Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
“Chuyện gì vừa xảy ra?” Bách Hợp tận lực ổn định hô hấp, lúc này mới nhìn bốn phía lửa cháy đùng đùng, lại nhìn Hải Ninh, cho dù biết Hải Ninh đang tức giận có thể sẽ không để ý đến cô. Nhưng vừa phát hiện Đường Ân Nhã không hiểu sao thu được xe vào, phát hiện Đường Ân Nhã có không gian, sau đó lại thấy đồ vật từ trên không xuất hiện, Bách Hợp biết nhất định là Hải Ninh đã động chân động tay mà hết lần này đến lần khác cô lại không hay biết gì.
Bách Hợp tưởng Hải Ninh sẽ không trả lời câu hỏi của cô, nhưng ngoài ý muốn, Hải Ninh chỉ quay đầu nhìn cô một cái liền cười lạnh nói: “Đã sớm nói với em rồi, xe rất nguy hiểm”
Hải Ninh thận trọng, anh trước giờ không ăn nói lung tung, nếu như là người quen của anh thì sẽ biết điểm này. Đáng tiếc Bách Hợp lại không tin tưởng anh, Hải Ninh nghĩ đến đây, lông mày nhăn lại. Đồ vật Hải Ninh dùng, sau khi qua tay anh sửa đổi sẽ không chỉ thay đổi một điểm nhỏ thôi. Trong xe Hải Ninh còn trang bị quả Boom đặc chế, lợi dụng chỗ ẩn nấp chôn vào đó, nếu có người dám đụng đồ đạc của anh thì chỉ cần lúc xe chạy không phải Hải Ninh tự mình lái xe giải trừ nguy cơ, hoặc bị anh ấn nút trên bản điều khiển thì quả Boom lập tức sẽ nổ tung.
Vốn chỉ là tiện tay chế tạo ra chút đồ nhỏ mà thôi, trước kia vốn không ai dám ngấp nghé đồ của anh, không nghĩ tới hôm nay đụng phải kẻ không sợ chết.
Lúc Đường Ân Nhã thò tay đụng vào xe, một tay chuẩn bị giết Bách Hợp, kỳ thật anh đã định chuẩn bị ấn nút. Nhưng lúc ấy Bách Hợp chạy chưa đủ xa, Hải Ninh lại nhạy cảm nhận ra sự không đúng của Đường Ân Nhã, bởi vậy anh kiên nhẫn chờ đến khi cỗ xe biến mất, đồng thời nhấn nút bản điều khiển trong tay, xe nổ tung. Tại một khắc này xe bị Đường Ân Nhã thu vào không gian, tiếp theo những đồ vật khác trong không gian của cô ta bắt đầu chịu ảnh hưởng của vụ nổ. Những vật lung tung mà cô ta thu được trước tận thế cũng bị nổ tung.
Lúc xe biến mất thì Bách Hợp nhìn ra Đường Ân Nhã có một không gian cổ quái, Hải Ninh đương nhiên cũng nhìn ra. Hôm nay anh ta trong lúc vô tình chỉ muốn đem tòa nhà liên quan mấy người Đường Ân Nhã này nổ mất, nguyên nhân ra tay lúc đầu chỉ vì anh muốn mà thôi, không có mục đích khác. Không nghĩ rằng cuối cùng âm kém dương sai lại câu được con cá lớn, không gian ba chiều quả thực tồn tại, thậm chí tồn tại ở bên cạnh mỗi người, chỉ là người kia có chìa khóa để mở ra hay không thôi. Mà Đường Ân Nhã sở hữu năng lực có thể mở ra không gian, cô ta tương đương với chìa khóa mở ra không gian ba chiều, lần này đúng là lời to.
Hải Ninh kéo Bách Hợp đi tới đúng lúc Đường Ân Nhã phun ra máu giống như muốn khóc, trong tay vẫn gắt gao cầm thứ gì, từ trên cao chằm chằm nhìn xuống cô ta.
