Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Hiền phi đã tới bao lâu rồi?” Bách Hợp lười biếng hỏi một tiếng, tùy ý Thi Tình rửa mặt giúp cô, trong gương đồng bóng loáng trên bàn trang điểm chiếu ra gương mặt mỉm cười điềm đạm của Bách Hợp, cung nhân chải đầu nhị đẳng cẩn thận cầm lược chải đầu giúp nàng, nguyên chủ không được sủng ái, nhưng điều kiện của bản thân khá tốt, mái tóc dài này vừa đen lại mượt, như một thất gấm, lúc búi tóc thậm chí ngay cả tóc giả cũng không cần, đáng tiếc vóc dáng như vậy, cuối cùng lại vẫn là phí hoài.
“Đã hai canh giờ rưỡi rồi.” Từ sau giữa trưa không lâu, Bách Hợp liền truyền Hiền phi tới, đợi đến khi Bách Hợp đã nghỉ trưa dậy mà Hiền phi vẫn còn đang đợi. Nếu là lúc Vĩnh Minh đế chưa lên ngôi, Chu Bách Hợp là thê, Quách thị là thiếp, nếu Chu Bách Hợp sửa trị Quách thị như vậy thì cũng không sao, nhưng bây giờ hai người đều đứng hàng phi vị, Họa Ý lại lo Bách Hợp cứ như vậy sẽ dễ đắc tội người khác.
“Nương nương, tính tình vị kia đanh đá, sợ rằng sẽ hận nương nương.” Họa Ý nói một câu, nâng hộp trang sức đến trước mặt Bách Hợp để cô chọn. Bách Hợp vươn ta chọn một cây kim bộ diêu, giờ Lương Mộ Bắc mới vừa mấy không lâu, một ít quyên hoa xinh đẹp cô vẫn không dùng được, nhưng phụ nhân Tề quốc rất xa hoa, nhất là trong cung, quá mộc mạc liền không được. Cô chọn một cây kim bộ diêu cầm ra, cung nhân chải đầu liền giúp nàng búi một kiểu tóc xinh đẹp, bộ diêu kia vừa cắm vào, lưu tô màu vàng không ngừng đung đưa, chút ánh vàng đung đưa trên gò má, ngược lại làm cho da thịt kia càng trắng nõn như ngọc, khí chất tôn quý.
Bách Hợp tự sờ tóc một chút, tay nghề của cung nhân chải đầu ngược lại khá tốt, búi tóc vững vàng lại không kéo căng da đầu, cô khẽ gật đầu, Thi Tình cầm ra một cái hà bao thưởng qua, cung nhân kia vui mừng quỳ xuống nhận thưởng, Bách Hợp mới hơi cong môi: “Hận Bản cung? Trong cung này có nữ nhân nào mà không hận?” Đây cũng là lời thật, Bách Hợp lại nói tiếp: “Huống chi bị cuốn vào chuyện của Mộ Bắc, Bản cung cũng chỉ là hạ thể diện nàng ta thôi, cũng tốt hơn cứ để nàng ta ngu xuẩn như vậy, ngày sau lại phải bỏ mạng.”
Họa Ý nghe được cái này, ngược lại gật đầu, mở miệng khen: “Nương nương luôn thiện tâm.”
‘Phì’ một tiếng, Bách Hợp vừa nghe nàng ấy nói như vậy, ngược lại không nhịn được cười lên: “Sợ rằng Hiền phi sẽ không nghĩ như vậy.”
