Thôi
Văn Tường nhìn thấy bản thân mình đang chạy như điên.
Cô thở
dốc, cảm thấy ngực đau như muốn nổ tung.
Phía
sau giống như có người đang đuổi theo cô. Cô không biết đó là ai, cũng không
hiểu mình vì sao lại chạy. Không dám ngừng lại, vẫn cố gắng chạy về phía trước.
Nhưng
mà đôi giày cao gót dưới chân lại gây trở ngại hành động của cô. Khi cô rẽ vào
ngỏ nhõ, chân bỗng nhân vấp phải, lảo đảo ngã mạnh trên mặt đất.
Đau đớn
từ đầu gối truyền đế. Cô hít một ngụm khí lạnh, đang muốn đứng dậy, lại cảm
giác tóc bị người ở phía sau kéo.
“A…” Cô
sợ hãi kêu lên, da đầu bị kéo rất đau, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên.
Gương
mặt nam tính ánh vào trong mắt, cô ngạc nhiên phát hiện, đó là người đàn ông
đến từ Kình Uy.
Vì vậy…
lúc nãy cô đang trốn hắn?
Nam
nhân kia cười lạnh nói gì đó. Ý thức của cô đột nhiên trở nên mơ hồ. Cô ra sức
giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của nam nhân. Dưới chân đột nhiên mất
điểm tựa, rơi vào vực sâu không đáy…
“Reng…
reng… reng…”
Một
chuỗi tiếng chuông vang lên bên tai, Thôi Văn Tường bừng tỉnh.
Cô luống
cuống ấn phím tắt đồng hồ báo thức của điện thoại. Lúc này mới phát hiện ra
mình nghỉ trưa ở văn phòng mơ thấy ác mộng.
“Giấc
mơ này có phải hay không quá chân thật?” Cô còn sợ hãi, thì thào nói, thậm chí
cảm thấy đầu gối cùng da đầu có chút đau đớn.
Người
ta không phải đều nói trong mơ không thể cảm thấy đau, vì sao cô lại cảm thấy
cảm giác đau đớn kia rất thật?
Thôi
Văn Tường lau mặt, quyết định quên đi việc này, tiếp tục công việc buổi sáng
làm chưa xong.
Trong
khi người khác ăn bên ngoài công ty đang lục tục trở về công ty, cô đang ngồi ở
trước máy tính làm việc.
“Oa!
Cẩn Đồng thật chăm chỉ!” Điền thư ký kinh hô, “Ngay cả nghỉ trưa cũng làm
việc!”
“Không
phải! Mình cũng vừa mới tỉnh ngủ, mở máy tính chưa được 3 phút đâu!” Thôi Văn
Tường hơi mỉm cười.
“Tớ
thấy Cẩn Đồng cùng Vi quản lý tình cảm rất tốt. Công ty của bạn trai mà, đương
nhiên cần phải cố gắng nhiều hơn!” Alice Trương cười hì hì nói.
Thôi
Văn Tường tim đập mạnh, ngoài mặt lại làm ra vẻ thoải mái, cười nói: “Bạn trai
gì chứ? Cậu đừng hạ thấp giá thị trường của Vi quản lý, sẽ hại mình bị người
oán hận!”
“Ai ai
ai, hai người các cậu mỗi ngày đều cùng nhau tan tầm, cùng ăn bữa tối, còn
không tính là ‘song nhập’ sao?”
“Quản
lý chỉ đồng tình mình bị mất trí nhớ thôi!” Thôi Văn Tường thuận miệng nói, cảm
thấy không được tự nhiên vì tâm tư bị tra xét.
Nếu cô
cùng Vi Hữu Thư là trong sạch, một chút lời ra tiếng vào đương nhiên là không
để ở trong lòng. Nhưng nay cô đã phát hiện ra cảm tình của mình đối với Vi Hữu
Thư, trong lòng có bóng ma, người khác nói một câu tùy tiện, cũng khiến cô ngồi
không yên.
“Ai,
nếu biết mất trí nhớ có thể đối lấy sự đồng tình của Vi quản lý, tớ cũng nên đi
thử ngã một cái xem sao!” Một nữ đồng sự khác nửa đùa nửa thật thở dài.
