Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 232: Q.13 - Chương 232: Mấy đời theo đuổi người (hết)




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

“Người to gan là ngươi!” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, nàng nén giận nhẫn nhịn gần một năm, lúc này tất nhiên không định nhịn nữa, mặc dù Hoa Nguyên Ân có ám vệ ở bên người, nhưng trong thời gian nửa năm này kỳ thật nàng mượn cơ hội đòi Phương gia lấy bạc cũng muốn họ tìm một ít nhân thủ xếp vào cung, chuyện này không thể không cảm tạ Hoa Nguyên Ân lúc trước bởi vì mình đưa dược liệu cho Hoa Tri Ý khiến cho hắn ta cảm thấy hết sức hài lòng, ban cho chính mình quyền lợi quản lý nội cung, để cho hôm nay mình cũng có nhân thủ đi theo bên người, mặc dù võ công chưa chắc cao cường hơn ám vệ cỡ nào, nhưng chỉ cần những người này có thể khống chế đám ám vệ, thì một tên Hoa Nguyên Ân đã mất đi võ công liền không đủ gây sợ nữa.

“Hôm nay ngoài cung chuyện Hoa quý phi sinh hạ nghiệt chủng, đầu đường cuối ngõ đều đã truyền khắp, tiếng mắng của dân chúng đang tức giận ở bên ngoài kia, Hoàng thượng có nghe thấy không?” Bách Hợp chậm rãi thong dong kêu người chuyển cái ghế đến rồi ngồi xuống, vừa vươn tay vuốt tóc mai của mình, vừa mỉm cười hỏi Hoa Nguyên Ân: “Không biết Hoàng thượng định trả lời với người trong thiên hạ như thế nào đây?”

“Trả lời?” Hoa Nguyên Ân nghe vậy, liền không khỏi cười lạnh: “Trẫm là vua của một nước, trẫm cần gì phải trả lời?” Toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, hắn cần gì phải trả lời với người khác?“Loạn thần tặc tử, người người đều đáng chết, mấy tên đạo tặc, liền muốn bắt trẫm nhận thua? Hoàng hậu, có phải ngươi đang nổi điên không?” Hoa Nguyên Ân không tự chủ được nở nụ cười, lúc này trong tay hắn còn có ám vệ, nào sẽ sợ hoàng cung bị thất thủ chứ? Ít nhất đám người này che chở hắn và Hoa Tri Ý rời đi căn bản là không thành vấn đề, thiên hạ này hắn có làm Hoàng đế hay không hắn đều không để ý, chỉ cần có thể đạt được trái tim của nữ nhân mà hắn yêu, dù phải nhường ra vị trí nhàm chán này thì thế nào? Hắn trở thành Hoàng đế hai mươi năm, từ lâu đã nhìn thấu vinh hoa phú quý rồi.

“Ta không có nổi điên, nổi điên chính là ngươi. Hoa Nguyên Ân, vì cường đoạt con gái ruột, ngươi lại làm ra những chuyện mà ngay cả heo chó cũng không bằng này, hôm nay ngươi đã không xứng làm Hoàng đế nữa.” Một cung phi không nhịn được, liền chỉ vào Hoa Nguyên Ân mắng to: “Hôn quân, tử kỳ của ngươi đã đến rồi!”

Trong nửa năm qua, Hoa Nguyên Ân khiến cho các con của mình nội đấu cực kỳ gay gắt, hai bên đều bị tổn thất rất nhiều, nhiều phi tần trong cung hận hắn ta thấu xương, nhất là những người có con bị hãm hại trong tay Hoa Nguyên Ân lại càng hận không thể cắn nát thịt Hoa Nguyên Ân.

“Có phải các ngươi muốn tạo phản không?” Hoa Nguyên Ân cười âm hiểm, ngay khi định kêu ám vệ ra, thì bên ngoài liền vang lên một chuỗi tiếng bước chân không đều, dẫn đầu là Hách Liên Tú mặc giáp sắt, trên tay cầm mũ sắt vọt vào.

Mũi kiếm đang chỉ xuống đất của hắn ta bị kéo thẳng một đường vào điện, âm thanh bén nhọn chói tai, trong khi một đám nữ nhân bị dọa đến hét không ngừng, thì sắc mặt Hoa Nguyên Ân liền bỗng vặn vẹo: “Hách Liên Tú to gan, ngươi muốn làm loạn thần tặc tử, tạo phản mưu nghịch sao?”

