Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 682: Q.13 - Chương 682: Kế nữ Mộ Dung gia 17




Edit: Serena Trần

Beta: Sakura

“Ngươi không hận con bé? Vậy vì sao ngươi còn đánh nó, ngươi đánh con gái ta đến thảm…”

Minh mẫu kinh hãi đến mức tận cùng, miệng há ra mà không phát ra được âm thanh nào. Hồi ấy bà đưa hai con vào cửa Mộ Dung gia, Minh Bách Hợp thương xuyên bị Mộ Dung Thùy Thanh đánh đến chết đi sống lại, trong lòng bà dù biết rõ cũng không dám đắc tội với người thừa kế tương lại này của Mộ Dung gia, sợ Mộ Dung Phiếm sẽ chán ghét mà vứt bỏ bà, bà phải trở lại cuộc sống lang bạt trước kia, bị người ta đuổi giết. Bởi vậy, bà chỉ đành để con gái mình phải đau khổ nhẫn nhục chịu đựng, bà cho rằng Mộ Dung Thùy Thanh hận bà thấu xương nên nhìn con bà cũng ngứa mắt, muốn đưa nó vào chỗ chết giống như Mộ Dung Tương Nhi.Bà chưa từng nghĩ đến vậy mà Mộ Dung Thùy Thanh nói rằng hắn không hận Minh Bách Hợp, ngược lại hình như có tình cảm với Bách Hợp nữa là đằng khác. Minh mẫu thấy thật khó tin, thậm chí bà còn muốn cười dù cho trong tình cảnh này, nhưng biểu cảm của Mộ Dung Thùy Thanh vẫn không có vẻ gì là nói giỡn, thậm chí hắn còn nghiêm túc một cách quỷ dị, khiến Minh mẫu nổi cả da gà.

“Sao ta hận nàng chú? Là ta không tốt, ta không nên đưa nàng tới Lý gia, để cho kẻ khác chạm vào nàng.”

Mộ Dung Thùy Thanh nói đến đoạn này, con mắt tối lại, cuồng nộ gió lốc như xoáy tròn trong con ngươi của hắn:

“Nếu như sớm biết Lý Duyên Tỷ sẽ không chết, ta nên để nàng tùy tiện gả cho kẻ nào đó, vào hôn lễ tàn sát cả nhà hắn, ta sẽ không lại để cho bất kỳ kẻ nào chạm vào nàng…”

Hắn càng nói càng nhẹ, mí mắt rủ xuống, lông mày chau lại, sau ống tay áo cũ nát, hai bàn tay nắm chặt thành nằm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên:

“Sớm biết như thế, tân hôn hôm đó nên đánh chìm thành Tử Tiêu …”

Hắn chuẩn bị nhiều như thế, từ lúc thăm dò được Lý Duyên Tỷ sẽ chết sau 18 tuổi liền âm thầm cho thủ hạ đi đào nhánh sông, không nghĩ tới việc sắp thành lại bại, đều do đám người Thiên Sơn kia vô tích sự, tính toán sai lầm, uổng cho danh xưng tính toán được nhân sinh, chết không có gì đáng tiếc! Mộ Dung Thùy Thanh vẻ mặt không coi ai ra gì lại một lần nữa điên cuồng, gương mặt anh tuấn vặn vẹo dữ tợn, Bách Hợp lắng nghe cả buổi, trực giác cảm thấy mấu chốt nhiệm vụ của mình sắp đến rồi. Cô mở miệng:

Thành Tử Tiêu bị chìm, phu quân ta gặp chuyện không may, ta sẽ trở thành quả phụ thì đối với ngươi tốt đẹp ở chỗ nào?”

“Nàng trở thành quả phụ rồi, chẳng phải nàng sẽ thuộc về ta sao?”

