Đây là lần đầu tiên Bách Hợp đến nhà họ Phong, nhưng cũng không bị truy hỏi hay đối sử lạnh nhạt, bởi vì hình chụp của Phong Ninh trên giấy hôn thú trở thành trọng điểm bị mọi người giễu cợt, lúc ăn cơm đều có người nhìn cậu, một bữa cơm Bách Hợp ăn rất thoải mái, Phong Ninh vừa thả bát đũa liền nhanh chóng kéo cô đi về.
“Sau này chụp hình cưới, tìm thợ giỏi một chút, phải chụp chúng ta thật đẹp vào.” Mặt cậu âm trầm giống như phát thệ, bộ dáng người nhà họ Phong nhịn cười bây giờ Phong Ninh nhớ lại biểu tình khó coi, hiển nhiên đối với ảnh chụp vẫn còn canh cánh trong lòng, Bách Hợp nhịn không được cũng nở nụ cười.
Cậu lái xe trở về, một đường thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn Bách Hợp vài lần, bị nhìn như vậy Bách Hợp cũng quay đầu sang nhìn cậu, một khi ánh mắt của mình bị phát hiện thì Phong Ninh ngượng ngùng lại vội vàng xoay đầu lại. Về đến nhà, thời gian vẫn còn sớm, cậu ân cần giúp Bách Hợp chuẩn bị nước tắm, còn giúp cô tìm áo ngủ, thúc giục cô tranh thủ thời gian đi tắm sớm.
Mệt mỏi một ngày, từ lúc sáng ra ngoài gặp Trần Lạc Lạc cho tới bây giờ mới về đến nhà, Bách Hợp giày vò cũng có chút mệt mỏi, bên ngoài thời tiết vừa nóng, cả một ngày mồ hôi dính dính trên người, vô cùng khó chịu, lúc Bách Hợp tắm rửa sạch sẽ đi ra, trong phòng đã mở đều hòa, nhiệt độ trong phòng thấp xuống, Phong Ninh thì không thấy bóng dáng đâu.
Chiếc giường lớn trong phòng ngủ đã được đổi toàn bộ ga giường và chăn, trên mặt giường rải đầy cánh hoa hồng làm cả căn phòng mang một mùi thơm hoa hồng ngào ngạt, nhớ đến hôm nay cậu từng nói sẽ bù hoa và nhẫn cho mình. Bách Hợp cằm khăn vừa lau tóc vừa đi ra cửa phòng, rất nhanh liền nghe thấy tiếng nước chảy ‘Ào ào’ trong nhà vệ sinh khác, cô lại lui về trong phòng, tìm máy sấy tóc sấy khô tóc mình xong Phong Ninh còn chưa đi ra, Bách Hợp tìm một cuốn tiểu thuyết tiếng anh lật xem. Từ phía cửa sổ bức màn chưa kéo hết lại, cảnh đêm của thủ đô đều bị cô thu vào mắt.
“Nhìn gì vậy. Nhìn mê mẫn như vậy?” Giọng nói của Phong Ninh có chút khàn khàn quái dị, cậu đưa tay vuốt tóc Bách Hợp, điều hòa trong phòng bật lâu rồi, gò má cô và tóc hơi lạnh, may mắn mặc áo ngủ dài tay, cánh tay còn bên trong quần áo, chỉ là đôi chân lại lộ ra bên ngoài, chân của con gái dễ nhìn hơn con trai, ngón chân Bách Hợp cũng không sơn vẽ gì cả, trên móng chân lộ ra màu hồng phấn khỏe mạnh.
Lúc Phong Ninh nói chuyện, đã ngồi xuống cạnh Bách Hợp, nhìn thấy cặp chân kia, ánh mắt không dời ra.
“Có lạnh hay không?”
Cậu không nhìn được đưa tay sờ sờ chân Bách Hợp, lòng bàn tay cậu nóng bỏng vô cùng, cùng chân Bách Hợp tạo thành hai màu đối lập, trong lòng bàn tay Phong Ninh có vết chai do quanh năm huấn luyện, lúc này sờ lên chân cô liền cảm thấy mềm mại như không có xương, mềm mại như vậy cũng làm cho ngọn lửa trong lòng đang kiềm chế thoáng cái bùng lên, Phong Ninh rút cuốn sách trong tay Bách Hợp ra, một tay lướt qua nách cô, một tay vòng qua đầu gối, nhẹ nhàng liền bế bổng cô lên.
