Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 53: Q.11 - Chương 53: Cậu bé tự bế 9+10




Cậu bé tự bế 9

Edit: Sakura

Nếu là người bình thường, năm phút chẳng phải là nhiều, nhưng đối với Bùi Tuấn thì năm phút đã khiến cậu đứng ngồi không yên. Xe cậu đỗ cách trường khoảng hơn một trăm mét, lý do là vì cậu không thích chỗ đông người. Hàng ngày không bao giờ xuống xe, nhưng hôm nay lại chịu xuống xe đi tìm Bách Hợp. Bách Hợp quay đầu nhìn cậu, thấy chân mày cậu cau lại thì rất ngạc nhiên:

“A Tuấn? Sao anh lại tới đây? Chú Chu đâu?” Chú Chu là chồng của bà Cầm, vốn là lái xe của ông Bùi. Từ khi Bùi Tuấn chịu ra ngoài, ông Bùi liền điều tất cả người làm mà Bùi Tuấn quen thuộc cho cậu sử dụng. Bề ngoài thì chú Chu chỉ là một tài xế bình thường nhưng thật ra là một cao thủ nhu đạo. Trước đây không chỉ là quản gia của Ông Bùi mà còn là vệ sĩ của ông. Chú Chu luôn rất quan tâm tới Bùi Tuấn, không ngờ lại dám để cậu xuống xe một mình. Bách Hợp nhìn về phía Bùi Tuấn hay đỗ xe, Bùi Tuấn lại gỡ tay cha Lâm khỏi tay cô, thấy trên mặt cô lộ vẻ đau đớn, cậu lập tức vén tay áo cô lên.

Cha Lâm vốn chẳng có tình cảm gì với đứa con gái không lớn lên bên cạnh mình, thế nên xuống tay rất nặng. Làn da Bách Hợp rất trắng, Bùi Tuấn vừa nhìn đã thấy vết hồng trên tay, đôi mắt trầm xuống.

Cậu đang tức giận, Bách Hợp nhận ra được. Cậu không hề che giấu mình bực tức, vui vẻ sẽ tỏ ra vui vẻ, tức giận thì tức giận, cậu nhìn chòng chọc cha Lâm, nghiêm túc nói: “Xin lỗi đi.”

“Cậu Bùi, tôi là cha Bách Hợp…” Vị thái tử gia nhà họ Bùi vô cùng thần bí, ông Bùi bảo vệ cậu rất tốt, truyền thông cũng không hề đưa vị quý công tử này ra ánh sáng. Tuy trong giới thượng lưu thì việc Bùi Tuấn mắc chứng tự bế không phải bí mật gì nhưng rất ít người bên ngoài biết được. Sợ quyền thế của nhà họ Bùi và địa vị của Ông Bùi, không ai dám nói luyên thuyên sau lưng. Cha Lâm cũng chỉ từng gặp Bùi Tuấn một lần vào nhiều năm trước. Bây giờ gặp lại, trong mắt lóe ra kích động.

Nếu có thể nói chuyện trực tiếp với Bùi Tuấn thì ông ta không cần phải thông qua Bách Hợp nữa. Nhờ người khác sao bằng mình tự làm được? Ông ta muốn đẩy con gái út ra, có điều Bùi Tuấn còn đang đau lòng vì vết hồng trên cánh tay, hoàn toàn không để ý tới cha Lâm, chỉ thấy dấu vết kia thật chướng mắt.

Lúc này cậu không hiểu rõ đau lòng hay ham muốn chiếm hữu là gì, cậu chỉ thấy làn da trắng không tì vết đã lưu lại dất vết. Với Bùi Tuấn mà nói, chuyện này khiến cậu không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt cậu bắt đầu tức giận. Bách Hợp rất sợ cậu không kiềm chế được, một khi tâm trạng cậu không tốt thì có thể một hoặc hai ngày liền không nói câu nào, ngơ ngẩn ngồi một chỗ vài tiếng hoặc cả ngày. Tuy cô không muốn giải vây cho cha Lâm nhưng không nhẫn tâm để Bùi Tuấn khó chịu. Vậy nên nắm lấy tay cậu, thấy cậu vẫn mím môi, mắt nhìn chòng chọc dấu vết trên tay mình, cô liền kéo tay áo xuống, đồng thời đan mười ngón tay hai người vào nhau.