Mộ Dung Thùy Thanh ngẩng mặt lên, trên mặt hắn tràn đầy sự mê mang và yếu ớt như đứa trẻ, sau khi nghe Bách Hợp hỏi,biểu lộ dữ tợn trên mặt hắn trở nên đầy ủy khuất:

“Mẫu thân nàng là quả phụ rồi gả cho phụ thân ta, nếu nàng cũng là quả phụ, còn không phải sẽ gả cho ta sao? Ta biết rõ trước kia ta đánh nàng là không đúng, đây hết thảy toàn bộ đều là do Mộ Dung Phiếm!”

Lão dạy hắn rằng đánh là thương, mắng là yêu. Thật ra từ lần đầu tiên Mộ Dung Thùy Thanh nhìn thấy Minh Bách Hợp, hắn đã thích nàng. Mọi người đều cho rằng bởi vì mẫu thân của hắn mất đi nên hắn thập phần oán hận Minh Bách Hợp, mới đánh nàng, mà không có người nhận ra rằng hắn thật sự yêu Minh Bách Hợp, chỉ là hắn không biết làm như thế nào để yêu nàng mà thôi.

Hắn vốn lạnh lùng, không giỏi giao tiếp với người khác, Mộ Dung Phiếm là kẻ khẩu phật tâm xà, bên trong của Mộ Dung Thùy Thanh thật ra kế thừa tính cách của phụ thân hắn, vặn vẹo lãnh đạm và biến thái. Từ nhỏ người người trong Mộ Dung gia đều sợ hắn, nên hắn không biết cách để yêu một người, mẫu thân bệnh nạng nhiều năm không thể chỉ dạy cho hắn. Thời gian ấy hắn thích Minh Bách Hợp, cũng chỉ có thể xin giúp đỡ từ người phụ thân dạy hắn võ công từ nhỏ, vậy nhưng Mộ Dung Phiếm lại lừa hắn.

Tất cả đều nghĩ hắn đánh chửi Minh Bách Hợp bởi vì nỗi hận Minh mẫu gả vào khiến mẹ ruột hắn tức chết, nhưng cái chết của mẫu thân thật sự không khiến hắn khó chịu lắm. Mẫu thân hắn bệnh nặng nhiều năm, hắn thân là người kế thừa Mộ Dung gia sau này, tình cảm cùng mẫu thân đã không còn bao nhiêu sâu dày. Bà mất rồi, Mộ Dung Thùy Thanh cũng không thương tâm bao nhiêu. Hắn đánh Minh Bách Hợp, là vì Mộ Dung Phiếm nhìn ra ý niệm trong lòng hắn, nhưng vì lão đã lấy Minh mẫu thì Minh Bách Hợp trên danh nghĩa là muội muội Mộ Dung Thùy Thanh, Mộ Dung Thùy Thanh lại còn yêu nó, Mộ Dung Phiếm không thể cho phép con của mình có được Minh Bách Hợp, gây ra chuyện gièm pha. Lại nói, Mộ Dung Phiếm vì có được Minh mẫu đã hao phí rất nhiều tâm cơ, lão không bao giờ buông tay, cho dù là vì con trai của mình, lão cũng sẽ không buông tha khát vọng thời thiếu niên ấy. Bởi thế nên lão dạy con trai đánh là thương, mắng là yêu, lão dạy Mộ Dung Thùy Thanh đánh Minh Bách Hợp, rằng làm vậy sẽ khiến trong đôi mắt của Minh Bách Hợp vĩnh viễn có hình bóng của hắn. Mộ Dung Thùy Thanh tin là thật, nguyên bản tính tình của hắn đã cực đoan, hay cuồng bạo, ra tay là muốn mạng người, để kiềm chế hắn mà Mộ Dung Phiếm đã từng ném hắn vào trong đội ngũ ám vệ chịu huấn luyện nhiều năm. Hắn tính cách trở nên quỷ dị khó lường, hắn không biết cái gì gọi là yêu thích, là tốt đẹp, tình cảm với thân mẫu cũng không sâu đậm, cũng không có người dạy hắn để chiếm được tình cảm của người khác phải làm sao, muốn thế nào kéo cô gái ấy lại gần mình mãi mãi.