Lúc vừa về tới Phong Ninh còn nghĩ đến hôm nay ngày hai người kết hôn, kích động hận không thể lấp tức về đến nhà. Nhưng khi thực nhìn thấy Bách Hợp tiến vào phòng tắm, cậu không hiểu sao lại khẩn trương lên, lúc ăn tối ở nhà họ Phong cậu đã gọi điện thoại đem hoa tới, thừa dịp Bách Hợp đi tắm liền xé cánh hoa rải xuống giường, không nghĩ tới lúc đụng chuyện thì cậu lại trốn trong phòng tắm không dám ra, bây giờ thật vất vả đi ra. Bách Hợp bị cậu ôm vào ngực, rất nhẹ, cậu giống như đang ôm đứa bé, cô gái nhỏ từ thời thiếu nữ vẫn được cậu cất giữ trong lòng, rốt cục sắp thuộc về cậu.
Kỷ niệm nhiều năm lúc này chậm rãi hiện lên, Phong Ninh đặt Bách Hợp xuống giường, nhìn cô xoay người muốn bò về phía bên kia, cậu phản ứng rất nhanh đưa tay bắt được chân cô, chỉ nhẹ nhàng kéo, cô vừa bò đi một chút đã bị kéo trở về trước mặt cậu, cái áo tắm trơn trượt kéo qua kéo lại, lộ ra một mảng đùi non trắng nõn.
Không tự chủ được, Phong Ninh liền nghĩ tới Bách Hợp mặc qua chiếc váy màu vàng nhạt khi đó, lúc đó trong nhà họ Trần một đêm kỳ thật thần sắc có chút tiều tụy, nhưng lúc cô mặc váy eo nhỏ chân dài. Vào lúc này nhớ tới phía dưới bụng như muốn nổ tung ra, hai mắt Phong Ninh đỏ lên, tay ấn chân cô, há mồm tựa muốn hôn lên đùi, Bách Hợp vô thức co chân lại, không biết có phải lúc này cậu bị cặp chân kia mê hoặc đến choáng váng, dễ dàng bị cô đào thoát. Cho dù Phong Ninh phản ứng nhanh nhưng chỉ bắt được mắt cá chân, cuối cùng bờ môi rơi xuống trên đùi cô, tiếp theo không thể vãn hồi.
Phong Ninh quỳ gối sát vào giường, đưa tay ôm Bách Hợp vốn đang nằm sấp trên giường trở mình, chuyển thân thể cô qua còn mình thuận thế đè lên, kết giao mấy năm này, động tác thân mật đều có nhưng muốn làm việc thân mật vợ chồng thì Phong Ninh cũng không có kinh nghiệm, cậu áp chế Bách Hợp dưới thân, tay run rẩy còn chưa sờ tới áo tắm, chân mày Bách Hợp cau lại:
“Đâm trúng lưng em rồi?” Vào lúc này hô hấp Phong Ninh đều ồ ồ lên, nghe nói như thế ngẩn ngơ, cả người đều phản ứng không kịp, Bách Hợp ặp lại một lần nữa, vốn trong đầu trống rỗng không thể suy nghĩ bây giờ mới kịp phản ứng, liền lăn qua một bên, cậu bế Bách Hợp lên, trên lưng lúc này xác thực đâm vào bên trong áo tắm.
Vừa rồi xé cánh hoa hồng, cậu cứ không yên lòng, nghĩ đến hai người lúc thân mật, căn bản không bình tĩnh, không chú ý đến một đoạn cành cũng bị rơi trên giường, bây giờ cạ trúng Bách Hợp, trong lòng Phong Ninh vừa đau vừa phiền muộn, cậu vốn muốn tạo lãng mạng, bây giờ lãng mạn không thành cũng làm cho dũng khí thật vất vả mới có mất hơn phân nữa.
“Có bị thương không?”
Cậu tự tay gỡ cành cây xuống, lại sợ trên giường còn sót, cậu nhanh chóng bế Bách Hợp xuống còn mình hất chăn mền lên, các cánh hoa hồng bay như mưa, chỉ hất vài cái trên giường liền sạch sẽ. Lúc này Phong Ninh cũng bất chấp cầm đồ đạc quét những cành hoa sạch sẽ, cậu ra hiệu Bách Hợp đi qua, muốn xem xem cô có bị thương không.
