Lúc này Hiền phi hơi nguôi giận, người trong cung mới đều tự thở phào nhẹ nhõm, An Như kêu người trình bữa tối lên cho Hiền phi, hôm nay giằng co một ngày, nàng ta cũng mệt mỏi, Bách Hợp phái người tỉnh nàng ta trở về điện Kiêm Gia quá muộn, giờ này dù là muốn đi gặp Hoàng thượng, sợ rằng Hoàng đế cũng đã sớm lật thẻ bài, chưa chắc sẽ tới. Hiền phi ở trong cung của Bách Hợp đợi nửa ngày, hít hương an thần nửa ngày, sau khi rửa mặt vừa no bụng lại vừa ấm áp, liền buồn ngủ đến mí mắt đều không mở ra được, vì vậy cũng nghỉ ngơi tâm tư muốn đến gặp Hoàng đế khóc lóc cáo trạng, chuẩn bị ngày mai lại đi.
Mà ngay tại lúc Hiền phi Quách thị bị Bách Hợp đuổi về điện Kiêm Gia, thì Thượng Hỉ trong cung Hàm Phúc cũng đã lấy được tin tức Hiền phi bị Bách Hợp đuổi về.
Chuyện này Bách Hợp không nghĩ tới gạt người khác, mấy ngày nay Thượng Hỉ đương sai trong cung Hàm Phúc, nên tất nhiên liền biết chuyện này đầu tiên. Hắn ta nhớ tới tình cảnh hôm nay Bách Hợp lấy ngọc bội đập mình, nhớ đến lúc Tiên đế còn sống, hắn ta là đại thái giám bên người Tiên đế gia, ai thấy hắn ta mà không phải xưng một tiếng Thượng Hỉ công công? Giờ một triều thiên tử một triều thần, Tiên đế gia mới đi chưa tới một năm, đã liền người đi trà lạnh, người mà lúc trước Tiên đế để lại, nay liền thành người người đều có thể đạp lên một cước.
Thái giám bởi vì thân thể thiếu sót, tính tình vốn liền cổ quái hơn người bình thường, Thượng Hỉ chính là như vậy, mặc dù bây giờ hắn ta không được trọng dụng, nhưng vẫn không quên được phong cảnh được Tiên đế coi trọng lúc trước, luôn nghĩ có thể tranh một phen, chỉ là vẫn luôn bị đè, hôm nay giữa Bách Hợp và Hiền phi sinh ra khúc mắc, lại nghĩ tới hôm nay Bách Hợp sỉ nhục hắn ta, sau khi ăn tối xong, Thượng Hỉ liền ra khỏi cung Hàm Phúc.
Ngày thường Bách Hợp đều không nghe không hỏi đến hắn ta, hắn ta muốn đi đâu trừ tiểu thái giám hầu hạ thiếp thân ra, cũng không có ai quản, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng hôm nay sau khi Thượng Hỉ bị Bách Hợp trách mắng, Bách Hợp lại phái người theo dõi hắn ta, giờ hắn ta vừa đi, cung nhân liền trở về báo tin cho Bách Hợp. Lúc biết Thượng Hỉ ra khỏi cung Hàm Phúc, Họa Ý liền không nhịn được mắng lên: “Thật đúng là chó cắn chủ.”
Hai ngày nay Thượng Hỉ ở trong cung Hàm Phúc, Bách Hợp cho hắn ta ăn uống đàng hoàng, xem hắn ta là khách, hôm nay lại ăn cây táo rào cây sung, tuy nói lúc này nhìn Bách Hợp không hoảng không vội, nhất định là trong lòng có tính toán, nhưng Họa Ý vẫn không nhịn được, trong miệng nguyền rủa đôi câu.
“Chỉ cần ngồi xem tuồng hay là được!”
Bên này, Thượng Hỉ ra khỏi cung Hàm Phúc liền đến điện Thái Cực của Hoàng đế, hôm nay Vĩnh Minh đế lật thẻ bài của một Mỹ nhân, dùng bữa tối xong còn đang phê tấu chương chứ chưa ra khỏi điện Thái Cực, liền nghe được Thượng Hỉ trở về. Thượng Hỉ cũng không nói chuyện hôm nay Bách Hợp lấy cầm ngọc bội đập mình, chỉ nói Bách Hợp mượn chuyện của Lương Mộ Bắc truyền Hiền phi đến cung Hàm Phúc, cuối cùng lại không đi gặp Hiền phi, mà ngược lại cho nàng ta chờ nửa ngày.
