Nhi tử đã không còn, sau này bà còn biết dựa vào ai? Tuy Mộ Dung Phiếm sủng ái bà, nhưng hai người dù gì chỉ là vợ chồng nửa đường, không phải vợ cả kết tóc se tơ, vài chục năm sau, ai biết lão có nhìn trúng một người phụ nữ khác hay không? Con trai mới là chỗ dựa sau này của bà, mà bây giờ có thể vì Mộ Dung Tương Nhi hại mà đã chết, Minh mẫu muốn khóc, nhưng khóc không được.
Dòng lũ dưới chân chậm rãi chảy, rất nhiều thi thể của dân chúng nổi lên. Lý Chiêu Thành khiếp sợ phi thân đến, trước lúc Lý Duyên Tỷ và Bách Hợp rơi xuống nước đã tiếp được hai người. Còn Lý Chiêu Dương thì có chút thất hồn lạc phách, hắn tự thấy chính mình là thiên tài trăm năm khó gặp của Lý gia, có thể hắn cũng không biết luyện Băng Phong Thiên Lý, nhưng Lý Duyên Tỷ mới xuất ra một chiêu kia, khiến cho thiên chi kiêu tử như Lý Chiêu Dương bị đả kích rất lớn.
Khục khục.
Mộ Dung Thùy Thanh mà mọi người đều cho rằng hẳn phải chết bởi một chiêu kia đang trồi lên từ mặt nước. máu từ người hắn nhuộm đỏ mặt nước chung quanh, đỏ mắt đỏ ngầu của hắn ngó Bách Hợp ở trên không, mặt mũi tràn ngập sự điên cuồng.
“Vậy mà ngươi còn chưa chết!”
Lý Chiêu Thành giận dữ. Mộ Dung Thùy Thanh ngày đó ám sát con trai mình, lại thừa dịp mình rời Tử Tiêu thành lại xuất hiện, vừa rồi đánh nhau cùng con trai mình, kẻ đần cũng có thể suy ra thành Tử Tiêu xảy ra chuyện lớn như thế không thoát khỏi liên quan với hắn. Nội tâm Lý Chiêu Thành dâng lên sát ý, trước tiên vận khí mang hai người Bách Hợp đến cây tùng trên vách núi, quay đầu đang muốn chém giết Mộ Dung Thùy Thanh, bỗng Lý Duyên Tỷ có chút suy yếu mà lắc đầu:
“Đừng vội giết hắn.”
Lý Duyên Tỷ đã cố tình lưu lại một mạng của Mộ Dung Thùy Thanh đấy, nhưng lúc này anh không thể nói ra nguyên nhân thật sự với Lý Chiêu Thành.
“Câu hỏi!”
Anh đơn giản nói ra hai chữ, sau đó liền nghiêng đầu dựa vào ngực Bách Hợp, khí tức bắt đầu uể oải. Anh đã súc tích năng lượng từng tý một chính là vì một khắc đánh bại Mộ Dung Thùy Thanh đó. Lúc này cho dù năng lượng chưa dùng hết thì cũng sót lại không bao nhiêu, chỉ sợ Lý Duyên Tỷ muốn hôn mê tại chỗ. Lý Chiêu Thành nghe lời Lý Duyên Tỷ rồi vớt Mộ Dung Thùy Thanh từ trong nước lên.
Trải qua một kiếp tai ương, trong thành dưới núi trăm họ bách tính khóc gào lên. Những người còn sống sót của thành Tử Tiêu thì bước chân tập tễnh rủ nhau tiến lên núi. Lý Chiêu Thành lạnh lẽo nhìn Mộ Dung Thùy Thanh trọng thương đang ho ra máu, mà Mộ Dung Thùy Thanh đối với ánh mắt như ăn thịt người của Lý Chiêu Thành thì làm như không thấy, ngược lại chằm chằm nhìn không rời mắt vào Bách Hợp đang được Lý Duyên Tỷ ôm, ánh mắt âm lệ. Gân xanh trên trán Lý Chiêu Thành nảy lên:
“Mộ Dung Thùy Thanh, đáng ra hồi đó không nên để ngươi thoát. Lý gia ta cùng Mộ Dung gia các ngươi đến tột cùng đã có thâm cừu đại hận gì, khiến cho ngươi trăm phương ngàn kế tổn hại Lý gia?”
