Cậu bé tự bế 7
Edit: Sakura
Bách Hợp không quen để cậu ôm, trên người Bùi Tuấn có mùi hương hoa lan tươi mát, vô cùng sạch sẽ, chắc là mùi từ sữa tắm và dầu gội cậu quen dùng, khiến tâm trạng người ta trở nên bình tĩnh. Lúc đầu cô còn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng sau đó lại ngủ say từ lúc nào không biết. Tiếng hít thở đều đặn dần vang lên, Bùi Tuấn vốn không lên tiếng chợt mở mắt ra, tò mò nhìn cô một cái.
Cậu không ngờ Tiểu Hợp lớn lên thì ôm cô lại thoải mái như vậy. Nếu giống như lời ông nội nói, đối tượng kết hôn là cô thì thật ra cậu có thể chịu được thói quen của mình bị rối loạn.
Tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, không biết có phải do kinh nghiệm ngày hôm qua không, khi Bách Hợp ăn xong hai bát cháo, Bùi Tuấn nhẫn nại nhìn cô. Cô không hiểu vì sao, Bùi Tuấn lại không định mở miệng, nhưng cuối cùng không nhịn được: “Bà Cầm, bà lấy thêm cho Tiểu Hợp một bát nữa đi.”
“…” Cô ăn no rồi, định nói với Bùi Tuấn là mình không thể ăn thêm được nữa.
Nhưng bà Cầm đang vô cùng vui mừng, không để ý Bách Hợp có thể ăn được hay không, Bùi Tuấn hiếm khi nói với bà một câu, lúc này bà đang reo vui rộn rã bê cái bát không xuống bếp, tự mình lấy bát mới ra. Bách Hợp thở dài, ngày hôm qua là vì tình huống đặc biệt nên cô mới ăn nhiều, bây giờ không thể ăn được nữa. Cô do dự một chút, nhìn ánh mắt mong chờ tha thiết của Bùi Tuấn, đành phải cố ăn một hớp nhỏ. Sau đó Bùi Tuấn chủ động cúi đầu xuống.
Dáng vẻ này giống như sủng vật chờ được cho ăn vậy. Bách Hợp chợt hiểu rõ ý của cậu, đưa bát cháo tới, quả nhiên Bùi Tuấn để cô dỗ mình ăn, sau đó cầm khăn tự lau miệng.
Ông Bùi nhìn quan hệ hai người phát triển rất nhanh, có vẻ nghi ngờ nhìn Bách Hợp.
Hai ngày nay Bách Hợp không trang điểm đậm, cũng không mặc váy ngắn như trước, điều này khiến ác cảm của ông Bùi với cô vơi đi rất nhiều, quan trọng hơn là cháu ông thích Bách Hợp, chỉ cần Bùi Tuấn thích thì ông Bùi đều đồng ý.
Hôm nay Bùi Tuấn vẫn đưa cô đi học, không cần cô phải dặn dò, chiều vừa tan học, Bách Hợp đã thấy xe của Bùi Tuấn đỗ ngoài cổng trường.
Dường như đã thành thói quen, buổi sáng hai người cùng ăn sáng. Nhất định cuối cùng cô phải ăn hai hớp cháo rồi để chỗ còn lại cho Bùi Tuấn. Ăn thêm một chút hoặc thiếu một chút đều không được. Lúc đi học cũng là cậu đưa đi, tan học cậu tới đón. Sinh hoạt của Bách Hợp dần dần có quy luật, còn chưa kết hôn nhưng đã như hai vợ chồng già.