Hắn ta ngược lại cũng khôn khéo, biết nếu mình cáo trạng quá nhiều, không bắt được điểm chính, Vĩnh Minh đế khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tâm phiền ý loạn, huống chi vô cùng có khả năng Hoàng đế sẽ cho rằng lòng dạ hắn ta hẹp hỏi lấy việc công để báo thù riêng, cũng loạn cáo Quý phi, vì vậy chỉ nói chuyện của Hiền phi, cuối cùng mới nói: “Nô tài chỉ cho rằng Quý phi nương nương truyền Hiền phi nương nương đến là vì chuyện của Đại hoàng tử, nhưng mấy ngày sau đó, Quý phi nương nương đều không điều tra chuyện của Đại hoàng tử, hôm nay ngay cả gặp cũng không gặp Hiền phi nương nương liền đuổi ngài ấy về.”
Thần sắc Vĩnh Minh đế bình tĩnh, không nhìn ra hỉ nộ: “Vậy mấy ngày nay Quý phi đã tra xét được gì?”
“Ngược lại không động tĩnh gì.”
Lương Hách nghe lời này, liền cười lạnh. Mấy ngày trước, nàng ta còn hô hào phải báo thù rửa hận cho vì Lương Mộ Bắc, nhưng liên tiếp mấy ngày nay lại không có động tĩnh gì, ngược lại lấy lý do tĩnh dưỡng, ngay cả cung của Thái hậu đều không đi thỉnh an, hôm nay lại chỉ biết làm nhục Hiền phi để hả giận, hắn thật đúng là cho rằng nàng ta đã học được tinh minh, biết tỉnh táo, hôm nay xem ra ngược lại thật đúng là coi trọng nàng ta, tác phong mấy ngày trước kia, thật đúng là biết giả bộ, trong xương vẫn là phụ nhân không biết tiến bộ, chỉ biết đấu tới đấu lui với đám người trong cung.
Trầm ngâm chốc lát, Lương Hách mở miệng hỏi: “Hôm nay trẫm lật thẻ bài của ai?”
Nội thị thiếp thân bên người hắn ta là Tam Phúc liền hồi đáp: “Hồi Hoàng thượng, là Phó mỹ nhân cung Trường Hưng ạ.”
Hôm nay Hiền phi bị ủy khuất, nhưng bây giờ Chu gia còn dùng được, huống chi Chu Bách Hợp tóm lại là có công sinh con, hôm nay Đại hoàng tử lại mới vừa mất không lâu, nàng ta còn bị mình hàng phân vị, nếu lại đánh mặt nàng ta, sợ sẽ rét lạnh tâm Chu gia, Chu gia ngược lại trung thành cảnh cảnh, Vĩnh Minh đế đóng sổ con trong tay lại: “Vậy thì phái người đi thông báo một tiếng, trẫm đến điện Kiêm Gia một chuyến.”
Tam Phúc đáp một tiếng, phái con nuôi của mình đến cung Trường Hưng truyền lời, bên này, Hoàng đế đi trấn an Hiền phi, chỉ là hôm nay Hiền phi cực kỳ mệt mỏi, đã đi ngủ sớm.
Bởi vì trước đó Hoàng đế lật thẻ bài của cung Trường Hưng, nên người của điện Kiêm Gia không ngờ Hoàng đế sẽ đến vào lúc này. Lúc Vĩnh Minh đế đến cũng không kêu người thông báo, đại cung nữ gác đêm trong điện Kiêm Gia là An Tuyết, thấy Hoàng đế tới, trong miệng nàng ta thì nói muốn đi kêu Hiền phi, nhưng thân thể lại tà tà đến gần Hoàng đế, trên người nàng ta mang theo một làn hương mai như ẩn như hiện, Hoàng đế trẻ tuổi anh tuấn liền vươn tay ôm lấy thân thể nàng ta, hỏi một câu: “Thật thơm, dùng hương gì vậy?”
