Bách Hợp không đoán sai, Hoa Nguyên Ân đang chờ mọi người ra tay, hiện nay chúng phi trong hậu cung kết thành một đoàn, hắn ta liền công khai huyết tẩy cung đình. Đầu tiên là do Trang phi mở màn, Nhị hoàng tử đùa giỡn nữ nhân bị ám sát, khiến cho nửa chết nửa sống, kế tiếp Trang phi lại trúng độc, đi đời nhà ma. Trong hậu cung, người người đều cảm thấy bất an, nhất là khi nghe nói Quý tần nào đó có mang cốt nhục của Hoa Nguyên Ân bị hắn ta đạp một cước, thai nhi đã lớn bảy tháng liền bị sảy ngay tại chỗ, cuối cùng mẹ con cùng mất, mọi người trong hậu cung lại càng như ve sầu mùa đông, trong chớp mắt tất cả đều trở nên an phận.
Hoa Nguyên Ân kích thích mấy đứa con trai nội đấu, mượn cớ liền phán bọn họ lưu đày, giam lỏng, hơn nữa lại càng là giết hai đứa con trai để giết gà dọa khỉ, rất nhanh chèn ép các hoàng tử sắp bị triều thần phía dưới kích thích đến tâm ngứa khó nhịn tới mấy lần. Một loạt biện pháp huyết tinh trấn áp những người tỏ ra phản đối, hắn ta thấy vậy liền cảm thấy vô cùng thoả mãn, lại không biết mình đã khiến đám đông dồn nén oán hận vào trong lòng.
Trong hậu cung, trong lúc mỗi người đều hận không thể cụp đuôi làm người, thì Bách Hợp lại bắt đầu sai người tích trữ một số lượng lớn thuốc bổ thân cũng có lợi cho mang thai. Nhưng ngay tại lúc mỗi người đều cười nhạo Bách Hợp, cho rằng lúc này nàng còn muốn sinh con cho Hoa Nguyên Ân, thì Bách Hợp lại sai người cầm hơn phân nửa những thứ đã chuẩn bị đưa đến chỗ Hoa Tri Ý!
Lúc tin tức truyền tới, tất cả mọi người không khỏi thầm mắng Bách Hợp gian trá, biết lấy lòng tân phi, nhất là trong lúc Hoàng thượng đối xử lạnh như băng tàn khốc vô tình với tất cả mọi người trong hậu cung, lại cho vị Hoàng hậu Bách Hợp này nhiều thể diện hơn trước kia mấy phần.
“Sai người thu mua thật nhiều dược liệu, rồi mang toàn bộ đến chỗ Hoàng quý phi.” Gần đây Bách Hợp nói nhiều nhất, chính là câu này. Ngay từ đầu tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã điên rồi, ngay cả Hoa Nguyên Ân cũng cho rằng Bách Hợp bị điên nặng, ban đầu còn tưởng rằng nàng muốn ám hại tâm can bảo bối của hắn ta, nhưng sau khi Hoa Nguyên Ân phái người điều tra, thì lại xác định Bách Hợp căn bản không có ý định như vậy. Thậm chí hắn ta còn phái ám vệ đột nhập vào cung của Bách Hợp, thì được biết những dược liệu này Bách Hợp đều tình nguyện giao toàn bộ cho người của hắn ta đi mua, chính mình ra bạc cũng không chạm vào một lần. Điều này khiến cho Hoa Nguyên Ân yên tâm với Bách Hợp hơn trong thời gian qua, ngồi yên nhìn nàng đòi tiền Phương gia, mua thật nhiều dược liệu trân quý đưa vào trong cung Hoa Tri Ý.
