Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 327: Q.13 - Chương 327: Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 10




Bách Hợp nghe đến đây cánh tay trong tay áo giật giật, hôm nay đi ra ngoài nàng đặc biệt giấu một cây tú hoa châm rất nhỏ bên trong tay áo, lúc này xem ra là có công dụng rồi, nghe được Vương phu nhân nói xong những lời này, Bách Hợp cầm châmvòng tay ra sau lưng, thừa dịp mọi người không chú ý dùng sức đâm xuống người Tần Nhã Trí đang ngồi bên cạnh.

“ Ôi!” Tần Nhã Trí nhất thời bị tấp kích, hoảng hốt vô ý thức hô ra tiếng, nàng ta vừa rồi còn giả bộ bộ dáng yên tĩnh nhu thuận, dù là chỉ hô một tiếng liềm im ngay nhưng vẫn cứ làm cho Vương phu nhân thấy hứng thú, đem ánh mắt dừng lại trên người nàng: “Có điều quý phủ còn hai vị đích nữ, Đại tiểu thư thân thể quý giá, ta ngược lại không dám có ý nghĩ gì, ta xem Tần tam tiểu thư thật không tệ, lớn lên nhu thuận yên tĩnh, tính tình cũng hiền thục…”

Một phen khoa trương sắc mặt Tần Nhã Trí đại biến, trên trán thấm ra mồ hôi to như hạt đậu.

Sắc mặt Trần thị cũng có chút miễn cưỡng nặng trĩu, oán hận liếc nhìn Tần Nhã Trí, lúc này Tần Nhã Trí chỉ cảm thấy nơi mới bị châm qua đau đến thấu tim, nàng cố nén đau đớn, oán hận hít sâu một hơi, đè xuống phẩn nộ trong lòng, khóe mắt hướng bốn phía nhìn qua, nhìn thấy đứng phía sau lưng mình là thái giám cung nữ trong cung, lại đem ánh mắt nhìn sang Bách Hợp, ánh mắt thoáng cái âm trầm biểu lộ có chút vặn vẹo.

Bách Hợp nhìn nàng hé miệng mỉm cười, vị Vương phu nhân kia lại nói tiếp:

“Nếu như có được người con dâu như Tần tam tiểu thư đây, trên dưới phủ Xương Bình Hầu tất nhiên là vô cùng vui sướng rồi.”

Tần Nhã Trí nghiến hàm răng nghe “ken két”, lúc này lồng ngực không ngừng phập phồng, nàng rất muốn nổi giận, rồi lại cắn chặt răng không dám ở tại thời điểm này lên tiếng. Trần thị cũng xấu hổ không nói ra lời, trong lòng đem Tần Nhã Ngọc mắng máu chó phun đầy đầu. Thật lòng mà nói địa vị của phủ Xương Bình Hầu cao hơn Tần gia một bậc, nhưng nếu nhi tử của Vương phu nhân thật sự tốt như vậy, vậy sao lúc này dùng cách bắt ép Tần Nhã Trí gả qua như vậy? Chuyện này trong kinh ai mà chẳng biết, thế tử phủ Xương Bình Hầu kia là thứ…

Trần thị đang muốn cự tuyệt, Tần Nhã Trí đã nhịn không được cắn răng: “Nương, nữ nhi muốn đi tìm mao xí, để Đại tỷ đi cùng với con được không?” Lúc nàng nói những lời này biểu lộ có chút âm trầm, trong đôi mắt lộ ra tàn nhẫn. Lúc này Trần thị đang lúc xấu hổ, nghĩ đến nữ nhi tránh đi một chút cũng tốt, nhưng lại sợ thân thể Bách Hợp suy nhược lại đi ra ngoài với Tần Nhã Trí thì sẽ mệt mỏi, hơn nữa lần trước Tần Nhã Trí đã đánh Bách Hợp một bạt tai, trong lòng Trần thị đang do dự, lúc này tiếng thái giám bên ngoài lại vang lên:

“Quý phi nương nương đến ~”

Trong kịch tình ở kiếp trước Bách Hợp trở thành Quý phi nương nương phô trương độc đoán mười mấy năm, lúc này lại nghe mấy chữ Quý phi nương nương theo bản năng liền muốn cười, đợi đến khi phục hồi tinh thần mới phát hiện thái giám này cũng không phải gọi chính mình, mà là gọi Tôn quý phi trong câu chuyện này.