Ban đầu hắn không từ thủ đoạn muốn lấy mạng con trai của ông, ngay sau đó lại mưu đồ chặn sông Vu Giang nhấn chìm thành trì Lý thị gây dựng hàng trăm năm. Lý Chiêu Thành càng nói càng căm hận, nghe thấy tiếng khóc la của dân chúng dưới thành, nhìn thấy trận đại hồng thủy rút đi để lại một đống đổ nát hoang tàn, lại nhìn rất nhiều thi thể người dân,… Nếu không có lời nói vừa rồi của Lý Duyên Tỷ, ông chỉ sợ đã một tát chụp chết Mộ Dung Thùy Thanh.
Lý Chiêu Thành thì tức đến run người, mà Mộ Dung Thùy Thanh không thèm nhìn ông, chỉ đăm đăm ngó Bách Hợp. Toàn thân Mộ Dung Thùy Thanh lúc này trọng thương, đứng cũng không vững, hai tròng mắt sâu hoắm như hồ đen, theo tiếng “khục”, một dòng máu tràn ra từ khóe miệng hắn, mà hắn giống như không còn chút cảm giác gì. Tiếng thở của hắn hổn hển như bên tai làm Bách Hợp sởn cả da gà.
“Chuyện lần này nếu Mộ Dung thế gia không nói cho rõ ràng, ta thề sẽ khiến Mộ Dung Phiếm phải trả giá đắt!”
Lý Chiêu Thành thấy bộ dạng này của Mộ Dung Thùy Thanh, trong lòng gào thét, nhịn không được quát lên chói tai. Mộ Dung Thùy Thanh nghe lời này, tầm mắt vốn đóng đinh trên người Bách Hợp rốt cuộc dời đi, hắn cười khẽ hai tiếng. Mỗi một tiếng cười, vết thương lại bị tác động. Băng phong thiên lý đã tạo nên tổn thương sâu sắc cho thân thể của hắn, máu bên ngoài da bị đóng băng bắt đầu tan chảy, hai dòng máu từ khóe miệng kéo xuống cằm, mặt mày tái nhợt, nhìn không khác gì ác quỷ.
“Muốn tìm Mộ Dung Phiếm? Như vậy ngươi phải xuống âm tào địa phủ mà gặp lão ta rồi.”
Không khí vốn đang trầm lặng, Minh mẫu vốn đang nhìn trừng trừng Mộ Dung Tương Nhi nghe lời này liền sửng sốt, bàn tay nắm lại, cả người tiều tụy – bộ dáng của người vừa suýt táng thân trong dòng nước, trừng trừng Mộ Dung Thùy Thanh, Mộ Dung Tương Nhi bên cạnh thì không nhịn được mà hét lên:
“Đại ca, huynh nói bậy bạ gì vậy, phụ thân đang êm đẹp như thế làm sao lại chết hả?”
Mộ Dung Thùy Thanh chọc vào họa lớn như thế, Mộ Dung Thùy Thanh sở dĩ cho đến lúc này vẫn còn tương đối trấn định là bởi vì ả cho rằng sau lưng mình còn có một phụ thân sẽ tới thu thập tàn cuộc, bây giờ nghe Mộ Dung Thùy Thanh nói rằng Mộ Dung Phiếm đã chết rồi, côta không khỏi kích động ngửa đầu hét.
“Phụ thân sao có thể chết? Người võ công cao cường, lúc này đang độ trung niên khỏe mạnh, sao có thể chết?”
Côcòn đang chờ Mộ Dung Phiếm cho côchỗ dựa, côcòn đang chờ Mộ Dung Phiếm làm chủ cho hôn sự của nàng, cômuốn gả vào Lý gia, ả còn muốn làm vợ Lý Chiêu Dương. Mới vừa rồi xem ra Lý Duyên Tỷ võ công còn trên cả Lý Chiêu Dương, Bách Hợp còn có khả năng gả cho một thiếu thành chủ võ công xuất chúng như thế, ả càng không thể quá chênh lệch được! Huống hồ hôn sự của ả và Lý Chiêu Dương đã định ra rồi, là Mộ Dung Thùy Thanh chọc ra tai họa, nếu Mộ Dung Phiếm chết rồi, cả đời ả sẽ bị phá hủy!
