Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 487: Q.13 - Chương 487: Nữ phụ vốn là nữ chính 15




Edit: Vũ Thiên

Beta: Sakura

“Người xấu” lúc Đường Phi Phi nhìn thấy cảnh này liền mở miệng khóc thật to. Đường Ân Nhã cố nén đau đớn, cỗ thân thể này của Bách Hợp cũng không phải dị năng giả cũng không luyện võ công, lực đạo cũng không lớn, lúc này trên thực tế đau đớn còn không bằng vết thương trên người Đường Ân Nhã, nhưng cái cảm giác nhục nhã bị người đánh lên mặt lại kiến Đường Ân Nhã không nhẫn nại được, cô ta gắt gao cắn môi, đem mí mắt rủ xuống xuống dưới, chặn đi suy nghĩ trong mắt. `

Tiếng khóc bén nhọn của Đường Phi Phi vang lên trong xe, Lưu Hạo chăm chú nhìn Bách Hợp. Hải Ninh cũng không quay đầu lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Phi Phi đang cố sức khóc qua gương chiếu hậu, lạnh nhạt hô một câu: “câm miệng”. Đứa trẻ lúc nãy còn khóc to sau khi nghe thấy câu nói của hải Ninh liền sợ run cả người, thút thít không dám khóc ra tiếng, trong đôi mắt to tràn ngận bất an cùng sợ hãi. Đường Ân Nhã khẽ cắn chặt răng, thân thể run lên nhè nhẹ. Bách Hợp nhìn thấy bộ dáng cô ta giận mà không dám nói, phảng phát như thấy được mình lúc trước, lúc này trong lòng Đường Ân Nhã nhất định không phục, nhưng cô vốn cũng không muốn buông tha Đường Ân Nhã, Hải Ninh đã sinh ra hứng thú với Đường Ân Nhã, chỉ sợ sẽ không để cô động thủ.

Như vậy cũng tốt, lúc trước Dương Bách Hợp rơi vào trong tay Hải Ninh, sống không bằng chết, cuối cùng gặp phải Đường Ân Nhã, chỉ sợ cũng không sống nổi, nếu không nguyên chủ không đến mức dùng linh hồn làm điều kiện trao đổi, những khổ sở mà nguyên chủ phải chịu, Bách Hợp sẽ để Đường Ân Nhã thử qua. Lúc này Hải Ninh có hứng thú với cô ta cũng tốt, đợi đến lúc cô ta trở thành đồ bỏ đi như Dương Bách Hợp mới là thời điểm cô hoàn thành nhiệm vụ.

Bách Hợp bình tĩnh ngồi trở lại trên vị trí, trong tay cô vẫn cầm cái còng đùng đánh Đường Ân Nhã, cô cũng không trả lại Hải Ninh, ngược lại cầm trong tay vuốt vuốt. Xe chạy nửa giờ, Trầm Ngạo Trì vốn ngủ say tại chỗ ngồi phía sau rốt cục đã tỉnh lại. Tối hôm qua hắn bị Hải Ninh làm cho ngất đi, không nghĩ tới lúc này đã tỉnh lại, lúc trước Bách Hợp đã từng bị thuốc đó làm ngất, ngủ gần hai ngày mới tỉnh, có thể thấy thân thể Trầm Ngạo Trì rất tốt. Hắn tỉnh lại liền cảnh giác nhìn bốn phía, phát hiện mình ở trên xe người khác, hai tay bị trói chặt. Trên người không thấy đau đớn, nhưng dựa vào trực giác mà hắn luyện võ có được, hắn cảm thấy trên người bị thương, trong mắt hiện lên vài phần ác liệt, nhưng hắn rất nhanh nhận rõ tình thế, cả người nhanh chóng tỉnh táo lại, yên tĩnh tựa ở chỗ ngồi phía sau không lên tiếng.

Nhìn cảnh vật hoang vu ngoài cửa sổ, Bách Hợp thò tay che miệng ngáp một cái, mặc dù chỉ là động tĩnh nhỏ nhưng như trước đưa tới sự chú ý của Hải Ninh bên cạnh vừa lái xe, vừa phân tâm quan sát Bách Hợp.

“Ngủ một chút không?” Không khí yên tĩnh trong xe có chút quỷ dị. Hải Ninh quay đầu nhìn Bách Hợp, nhìn thấy mắt cô thâm quầng nhẹ giọng hỏi một câu. Đêm qua giằng co lâu như vậy, Bách Hợp lại là người bình thường, chịu đựng thời gian dài như vậy cũng có chút không chống đỡ nổi, nhưng cô luôn cố nén. Sau khi tiến vào nhiệm vụ bất kể là hoàn cảnh chung quanh hay là người trong xe, cô đều không tin, kể cả Hải Ninh lúc này thoạt nhìn quan tâm đến cô, Bách Hợp cũng không hoàn toàn tin tưởng anh, luôn có vài phần phòng bị anh, trên xe lại có bọn người Đường Ân Nhã, bởi vậy cho dù cô cực kì buồn ngủ, nhưng vẫn như trước một đôi mắt mở to nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Hải Ninh đột nhiên mở miệng hỏi, Bách Hợp mới quay đầu lại, có chút giật mình nhìn Hải Ninh.