Mộ Dung Phiếm bảo hắn rằng nếu hắn đánh Minh Bách Hợp, lúc ấy mắt nàng sẽ chỉ có hắn, vậy mà Mộ Dung Thùy Thanh thật sự tin. Lần đầu tiên hắn vung roi dài quất lên người Minh Bách Hợp, cặp mắt xinh đẹp ấy quả nhiên trong đôi con ngươi chỉ có duy nhất hình dáng hắn, dù cho khi thấy nàng biểu lộ ra sự hoảng sợ, hắn cảm thấy có chút sai sai, nhưng rồi thấy chính mình thật sự ở trong đôi mắt của nàng, hắn cực kỳ vui vẻ. Đôi mắt ấy của nàng sáng rực rỡ như những vì sao, chỉ là đồng tử khi thấy hắn sẽ run run co lại. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy rất buồn rầu, hắn cũng muốn cùng Minh Bách Hợp nói chuyện, nhưng mà Minh Bách Hợp sợ hắn, nếu có lúc hắn không vung roi, côgặp hắn sẽ tìm đường vòng mà đi, chỉ có lúc hắn đánh nàng, trong mắt nàng sẽ chỉ nhìn thấy hắn, sẽ nghe lời hắn mà ở lại, sẽ chỉ chú ý vào mình hắn mà thôi, hắn thích cảm giác rằng trong mắt nàng chỉ có một mình hắn tồn tại.

Đánh nàng nhiều năm, đánh đến khi nàng càng ngày càng sợ hắn, hắn muốn vĩnh viễn có được Minh Bách Hợp, nhìn thấy trong mắt nàng chỉ có mình, khóc cười vui buồn đều chỉ dành cho hắn thấy.

Thế nhưng mẫu thân nàng là quả phụ rồi mới gả cho Mộ Dung Phiếm, nghĩ đến việc muốn có Minh Bách Hợp, Mộ Dung Thùy Thanh cho là phải tìm biện pháp để cho nàng cũng trở thành quả phụ mới đúng. Hắn tính kế nhiều như vậy, còn đem nàng gả đếnhành Tử Tiêu t, vậy mà lúc biết rõ nàng yêu thích Lý Chiêu Dương, Mộ Dung Thùy Thanh cũng không biết yêu thích nghĩa là gì, trong lúc vô tình hắn nghe người khác nói về yêu thích, hiểu rằng Minh Bách Hợp yêu Lý Chiêu Dương, là muốn cùng hắn ta sống cùng một chỗ, muốn bị hắn ta chạm vào, Mộ Dung Thùy Thanh ghen tức đến nổi bạo, Minh Bách Hợp là của một mình hắn, sao có thể ưa thích người khác?

Chính mình đã yêu nàng nhiều năm như vậy, đánh là thân mắng là yêu, do ngày trước phụ thân dạy hắn, hắn đã luôn sử dụng cách đó để cho Minh Bách Hợp chỉ nhìn thấy hắn.

Nhưng hắn đã sai rồi. Về sau hắn mới phát hiện thì ra Mộ Dung Phiếm đã gạt hắn, hắn đánh nàng, nàng cũng không thích hắn, thậm chí bởi vì chán ghét hắn mới trở nên yêu Lý Chiêu Dương. Mộ Dung Thùy Thanh từ thành Tử Tiêu trở về, không chút do dự đã giết chết Mộ Dung Phiếm.

“Lão lừa gạt ta, lão bảo ta đánh nàng thì nàng sẽ chỉ nhìn thấy ta mà thôi. Là lão gạt ta, ta đã giết chết lão, từ nay về sau cũng không bao giờ có thể lừa gạt ta nữa!”

Mộ Dung Thùy Thanh lại vươn tay về phía Bách Hợp, ánh mắt chăm chú:

“Tới đây đi, về sau ta không bao giờ đánh nàng, nàng nhìn xem, ta cũng đã ném roi đi!”

