Có người đổ xuống bên cạnh cô, Bách Hợp không nhịn được mà dựa vào, lúc này hai mắt cô đỏ bừng, trong lòng đã mơ hồ đoán được tình cảnh của mình, nghĩ đến nước trà được đút cho mình trong lúc nửa tỉnh nửa mê, trong lòng Bách Hợp nguyền rủa hai tiếng, bên cạnh người không cần nhìn cũng biết là nam nhân, cô cắn chặt răng, cực lực muốn lăn vào bên trong giường: “Cho ta múc nước, ta muốn tắm rửa…”
Mấy người vừa đưa nam nhân vào phòng làm như không nghe thấy lời nói của cô, tranh thủ thời gian lui ra ngoài, bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa, Bách Hợp lúc này tâm trạng muốn mắng chửi cũng có.
Bên cạnh thì có người nằm, trên người thì thấm đẫm mồ hôi, trong miệng khô khốc đến đáng sợ, Bách Hợp gắt gao cắn chặt đầu lưỡi vốn đã có vết thương, lúc này khẽ cắn làm vết thương nứt ra, đau đớn làm cô thanh tỉnh hơn nhiều, quần áo lúc nãy bị chính cô giật ra bây giờ ánh mắt dần lấy lại tiêu cự, dù cảm thấy nóng đến khủng khiếp nhưng Bách Hợp vẫn khép quần áo của mình lại.
Lý Duyên Tỷ đang mặc hỉ bào đỏ thẫm bên cạnh đang nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, hai tay của anh bị đặt ở trước ngực, phảng phất như sắp chết, Bách Hợp lắp bắp kinh hãi, vô ý thức nhanh chóng bò tới đang định thò tay sờ lên lồng ngực của anh, người đang còn nhắm chặt hai mắt thoáng cái đột nhiên mở mắt, cánh tay đang đặt trên ngực chuẩn xác bắt lấy cổ tay cô, ánh mắt anh lộ ra sự sắc lạnh nguy hiểm, lực cầm tay Bách Hợp mạnh đến mức như muốn bẻ gãy tay nàng.
“Đau…” Bách Hợp nhịn không được hừ một tiếng, trên cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, nhưng sau cơn đau chỗ bị nắm lại có cảm giác mát rượi, bị hạ loại dược này không phải lần đầu rồi, Bách Hợp tự nhiên biết rõ cô bị cho ăn gì trong lúc hôn mê. Lý Duyên Tỷ đang híp mắt sau khi nghe được giọng nói của cô thì sự lạnh lẽo thấu xương cùng với sát ý dần dần rút đi, anh một tay kéo Bách Hợp vào trong ngực.
Một lần nữa khi mở mắt ra, bên ngoài sắc trời đã sáng rồi. Trong phòng một đôi đèn cầy Long Phượng vẫn chưa dập tắt, mùi đàn hương cùng ánh nến thiêu đốt nhẹ nhàng lưu lại, bức màn che dập dờn trong gió thoảng, hai bên đầu giường được treo tua rua màu đỏ thong thả đung đưa. Bách Hợp đang ghé vào ngực Lý Duyên Tỷ chợt mở mắt ra, vừa mới động đậy thì cánh tay bị cô gối lên bỗng nhúc nhích, một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng nàng: “Em cứ nằm tiếp đi.”
Cô không có lên tiếng, chỉ tựa mặt vào lồng ngực anh cọ xát, cô rất thích khi hai người yên lặng thế này, trong lúc nhất thời lười biếng đến cả nội dung câu chuyện cũng không muốn tiếp thu, chỉ nằm một hồi lâu. Gian ngoài vang lên tiếng chim tước ríu ra ríu rít cùng tiếng bước chân đi lại, lúc này Bách Hợp mới híp nửa mắt, bắt đầu tiếp thu câu chuyện.
Lý Duyên Tỷ biết rõ cô đang làm gì, anh sẽ không để cho người khác quấy rầy đến cô, ngón tay nhẹ nhàng vân vê trên đầu cô tựa trấn an để hòa hoãn lại cảm giác khó chịu khi tiếp thu câu chuyện.