Có thể do thân thể Tần Bách Hợp suy nhược, nhưng vị Tôn quý phi này là người như thế nào nàng cũng có nghe qua, nhưng chưa từng thấy qua, chỉ biết bà ta là sủng phi của thánh thượng. Chuyên sủng hơn 10 năm, cũng tương tự như mình trong kịch tình lúc đó. Con trai của vị Tôn quý phi này được sắc phong là thái tử, lần trước bọn người Đỗ Lâm Vũ có nói qua thái tử muốn tuyển phi, chính là nhi tử độc nhất của vị Tôn quý phi này.

Lúc này Tôn quý phi đến rồi Tần Nhã Trí muốn đi mao xí cũng chỉ có thể nhịn xuống, Bách Hợp nhìn nàng nhếch miệng cười cười, ánh mắt châm chọc, bộ dáng này càng làm cho trong lòng Tần Nhã Trí nổi giận lôi đình, ôm dồn tay Bách Hợp, móng tay suýt nữa đâm vào tay Bách Hợp:

“Tỷ tỷ thật là bản lảnh, muội muội ta trước kia thật sự đã nhìn nhầm ngươi rồi.”

Lúc nàng ta tính toán người khác tính đến nỗi người ta cũng mất mạng, hôm nay người ta mới chỉ tính toán nàng ta có một ít mà trong lòng nàng ta liền không vui, lại đi oán hận mình, trong lòng Bách Hợp cũng nghẹn lấy một cỗ khí, nghe được những lời này của Tần Nhã Trí cũng có chút nghiến răng, móng tay Tần Nhã Trí véo nàng đau điếng, so về khi lực nàng không phải là đối thủ của Tần Nhã Trí, nhưng lúc này trong tay nàng có một cây tú hoa châm, đúng lúc được ống tay áo che đậy, một tay làm ra vẻ bao phủ trên mu bàn tay của Tần Nhã Trí, châm xuống tay nàng ta thật mạnh, Tần Nhã Trí biết rõ chính mình tính toán nàng ta thì như thế nào, đây là nàng ta thiếu nợ chính mình đấy!

Vừa bị châm một phát trên lưng còn chưa hết đau đấy, Bách Hợp lần này đâm với lực lớn, Tần Nhã Trí đau đến toàn thân run rẩy, nước mắt suýt nữa chảy ra, toàn thân nàng ta như điện giật rút tay về, trợn trừng mắt nhìn Bách Hợp: “Quả nhiên là ngươi.”

Vốn dĩ cái đó nếu không phải mình làm thì trong lòng nàng ta cũng cho rằng là mình, huống chi theo tính cách của Tần Nhã Trí lúc trước Bách Hợp cái gì cũng không có làm, chỉ bởi vì thân thể kém lại trở thành đối tượng để nàng ta tính toán, hôm nay làm thì đã sao nào, Bách Hợp không có phủ nhận, cái thái độ này làm cho Tần Nhã Trí tức giận không nhẹ, nàng thoáng cái đứng lên, cũng bất chấp Tôn quý phi sắp đến, vừa nghĩ tới việc mình trọng sinh trở về khắp nơi đều chú ý cẩn thận, nhưng như cũ suýt chút nữa trúng thủ đoạn của Bách Hợp, vừa rồi nữ nhân ác độc cay nghiệt này suýt nữa làm cho mình gả vào Vương gia. Ngụm khí này không chỗ phát tát, lý trí mất hơn nữa, Tần Nhã Trí tại chỗ này bài ra bộ dáng muốn đánh Bách Hợp bạt tai.

