như trở thành một người khác, thành thạo chu toàn giữa mọi người, cách nói năng
hài hước cùng với khả năng có thể chặt chẽ nắm bắt điểm mấu chốt ở trong lĩnh
vực chuyên nghiệp khiến người đối thoại chú ý. Ban đầu sự câu nệ cùng không
được tự nhiên giống như chẳng qua chỉ là tưởng tượng của cô.
Lúc này
cô mới ý thức được rằng, hắn từ trong khung là người của Vi gia, khi tất yếu,
hắn có thể đóng kịch còn giỏi hơn anh trai Vi Hữu Luân.
Nhưng
cô không hề chán ghét hắn diễn kịch. Có lẽ trong nội tâm cô tin tưởng rằng, hắn
vĩnh viễn sẽ không đem những thứ này đến dùng với những người mà hắn thật sự
đem làm bằng hữu.
Lúc này
thấy hắn đang nói chuyện cùng một vị chủ tịch hay tổng tài của một công ty nào
đó, trong lúc nhất thời không thể quan tâm đến chính mình, cô quyết định tranh
thủ đi toilet.
Mang
giày cao gót đi về phía toilet, Thôi Văn Tường không khỏi cảm thấy mắn mắn rằng
trước đây mình cũng tham gia không ít những trường hợp như thế này. Dù sao muốn
trở thành một cái bình hoa thực sự cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hành
lang đến toilet có chút hẹp dài, cô đi một lúc lâu mới đến.
Không
hổ là khách sạn 6 sao, ngay cả toilet cũng tô vàng nạm ngọc, còn trang trí thêm
mấy cái ghế sofa.
Cô rửa
tay xong, ở trước gương trang điểm lại một chút, lại ngồi nghỉ một lát trên
sofa, xoa xoa chân đau nhức xong mới đứng dậy đi ra toilet.
Không
nghĩ rằng, cô vừa mới mở cửa ra, thiếu chút nữa tông vào một người đứng cạnh
cửa.
“Thật
xin lỗi!” Cô nghĩ rằng đối phương vừa vặn đi đến cạnh cửa, lầm bầm xin lỗi,
xoay người muốn rời đi.
Không
ngờ rằng có một cỗ lực lượng đột nhiên kéo lấy cánh tay trái của cô, khiến cô
suýt nữa ngã về phía sau.
“A? Anh
làm gì vậy?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhận ra đó là một gương mặt đàn ông xa lạ,
trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, “Anh là ai?”
“Tôi là
ai? Xem ra cô thật sự mất trí nhớ!” Thanh âm trào phúng lại mang theo chút khó
chịu.
Cô ngẩn
ra, lập tức hiểu ngay, “Anh chúng là người gọi điện thoại cho tôi…”
Tuy
rằng trong điện thoại hắn ta cố ý hạ giọng, nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
“Rất
tinh tế!” Nam nhân híp mắt nhìn cô.
“Anh là
người của Kình Uy?” Thôi Văn Tường nhịn không được lại hỏi.
“Không
sai! Ngay cả chuyện này cũng đoán được!” Đối phương lạnh lùng cười, “Chắc là cô
đã điều tra qua chuyện Ngân Hà?”
“Không
phải anh muốn tôi đi thăm dò sao?” Mặc dù trong lòng không yên, cô vẫn cố lấy
dũng khí trừng mắt nhìn hắn.
“Kết
quả thể nào? Tôi không lừa cô đi?”
Thôi
Văn Tường cắn môi, “Mặc kệ là thật hay giả, tương lai tôi cũng không dự định
hợp tác cùng anh!”
Nói
xong, cô dùng sức giật tay lại, quay đầu đi về phía hội trường, không muốn dây
dưa cùng hắn nữa.
“Cô
không sợ tôi nói chuyện này cho Vi Hữu Thư thân ái của cô?” Nam nhân đột nhiên
nói.
Thôi
Văn Tường hơi chùn bước.
Nam
nhân này quả nhiên rất rõ ràng nhược điểm của cô. Tuy rằng việc này không phải
do cô làm, nhưng nếu sự việc sáng tỏ, chắc chắn là tính ở trên đầu cô, cô không
có cách nào khác để giải thích.
Mà theo
bản năng, cô không muốn nhìn thấy Vi Hữu Thư thất vọng đối với chính mình.
“Anh
rốt cục muốn cái gì?” Cô cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Nói
cho anh ta chuyện này, đối với anh cũng chẳng có lợi gì!”
