Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 486: Q.13 - Chương 486: Nữ phụ vốn là nữ chính 14




Đương nhiên nghĩ sai không chỉ có một mình Đường Ân Nhã, Bách Hợp cũng nhìn Hải Ninh một cái rồi hỏi: “Đến đây làm gì?”

“Ở đây có còng tay, thuận tiện nhìn xem có đồ gì dùng được hay không”. Hải Ninh cũng thấy hoài nghi trong mắt Bách Hợp, biểu tình có chút châm chọc nói: “Trong mắt em, có phải cảm thấy tôi là người chỉ biết giết người là thú vui, không ác không làm”

Lẽ nào không phải sao? Bách Hợp nghe thấy lời của Hải Ninh, khóe miệng giật giật, nhưng cũng không nói ra lời này. Có điều Hải Ninh vẫn thấy được thái độ trầm mặc của cô, thần sắc anh như có chút buồn bực, vô thức muốn đưa tay đẩy kính, sờ đến khoảng không mới nhớ tới hôm qua trong lúc buồn bực anh đã ném kính vào đống lửa rồi.

Mắt của Hải Ninh vốn không cận, nhưng anh không thích người khác để ý đến ánh mắt của mình, vì thế bình thường đều giả vờ đeo kính, lúc này trên mặt không có kính nữa, anh cảm thấy chính mình giống như không có bảo hộ mà đứng trước mặt Bách Hợp, anh có chút không quen híp mắt lại: “Dương Bách Hợp em đã từng thích cái gì chưa?” Anh thật ra là muốn lấy lòng Bách Hợp, thậm chí động tác của anh trong lúc vô thức cũng mang ý lấy lòng Bách Hợp, mỗi một ánh mắt của cô đều khiến anh vô cùng để ý, mỗi câu nói của cô anh đều ghi nhớ trong lòng, nhưng anh lại không biết làm thế nào mới khiến cô vui vẻ, thậm chí cho tới bây giờ cô còn sợ anh. Hải Ninh trước giờ không để ý ánh mắt của người khác nhìn mình, anh căn bản không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào, nhưng từ lúc gặp cô, anh lại luôn vô thức để ý.

Nhưng hết lần này tới lần khác người mà anh để ý, trong lòng lại hận không thể tránh xa anh.

Bách Hợp không có lên tiếng, trong thời gian. Hải Ninh hỏi cô thì trí óc hiện ra bộ dáng Lý Duyên Tỷ. Trên thực tế cô sớm đã dùng hình thái này sinh tồn nhiều năm. Tinh không xem như nhà của cô, Lý Duyên Tỳ vừa là người thân của cô vừa là người yêu, nếu như muốn nói thích, chắc là cô thích Lý Duyên Tỳ, thế nhưng lúc này Hải Ninh dùng ngữ khí có chút châm chọc hỏi cô có thích ai không, Bách Hợp lại cảm giác có chút buồn bực.

Nhìn thấy thần thái của cô không còn bình tĩnh nữa mà trở thành tức giận, Hải Ninh ngược lại cao hứng, chỉ cần có phản ứng là tốt rồi. Anh không thích cô rõ ràng rất sợ hãi lại bày ra bộ dáng bình tĩnh, khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Trong cục cảnh sát Hải Ninh có chút mừng rỡ kéo Bách Hợp, lúc này đã cách tận thế 10 ngày, cục cảnh sát sớm đã có người đến, gậy cảnh sát cùng với súng ngắn các loại sớm bị người lấy đi rồi, nhưng một ít còng tay các loại vẫn còn, Hải Ninh nhặt lên, như trẻ con bắt được vậy quý đưa đến trước mặt Bách Hợp: “Em xem.”

Anh cầm hai mươi cái còng tay, đem cái chìa khóa các loại ném đi, lúc đợi hai người trở lại bên xe. Bọn Đường Ân Nhã bị dọa đến sắc mặt có chút phát xanh không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.

Đem tay mấy người mặt mũi tái nhợt theo thứ tự lần lượt khoá lại, mấy người Đường Ân Nhã đều giận mà không dám nói gì. Đường Phi Phi tuổi còn nhỏ, thần kinh lại bị chặt đứt, lúc này không khác phế nhân, bởi vậy Hải Ninh cũng không có khóa nó, chỉ là kệ nó như con thú con bị sợ hãi trốn ở góc phòng, một đôi mắt to sợ hãi trừng chằm chằm vào anh.