Trong
công ty, nữ đồng sự thích Vi Hữu Thư rất nhiều. Nhưng con người Vi Hữu Thư vẫn
giữ khoảng cách cùng nữ đồng sự khác, lâu dần mọi người cũng biết hắn trước mắt
không nói chuyện yêu đương, nên không đặt tâm tư trên người hắn nữa. Cuối cùng
chỉ còn lại Diệp Cẩn Đồng bất khuất, nhiệt liệt theo đuổi.
“Thật
là… Không nói chuyện với các cậu nữa!” Thôi Văn Tường lắc đầu, lộ ra vẻ mặt
‘các cậu thật nhàm chán’, cúi đầu tiếp tục gõ bàn phím.
Mọi
người thấy đương sự bộ dáng không có việc gì, tưởng là thực sự không có tin
đồn, than thở một lúc, liền ngoan ngoãn trở về vị trí làm việc.
Chỉ có
Thôi Văn Tường biết được, dưới lớp mặt nạ bình tĩnh này, tim của mình đang đập
mạnh một cách kinh hoàng.
.*.
Lúc tan
tầm, Vi Hữu Thứ hiếm có không hẹn cô ăn cơm, chỉ khẽ gật đầu với cô một cái,
liền vội vàng rời đi.
Mặc dù
hắn không nói gì với cô, nhưng cô cũng biết hôm nay là một trăm ngày của ‘Thôi
Văn Tường’. Theo tập tục là muốn làm một bữa cúng.
Nói
vậy, hắn muốn đến Thôi gia.
Thân là
vị hôn phu, Vi Hữu Luân chỉ xuất hiện ở lễ tang nhìn mặt một lần, sau đó liền
biến mất. Ngược lại, Vi Hữu Thư lại tham dự tất cả các quá trình.
Thôi
Văn Tường chậm rãi thu thập mọi thứ, đi ra khỏi tòa nhà công ty. Nhìn ngã tư
đường ngựa xe như nước, đột nhiên có cảm giác không biết đi con đường nào.
Làm
Diệp Cẩn Đồng đã ba tháng, thế giới của Thôi Văn Tường đã cách cô rất xa xôi,
chỉ có thể qua lời nói của Vi Hữu Thư mà chứng minh, có một người tên là Thôi
Văn Tường đã từng tồn tại.
Lúc
trước cô gần gũi với Vi Hữu Thư, ít nhiều cũng là vì điều này.
Nhưng…
cô không nghĩ đến, mình lại động tâm đối với Vi Hữu Thư.
Cô đối
với cảm tình rất trì độn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng thử nghiệm qua cảm giác yêu
một người đến mất đi lý trí, yêu điên cuồng, bởi vậy cô vẫn nghĩ rằng hảo cảm
đối với Vi Hữu Luân chính là tình yêu, mới trầm mặc tùy ý trưởng bối hai nhà
Thôi Vi an bài hôn sự của mình.
Cho đến
bây giờ, cô thay đổi một thân thể và thân phận khác, mới đột nhiên hiểu được
cái gì gọi là tình yêu. Nhưng đối tượng vẫn là người đã từng quen biết hơn hai mươi
năm, từ nhỏ tới lướn chưa từng thích qua Vi Hữu Thư.
Cô do
dự một lát, lấy ra Iphone hắn đưa, mở phần nhắn tin ra.
Hôm nay
là một trăm ngày của Thôi tiểu thư, tôi không hy vọng anh lại tiếp tục khổ sở
vì cô ấy.
Cô phải
mất nhiều thời gian mới gõ xong mấy chữ này, lại do dự nửa ngày mới ấn nút gửi.
Lấy
thân phận Diệp Cẩn Đồng để nói với hắn những điều này, không biết có quá đường
đột hay không… Nhưng cô không hy vọng hắn vì người đã chết mà hao tổn tinh
thần. Điều đó khiến cô thực áy náy, cũng thực khó chịu.
Còn
đang suy nghĩ, di động đột nhiên rung lên. Hóa ra là có tin nhắn đến. Cô cầm
lấy di động nhìn, phát hiện là hồi âm của Vi Hữu Thư.