Có lẽ lòng bàn tay lạnh buốt của Bách Hợp khiến Bùi Tuấn tỉnh táo lại, cuối cùng trong mắt cậu cũng xuất hiện cảm xúc, không còn tối đen như trước. Thấy mắt cậu dần hiện ra bóng dáng mình, Bách Hợp nhẹ nhõm, kéo tay cậu:

“A Tuấn, chúng ta đi thôi.”

Cha Lâm nghe thế thì rất giận. Ông ta không biết thói quen của Bùi Tuấn, chỉ thấy hành động của cậu bình thường, cũng nói chuyện với người khác nên tưởng rằng bệnh của Bùi Tuấn không có gì nghiêm trọng. Ông ta không hề biết thật ra những gì ông ta vừa giới thiệu với Bùi Tuấn không hề lọt vào tai cậu. Ông ta định vươn tay kéo Bùi Tuấn thì Bách Hợp lập tức xông ra ngăn giữa hai người. Tay cha Lâm chạm vào áo cô.

Biểu cảm của Bùi Tuấn càng trở nên đáng sợ, im lặng rất lâu, sau đó lấy khăn từ trong túi áo ra. Cậu lập tức chà lên lưng áo Bách Hợp, lúc đầu còn từ tốn, về sau có vẻ nóng vội. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, cặp mắt tối đen nhìn chăm chú vào vị trí vừa bị chạm vào, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“A Tuấn, đi thôi.” Bách Hợp nói xong, Bùi Tuấn căn bản không lọt tai. Cô lạnh lùng nhìn cha Lâm, sau đó kiễng chân lên, vươn tay nâng mặt Bùi Tuấn. Cô phát hiện biện pháp này vô cùng hữu hiệu, chỉ cần để mắt cậu thấy mình, nhìn thấy sự tồn tại của mình thì Bùi Tuấn sẽ nghe mình nói. Có điều trước đây không ai dám làm thế với cậu.

“Ông ta đã chạm vào em, bẩn.” Lời nói của Bùi Tuấn có vẻ ấm ức, vào tai cha Lâm và Lâm Thiên Ngữ thì lại giống như cậu thanh niên cao lớn điển trai này đang làm nũng với thiếu nữ xinh đẹp. Sắc mặt Lâm Thiên Ngữ biến đổi. Cô ta đã thấy rõ việc cha Lâm bị Bùi Tuấn coi thường, đương nhiên cô ta sẽ không đần như cha Lâm. Cô ta vươn tay muốn kéo Bách Hợp: “Chị ơi!”

“Anh không thích trên người em có mùi của người khác.” Bùi Tuấn mím môi, trong mắt lộ ra vẻ bướng bỉnh. Loại cảm giác này giống như khi có người lạ đi vào phòng cậu, khiến cậu không thể bình tĩnh được. Trước đây bà Cầm và một số người đổi thảm trải sàn và quét lại phòng cho cậu, đảm bảo biết bao nhiêu lần là sẽ không để lại vết tích gì, vậy mà cậu cũng ngơ ngẩn rất lâu mới quen được.

Lúc này cậu có cảm giác như búp bê của mình bị người khác sờ vào vậy, trong lòng Bùi Tuấn không thoải mái nhưng lại không biết diễn tả thế nào, chỉ nói được một câu rồi im lặng.

“Em hiểu, em hiểu ý của A Tuấn, chúng ta đi thôi.” Bách Hợp không thèm nhìn cha Lâm, lau chỗ mà cha Lâm từng chạm vào, hành động ấy làm ánh mắt Bùi Tuấn lộ ra ý cười nho nhỏ. Mắt cậu trong sáng như thủy tinh, lần này cười lên, ánh mắt như tỏa sáng rực rỡ, hàm răng trắng tinh cũng lộ ra. Chàng trai cao lớn lại có nụ cười trong veo như trẻ con.

Mắt Lâm Thiên Ngữ lóe lên vẻ kinh diễm. Cô ta biết đại thiếu gia của nhà họ Bùi là người đần độn, nhưng cô ta không ngờ vị thái tử nhà họ Bùi này lại đẹp trai đến thế. Giờ gặp mặt không có vẻ gì là đần độn như lời cha nói, trái lại có cảm giác cần phải trân trọng cậu, muốn giấu cậu đi không để người khác nhìn thấy.

Cô ta vừa định mở miệng thì Bùi Tuấn đã không thèm nhìn một cái, lập tức dắt Bách Hợp đi về phía xe, vừa đi vừa thành thật nói: “Tiểu Hợp, anh không vui.”