“Mày muốn đem bọn tao đi đâu?” Trong xe một mảnh trầm mặc, Hải Ninh chuyên tâm lái xe, nửa bên mặt ưu mỹ như trong bức hoạ thiếu niên nhẹ nhàng đi ra từ tranh. Cho dù là ngao du trong tận thế, nhưng anh như trước khiến mình sạch sẽ mà ưu nhã, như thân sĩ nho nhã lễ độ, cúc áo sơ mi được đóng tỉ mỉ, ngay cả trên cổ tay tay áo cũng chỉnh tề. Mấy ngày qua, tóc của anh phảng phất mọc dài một chút, cơ hồ rũ xuống tới sống mũi, không có kính mắt, anh hé bên mặt thanh tú hiện ra vài phần cảm giác âm nhu. Lúc Đường Ân Nhã thiếu kiên nhẫn hỏi câu này, anh giống như căn bản không nghe thấy, không để ý, ngược lại lúc cảm giác được Bách Hợp nhìn mình, anh vô thức xoay đầu lại tươi cười với Bách Hợp.

Hải Ninh hờ hững với ‘tù binh’ bọn họ dần dần khiến Đường Ân Nhã cảm giác được có chút không kiên nhẫn được. Cô ta lo lắng thương thế của con trai, mặc dù Đường Phi Phi đến lúc này không khóc không náo, nhưng nó bị thương, miệng vết thương của nó cần được xử lý, mà không gian bảo bối của mình lại không có, đó là đồ bảo mệnh của cô ta trong tận thế, là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, nhưng bây giờ không gian đã mất. Trong không gian có nước suối uống vào có thể chữa khỏi mọi vết thương, trong không gian có thực vật cô ta hao hết tâm huyết trồng cũng mất, ngay cả một ít vật cô ta thừa dịp trước tận thế cất giữ cũng mất.

Hiện tại đừng nói mang ít nước suối ra trị thương cho con trai, ngay cả khẩu quyết quyển truyền thừa Viễn Cổ đại năng mà cô ta có được trong không gian, vì giờ tận thế linh khí không đầy đủ như trong không gian, cũng không tu luyện được nữa rồi, nhất là bây giờ cô ta còn bị trọng thương, Đường Ân Nhã nghĩ đến đây, cảm thấy mọi việc đều không thuận lợi. Trước kia nếu cô ta gặp nguy hiểm có thể trốn vào không gian, nếu khát thì uống nước suối có thể trị bách bệnh trong không gian, nếu đói bụng thì trước tận thế cô ta đã bán của cải lấy tiền mặt mua đồ, muốn ăn cái gì đều có, người khác không có hoa quả cô ta có thể trồng trong không gian. Hiện tại tất cả đều bị hủy. Thời gian dần qua Đường Ân Nhã bắt đầu không bình tĩnh được, thậm chí vòng tay bị đứt của cô ta cũng bị Hải Ninh đoạt đi, nghĩ đến những thứ này, Đường Ân Nhã liền nhịn không được kêu ra tiếng:

“Mày rốt cuộc muốn mang bọn tao đi nơi đâu! Dương Bách Hợp, mày nói đi, lúc trước mày vụng trộm lái xe của bọn tao đi, mày hại chết ông Chu và bà Vương, mày hại chết bọn người tiểu Quách, mày thậm chí hại chết Lưu Tuyết, mày bây giờ còn muốn làm gì, lẽ nào trong đội bọn tao có người có lỗi với mày?”

Tối hôm qua không nhìn thấy Lưu Tuyết cùng vợ chồng họ Chu, Bách Hợp đoán bọn họ đã chết rồi, lúc này nghe Đường Ân Nhã tự mình nói ra, Bách Hợp cũng không ngạc nhiên lắm.

Trong nguyên tác những người này cũng không thích Bách Hợp lắm, thậm chí còn bài xích và chán ghét cô. Tình cảm giữa mọi người không sâu, nếu không ngày đó cô bị Đường Ân Nhã tát oan cũng không đến mức không có người vì cô đứng ra nói chuyện. Hơn nữa ngày đó cũng không phải cô lái xe bỏ đi, cô cũng là người bị hại, bị Hải Ninh làm cho bất tỉnh mang về, Bách Hợp đối với sự lên án của Đường Ân Nhã cũng không cảm thấy chột dạ áy náy chút nào, vì thế cũng không lên tiếng.