Hách Liên Tú cười một tiếng, cầm lấy giấy bút mà binh sĩ sau lưng đưa tới, ném thẳng vào Hoa Nguyên Ân : “Thỉnh Hoàng thượng viết chiếu thư thoái vị!”

Hoa Nguyên Ân liền không khỏi hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng quát: “Chiếu thư thoái vị? Nhường lại cho ai? Cho ngươi? Ngươi nghĩ thật hay!”

Lúc này không giống ngày xưa, hôm nay người là dao thớt hắn ta là thịt cá, vậy mà Hoa Nguyên Ân còn dám bày ra thần sắc kiêu ngạo như vậy, Hách Liên Tú ‘Xì~~’ một tiếng bật cười, ném mũ sắt trong tay cho Bách Hợp: “Cầm giúp ta.”

Hắn liền tự mình nhặt bút lên, ‘Xoạt xoạt’, viết mấy chữ, rồi cuối cùng còn giúp Hoa Nguyên Ân ký tên luôn, sau đó mới lại đưa tới trước mặt Hoa Nguyên Ân: “Hoàng thượng muốn tự mình làm, hay để tự ta làm?”

Tiếng kêu khóc la hét chói tai ở bên ngoài vẫn vang lên loáng thoáng, truyền vào trong tai của mỗi người đều khiến người người cảm thấy bất an khó ta, khuôn mặt vẫn luôn trấn định của Hoa Nguyên Ân, sau khi thấy mình đã bị trọng binh bao bậy mà vẫn còn không thấy ám vệ đến cứu, thì lúc này đã không khỏi lộ ra thần sắc bối rối: “Ngươi thật có can đảm mưu triều soán vị! Hách Liên Tú, ngươi đừng quên, ngươi có được địa vị hôm nay, là ai đưa cho ngươi?”

Tuy Hoa Nguyên Ân vẫn cho rằng mình yêu tiểu mỹ nhân không yêu giang sơn, nhưng vào lúc mọi chuyện lâm đầu thật sự bị người khác buộc phải thoái vị, thì hắn ta liền không khỏi cảm thấy khó chịu, nam nhân là bởi vì thân phận, địa vị và thực lực bản thân cường đại mà tự tin, hôm nay hắn ta đã không có thực lực nữa, nếu ngay cả thân phận, địa vị đều bị mất, thì Hoa Nguyên Ân nhiều nhất cũng chỉ là một nam nhân trung niên bình thường mà thôi, thậm chí hắn ta đều không dám xác định lúc này Hoa Tri Ý có thật lòng yêu mình hay không, nhất là sau khi mình đã mất đi hết thảy!

“Hôm nay thần chỉ là thuận theo ý trời, đáp lại lòng dân mà thôi, nếu Hoàng thượng thoải mái ký chiếu thư thoái vị, thì ta có thể để lại cho ngươi một mạng, nếu để phải ép buộc, thì chỉ đành phải thỉnh Hoàng thượng quy thiên thôi.” Hách Liên Tú nhìn Hoa Nguyên Ân, bên khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, thần sắc cao cao tại thượng này, giống hệt như thần sắc của Hoa Nguyên Ân lúc trước khi đã đoạt được thê tử của hắn ta, bức bách hắn ta thừa nhận Hoa Tri Ý không phải là Thập Lục công chúa.

Lúc này Hoa Nguyên Ân không khỏi nhớ tới tình cảnh khi chính mình quyết định bày tiệc chúc mừng Hách Liên Tú lúc trước, lúc đó mình liền tuyên bố muốn phong Hoa Tri Ý làm Hoàng quý phi, khi đó hắn cũng phấn khởi như Hách Liên Tú hiện tại, từ lúc nào hắn cũng luân lạc tới tình trạng bị một con kiến mà trước kia phải quỳ xuống ở trước mặt mình nhục nhã như vậy?