“Làm sao sẽ, làm sao sẽ vỡ?” Lúc này Đường Ân Nhã giống như đang phát điên, trong tay cầm hai đoạn vòng ngọc đứt rời, vẻ mặt như muốn khóc, lúc này thấp thỏm lo âu phảng phất như cha mẹ vừa chết vậy. Ngay cả Lưu Hạo từ trong đống đổ nát cũng chậm chạp bò lên, ho khan vài tiếng sau đó dịch người cho Đường Phi Phi đang được bảo hộ cẩn thận đi ra.
“Ma ma…” Mặc dù Đường Phi Phi tuổi nhỏ nhưng cũng là dị năng giả, lại là dị năng giả song hệ, vốn dĩ tố chất thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều, thêm vào nguyên nhân là dị năng giả, nên trong nháy mắt tai nạn phát sinh, cơ thể của nó sẽ có chế độ tự động bảo hộ. Hơn nữa có Lưu Hạo lúc phát sinh sự cố theo bản năng bảo hộ nó dưới người, bởi vậy trong mấy người sống sót hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, Đường Phi Phi ngược lại hầu như không sao cả.
Lúc này Đường Ân Nhã lại kém con trai, trong tay cô ta giữ chặt hai nửa vòng ngọc, trên mặt dính đầy bụi đất, như người mất hồn. Cô ta cắn chặt môi, lộ ra ánh mắt điên cuồng, đem ngón giữa ở tay trái cắn nát, cô ta bất chấp đau đớn, run rẩy nhỏ giọt máu đó lên vòng tay đã đứt, vòng tay lúc trước có thể hấp thu máu cô ta lúc này không có chút phản ứng nào, Đường Ân Nhã suýt nữa khóc ra tiếng. Cô ta nắm thật chặt cái vòng tay, thần sắc uể oải nói không ra lời.
Một đôi chân mang giày da vô thanh vô tức dẫm lên cổ tay Đường Ân Nhã, dẫm tay cô ta trên mặt đất. Đường Ân Nhã bị đau theo bản năng nới lỏng tay cầm vòng ngọc, Hải Ninh dùng một loại thần thái thiên kinh địa nghĩa đem nhặt khối vòng ngọc đứt gãy lên, nhìn thấy vòng ngọc dính máu, anh có chút ghét bỏ nhíu mày, quay đầu nhìn Bách Hợp hỏi: “Có khăn tay không?”
Tại thời đại tận thế này, mọi người mang lương thực nước uống, công cụ giết Zombie còn không kịp, như thế nào lại mang khăn tay? Bách Hợp không nhịn được liếc mắt, lắc đầu: “Không có.”
Nghe được câu này, Hải Ninh trầm mặc một lát, cuối cùng một đôi mày nhăn lại, nắm đôi vòng tay này, ném qua Bách Hợp: “Vậy giao cho em bảo quản, sau khi lên xe đưa cho tôi.”
“…” vẻ mặt anh ghét bỏ, sau khi nghe thấy không có khăn tay liền giao vòng ngọc dính máu cho người khác, anh ta buồn nôn, người khác chẳng nhẽ không cảm thấy buồn nôn? Bách Hợp cũng vừa tắm xong, trên người cũng sạch sẽ không kém Hải Ninh chỗ nào, nhưng lúc anh ta ném vòng tay tới, Bách Hợp cũng không muốn vì chuyện này chọc giận anh, bởi vậy nhịn lại tức giận trong lòng, nhận lấy vòng ngọc.