Bách Hợp nghe được mà trợn mắt há mồm, Minh mẫu cũng há hốc nói không nên lời, Mộ Dung Tương Nhi ngu ngơ nửa ngày, đột nhiên không nhịn nổi hét lên:

“Đại ca! Ngươi nổi điên rồi ư, bọn chúng hại chết mẫu thân, làm sao ngươi có thể thích tiện nhân Minh Bách Hợp này?”

“Câm miệng! Còn ầm ĩ nữa, ta rút đầu lưỡi của ngươi.”

Mộ Dung Thùy Thanh quay đầu nhìn Mộ Dung Tương Nhi, biểu cảm hoàn toàn không giống như lúc nhìn Bách Hợp đầy chăm chú, mà là âm lãnh như rắn độc:

“Không cho phép ngươi gọi tên nàng, ngươi không được nhắc đến nàng!”

Rõ ràng lúc này hắn đã trọng thương. Hắn vừa quát lớn, một cỗ sát khí từ người hắn phóng ra, phảng phất như một giây tới Mộ Dung Tương Nhi mà còn dám nói một câu, hắn lập tức sẽ bật dậy giết người. Nhìn thấy bộ dáng này của đại ca, sau lưng Mộ Dung Tương Nhi lạnh lẽo, thân thể lung lay, mặt mũi trắng bệch:

“Mẫu thân vì bọn chúng mà mất, ngươi, ngươi vậy mà…ngươi giết phụ thân. Ngươi có phải không đã nổi điên rồi…”

“Thì sao? Lúc trước lão cũng giết người đoạt vợ, hôm nay ta giết lão đoạt Minh Bách Hợp, thì có gì không đúng?”

Mộ Dung Thùy Thanh hừ lạnh, khóe miệng cười cười. Chỉ có Minh mẫu nghe nói như vậy, nhất thời toàn thân run dữ dội:

“Ngươi…Lời này của ngươi là có ý gì?”

Bà mở miệng hỏi nhưng Mộ Dung Thùy Thanh không để ý tới bà. Còn Bách Hợp cảm thấy rung động xung lên não, cô cảm giác thành bại của nhiệm vụ nằm ở ngay chỗ này! Theo cảm ứng trong lòng, cô không nhịn được mà hỏi:

“Ý của ngươi, là phụ thân ta…phụ thân ta là do Mộ Dung Phiếm giết?”

“Nếu lão không giết, làm sao mẹ nàng sẽ thành quả phụ mà gả cho lão được? Nếu ta không giết Lý Duyên Tỷ thì làm sao nàng có thể thành quả phụ thuộc về ta”

Vẻ mặt Mộ Dung Thùy Thanh đầy đương nhiên, Minh mẫu nghe nói như vậy, chỉ thấy trời đất quay cuồng, Bách Hợp lại không nhịn được mà cười…Cô cười đến nước mắt cũng chảy ra, cô quay đầu nhìn chằm chằm Minh mẫu, sắc mặt Minh mẫu lúc này như tro tàn, thân thể run rẩy, bà giống như không thể tiếp nhận nổi chuyện này, cánh tay buông thõng, người oặt xuống, sau lưng bà Lý Chiêu Thành cầm trường kiếm đỡ lấy bà, giúp bà ngồi xuống.

“Không, không có khả năng, hắn đã cứu mạng ba mẹ con ta…”

Minh mẫu lắc lắc đầu, không muốn tin tưởng sự thật này, thế nhưng không rõ vì sao bà lại tin lời Mộ Dung Thùy Thanh. Bà rất hoảng loạn, nếu chuyện trượng phu của bà do Mộ Dung Phiếm giết chết là sự thật, do nguyên nhân để đạt được bà, như vậy bao năm nay bà vẫn một mực cho rằng Minh phụ đã mất chọc phải phiền toái cho ba mẹ con bà, nên hận ông nhiều năm, có khi còn giận chó dánh mèo lên đôi trai gái con mình, như vậy là bà đã sai?