“Đừng, đừng, đừng giết ngài ấy, đừng giết ngài ấy…” Một giọng nữ mảnh mai yếu ớt phát ra từ phòng trong, giọng nói mang theo vài phần thê lương, Hoa Tri Ý mang theo vẻ mặt trắng bệch được cung nữ đỡ lảo đảo đi ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy Hách Liên Tú, nước mắt của nàng ta liền đột nhiên chảy xuống, trong miệng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào như mèo con, một bàn tay trắng nõn vươn về phía Hách Liên Tú: “Tú, Tú lang…”

“Vương thất Hoa thị dơ bẩn không chịu nổi, thật khiến người buồn nôn.” Hách Liên Tú cũng không lộ ra vẻ thương tiếc với Hoa Tri Ý mảnh mai yếu ớt, mà ngược lại là lạnh lùng nhìn nàng ta nửa ngày, sau đó liền cau mày ghét bỏ nói: “Ngươi nhận lầm người.”

Hách Liên Tú lãnh binh chiếm lĩnh hoàng cung, có thể thấy sau này Đại Sở này sẽ do hắn ta thừa kế, một đám cung phi nhìn thấy những bí mật này của hắn ta, người người đều bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cũng không dám thở ra một tiếng.

“Lúc, lúc đầu ta, cũng, cũng là bị ép buộc…” Lúc đầu khi sống chung với Hoa Nguyên Ân, Hoa Tri Ý đã từng nghĩ tới kết quả như vậy, nhưng nàng luôn cho rằng Hách Liên Tú luôn yêu nàng, nàng chưa từng nghĩ tới Hách Liên Tú cũng sẽ có ngày ghét bỏ nàng, cái nhận thức này, với Hoa Tri Ý, giống như một đả kích trầm trọng.

“Ý nhi!” Hoa Nguyên Ân đứng ở một bên nghe thấy Hoa Tri Ý nói như vậy, trên mặt hiện ra vài tia bi thương, hôm nay nếu quốc phá cung loạn, có lẽ hắn sẽ hơi cảm thấy tiếc nuối và có chút không cam lòng, nhưng mất đi Vương vị và giang sơn tuyệt đối không khiến cho hắn đau xót bằng một câu này của Hoa Tri Ý, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện lên thần thái bi thường, nhưng một khắc sau liền giấu đi: “Tới đây!”

“Tú lang, chàng tha cho ngài ấy đi, chàng hãy tha cho ngài ấy đi, ta van cầu chàng, chàng muốn gì ta đều cho chàng.” Nhưng Hoa Tri Ý lại khóc đến nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt, không để ý tới lời nói của Hoa Nguyên Ân, mà chỉ vừa muốn cởi áo của mình vừa nói: “Chàng tha cho ngài ấy đi, thân, thân thể của ta liền cho chàng, ta…”

“…” Bách Hợp nhìn trò khôi hài trước mặt, khóe mắt không ngừng co rút: “Hoàng quý phi, ngươi vừa mới sinh xong, thân thể còn hư yếu, chỉ sợ không thích hợp làm chuyện phòng the.”

Gương mặt yêu kiều của Hoa Tri Ý vốn đang đỏ bừng, nghe thấy lời này của Bách Hợp liền trở nên trắng bệch, thân thể nàng ta run rẩy như lá mùa thu rụng trong gió, đáng thương nhìn chằm chằm vào Hách Liên Tú, rồi lại nhìn Hoa Nguyên Ân, đôi môi bị nàng ta cắn chặt, bộ dạng này cực kỳ đáng thương, giống như Bách Hợp vừa mới làm ra chuyện thương thiên hại lý nào với nàng ta vậy.

“Câm miệng.” Hoa Nguyên Ân oán hận trừng Bách Hợp, lại đau lòng nhìn chằm chằm vào con gái của mình, hắn yêu thảm Hoa Tri Ý rồi, nhất là thấy nàng vì mình, vì bảo vệ cho mình một mạng mà nguyện ý ủy thân cho Hách Liên Tú, trong lòng Hoa Nguyên Ân đau đớn giống như bị đao khoét: “Ý nhi, không cần cầu xin hắn ta, ta không cho nàng cầu xin hắn ta!”

“Có cầu cũng vô dụng.” Hách Liên Tú tiếp một câu, Hoa Tri Ý lại lặng yên chảy nước mắt.