Nếu như Đường Ân Nhã trước đây có không gian, vậy cái vòng ngọc này là vòng tay không gian của cô ta rồi. Không nghĩ tới vì cử động thu xe của cô ta lại làm cho một bảo bối như vậy hủy trong tay Hải Ninh, lúc này Đường Ân Nhã nhất định muốn hộc máu, Bách Hợp sảng khoái trong lòng. Cô tiến vào rất nhiều nhiệm vụ, cái vòng tay không gian này có thần kỳ hơn nữa, đối với cô thì lực hấp dẫn cũng không lớn, bởi vì đồ vật ở bên trong cô cũng không thể tùy ý mang đi, cho dù có được cũng chỉ là nhất thời để cho chính mình trong nhiệm vụ này trôi qua tốt hơn chút mà thôi, bởi vậy Bách Hợp bình tĩnh nhận lấy vật này, không có bởi vì cái vòng tay không gian trân quý lộ ra kích động dị thường.
Cô bình tĩnh như vậy khiến Hải Ninh quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lộ ra như có điều suy nghĩ.
” Vòng tay của tôi, trả lại cho tôi!” Đường Ân Nhã lúc này giống như mới kịp phản ứng, cô ta bắt đầu giãy dụa. Lúc này mặt cô ta dính đầy tro bụi, quần áo trên người cũng đã cực kì bẩn. Nhưng những thứ này lại không ảnh hửơng đến sự mỹ lệ và mị lực của cô ta, đen xám phía dưới trong lúc lơ đãng lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết óng ánh ngọc non. Nhưng Hải Ninh lại như căn bản không nhìn thấy mỹ mạo của cô ta, xoay người híp mắt cẩn thận đánh giá cô ta sau nửa ngày: “Tim đập 150, đồng tử có biến hóa…” Anh ta niệm vài câu, quay đầu nhìn một bên Bách Hợp cầm hai đoạn vòng ngọc trong tay, ánh mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Được rồi, trước mang về nói sau.”
Lúc này trong tay không có công cụ gì để thí nghiệm, đồng hồ trong tay anh chỉ có thể phát tin tức đơn giản trở về căn cứ. Khó gặp được một thí nghiệm tốt, khiến cho Hải Ninh cảm thấy có chút hưng phấn, hận không thể lập tức mang đám người này về căn cứ. Anh trước phát tin tức cho người của căn cứ, thông báo bọn họ nhanh chóng đến tiếp ứng mình, một mặt thì hướng chung quanh nhìn mấy lần. Lưu Hạo lúc này bị thương vô cùng nghiêm trọng, phía sau lưng cơ hồ bị bản mẫu gian trong mỗ dạng vật phẩm bén nhọn vẩy ra lúc cạo nghiêm chỉnh da, cộng thêm hắn vừa mới bảo hộ Đường Phi Phi dưới thân thể, phía sau lưng gần như bị cháy đến khét lẹt. Nhưng cũng may vì thế mà cầm được máu trên lưng nên giữ được một mạng.
Không gian của Đường Ân Nhã bị hủy. Vì cô ta và không gian đã lập khế ước bằng máu cho nên lúc không gian bị hủy cô ta cũng phải chịu vết thương không ai biết, lúc bị Hải Ninh giẫm trên mặt đất, đến khí lực để giãy dụa cũng không có. Trầm Ngạo Trì có võ công to lớn cùng dị năng bại dưới thuốc mê, lúc này vẫn chưa tỉnh. Trong trận được coi là có sức mạnh chiến đấu cũng chỉ còn lại Đường Phi Phi mà thôi.
Rất nhiều zombie cách đó không xa nghe được động tĩnh bên này đều chạy đến, nghe thấy tiếng rống của zombie, Hải Ninh lúc này mới dời chân đi: “Gọi cô ta dậy”
Anh quay đầu nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, hiển nhiên lời này là nói Đường Ân Nhã.
Đợi lúc Bách Hợp hiểu được lời anh nói, không khỏi trợn mắt nhìn anh: “Cô ta ngay trước mặt anh, anh trực tiếp gọi là tốt rồi?”