“Người không có khả năng đã chết, là ngươi, nói hươu nói vượn gạt người!”
Mộ Dung Thùy Thanh sắc mặt trắng bệch khó coi.
“Ngươi đừng nói giỡn nữa.”
“Tự tay ta móc đi con mắt không chịu nhắm lại của lão. Đáng tiếc không biết trước ngươi sẽ không tin, bằng không có thể tặng cho ngươi chơi.”
Mộ Dung Thùy Thanh nhếch miệng, một mồm hắn đầy máu, cười rộ lên khiến sau lưng người ở đây bốc lên khí lạnh. Vậy là hắn đã giết cha ruôt, lại còn móc tròng mắt người chết ra. Giết người không đáng sợ, cha con phản bội trong võ lâm không phải là không có, nhưng như Mộ Dung Thùy Thanh lòng dạ ác độc như vậy, xem mạng người như rơm như rác thật đúng là lần đầu tiên. Lý Duyên Tỷ dù cho kiến thức rộng rãi, giờ đây trong lòng cũng phát lạnh. Biểu hiện của Mộ Dung Thùy Thanh rõ ràng không giống nói dối.
Kẻ điên này đến cha ruột cũng dám giết, việc phá hủy thành Tử Tiêu đối với hắn mà nói có lẽ cũng không tồn tại cảm giác day dứt vì tội lỗi sát nhân rồi.
“Tốt xấu gì Mộ Dung Phiếm cũng là cha ngươi, vì sao ngươi phải giết hắn?”
Mộ Dung Thùy Thanh có chút khó khăn mà ngã ngồi dưới đất, hai bàn chân dựng lên, ánh mắt lần nữa dán lên người Bách Hợp, đưa tay lên lau đi vết máu nơi khóe miệng, hừ một tiếng bắt đầu nói.
“Không có một thân công lực của lão, làm sao ta có thể đánh bại được Lý gia, đem một nhà Lý gia tàn sát hết?”
Hắn nói xong, biểu cảm giống như có chút không kiên nhẫn, như là không rõ vì sao Lý Chiêu Thành lại hỏi một đề giống người nói nhảm như vậy, thần sắc lạnh lùng.
Lý Chiêu Thành vừa nghe hắn nói thế, tức giận đến nội thương, ngày đó Mộ Dung Thùy Thanh ám sát Lý Duyên Tỷ không thành thì cũng thôi đi, lúc này lại dùng nước dìm thành Tử Tiêu, khiến thành Tử Tiêu bị thương tổn lớn như vậy, thê tử mình không biết sống chết ra sao, hôm nay rơi vào tay mình rồi, còn kiêu ngạo như vậy, nửa điểm hối hận cũng không có, Lý Chiêu Thành lập tức giơ cao trường kiếm trong tay:
“Lý gia ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn xuống tay với Lý gia?”
Mộ Dung Thùy Thanh nói hắn đã giết Mộ Dung Phiếm mọi người tại đây trong lòng xuôi xuôi đều đã tin, nhất là Lý Chiêu Dương. Ngày đó khi Mộ Dung Thùy Thanh ám sát Lý Duyên Tỷ, Lý Chiêu Dương từng tự mình ra tay ngăn cản hắn, đánh lui hắn, lúc ấy Mộ Dung Thùy Thanh võ công mặc dù cao, Lý Chiêu Dương vẫn có bảy phần nắm chắc đánh Mộ Dung Thùy Thanh cho trọng thương, chính mình bình an trở ra, nhưng hiện tại mới hơn một tháng, Mộ Dung Thùy Thanh đã mang lại cho người ta cảm giác rất nguy hiểm. Thậm chí Lý Chiêu Dương cảm nhận được trên người Mộ Dung Thùy Thanh một uy áp, nội lực của hắn ta tự dưng giống như người luyện công thâm hậu đã mấy chục năm, hơn nữa lẩn khuất vài phần sát ý cùng âm tà. Lý Chiêu Dương tự thấy mình bây giờ không phải là đối thủ của hắn, công lực của hắn tiến triển được nhanh như vậy, võ công khổ tu cả đời của Mộ Dung Phiếm chỉ sợ thật sự đã bị hắn lấy được rồi.