“Tú lang, chàng lấy giang sơn này đi, Nguyên Ân sẽ không tranh giành với chàng, chàng, chàng tha cho ngài ấy một mạng đi…” Hoa Tri Ý nhẹ giọng cầu khẩn, vẻ mặt khổ sở, ban đầu khi nàng bị Hoa Nguyên Ân cưỡng hiếp quả thật cảm thấy không cam lòng, nhưng qua thời gian, nàng không thể phủ nhận rằng mình đã thật sự yêu Hoa Nguyên Ân, nàng yêu chàng ấy, yêu cái người đối xử với nàng vừa cường thế lại vừa dịu dàng này. Nàng biết rõ mình làm như vậy là sai, nhưng nàng không khống chế được bản thân, nàng cũng biết rõ mình có lỗi với nam nhân đã từng thề non hẹn biển với mình ngay từ đầu này: “Xem như ta van chàng, xem tại phần tình cảm trước kia của chúng ta, tha cho ngài ấy một mạng…”

“Chúng ta từng có tình cảm gì?” Hách Liên Tú nghe nói như thế, liền không nhịn được nở nụ cười, khóe miệng mang theo vài phần cay nghiệt: “Ngươi chỉ là một nữ nhân tàn hoa bại liễu, sinh hạ yêu quái thôi, cũng có tư cách nói đến tình cảm với ta sao? Quả thực là làm dơ lỗ tai ta.”

“Hơn nữa, Hoàng quý phi, hiện tại Hoa Nguyên Ân muốn tranh giành giang sơn này, cũng không có khả năng tranh giành nữa rồi.” Bách Hợp bỗng nở nụ cười, thành công kéo vẻ mặt đang tràn đầy xấu hổ của Hoa Tri Ý về phía nàng: “Nếu như ngươi còn biết hổ thẹn, thì nên nghĩ đến Đức phi hiện giờ đang treo mạng sống trên sợi tóc đi, nàng ta sinh ra ngươi, nhưng không phải là để ngươi đi đoạt trượng phu của nàng ta, nếu nàng ta biết trước sẽ có kết quả như hôm nay, chỉ sợ lúc trước đã hận không thể không sinh ra ngươi đi?”

Suốt nửa năm qua, cuộc sống của Đức phi cực kỳ khổ sở, nàng ta gần như bị Hoa Nguyên Ân giam lỏng, cũng bởi vì đêm đó nàng ta hộc máu khiến Hoa Tri Ý hô lên tiếng ‘Nương’ đó, làm cho Hoa Nguyên Ân giận lây sang nàng ta, không những khóa chặt cửa cung của nàng ta, mà hơn nữa ngoại trừ thái y có thể ra vào ra, căn bản không cho phép nàng ta gặp mặt Hoa Tri Ý, nếu nói một khắc trước chuyện Đức phi phong phi còn khiến mọi người trong cung hâm mộ, thì một khắc sau Đức phi liền trở thành trò cười của mọi người trong cung.

Trong hậu cung này từ xưa đến nay đều là nơi người ăn thịt người, nâng cao giẫm thấp cũng không hiếm thấy.

Nếu ngay từ đầu không bị mình nâng lên cao, thì có lẽ Đức phi còn có thể duy trì tâm tình bình tĩnh lúc trước, nhưng sau khi tâm tình nàng ta bị quấy rối, lại phát sinh ra chuyện Hoa Tri Ý, nàng ta liền không thể yên lặng chúc phúc con gái như trong nội dung vở kịch được nữa, nhất là thủ đoạn mạnh mẽ của Hoa Nguyên Ân lại chỉ khiến cho nàng ta càng hận Hoa Tri Ý hơn mà thôi.

“Ngươi…” Hoa Tri Ý nghe thấy Bách Hợp nói mình không biết hổ thẹn, thân thể mềm mại liền càng run rẩy hơn, vốn nàng ta vừa mới sinh xong, lại biết được mình sinh ra một đứa con trai dị dạng, bị đả kích đã suy yếu không chịu nổi, lúc này vừa nghĩ đến mẹ, trong lòng liền áy náy sợ hãi, cùng với thần sắc chán ghét không chút che giấu trên mặt trượng phu trước kia của nàng ta, đã đánh vỡ nội tâm của nàng ta.