Trên áo tắm trắng tinh không nhìn thấy máu, thế nhưng Phong Ninh vẫn không yên tâm, bây giờ trong lòng không còn ý niệm dục hỏa, cánh tay kéo áo Bách Hợp không còn run rẩy giống vừa rồi, trong nháy mắt áo tắm bị cậu kéo xuống, linh hồn Bách Hợp bị bắn ra khỏi thân thể nguyên chủ, tấm lưng trắng nõn xuất hiện một vết đỏ nhỏ, có chút rách da, nhưng cũng không rướm máu ra, áo tắm bị kéo đến thắt lưng còn vướn dây lưng nên chưa rơi xuống đất.
Mặc dù đưa lưng về phía Phong Ninh, thế nhưng da thịt trắng nõn dưới ánh đèn xuất hiện vầng sáng nhu hòa, Phong Ninh đau lòng liếm liếm miệng vết thương. Trên người cô mang theo hương sữa tắm cùng dầu gội, da thịt thiếu nữ trơn bóng giống như hương vị sữa, thời gian dần trôi, hô hấp Phong Ninh dần không ổn định, vốn đang chậm rãi liếm vết thương lực đạo trở nên nặng hơn, bờ môi theo tấm lưng hôn xuống, lúc hôn tới eo, thân thể thiếu nữa nhẹ nhàng run rẩy, cậu giống như mê muội, một tay xoay người cô lại, nhào tới.
Chuyện mà trước đây chưa hoàn thành, lần này hoàn thành xong hết, lúc đầu Phong Ninh còn nghĩ từ từ sẽ đến, nhưng khi đụng vào cậu phát hiện mình không nhịn được. Bách Hợp mở mắt ra đã là xế chiều, thân thể đã lau rửa qua, kỳ quái chính là cũng không cảm giác chỗ nào không thoải mái, nguyên nhân chắc là Lý Duyên Tỷ giúp đỡ. Phong Ninh nhìn chằm chằm vào cô, không biết đã nhìn bao lâu, khi Bách Hợp chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hai người giao nhau, một hồi lâu cậu mới kịp phản ứng lại, cuống quýt nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.
Màu đỏ khả nghi bắt đầu xuất hiện, độ ấm trên người cậu thoáng cái tăng cao, lòng bàn tay nóng bỏng giống như sẽ làm phỏng người khác, trong phòng im lặng, tiếng hô hấp hào hển vang trên đỉnh đầu Bách Hợp, hơi thở mang theo nhiệt khí lúc ẩn lúc hiện thổi trúng trán, đôi má, ngứa muốn chết.
“Còn giả vờ ngủ?” Bách Hợp giơ tay lên đánh lên mặt cậu, đang định đánh cái thứ hai thì Phong Ninh bắt lấy cổ tay cô, thân thể cậu còn đang cứng ngắc, vào lúc này động tác ôn nhu giúp Bách Hợp vén tóc ra sau, lại sờ lên dấu đỏ mới bị cô đánh, có chút xấu hổ, lại giả vờ trấn định nói: “Anh không giả bộ ngủ.” Bách Hợp muốn ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu vội vàng kéo Bách Hợp ôm vào trước ngực mình, đưa cằm của mình đặt trên đỉnh đầu cô, mặt dán chặt lấy đầu, còn liều mạng ép xuống tiếp, mãi đến khi mặt vùi vào đỉnh đầu Bách Hợp rồi, cậu nhịn một hồi lâu, cánh tay ôm Bách Hợp siết chặc một chút: “Vợ, anh rất vui…”
Lúc nói xong chữ cuối cùng, tự mình Phong Ninh cũng nghe được âm thanh rung động kia, mới bắt đầu cậu cố nén, nhưng trong lòng dường như có con sâu nhỏ, phảng phất như không làm cái gì nói cái gì trong lòng liền khó chịu, cậu không nhịn được đem mặt cọ co trên tóc Bách Hợp, chân cũng không an phận quấn qua người Bách Hợp, mài đến cọ đi, giống như rắn vậy, thân thể càng thu càng chặt, đem Bách Hợp chặt chẽ vây trong lồng ngực của mình.