Tôi
biết, cảm ơn!
Trên
màn hình chỉ có bốn chữ ngắn ngủi kia thôi, nhưng cô cũng hiểu biết tính cách của
hắn, biết được hắn nhất định sẽ nghe lời cô nói.
Thôi
Văn Tường cảm thấy yên tâm một chút, bắt đầu có tâm trạng nghĩ đến thực đơn
buổi tối.
Cô
thuận tay đem điện thoại di động để vào trong túi, đang chuẩn bị bắt một chiếc
taxi đi nhờ, bỗng nhiên một chiếc xe màu trắng “Kít” một tiếng dừng bên cạnh
cô.
Cô bị
dọa đến, cau mày trừng mắt nhìn chiếc xe màu trắng. Không ngờ cửa xe sau mở ra,
hai người đàn ông vươn tay ra, lôi cô vào trong xe.
Quá
trình này chỉ ngắn ngủi vài giây, cửa xe nhanh chóng đóng lại, chiếc xe nghênh
ngang mà đi. Trên ngã tư đường người đi qua đi lại, ai cũng không chú ý đến có
một cô gái cứ như vậy bị bắt cóc.
.*.
Chiếc
xe màu trắng chạy trên đường núi cong vẹo một lúc lâu, cuối cùng dừng ở trước
một khu biệt thự trong thâm sơn.
Hai
người đàn ông từ trên xe đi xuống, hợp lực khiêng một cái túi màu đen không
ngừng động đậy vào trong biệt thự.
Tay
chân Thôi Văn Tường đều bị trói chặt, người bị bọc trong một cái túi siêu lớn,
bởi vậy không hề nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Cô chỉ
cảm thấy xe chạy rất lâu, xóc nảy khiến cô muốn nôn ra, cuối cùng thật vất vả
mới có thể dừng lại, lại bị người mang đi như một món hàng.
Cô thật
sự không hiểu, làm Thôi gia đại tiểu thư hai mươi mấy năm cũng chưa từng bị bắt
cóc, tại sao vừa biến thành cô nhi Diệp Cẩn Đồng liền có người muốn bắt cô?
Sau, cô
cũng lười giãy dụa. Dù sao trong tình huống này cô trốn cũng không thoát, tốt
nhất vẫn nên để dành thể lực.
Cô cảm
giác mình bị đặt ở trên sàn, tuy rằng mông chạm đất trước, nhưng vẫn đau đến
mức khiến cô muốn kêu lên. Sau đó có người mở túi ra, mới làm cho cô có thể
nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
“Các
người rốt cuộc là muốn gì?” Cô bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ba gã vạm vỡ trước
mặt, “Tôi không có tiền!”
Có lẽ
là do bộ dáng của cô rất bình tĩnh, khiến các nam nhân cảm thấy ngoài ý muốn,
liếc nhìn lẫn nhau.
Kỳ thật
nếu hỏi cô có sợ không, đương nhiên là sợ rồi! Nhưng sợ hãi lại chẳng được tích
sự gì! Dọc đường đi, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ có thể tự bảo mình
phải trấn tĩnh.
“Ông
chủ của chúng tôi muốn gặp cô, cho nên chúng tôi mời cô đến!”
“Đây
cũng gọi là mời?” Cô hừ lạnh, giật giật tay chân bị trói trụ.
“Sợ
Diệp tiểu thư không đi cùng chúng tôi, bất đắc dĩ đành phải ra hạ sách này, xin
thứ lỗi!” Nam nhân cầm đầu nói, quay đầu nói với những người khác, “Mở trói cho
Diệp tiểu thư!”
Người
nọ đi lên phía trước, lấy dao nhỏ cắt đứt băng dán tay chân cô.
Sau khi
lấy được tự do, Thôi Văn Tường xoa xoa cổ tay bị đỏ lên.
“Ông
chủ các người đâu?” Cô không quên hỏi.
“Ông
chủ đang đi đến, không bao lâu sẽ tới nơi!”