Giờ phút này, Hiền phi đang ở trong chính điện quả thật không nghĩ như vậy. Trên thực tế nàng ta đã tức giận đến phổi đều sắp nổ, giọng nói nàng ta cất cao: “Ngươi nói cái gì?” Cung nữ đi ra truyền lời thấy nàng ta nổi giận, sợ đến chân cũng nhũn ra, lật đật quỳ xuống, thân thể run rẩy lập lại một lần: “Nương nương nói, sắc trời đã tối, thỉnh Hiền phi nương nương về sớm, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Buổi trưa đại phí quanh co kêu mình đến cung Hàm Phúc, vì phòng ngừa mình không đến, còn sai cả Thượng Hỉ công công mà Hoàng thượng phái cho nàng ta tới, kiềm nén ngọ thiện đều chưa dùng xong, vội vội vàng vàng thay quần áo liền tới cung Hàm Phúc, ngày lạnh như vậy, buổi trưa nàng vốn nên ở trong cung dưỡng thần mới đúng, kết quả đến cung Hàm Phúc ngồi khô nửa ngày, liền vì giải thích với Chu Bách Hợp giải thích chuyện của Lương Mộ Bắc không liên quan đến mình, nàng đợi hơn nửa ngày như vậy, sắc trời đều đã sắp tối, đến lúc này Quý phi mới phái người tới nói với mình: Hôm nay không có thời gian gặp nàng, kêu nàng về sớm? Nếu đã không có thời gian gặp mình, vậy lúc trước cần gì?
Lúc này Hiền phi đã giận đến ngực phát đau, sắc mặt đều thay đổi: “Ngày mai lại nói?” Nàng ta lên giọng lập lại một lần, bởi vì tức giận, giọng nói này đều trở nên hơi run run, cung nhân cúi đầu thấp hơn, dựa theo Bách Hợp dặn dò, nhắm mắt mở miệng: “Đúng vậy ạ.”
“Lúc này Quý phi đã không có thời gian gặp Bản cung, vậy lúc trước cần gì?” Hiền phi nói ra lời này, căn bản cũng không trông cậy vào cung nhân này trả lời, ai ngờ mặc dù cung nhân này thấy nàng ta nổi giận hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy can đảm nói: “Buổi trưa, nương nương cảm thấy thân thể hơi khó chịu, vì vậy đã nhắm mắt ngủ một lúc. Thẳng đến bây giờ mới dậy, nhờ Họa Ý cô cô nhắc nhở, biết được Hiền phi nương nương vẫn còn chờ ở cung Hàm Phúc, cảm thấy áy náy sâu sắc, cho nên mới đặc biệt phái nô tỳ tới nói với nương nương một tiếng.” Lúc này, cung nhân kia vừa nói chuyện, trong lòng cũng vừa lo sợ bất an. Lúc Bách Hợp phái nàng ấy đi ra truyền lời cho Hiền phi, đặc biệt dạy cho nàng ta từng câu từng chữ phải nói, để nàng ấy nhất định phải khiến Hiền phi tức giận lôi đình.
Vốn tính tình Hiền phi đã không tốt, vừa nói như vậy, sắc mặt nàng ta liền xanh mét, trong lòng cung nữ đang nói chuyện cũng căng thẳng, nhưng vẫn nhắm mắt mở miệng: “Bởi vì nương nương còn chưa rửa mặt chải đầu mặc quần áo, cũng không thích hợp gặp Hiền phi nương nương, cho nên thỉnh Hiền phi nương nương trở về đi.” Lời này vừa thốt ra, thật giống như đốt pháo trúc, gương mặt Hiền phi căng đến đỏ bừng, răng cắn ‘lạch cạch’ vang dội: “Bản cung ngược lại muốn nhìn xem, Quý phi rốt cuộc là quần áo không chỉnh tề đến cỡ nào, truyền Bản cung tới, lại khước từ không chịu gặp.”
Nàng ta giận đến có chút mất đi lý trí, lúc này xúc động muốn xông vào phòng, người trong cung Hàm Phúc nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên đều vội vàng không ngừng ngăn cả nàng ta. Người của điện Kiêm Gia cũng lo lắng Hiền phi quá tức giận, đến lúc đó làm ra chuyện gì đó. An Như bên người Hiền phi vươn tay đỡ Hiền phi, nhỏ giọng nói vào tai nàng ta: “Nương nương, Quý phi nương nương đã không có thời gian gặp, vậy ngày khác lại đến đi.”
