Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 326: Q.13 - Chương 326: Bia đỡ đạn tìm lại tôn nghiêm 9




Edit: Jolly

Beta: Sakura

Việc như vậy, trong lòng người Đỗ gia rất không vui vẻ, người Vương gia cùng với người Tần gia suýt chút nữa xé toang mặt, Vương tiểu thế tử hôm qua rơi xuống nước suýt nữa mất mạng, Tần gia cho người đưa qua dược liệu tốt nhất, đáng tiếc người đi tặng lễ lúc này cũng không có tin tức về.

Lúc Bách Hợp nghe hết những việc này, trên mặt rốt cục cũng lộ ra vài phần vui vẻ, lúc trước Tần Nhã Ngọc xếp đặt thiết kế hại cô, lúc này cô cũng làm hỏng nhân duyên của Tần Nhã Ngọc, xem như hai người tạm thời hòa nhau, từ đó về sau Tần Nhã Ngọc muốn gả cho lang quân như ý xem như khó khăn, chí ít Đỗ Lâm Vũ cùng với Yến tiểu tướng quân mà Tần Nhã Ngọc nhìn trúng khẳng định là không thể nào lại thú Tần Nhã Ngọc vào phủ, hai người từ nay về sau không ai nợ ai, chính mình liền an tâm đối phó với Tần Nhã Trí rồi.

“Một thứ nữ mà muốn lựa lựa chọn chọn giữa hai thế tử, quả thật tâm cao ngất.” Trần thị thay nữ nhi dịch lại góc chăn, ôn nhu vuốt sợ tóc cho Bách Hợp, lúc này mới hừ lạnh một tiếng: “Người của Vương gia còn chưa có truyền đến tin tức, cũng không biết lần này kết quả như thế nào, con cũng đừng quản việc này, nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng, qua vài ngày nữa là ngày sinh của Quý phi nương nương trong cung, nếu như thân thể con tốt hơn nhiều, nương mang con ra ngoài thay đổi tâm tình,”

Bách Hợp nhẹ gật đầu, ngày trước vì nguyên nhân thân thể Bách Hợp quá kém, luôn luôn ở trong Tần phủ, ngoại trừ lần trước đi Hộ Quốc Tự dâng hương ra, mười mấy năm qua chưa từng đi ra ngoài một lần, lúc này khó có được Tần thị đồng ý mang nàng ra ngoài, tuy nhiên Bách Hợp cũng không phải là nguyên chủ, đã sớm qua cái tuổi thích đi ra ngoài rồi, nhưng nhìn thấy Trần thị chờ mong thì cô vẫn gật gật đầu.

Trần thị vô cùng vui mừng đi ra ngoài, nữ nhi của bà bây giờ 17 tuổi rồi, những cũng chưa có mai mối gì, trước kia rất sợ Tần Bách Hợp nuôi không sống nổi, ngay cả danh tự cũng không dám đặt cho nàng, càng huống hồ chi là việc mai mối cho nàng, sắp tới là mấu chốt 18 tuổi của Bách Hợp, điểm quyết định càng ngày càng gần, nếu sau này chịu đựng qua được như lúc trước cao nhân đã từng nói qua, sau này chắc chắn sẽ trôi chảy cùng đại phú đại quý cả đời. Ngược lại Trần thị cũng không trông mong nữ nhi đại phú đại quý vì Tần gia mang đến bất kỳ chỗ tốt gì, bà chỉ cần nữ nhi này bình bình an an sống, chính là việc tốt nhất rồi.

Đợi Trần thị vừa đi, Bách Hợp liền mơ mơ màng màng ngủ tiếp, cô chỉ cảm thấy trong lúc ngủ có người đến bón thuốc cho cô, nhưng cô uống không vào, ho vài cái lại phun ra, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng khóc của Trần thị, cuối cùng lại lâm vào mê mang.

Bách Hợp tỉnh lại lần nữa là do bị Lý Duyên Tỷ ôm cho tỉnh lại, trên người anh mang một loại khí tức u lãnh có thể trấn an lòng người, vốn tim cô đang đập hỗn loạn cũng dần lắng xuống, lúc này nhìn thấy Lý Duyên Tỷ nhịn không được liền vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói:

“Em còn tưởng em không còn tỉnh lại được nữa.” Tiến vào nhiệm vụ rất nhiều lần, mỗi một lần đối mặt với tử vong, nhưng từ đó đến giờ chưa từng có lần nào chân thật như lần này, giống như cả người sắp chết đi không tỉnh dậy được nữa, cái cảm giác này vô cùng đáng sợ, cô biết rõ mình có khả năng sẽ không có cơ hội tỉnh lại, sợ hãi luôn tồn tại, nhưng vô luận cô có cố gắng thế nào cũng không mở mắt ra được.