“Vậy có
thể cho tôi đi toilet trước được không?” Nhìn thấy nam nhân có quyền quyết định
khẽ nhíu mi, cô liền nói tiếp: “Tôi bị các anh trói đến, đi đường lâu như vậy,
bây giờ muốn đi toilet cũng là điều đương nhiên!”
Nam
nhân hơi do dự mới gật đầu, “Vậy được rồi, tôi cho cô đi toilet! Nhưng cô tốt
nhất đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn!”
“Đương
nhiên!” Đương nhiên sẽ không nghĩ đến cách chạy trốn.
Cô biểu
hiện bộ dáng thành thực, theo chỉ thị của hắn tìm thấy toilet, lập tức đóng cửa
khóa lại.
Mặt nạ
ngụy trang thong dong lập tức liền biến mất. Hai chân cô như nhũn ra, dựa lưng
vào cửa, run run lấy ra Iphone từ trong túi. Túi xách của cô bị tịch thu, may
mà bọn họ không kiểm tra thân thể của cô, nên không phát hiện ra điện thoại di
động cô để trong túi áo.
Cô
không biết bản thân mình bị đưa đến ngọn núi hoang dã nào, lúc này chạy trốn
tuyệt đối không thực tế. Tìm cứu binh có vẻ tốt hơn.
Nhưng
mấy nam nhân kia đang chờ bên ngoài, cô nói chuyện điện thoại nhất định sẽ bị
phát hiện. Vì vậy cô suy nghĩ một lúc, quyết định chuyển chế độ Iphone sang yên
lặng, bắt đầu nhắn tin.
Nhưng
cô rất khẩn trương, lại không quen dùng cây gậy siêu nhỏ kia để bấm bàn phím,
loay hoay nửa ngày một chữ cũng không bấm được, cuối cùng chỉ có thể dùng tiếng
anh gõ một chữ ‘Help’, liền gửi đi.
Kỳ thực
cô không chắc chắn Vi Hữu Thư có thể nhìn thấy tin nhắn kia ngay lập tức hay
không. Dù sao bây giờ hắn cũng đang bận bịu ở Thôi gia.
Hơn
nữa, hắn nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi này xong, lại suy nghĩ như thế
nào? Có hồi âm hay không cũng rất khó nói. Nhưng cô thực sự không có biện pháp
khác.
Tin
nhắn gửi đi, lòng của cô cảm thấy kinh hoàng, cảm thấy mỗi một giây đều quá
chậm chạp…
Khi cảm
giác được lòng bàn tay rung chuyển, cô cúi đầu xem, phát hiện ở trên chỉ có
ngắn ngủi mấy chữ…
Cô đang
ở đâu?
Nhưng
chỉ cần bốn chữ này, cũng khiến cô cảm động đến rơi nước mắt. Mà hắn không hỏi
nhiều những chuyện khác, khiến cho cô thực sự yên tâm. Nếu không, cô không biết
nên gõ chữ như thế nào để kể tình huống hiện tại cho hắn.
Nhưng
vấn đề này, vẫn thật khó hồi âm.
Cô cắn
môi, một lúc lâu mới miễn cưỡng viết hai chữ ‘Không biết’, gửi đi.
Lúc
này, cô chờ hơi lâu. Đại khái là qua tới 3 phút. Nhưng nội dung tin nhắn cô thu
được cũng dài hơn.
Bấm vào
bản đồ trên di động của cô, nó có thể định vị. Trước hết cô xác định bản thân
đang ở đâu, sau đó liền nói cho tôi biết tên đường.
Đúng
nha! Suýt nữa thì quên mất công năng này.
Không
có biện pháp. Cô vốn sẽ không quen dùng sản phẩm công nghệ cao. Một chiếc
Iphone ngon lành trong tay cô, cùng với di động bình thường chẳng có gì khác
nhau.
Cô dùng
Iphone, rất nhanh định vị được vị trí của bản thân. Hơi kinh ngạc khi phát hiện
mình vẫn còn ở nơi nào đó tại Tân Bắc thị, không cách quá xa nội thành Đài Bắc.
Cô nhớ kỹ tên đường, vội vàng hồi tin nhắn gửi hình ảnh đi, muốn báo cho hắn
biết chỗ của mình.