Đến tháng 12, Bách Hợp đã dần quen với những ngày như vậy. Nguyên chủ vì bị trầm cảm thành ra suy sụp nên bây giờ mới lên cấp ba. Khối lượng bài vở vô cùng nhiều, theo lý mà nói thì có thế lực của nhà họ Bùi và nhà họ Lâm, cô không cần đến trường mà vào thẳng đại học cũng không vấn đề gì. Có điều tính cách của nguyên chủ rất ngang, bởi vì chứng trầm cảm nên thành tích của cô ấy không tốt, nhưng ngày nào cũng luôn cố gắng. Trừ thời gian trang điểm đậm, ăn mặc hở hang để chọc tức Bùi Tuấn và ông Bùi, cô cũng không kết bạn với những kẻ không đứng đắn. không biết có phải vì yếu tố thông minh hay không, cho dù cô ấy nỗ lực thì thành tích cũng không thể tốt hơn.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, các bạn học khác chia thành tốp năm tốp ba ra ngoài chơi đùa hoặc tán gẫu, Bách Hợp chỉ cầm một quyển sách. Hiện tại trí lực của cô đã đạt tới mức của người bình thường, kết quả học tập tốt hơn Lâm Bách Hợp rất nhiều. Cô định cầm vở ra chép vài từ đơn tiếng Anh, bên ngoài chợt có người gọi:
“Lâm Bách Hợp, ngoài trường có người tìm.”
Tại thế giới mà ai cũng có điện thoại trên tay, Bách Hợp không dùng điện thoại di động là chuyện hết sức buồn cười trong mắt bạn cùng lớp. Thành tích của cô khi vào trường không tốt, hơn nữa từng bị lưu ban, trước đây còn ăn mặc trang điểm trông chẳng ra gì. Người nhà họ Bùi sẽ không cho phép cô làm hỏng thanh danh nhà họ, nhà họ Lâm cũng không phép con gái làm nhà mình mất mặt, vậy nên ba năm học chung nhưng không có ai biết thật ra hoàn cảnh của cô cũng không tồi mà chỉ coi cô như con nhà nghèo. Bạn học trong lớp nhìn cô trang điểm, ăn mặc hở hang còn đồn cô bị bao nuôi.
Người tới gọi cô ra là bảo vệ trường, Bách Hợp nghi ngờ nhíu mày lại, nhét đồ vào ngăn kéo rồi mới đứng dậy đi theo. Cô vừa đi liền có người vung tay múa chân nói xấu, đại ý là sự thay đổi gần đây của Bách Hợp là do cô nản lòng thoái chí sau khi bị người ta vứt bỏ.
Ở ngoài cổng trường là người mẹ mà rất lâu rồi cô không gặp, vừa thấy Bách Hợp ra ngoài, mẹ Lâm vốn luôn sống sung sướng nhưng không kiềm chế được, khóc lên: “Tiểu Hợp, mẹ nên làm thế nào đây?”
Trong quá khứ, Lâm Bách Hợp vô cùng khát vọng tình cảm của cha mẹ, luôn hi vọng có thể thân thiết với mẹ mình. Nhưng mẹ Lâm không cho cô ấy cơ hội, vài năm nay, mỗi lần Lâm Bách Hợp về nhà họ Lâm là lại bị bà ta tỏ thái độ ghét bỏ, nói cô ấy không giữ lấy trái tim Bùi Tuấn khiến cho bà ta khó chịu. Những lời đó đã tạo thành áp lực tâm lý cho Lâm Bách Hợp. Giờ thấy mẹ Lâm, Bách Hợp cũng chẳng có ấn tượng tốt gì, chỉ bình tĩnh quan sát bà ta một lúc lâu.
“Con làm sao thế? Mẹ nói chuyện với con sao con lại không để ý?” Mẹ Lâm bị cô nhìn như thế, đầu tiên là có vẻ lúng túng, sau đó cố nén giận, đẩy con gái một cái. Thấy cô mặc một chiếc áo khoác dài bằng len màu xám, tóc dài mềm mại xõa thành hai lọn trước ngực, mái tóc đen không cài thêm cái gì kì dị, mặt không trang điểm đậm, gương mặt trắng muốt trong sáng rất hợp với tuổi của cô. Cô mặc quần bò màu trắng, đi giày đen, trông có vẻ thuận mắt hơn trước nhiều.