Lúc này cảm giác trong lòng Phong Ninh thực sự không nói nên lời, giống như trong lòng bàn tay có nắm đất, chôn một hạt giống xuống dưới, nhìn hạt giống chui từ đất lên nẩy mầm, lớn lên kết trái, mãi đến tối hôm qua rốt cục đem trái kia ăn một miếng, cái loại mỹ vị này không cách nào dùng ngôn từ hình dung, chờ đợi nhiều năm vô cùng đáng giá, loại cảm giác đợi chờ kết trái, cảm giác thành thục vĩnh viễn hơn xa trái chưa chín, tâm hồn rung động xa hơn cả thân thể thân cận.
Từ hôm qua cậu đều không ngủ, sáng sớm lúc Bách Hợp thiếp đi, cậu nhìn chằm chằm vào cô không nỡ khép mắt, cô yên tĩnh nép vào lồng ngực cậu, bộ dạng thiên kinh địa nghĩa yên tâm thoải mái, làm cho nội tâm Phong Ninh ấm áp, dường như muốn tràn ra ngoài.
“Đói bụng chưa?” kìm nén tâm tình kích động trong lòng xuống, Phong Ninh lại hôn vài cái lên tóc Bách Hợp, mới nhỏ giọng hỏi cô một câu. Tối qua cậu không ngủ được, không biết có phải do hưng phấn không lúc này không có chút nào buồn ngủ.
Bách Hợp nhắm mắt, không biết có phải do cơ thể quá đói hay không, cũng không có cảm giác gì, cho dù không đói bụng cứ nằm lì trên giường cũng không phải cách hay, nên nhẹ nhàng gật đầu muốn ngồi dậy, lúc mới trở lại thân thể không cảm giác được gì, lúc này khẽ động mới phát hiện thân thể hơi khó chịu, lúc ngồi dậy cảm giác thân thể nặng trịch, vẫn do Phong Ninh đỡ cô một cái, Bách Hợp xác định lúc này Lý Duyên Tỷ đã làm cái gì rồi, cô miễn cưỡng mang dép dứng dậy, dưới chân giẫm phải cánh hoa hồng đã héo đi, mỗi một bước giống như đi trên mây, bay bổng. Lúc trong nhà vệ sinh rửa mặt thu thập xong đi ra, Phong Ninh vẫn còn ôm ga giường cười ngây ngô.
Ga giường hôm qua thay mới đã bị dính máu, vết máu khô nhưng vẫn chói mắt, cậu cũng không chê bẩn, ôm như là bảo bối, Bách Hợp không nhịn được nữa giơ chân đạp cậu một phát, cậu mới kịp phản ứng, cũng không dám nhìn mặt Bách Hợp, đỏ mặt tới mang tai cúi thấp đầu, làm nũng ôm eo cô, đầu tựa vào trước ngực cô.
Vừa cầm giấy hôn thú mấy ngày này, cảm giác Bách Hợp không còn thấy đau, nhưng cô lại cảm giác được lúc lần đầu tiên với Phong Ninh là bị đau, ngày đó máu chảy có chút nhiều, về sau Phong Ninh không chạm qua cô, nhưng quan hệ thân mật hơn rất nhiều, cảm giác giữa hai người khác xa trước kia, mấy ngày Bách Hợp bị đau, bị đói các loại cảm giác vô cùng trì độn, mãi đến năm sáu ngày sau mới chậm rãi hồi phục nguyên trạng.
Bởi vì Phong Ninh có chút sốt ruột, lần này trở về là nghỉ phép, hoàn toàn muốn chuyển công việc vào thủ đô còn phải mất vài năm nữa, ngày nghỉ của cậu chỉ có hai tháng, bởi vậy việc tổ chức hôn lễ vô cùng gấp rút. Hai người hiện tai đã chính thức trở thành vợ chồng rồi, đã có giấy kết hôn, Phong Ninh sốt ruột suy nghĩ muốn vội vàng hoàn thành hôn lễ, nhà họ Phong chắc sớm chuẩn bị, những công tác rườm rà trước đó đã làm tốt rồi, hai người đi chụp ảnh cưới, nhưng không biết Phong Ninh có phải đối với việc chụp ảnh trời sinh xung khắc, bắt đầu chụp vô luận như thế nào Phong Ninh cũng thấy cứng nhắc. Lúc thay đổi âu phục toàn thân cậu đều cảm giác không được tự nhiên, ảnh chụp ra đều vô cùng khó coi, về sau Bách Hợp đề nghị đổi dùng quân trang chụp ảnh cười, đoán mặc bộ đồng phục quen thuộc nên câu tự nhiên hơn rất nhiều.