Nhưng
vào lúc này, cửa toilet bị gã đứng bên ngoài gõ hai tiếng.
“Diệp
tiểu thư, cô ngồi ở toilet có vẻ hơi lâu!” Bên ngoài nam nhân nói.
Thanh
âm kia khiến Diệp Cẩn Đồng hoảng sợ.
“Tôi…
tôi đau bụng không được sao?” Cô cố lấy dũng khí trả lời, buồn bực tay mình quá
kém cỏi, run như vậy, không thể đánh đúng chữ được.
Nam
nhân tựa hồ không nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, cách vài giây sau mới nói: “Ông
chủ của chúng tôi sắp đến. Nếu lúc ông ấy vào nhà không nhìn thấy cô, sẽ mất
hứng!”
Thôi
Văn Tường biết chính mình không thể trốn mãi trong toilet, mà lúc này đối
nghịch với bọn họ cũng không phải là hành động thông minh.
Nhưng
cô thực sự rất khẩn trương, thử vài lần cũng không có cách nào đánh tên đường
bằng tiếng Trung chính xác. Vì vậy cô bỏ qua cho dùng tiếng trung, lấy tiếng
anh đánh câu ‘plzcall110’, liền nhanh chóng gửi đi.
Sau đó,
cô lại bấm vài cái, đem Iphone bỏ vào túi áo, đi đến bồn cầu ấn nút xả nước,
rồi rút ra một dải giấy vệ sinh vo tròn, quăng vào thùng rác.
Cuối
cùng cô còn rửa tay, mới mở cửa đi ra toilet.
.*.
Bị
Tuyển Giai Phu
“Được
rồi, muốn đưa tôi đi gặp ông chủ của các người?” Cô áp chế sợ hãi, lạnh giọng
hỏi.
Nam
nhân đánh giá cô một lúc, mới nói: “Đi theo tôi!”
Cô hít
vào một hơi thật sâu, cất bước đi theo phía sau nam nhân.
Nam
nhân mang cô trở lại phòng khách biệt thự. Cô ngồi trên sofa, bị ba nam nhân
nhìn chằm chằm như tù phạm.
Con
người trong tình hình đặc thù sẽ mất đi cảm giác đối với thời gian. Thôi Văn
Tường cũng không biết đến tột cùng là đã qua bao lâu, chỉ đột nhiên nghe được
một trận tiếng vang truyền đến từ phía cửa.
Tiếp
theo, cửa lớn bị mở ra. Cô đứng dậy quay đầu nhìn, một gương mặt quen thuộc
nhất thời ánh vào trong mắt.
“Tại
sao tôi tuyệt không ngạc nhiên là anh?” Cô trừng mắt nhìn nam nhân xuất hiện
trong ác mộng của mình giữa trưa, “Kình Uy phó tổng giám đốc, Lí Tuấn Gia?”
“Xem ra
cô rất chăm chỉ!” Lí Tuấn Gia mỉm cười tiêu sái bước vào phòng khách, “Thế nào?
Chuyện hợp tác đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Thôi
Văn Tường nhanh chóng tính toán tình hình trước mắt.
Yêu cầu
của Lí Tuấn Gia cô tuyệt đối không có khả năng đồng ý. Nhưng nếu ngay cả chuyện
bắt cóc hắn cũng có thể làm được, cô không dám tưởng tượng nếu mình từ chối
ngay lập tức, hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cô suy
nghĩ một lúc, cuối cùng cẩn thận nói: “Thật có lỗi, trước mắt tôi còn chưa thể
tìm được lý do đồng ý!”
“Cô nói
gì?” Lí Tuấn Gia nheo mắt.
Mặc dù
trong lòng không yên, cô vẫn cưỡng bức chính mình mở miệng, “Từ đầu đến đuôi,
anh đều dùng phương thức uy hiếp bắt tôi đi vào khuôn khổ. Mặc kệ là uy hiếp
muốn đem chuyện quá khứ nói cho Vi Hữu Thư, hay là giống như hôm nay bắt cóc
tôi đến đây. Anh muốn tôi tin tưởng thành ý hợp tác của anh như thế nào?”