“Vì sao ư? Ai bảo con trai Lý gia của ngươi còn chưa nhanh nhanh đi chết đi?”
Lúc Mộ Dung Thùy Thanh nói đến đây, thần sắc hung ác trong mắt lồ lộ:
“Ngày đó đám lão già Thiên sơn kia đã từng nói con trai đời thứ hai của Lý gia sẽ sống không qua 18 tuổi, nên Minh Bách Hợp mới được gả tới cho hắn, vì sao mà hắn ta vẫn còn sống!?”
Hắn đã tính toán rằng, Lý Duyên Tỷ sống không hơn 18 tuổi, Minh Bách Hợp được hắn đem gả đến rồi sẽ thành quả phụ, nếu không phải vì hắn tin lời bói quẻ của đám người Thiên Sơn vô dụng kia, hắn đã không cần tổn hao tâm sức trắc trở như vậy, cuối cùng đã chắp tay dâng Minh Bách Hợp đi, kết cục hôm nay không thể đoạt trở về.
Người Lý gia không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như thế, Lý Chiêu Thành cau mày, quát lên:
“Hoang đường! Con trai ta sống qua hay không qua được 18 thì liên quan khỉ gì tới ngươi? Nó lấy Minh Bách Hợp cũng là chính mồm Mộ Dung gia nhà các ngươi đồng ý, rốt cuộc thì quan gì đến chuyện con ta sống không được 18 tuổi?”
Mộ Dung Thùy Thanh lúc này không tiếp tục nói chuyện với Lý Chiêu Thành nữa, mà lẫn nữa lại nhìn Bách Hợp. Minh mẫu cười khổ hai tiếng, ho ra một ít nước trong bụng:
“Mộ Dung Thùy Thanh, ta biết huynh muội các ngươi hận ba mẹ con chúng ta, nhưng Tiểu Hợp từ nhỏ đã bị ngươi đánh đập thê thảm, ngươi cũng nên thỏa mãn, bạc tức cũng nên tiêu tan, vì sao ngay cả việc nó sau này đi xuất giá, ngươi cũng hy vọng nó trở thành quả phụ? Ngươi hận nó như vậy ư, muốn cho nó làm quả phụ ngươi mới vừa lòng?”
Minh mẫu thật sự rất hối hận, con trai ruột chết rồi, thi thể mất tích, chỗ dựa của bà là Mộ Dung Phiếm có thể cũng đã chết trên tay Mộ Dung Thùy Thanh, những năm nay bà tận tâm chăm sóc, lấy lòng nịnh nọt, nhẫn nhục chịu đựng Mộ Dung Tương Nhi, cãi nhau với con gái, để đến bây giờ con trai để dựa vào khi già yếu đã chết, con gái không thương, nội tâm bà rất đau khổ, hốc mắt đau xót mà nước mắt lại không chảy ra được.
“Hận? Vì sao ta phải hận nàng ấy? Là bọn người thành Tử Tiêu không tốt, Lý Duyên Tỷ đáng chết vẫn không chịu chết! Ta sao phải hận nàng? Nàng là của ta!”
Mộ Dung Thùy Thanh nghe được Minh mẫu hỏi, mí mắt cũng chịu giương lên, hắn thốt ra lời này khiến mọi người đương trường kinh hãi. Mộ Dung Thùy Thanh và Minh mẫu đều giật nảy, quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, Mộ Dung Thùy Thanh thế mà lại nói Minh Bách Hợp là của hắn, rằng hắn không hận Minh Bách Hợp! Lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thùy Thanh cũng thật khiến Bách Hợp không biết nên khóc hay cười, lại muốn cười ra tiếng.