Bà khi đó hận Minh phụ gây họa, bản thân đã chết không nói, còn dẫn họa lên mẹ con bà, trong cơn nguy hiểm ấy Mộ Dung Phiếm đuổi tới kịp lúc cứu ba mạng nhà bà, cho ba người sự quan tâm, cho bọn họ sự bảo vệ mạnh mẽ, lại cho bà cuộc sống an ổn yên tĩnh, để cho bà không còn phải nếm trải cuộc sống lang bạt kỳ hồ trước kia. Bởi vì nếm qua nỗi khổ bị người đuổi giết, bà quý trọng cuộc sống sau này, không thể để ai phá hư, dù cho trong lòng bà thật ra không yêu thương Mộ Dung Phiếm là bao, nhưng Mộ Dung Phiếm lại cho bà cảm giác an toàn. Bà biết rõ con gái tại Mộ Dung gia trải qua cuộc sống đau đớn, nhưng vẫn làm bộ như không nhìn thấy. Bà không muốn lại bị đuổi giết. Bà muốn sống tốt. trước kia bà không nghĩ rằng mình đã sai, bà chỉ muốn sống tốt mà thôi, nhưng hôm này lời Mộ Dung Thùy Thanh vừa nói…giống như cho bà một nện! Bà thở hổn hển, nội tâm đau đớn, mà khóc không được.

Mộ Dung Thùy Thanh thì chả muốn nhìn Minh mẫu, Minh mẫu có đau khổ cho rằng mình bị lừa gạt, suy nghĩ ra sao đều không liên quan đến hắn. Ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Bách Hợp, cố gắng đứng dậy muốn xông về phía cô:

“Đến với ta đi, về sau ta không đánh nàng nữa, không còn kẻ bắt ta đánh nàng nữa, nàng đến đây…”

Hắn chuyển động, máu và nước trên người hắn chảy xuống, thấm ướt nơi hắn ngồi. Hắn lại vươn tay về phía Bách Hợp, Bách Hợp chỉ lạnh lẽo nhìn hắn. cô thật sự chẳng ngờ Mộ Dung Thùy Thanh động thủ ám toán đủ kiểu là bởi vì yêu Minh Bách Hợp quá mà thôi, cho dù hắn bị Mộ Dung Phiếm xúi giục mà nên nông nỗi, nhưng nguyên chủ thật sự bị chính tay hắn đánh đập, giờ đây cũng đã hương tiêu ngọc vẫn với một thân thể và tâm hồn đầy những vết thương đáng sợ không lành.

Kết quả này không phải vài câu nới của Mộ Dung Thùy Thanh liền hết nợ, linh hồn của nguyên chủ đã biến mất không bao giờ có thể xuất hiện lại, tổn thương hắn mang đến cho dù Mộ Dung Phiếm đã chết cũng không thể vãn hồi.

“Ta không thích ngươi, Mộ Dung Thùy Thanh. Minh Bách Hợp không thích ngươi, ta cũng sẽ không đi qua đó.”

Bách Hợp vừa thốt ra lời này, ánh sáng trong mắt Mộ Dung Thùy Thanh ảm đạm đi. Gương mặt hắn bỗng chốc trở nên nguy hiểm, hắn đột nhiên bật dậy, thân thủ nhanh như thiểm điện, một tay túm được tay Bách Hợp, lực đạo mạnh đến nỗi có thể làm đứt lìa cổ tay nàng, hắn dùng lực khẽ kéo, Bách Hợp lảo đảo nghiêng về phía hắn. Bọn người Lý Chiêu Thành không ngờ tới Mộ Dung Thùy Thanh trọng thương thành cái dạng đó còn có bản lĩnh ở trước mặt mọi người đoạt Bách Hợp đi. Lý Duyên Tỷ lúc này ngã lệch trên ghế, năng lượng trong cơ thể đã suy hao khiến hắn hôn mê còn chưa tỉnh lại, lúc nãy là dựa vào người Bách Hợp, nay Bách Hợp bị Mộ Dung Thùy Thanh kéo đi, Lý Chiêu Dương sợ hãi xông đến đỡ thân thể Lý Duyên Tỷ.

“Mộ Dung Thùy Thanh, ngươi định làm gì?”