“Con làm cái gì?” Hai đứa con gái ở trong nhà cải nhau thì thôi đi, lúc này đang ở bên ngoài còn muốn cải vả, Trần thị hung hăng nhéo Tần Nhã Trí một cái, Tần Nhã Trí đau đến toàn thân rui rẩy, lúc này mới hồi phục thần trí, nàng hít một hơi khí lạnh, cắn cắn môi âm trầm nhìn Bách Hợp, cười lạnh hai tiếng, hiển nhiên sẽ nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng, chuẩn bị đợi sau này có cơ hội lại phát tác.

Bách Hợp cũng không sợ nàng ta. Chính vào lúc này trong hậu viện Tôn quý phi được người vịn đi ra, chỉ thấy bà ta mặt một bộ cung trang màu vàng sáng thêu đồ án, trên đầu trang sức rườm rà, cách ăn mặt vàng son lộng lẫy, vừa ngồi vào chỗ của mình mọi người liền chỉnh tề quỳ bái, Tôn quý phi lười biếng hô bình thân, bên kia thánh chỉ hoàng đế liền truyền tới.

Tuy nói đương kim Hoàng đế có Hoàng hậu tại vị, nhưng bởi vì Hoàng hậu không con, hơn nữa lại tin phật nhiều năm, chỉ chiếm một cái danh hoàng hậu mà thôi, trong nội cung này chỉ có Tôn quý phi một người độc đại, mọi người nói vài câu cát tường, Tôn quý phi chuẩn bị cùng mọi người đi tới cung điện, hôm nay Hoàng thượng thiết yến trong cung muốn mừng sinh thần cho bà, các mệnh phụ phu nhân đến bái lạy bà trước, sau đó mới đi đến chỗ Hoàng hậu, một đường đồng hành, Vương phu nhân ý cười đầy mặt đi ở phía trước người của Bá phủ, Trần thị ưu sầu cũng không có chú ý đến Tần Nhã Trí lúc này đã cách xa bà vài bước.

Lúc tiến vào ngự hoa viên, làm người khác chú ý nhất là một vườn hoa hồng màu hồng nhạt đang đua nở rực rỡ, Tôn quý phi bỗng dừng lại, duỗi ngón tay đang đeo hộ giáp, chỉ vào bụi hoa kêu ngạo nói:

“Chư vị thấy hoa này có đẹp không? Hoàng thượng biết rõ bổn cung xưa nay yêu thích các loại hoa hoa thảo thảo, liền lệnh cho người trồng một mãng lớn đấy.”

Nghe nói lúc Tôn quý phi chưa xuất giá trong nhà cũng có một vườn hoa hồng lớn như vậy, sau khi vào cung Hoàng đế muốn làm cho bà vui, đặt biệt ở trong ngự hoa viên trồng một mảng lớn hoa hồng, cũng phái người chuyên môn tỉ mỉ tu bổ, có thể làm cho hoa nở kéo dài. Một mảng hoa hồng kéo dài giống như không nhìn thấy điểm cuối, Tôn quý phi trước nay vẫn luôn thích tắm ngâm mình trong nước có chứa cánh hoa hồng, trên người luôn luôn có mùi hương hoa hồng, hơn nữa tên khuê mật của bà vốn là Tôn Nguyệt Hương (trong truyện hoa hồng còn gọi là Nguyệt quý). Bởi vậy trong triều đại này, hoa hồng có thể tôn xưng là quốc hoa.

Mặc dù mọi người đều biết điển cố này, nhưng lúc này nghe Tôn quý phi nói ra tự nhiên lại một phen tán dương, Bách Hợp bị kẹp trong đám người, bỗng nhiên lúc đó phía sau lưng có một người đưa tay đẩy nàng, lúc nàng vừa tính kế Tần Nhã Trí đã sớm đoán được Tần Nhã Trí sẽ có khả năng ra tay đối phó với cô, lúc này cô cũng không chút hoang mang, bước chân hướng phía Trần thị lui một bước, nhưng một bàn chân đưa ra ngoài móc lấy chân cô, nếu là bình thường bị người móc chân thì cũng không có gì đáng sợ, nhưng Bách Hợp lại bất đồng, thân thể này của cô yếu đuối bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, bước chân phù phiếm vô lực lại bị cái móc chân này nàng liền đứng không vững, thân thể nghiêng một cái thẳng tấp hướng bụi hoa hồng ngã xuống.