“Nhưng
tôi có thể được đến sự giúp đỡ của cô!” Nam nhân thấy cô dao động, hài lòng nở
nụ cười, “Cô yên tâm! Tôi biết rõ không thể ‘giết gà lấy trứng’, cho nên sẽ
không thường xuyên yêu cầu cô làm việc nhiều. Nhưng ít ra, tôi muốn biết điều
kiện tục ước của Quan Dương và Ma Hồn!”
“Anh
nằm mơ!” Thôi Văn Tường không chút nghĩ ngợi nói.
Cô dù
có lạc hậu cũng biết Ma Hồn là một trò chơi nước ngoài được Quan Dương đại lý
đang nóng nhất hiện nay. Nay hợp đồng đại lý sắp hết hạn, trong nước rất nhiều
công ty như hổ rình mồi, hiển nhiên Kình Uy cũng vậy.
“Cô có
thể suy nghĩ kĩ. Không có Ma Hồn, Quan Dương đương nhiên cũng sẽ chịu ảnh
hưởng. Nhưng bằng vào năng lực của Vi Hữu Thư, rất nhanh sẽ lật ngược thế cờ…
Nhưng sự tín nhiệm của Vi Hữu Thư đối với cô thì sao? Tôi nghĩ rằng cô phải mất
không ít công sức mới có thể được hắn tín nhiệm, hẳn là sẽ không ngốc nghếch để
cho trôi mất mơi đúng. Dù sao cô vẫn còn thích hắn mà, đúng không?” Nam nhân tự
tin tràn đầy nhìn cô, “Đương nhiên, nếu cô giúp tôi đạt được hợp đồng này, thù
lao cũng sẽ không thấp!”
Thôi
Văn Tường đứng ở chỗ một lúc lâu, tay nắm chặt lại buông ra, cắn răng nói: “Nếu
như tôi đồng ý cái hiệp định quái quỷ của anh mới đúng là ngu ngốc!” Nói xong,
cô cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía hội trường.
“Về suy
nghĩ lại đi, tôi tin rằng cô sẽ đáp ứng!” Nam nhân ở sau cô cao giọng nói.
Lần
này, bước chân của cô một chút cũng không dừng lại.
.*.
Vi Hữu
Thư là người rất sâu sắc.
Mặc dù
cả đêm hắn đều nói chuyện cùng người khác, nhưng cũng chưa từng xem nhẹ tình
huống thư ký của mình.
Hắn
phát hiện từ sao khi cô đi toilet về, rõ ràng đứng ngồi không yên, liên tiếp
thất thần.
“Cô
không thoải mái sao?” Hắn tùy ý tìm một lý do chấm dứt cuộc nói chuyện, lôi côi
đến một bên hỏi.
“Hả?”
Thôi Văn Tường phải mất một lát mới có thể phản ứng lại, miễn cưỡng cười,
“Không sao! Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt!”
Hắn
nhìn đôi giày dưới chân cô, khẽ nhíu mày, “Vừa lành thương, lại đi mang đôi
giày cao như vậy, chắc chắn là không thoải mái. Tôi đưa cô về!”
“Nhưng
còn bữa tiệc…”
“Không
sao! Dù sao cũng đã sắp xong rồi. Lại nói tôi cũng không thích những trường hợp
như thế này!”
“Vậy
làm phiền anh!”
Hắn
liếc mắt nhìn cô một cái, giống như trách cô rất khách khí.
Nhưng
giờ phút này Thôi Văn Tường thật sự không có tâm tình nói đùa với hắn. Cô luôn
luôn suy nghĩ chuyện về Kình Uy và Diệp Cẩn Đồng.
Việc
này nhất định phải nói cho Vi Hữu Thư. Nhưng nên nói với hắn như thế nào? Hơn
nữa, hiện tại chính cô cũng không rõ ràng tình huống lúc này.
“Nếu cô
mệt mỏi, cứ ở trên xe ngủ một chút, không cần cố gắng chống đỡ!” Thấy sắc mặt
của cô không tốt, hắn nhịn không được lại nói.
“Vi Hữu
Thư…” Cô gọi nhẹ.
“Sao?”
“Chuyện
trước đây… có nhiều chỗ tôi không nhớ rõ…”
Hắn hơi
ngạc nhiên, “Ân?”
Việc
này không phải đã sớm biết? Hắn thậm chí còn thường cảm thấy cô không phải là
mất trí nhớ, mà là thay đổi một người khác. Nếu không nên giải thích sự khác
biệt về cá tính và sở thích của cô trước đây và hiện tại như thế nào?