Chuyện này có lợi cho tâm can bảo bối của hắn ta, hơn nữa còn không phải tiêu bạc của hắn ta, ban đầu Hoa Nguyên Ân còn chú ý vài phần, nhưng sau này tin tưởng Bách Hợp căn bản sẽ không hại Hoa Tri Ý, vì thế vốn định sớm ngày diệt trừ Bách Hợp nhường đường cho bảo bối của hắn ta, lúc này thấy Bách Hợp thức thời như thế, hơn nữa gần đây trong triều còn cần Phương thừa tướng và Hoàng hậu ngăn cản danh tiếng thay Hoa Tri Ý, cho nên Hoa Nguyên Ân đang tính kế cho Bách Hợp chết, lúc này ngược lại liền thay đổi chủ ý. Long tâm hắn ta cực kỳ vui mừng, vì vậy chủ động lấy một ít quyền lợi hậu cung đang nắm giữ trong tay, dần dần bỏ vào trong tay Bách Hợp.
Đang khi Bách Hợp đang lo trong tay mình không có quyền lợi, thì Hoa Nguyên Ân lại chủ động đưa thứ mình cần đến tay mình, trong lòng Bách Hợp mừng thầm, mượn cơ hội lúc hỏi Phương gia lấy dược liệu đòi tiền, liền kêu Phương gia tìm những người có võ công xuất chúng, ngụy trang thành cung nhân đưa vào trong cung. Trước kia có lẽ nàng không làm sắp xếp được những người này vào cung, nhưng hiện tại chính Hoa Nguyên Ân đưa cho nàng quyền lợi như vậy, đương nhiên nàng phải lợi dụng điểm quyền lợi này một ít.
Chớp mắt một cái, thời gian nửa năm liền cứ lặng lẽ trôi qua như vậy, trong khi người người trên dưới Đại Sở triều đều cảm thấy bất an, thì vào lúc nửa đêm canh ba trong cung của Bách Hợp lại có một vị khách không mời mà đến.
Nửa năm qua bởi vì Hách Liên Tú an phận thủ thường, nên dù cho Hoa Nguyên Ân có muốn xuống tay với hắn ta cũng không tìm được cơ hội, nhưng lén lút ám sát lại không ít, có điều lần nào cũng đều bị Hách Liên Tú tránh thoát được, lúc này hắn ta âm thầm nhảy vào tẩm cung của Bách Hợp, xoay người lên giường kéo chăn phủ lên hai người, ôm lấy Bách Hợp rồi nhỏ giọng cười: “Hoa Tri Ý đã mang thai bảy tháng, sắp sinh.”
Hắn ta thường xuyên âm thầm chạy vào cung truyền tin với mình, nên thấy hành động này của hắn ta, Bách Hợp đã không còn đề phòng như ngay từ đầu nữa, có điều nghe được câu nói phát ra từ trong miệng Hách Liên vẫn không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhưng giây tiếp theo lại cười khẽ: “Sắp sinh? Hắn ta ngược lại giấu thật kín.”
Chắc là Hoa Nguyên Ân cũng sợ có người tổn thương cốt nhục mà tâm can bảo bối của hắn ta sinh, nên mới phái người bảo vệ Hoa Tri Ý cực kỳ chặt chẽ, lúc này Hoa Tri Ý đã mang thai bảy tháng, vậy mà trong hậu cung không có một chút tin tức nào truyền tới, có thể thấy được bản lãnh giữ bí mật của Hoa Nguyên Ân rất tốt.
“Còn không phải tác dụng tốt của dược liệu do ngươi đưa, có điều Phương gia đã vì kế hoạch của ngươi mà lấy gần như hết hơn phân nửa gia tài, tuy nói lợi dụng phương pháp như vậy có thể cho các ngươi thường gặp mặt thương nghị, nhưng ngươi dựa vào cái gì cảm thấy để Hoa Tri Ý sinh con sẽ là một đả kích thật lớn với thanh danh của Hoa Nguyên Ân?” Hách Liên Tú hỏi xong, sắc mặt cũng từ từ trở nên nghiêm túc: “Nửa năm nay, ta đã khống chế được hơn phân nửa thế lực trong quân, chỉ cần danh chính ngôn thuận là chúng ta có thể hoàn thành đại sự sớm, vì cái gì còn phải đợi Hoa Tri Ý sinh hạ con của Hoa Nguyên Ân?” Nói cho cùng, tuy nữ nhân kia hắn đã không thèm, nhưng đến cùng lúc trước hắn cũng đã từng vì nữ nhân này mà theo đuổi suốt hai đời, vừa nghĩ tới thứ vốn nên thuộc về mình lại bị một người khác đoạt mất, trong lòng Hách Liên Tú vẫn hận không thể nghiền xương Hoa Nguyên Ân thành tro.