Lúc này khuôn mặt An Tuyết sung huyết đến đỏ bừng, nghe được lời này của Hoàng đế, mí mắt cũng không dám mở ra: “Hồi bẩm Hoàng thượng, là mấy ngày trước Thái hậu khen ngợi nô tỳ, phái người thưởng một hộp hương cao.” Cũng không biết là gương mặt mắc cỡ đỏ bừng của thiếu nữ khiến Vĩnh Minh đế nổi hứng thú, hay là mùi hương kia được Vĩnh Minh đế khen ngợi, hắn ta liền bế An Tuyết lên, bước đến thiên điện.
Đến sáng hôm sau Hiền phi thức dậy vui mừng hớn hở chuẩn bị đi cáo trạng với Hoàng đế, nhưng phát hiện chỉ có một mình An Như hầu hạ ở bên cạnh, sắc mặt còn có chút khó coi, tò mò, nàng ta không nhịn được hỏi một câu, khi biết được đêm qua Hoàng đế tới điện Kiêm Gia để trấn an mình, nhưng cuối cùng lại bị đại nha đầu thiếp thân của mình là An Tuyết bò giường, Hiền phi giận đến suýt nữa tắt thở!
Nàng ta đập nát chén đèn, bữa sáng cũng không nuốt trôi, lúc An Tuyết tới thỉnh an nàng ta, nhìn mị ý còn chưa tản đi trên mặt An Tuyết, Hiền phi suýt nữa cầm trâm vàng rạch chết nàng ta.
Trong cung từ trước đến giờ đều không có bí mật, giữa các cung đều có tai mắt của nhau, lúc Bách Hợp thức dậy, trời còn chưa sáng, Thi Tình đã nói vào tai nàng chuyện phát sinh đêm qua.
Biết hôm qua Hoàng đế đến điện Kiêm Gia an ủi Hiền phi, kết quả Hiền phi vô phúc không được Hoàng đế sủng hạnh, ngược lại là đại cung nữ thiếp thân của nàng ta là An Tuyết gác đêm được lâm hạnh.
“Nghe nói Hoàng thượng lâm hạnh nàng ta mấy lần liên tiếp, giữa giờ Hợi đến, đến khoảng đầu giờ Dần mới đi, tới mấy canh giờ lận.” Sáng sớm, chuyện cười của điện Kiêm Gia đều đã bị các thám tử của các cung truyền ra, Chu Bách Hợp ban đầu làm Thái tử phi, bên cạnh lão nhân của Vĩnh Minh đế đều bị nàng ấy chôn chút đinh, cung Hàm Phúc không phải nơi nhận được tin tức sớm nhất, nhưng tuyệt đối không phải là trễ nhất.
Trong cung, nô tài phản chủ không phải không có, người hầu hạ bên cạnh cung chủ các cung bò long sang cũng không phải là chuyện ly kỳ gì. Nhưng An Tuyết là nha đầu hầu hạ bên người Hiền phi từ nhỏ đến lớn, là tâm phúc của Hiền phi, Hiền phi hết sức tin tưởng nàng ta, hôm nay lại làm ra chuyện như vậy, thật sự khiến người ta cười đến rụng răng.
“Liền tính là ngày thường Hiền phi hầu hạ, cũng chỉ nhiều nhất là một hai canh giờ liền đi.” Hôm qua Hoàng đế đến điện Kiêm Gia, còn là vì trấn an Hiền phi, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, mọi người vừa nghĩ tới gương mặt của Hiền phi lúc này, đều không nhịn được cười ra tiếng.
Quan hệ giữa chủ tử các cung không thân thiện, kéo theo giữa các nô tỳ cũng phần lớn đều là chướng mắt lẫn nhau, hôm nay Hiền phi xảy ra chuyện, lúc này cả Thi Tình luôn chững chạc trấn định trong ngày thường cũng hiện ra mấy phần vui vẻ, Bách Hợp liền cười một tiếng: “Nếu như vậy, vở tuồng hay vừa mở màn hôm nay này, Bản cung cũng không nên bỏ lỡ.” Cô đã sớm biết được An Tuyết sẽ phản chủ cũng bò giường từ trong nội dung cốt truyện, vì vậy giờ phút này ngược lại cũng không kinh ngạc.
“Nương nương anh minh.” Thi Tình khen một câu, giúp Bách Hợp lau mặt, tỉ mỉ lấy phấn thơm thoa lên mặt nàng. Cung nhân chải đầu vốn muốn búi cho Bách Hợp kiểu tóc Hồi tâm kế, Bách Hợp nhìn gương mặt này trong gương, tuy nói Chu Bách Hợp mới mười tám tuổi, dung mạo thanh nhã xinh đẹp, nhưng bởi vì đổi thành người khác, ánh mắt kia tỉnh táo, khí chất lãnh đạm, kiểu tóc như thiếu nữ này ngược lại liền tỏ ra ngây thơ hơn rất nhiều, Bách Hợp nhíu mày: “Đổi cái khác.”