Zombie hướng bên này chạy tới, lúc này ai cũng thương, hiện tại hai người lại không có xe, Hải Ninh cho dù có chút khí lực giết Zombie, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, loạn côn có thể đánh chết sư phụ già, nếu bị Zombie vây quanh, đợi chút nữa muốn trốn cũng trốn không thoát. Mặc dù Bách Hợp muốn bị Zombie làm tổn thương để mở ra dị năng, nhưng cũng không muốn bị Zombie vây quanh xé xác ăn.
Theo lí mà nói lúc này không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, thế nhưng loại thần sắc ngạo nghễ trên mặt Hải Ninh thật khiến người ta hận đến ngứa rắng, anh kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Tôi không muốn nói chuyện với cô ta”.
Nghe được lời này, Bách Hợp nhịn không được thay đổi sắc mặt, anh ta không muốn nói chuyện với Đường Ân Nhã, tưởng người khác muốn nói chuyện cùng cô ta chắc. Trong lòng cô mắng hai câu, dưới tình huống người khác mạnh hơn mình, cô đành phải đối với Đường Ân Nhã hô: “Đứng dậy”
“Người xấu, thả ma ma ra” Đường Phi Phi bị Lưu Hạo ôm trong lòng nhìn thấy Bách Hợp liền mở to mắt, nó vừa tỉnh vẫn chưa phát hiện chuyện gì đang diễn ra, lúc nhìn thấy Bách Hợp theo bản năng liền nắm tay lại, một mũi tên bằng nước trống rỗng phóng tới Bách Hợp, Hải Ninh kéo Bách Hợp vào lòng mình, tránh được mũi tên.
Thủy tiễn không có mục tiêu sau khi xuyên qua Bách Hợp tiến về phía sau bắn lên chiếc xe đã bị thiêu, ‘Phốc phốc’ một tiếng sau khi rơi vào hố liền biến thành sương mù tản ra.
Mình không đả thương người, hết lần này tới lần khác mình lại là bia đỡ đạn, Bách Hợp thở dài. Ánh mắt Hải Ninh âm trầm quay đầu nhìn chằm chằm Đường Phi Phi, kéo Bách Hợp đi về hướng Đường Phi Phi. Mặc dù lúc này Đường Phi Phi là dị năng giả, nhưng vẫn là trẻ con, nhìn thấy Hải Ninh đi tới cũng bị dọa, nó lại phóng ra một đạo thủy tiễn, không biết có phải do bối rối hay không, thủy tiễn không bắn tới hai người, bị Hải Ninh đơn giản né được.
Tại tận thế, Đường Phi Phi có thể qua tận thế vài ngày mở ra dị năng giả, người may mắn như vậy cũng không nhiều, tuy những người này có thể phát ra dị năng uy lực công kích cường đại, nhưng kỳ thật tại lúc dị năng chưa cường đại, số lần phát ra công kích cũng có hạn. Lúc này Đường Phi Phi liên tiếp phát hai đạo thủy tiễn rõ ràng có chút cố sức, bản thân nó chỉ là một đứa bé, thấy hai đạo thủy tiễn của mình không thể giết chết hai người Bách Hợp, lại nhìn thấy Hải Ninh mỉm cười tiến đến càng gần, nó trong lúc bối rối dựng một bức tường màu xanh lá trước người mình, chặn lại hai người Hải Ninh.
” Hệ Mộc cùng hệ Thủy? Song hệ dị năng?” Hải Ninh nhìn thấy tình huống như vậy, trên mặt lộ ra vài phần hưng phấn, anh nhìn chằm chằm lên bức tường đem Đường Phi Phi cùng Lưu Hạo hai người che phủ cực kỳ chặt chẽ trước mặt có chút hăng hái nghiên cứu. Sau nửa ngày thấy Đường Phi Phi không có ý muốn triệt hồi bức tường, bên khóe miệng Hải Ninh vẽ ra nét cười, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, lôi kéo Bách Hợp đi tới đống lửa thiêu đốt, tiện tay nhặt được ống tuýp của phòng mẫu vừa mới bạo tạc nổ tung, khơi một chiếc quần áo do không gian của Đường Ân Nhã rơi ra lúc vỡ tan, thấm dầu chỗ xe nổ tung lúc nãy rò rỉ, thấm ướt sau đó đốt mồi lửa ném đến bức tường kia.