Mẫu thân của Minh Bách Hợp xuất thân thế gia, trong võ lâm còn có danh hào đệ nhất mỹ nhân. Mười sáu tuổi bà được gả cho Minh phụ lúc ấy có tiếng trong giang hồ, hai vợ chồng lập gia đình về sau nam phong độ tư thái trác tuyệt mà nữ thì xinh đẹp phi phàm, hai người trở thành đôi thần tiên quyến lữ vô cùng được hâm mộ trên giang hồ lúc bấy giờ, sau khi được gả mẫu thân Minh Bách Hợp sinh ra một đôi trai gái song sinh, nữ nhi gọi là Minh Bách Hợp, nhi tử thì là đặt tên là Minh Diệc Kiêm, theo lý mà nói một nhà bốn người hẳn sẽ rất viên mãn, nhưng tiệc vui chóng tàn, vào năm Minh Bách Hợp mười một tuổi, phụ thân nàng bởi thay người xuất đầu mà gặp phải tai họa bất ngờ, cuối cùng thì bị chết oan uổng.
Mẫu thân Minh Bách Hợp tuy không còn trẻ nhưng mĩ mạo vẫn xinh đẹp. Bởi bản thân không có võ công cao cường, sau khi trượng phu chết thì rắc rối đến với bà và hai đứa con chỉ có tăng chứ không hề giảm. Lúc trước dù phụ thân Minh Bách Hợp có võ nghệ cao cường cũng không thể giải quyết được phiền toái, nay khi ông chết một nữ tử cùng hai đứa con như bà muốn chạy trốn khỏi cái chết phải khó khăn đến nhường nào? Vào thời khắc mấu chốt, Mộ Dung Phiếm- trang chủ Mộ Dung Sơn trang nổi danh khắc giang hồ dùng thế lực cường đại của Mộ Dung gia, đem ba người mẫu tử che chở dưới cánh.
Mộ Dung Phiếm đang lúc tráng niên, trong giang hồ có thanh danh cực kì lớn, lại có thể dựng nên Mộ Dung Sơn Trang là một trong các thế lực lớn trong giang hồ, không bao lâu sau đó cha mẹ thu xếp cưới vợ, thế nhưng ông đối với thê tử mình ‘tương kính như tân’ mà thôi. Nhiều năm trước khi vô tình thấy mẫu thân Minh Bách Hợp, ông vừa gặp đã thương, về sau càng không thể dừng lại được.
Với suy nghĩ thấy tiểu mỹ nhân gặp nạn, Mộ Dung Phiếm đi ra giải cứu, lâm vào bước đường cùng, mẫu thân Minh Bách Hợp bất đắc dĩ chỉ có thể dựa vào ông. Thê tử của Mộ Dung Phiếm vốn yếu ớt, mà lúc ấy khi truyền ra tin Mộ Dung Phiếm muốn kết hôn với mẫu thân Minh Bách Hợp thì bệnh tình cũng đã nguy kịch, không đợi mẫu thân Minh Bách Hợp về nhà chồng đã đi đời nhà ma.
Chính thê vừa chết, tiểu thiếp vừa nạp tự nhiên trở thành kế thất, chính thê Mộ Dung Phiếm để lại một trai một gái, nhi tử tên là Mộ Dung Thùy Thanh, con gái thì là Mộ Dung Tương Nhi, đối với mẫu thân vừa mới chết mà phụ thân đã muốn lấy vợ, đôi trai gái đương nhiên không thể tán thành, nhưng Mộ Dung Phiếm từ lúc còn trẻ đã ái mộ mẫu thân Minh Bách Hợp, nay thật vất vả mới có được giai nhân, hai người con sao có thể ngăn cản ông, bởi vậy mẫu thân Minh Bách Hợp cứ thế mà được gả vào.