Lý Chiêu Thành lại giận dữ, không nhịn nổi quát lên. Mộ Dung Thùy Thanh lại không để ý tới ông, trở tay đem Bách Hợp áp vào trước ngực, biểu tình nguy hiểm:

“Không thích ta? Không muốn đến? Ta nói rồi, đồ vật ta muốn, không tự đến, chính ta sẽ lấy tới tay! Nàng yên tâm, sau này ta thật sự sẽ không đánh nàng, ta ném roi đi rồi. Nàng hãy tin tưởng ta…”

Hắn nói xong lại bắt đầu cầu khẩn:

“Nàng muốn đánh ta, giết ta, nàng xem, nàng để lại cho ta hai đạo vết thương. Ta hiện tại cũng không để cho chúng nó hồi phục như cũ.Nàng tức giận? Không thể giải hận? Nàng cầm thêm đồ mà đâm ta, ta cam đoan không để cho vết thương lành lại từng ngày.”

Tay hắn cầm lấy tay Bách Hợp, tay kia kéo xiêm y trễ xuống. Vết thương vốn bị Bách Hợp dùng cây trâm đâm nơi bả vai lộ ra, hai đoạn trâm còn nằm trong vết thương, miệng vết thương có vẻ như luôn bị người dùng lực mở ra. Bên trong có dị vật nên hơn một tháng đã qua, vết kiếm Lý Chiêu Dương chém trên người hắn cũng đã liền lại rồi, mà hai vết đâm nhỏ bé kia lại không hề tốt lên, ngược lại càng thêm nghiêm trọng chút ít, phồng rộp lên trăng trắng, người xem liền thấy da đầu tê dại.

Mộ Dung Thùy Thanh giống như không hề cảm thấy đau, hắn thấy Bách Hợp không phản đối, bèn đem tay của cô miết theo miệng vết thương, khiến cho hai khúc cây trâm đâm sâu hơn vào da thịt, máu chảy ra, Bách Hợp ngửi được mùi máu tanh, mà Mộ Dung Thùy Thanh không hề biểu lộ ra sự đau đớn, trái lại trên mặt biểu hiện nhẹ nhõm mà thống khoái:

“Nàng nhìn đi, cho nàng trả thù, ta đánh nàng bao nhiêu cái, nàng đánh lại ta bấy nhiêu được không? Đừng tức giận nữa, đi cùng ta đi, là lỗi của ta, ta không nên gả nàng đi. Nghe lời ta, đừng có nói lời chọc giận ta, ta sẽ cố gắng khống chế bản thân…”

Gân xanh trên trán hắn nảy lên, mắt híp lại, ánh mắt đầy sát khí đỏ au phóng về phía Lý Duyên Tỷ đầy buốt giá, lúc này hắn như con thú mắc bẫy, khắp thân tổn thương nặng nề, nhưng bị hắn nhìn như thế, Lý Chiêu Dương vẫn như trước mà đề phòng.

“Mộ Dung Thùy Thanh”

Bách Hợp bình tĩnh nhìn bộ dáng hắn đang từ từ nổi điên. Hắn đưa mắt nhìn trở về, trong mắt hắn chỉ có khuôn mặt kia của Bách Hợp. Ánh mắt hắn bắt đầu lộ ra vẻ nghi hoặc, chân mày cau lại, như là có chút hoang mang, trên mặt hiện lên thần sắc kinh nghi bất định, chỉ chăm chú nhìn Bách Hợp, như đang xác nhận điều gì.

“Minh Bách Hợp chết rồi, nàng ấy chết lúc trước khi xuất giá, ta cũng không phải nàng. Nàng ấy sợ ngươi muốn chết, nên muốn ta cách xa ngươi ra, ta không đi theo ngươi đấy, kẻ như ngươi đáng đời gặp phải báo ứng!”

