Tô Phi âm thầm thề trong lòng, cô nhất định phải tán đổ Hạ Bạch rồi sau đó đá bay anh ta! Cô cũng không tin, dựa vào bản thân mình không giống phụ nữ thời đại này, sẽ không hấp dẫn được ánh mắt Bách Hợp!
Tô Phi nghĩ thế thì không khỏi tự tin nở nụ cười.
Lúc Bách Hợp cúi đầu thì nhìn thấy được bộ dáng cổ quái của cô ta, trong lòng cười lạnh hai tiếng, lôi kéo Tô Ngọc đi dạo trong vườn, nghe cô bé luyên thuyên nói trong nhà Tô Phi làm sao làm sao thì cảm thấy đầu lớn như cái đấu, cô đã làm nhiều nhiệm vụ rồi, cũng không có bạn bè gì, chính mình lại cũng không phải là người nói nhiều, hơn nữa cũng có nhiều kinh nghiệm trong khi làm nhiệm vụ cho nên thật sự Bách Hợp không tìm ra cảm giác đồng điệu với cô bé ngây thơ như Tô Ngọc, bởi vậy ngồi cùng cô bé một lát rồi dẫn về phòng khách.
Có lẽ ba Hạ cùng gia chủ nhà họ Tô đã nói chuyện phiếm xong, Tô Phi cúi thấp đầu ra vẻ bị thiệt thò đứng sau lưng ba Tô, lúc Bách Hợp khẽ nhìn cô ta ngẫu nhiên thấy được trên mặt Tô Phi hiện lên không cam lòng cùng với oán hận. Đi theo ba Hạ tiễn người nhà họ Tô về, lúc ba Hạ xoay đầu lại, nhìn xem Bách Hợp giống như cười mà không phải cười:
“Con làm cho cô bé nhà họ Tô khóc?”
“Cô ta cáo trạng?” Bách Hợp nghe thấy ba Hạ nói thì lông mày không khỏi nhíu lại, ba Hạ liền nói: “Quả thật có chút không phóng khoáng, khó trèo lên nơi thanh nhã.”
Nói xong thì ba Hạ dừng một chút, thò tay vỗ vào bả vai Bách Hợp: “Cho dù không thích cũng phải nể mặt một tí, Tô Ngọc có thiên phú hơn người, trong hành tinh này có ít người có thiên phú như cô bé đó, tiếc là xuất thân kém chút ít, nếu như con thật sự không thích thì cũng phải chứng minh cho cha thấy con có tư cách gì không thích nó.”
Bách Hợp biết rõ ý tứ của ba Hạ, thực lực của cô không có đạt tới giai đoạn nhất định thì sẽ không có tư cách chọn lựa chuyện chung thân đại sự của chính mình, bản thân mình đã hưởng dụng tài nguyên nhà họ Hạ, cho tới bây giờ Bách Hợp chưa từng nghĩ qua đây là thiên kinh địa nghĩa, nhà họ Hạ thiếu nợ mình cả. Đã nhận được một thứ gì đó, tất nhiên phải mất đi một ít, muốn tự chủ hôn nhân thì phải dùng cố gắng để trao đổi, cho nên Bách Hợp vẫn vô cùng đồng ý, bởi vậy cô nhẹ gật đầu. Cũng không có nói nhiều, ba Hạ thấy cô như thế liền nở nụ cười, dặn dò cô hãy chăm chỉ tu luyện xong rồi vội vã lại ra khỏi nhà với Hạ phu nhân.
Nhoáng cái nửa năm trôi qua, chương trình học của một kỳ học cũng sắp hoàn tất rồi, lúc này đây trong trường học tổ chức chuẩn bị đến một tiểu tinh cầu để thí luyện, dùng khảo nghiệm trình độ thực lực chân chính của các học sinh, Bách Hợp cũng ghi danh tham gia, bởi vì địa điểm thí nghiệm có trí thông minh nhân tạo, bởi vì quá mức nguy hiểm, cho nên trước kia Bách Hợp cũng không có ý một mình đến đó thu hồi nó , dù sao y theo thế lực nhà họ Hạ thì cô đi lấy cũng không phải là không được, nhưng dựa vào thế lực gia tộc để có được đồ đạc, có lẽ sẽ bị coi như là đồ vật của nhà họ Hạ mà không phải thuộc về cô .