Nhìn con gái như thế, mẹ Lâm tỏ ra thích thú: “Nên như thế này từ lâu rồi, con phải thế này thì cậu Bùi mới thích con. Con không biết là con trước đây làm mẹ lo lắng như thế nào đâu. Rất nhiều người muốn lấy vị trí của con đấy, con phải làm sao để cậu Bùi không thể rời xa con được. Con là con gái, giờ tuổi của cậu ta cũng không nhỏ, con hiểu phải làm thế nào rồi chứ. Nếu không thể nói chuyện được với cậu ta thì dùng hành động, mẹ sẽ dạy con!”
Bách Hợp không biết làm sao mẹ Lâm có thể nói ra những lời như vậy. Mắt cô lạnh lẽo, tự nhiên cảm thấy buồn nôn, mím chặt môi không lên tiếng. Mẹ Lâm thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng khó chịu, không nhịn được nói:
“Mày nghe tao nói không hả?” Giọng bà ta tăng cao, nghe có vẻ chua loét: “Mày cũng chẳng khác gì cha mày, toàn chọc tức tao! Mày như thế, cha mày cũng như thế, ông ta dám đem con đĩ kia về nhà, may mà tao còn có mày ở đây. Chỉ cần nhà họ Bùi chịu giúp tai thì con Lâm Thiên Ngữ kia muốn mẫu bằng nữ quý cũng đừng có mơ!”
Vốn dĩ nhà họ Lâm chỉ là một gia đình giàu có nho nhỏ, nếu không phải sinh được một cô con gái tốt số, được sự nâng đỡ của nhà họ Bùi thì lúc này cũng chỉ ở một tỉnh nhỏ thôi. Bây giờ giàu có nhưng nguồn gốc không thay đổi, cho dù mẹ Lâm ngày thường có mặc bao nhiêu hàng hiệu nhưng lần này mở miệng đã lộ ra bản chất.
Có điều Bách Hợp không ngờ bà ta lại nhắc đến Lâm Thiên Ngữ, hơn nữa có vẻ như cha Lâm đã đưa Lâm Thiên Ngữ về nhà, muộn hơn trong nội dung câu chuyện khoảng 3 tháng. May là đời này cô đã tới kịp, nguyên chủ chưa gặp phải tai họa nên ông Bùi không đuổi cô về nhà, cha Lâm cũng không tìm được cơ hội để đưa con gái nhỏ tới thay cho Bách Hợp, vì thế mà Lâm Thiên Ngữ tới nhà họ Lâm cũng muộn hơn mấy tháng.
“Thôi, tao còn tưởng rằng mày thực sự thay đổi.” Mẹ Lâm mất bình tĩnh vuốt tóc, có vẻ ghét bỏ nhìn con gái: “Mày chỉ cần biết tao mới là mẹ ruột của mày, cách xa Lâm Thiên Ngữ một chút, đừng để nó tới gần cậu Bùi.” Nói xong, mẹ Lâm nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên tay, cuống quít nói: “Được rồi, mày nhớ kỹ những gì tao nói. Tao là mẹ mày, mày do tao sinh ra, lẽ nào tao lại hại mày chắc? Con đĩ Lâm Thiên Ngữ kia đã muốn vào nhà họ Bùi từ lâu rồi…”
Trong ký ức của nguyên chủ, mẹ Lâm chưa từng nói với cô ấy như vậy. Thật ra khi nguyên chủ chết, cô ấy cảm thấy mình vô cùng có lỗi với mẹ Lâm. Bởi sự xuất hiện của Lâm Thiên Ngữ, Lâm Bách Hợp cho rằng mẹ mình cũng khó chịu giống mình, thậm chí còn khổ sở hơn mình. Vì thế nên một đứa con riêng như Lâm Thiên Ngữ lại thay con gái mình vào nhà họ Bùi, mẹ Lâm suốt ngày mắng cô sao không đi chết. Cô gái mẫn cảm này cảm thấy vô cùng tội lỗi, cho là vì mình tùy hứng, không biết điều nên mới mất đi cơ hội vào nhà họ Bùi, thậm chí làm mẹ mình mất đi địa vị trong lòng cha, đủ loại nguyên nhân dần đẩy cô ấy đến cái chết.