Lý Duyên Tỷ trấn an vỗ nhẹ lưng nàng, nhẹ gật đầu: “Tôi biết rõ.”

“Cho…” Bách Hợp do dự một chút, nhìn anh một cái, cắn cắn bờ môi, đưa tay bắt đầu sờ lên đai lưng của anh ta, bộ dáng mang theo vài phần nịnh nọt: “Cho nên em có thể hay không…”

Từ khi cô tính kế Tần Nhã Ngọc, kết quả náo đến thân thể này bắt đầu sốt cao, sau này cô cảm giác được Lý Duyên Tỷ từng đến, nhưng có lẽ không có chạm qua cô, bằng không bệnh của cô sớm đã khỏe rồi mới đúng, tuy nhiên lúc này Bách Hợp đã cảm thấy rất mất mặt, nhưng cô vẫn lộ ra vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, cũng không dám ngẩn đầu lên nhìn Lý Duyên Tỷ, kéo chăn liền che lại hai người.

Trong bóng tối mí mắt Lý Duyên Tỷ nhảy lên, nhưng cũng không cự tuyệt cô chủ động, ngược lại là phối hợp nhìn xem sắc mặt cô lúc vừa mới bắt đầu còn trắng bệch về sau dần dần đỏ ửng lên.

Buổi chiều ngày hôm sau tỉnh lại quả nhiên tình huống đã tốt hơn rất nhiều, loại cảm giác mê man lúc trước không còn, cũng không có cảm giác hôn mê chưa tỉnh lại, trong lòng Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, một mặt từ trên giường ngồi dậy, bình thường cô mở mắt sẽ có một đám nha đầu bà tử tới hầu hạ, lúc này bốn phía lại im ắng, Bách Hợp ho một tiếng bên ngoài mới truyền tới tiếng hỏi hỏi: “Đại tiểu thư tỉnh rồi?”

Bốn phía đã phủ lên cờ trắng, một đám nha đầu bà tử mặt mũi tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng, lúc chứng kiến Bách Hợp êm đẹp ngồi trên giường, mọi người đều khóc một hồi, lần này vốn dĩ Trần thị cho rằng đứa nữ nhi nay không chịu đựng qua được, không nghĩ tới lần này Bách Hợp mạng lớn, Trần thị cuống quýt cho người kéo cờ trắng kia lên, rồi ôm chặt Bách Hợp không chịu buông tay, từ nay về sau đối với Bách Hợp càng cẩn thận hơn, không tùy tiện để cho nàng ra khỏi viện nữa bước.

Lý Duyên Tỷ mỗi đêm đều sẽ đến, cũng không biết anh dùng phương pháp gì tránh được lực chú ý của mọi người, nữa tháng thời gian cứ như vậy trôi qua rồi.

Khi trước Trần thị từng đồng ý với Bách Hợp đợi thân thể cô tốt lên sẽ dẫn cô vào cung tham gia thọ yến của Tôn quý phi, Tôn quý phi này không chỉ là sủng phi của Thánh thượng, hơn nữa con trai duy nhất dưới gối đã được phong làm Thái tử, thân phận Trần thị là vợ của thế tử Bá phủ, cũng là mệnh phụ có tư cách chúc thọ Tôn quý phi, gần đây thân thể Bách Hợp một ngày so với một ngày càng tốt hơn, trời vừa sáng Trần thị cho người gọi Bách Hợp dậy, thay cô chỉnh đốn trang phục xong, liền đưa cô lên xe ngựa.

Cùng đi ngoại trừ Trần thị còn có Tần Nhã Trí, một thời gian ngắn không thấy, Tần Nhã Trí thoạt nhìn thành thục ổn trọng hơn trước rất nhiều. Có lẽ do nguyên nhân hai tỷ muội đánh nhau lúc trước, Trần thị rất sợ con gái cả này lại cùng Tần Nhã Trí ầm ĩ náo loạn lên đến lúc đó lại bất lợi. Bởi vậy rõ ràng là người một nhà lại chia ra hai xe ngựa, một xe do lão phu nhân của Bá phủ cùng Tần Nhã Trí ngồi, một xe còn lại Trần thị cùng Bách Hợp ngồi.