Cha Lâm muốn đuổi theo, chỉ có điều bên cạnh chiếc xe màu đen là một người đàn ông trung niên cường tráng đang lạnh lùng nhìn ông ta. Hiện giờ con gái không có ý định giúp mình, cha Lâm nhìn đôi mắt đầy nguy hiểm của tài xế, đành đứng im tại chỗ.

Sau khi lên xe, Bùi Tuấn không ngẩn người nữa mà nghiêng mặt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Cậu có gương mặt khiến ngay cả con gái cũng phải ghen tỵ, trắng ngần thanh tú, lông mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, đôi môi trắng nhạt mím chặt, ngay cả lúc nghiêm nghị cũng khiến người ta say mê không tưởng tượng nổi.

“A Tuấn.” Bách Hợp tỏ vẻ lấy lòng nắm lấy ngón tay cậu. Bùi Tuấn quay đầu lại, cặp mặt đen nhìn cô: “Anh tức giận.”

Cậu đang tức giận vì sau khi tan học cô không chờ cậu, lại còn nói chuyện với cha Lâm. Bách Hợp đã Chu sống với Bùi Tuấn một thời gian, hiểu rõ tính cách của cậu. Bây giờ cô biết trong lòng cậu đang lo lắng nhưng lại không nói rõ được, đành kéo tay cậu, lấy lòng nói: “Em biết em không chờ A Tuấn là sai. Nhưng đấy là cha em, ông ấy muốn nói chuyện với em nên em mới đứng lại một lúc.”

“Nhưng ông ấy đã không cần em nữa, Tiểu Hợp, chúng ta mới là bạn bè.” Bùi Tuấn vội vàng nói, dường như cậu không biết phải biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình thế nào, trong lòng cậu cái gì cũng hiểu nhưng bởi vì ít nói nên lúc này hơi bối rối. Gương mặt vốn như bạch ngọc giờ đỏ bừng lên, đôi tay nắm chặt thành đấm đặt trên hai bắp đùi thon dài, cả người cậu lo lắng căng thẳng, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, vì không thể diễn đạt được ý tứ của mình nên cậu không thể bình tĩnh được.

Ông Bùi đã dạy cậu rất tốt, ngay cả khi trong lòng bực tức không yên cậu cũng ngồi thẳng lưng như trước. Tư thế nghiêm chỉnh như một đứa bé nghe lời, bây giờ cậu có vẻ uể oải, cặp mắt tối đen đầy vẻ tổn thương. Đôi môi vốn nhạt màu càng trở nên trắng bệch, không có chút biểu cảm dư thừa nào trên mặt, có vẻ cô đơn.

Bách Hợp biết Bùi Tuấn nghĩ gì, cậu muốn nói với cô rằng, cha mẹ Lâm đã đưa cô đến nhà họ Bùi, theo Bùi Tuấn hiểu thì họ đã không cần cô nữa, thế nên cô phải thuộc về Bùi Tuấn. Hai người họ đều bị cha mẹ vứt bỏ. Từ trong ký ức của nguyên chủ, cô đã chắc chắn điểm này, Bùi Tuấn coi cô như bạn mình nên mới sẵn sàng để cô thân cận, có thể nói nhiều hơn với cô vài câu, cùng ngủ với cô để sưởi ấm.

“Em biết A Tuấn mới là người thân nhất của em.” Bách Hợp thấy thân thể Bùi Tuấn càng lúc càng cứng đờ, liền đưa tay sờ lên gương mặt trắng trẻo của cậu. Cậu có vẻ không thoải mái nhưng tay đặt trên đùi không di chuyển. Tài xế ngồi phía trước, ở giữa có một tấm rèm pha lê, tạo thành một thế giới kín phía sau. Bách Hợp ngồi thẳng dậy, tựa đầu mình vào đầu cậu, cảm nhận được mái tóc mềm mại như tơ, lạnh buốt phất qua mặt mình. Cô không kiềm chế được lấy tay xoay mặt cậu lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Cậu bé tự bế 10

Chỉ trong thời gian tích tắc, vành tai Bùi Tuấn đỏ bừng lên, không chỉ khuôn mặt mà ngay cả cổ cũng bắt đầu đỏ, toàn thân cậu hơi run rẩy, đôi mắt bình thường vốn yên tĩnh như giếng nước cũng xao động. Cậu muốn làm gì đó nhưng lại bắt buộc mình không được làm, hai tay cậu càng nắm chặt hơn, dường như muốn áp chặt hai nắm đấm trên đùi mình vậy. Cậu không dám nhìn mặt Bách Hợp nhưng Bách Hợp chắc chắn là cậu không chìm trong thế giới riêng.