Mấy ngày nay nàng ta bị Hoa Nguyên Ân giam trong cung không được gặp người, có thể tự lừa mình rằng mình và Hoa Nguyên Ân là phu thê, nhưng bây giờ nàng ta bị người ta kéo về hiện thực, ánh mắt chán ghét cùng với châm chọc của người chung quanh, khiến cho Hoa Tri Ý không thể chịu được nữa, liền trực tiếp ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hoa Nguyên Ân ôm chặt người yêu vào lòng, oán hận mắng, phong độ lúc trước đã mất không còn một mảnh, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn bị người ta xiềng lại rồi dẫn đi.

“Ta không rõ, vì sao không giết hắn ta?” Hách Liên Tú kéo Bách Hợp đi dọc hành lang trong cung, chau mày, khuôn mặt tràn đầy không vui: “Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tình cảm phu thê với hắn ta?”

“Nói gì vậy? Với Hoa Nguyên Ân, bây giờ ngươi giết hắn ta, chỉ là thành toàn cho hắn ta thôi. Phải cho hắn ta sống không bằng chết, mới thống khoái nhất, đúng không? Ở ngay trước mặt hắn ta đoạt lấy Hoa Tri Ý khiến cho hắn ta cũng nếm thử mùi vị bất lực không thể làm gì của ngươi lúc trước, cuối cùng lại tiễn hắn ta ra đi, không phải rất tốt sao?” Mục đích chủ yếu trong nhiệm vụ lần này của Bách Hợp là tra tấn Hoa Nguyên Ân, ngoại trừ phải cho hắn ta đau đớn về mặt thể xác, thì còn phải đau khổ về mặt tinh thần nữa, để cho hắn ta chết dễ dàng chắc hẳn Phương Bách Hợp không thể thoả mãn, bởi vậy nàng mới muốn khiến cho Hoa Nguyên Ân cũng chịu đủ tra tấn đau khổ, mà Hoa Nguyên Ân hiện tại không có quyền thế địa vị gì, với hắn ta, để ý nhất, chỉ sợ cũng chỉ có Hoa Tri Ý thôi.

Hách Liên Tú nghe thế, mới nở nụ cười.

Nửa tháng sau, Đại tướng quân Hách Liên Tú bình định nội loạn Sở quốc, đưa Đại hoàng tử Hoa Ích Đô lên Vương vị, Tân hoàng tại vị chỉ hơn một tháng, liền lấy lý do không thê mưu phúc lợi cho muôn dân trăm họ trong thiên hạ, nhường ngôi vị Hoàng đế cho Hách Liên Tú.

Hách Liên Tú đăng vị không lâu, liền phong Thập Lục công chúa Hoa Tri Ý của tiền triều là Tân Nguyệt công chúa, tứ hôn cho binh sĩ có công.

Trong hoàng cung, Hoa Nguyên Ân mới bị giam giữ không đến hai tháng liền hùng hùng hổ hổ khóc nức nở mắng Hách Liên Tú đoạt người yêu của hắn ta.

Lúc Bách Hợp gặp lại Hoa Nguyên Ân tóc tai rối bù kia, ngụm ác khí trong lòng mới xem như trút hết ra.

“Ngươi trả Ý nhi của ta lại đây, trả Ý nhi của ta lại đây, Ý nhi của ta…” Hoa Nguyên Ân thật sự không ngờ tới, chính mình cũng không xem trọng quyền thế, lại không nghĩ tới một ngày kia sau khi mất đi, lại ngay cả nữ nhân bất lực yếu ớt ở bên cạnh mình cũng không bảo vệ được, lần đầu tiên hắn hận chính mình lúc trước vì sao để mất đi ngôi vị Hoàng đế, nếu hắn vẫn là Hoàng đế, thì Hách Liên Tú nào dám đối xử với hắn như vậy?

“Ý nhi của ngươi, hôm nay đã gả cho người khác rồi, đáng tiếc thanh danh không tốt lắm, người ta không quá yêu thích nàng ta. Hoa Nguyên Ân, ngày xưa ngươi cường đoạt thê tử của người khác, hôm nay người ta cũng cường đoạt người trong lòng của ngươi, mùi vị thế nào?” Bách Hợp mặc một bộ cung trang giản đơn, cố ý đến nhìn bộ dáng sa sút của Hoa Nguyên Ân để giải mối hận trong lòng.