Nhưng hiện giờ xem ra mẹ Lâm đã biết sự tồn tại của Lâm Thiên Ngữ từ lâu rồi, bà ta thậm chí còn biết Lâm Thiên Ngữ muốn thay thế Bách Hợp vào nhà họ Bùi. Chuyện này khiến Bách Hợp phải suy nghĩ, cô nhìn mẹ Lâm một cái, nheo mắt: “Mẹ đã biết về Lâm Thiên Ngữ lâu rồi sao?” Cho tới giờ cha mẹ Lâm luôn tỏ ra tình cảm rất tốt, nếu không phải mẹ Lâm lỡ miệng thì cái cô gái ngốc nghếch như Lâm Bách Hợp chắc cả đời cũng không biết, thật ra mẹ Lâm chẳng hề để ý nhiều đến sự tồn tại của Lâm Thiên Ngữ như cô ấy tưởng tượng. Cô ấy luôn cho rằng mẹ mình bị tổn thương, vậy nên luôn thông cảm bà ta, yêu thương bà ta, cuối cùng bản thân đầy thương tích còn phải chịu đựng đả kích chí mạng từ người thân nhất.
“Mày đừng quan tâm nhiều như thế làm gì, nhớ kỹ những gì tao nói là được, tao có hẹn bà Vương, phải đi đây.” Mẹ Lâm biết mình đã lỡ mồm, lúc trước cha Lâm từng dặn dò bà ta, hiện giờ muốn khống chế Lâm Bách Hợp không dễ dàng, cần phải an ủi cô. Tới khi nhà họ Lâm có thể vững chân ở thủ đô này thì sẽ tìm người thay thế cô. Hai vợ chồng họ đều là kẻ tham vinh hoa, mẹ Lâm đã biết từ lâu rằng bên ngoài có Lâm Thiên Ngữ. Nhưng hôn nhân của bà và cha Lâm từ nhiều năm trước đã chỉ còn trên danh nghĩa. Cha Lâm thích chơi bời thế nào mẹ Lâm không quan tâm, bà ta chỉ cần mình còn giữ vị trí Lâm phu nhân, có tiền tiêu mãi không hết là được.
Cậu bé tự bế 8
Hai năm nay, mẹ Lâm vô cùng bất mãn Lâm Bách Hợp. Bà cảm thấy chồng mình nói đúng, tới lúc Bùi Tuấn chơi chán Lâm Bách Hợp rồi, đưa một cô gái khác vào nhà họ Bùi, chỉ cần có thể giữ vững địa vị của nhà họ Lâm là được. Nhưng ít nhất thì bà ta cũng hy vọng con mình có thể chống đỡ thêm hai năm, để nhà họ Lâm có thêm nhiều tiền hơn.
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, thấy mẹ Lâm hốt hoảng cầm điện thoại hẹn người đi chơi mạt chược, đôi mắt cô trở nên nghiêm túc.
Còn chưa đến lúc tan học thì mẹ Lâm tới, đến tối cha Lâm cũng đưa một người khác tới. Đó là một cô gái xấp xỉ tuổi cô. Mái tóc đen thẳng buộc sau đầu, nhìn có vẻ trong sáng không tưởng tượng nổi, gò má bầu bĩnh kiểu trẻ con, không giống gương mặt trái xoan của Lâm Bách Hợp. Gò má cô ta ửng hồng khiến cô ta tăng thêm mấy phần xinh đẹp của thiếu nữ, có vẻ nhiều hơn nguyên chủ mấy phần hoạt bát và sức sống thanh xuân.