Bách Hợp kề lỗ tai Mộ Dung Thùy Thanh, nhanh chóng nói nhỏ vài câu, sau đó tay cô vận khởi chân lực, một chưởng đập lên ngực Mộ Dung Thùy Thanh. Vết thương trên người hắn vốn bị Lý Chiêu Dương chém nay vỡ toác ra, máu bắn tung tóe lên mặt Bách Hợp. Mộ Dung Thùy Thanh bực bội hừ một tiếng, như thể bản thân không hề cảm thấy đau đớn, chỉ âm trầm nhìn Bách Hợp, lực đạo bóp cổ tay Bách Hợp tăng lên:

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói, Minh Bách Hợp sợ ngươi muốn chết, nàng ấy không muốn gặp phải ngươi, muốn cách ngươi thật xa!”

Bách Hợp lặp lại lần nữa. Nghe được rằng Minh Bách Hợp rất sợ bản thân khiến Mộ Dung Thùy Thanh so với nghe Minh Bách Hợp hận chết hắn còn nổi điên hơn:

“Nàng không thể sợ ta! Nàng không thể trốn xa, nếu nàng dám trốn, ta với nàng cùng chết!”

Đáng tiếc đến cuối cùng hắn cũng không thể chết cùng Minh Bách Hợp, đừng nói Minh Bách Hợp cũng sớm đã chết đến tro bui cũng không được thấy. Lúc này Lý Chiêu Thành thấy Mộ Dung Thùy Thanh bắt giữ con dâu mình, không còn nhẫn nại, một kiếm đâm xuyên qua cánh tay Mộ Dung Thùy Thanh, thừa dịp hắn ngơ ngác muốn cứu Bách Hợp về. Tay Bách Hợp bị cầm chặt không buông, cổ tay giống như sắp bị bẻ gãy, đau nhức kịch liệt khiến cô nhịn không được hét lên:

“Chẳng phải ngươi đã nói sẽ không gây thương tổn cho ta sao?”

Lời này giống như sấm sét vang bên tai Mộ Dung Thùy Thanh, hắn vô thức sợ lại làm đau cômà buông tay. Đến khi hắn tỉnh táo lại, muốn bắt lại Minh Bách Hợp, Lý Chiêu Thành đã đưa cô tới sau lưng bảo vệ. Mộ Dung Thùy Thanh bỗng nở nụ cười, hắn muốn cùng Minh Bách Hợp chết đi, thế nhưng Minh Bách Hợp lại không muốn, nếu như không tìm được tung tích Minh Bách Hợp, hắn không cam lòng chết đi. Hắn nhìn quét qua người Lý gia, vận khí đứng dậy đâm đầu xuống dưới núi, tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt. Mọi người chỉ thấy thân thể hắn thẳng tắp từ không trung rơi xuống mặt nước, một đám bọt lớn tung tóe lên rồi lập tức biến mất, không thấy gì nữa.

“Ta sẽ trở lại.” Trước khi Mộ Dung Thùy Thanh rơi xuống nước, hắn tươi cười đầy quỷ dị, mở môi nói ra mấy chữ này. Dù là Lý Chiêu Thành, nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng bị tên vãn bối này khiến da đầu tê dại, không nói nên lời.

Nhưng cũng may rằng Mộ Dung Thùy Thanh rốt cuộc đã biến mất. Tuy hắn nói sẽ trở về, nhưng rơi vào trong nước, hắn lại đang bị thương nặng, nếu bị cuốn vào lòng sông hào bảo vệ thành, muốn sống sót còn là khó, nói chi đến trở về?

Nhân lúc mọi người đang ngây ngốc, Minh mẫu đột nhiên bò lên, nhanh chóng túm lấy Thanh Liên kiếm trong tay Lý Chiêu Dương – lúc này hắn còn đang đắm chìm trong cảm xúc không cam lòng rằng võ công của mình hôm nay không bằng cả Mộ Dung Thùy Thanh và Lý Duyên Tỷ, trường kiếm trong tay bỗng bị đoạt mất, chờ khi hắn kịp phản ứng lại, Mộ Dung Tương Nhi đã hét lên thảm thiết. Thanh kiếm ngày xưa Quan Thúc Ngã mang đến tặng cho Lý Chiêu Dương nhận hôn lễ của hắn và Mộ Dung Tương Nhi, lúc này bị Minh mẫu cầm trên tay, không trở thành vinh dự cho hôn lễ của Mộ Dung Tương Nhi, ngược lại muốn mạng của nàng.