“…” Một chiêu này cũng thức sự quá nham hiểm, hệ Hỏa vốn khắc hệ Mộc. Đường Phi Phi tạo ra bức tường vốn để bảo vệ nó và Lưu Hạo, khiến cho Hải Ninh không thể tổn hại nó, nhưng không nghĩ tới Hải Ninh lòng dạ độc ác, xiêm y kia dính xăng liền cháy sạch, một lát đốt lên mộc đằng, cái dây leo này là dị năng trong cơ thể Đường Phi Phi gọi ra, một khi dây leo bị đốt, lúc này nhất định Đường Phi Phi cực kì không dễ chịu.
Cái dây leo vốn đem Đường Phi Phi che phủ kín sau khi bị cháy không lâu nhanh chóng rơi xuống, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng, lúc này sắc mặt Đường Phi Phi trắng bệch ngồi cạnh Lưu Hạo. Thò tay ôm hắn gắt gao, thân thể run được như trong gió thu lá rụng. Há mồm khóc lớn: “Oa… ma ma cứu con, người xấu, người xấu!”
Lưu Hạo chặt chẽ bảo hộ Đường Phi Phi trong ngực, lúc này hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, trên mặt toàn tro bụi đen kịt chật vật, lúc nhìn thấy Bách Hợp bị Hải Ninh lôi kéo, hắn vốn lắp bắp kinh hãi, tiếp lấy trợn mắt nhìn cô:
“Dương Bách Hợp! Quả nhiên là cô, lúc tiểu Nhã nói cô còn sống mà tôi không tin, không nghĩ tới cô thực là người như vậy! Sớm biết như vậy, lúc trước tôi không nên cứu cô!”
Bách Hợp bỗng nhiên cảm thấy nói không ra lời. Cô muốn đối phó bọn người Đường Ân Nhã còn chưa kịp ra tay, lúc này người làm chuyện xấu rõ ràng là Hải Ninh, nhưng bị chỉ trích lại là mình, tuy nói chỉ trích của Lưu Hạo không khiến cô bận tâm, nhưng trong lòng Bách Hợp vẫn có chút không vui. Cô liếc Lưu Hạo, dù sao trong lòng mấy người kia mình cũng không phải người tốt lành gì, cô cũng không cần phải giả vờ, bởi vậy cô ác khí hô Lưu Hạo: “Đứng dậy!”
Bộ dạng hung ác nhíu đầu lông mày này ngược lại khiến Lưu Hạo nói không ra lời, sau khi hừ lạnh một tiếng thì cố hết sức ôm Đường Phi Phi đứng dậy, không mở miệng nữa, bày ra bộ dáng tâm như tro tàn không muốn cùng Bách Hợp nói nhảm.
Cách đó không xa tiếng bước chân của Zombie phảng phất nghe được rõ ràng, Hải Ninh như cười mà không cười liếc Lưu Hạo, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, anh không thích nghe có người hô danh tự Bách Hợp, đó thuộc về quyền lợi của hắn, lúc này nếu trong tay anh có đao giải phẫu, thì nhất định anh sẽ cắt đứt dây thanh của Lưu Hạo, để sau này Lưu Hạo không thể nói nữa.