Lí Tuấn
Gia nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng, “Vốn dĩ, tôi cảm thấy sau khi
mất trí nhớ cô căn bản là thay đổi một người khác. Nhưng hiện tại tôi có thể
khẳng định, cô chính là Diệp Cẩn Đồng!”
Thôi
Văn Tường ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu, hắn lại tiếp tục nói…
“Kỳ
thật lúc trước tôi đã từng nói, nếu cô có thể thay tôi lấy được điều kiện tục
ước của Quan Dương và Ma Hồn, tiền bạc tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô!”
Cái gì
sẽ không bạc đãi? Hắn đang lừa trẻ con chắc? Thôi Văn Tường thầm nghĩ.
“Đưa
ngân phiếu ai chẳng làm được! Ma Hồn là trò chơi kiếm tiền nhiều nhất cho Quan
Dương. Nếu Kình Uy có thể ký được quyền đại lý, kiếm được tiền là cực kỳ khả
quan. Chẳng lẽ Lí phó tổng ngay cả một hứa hẹn xác thực cũng không muốn cho
tôi?”
Lí Tuấn
Gia khẽ vuốt cằm suy tư một lát mới nói: “Vậy cô muốn cái gì?”
Cô giơ
lên một ngón tay.
“Một
trăm vạn?” Tiền lẻ! Hắn mi hơi chọn.
“Đương
nhiên không phải! Ra chừng này không phải là bôi nhọ Lí phó tổng sao?” Thôi Văn
Tường liếc nhìn hắn một cái, “Một trăm ngàn! Tôi nghĩ giá này cũng không quá
mức!”
Nghe
vậy, Lí Tuấn Gia trong lòng nghĩ không có khả năng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại,
nếu so sánh với lợi ích khổng lồ sau này, một trăm ngàn đúng là không quá mức.
Huống
hồ, ai quy định hiện tại đồng ý, sau này lại không thể đổi ý? Chuyện như vậy
quá khứ hắn trải qua không ít.
Nghĩ
như vậy, tâm tình của Lí Tuấn Gia tốt hơn rất nhiều.
Dù sao
đem những thứ kia lấy tới tay trước đã, mặc dù xong việc sẽ bội ước, nhưng nữ
nhân này cũng chẳng có bản sự để đấu với hắn.
“Cô
cũng thật dám ra giá!” Hắn cười, “Được! Liền một trăm ngàn! Chỉ cần cô có thể
lấy được thứ đó cho tôi, tôi lập tức đưa 100 ngàn đến tài khoản của cô. Nhưng
nếu cô dám đùa giỡn cái gì, tôi cũng sẽ không tha cho cô!”
“Anh
căn bản là không cho tôi cơ hội từ chối!” Cô giận dữ nói, “Một khi đã vậy,
đương nhiên tôi phải tính toán cho chính mình!”
Lí Tuấn
Gia cười to, “Cô biết là tốt rồi!”
Thôi
Văn Tường áp chế trong lòng chán ghét, giả vờ thoải mái mở miệng, “Hiện tại tôi
có thể trở về chứ?”
Trong
mắt Lí Tuấn Gia tựa hồ hiện lên cái gì, khiến Thôi Văn Tường đột nhiên cảm thấy
có dự cảm không tốt.
Nhưng
tại sao? Cô đã đồng ý điều kiện của hắn rồi mà?
“Kỳ
thật, tôi rất lo lắng sau khi rời khỏi, Diệp tiểu thư sẽ quên mất ước định của
chúng ta. Cho nên nghĩ, không biết có nên dùng biện pháp nào đó để cho Diệp
tiểu thư nhớ rõ một chút.”
Cô cả
kinh, rốt cuộc không thể duy trì trấn định được, nhịn không được lui về phía
sau hai bước, “Không cần đâu! Tôi làm sao có thể không cần tiền…”
“Tôi
chỉ sợ cô thật sự không cần tiền. Đây cũng không phải chưa có tiền lệ!” Lí Tuấn
Gia nháy mắt cho ba nam nhân kia, bọn họ nhận được chỉ thị, lập tức đi về phía
cô, “Có lẽ cho cô đau khổ chút, sẽ nhớ được lâu, nguyện ý an phận làm việc cho
tôi!”