Có điều bộ dạng không thèm để ý của cô lại thắp lên ngọn lửa giận giữ trong lòng Lưu Hạo, hắn vốn là người đơn giản, nếu không thì trong nguyên tác sau khi nghe lời của Đường Ân Nhã cũng không dễ dàng đứng về phía bọn họ, cho rằng Dương Bách Hợp là người phụ nữ có lòng dạ ác độc. Nguyên chủ quả thật có chút tâm cơ, nhưng chưa thể bị tính là ác độc, hơn nữa cho dù cô có chút tâm tư nhỏ, nhưng trong tận thế cô không có thực lực, tất cả tâm tư chỉ vì được sống mà thôi, tâm cơ nhiều nhất cũng chỉ là lợi dụng sự yêu thích của Lưu Hạo để được đứng trong đội ngũ, lại muốn ở cạnh Trầm Ngạo Trì, nhưng Đường Ân Nhã lại thực sự muốn trừ khử cô ấy.

Sau này những việc Bách Hợp làm cũng chỉ để phản kích, có điêu phản kích không thành công, nhưng Lưu Hạo lại không tin tưởng người phụ nữ mình thích ngược lại một lòng cho rằng cô ấy là người độc ác, cuối cùng gọi Dương Bách Hợp là ‘con sâu làm rầu nồi canh’ rồi đuổi khỏi đội ngũ, khiến cô rơi vào tay lũ ác quỷ.

Lúc này Lưu Hạo nghe Đường Ân Nhã nhắc lại chuyện ban đầu, nhớ tới bọn người tiểu Tuyết, Chu gia gia, mắt hắn trong phút chốc đỏ hồng, lại nhìn bộ dáng không thèm nói của Bách Hợp thì càng tức giận:

“Dương Bách Hợp, lúc đầu tôi không nên cứu cô! Cô muốn rời khỏi đội ngũ có thể nói với tôi một tiếng, tại sao lại muốn cướp xe? Cô có biết ông Chu đã ở bên cạnh từ lúc tôi nhỏ, tuổi của ông cũng không nhỏ, lặn lội đường xa như vậy cuối cùng lại chết trong miệng zombie? Chúng tôi không có xe, tiểu Tuyết cũng chết trong miệng zombie.”

“Hôm qua bọn người chú Tôn cũng chết rồi.” Đường Phi Phi ngồi bên cạnh Lưu Hạo cũng không nhịn được chêm thêm một câu. Lưu Hạo chảy xuống hai hàng nước mắt nước mắt, hai tay hắn bị khóa, không lau nước mắt được, hắn trừng mắt nhìn Bách Hợp, gân xanh trên trán giật giật.

Lưu Hạo vốn không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng lúc này Đường Ân Nhã nhắc lại gợi vết thương lòng của hắn: “Tôi chỉ có Tiểu Tuyết là người thân, lúc trước là tôi mắt mù mới thích người phụ nữ có lòng dạ rắn rết như cô, hừ”

‘ Két két…’âm thanh dừng xe vang lên, Hải Ninh vốn không lên tiếng lúc này nghe Lưu Hạo nói từng thích Bách Hợp, trong phút chốc liền dừng xe lại, sắc mặt có chút nghiêm túc quay đầu nhìn chằm chằm Bách Hợp. Bách Hợp vốn bị Lưu Hạo chọc giận, đặt biệt là lúc nghe hắn nói cô lòng dạ rắn rết, buồn bực trong lòng khiến cô biểu tình khó coi, Hải Ninh lúc này lại nhìn cô chằm chằm kiến cô sợ đến nổi da gà, nhưng trong lòng lại nổi lên ngọn lửa vô danh. Cuối cùng không nhịn được nữa, đem dây an toàn của mình tháo ra, đến trước mặt Đườn ng Nhã nói: “Nói đến chuyện lúc trước, tôi nghĩ tới lúc cô nói tôi bắt nạt con cô đã tát tôi một cái”

Lúc trước cô không có năng lực phản kháng phải đem cục tức đó nuốt xuống, bây giờ Đường Ân Nhã bị trọng thương, lại không có không gian, hai tay bị trói không có năng lực phản kháng, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên, lúc cô chuẩn bị ra tay, bàn tay sạch sẽ trắng nõn của Hải Ninh bắt lấy tay của cô, lúc Bách Hợp nhíu mày nhìn anh, anh mỉm cười ôn hòa: “Không cần dùng tay, lấy cái này.”

Anh lấy ra một bộ còng tay, đưa tới tay Bách Hợp. Nếu dùng cái này đánh Đường Ân Nhã, sử dụng lực hơi lớn hơn một chút, có thể đánh cho Đường Ân Nhã rơi cả răng, Bách Hợp nhận lấy còng tay, lúc Đường Ân Nhã trợn mắt nhìn cô, không chút nghĩ ngợi cầm còng tay hướng trên mặt Đường Ân Nhã đánh: “Đây là trả lại cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.