Edit: Violette
Beta: Sakura
Nhiệm vụ lần này quá mức nhẹ nhõm, không có nhân vật lợi hại cần phải đối phó, nguyên chủ cũng không có oán hận ngập trời, nhiệm vụ làm mà như nghỉ ngơi vậy, Bách Hợp trở lại trong tinh không có chút không dám tin tưởng rằng nhiệm vụ lần này hoàn thành dễ như vậy.
Lý Duyên Tỷ ngồi lệch tựa ở ghế bên cạnh, dưới ánh sao nét mặt của anh bình tĩnh, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một chỗ, như có loại cảm giác bão tố trước bình yên, không biết như thế nào đấy, nhìn thấy bộ dạng này của anh thì Bách Hợp loáng thoáng lạnh cả người, bước chân của cô vô ý thức ngừng lại.
“Em đã trở về.” Cô của lúc này đã sớm không còn là Bách Hợp cẩn thận, nhát gan mới gia nhập vào tinh không, trải qua bao nhiệm vụ, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng lúc này thấy Lý Duyên Tỷ trước mặt, Bách Hợp lại mơ hồ cảm thấy hai chân như nhũn ra, làm cô nhớ đến tâm trạng của lần đầu tiên nhìn thấy Lý Duyên Tỷ, làm cô không tự chủ được mà nhẹ nhàng nói trước.
Khi cô mở miệng nói chuyện, Lý Duyên Tỷ đang ngẩn người lúc này mới ngẩng đầu lên ra, anh một đầu tóc dài quấn lên, chỉ có búi tóc có chút lộn xộn, ngọc quan trên đầu cong vẹo rời rạc, mấy sợi tóc rủ xuống khuôn mặt anh, trong trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hiện ra vài phần diêm dúa lẳng lơ tà mị, khóe miệng của anh nhẹ nhàng ngoắc lên, lộ ra chút nếp gấp trên mặt khi cười nhưng rất nhanh liền biến mất, phảng phất như nụ cười như ẩn như hiện vừa rồi chỉ là ảo giác của cô: ” Tả Bách Hợp rất hài lòng với nhiệm vụ của em.”
Đã một đoạn thời gian rất dài rồi Lý Duyên Tỷ không nói câu đầu tiên về tâm tình của nguyên chủ, sau lưng Bách Hợp không hiểu phát lạnh, bước chân đã dừng lại nửa ngày lại hướng tới anh, cô cũng suy đoán rằng nguyên chủ hẳn rất thoả mãn, dù cô có thay đổi chút phương pháp để hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ. Nhưng coi như cô cũng hoàn thành, cùng Phong Ninh đi từ yêu đương đến kết hôn, coi như là đến nơi đến chốn rồi, có điều khác cách nguyên chủ nghĩ mà thôi. Nguyên chủ không bị ép bán giống như đời trước, cũng không gặp gã chồng đã hủy hoại cô, người cha hại cô cả đời cũng bị ác giả ác báo, có lẽ mà nói tâm nguyện đã được đền bù rồi. Thế nhưng khi Bách Hợp nghe lời nói của Lý Duyên Tỷ thì da đầu cô lại có chút run lên.
“Tâm nguyện của Tả Bách Hợp em đã hoàn thành rất tốt, thay cô ấy đền bù cả đời, cùng tên họ Phong đó mặc dù không có chấm dứt nhưng lại dùng một loại phương thức không tưởng được để hoàn thành sự tình viên mãn, Tiểu Hợp, nhiệm vụ này thú vị lắm nhỉ?” Lý Duyên Tỳ ngồi ngay ngắn, khí thế sắc bén hai tay nắm thành quyền đặt lên đùi, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Bách Hợp: “Bởi vì cô ấy rất hài lòng, cho nên cô ấy quyết định tặng em một điểm chúc phúc.” Ngữ khí anh bình tĩnh, nhưng ẩn dưới sự bình tĩnh ấy lại cất giấu hung sóng mãnh liệt, Bách Hợp cũng không ngốc, lúc này cảm giác kia đã đỡ, cô bắt đầu kiên trì hướng Lý Duyên Tỷ mà đi đến, lúc đầu bước chân còn chút chậm. Về sau cước bộ nhanh hơn chút ít,khi còn cách Lý Duyên Tỷ hơn hai mét, đột nhiên cô nhào tới Lý Duyên Tỷ.
Nhưng khoảng cách để cô nhào vào lòng Lý Duyên Tỷ còn hơi xa, mắt thấy Bách Hợp sắp ngã xuống đất, người đang ngồi không nhúc nhích khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng lướt ra, ngay sau đó Bách Hợp lọt vào trong lòng anh, lúc này cả người Lý Duyên Tỷ căng cứng, hiển nhiên đang kìm nén tức giận. Rồi anh lại trở về chỗ ngồi lúc nãy, cả Bách Hợp cũng bị ôm theo.