“Dựa vào tôi ngủ một lát.” Hải Ninh hướng cô mỉm cười, vẻ mặt thiện ý, không có kính che đôi mắt phượng dài và nhỏ lộ ra ánh mắt chân thành tha thiết. Bách Hợp do dự một chút, vốn là muốn cự tuyệt, nhưng chưa tới một phút con mắt nguy hiểm của Hải Ninh híp lên, tuy trên mặt vẫn mang ý cười, nhưng lúc này vốn nên khiến người khác như tắm gió xuân, lại để cho người ta sau lưng phát lạnh, người này hỉ nộ vô thường, Bách Hợp thức thời nhẹ gật đầu.

Dù sao bọn người Đường Ân Nhã đã rơi vào tay Hải Ninh, Hải Ninh tên biến thái này dựa vào một mình anh ta, thậm chí không sở hữu dị năng không có võ công cao cường cũng có thể một mẻ hốt gọn đám người Đường Ân Nhã. Thấy thủ đoạn của anh ta lúc này mấy cái dị năng giả gần như đã bị phế, Bách Hợp cũng không sợ Đường Ân Nhã sẽ thừa cơ giở trò với cô, về phần Hải Ninh nếu như muốn ra tay với cô, vốn không cần thừa dịp cô ngủ say, bởi vậy cô nghĩ một chút, điều chỉnh tư thế ngồi, dần dần nhắm mắt lại.

Cô ngủ rất nhanh, không hề dựa vào Hải Ninh, ngược lại trong tư thế lộ ra vài phần phòng bị, Hải Ninh vốn mang theo gương mặt cười ôn hòa nhìn cô, sau khi cô ngủ mặt liền lạnh xuống, nhìn cô ngồi trong ghế nhỏ hẹp, Hải Ninh không chút do dự thay cô đem cái ghế buông xuống, cũng thay cô cởi dây an toàn, kéo cô vào trong ngực của mình.

Lưu Hạo ngồi phía sau giận mà không dám nói gì, bị đẩy vào tại trong góc, vốn dáng người hắn khôi ngô, chỗ ngồi phía sau không nhiều lắm còn lách vào ba người lớn một đứa bé, lúc này Hải Ninh còn điều chỉnh chỗ ngồi phía sau, chật đến nỗi hắn không có chỗ ngồi, ngược lại đằng trước Bách Hợp ngủ đến thoải mái, Lưu Hạo hai tay bị bắt chéo sau lưng, lại bị ép vào đến nỗi không chen chân được.

Không giống Lưu Hạo đau khổ, Bách Hợp lần này ngủ cực kì ngon, hình như đã lâu rồi cô không ngủ ngon như vậy, vây quanh chóp mũi không phải là mùi hôi thối và máu tanh của zombie mà là hương hoa thơm ngát. Cô tỉnh lại lúc mặt trời đã ngả về tây, ánh mặt trời chiếu vào trong xe, trên người đắp một chiếc áo khoác đem mặt cô bị che khuất hơn phân nửa, để cô không cảm nhận được sức nóng của ánh mặt trời, có thể ngủ thoải mái dễ chịu. Đầu cô gối lên một lồng ngực ấm áp, vị trí thoải mái đến nỗi cô có chút không muốn ngồi dậy.

Một đôi tay giữ lấy lưng cô, như để phòng ngừa cô bị tụt xuống, lúc Bách Hợp vừa mở mắt, chủ nhân của cánh tay kia cũng cảm nhận được biến hóa, âm thanh có chút buồn ngủ vang lên: “Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói của Hải Ninh mang chút buồn ngủ, không giống bình thường nhẹ nhàng thanh nhã. Bách Hợp ngửa đầu nhìn anh liền thấy anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, trong mắt mang theo những tơ máu, rõ ràng vừa rồi anh cũng ngủ, thần sắc lộ ra vài phần lười biếng, nhưng anh rất nhanh liền thanh tỉnh lại, gần như chỉ trong nháy mắt đã hồi phục trạng thái tỉnh táo.