Nói tóm lại là một người đẹp vô cùng xuất chúng, nếu bàn về khí chất thì không bằng Bách Hợp, nhưng trên người cô ta có sức sống của thiếu nữ đang trưởng thành. Tuy Bách Hợp không nhiều tuổi nhưng đã làm nhiều nhiệm vụ, cô luốn khiến người ta cảm thấy trầm tĩnh, không phải ai cũng thưởng thứ loại khí chất này của cô. Nhưng khí chất của cô gái kia thì ai cũng sinh ra thiện cảm.
Thấy cô gái này, trong đầu Bách Hợp chợt hiện ra cái tên Lâm Thiên Ngữ. Theo nội dung câu chuyện, cô đã thấy Lâm Thiên Ngữ cười nói vui vẻ, khỏe mạnh hoạt bát, lại khéo léo khiến người ta yêu thích. Cô ta kéo tay Bùi Tuấn ríu rít nói chuyện. Cuối cùng khi hai người họ đính hôn, chàng trai u ám ấy hình như đã nghiêng tai lắng nghe Lâm Thiên Ngữ nói chuyện khiến Bách Hợp đau lòng. Nguyên chủ không có tâm nguyện gì, có lẽ chính cô ấy cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng cảm giác cô ấy để lại rất mãnh liệt. Bách Hợp vươn tay che ngực mình, chân mày cau lại.
Khi biết đến Lâm Thiên Ngữ tồn tại, thật ra Lâm Bách Hợp rất hâm mộ cô ta. Tuy cô ta không thể lộ ra ngoài sáng nhưng cha Lâm lại kỳ vọng mọi thứ lên Lâm Bách Hợp, coi cô ấy như hàng hóa bình thường bán ra ngoài. Còn cô con gái phải giấu trong bóng tối Lâm Thiên Ngữ lại có được toàn bộ yêu thương của ông ta, dường như ngay cả tình cảm đáng lẽ phải dành cho Bách Hợp cũng dồn cả lên Lâm Thiên Ngữ. Có thể nói trừ việc Lâm Thiên Ngữ không có một gia đình hoàn chỉnh ra, những gì cô ta có được còn nhiều hơn các cô gái bình thường.
Có cha mẹ đưa cô ta đến trường, có bạn bè chơi đùa cùng cô ta, có rất nhiều thứ mà Lâm Bách Hợp khát vọng nhưng không được. Cô ta có cha mẹ yêu thương, cuối cùng cũng có cả Bùi Tuấn. Cô ta giữ mình trong sạch, sau này hiến thân cho Bùi Tuấn.
Cô gái ngốc nghếch Lâm Bách Hợp không có được thời thơ ấu bình thường, cuối cùng ngay cả thân thể cũng bị người ta cướp đi. Đáng tiếc Lâm Thiên Ngữ nói gì với cô ấy cô cũng không biết, mỗi khi cố nhớ lại, trong đầu cô bắt đầu trướng đau. Hình như đó là chuyện vô cùng quan trọng với nguyên chủ nhưng thân thể vẫn tuân theo tiềm thức bảo quản bí mật đó, không để nguyên chủ nghĩ tới.
“Lâm Bách Hợp tới kìa.” Cha Lâm đang nói cười với Lâm Thiên Ngữ, thỉnh thoảng còn vuốt tóc cho cô ta, nhìn đám học sinh ra vào, Lâm Thiên Ngữ duỗi tay chỉ trỏ, cha Lâm mới quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy Lâm Bách Hợp có vẻ không hòa nhập với đám người xung quanh, ông ta vẫy tay với cô: “Cha giới thiệu với con, đây là Lâm Thiên Ngữ. Con gọi con bé là Tiểu Ngữ cũng được, nó là em gái con.”