“Ngươi chỉ cần chờ, kiên nhẫn chờ, chỉ tối đa có mấy tháng thôi, đến lúc đó chính là lúc đại sự của ngươi thành công.” Bách Hợp nhẹ nhàng nở nụ cười, giao phối cận thân, dù có thể mang thai, thì có thể sinh ra đứa bé tốt cỡ nào? Hơn nữa Hoa Nguyên Ân đã trúng cổ độc của nàng hơn một năm, bản thân cũng không phải là thể chất đặc biệt gì, Bách Hợp dám đánh cược đứa bé mà bọn chúng sinh ra này tuyệt đối sẽ có vấn đề. Ý định ban đầu của nàng là để cho Hoa Tri Ý sinh thật nhiều, sinh ra một đống con có vấn đề, không sợ Hoa Tri Ý không biết đây là một loại báo ứng, cổ nhân cũng không hiểu cái gì là họ hàng gần lấy nhau dễ sinh ra con bị dị dạng, bọn họ chỉ sẽ cho rằng đây là báo ứng, đây là trời cao trừng phạt, mà nàng cần phải làm là lợi dụng loại tâm lý này, khiến cho trong lòng Hoa Tri Ý và Hoa Nguyên Ân sinh ra ngăn cách.
Nhưng mà đám người Hách Liên Tú lại không chờ được, Phương gia cũng không chờ được, gần đây thủ đoạn của Hoa Nguyên Ân càng trở nên hung tàn, hắn là hắn ta đã bắt đầu cảm thấy mình lực bất tòng tâm, trùng độc đã ở trong thân thể hắn ta hơn nửa năm, dù cho nội lực của hắn ta có thâm sâu đi nữa, thì chắc cũng đã bị hút sạch sẽ rồi, Hoa Nguyên Ân đã sắp bốn mươi, lúc này đã không có võ công, chỉ là một con hổ đã bị nhổ sạch răng mà thôi, không đủ gây sợ hãi.
Làm nhiệm vụ nhiều lần làm cho tính nhẫn nại của nàng đặc biệt cao, cũng không quá sốt ruột, Bách Hợp thích phương pháp thắng lợi vững chắc, nhưng rõ ràng suy nghĩ của những người khác không quá giống nàng, bởi vậy cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần thôi.
“Được, ta chờ.” Hách Liên Tú nghe được lời này của Bách Hợp, cũng không hỏi vì sao nàng lại chắc chắn đứa bé mà Hoa Tri Ý sinh nhất định có vấn đề, chỉ là bên khóe miệng lộ ra tươi cười, nhìn Bách Hợp một cái, sau đó xốc chăn lên đứng xuống đất, thân ảnh lại biến mất khỏi tẩm cung.
Không cần chờ đến ba tháng, chỉ nửa tháng sau, Hoa Tri Ý liền phát động, Hoa Nguyên Ân gióng trống khua chiêng mời y nữ và bà đỡ cho nàng ta, vì vậy giấy liền không thể gói được lửa, đường nhiên mọi người trong hậu cung cũng biết chuyện này, hơn nữa như Bách Hợp đã dự kiến, Hoa Tri Ý đau suốt cả đêm, lúc gần rạng sáng liền sinh ra một đứa bé có ba cánh tay.
Truyền thuyết về yêu quái lập tức truyền khắp hậu cung!
Lúc Hoa Nguyên Ân nhìn thấy đứa bé, trong lòng vốn tràn đầy vui sướng khi làm cha liền như bị giội cả một chậu nước lạnh vào đầu, lúc này hắn ta liền hạ lệnh xử tử đứa bé sơ sinh này, chỉ là cái đinh bị Hách Liên Tú chôn trong cung lại trộm thi thể của đứa bé sơ sinh này ra ngoài. Hừng đông vừa ló dạng, bên ngoài tường cung của Đại Sở quốc, trong một cái giỏ bằng trúc đặt sát tường có một đứa bé sơ sinh có tới ba cánh tay, cả người tím ngắt, đã không còn thở, khiến cho dân chúng Đại Sở quốc vây xem.