Lí Tuấn
Gia đáy mắt ác ý rất rõ ràng, Thôi Văn Tường biết kế tiếp sẽ là việc mà mình không
thể ứng phó được, trong lòng lập tức quyết định… trốn!
Từ vị
trí của cô đến cửa lớn là gần nhất. Đây là vị trí khi cô vào phòng khác, cố ý
chọn lựa.
Những
người đó đại khái cũng không nghĩ đến cô muốn bỏ chạy, sửng sốt một lúc mới
phản ứng lại.
Mà lúc
này,cô đã chạy đến cửa, cố dùng lực mở cửa lớn ra.
“Ai bắt
được cô ta trước, đêm nay liền thưởng cho cô ta thay người đó làm ấm giường!”
Lí Tuấn Gia ở phía sau cao giọng nói.
Thôi
Văn Tường trong lòng mắng hắn nham hiểm, mặc dù biết rõ không thể trốn được xa,
nhưng muốn cô thúc thủ chịu trói là không thể!
Cô chạy
qua hoa viên biệt thự, mất một lúc mở cửa sắt. Lúc này đã có một nam nhân đuổi
gần đến cô.
Cô vọt
đến lề đường, lại đột nhiên có một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới. Cô quay đầu
lại liền phát hiện một chiếc xe đang vọt về phía mình với tốc độ cao.
Trong
lúc nhất thời, Thôi Văn Tường đã quên trốn, cứng ngắc đứng tại chỗ.
“Kít”
một tiếng, thanh âm gọn ghẽ vang lên. Chiếc xe kia trước khi đụng trúng cô liền
vòng qua, sát bên người cô dừng lại.
Hơi
chút nữa liền đụng trúng. Đừng nói là đương sự như cô, ngay cả phía sau các nam
nhân đuổi theo thiếu chút nữa liền bị dọa đến.
Nhưng
kinh hách rất nhiều, Thôi Văn Tường kinh ngạc phát hiện bản thân còn không có
tự hỏi vì sao chiếc xe này nhìn rất quen mắt.
Đúng
lúc này, cửa kính hạ xuống, “Cẩn Đồng! Lên xe!”
Nghe
được giọng nam quen thuộc mà bình tĩnh, thân thể của cô phản ứng trước đầu óc,
không chút lo lắng mở cửa trước, chui vào trong.
“Hữu…
Hữu Thư… Anh làm cách nào đến nhanh vậy?” Cô quả thực không dám tin.
Hóa ra
là xe của sếp, hèn chi cô cảm thấy quen mắt.
Vi Hữu
Thư cũng không có kích động như cô, thản nhiên nhìn cô một cái, “Cô ngồi chờ
một chút trong xe, nhớ phải khóa cửa kỹ, biết chưa?” Nói xong, hắn lại một lần
nữa đóng cửa lại.
Cô chỉ
có thể lăng lăng gật đầu. Khi cô phát hiện Vi Hữu Thư đã mở cửa xuống xe, cô
muốn ngăn cản thì đã muộn.
“Đã lâu
không thấy, Lí phó tổng!” Vi Hữu Thư mở miệng, tầm mắt của hắn lướt qua mấy
người nam nhân, dừng lại ở Lí Tuấn Gia.
“A, Vi
quản lí như thế nào quang lâm hàn xá?” Lí Tuấn Gia trong lòng buồn bực.
Biệt
thự này của hắn cách nội thành Đài Bắc mặc dù không xa, vị trí lại bí mật, hơn
nữa lúc trước hắn dặn thuộc hạ khi bắt Diệp Cẩn Đồng đi phải che mắt cô lại,
cũng mang theo cô ta loanh quanh vài vòng, để phòng ngừa vạn nhất.
Theo lý
thuyết, Diệp Cẩn Đồng hẳn là không có cơ hội liên hệ với bên ngoài. Vi Hữu Thư
làm cách nào tìm đến?