Hiệu quả sau khi chụp ra, bộ dạng Phong Ninh tự nhiên là tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, nhưng Bách Hợp cũng không kém cỏi. Khí chất trong trẻo lạnh lùng lúc mặc quân trang có một phen hàm súc thú vị, ngược lại so với trang điễm đậm loại cảm giác thanh đạm này giống như một ly trà, càng uống càng làm người ta có thể phẫm ra mùi vị thơm ngát. Phong cách chụp hình này, cha mẹ Phong Ninh nhìn thấy rất hài lòng, vì trong lòng họ nghĩ bọn trẻ bây giờ toàn thích mặc âu phục.
Hôn lễ tổ chức theo kiểu truyền thống, Bách Hợp mặc bộ hỉ phục màu đỏ đã trang điểm, tóc dùng ngọc trâm cài lên, những năm này cô chưa từng xỏ lỗ tai bởi vậy cũng không có mang khuyên tai. Không biết có phải là do trẻ tuổi da dẻ tốt, lúc trang điểm chỉ cần phớt một lớp phấn nhẹ, làm lông mi uốn cong một chút, thậm chí má hồng cũng không cần, lộ ra khí sắc tự nhiên, thợ trang điểm giúp Bách Hợp tô lớp son mỏng, nhìn bộ dạng trắng trong thuần khiết của cô, đối với cô dâu mà nói trang điểm và trang phục như vậy có chút sơ sài, bởi vậy cầm cây kéo cắt chuốt lại cọ trang điễm, quét chút son, trên trán cô vẽ ra mấy cánh hoa.
Hiệu quả tốt hơn ý tưởng rất nhiều, mấy cánh hoa kia vẽ lên, phảng phất giống như vẽ rồng điểm mắt vậy, thợ trang điểm lộ ra vẻ kinh hỉ tươi cười ngay, còn chưa kịp mở miệng thì có hai bóng người nhìn vào trong phòng trang điểm cô dâu, lúc nhìn thấy Bách Hợp, cuống quít đẩy cửa bước vào.
“Bách Hợp, dì nói bạn ở bên này, quả nhiên là ở đây.” người bước vào là hai người Dương Lỵ cùng Vu Tiểu Thiên, người nhà Bách Hợp chỉ có mẹ Tả và đôi em trai em gái, quá là người đơn lực mỏng, bởi vậy Phong Ninh thay cô mời hai người bạn cùng phòng ký túc xá, nhưng không mời Trần Lạc Lạc. Đoạn thời gian trước cậu tìm phiền phức cho nhà họ Trần, lúc này nghĩ tới Trần Lạc Lạc cậu đều ngại phiền, càng đừng nói chi là mời cô ta.
Trước giờ chưa nhìn thấy qua Bách Hợp trang điểm, hai người đều kinh diễm. Những năm gần đây hôn lễ theo kiểu âu dần dần thay thế hôn lễ truyền thống, nhưng cũng không phải hôn lễ truyền thống mấy ngàn năm trung hoa thua kém người khác, chỉ là xã hội hiện đại, tổ chức hôn lễ truyền thống chi phí cao hơn hôn lễ hiện đại. Hỉ phục của Bách Hợp đều là đo theo số đo của cô hoàn toàn chế tác bằng thủ công, không giống như dùng sợi tổng hợp, mặc trên người hiệu quả cũng tốt, riêng hỉ phục trên người cô và trang sức có thể hơn mấy chục cái hôn lễ hiện đại rồi, mặc trên người quá kinh diễm, Vu Tiểu Thiên há mồm không nói ra lời.
“Lạc Lạc-bạn ấy biết sai rồi, nói hiện tại sống cũng không tốt, hy vọng bạn có thể tha thứ cho cô ấy.” Dương Lỵ cẩn thận ngồi ghế bên cạnh Bách Hợp, tay chân cũng không dám lộn xộn, cô nhớ tới lúc Trần Lạc Lạc nói những lời này với mình, vào lúc này ở trước mặt Bách Hợp cẩn thận từng li từng tí nói ra, chuyện xảy ra giữa Bách Hợp và Trần Lạc Lạc bọn Dương Lỵ cũng không biết, chỉ là chị em ngày xưa sống chung ký túc xá nháo ra thành như vậy, cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, trước kia Trần Lạc Lạc đối với cô không kém, bây giờ yêu cầu cô gửi lời nhắn, Dương Lỵ cũng ngại không thể không mở miệng, chỉ là gia thế Phong Ninh vượt qua tưởng tượng của cô, do vậy Dương Lỵ có chút bó tay bó chân.