“Chúng ta đều sống trong một nước mà, ông ấy vẫn là người lớn nên mới phải để ý đến, cũng giống như có lúc A Tuấn sẽ nghe ông nội nói chuyện đấy.” Bách Hợp nhìn Bùi Tuấn xoay trái xoay phải, không dám nhìn vào mắt mình thì bật cười.

Làm nhiệm vụ nhiều như thế nhưng cô chưa từng gặp được người trong sáng như Bùi Tuấn, đây cũng là lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ muốn thân cận một ai đó. Gặp được đủ kiểu người gian xảo tới mức khiến người ta sợ hãi, Bùi Tuấn đơn giản như tờ giấy trắng khiến cô không nhịn được mà đau lòng.

“Ông nội à, cũng có lúc anh sẽ không nói chuyện với ông nội.” Hình như cậuđã hiểu được ý của cô, hơi đắc ý, nói xong muốn quay đầu nhìn Bách Hợp. Có điều những gì ông Bùi dạy đã khắc vào xương cốt cậu, cơ thể cậu đang cứng ngắc nhưng vẫn chuyển động con ngươi về phía Bách Hợp, sau đó nhanh chóng cụp mi mắt xuống.

“Em biết, nên em cũng không nói nhiều với bọn họ.” Bách Hợp nghe giọng điệu kiêu ngạo của cậu thì cố nhịn cười, sờ lên má cậu. Nhà họ Bùi đã dạy vị thái tử cao cao tại thượng này rất tốt, khiến người ta không thể không thích. Nhìn cậu vừa thẹn thùng lại vừa cố ép mình phải bình tĩnh, Bách Hợp cười khẽ rồi tựa đầu lên vai cậu.

Trong rất nhiều nhiệm vụ, đây là lần đầu cô không biết tâm nguyện của nguyên chủ là gì, nhưng Bùi Tuấn ở bên cạnh lại khiến cô cảm thấy thoải mái. Cô khoác lấy tay cậu, cảm giác được người cậu cứng như thép, hình như không dám nhúc nhích. Đột nhiên cô nghĩ tới một việc: “A Tuấn, lần trước sinh nhật em anh không tới tìm em, sau đó em ra ngoài phải mượn tiền người khác mới về được. Em muốn trả lại tiền cho người ta.”

Đáng lẽ hơn một tháng trước Bách Hợp đã nghĩ trả lại tiền cho vị cảnh sát kia, nhưng khi đó quan hệ giữa Bùi Tuấn và cô không thân mật như bây giờ. Bách Hợp sợ sẽ phá vỡ mối cân bằng khó khăn lắm mới xây dựng được, vậy nên không mở miệng. Nhân dịp này cô nói ra, biểu cảm của Bùi Tuấn trở nên nghiêm túc, hai gò má đỏ ửng cùng dần nhạt đi: “Sinh nhật của Tiểu Hợp anh nhớ rõ mà! Cuối cùng đã đưa em về, phải trả tiền lại, cảm ơn người ta.”

Bách Hợp nghe được mấy lời này, suýt nữa cười lên. Cô mới đi ra ngoài có mấy tiếng thôi, sao lai nói cuối cùng đã đưa cô về? Hơn nữa trước đây cũng chẳng thấy cậu nhớ thương gì cô

Trong ký ức của nguyên chủ, hai năm qua gần như Bùi Tuấn không nói chuyện với cô ấy. Thật ra hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, Lâm Bách Hợp vẫn thích Bùi Tuấn, trong lòng cô ấy cũng chấp nhận trở thành vợ Bùi Tuấn, chẳng qua là còn một số chuyện khiến cô ấy không cam tâm. Ví dụ như không thể tự quyết định cuộc đời mình, ví dụ như tự do và tình thân mà cô ấy luôn khát vọng.

Quan hệ hiện giờ giữa cô và Bùi Tuấn khá tốt, chí ít Bùi Tuấn cũng chấp nhận cô, không ra vẻ hờ hững hay kháng cự trước sự thân mật của cô. Như thế với Bùi Tuấn đã không dễ dàng, Bách Hợp không muốn nói thêm điều gì để Bùi Tuấn nghi ngờ. Dò lòng phụ nữ như tìm kim đáy biển. Có khi ngay cả người đàn ông thường đi qua vô số bụi hoa cũng chưa chắc hiểu được, nên Bùi Tuấn càng không hiểu.