Nói xong, cha Lâm thấy con gái chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thở ra nhưng lại có vẻ không bình tĩnh lắm: “Dạo gần đây con ở nhà họ Bùi thế nào? Không phải cha đã nói con rồi sao, con gái thì phải ngoan ngoãn. Cả ngày ăn mặc trang điểm không đứng đắn làm gì? Người ta lại tưởng nhà họ Lâm không dạy ra con gái mà ra gái gọi.” Nhớ tới kiểu cách trước đây của Lâm Bách Hợp, cha Lâm vô cùng phiền chán và mất mặt: “Tôi xin nhờ cô, cô không nghĩ tới mặt mũi mình thì hãy nghĩ tới nhà họ Bùi, nghĩ tới tôi! Không biết đời trước tôi tạo nghiệt gì mà đời này phải tới trả cho cô.”
Bách Hợp nghe thấy thế thì bật cười, mỗi khi Lâm Bách Hợp trở về nhà họ Lâm vì muốn có được chút quan tâm của cha mẹ, cha mẹ Lâm nói chuyện chẳng khác gì nhau, dường như ghét bỏ cô ấy, coi cô ấy là mối sỉ nhục của nhà họ Lâm, tạo thành tổn thương rất lớn trong lòng Lâm Bách Hợp. Một cô gái mười mấy tuổi thì có thể hiểu được cái gì? Cô ấy chỉ muốn gây chú ý với người nhà mà thôi. Sống tại nhà họ Bùi chẳng dễ chịu gì, trừ một vườn hoa khổng lồ và khu biệt thự, thời thơ ấu của Lâm Bách Hợp chỉ còn lại những người giúp việc xa lạ, Bùi Tuấn yên tĩnh đến mức gần như không tồn tại và mỗi lần cô nhìn thấy ông Bùi thì đã khiếp sợ.
Lớn lên trong hoàn cảnh ấy, bên cạnh không có cha mẹ, Lâm Bách Hợp vô cùng khát vọng có được người nào yêu thương mình, thậm chí còn khát vọng hơn người bình thường. Nhưng cô ấy chưa từng có được, cô ấy vẫn luôn muốn làm mọi người vui lòng, nhưng lại không biết phải làm thế nào. Trong lòng cô ấy luôn lo lắng, cha mẹ Lâm chỉ biết mắng mỏ chứ chưa bao giờ dạy cô ấy phải làm thế nào thì mới vừa lòng họ. Sự chống đối duy nhất của cô ấy là cách ăn mặc trang điểm trong hai năm qua. Có điều đấy cũng chỉ là muốn mọi người chú ý nhiều tới mình mà thôi chứ không phải hư hỏng thật sự, vậy mà chẳng ai quan tâm cô ấy đang làm gì, lại chỉ vì bề ngoài của cô ấy như thế mà cho rằng cô ấy đã hỏng hẳn rồi.
Nghe những lời nhục mạ con gái mà một người cha ruột có thể nói ra, Bách Hợp chỉ cảm thấy may mắn là mình không phải nguyên chủ, nếu không lòng cô sẽ khó chịu biết bao nhiêu.
“Không biết cha đã từng dạy con cái gì?” Một người đàn ông đưa con gái mình ra khỏi nhà từ nhỏ mà còn không biết ngượng nói tới gia giáo nhà họ Lâm. Từ khi sáu tuổi đến khi mười chín tuổi, nguyên chủ rất ít khi sống chung với ông ta, một năm còn chưa thấy mặt được mười lần. Mỗi khi cha Lâm chủ động xuất hiện thì chắc chắn là có việc cần nhờ, một câu thân mật cũng chưa từng nói nhưng lại không biết ngượng nói cô làm nhà họ Lâm mất mặt.
Người biết chuyện đương nhiên biết nguyên chủ là Lâm Bách Hợp, không biết thì sợ rằng sẽ tưởng cô là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Bùi.
Nguyên chủ chưa từng chống đối kiểu đấy, mắt cha Lâm chợt trầm xuống:
“Cô không cần khua môi múa mép với tôi, đừng có giả vờ trước mặt tôi. Nguyện vọng của cô thành thật rồi đấy, không phải cô vẫn muốn về nhà sao? Cô về đi, có điều trước đấy cô phải ở lại nhà họ Bùi thêm nửa năm, đưa em gái cô vào đó, từ này nó cùng ăn cùng ở với cô.”