Lúc thấy Bách Hợp nhìn mình chăm chú, anh liền hướng cô nở một nụ cười vô cùng đẹp, Bách Hợp vô ý thức cũng mỉm cười đáp lại. Đợi phục hồi tinh thần cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Hải Ninh cũng không buông cô ra, ngược lại một tay ôm cô, một tay sửa tóc cô: “Phu nhân của anh ngủ có ngon không?”

Xe vẫn đang chạy mà hai tay anh ta lại không đặt trên vô lăng, hơn nữa trên xe cũng không truyền đến âm thanh, Bách Hợp khóe miệng co quắp: “Xe chạy như thế nào?”

Trên mặt Hải Ninh hiện lên nụ cười sáng lạn, anh nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía xa nói: “Có một số việc, cuối cùng vẫn cần người làm”. Thần sắc của anh lạnh nhạt, anh mắt nhìn ra xa, gió ấm thổi từ cửa sổ xe vào, tóc của anh bay nhẹ, lúc này phảng phất cả khuôn mặt anh đều giãn ra, nhưng Bách Hợp lại không chú ý tới bộ dáng tuấn tú đó, ngược lại cô ngồi dậy nhìn theo tầm mắt của anh ra ngoài cửa sổ. Bọn người Đường Ân Nhã đeo còng tay như trước, trên người họ chẳng biết lúc nào bị ai đó dùng dây thừng buộc lên, lúc này đang liều mạng kéo xe tiến lên phía trước, bước chân như bọc chì. Lúc này vừa hay vào tháng 3 thời tiết không được tính là oi bức, nhưng mỗi người bọn họ lại giống như vừa được vớt từ dưới hồ lên, toàn thân ướt sũng mồ hôi.

“…” Trong đầu Bách Hợp phảng phất thấy trong lịch sử từng học qua, hoàng đế Dương Quảng nhà Tùy lúc du lịch triệu tập dân chúng kéo thuyền, cô cảm giác được mình hoàn toàn không còn gì để nói. Hiện giờ bọn người Lưu Hạo phảng phất như một con la đang kéo, da thịt trên cánh tay Lưu Hạo như muốn nổ tung ra, ngược lại hắn còn đỡ nhiều, lúc này trong ba người Đường Ân Nhã chật vật nhất, cho dù không nhìn được mặt của cô ta, Bách Hợp cũng có thể tưởng tượng được thần sắc trên mặt cô ta đặc sắc đến mức nào.

Nhìn bóng lưng là biết mấy người kia mệt đến sắp không chịu nổi rồi, nhưng lại không dám ngừng kéo. Cho nên đắc tội với ai cũng được, tuyệt đối không được đắc tội với Hải Ninh.

Đến lúc trời sắp tối bọn người Đường Ân Nhã phát hiện đằng trước có một trạm xăng dầu cỡ nhỏ, mới dừng lại. Lúc Hải Ninh xuống xe, mấy người Đường Ân Nhã cũng đã xụi lơ trên mặt đất. Nhìn thấy Bách Hợp đi cùng Hải Ninh xuống xe, trong mắt Đường Ân Nhã không che dấu được vẻ oán hận. Lúc này mặt cô ta đỏ lên như gan heo, tóc rối tung, hầu như hoàn toàn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, miệng thở hổn hển, như con bò mệt đến không thở nổi, hung dữ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Lúc này cô ta không còn dáng vẻ yêu mị như trước, chỉ còn lại một thân chật vật, tóc dán lên mặt, trên cổ bởi vì vừa dùng sức mà nổi gân xanh, hai tay mỏi như sắp gãy, sắc mặt xanh trắng.

Đường Phi Phi ngồi sau xe co lại thành một đoàn nhìn thấy Hải Ninh cùng Bách Hợp đều xuống xe, nó mới dám mở cửa xe. Bởi vì nó tuổi còn nhỏ, cho nên may không bị Hải Ninh đuổi xuống kéo xe, chỉ là lúc nhìn thấy bộ dáng của mẹ nó, Đường Phi Phi ôm Đường Ân Nhã khóc lên, nhưng lại e ngại Hải Ninh, không dám khóc ra thành tiếng.

“Dương Bách Hợp, lúc trước đoàn xe tốt xấu gì cũng từng cứu cô, coi như ngày đó tôi hiểu lầm cô bắt nạt con của tôi, từng không khách khí với cô, nhưng bọn Lưu Hạo là vô tội, Ngạo Trì còn từng giúp cô, cho dù cô hận tôi, cũng nên nhằm vào một mình tôi, con của tôi cùng bọn Lưu Hạo là vô tội, cô không thể buông tha bọn họ sao?” Hải Ninh đi vài bước về phía trước, lúc Bách Hợp xuống xe Đường Ân Nhã đột nhiên hạ thấp âm thanh nói: “Ai làm người đó chịu, cô không thích tôi, thả bọn Lưu Hạo ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.