Nói một tiếng với chú Chu, tài xế kiêm vệ sĩ, xe liền dừng lại trước quảng trường thành phố. Đối mặt với đám người đi lại không dứt, Bùi Tuấn không quen nổi, cả người cậu cứng đờ, đôi mắt cũng bắt đầu có vẻ hoảng loạn. Cậu cúi đầu nhìn chăm chú vào Bách Hợp như đang cầu khẩn, Bách Hợp biết vì gặp chuyện không may lúc nhỏ nên Bùi Tuấn không thích đám người trên danh nghĩa là quan tâm nhưng thật ra chỉ tò mò chuyện của cậu. Trong lòng cậu hiểu hết, chỉ không muốn nói ra miệng. Cái chết của vợ chồng họ Bùi bên ngoài là tai nạn xe, bên trong có ẩn tình khác, vì thế mà bóng râm trong lòng Bùi Tuấn rất lớn. Cậu không thích nhiều người, chỉ muốn trốn tránh một mình trong bóng tối. Lúc này nhìn thấy đông người, theo bản năng cậu bắt đầu hoảng hốt.

“A Tuấn, anh nhìn bên kia đi.” Bách Hợp cảm nhận được người cậu bắt đầu run rẩy, mười ngón tay hai người càng đan chặt hơn. Cô ra vẻ làm nũng, thân mật thò tay vào túi áo khoác của cậu. Đôi mắt Bùi Tuấn lúc trước còn đang lo lắng, nhưng khi nhìn xuống gương mặt tươi cười rạng rỡ của Bách Hợp, cậu liền không nhìn thấy bất kì điều gì khác nữa.

Cậu lại chìm vào trong thế giới của mình, không để ý tới mọi tiếng động và người xung quanh nữa, ngoan ngoãn để Bách Hợp dắt mình đi. Đôi mắt chỉ nhìn chăm chú vào cô, mãi tới lúc đến gần xe cảnh sát, Bách Hợp quơ tay trước mắt cậu thì cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

“A Tuấn.” Gọi cậu một tiếng, thấy Bùi Tuấn vẫn không phản ứng, Bách Hợp cũng không biết sao cậu lại ngẩn người. Mỗi khi gặp tình trạng này thì chẳng ai có cách cả, ngay cả Ông Bùi cũng từng thử, nếu cậu chỉ ngẩn người bình thường thì không sao, nhưng nếu cậu thật sự muốn trốn vào thế giới riêng thì kể cả bị đau, có tiếng thét lớn hay lay động thế nào cũng không thể khiến cậu tỉnh táo lại. Bách Hợp không có cách gì, nghĩ tới lúc mình hôn lên trán cậu, cậu có vẻ ngượng ngùng. Cô liền khoác lên đầu vai cậu, kiễng chân, kéo cổ cậu xuống, vốn dĩ muốn kéo hẳn đầu cậu nhưng cậu nhớ quá kỹ những gì ông Bùi dạy nên ngay cả ngẩn người cũng đứng thẳng, giống như một cây trúc, dáng vẻ ngây thơ lại có thêm mấy phần kiêu ngạo. Bách Hợp đành giẫm lên hai chân cậu, cố vòng tay lên cổ cậu mà cậu cũng không có phản ứng gì. Mãi tới khi gương mặt hai người dựa sát vào nhau, con ngươi Bùi Tuấn không có tiêu cự dường như nhìn xuyên qua gương mặt cô, không biết đang nhìn cái gì.

Bách Hợp lại chạm nhẹ môi lên trán cậu, không có phản ứng, chạm môi lên mí mắt, cậu chớp mắt theo bản năng, vẫn không tỉnh táo lại, chỉ có đôi tay vô ý thức đặt lên eo cô, giúp cô đỡ phải dùng sức.

Được cậu đỡ lên, Bách Hợp thở dài nhẹ nhõm, hôn hai má cũng không thấy cậu phản ứng gì nữa. Cô do dự một chút, còn chưa mở miệng nói chuyện thì Bùi Tuấn đã cúi thấp đầu xuống. Đôi môi Bách Hợp đột nhiên chạm vào làn môi hồng nhạt của Bùi Tuấn, trong lúc đụng chạm nhẹ nhàng, Bùi Tuấn vô ý hé miệng ra, đầu lưỡi liếm lên làn môi hơi ngứa, động tác này khiến cả hai người ngẩn ngơ, tròng mắt vốn ảm đạm dần sáng lên. Bách Hợp biết bây giờ cậu đã tỉnh táo, vốn chỉ muốn thử xem có thể đánh thức Bùi Tuấn hay không, không ngờ lại vô tình chạm vào môi cậu, lúc này cô vừa lúng túng lại vừa thấy nhẹ nhõm.