Hắn vốn
không tin quái lực loạn thần, nhưng cũng không có cách nào tìm lý do để giải
thích chứng mất trí nhở quỷ dị của cô.
“Tôi
muốn nói, nếu quá khứ tôi làm chuyện gì đó không tốt…” Cô dừng lại, tựa hồ
không biết nên nói tiếp như thế nào.
“Chuyện
quá khứ đã qua rồi, để trong lòng làm gì?” Hắn thản nhiên nói tiếp.
“Nhưng
nếu tôi từng thương tổn người khác thì sao?” Kỳ thật hiện tại cô còn không thể
xác định Diệp Cẩn Đồng có cùng Kình Uy cấu kết hay không, “Nếu thực sự tôi đã
làm chuyện không tốt…”
“Cô nhớ
đến cái gì?” Hắn đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Làm
bằng hữu, hắn đương nhiên muốn cô sống tốt, không bị tổn thương gì. Nhưng nhớ
đến tính nết trước đây của cô, so với hiện tại… hắn lại đột nhiên ích kỉ hy
vọng cô vĩnh viễn cũng đừng nhớ đến cái gì.
“Không!
Chuyện gì tôi cũng chưa nhớ được!” Cô vội nói, “Nhưng… tôi cảm thấy anh hình
như không thích bản thân tôi trước đây, cho nên luôn suy nghĩ, có phải hay
không trước đây cá tính của tôi rất tệ!”
Nghe
vậy, hắn nhẹ nhàng thở ra, “Thật tệ là không có! Kỳ thật con người cô rất tốt,
nhưng bởi vì vậy, mới khiến cho tôi cảm thấy phức tạp…”
“Nghĩ
là gì?”
“Trước
đây cá tính của cô rất mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng, đương nhiên đây là ưu điểm
cũng là khuyết điểm. Nhưng tôi vẫn cực kỳ thưởng thức cô coi nặng cảm tình, đối
với bạn bè vô cùng tốt, hằng tháng đều gởi tiền đến viện mồ côi; Tôi cũng không
sợ cô biết, nếu không phải có ưu điểm này, hơn nữa năng lực công tác không tệ,
tôi sẽ không cho cô ở lại công ty. Trong phương diện tình cảm, tôi không thích
sự ngập ngừng nhút nhát, không thích ai, tuyệt đối sẽ không cho cô ấy hy vọng!”
Khi đó không đành lòng sa thải cô, nhưng để cô ở lại lại sợ cô hiểu lầm là cho
cô cơ hội, đành phải suốt ngày mặt lạnh đối với cô, hắn cũng rất buồn.
“Như
vậy sao?” Thôi Văn Tường khẽ nói.
Nếu
Diệp Cẩn Đồng yêu ghét phân minh, chắc chắn sẽ không ham sống sợ chết, hợp tác
với địch nhân để đả kích công ty! Dù sao hợp đồng giữa công ty và công ty đối
tác là bí mật, bình thường nhân viên làm sao tìm được? Nhưng là Diệp Cẩn Đồng
thì chắc chắn có thể!
Cô thực
sự không muốn nghi ngờ Diệp Cẩn Đồng, nhưng lại sợ hãi những điều nam nhân kia
nói là sự thật.
“Cẩn
Đồng!” Ngữ khí Vi Hữu Thư đột nhiên chuyển sang nghiêm túc.
“Sao?
Có chuyện gì?”
“Nếu
gặp phải vấn đề hay có gì phiền toái, mặc kệ là trong quá khứ hay hiện tại, cô
đều có thể nói cho tôi biết. Đừng một mình đối mặt, biết không?” Hắn biết cô
nhất định đang che giấu gì đó, thực lo lắng cô vì vậy mà bị thương, đành phải
ám chỉ như vậy.
Thôi
Văn Tường hơi run lên, ngạc nhiên nhìn hắn đáy mắt thân thiết.
Cô đột
nhiên có thể lý giải lý do Diệp Cẩn Đồng điên cuồng yêu hắn. Bởi vì mình dường
như cũng…
“Biết
rồi…” Cô không dám nhìn hắn, chỉ nghe thấy thanh âm trái tim đập mạnh trong
lồng ngực.
Một
khắc kia, Thôi Văn Tường biết chính mình xong rồi!
Ai, làm
sao bây giờ? Rõ ràng đã tự nhủ, nhưng cô vẫn phạm phải lỗi lầm giống như Diệp
Cẩn Đồng…
Đối với
hắn động tâm…
.*.
Bị
tuyển giai phu