“Chuyện giữa hai chúng mình cũng đừng nhắc tới, trong lòng mình biết rõ.” Bách Hợp cũng không muốn cùng Dương Lỵ thảo luận vấn đề này, ngày đó là Trần Lạc Lạc tính toán Phong Ninh, muốn cho Phong Ninh thay cô ta hủy nhà họ Trần, nhưng cuối cùng Phong Ninh lựa chọn giúp người chị em cùng cha khác mẹ kia của cô ta, ý nghĩ trong lòng Bách Hợp cũng giống vậy, vốn dĩ mối thù của Trần Lạc Lạc và người chị em cùng cha khác mẹ kia không liên quan đến hai người, nếu như cô ta không để lòng dạ hẹp hòi tính toán, có thể Bách Hợp sẽ nể mặt cùng chung ký túc xá vài năm sẽ giúp cô ta một chút, thế nhưng sau khi Trần Lạc Lạc trọng sinh, cô ta không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin tưởng chính mình, nhưng có bản lĩnh gây chuyện lại không có bản lĩnh giải quyết tốt hậu quả, đương nhiên Bách Hợp muốn có qua có lại thôi.
Nhà họ Trần có vài phiền phức gần đây sức đầu mẻ trán, Trần Lạc Lạc vốn chiếm ưu thế trọng sinh chống lại người chị em kia của mình, nhưng Phong Ninh chen vào một tay, liền đem ưu thế của cô đánh loạn, cô gái kiếp trước có thể hại cả cuộc đời cô chết đi sống lại, thì cũng không phải dạng hiền lành gì, lúc trước Trần Lạc Lạc trọng sinh chiếm tiên cơ, cũng không có nghĩa chỉ số thông minh cao, lần này người chị em cùng cha khác mẹ sau khi định thần lại, lại được Phong Ninh giúp đỡ, bây giờ cùng cô ta đấu lực lượng ngang nhau, toàn bộ nhà họ Trần sau lưng huyên náo vô cùng kịch liệt, Trần Lạc Lạc cũng không có thời gian để ý đến Phong Ninh rồi, cô gái kia cũng không phải đèn cạn dầu, lại ăn thiệt thòi của Trần Lạc Lạc, vốn đã hận cô ta, lúc này càng hận không thể làm Trần Lạc Lạc chết đi ngay.
Gần đây Trần Lạc Lạc bị bức sắp nổi điên, cha Trần không đứng về phía cô, ngoại trừ ỷ vào ưu thế trọng sinh để cho cô gái kia ăn phải cái lỗ vốn, căn bản không có tiến triển, cô lại không giống như trong kịch tình có ngoại lực giúp đỡ, bởi vậy lúc này sức đầu mẻ trán, không có Phong Ninh, cô cần có người khác hỗ trợ. Dương Lỵ bị Bách Hợp chặn ngang, biểu lộ có chút xấu hổ: “Lạc Lạc cô ấy sắp gả cho Lương Cảnh Diệu rồi, nói là hy vọng hai người có thể tham gia.”
Lúc này cô ta còn chưa hết hy vọng, cũng không phải Trần Lạc Lạc hết hy vọng với Phong Ninh, mà là cô ta hoàn toàn chưa từ bỏ ý đồ lôi kéo thế lực Phong Ninh, Trần Lạc Lạc cần ngoại lực giúp đỡ, chỉ có thể gả cho Lương Cảnh Diệu người vô cùng để ý đến cô ta khi trọng sinh, ý đồ thông qua nhà họ Lương trở thành hậu thuẫn cho cô ta, Trần Lạc Lạc cuối cùng vẫn phải gả cho người ban đầu kia.
Nhưng nhà họ Lương không có khả năng sẽ vì cô chống lại nhà họ Trần, hơn nữa ngoại trừ trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp để cho Lương Cảnh Diệu ái mộ ra, cũng không có cái gì để nhà họ Lương coi trọng cô ta, cho nên cô ta muốn Bách Hợp tham gia hôn lễ của mình, làm cho nhà họ Phong cũng trở thành một phần ngoại lực của cô ta, cho nên mới nhờ Dương Lỵ hỗ trợ.