Cha Lâm không muốn thương lượng với Lâm Bách Hợp mà lập tức ra mệnh lệnh. Ông ta đã chịu đựng đủ sự tùy tiện của con gái lớn, từ nhỏ đã không biết chia sẻ gánh nặng gia đình, chỉ biết oán trách.
Nhà họ Bùi đâu phải chỗ có thể dễ dàng thân cận, nếu như không có ông ta mưu đồ giúp cô thì làm sao cô có thể đi vào nhà họ Bùi, hưởng thụ cẩm y ngọc thực? Nhiều người hâm mộ còn không được, đầu cô lại như có bệnh đi từ chối, quả thực không giống con ông chút nào. Cả ngày gây chuyện làm ông Bùi tức giận đến mức không thèm nhận điện thoại của ông ta, con gái như thế đúng là đã thành đồ vô dụng, may mà ông ta còn một đứa con gái út hiểu chuyện.
Chỉ cần đưa Lâm Thiên Ngữ vào nhà họ Bùi, cô con gái này rất nghe lời, bề ngoài cũng không tồi, dù sao cũng tốt hơn cái dáng vẻ bốc đồng của Bách Hợp. Chỉ cần con gái út vào nhà họ Bùi có tác dụng, ông ta cũng không cần phải nghe mấy lời oán trách của Bách Hợp. Đợi tới lúc có người vừa mắt nó, ra vài điều kiện làm ông ta vừa lòng thì sẽ gả đi cho khỏi chướng mắt!
Trong lòng cha Lâm suy tính như thế, ông ta vốn tưởng Lâm Bách Hợp đã nói nhiều lần muốn về nhà, không muốn ở lại nhà họ Bùi thì khi mình đề nghị vậy cô sẽ vui mừng như điên, không ngờ Bách Hợp chỉ nhìn ông ta một cái, cười lạnh hai tiếng
“Cô có ý gì? Cha Lâm nhìn biểu cảm của cô, hơi tức giận, duỗi tay túm lấy tay Bách Hợp, nghiêm nghị quát: “Cô còn muốn tùy hứng đến lúc nào?”
Trên mặt Lâm Thiên Ngữ vui vẻ mờ nhạt, thấy cha Lâm sắp phát hỏa, cô ta nhanh chóng vòng lấy tay ông ta, làm nũng nói: “Cha à, chị không cố ý chọc giận cha đâu, cha cứ nghe chị nói xong rồi giận cũng được.” Lúc này cô ta mở miệng khuyên chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cha Lâm càng tức hơn, chẳng thèm để ý đây là cổng trường, giơ tay lên muốn đánh Bách Hợp.
Lần nhiệm vụ này, ngoại trừ lúc ở trường học, khi ở trong nhà Bùi Tuấn luôn theo sát Bách Hợp, hai người hoàn toàn không có không gian riêng, trừ lúc đi vệ sinh hay tắm rửa. Bùi Tuấn luôn muốn sống chung với Bách Hợp nên cô không có thời gian luyện võ. Cha Lâm tức giận túm lấy tay cô, thậm chí cô cố giãy ra vài lần cũng không được.
Vốn dĩ tưởng mình phải chịu một cái tát này, không ngờ một cánh tay đã vươn ra, giữ lấy tay cha Lâm.
“Tiểu Hợp, vì sao em còn ở đây?” Trong mắt Bùi Tuấn lộ ra vẻ nghi ngờ và phiền chán. Thời gian cậu đến trường học không sớm cũng không muộn. Trường cấp 3 này là trường tư có tiếng nhất, học phí khá đắt. Tuy tiền lương của giáo viên rất cao nhưng không thể phát sinh chuyện kéo dài giờ học, bình thường sáu giờ đã tan học. Thường ngày, khi cậu tới thì Bách Hợp đã chờ ở ngoài cổng, nhưng hôm nay đã qua năm phút mà cô còn chưa ra.