“Tôi
đến tìm thư ký của tôi!” Ngữ khí của hắn có vẻ bình tĩnh, biểu tình trên mặt
lại âm trầm lạnh lẽo.
Thôi
Văn Tường ngồi ở trên xe, mặc dù không nghe được đối thoại của bọn họ, nhưng
không hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm.
May
mắn, hắn thật sự tìm đến đây… Thân thể căng thẳng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại…
Trước
kia, cô cảm thấy hắn làm việc, hơn phân nửa đều tùy tiện. Nhưng không biết khi
nào thì bắt đầu, co lẽ là nhìn thấy hắn thủ đoạn giải quyết công sự quả quyết
lại chuẩn xác, cũng có lẽ là vì hắn si tình cho ‘Thôi Văn Tường’, chậm rãi cô
liền đem hắn trở thành người có thể dựa vào dưới đáy lòng.
Như
chuyện xảy ra hôm nay, người đầu tiên nghĩ đến cầu cứu là hắn. Mà hiện tại, cô
cũng tin tưởng hắn có thể giải quyết tốt chuyện này.
Ngoài
xe, Lí Tuấn Gia mỉm cười, “Tôi không ngờ hóa ra Vi quản lí ngay cả giao tình
của cấp dưới vẫn quản lí đâu! Càng không nghĩ rằng bất quá chỉ là mời Diệp tiểu
thư đến nhà chơi, lại kinh động đến Vi quản lí!”
“Không
còn cách nào khác! Gần đây nhất là thời gian mẫn cảm, tôi sợ thư ký của tôi
ngây thơ bị người ta lừa!”
“Diệp
tiểu thư rất khôn khéo, làm sao có thể bị người ta lừa? Vi quản lý suy nghĩ
nhiều quá!”
Vi Hữu
Thư lười cùng đối phương tiếp tục dây dưa, “Tôi còn có việc cần nói chuyện với
thư ký, sẽ không tán gẫu cùng Lí phó tổng nữa. Nhưng tôi thấy Diệp thư ký vội
vàng chạy ra, không biết còn có vật phẩm tư nhân gì ở trong nhà Lí phó tổng?”
Lí Tuấn
Gia trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh nói:
“Mang tư nhân vật phẩm của Diệp tiểu thư trả lại cho Vi tiên sinh!”
“Vâng!”
Người nọ lĩnh mệnh, chạy vào trong nhà. Chốc lát sau, hắn cầm một túi xách nữ
tính ra, giao cho Vi Hữu Thư.
“Cảm
ơn!” Vi Hữu Thư cầm lấy túi xách, “Tôi đi trước! Hẹn gặp lại! Nhưng tôi hi vọng
lần gặp lại sau, đừng ở trong trường hợp này! Bằng không… Anh hiểu rồi đấy…!”
Hắn ném
một câu uy hiếp không rõ nghĩa, người ngoài có lẽ sẽ không hiểu. Nhưng Lí Tuấn
Gia mặt biến sắc.
Tiếp
theo Vi Hữu Thư xoay người trở về trong xe, nghênh ngang mà đi.
“Ông
chủ! Vì sao không đối phó với Vi Hữu Thư luôn?” Đến khi xe Vi Hữu Thư biến mất
ở phương xa, một nam nhân cẩn thận mở miệng.
Dù sao
đều đã bị phát hiện, uy hiệp Vi Hữu Thư không phải tốt hơn uy hiếp Diệp Cẩn
Đồng sao?
“Ngu
xuẩn! Nếu có thể, mày nghĩ tao không làm sao?” Lí Tuấn Gia tức giận liếc cấp
dưới một cái, “Chưa nói đến sau lưng hắn Vi gia tài đại khí thôi, chỉ cần bản
thân hắn… hừ, cho dù các ngươi vài cái hợp lại cũng không phải là đối thủ của
người ta!”
Nếu
không phải có kinh nghiệm thảm thiết, hắn cũng sẽ không tìm đến Diệp Cẩn Đồng.
Nhưng
sau này, muốn từ Diệp Cẩn Đồng xuống tay cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lí Tuấn
Gia buồn bực cực kì.
.*.
Bị
Tuyển Giai Phu