Cô không thích kiểu tóc này, cung nhân liền lại vội vàng tháo ra búi lại một kiểu tóc đoan trang hơn, Bách Hợp mới không nói.
Hôm qua, Bách Hợp đầu tiên là truyền Hiền phi tới, cho nàng ta đợi nửa ngày, lại điểm hương an thần, nàng đoán chắc hôm qua trong lòng Hiền phi có chuyện, lúc ấy hương an thần sẽ khiến cho nàng ta không bình tĩnh được, nhưng sau khi về đến cung, nhất định sẽ mệt mỏi gấp bội. Cô lại cố ý đánh rơi mặt mũi của Thượng Hỉ, còn khiến cho một tiểu cung nhân chọc Hiền phi tức gần chết. Lúc Thượng Hỉ cáo trạng, Bách Hợp cũng biết Vĩnh Minh đế nhất định sẽ đến điện Kiêm Gia trấn an Hiền phi. Mà Hiền phi hít phải hương an thần, hôm qua nhất định ngủ sớm, căn bản không có khả năng nghĩ đến nghênh đón thánh giá, tất nhiên An Tuyết liền đi thay.
“Nhưng sao nương nương biết, chuyện này có thể thành?” Lúc này trong lòng Họa Ý rất hả giận, không nhịn được hỏi một câu.
Bách Hợp nghe lời này, liền cười lạnh: “Ban đầu Mộ Bắc chết, khăn tay của Hiền phi lại rơi trong Ngự hoa viên, nếu chuyện này thật sự không liên quan đến Hiền phi, như vậy chính là bên cạnh nàng ta có kẻ sinh ra tâm phản chủ, những vật trên người như khăn tay quan trọng như vậy, nghĩ cũng biết là người bên cạnh Quách thị trông coi chìa khóa, liền tính như Hiền phi nói, trong chuyện này nàng ta bị hãm hại, như vậy, vật trên người như khăn tay, bình thường đều là người trong cung nàng ta tự giặt, sao lại kẹp trong quần áo, rồi lại trùng hợp bị giặt hỏng như vậy?” Những món đồ như quần áo này, nếu đưa đến Hoán y cục, thì cũng cần phải có người cố ý lo lót, “Trong cung từ trước đến giờ không thể nào xuất hiện người không cẩn thẩn lơ là như vậy, nếu thật sự có, có thể chịu đựng đến giờ được sao?” Sợ rằng khi Vĩnh Minh đế còn chưa lên ngôi, Hiền phi đã bị gặm đến mảnh xương vụn cũng không còn.
Nếu người bên cạnh Hiền phi có vấn đề, có thể trông coi quần áo trên người nàng ta, thì chính là người được nàng ta tin tưởng, mà Bách Hợp lại trùng hợp biết sau này An Tuyết sẽ bò giường, nên tất nhiên liền nhằm vào nàng ta hạ bẫy.
“Nô tỳ phản chủ, không phải vì danh thì chính là vì lợi, An Tuyết và An Như chính là hạ nhân của Quách gia, người nhà đều nằm trong tay Quách thị, hiển nhiên không thể nào chỉ đơn giản là cầu tài.” Hơn nữa lúc trước hai cung nhân này có thể đi theo bên người Hiền phi tiến vào Đông cung Thái tử, dung mạo vốn cũng không kém, “Nước chảy xuống chỗ thấp, người thường đi lên chỗ cao, tướng mạo của An Tuyết không kém, tất nhiên cũng sẽ có chút tâm tư, huống chi Hoàng thượng trẻ tuổi uy vũ, nàng ta muốn có một phân vị, tranh một phen cũng là có khả năng.”
Chuyện sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, chỉ là Bách Hợp thiết kế làm cho chuyện này xảy ra sớm hơn thôi, vốn không phải vào lúc này, mà hẳn là càng trễ một chút, lúc đó Hiền phi bị đánh trở tay không kịp. Bách Hợp nghĩ tới đây, tùy ý cho hai cung nhân mặc quần áo cho nàng: “Quách thị thật đúng là phải cảm tạ Bản cung, nếu không, lại giấu thêm một thời gian nữa, ngày sau nàng ta sẽ càng phải ăn nhiều thiệt thòi hơn trong tay An Tuyết, đó mới là đáng thương.”