” Lấy bông tai xuống.” Hải Ninh quay đầu nhìn Bách Hợp, phân phó. Bách Hợp nghe xong vô thức thò tay sờ lỗ tai, quả nhiên trên lỗ tai có bông tai, Dương Bách Hợp vốn có xỏ lỗ tai, nhưng không mang đồ trang sức. Nguyên chủ xuất thân cô nhi, không có thừa tiền mua vật này, bởi vậy cô quanh năm đeo đều là đồ bình thường, Bách Hợp lúc nào bị người thay bông tai đến chính cô cũng không biết, bây giờ đoán lúc cô hôn mê Hải Ninh thay cô đeo lên.
Thò tay lấy một cái bông tai xuống ném tới chỗ Hải Ninh, lúc Bách Hợp chưa kịp hỏi anh lấy bông tai làm gì, liền thấy anh cầm bông tai đi tới Đường Phi Phi. Mặc dù Lưu Hạo cố sức trốn tránh muốn bảo vệ Đường Phi Phi, nhưng lúc này hắn bị thương rõ ràng không phải là đối thủ của Hải Ninh, hắn dễ dàng bị chế ngự, Đường Phi Phi cũng bị Hải Ninh bắt được.
“Người xấu, người xấu…” Trong khi Đường Phi Phi vừa hét vừa khóc, Hải Ninh biểu cảm tự nhiên cầm bông tai bén nhọn vạch một vạch lên da Đường Phi Phi.
“Mày làm gì con trai tao?” Cách đó không xa vì mất không gian bị đả kích lớn Đường Ân Nhã thật vất vả phục hồi tinh thần lại thấy được một màn này, cô ta chấn động, muốn đứng dậy nhưng mà đã chậm. Tiếng khóc Đường Phi Phi bén nhọn vang vọng bầu trời đêm, Hải Ninh cau mày lạnh lùng nói: “Ồn chết đi được…!”
Đường Phi Phi đang khóc đến lợi hại lúc nghe nói thế theo bản năng sợ run cả người, tiếng la khóc cũng không dám bật ra khỏi miệng, nó liều mạng nhẫn nại không khóc, toàn thân run rẩy, trong miệng đã bắt đầu nấc.
Bách Hợp nghĩ lúc mình tiến vào nhiệm vụ bị nó cầm nước dội lên người, lúc này nhìn lại Đường Phi Phi bị thương trong tay Hải Ninh cũng không dám kêu, lại một lần nữa im lặng nói không ra lời.
“Đeo lên.” Hải Ninh khiến Đường Phi Phi ngừng tiếng khóc, rất nhanh kết thúc động tác trên tay, lại trả bông tai cho Bách Hợp, Bách Hợp có chút ghét bỏ nhìn máu tươi ở trên đó: “Anh vừa làm gì vậy?”
Đường Ân Nhã hỏi Hải Ninh sẽ không muốn trả lời, nhưng Bách Hợp mở miệng hỏi, Hải Ninh dùng một loại ánh mắt sao em lại ngu như vậy’ nhìn Bách Hợp nửa ngày, thấy lông mày Bách Hợp nhảy dựng, mới thở dài:
“Nó là dị năng giả, sẽ tạo ra chút nhỏ phiền toái, để tránh khi trở lại căn cứ có phiền toái, tôi tạm thời chặt đứt thần kinh của nó.” sau khi Đường Phi Phi bị chặt đứt thần kinh tạm thời sẽ không cảm thấy đau, tự nhiên cũng không cảm giác được dị năng trong thân thể. Lần này cho dù nó có sở hữu dị năng, lúc thần kinh bị tổn thất, hơn nữa không được chữa trị thì nó cũng không cách nào sử dụng lại, hành động này khiến nó tạm thời là một đứa trẻ bình thường mà không phải dị năng giả nhỏ tuổi.
Không nghĩ tới dị năng giả còn có thể bị người khác đối xử như vậy, mí mắt Bách Hợp nhảy lên, quả nhiên trước mặt là tên điên khoa học, cái gọi là dị năng cường đại đều là hổ giấy, căn bản không chịu nổi một kích.