“Thỉnh Hiền phi nương nương đừng làm khó chúng nô tỳ.” Cung nhân truyền lời kia không ngừng dập đầu, lòi nói này của nàng ấy vừa ra, lại khiến Hiền phi giận đến cả người phát run, nàng ta nhịn lại nhịn, hai tay trong ống tay áo kia siết chặt, móng tay đâm đau lòng bàn tay của mình, hồi lâu sau nàng ta mới hít một hơi thật sâu, hận hận trừng nội điện cung Hàm Phúc một cái: “Hồi cung!” Nàng ta nói xong liền đi, cung nhân trong cung Hàm Phúc mới thở phào nhẹ nhõm, lật đật cung tiễn nàng ta.
Chờ Hiền phi vừa đi, cung nhân kia liền quay vào nội điện bẩm báo với Bách Hợp, khi nghe nói Hiền phi giận đến suýt nữa cường sấm vào nội điện, Bách Hợp liền không nhịn được cười lên: “Thưởng.”
“Nương nương còn cười được tới.” Họa Ý thở dài, hơi buồn bực: “Rõ ràng nương nương có ý tốt mà, hôm nay sợ rằng Hiền phi phải hận ngài.”
Bách Hợp nghe vậy, thân thể mềm nhũn liền dựa vào đệm: “Lúc này có lẽ nàng ta là hận Bản cung, nhưng sợ rằng qua không được bao lâu, người nàng ta hận nhất, phải đổi rồi.”
Lúc ngồi trên kiệu nhỏ trở về điện Kiêm Gia, hỏa khí trong lòng Hiền phi còn chưa diệt, hai tên thái giám khiêng kiệu nơm nớp lo sợ, mỗi một bước đều cẩn thận, thật sợ chỉ trượt một cái, đến lúc đó vị chủ tử nuông chiều này bị ngã, chọc nàng ta càng tức giận.
An Như vẫn còn đang nhỏ giọng trấn an Hiền phi, bởi vì lúc này còn chưa về đến điện Kiêm Gia, nên mấy chủ tớ cũng không dám nói lớn tiếng, để ngừa tai vách mạch rừng.
Về đến điện Kiêm Gia, An Như mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà hôm nay nương nương không cường sấm vào tẩm cung của Quý phi, nếu không nói không chừng vị kia lại được cơ hội cáo trạng với Hoàng thượng vu cáo ngài một phen, nói ngài không hiểu quy củ, đến lúc đó ngài rõ ràng là bị nàng ta hãm hại, ngược lại nói không chừng phải bị Hoàng thượng trách cứ.”
Hiền phi nghe được cái này, lại giận đến ngực phát đau, cung nhân đưa trà nóng tới, nàng ta mới vừa nhận, liền lại đập mạnh xuống đất!
Một đám cung nhân thấy nàng ta nổi giận, đều vội vàng quỳ xuống, trà nóng kia vừa mới pha xong, đang dùng để nàng ta ủ ấm tay, lúc này tách vừa bị đập xuống đất, nước trà nóng hổi kia bắn ra tung tóe, hai đại cung nữ đứng gần nàng ta nhất đều bị bắn ướt hết chân váy. An Tuyết bị phỏng, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám la lên, mí mắt rũ xuống, che đi suy nghĩ trong mắt.
“Tiện nhân Chu thị này, còn cho rằng nàng ta là Thái tử phi ngày xưa sao, lại dám nhục nhã Bản cung như vậy!” Rõ ràng đều là phi vị nhất phẩm, nàng ta đã không phải là Hoàng hậu, lại không còn là Hoàng quý phi ngày xưa, nay không có núi dựa là Đại hoàng tử, lại bị Hoàng thượng ghét bỏ, vậy mà còn dám nhục nhã mình như vậy, hôm nay nếu không phải niệm tình Lương Mộ Bắc mới chết, lại thấy là Thượng Hỉ đích thân tới điện Kiêm Gia thỉnh, Hiền phi căn bản cũng không muốn đi, kết quả đi còn bị một cơn tức như vậy.