“Nương nương thật thiện lương.” Nội thị bưng nước khen một câu, Bách Hợp nghe dừng một chút, không nhịn được liền cười: “Ngược lại là biết nói chuyện, thưởng.” Hoàng cung quả nhiên là một địa phương thú vị, mình tính kế Hiền phi, chỉ sợ nàng ta biết được chân tướng, nói không chừng thật đúng là phải như nội thị này nói, đến lúc đó còn phải thật lòng cảm tạ mình đã giúp nàng ta trừ khử một khối u như vậy, dù nàng ta tức muốn chết, thì đằng nào cũng tốt hơn ngày sau phải ăn nhiều thiệt thòi hơn nữa.
Sửa soạn ăn mặc xong, Bách Hợp ngồi kiệu nhỏ đi tới điện Phượng Minh, mới một buổi tối, trong kinh cũng đã có tuyết rơi, hoa mai bên đường đã bị một lớp tuyết mỏng manh phủ lên, trong trắng lộ đỏ, cực kỳ xinh đẹp. Thái giám khiêng kiệu đi từng bước từng bước, đi cẩn thận, lúc tới điện Phượng Minh, đám người Đức phi đã tới rồi, trên mặt hiền phi mặc dù đắp phấn, nhưng vẫn có thể thấy sắc mặt khó coi.
Lúc nội thị xướng xong Quý phi tới, mấy người ngồi trong điện chờ Thái hậu cũng quay đầu lại, trừ ánh mắt xem tuồng hay của đám người Đức phi ra, thì đôi mắt hạnh của Hiền phi gần như sắp phun ra lửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp như muốn ăn thịt người vậy. Trong cung không có kẻ ngu, lúc này Hiền phi cũng không ngu, nơi nào không biết hôm qua mình đã trúng kế của Bách Hợp, hôm qua nàng ta buồn ngủ đến không thể hiểu nổi như vậy, Bách Hợp lại đặc biệt phái Thượng Hỉ truyền nàng ta tới, Thượng Hỉ là người của Hoàng thượng, việc hôm qua Bách Hợp thật sự là quá đáng.
Ban đầu Hiền phi còn cho rằng Bách Hợp mất con nên bị điên, hôm nay xem ra nàng nơi nào là bị điên, rõ ràng là trở nên càng lão gian cự hoạt hơn, khiến nàng ta ăn một thiệt thòi lớn như vậy, xảy ra một chuyện nhục nhã như vậy, còn mất đi một thân tín, bị người bên cạnh phản bội, thật sự ngay cả tâm tư nôn ra máu, Hiền phi cũng muốn có.
“Sao chư vị muội muội đến sớm vậy?” Ánh mắt Hiền phi như lưỡi dao, Bách Hợp lại mỉm cười nhìn qua, người của điện Phượng Minh tiến lên giúp Bách Hợp cởi áo khoác lông chồn trên người xuống, lại có người giúp nàng đổi lò sưởi tay, lúc này Bách Hợp mới ngồi vào vị trí thỉnh an Lục thái hậu thường ngày của mình, nhìn cặp mắt như muốn ăn thịt người của Hiền phi, liền ôn hòa làm bộ như không biết hỏi một câu.
Bên cạnh, Đức phi đã sớm chờ Bách Hợp hỏi câu này, nghe vậy liền che miệng cười: “Tỷ tỷ không biết sao, trung cung của chúng ta, lại sắp có thêm tỷ muội rồi.”
Người trong cung luôn quen bỏ đá xuống giếng, rõ ràng là chuyện An Tuyết phản chủ, lúc này sợ rằng đều đã truyền đến mọi người đều biết, nhưng hết lần này đến lần khác, giờ phút này, tất cả mọi người đều làm như không biết mà mở miệng hỏi thăm. Khuôn mặt tươi cười của Hiền phi càng trở nên khó coi. Liễu tần cười duyên: “Nhiều thêm tỷ muội? Nhưng dù Hoàng thượng muốn tuyển tú, thì cũng phải đợi đến mùa xuân năm sau, lời này của Đức phi nương nương, tần thiếp ngược lại hơi khó hiểu.”