Sau khi cưới Mộ Dung Phiếm vô cùng cưng chiều thê tử mới của mình, đôi trai gái của bà cũng được ông yêu như chí bảo, dẫn đến sự oán hận của hai người con chính thê trước, Mộ Dung Thùy Thanh lớn hơn Minh Bách Hợp hai tuổi, từ khi huynh muội Minh Bách Hợp đi theo mẫu thân tiến vào Mộ Dung gia, hắn chưa từng bỏ qua cơ hội nhục nhã Minh Bách Hợp, mắng chửi xong hắn ta cũng bỏ đi, nhưng mấu chốt là Mộ Dung Thùy Thanh vốn theo cha tập võ từ nhỏ, bên cạnh luôn mang một cây roi, một khi đánh xuống có thể đánh cho Minh Bách Hợp còn nhỏ đau đến mức mấy ngày cũng không thể mở mắt, nhưng nàng cũng không dám nói cho người khác biết, tình cảnh lúc mẫu thân mang theo nàng chạy trốn khỏi cái chêt vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hôm nay thật vất vả mới có cuộc sống sinh hoạt ổn định, mẫu thân côcũng thường xuyên cảnh cáo nàng phải nhẫn nại, đối đãi với huynh muội Mộ Dung gia phải thật cung kính giữ phép, nàng càng không dám cáo trạng, sợ phá hỏng hạnh phúc vốn không dễ có của mẫu thân, chỉ phải chịu đựng nhẫn nại. Dưới tình huống như vậy, lớn lên Minh Bách Hợp rất e ngại hắn.
Hai huynh muội Mộ Dung gia dần dần lớn lên, do Mộ Dung Phiếm thay hai huynh muội định sẵn hôn sự, Mộ Dung Thùy Thanh lấy một nữ nhà thế gia làm vợ, mà Mộ Dung Tương Nhi thì là bị hứa gả cho em trai của thành chủ thành Tử Tiêu Lý Chiêu Dương làm vợ. Thành chủ thành Tử Tiêu đời đời có kiếm pháp trác tuyệt, từng có công trong thời kì đầu lập triều đại, lấy kiếm thuật trác tuyệt của bản thân bức áp võ lâm, dùng thế lực của mình trong giang hồ trợ giúp Hoàng đế khai quốc định ra giang sơn, sau khi lập quốc Hoàng đế phong hắn Vương vị, cho phép hắn xây thành trì tại đất phong, một phương tự cung tự cấp trong thành, tương đương với việc phân chia một khoảng lãnh thổ cho họ Lý. Nhiều năm về sau thế lực thành Tử Tiêu khổng lồ, triều đình sớm đã không có khả năng chống lại, trong võ lâm danh vọng cũng lỗi lạc.
Lý Chiêu Dương tuy thân là em trai thành chủ, có thể trước kia cha mẹ mất sớm, do anh trai một thân nuôi nấng, Lý Chiêu Thành cưới vợ chỉ có một đứa con từ nhỏ thân thể bệnh tật suy nhược, năm đó Lý Chiêu Thành từng thỉnh cầu thuật sĩ Thiên Sơn xem mệnh cho con trai, nói rằng con ông sống không quá mười tám. Lý Chiêu Thành chỉ có một đứa con trai ốm yếu nên không thể tiếp tục thừa kế, bởi vậy người trong giang hồ từng đồn đại rằng Lý Chiêu Thành rất có khả năng đem ngôi vị thành chủ truyền cho Chiêu Dương. Mộ Dung Tương Nhi có thể gả cho một người vừa tuấn mỹ trẻ tuổi vừa tiền đồ vô hạn như vậy, tự nhiên có ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ, mà trong số những người hâm mộ có cả Minh Bách Hợp.