Bây giờ hai người đều là ngồi ngang hàng, Chu Bách Hợp còn cho rằng nàng ta là Thái tử phi cao cao tại thường ngày xưa sao? Hiền phi nén lửa giận trong lòng, nàng ta chính là biết đạo lý trong lời nói của An Như, rất sợ Bách Hợp tính kế nàng ta, vì vậy mới cố gắng nuốt cơn giận này xuống, nếu không hôm nay sao nàng ta sẽ bỏ qua cho Bách Hợp?
“Nương nương nguôi giận, vị kia làm việc quá ác độc cay nghiệt, vì vậy mới bị mất Đại hoàng tử, đây là lão thiên gia đang thu thập nàng ta đó.” An Tuyết quỳ lên trước hai bước, giúp Hiền phi bóp chân, liền lấy lòng nói: “Nàng ta mất đi Đại hoàng tử, bây giờ Hoàng thượng cũng ghét bỏ nàng ta, có lẽ là ghen tị nương nương mạo mỹ lại được sủng ái, mới dùng biện pháp bỉ ổi như vậy.” Nàng ta vừa nói vậy, một cổ lửa giận trong lòng Hiền phi liền ‘Vèo’ dâng lên, không nhịn được nguyền rủa hai tiếng: “Nếu để Bản cung biết, lần này là ai tính kế Bản cung, Bản cung liền lấy mạng kẻ đó!”
An Tuyết nghe lời này, thân thể liền cứng lại một chút, chỉ là vào lúc này Hiền phi đang tức giận, nên căn bản không chú ý tới sự khác thường của nàng ta. An Như thì ngược lại phát hiện, nhưng chỉ cho rằng An Tuyết thấy Hiền phi nổi giận nên bị hù dọa, trừng nàng ta một cái, hiển nhiên là trách An Tuyết lại nói ra lời này chọc Hiền phi tức giận.
“Nương nương đừng tức giận, hôm nay nương nương ăn thiệt thòi như vậy, lát nữa liền đi cáo trạng với Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ thương tiếc nương nương.” Vóc dáng của Hiền phi vô cùng mỹ lệ, hơn nữa người lại trẻ tuổi, vốn hẳn là rất được Hoàng thượng sủng ái, nhưng hết lần này tới lần khác tính khí nàng ta không tốt, tính tình lại quá chiều chuộng, dù là sau khi tiến cung đã thu liễm nhiều, nhưng vẫn không rất được Hoàng thượng thích. Bởi vì tính khí này, tuy nói có nhan sắc tốt xuất thân cao mà sau khi Hoàng thượng lên ngôi được phong làm Hiền phi, nhưng kỳ thật cũng không phải đặc biệt được sủng ái. Trước đây An Như cũng rất bó tay hết cách với tính tình này của chủ tử nhà mình, hôm nay may mà nàng ta cũng chịu nghe khuyên, vừa vặn có thể mượn chuyện này cáo trạng Bách Hợp một phen, “Nói không chừng nương nương đây là nhân họa đắc phúc, Quý phi muốn tính kế ngài lại không thành, hôm nay ngược lại tác thành nương nương, sợ rằng hiện giờ cũng đang ở trong cung tức giận đến giậm chân đó.” Tính tình An Như trầm ổn hơn An Tuyết, lúc này nói lời an ủi cũng thật sự an ủi đến trong tâm khảm của Hiền phi.
Vừa nghe An Như khuyên như vậy, nghĩ đến Bách Hợp có thể là ‘Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo’, lúc này trong lòng Hiền phi mới dễ chịu hơn rất nhiều, trên mặt mới lộ ra nụ cười minh diễm. Nàng ta gật đầu, “Ngươi nói rất đúng. Hôm nay Chu thị dám nhục nhã Bản cung như vậy, Bản cung nhất định phải khóc kể với Hoàng thượng một phen mới được.”