Trong bụi hoa hồng đầy gai nhọn hoắt, nếu ngã xuống toàn thân bị thương thì cũng thôi đi, quan trọng nhất vừa rồi Tôn quý phi đã từng nói qua bụi hoa này có ý nghĩa như thế nào đối với bà, nếu mình té xuống làm hư hoa hoa thảo thảo của Tôn quý phi, chỉ sợ cái mạng nhỏ này cũng không thể bồi thường nổi một bông hoa trong mắt Tôn quý phi.

Tốc độ ánh sáng như vậy Trần thị còn chưa phản ứng được nữ nhi sắp ngả sấp xuống rồi, các mệnh phụ tiến cung cũng có nhìn thấy đầy, nhưng lúc này cũng không dám cắt ngang Tôn quý phi phía trước còn đang khoa trương mình, Bách Hợp quay đầu nhìn, nhìn thấy Tần Nhã Trí đang nhếch miệng cười đang thu chân trở về, cô oán hận cắn răng, lúc đang muốn đưa tay kéo lấy Tần Nhã Trí cùng ngã chung một chỗ, một bóng người mặc cẩm bào màu vàng sáng chẳng biết lúc nào chen đến trước mặt của cô, đưa tay ra ôm bên hông cô rồi kéo qua.

Bách Hợp đang định tránh ra thì chóp mũi lại ngửi được hơi thở trong trẻo lạnh lùng quen thuộc, cô liền ngừng lại, mặc cho chính mình lọt vào trong ngực Lý Duyên Tỷ để anh ôm chắc mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tất cả mọi người im ắng quỳ xuống, Trần thị phục hồi tinh thần quay đầu lại nhìn thấy mặt Đại nữ nhi của mình đang dán vào cẩm bào từ trảo kim long trong ngực thái tử, miệng không khỏi hút khí lạnh.

Chung quanh mọi người như thủy triều đồng loạt quỳ xuống, chỉ có Lý Duyên Tỷ đang ôm Bách Hợp cùng với Tôn quý phi và còn có một người cũng sớm ngây người chưa hồi thần trở lại Tần Nhã Trí là đứng tại chỗ.

“Thái tử thiên tuế.”

Trần thị run rẩy cùng mọi người tung hô một câu, Bách Hợp lúc này mới hồi phục thần trí liếc nhìn Lý Duyên Tỷ, trong ánh nắng tươi sáng Lý Duyên Tỷ một đầu tóc dài dùng kim quan buột chặt lại, hai dây lụa màu vàng sáng theo hai bên gò má anh kéo xuống, ở tại cái cằm của anh ta buột lại một cái kết buông rủ rơi xuống, phần đuôi còn xuyến lấy ngọc châu, khí phái quý khí bức người, cặp mắt xếch dài nhỏ mang theo ánh sáng rực rỡ, phảng phất như ánh mặt trời sáng rực ở trước mắt anh cũng mất đi ánh sáng, anh mím môi, biểu lộ vô cùng lãnh đạm, lúc này trang phục của anh gần giống cách ăn mặc trong tinh không, tuy nhiên Bách Hợp không nghĩ đến Lý Duyên Tỷ bị nhốt trong nhiệm vụ thân phận lại cao như vậy, cũng không có sợ hãi bất an, đặt biệt là sau khi biết rõ hai người có quan hệ thân mật, cô chỉ cảm thấy có thể trong hoàng cung nhìn thấy một người có thể khiến cho cô an tâm, làm cho cô thở ra một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.