Trước đây khi định ra hôn sự này, Lý Chiêu Dương từ thành Tử Tiêu đến Mộ Dung gia một thời gian, lúc ấy Minh Bách Hợp đang bị Mộ Dung Thùy Thanh nhìn trúng, hắn ta đem xiêm y của Minh Bách Hợp xé nát, gã sai vặt cùng nha đầu bốn phía lạnh lùng thờ ơ xem trò hay. Minh Bách Hợp đang tuổi phát triển, biết rõ việc xiêm y bị đánh nát lộ ra thân thể đối với một cô gái có ý nghĩa như thế nào, chỉ vì nàng nhu nhược đã quen rồi, chỉ có thể chịu đựng nhẫn nại không dám trốn tránh hay chạy trốn. Khi nàng đang trong lúc tuyệt vọng xấu hổ và giận dữ, Lý Chiêu Dương vốn đến Mộ Dung gia làm khách đưa áo choàng cho nàng mượn, tuy không nói một câu nào nhưng hành động ôn hòa của hắn cũng khiến nội tâm Minh Bách Hợp xuân tâm nảy mầm.
Từ sau đó nàng yêu Lý Chiêu Dương đến phát điên,lúc nàng biết rõ Lý Chiêu Dương muốn kết hôn Mộ Dung Tương Nhi làm vợ thì tinh thần vô cùng chán nản, sau lưng nàng nghe ngóng tin tức về Lý Chiêu Dương, biết rõ hắn là nam tử với lời lẽ mượt mà như hoa lan, giống như thần tiên trên trời vậy, nàng có danh hiệu Nhị tiểu thư Mộ Dung gia, Mộ Dung Tương Nhi gả cho hắn cũng đã là trèo cao, đừng nói đến Minh Bách Hợp chỉ là một con ghẻ kí sinh mà Minh mẫu mang vào Mộ Dung thế gia mà thôi, Lý Chiêu Dương làm sao có thể để ý nàng?
Khi nàng còn bé đã mất phụ thân, mẫu thân lập gia đình cũng tương đương như mất đi mẫu thân, Minh mẫu biết rõ rằng mình gả cho Mộ Dung Phiếm đã là trèo cao rồi, rất sợ mình không thể đứng vững trong Mộ Dung gia, bởi vậy đối với hai đứa con của Mộ Dung Phiếm còn thân hơn con gái mình rất nhiều, bà cũng không biết việc Minh Bách Hợp thầm mến Lý Chiêu Dương, chỉ đến lúc hạ nhân trong nhà vô tình nghe được nàng trong lúc ngủ mơ nói ‘Chiêu Dương công tử’ thì chuyện này mới bị vạch trần ra.
Một con ghẻ kí sinh như vậy mà cũng dám tơ tưởng vị hôn phu của Đại tiểu thư Mộ Dung gia mà không tự xem thân phận của mình như thế nào, Mộ Dung Phiếm bởi vậy cảnh cáo Minh Bách Hợp, Mộ Dung Thùy Thanh càng suýt đánh chết Minh Bách Hợp, anh trai ruột của nàng đã sớm coi Mộ Dung Phiếm như phụ thân ruột thịt, hơn nữa đã yêu Mộ Dung Tương Nhi, có điều luôn luôn không dám thổ lộ, lúc này phát hiện em gái mình thế nhưng lại tơ tưởng vị hôn phu của người trong lòng, hắn bắt đầu chán ghét Minh Bách Hợp.
Sự tình càng náo càng lớn, Mộ Dung Phiếm muốn định ra hôn sự cho Minh Bách Hợp, ban đầu ông định chọn một người trẻ tuổi tài giỏi trong đám quản sự Mộ Dung gia làm chồng nàng, Minh mẫu hết thảy để ông làm chủ. Nhưng lúc này Lý gia bên kia lại sinh sự, không biết như thế nào lại nghe được chuyện này, đứa con duy nhất của thành chủ thành Tử Tiêu bấy giờ đang sắp hấp hối, Thành chủ đau lòng gần chết, muốn thay nhi tử cưới vợ giải xui, gần đây luôn tìm người lựa chọn cho nhi tử, người có thân thế bình thường thì Lý gia chướng mắt, cô nương có gia thế có dung mạo thì lại không muốn gả cho một người mà thuật sĩ Thiên Sơn từng dự đoán không sống quá 18 tuổi, hơn nữa một khi trượng phu mất, nhiều khả năng việc không thành khiến thành chủ trong cơn tức giận sẽ đem cả cho con dâu chôn theo, biết rõ hẳn phải chết, có cô nương nào chịu gả đi?