“Tiểu Hợp, em vừa làm gì thế?” Bùi Tuấn nhìn chòng chọc lên môi cô, đôi mắt có vẻ say mê, dường như muốn thử lại lần nữa. Cậu liếm môi mình, hình như đang cố hồi tưởng lại: “Tiểu Hợp, anh còn muốn.”

Cậu nói rất thẳng, không có chút nào chột dạ hay xấu hổ, trong mắt cậu không có tà niệm, giống như một đứa trẻ nếm được vị ngọt của đường nên muốn ăn thêm một cục đườngnữa. Mặt Bách Hợp nóng lên, cố gắng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: “Không được.”

“…” Bùi Tuấn im lặng, Bách Hợp thấy dáng vẻ này của cậu cũng cảm thấy thấp thỏm không yên. Dù sao thì Bùi Tuấn chỉ bị tự bế chứ không phải đần độn. Đúng lúc cô định nói vài câu để cho qua mọi việc thì cổ tay Bùi Tuấn khẽ run lên, ôm cô lên cao một chút, khiến ánh mắt cô đối diện với mắt cậu, âm u hỏi: “Vậy lúc nào mới được?”

Bách Hợp quay mặt đi, Bùi Tuấn hơi lo lắng, nhưng đôi tay ôm cô không hề lơi lỏng, chỉ đành mím môi nhìn cô quay mặt, hoàn toàn bó tay. Chợt cậu nhìn thấy vành tai đáng yêu của cô hơi đỏ, cậu hiếu kỳ quan sát. Bách Hợp cũng cảm thấy không được tự nhiên, cuống quít vỗ tay Bùi Tuấn, ra hiệu cậu thả mình xuống. Sau đó mới thở ra nhẹ nhõm.

“A Tuấn, anh có một trăm đồng ở đây không?” Bách Hợp vỗ vào tay Bùi Tuấn, cậu buông tay mình ra, đôi mắt nhìn chăm chú vào Bách Hợp, căn bản không nghe thấy cô nói gì, mãi tới khi cô giữ lấy đầu cậu, lặp lại một lần nữa, Bùi Tuấn mới mỉm cười với cô: “Không có.”

Không có mà còn dám cười đẹp trai như vậy. Bách Hợp thấy xe cảnh sát bắt đầu di chuyển, trong lòng hơi hối hận biết trước thì mượn tiền của chú Chu, đành tạm thời chưa trả tiền vậy. Bùi Tuấn không thích những nơi đông người, cô kéo Bùi Tuấn quay về chỗ chú Chu đỗ xe. Thấy hai người trở về nhanh chóng còn nắm tay nhau, trên mặt Bùi Tuấn cũng không lộ vẻ bất an, chú Chu thở phào nhẹ nhõm. Nghe Bách Hợp nói muốn mượn một trăm đồng để trả cho người khác thì ông liền đồng ý ngay. Chỉ cần Bùi Tuấn tốt lên, cho dù ông có phải bỏ ra mười vạn cũng bằng lòng.

Lúc này chú Chu không muốn hai người tự đi trả tiền, chỉ cần ông đi điều tra một chút thì sẽ biết người cho Bách Hợp vay tiền là ai. Ông không thể rời khỏi Bùi Tuấn, ở ngoài lâu như thế, ông sợ Bùi Tuấn sẽ không thoải mái, vậy nên xe lập tức di chuyển về phía nhà họ Bùi.

Rất nhanh đã đến kì nghỉ đông của Bách Hợp. Thói quen hai tháng bắt đầu bị rối loạn, sáng ngày nghỉ đông đầu tiên, đôi mắt Bùi Tuấn có vẻ bực bội. Cậu nhìn Bách Hợp liên tục, rõ ràng là hy vọng Bách Hợp sẽ ra ngoài cùng mình. Không dễ dàng gì cậu mới quen với việc ấy, hiện giờ lại thay đổi, cậu không thể khống chế tốt cảm xúc của mình. Tuy sắc mặt cậu vẫn có vẻ bình tĩnh nhưng người cậu lại căng cứng, chứng tỏ trong lòng không yên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.