“Lại dám đùa nghịch với tôi à!” Lý Duyên Tỷ nguy hiểm hé mắt, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của Bách Hợp, lại nghĩ đến khoảng thời gian Bách Hợp yêu đương trong nhiệm vụ trước. Trong lòng anh dần tràn đầy cảm giác tàn bạo, tích góp lại tạo thành cơn sóng gió động trời như muốn đem Bách Hợp cuốn đi. Biểu lộ anh tuy lúc này coi như cũng bình tĩnh nhưng cánh tay giữ bên hông cô càng lúc cành chặt, chậm rãi nói: “Cậu ta đã chạm vào em rồi.” Lý Duyên Tỷ vuốt ve mái tóc của Bách Hợp, mỗi chỗ sờ đến khiến cô co rúm người lại, cũng không dám giãy giụa, khi tay anh ngày càng hướng xuống, Bách Hợp liền không nhịn được:
“Đâu có.” Cô cố gắng bỏ cánh tay của Lý Duyên Tỷ đang vân vê bên đùi xuống, tay anh phảng phất có chút ít do dự, lại giống như đang cực lực khắc chế, cô lắc đầu mà nói lại.
Không nói lời này thì thôi, vừa nói đến, trong lòng Lý Duyên Tỷ càng không tả nổi cảm thụ: “Đã chạm rồi! Đó là bởi vì em đã bị tôi kéo ra.” Cho tới bây giờ anh cũng chưa trải qua loại cảm xúc này, nói thật khi xem Bách Hợp trong lúc làm nhiệm vụ bị người ta cầm tay ôm eo, cho dù thân thể ấy không phải của cô nhưng Lý Duyên Tỷ vẫn cảm thấy buồn bực, thế giới này là do anh sáng tạo ra, thế mà lúc ấy ngay cả suy nghĩ muốn hủy diệt nó anh cũng có. Trước đây anh có thể tùy hứng muốn gì được đấy, chưa từng được cảm nhận mùi vị của sự ghen tuông, Lý Duyên Tỷ càng giận dữ thì bề ngoài anh lại càng tỏ ra lãnh đạm, chỉ có cặp mắt anh đen chìm tĩnh lặng thật đáng sợ như muốn hút hồn người khác vào trong vậy.
“…” Nói đến đây Bách Hợp đáp không ra lời, kì thật cô mới trải nghiệm cái kia được vài lần, mà mỗi lần đều là cùng Lý Duyên Tỷ, lúc này cảm giác được sự tức giận của Lý Duyên Tỷ. Bình thường anh vốn rất lạnh nhạt, tưởng chừng như dù trước mắt núi Thái Sơn có đổ cũng không thay đổi sắc mặt. Đây là lần đầu tiên Bách Hợp thấy được một mặt này của anh, nhưng cô vẫn khẩn trương, thấy tay anh để bên eo một hồi lâu cũng không thay đổi nên cô biết anh sẽ không định làm gì.
Trong lòng thở dài một hơi, Bách Hợp thật sự có chút sợ hãi cơn giận không biểu lộ ra ngoài của anh, bình thường luôn một bộ dạng thanh lãnh, không nghĩ tới anh cũng sẽ có lúc ghen tuông, lúc đầu cô còn sợ hãi, càng về sau cô không nhịn được mà bật cười, thò tay bắt lấy tay anh, bờ môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh: “Nhưng em chỉ thân mật với anh thôi.” Động tác của cô khiến hai đầu lông mày đang âm tình bất định của Lý Duyên Tỷ nhanh chóng hạ xuống, sự cuồng bạo trong đôi mắt dần biến mất, không biết liệu anh có đang hưởng thụ hay không. Bách Hợp cũng không tệ, dù đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ cùng giá trị thuộc tính tăng cao, cô cũng rất ít khi cười to như bây giờ, kỳ thật lúc cô cười rộ lên nhìn rất đẹp, nụ cười ấy rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến trong lòng anh ngứa ngáy không nhịn được muốn làm gì đó.
Hiếm khi được lúc cô tươi cười rộ lên,kì thật lúc này nội tâm Lý Duyên Tỷ đang tăm tối phiền muộn bỗng bừng sáng lên tựa giọt sương sớm dưới ban mai, mây đen mù mịt theo vầng mặt trời mà chậm rãi tiêu tán, thế nhưng anh lại không nói ra, thẳng đến lúc Bách Hợp nhẹ nhàng hôn lên miệng anh, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua như bươm bướm càng khiến lòng anh như bị mèo cào. Bách Hợp nhẹ nhàng đụng một cái định rời ra, đột nhiên Lý Duyên Tỷ giữ chặt gáy cô khiến cô không thể né tránh: “Nhiệm vụ lần sau tôi và em sẽ làm chung.”