Người tiến cung mừng thọ nhiều vô số, trước ngọ môn tất cả các xe ngựa lớn nhỏ sớm đã đầy, xe ngựa Bá phủ dừng trước cửa cung, do cấm vệ quân trước cửa cung kiểm tra thân phận xong mới đi bộ vào trong, lúc này đang là tháng 8, thời tiết còn rất nóng, Bách Hợp oi bức một hồi lâu liền cảm thấy một trận buồn nôn, Trần thị cầm quạt nhỏ không ngừng quạt cho Bách Hợp, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của thái giám xướng tên, vừa vặn gọi đến phủ Bá, Trần thị nhẹ nhàng thở ra, vội vàng kéo nữ nhi xuống xe ngựa, cùng bà bà trước sau tiến vào hoàng cung.

Mọi người xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đi ở phía trước là một vị phu nhân trên dưới 30 tuổi đột nhiên quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào người của Bá phủ cười lạnh hai tiếng, vị kia chính là đương gia phu nhân của phủ Xương Bình Hầu, Trần thị run rẩy nắm tay Bách Hợp, lại không có ai chủ động mở miệng nói chuyện.

Tiến vào trong nội cung các mệnh phụ phu nhân phân biệt ngồi xuống, Tôn quý phi lúc này còn chưa có đến, vị phu nhân phủ Xương Bình Hầu kia đúng lúc là ngồi phía trên người phủ Bá, thừa dịp lúc Tôn quý phi còn chưa có đến, đột nhiên bà ta quay đầu lại liếc nhìn Bách Hợp và Tần Nhã Trí cười lạnh:

“Tần Lão phu nhân hôm nay nhã hứng thật lớn, mang theo hai tôn nữ đến chúc thọ Quý phi nương nương, đáng thương nhi tử số khổ của ta, bị trúng phong hàn tới nay còn nằm trên giường bệnh còn chưa dậy nổi.”

Sắc mặt của tổ mẫu nguyên chủ thoáng cái có chút khó coi, vô ý thức oán hận quay đầu liếc nhìn Tần Nhã Trí, Tần Nhã Trí cúi thấp đầu không nói lời nào, giả dạng một bộ dáng nhu thuận, Trần thị luôn miệng bồi tội, nhưng phu nhân phủ Xương Bình Hầu lại không thuận theo không buông tha:

“Không biết chuyện này thế tử phu nhân chuẩn bị giải quyết như thế nào?” Mấy ngày trước Tần gia cho người đem lễ vật đến thăm Vương gia lại không nhận, hôm nay ngược lại là chủ động nói đến việc bồi thường, có thể thấy được việc này còn có chổ trống để giải quyết. Trần thị cùng bà bà nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng Bách Hợp khẽ động, chợt nghe tổ mẫu cười làm lành nói: “Chuyện này không biết Vương phu nhân muốn giải quyết như thế nào? Chuyện này xác thực là nghiệp chướng không hiểu chuyện, mong rằng phu nhân giơ cao đánh khẽ.”

Chuyện Tần Nhã Ngọc rơi xuống nước không thể lan truyền ra ngoài, nhưng trong kinh lúc này rất nhiều người chỉ sợ cũng biết rồi, những việc nay liên quan đến danh vọng Tần gia, Tần gia còn nam tử chưa định hôn, không thể vì thế chịu ảnh hưởng, lúc này Trần thị đem Tần Nhã Ngọc mắng máu chó phun đầy đầu, ngoài mặt còn phải thay nàng ta gánh chịu sai lầm.

“Hừ, tiện nghi các người rồi, nhi tử kia của ta đến nay vẫn chưa mai mối gì, thứ nữ Bá phủ của bà náo loạn một trận, về sau bảo ta làm sau mai mối cho nhi tử ta?”

Nghe nói như thế, Trần thị cúi đầu xuống cũng không lên tiếng. Vương phu nhân kia lại nói tiếp: “Nhưng Tần nhị cô nương loại kiến thức hạn hẹp này ta nhìn cũng chướng mắt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.