Minh mẫu khi hiểu ra chồng mình do Mộ Dung Phiếm sát hại, hận nửa đời tự cho là đúng của bà đều là bi kịch do Mộ Dung Phiếm tạo nên, hận không thể giết Mộ Dung Tương Nhi, bà trước kia cho rằng Mộ Dung gia là ân nhân, không ngờ lại là kẻ thù. Bà khi xưa nịnh nọt Mộ Dung Tương Nhi khắp chốn, bởi vậy bất hòa với con gái ruột, con trai cũng chết bởi tay Mộ Dung Tương Nhi, hết thảy ngọn nguồn đều vì Mộ Dung Phiếm nhìn trúng mỹ mạo của bà, bà muốn thay con trai báo thù!

Đã không có Mộ Dung Phiếm làm chỗ dựa, Mộ Dung Tương Nhi vốn đã rất kinh hoàng, còn không ngờ tới Minh mẫu lại động thủ với côta. Trước kia Minh mẫu bị ả làm nhục đã quen, dù trước mặt mọi người tát Minh mẫu một cái, bà ta còn phải nén giận, một phụ nhân nhu nhược như vậy, Mộ Dung Tương Nhi không ngờ tới sẽ có một ngày bà ta cầm trường kiếm đâm xuyên thân thể của mình. Trường kiếm đi ra từ ngực ả, Mộ Dung Tương Nhi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đầy thù hận của Minh mẫu.

Biến cố xảy ra nơi thành Tử Tiêu đã khiến vô số đệ tử thương vong, may mắn đệ tử tinh nhuệ vẫn còn. Núi Thượng Hà được sửa lại như cũ, trải qua một kiếp này, thành Tử Tiêu muốn khôi phục nguyên khí, không phải một hai ngày mà xong.

Nửa tháng sau, trên giang hồ truyền ra tin tức trên dưới Mộ Dung gia đều bị người huyết tẩy, khi nghe đến tin Mộ Dung Phiếm trước khi chết còn bị móc đi đôi mắt, nhân sĩ chính đạo trên giang hồ đều đang suy đoán chính là nhân vật thần bí ngày đó đuổi giết Minh phụ ra tay, ai có thể đoán được chính là Mộ Dung Thùy Thanh làm ra?

Thành Tử Tiêu bởi vì nằm tại nơi vắng vẻ, khi thu được những tin tức này cũng đã chậm. Thành Tử Tiêu một lần nữa được thành lập, Lý Duyên Tỷ trải qua nửa năm điều dưỡng, sau khi hồi phục, không chỉ một ít năng lượng của hắn được khôi phục, hai chân cũng tốt hơn trước kia.

Từ sau khi giết Mộ Dung Tương Nhi, Minh mẫu liền biến mất. Con trai chết rồi, phu quân vì bà mà chết, con gái thật Minh Bách Hợp chẳng biết đã đi đâu, cuộc sống trước kia mà bà cho là bình an, kỳ thật chỉ ở trong ảo tưởng của bà mà thôi.

Nửa năm sau, trên dưới phái Thiên Sơn bị máu người nhuộm đỏ, gà chó đều không tha. Cửa chính Thiến Sơn bị kẻ nào đó dùng máu viết nên một hàng chữ nhỏ: Thầy tướng số tính toán không chuẩn, phải chịu diệt môn. Hư danh nói láo, lưu lại vô dụng.

Phái Thiên Sơn dùng thiết trận bói toán mà nổi danh từ này về sau bị cắt đứt truyền thừa, người trong giang hồ đều phỏng đoán phái Thiên Sơn không tranh quyền thế đến tột cùng là đắc tôi thần thánh phương nào, chỉ có trong lòng Bách Hợp biết rõ, Mộ Dung Thùy Thanh đã trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.