Bách Hợp chỉ ngừng lại một chút thuận tiện hé miệng cho anh tiện công thành chiếm đất, cảm thấy đầu lưỡi anh đảo qua hàng răng cô. Mang theo rung động trong người, Lý Duyên Tỷ đã từng cùng tiến vào nhiệm vụ cùng cô, mà cô cũng đã đáp ứng bởi Bách Hợp đã minh bạch với lòng mình, thế nhưng cô bỗng nghĩ ngợi. Cô đã chính thức tiếp nhận Lý Duyên Tỷ rồi, loại chuyện này cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Khi tính mạng cuộc sống quá mức dài dằng dặc, bên người cũng nên có một người bạn. Đối mặt với tình cảm thuần túy như của Phong Ninh, Bách Hợp từng có cảm giác mình sẽ không thể tách ra nhưng Lý Duyên Tỷ lại không giống như vậy. Ngay từ đầu, những người cô gặp trong nhiệm vụ sẽ chỉ giới hạn trong đấy, có thể bên cô mãi mãi cũng chỉ có anh. Trong thâm tâm cô biết dù trải qua bao nhiệm vụ thì anh vẫn sẽ ở đằng sau bầu bạn cùng mình, ngẫm lại cảm giác này thật không tệ.
Lời đồng ý cô định nói ra đã bị Lý Duyên Tỷ chiếm đoạt đi, trong tinh không hiện lên thông tin của cô:
Giới tính: nữ ( có thể thay đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 87 (max 100 điểm)
Dung mạo: 91 (max 100 điểm)
Thể lực: 77 (max 100 điểm)
Võ lực: 70 (max 100 điểm)
Tinh thần: 82 (max 100 điểm)
Danh vọng: 35 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, cổ thuật Nam Vực, Thuật Luyện Thể Tinh Thần
Năng khiếu: nấu ăn cao cấp,diễn xuất cao cấp,thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 65 (max 100 điểm)
Sưu tầm: khí tức Chân Long Hoàng Tộc
Vì Tả Bách Hợp nguyện ý đưa tặng cô chúc phúc thêm nên lúc này giá trị võ lực của cô tăng lên 2 điểm, nhưng lúc này cô còn không có cơ hội nhìn vì ngay sau đó cô cùng với Lý Duyên Tỷ biến mất trong tinh không.
“Bách Hợp, con đã trưởng thành rồi, đừng có tùy hứng như vậy.” Lời nói thấm thía của vị phu nhân vang lên bên tai Bách Hợp, bên ngoài tiếng chiêng ồn ào kèm theo tiếng đốt pháo, đầu Bách Hợp có cảm giác như nặng ngàn cân bị âm thanh ầm ĩ này làm cho đau đầu. Một bàn tay mềm mại ôn hòa nắm lấy tay nàng, giống như là đưa thứ gì đó vào trong cổ tay nàng: “Mẫu thân hạ dược con cũng là vì tốt cho con. Con hãy ngoan ngoãn gả cho công tử Lý gia, đừng tùy hứng nữa.” Giọng nói của phu nhân còn có chút nghèn nghẹn, ngay sau đó bà liền thả tay trở về, thanh âm trở nên có chút nghiêm túc: “Có ai không, vịn Nhị tiểu thư lên kiệu hoa!”
Hai cánh tay tiến lên trái phải nắm chặt Bách Hợp, mang cô lên kiệu hoa. Cô ngồi trên kiệu đung đưa, hai chân mũi chân không thể chạm đất, từ lúc vào nhiệm vụ bây giờ mới thanh tỉnh hơn chút liền cắn chặt đầu lưỡi, con mắt chậm rãi mở ra, đập vào mắt đều là một mảnh đỏ tươi, cô vô lực ngửa đầu lên muốn để những thứ trên đầu rơi xuống, giọng nói của vị phu nhân lúc nãy lại vang lên:
“Đừng để hỉ khăn của con bé rơi ra, đút thêm ít nước trà nữa.” Một ly trà có hương vị lạ bị đưa đến bên môi nàng, Bách Hợp không tự chủ được bị ép uống, rất nhanh lại bất tỉnh nhân sự.
Trong mơ màng hình như có người cho cô ăn thứ gì đó lần nữa, lúc Bách Hợp tỉnh lại thấy toàn thân giống như bị lửa đốt, một cỗ lửa nóng từ dưới bụng đốt lên khiến cô khó chịu giãy giụa, lúc này hỉ khăn trên đầu cô đã không còn, Bách Hợp có cảm giác như mình bị phỏng, thân thể có cảm giác làm cô không nhịn được thở gấp, cô đạp hai chân, run rẩy trở mình lại, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra, bỗng nhiên cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị người đẩy ra, có người hầu nhỏ giọng nói:
“Mau dìu đại gia vào đi.”