Vu Tiểu Thiên một bên trầm mặc không nói lời nào, Dương Lỵ từ trong túi xách của mình lấy ra một chiếc hộp, đẩy về phía Bách Hợp: “Đây là chiếc nhẫn trước kia Lạc Lạc sửa, nói xin lỗi bạn, bạn ấy đã cho người sửa nhỏ lại…”
Dương Lỵ cũng không biết Trần Lạc Lạc từng đánh chủ ý lên Phong Ninh, chỉ biết quan hệ giữa Trần Lạc Lạc và Bách Hợp vô cùng căn thẳng, Trần Lạc Lạc tìm cô làm thuyết khách, tặng cho cô một bộ mỹ phẩm nhập khẩu, Dương Lỵ cũng không hy vọng chị em cùng ký túc xá náo thành như vậy, bởi vậy hết sức điều hòa lấy:
“Đều là chị em ở cùng ký túc xá, có hiểu lầm gì, nói rõ thì bỏ qua…”
Bách Hợp nghe cô nói cả buổi, không có lên tiếng, mãi đến khi thợ trang điểm vẽ xong đóa hoa trên trán rồi, cô mới quay đầu nhìn Dương Lỵ: “Hôm nay bạn còn có việc phải không? Mình cho người đưa bạn về.” Việc của Trần Lạc Lạc bây giờ Bách Hợp không muốn quản, Dương Lỵ rõ ràng nhận được nhờ vả của Trần Lạc Lạc, có chuẩn bị mà đến khuyên bảo mình, ngoại trừ hai người ở cùng ký túc xá năm đầu tiên ra, quan hệ của cô và Dương Lỵ cũng không phải rất tốt, không muốn nghe những lời ‘Tâm sự trong lòng chị em’, nếu không phải lần trước Phong Ninh đưa mọi người về, chỉ sợ cô và Dương Lỵ cũng chỉ là bạn học bình thường, bây giờ Dương Lỵ đảm nhận vai trò thuyết khách xem ra có chút miễn cưỡng.
Lời cô nói ra thật bình thản, sắc mặt Dương Lỵ trướng đỏ bừng, ngay sau đó có chút trắng bệch, liếc nhìn Bách Hợp, lại có chút không biết làm sao quay sang nhìn Vu Tiểu Thiên. Vu Tiểu Thiên trầm mặt không lên tiếng, môi cô giật giật, bên kia thợ trang điểm cầm điện thoại ra, Dương Lỵ hôm nay có thể tới tham gia hôn lễ là cùng bạn trai mình đến, quan hệ giữa cô và bạn trai mình một năm nay vô cùng kém, cô không phải là người thủ đô, lúc trước còn yêu đương thì thôi, hiện tại nói đến kết hôn, hai bên gia đình tựu xảy ra vấn đề, người nhà bạn trai chướng mắt cô.
Nếu như tham gia hôn lễ này, người nhà bạn trai biết mình có bạn tốt gả vào gia đình quyền thế, người nhà bạn trai cô vô cùng hưng phấn, nếu lúc này bị đuổi đi thì Dương Lỵ có thể dự cảm được tình cảnh người nhà bạn trai sẽ yêu cầu hai người chia tay, lúc này cô có chút hối hận giúp Trần Lạc Lạc làm thuyết khách, nhưng hối hận cũng đã muộn.
Đoạn nhạc đệm xen vào này cũng không ảnh hưởng đến hôn lễ tiến hành, Phong Ninh mặc một thân quân trang phẳng phiu trong hỉ đường đợi cô, một màn này bị người vỗ một cái tỉnh lại, hồi lâu sau Phong Ninh có chút xấu hổ nói cho Bách Hợp: ‘Một khắc kia nhìn thấy vợ từ đằng xa được người chậm rãi dẫn tới, vào một khắc bàn tay giao vào tay cậu, cậu khẩn trương đến tim quên mất đập như thế nào, vào một khắc nắm chặc bàn tay cô trong bàn tay mình, cũng không chỉ là một tay cô, mà còn có hạnh phúc cả đời mình, bảo bối cả đời mình’
Không ai biết một khắc này, nước mắt trong lòng cậu rơi như mưa.