“Ngươi trả Ý nhi của ta lại đây, trả Ý nhi của ta lại đâu…” Hoa Nguyên Ân nghe vậy, bắt đầu vùng vẫy như phát điên, hai mắt đỏ sậm. Hách Liên Tú không muốn tính mạng của hắn ta, nhưng cũng không cho hắn ta có được sự tôn trong nên có, để cho hắn ta sống trong thủy lao tối tăm không thấy ánh mặt trời này cả đời, mỗi ngày phải nghĩ đến người trong lòng của mình mới có thể vượt qua.

Bách Hợp chỉ cười cười, nàng đã đưa con trai của cỗ thân thể này ra khỏi đô thành Sở quốc, chính mình cũng chuẩn bị rời khỏi đây, đã không có Hoa Nguyên Ân, Phương gia lại có công phò giá, nên sẽ không ngã, con trai Hoa Ích Đô của nguyên chủ cũng sẽ không chết, mà Hoa Nguyên Ân đã nhận được báo ứng xứng đáng, thống khổ không chịu nổi, có thể nghĩ tới thủy lao này chính là nơi quy túc cuối cùng của hắn ta ở kiếp này, nhiệm vụ lần này, nàng đã hoàn thành.

Tuy Hách Liên Tú từng hay nói giỡn muốn giữ Bách Hợp lại, nhưng thấy nàng muốn đi, cuối cùng cũng không biết vì sao, hắn ta lại không miễn cưỡng nữa, chắc vì sau khi làm Hoàng đế, trách nhiệm nhiều hơn, chuyện chất chứa trong lòng cũng nhiều hơn. Hiện tại Bách Hợp có võ công, đi ra ngoài du lịch thiên hạ cũng không sợ ai, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại trong sinh mạng của Phương Bách Hợp cho phép nàng có thể sống theo ý muốn của mình.

Lúc xe ngựa chở Bách Hợp xe ngựa chạy nhanh ra khỏi kinh thành, đúng vào ngày tuyển tú sau khi Hách Liên Tú đăng cơ, lúc đi ngang qua một ngõ hẻm nhỏ trong kinh, liền thấy một nữ nhân có khuôn mặt vàng như nến đang bị một bà lão hung ác cầm giày kéo tóc đánh, miệng mắng chửi thô tục, trong lúc cô gái kia khóc lóc bất lực ngẩng đầu, Bách Hợp suýt nữa không nhận ra được Hoa Tri Ý. Mới qua mấy tháng mà nàng ta đã bị giày vò đến như biến thành một người khác vậy, già đi rất nhiều, trong mắt nàng ta trống rỗng, không biết có từng hối hận chính mình đã vứt bỏ Hách Liên Tú mà lựa chọn yêu mến Hoa Nguyên Ân, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy hay không?

Trên thực tế Hoa Tri Ý đã thật sự hối hận, nếu như lúc trước nàng an an phận phận gả cho Hách Liên Tú, sau khi bị Hoa Nguyên Ân cưỡng bức đừng trầm mê trong vui thích xác thịt, thì hiện tại trở thành Hoàng hậu nở mày nở mặt đã là nàng, mà không phải thuộc về nữ nhân khác. Nàng cũng sẽ không bị người chửi rủa, cũng sẽ không gả cho một nam nhân thô lỗ, mà trái lại nàng vẫn là đóa hoa được mọi người nâng trong lòng bàn tay, không bị chính người mình để ý thống hận, thanh danh lại càng sẽ không bị quét rác, mất đi tình yêu thương của mẹ, cùng với tình yêu thương của trượng phu.

Đường đường là công chúa, lại sa đọa tới tình trạng như vậy, mà người trước kia có thân phận địa vị không bằng nàng, hiện giờ lại gả cho nam nhân của nàng, đoạt trượng phu của nàng, hơn nữa lại càng nhận được phần vinh quang vốn nên thuộc về nàng, Hoa Tri Ý thật sự không rõ vì sao mọi chuyện lại đi tới tình trạng như vậy.

Nàng hối hận, chỉ tiếc, hối hận cũng đã muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.