“Hôm nay trời giáng điềm báo, trong hoàng cung Đại Sở quốc có yêu nghiệt hiện thế, đương kim Hoàng đế Hoa Nguyên Ân bất nhân bất hiếu bất nghĩa, hung ác tàn bạo…” Hách Liên Tú mặc khôi giáp dẫn đại quân chắn ở trước cửa cung, liệt kê rõ ràng mười tội ác của Hoa Nguyên Ân.
Dân chúng phẫn nộ, người người đều mắng hôn quân không được chết tử tế.
Trong hoàng cung người người cũng cảm thấy bất an, lúc này hai mắt Hoa Nguyên Ân đỏ bừng, đám thị vệ trong cung vẫn luôn không được hắn ta để vào mắt, xem tính mạng hèn hạ như con sâu con kiến trước đây, giờ người người đều như biến thành một người khác vậy, hắn ta triệu tập thế nào cũng không được.
“Đi gọi Hoàng hậu! Nàng ta quản lý hậu cung kiểu gì vậy, hôm nay kẻ nào cũng đáng chết!” Gần đây tính tình Hoa Nguyên Ân cực kỳ táo bạo, Hoa Tri Ý nằm trong phòng sau khi biết được hắn ta đã giết chết cốt nhục ruột thịt của hai người, liền khóc đến ngất xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh lại, mọi chuyện không suôn sẻ càng khiến cho Hoa Nguyên Ân nổi trận lôi đình.
Ngoài cung, Hách Liên Tú chỉ huy đại quân bức vua thoái vị, đánh danh nghĩa ‘Cần Vương’ lại càng khiến cho Hoa Nguyên Ân luôn kiêu ngạo giận dữ dị thường.
“Đang yên đang lành Hoàng thượng tức giận cái gì?” Lúc biết Hách Liên Tú đã dẫn người bắt đầu xông vào cửa cung, Bách Hợp tất nhiên biết thời cơ đã chín muồi, khi Hoa Nguyên Ân phái người triệu nàng tới, nàng không chút hoang mang thay quần áo rồi mới dẫn một đám người chậm rãi đi tới. Trên mặt của phi tần hậu cung lúc này đều mang theo nụ cười mừng rỡ, trong vòng nửa năm này Hoa Nguyên Ân đối xử với mọi người không phải đánh thì chính là giết, từ lâu đã mất đi lòng người, hôm nay biết được Hách Liên Tú muốn tạo phản, rất nhiều người không chỉ không sợ, mà ngược lại người người đều vô cùng vui mừng, nghĩ báo ứng của Hoa Nguyên Ân rốt cuộc đã đến.
“Ngươi nói, ngươi đang quản lý hậu cung kiểu gì?” Ngay tại lúc nhìn thấy Bách Hợp, Hoa Nguyên Ân đã quên mất trước kia chính mình đã cảm thấy thỏa mãn khi nàng tự móc tiền túi ra đưa dược liệu, liền vươn tay lại muốn đánh Bách Hợp một bạt tai nữa.
Chỉ là lúc này không còn giống ngày xưa, ngày xưa trên người hắn ta có võ công, Bách Hợp lại cố ý để hắn ta đánh trúng, nên tất nhiên vừa đánh liền trúng; nhưng hôm nay nội lực của hắn ta đã mất hết, trong thân thể không lấy ra nổi một tia khí lực, dù cho trong chuyện phòng the có muốn gì được nấy như trước kia thì cũng đều cảm thấy hơi có chút cố hết sức, chứ đừng nói đến hiện tại còn muốn ra tay vận khí đánh người, hắn ta vừa đánh một cái tát đến, Bách Hợp liền vô ý thức lui về sau hai bước, tránh được cái tát mà hắn ta đang đánh tới.
“Ngươi dám trốn?” Hoa Nguyên Ân có chút không dám tin nhìn Bách Hợp, lúc phục hồi tinh thần lại thì lại càng tức giận phi thường, liền lạnh lùng thét lên: “To gan!”