Xong xuôi hết thảy, ném Đường Phi Phi tới trên người Lưu Hạo, Hải Ninh hướng Trầm Ngạo Trì đi tới – trong tay hắn ta còn cầm cái thanh dao găm muốn đánh lén Hải Ninh, cắt đứt thần kinh của Trầm Ngạo Trì. Bởi vì hắn ta là người trưởng thành, trừ dị năng bên ngoài còn có võ công, Hải Ninh động tay trên người hắn hơi nhiều chút, sau khi xong việc, anh mới để cho Lưu Hạo kéo Trầm Ngạo Trì lên.
Bên này trì hoãn lâu như vậy, Zombie sắp chạy tới, bây giờ lại không có xe, bởi vậy mọi người đành phải đi bộ. Dưới ánh mắt lạnh lùng của Hải Ninh, mọi người không dám có ý kiến khác, liên tục đứng lên. Lưu Hạo và Đường Ân Nhã giúp đỡ nhau, khiêng Trầm Ngạo Trì, cõng Đường Phi Phi, như chạy nạn rời khỏi chỗ này. Vừa rồi đi cùng bọn họ còn có hai người đàn ông không có dị năng đã chết tại đây, trong tận thế người chết là việc bình thường, Lưu Hạo cảm thán trong chốc lát, oán hận trừng Bách Hợp, liền trầm mặc.
Một đường Hải Ninh kéo Bách Hợp đi ở phía trước, bọn Lưu Hạo vất vả theo sau, vùng này vô cùng hoang vu, đi đến hừng đông, mấy người rốt cục phát hiện một cái xe trống. Bọn Đường Ân Nhã gặp phải Hải Ninh một ác ma như vậy sớm đã bị trọng thương, lại đi một đêm, có chút mệt không chịu nổi, lúc này thấy xe, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa khóc lên.
Bách Hợp lúc này cũng rất mệt, nhưng cô có lực nhẫn nại hơn người, trước giờ luôn kiên trì. Mặc dù cô không bị thương, nhưng cô chỉ là một người bình thường, hơn nữa bị cảm vẫn chưa khỏi, đi một đêm có chút cố hết sức, lúc nhìn thấy xe, cũng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Cạy cửa xe ra, may mà bên trong còn một chút xăng, mọi người lên xe ngồi, Hải Ninh xoay người trên xe xem xét một phen, mới khởi động đi.
Trải qua chuyện tối qua, Bách Hợp càng kiêng kị anh hơn. Người này đến cả Đường Ân Nhã cũng không động được, không gian tùy thân của cô ta cũng cho nổ, thực sự quá đáng sợ, vừa rồi anh ta trên xe sờ đông sờ tây không biết lại làm cái gì. May mắn tối hôm qua cô bị Hải Ninh bắt xuống xe, nếu không trong nháy mắt xe nổ bung, chỉ sợ cô không những không giải quyết được Đường Ân Nhã mà mạng của mình cũng không giữ được.
Trên đường Hải Ninh chọn đi đường ngoại ô, lúc đi qua cục cảnh sát hoang phế, Hải Ninh ngừng xe lại kéo Bách Hợp xuống, khóa cửa xe để mọi người lại trên xe. Thấy anh ta làm vậy, sắc mặt bọn Lưu Hạo có chút trắng bệch, nhất là Đường Ân Nhã. Tối hôm qua cô ta thu xe của Hải Ninh kết quả lại liên lụy khiến không gian của mình bị nổ tung, mặc dù cô ta không biết chuyện này rốt cuộc là sao nhưng cảm giác được việc này có quan hệ cùng Hải Ninh, hôm nay lại thấy Hải Ninh khóa bọn họ trên xe, trong lòng cô ta tự nhiên sẽ hoài nghi Hải Ninh có phải là muốn đem bọn họ để một chỗ rồi cho nổ hay không.
Nghĩ thế, Đường Ân Nhã ôm chặt con trai, mặt trắng bệch đi.