Tác dụng của trí thông minh nhân tạo này cũng không nhỏ, hiện giờ Bách Hợp cũng không phải kẻ nắm quyền chính thức tại nhà họ Hạ, cho nên cô cũng không định đem vật này chắp tay nhường, vừa vặn có thể mượn cơ hội thí luyện lần này, cô có thể dựa vào thực lực của mình để lấy nó, đến lúc đó cho dù không thể dấu giếm nổi trí thông minh nhân tạo này thì có lẽ nhà họ Hạ cũng không thể nói được gì.
Bởi vì chuyến lộ trình này xa xôi, hơn nữa lại hơi nguy hiểm nên lúc Bách Hợp đi ra ngoài chỉ chào hỏi qua ba Hạ. Tại trong lúc thí luyện, cô rất thuận lợi lấy được trí thông minh nhân tạo, cũng lợi dụng 3 tháng này học xong hai động tác mới của Tinh Thần Luyện Thể Thuật, lần nữa trở lại nhà họ Hạ thì dị năng tinh thần lực của cô dừng lại ở cấp 4 đỉnh, thế nhưng mà thể thuật lại đã đạt đến cấp 3 sơ kỳ.
“Chúc mừng thiếu gia trở về.” A Tam làm hết phận sự quản gia bưng một cái khay, bên trên chuẩn bị một chiếc khăn sạch sẽ, Bách Hợp tiếp nhận khăn lau tay, một chuyến đi ra ngoài lấy được trí thông minh nhân tạo lúc này hóa thành một cái đồng hồ quấn ở cổ tay của cô, yên tĩnh không có phát ra âm thanh nào.
“Trong nhà không có chuyện gì quan trọng chứ?” Bách Hợp hỏi một câu, gương mặt A Tam không biểu tình nghe nói như thế thì lộ ra vẻ khó xử: ” Tam tiểu thư nhà họ Tô đã gọi 17 cuộc điện thoại, mời thiếu gia hỗ trợ chỉ điểm tinh thần lực của cô, cũng từng 9 lần đến đây, hi vọng khi nào thiếu gia trở về thì liên lạc lại.”
Tam tiểu thư nhà họ Tô chính là Tô Phi xuyên không tới, Bách Hợp đi ra ngoài ba tháng, cô ta gọi đến 17 cuộc điện thoại tới, cái này xem như gộp lại từ lúc xuyên cho đến giữa vở kịch để tiếp cận Hạ Bạch, Bách Hợp nghe nói như thế, ngẩn ngơ, rồi lại nở nụ cười lạnh:
“Mặc kệ cô ta, cũng không cần phải nói cho cô ta biết tôi đã trở lại, về sau nếu như Tô Tam tiểu thư lại gọi điện thoại tới, cứ trực tiếp thông báo cho gia chủ nhà họ Tô, để cho ông ta dạy dỗ lại con gái cho tốt.” Bách Hợp đối đãi Tô Phi cũng không có ý thương hương tiếc ngọc, phân phó A Tam thấy hắn nhớ kỹ vào chương trình rồi mới trở về phòng.
Đồ vật trên cổ tay hình dạng như chiếc đồng hồ đột nhiên biến thành một luồng ánh sáng. Quá trình đạt được vật này cũng không rắc rối lắm, có lẽ là do tình tiết ban đầu trong tiểu thuyết này thuộc về Hạ Bạch, cho nên khi Bách Hợp đến tinh cầu bỏ đi kia thì dễ dàng tìm thấy nó.
Vật này đã có trí não thông minh nhân tạo sử dụng dễ dàng hơn mình thiết lập trí não mới nhiều, sau này nó phát triển đến mức gần như toàn bộ mạng lưới Star đều do nó sử dụng, không khỏi khống chế của nó, dùng một câu thông tục mà nói mà nói, xưng bá toàn bộ mạng lưới Star, đạt được tất cả tư liệu trên mạng Star thật là chuyện dễ dàng. Trong nội dung câu chuyện khi Tô Phi đạt được trí não thì cô ta làm mọi việc đều rất thuận lợi! Mà tại thế kỷ mới này, mạng lưới đã bao gần như tất cả tinh cầu, Tô Phi đã có được trí não này, cuối cùng mới có thể thành công.
“Chủ nhân, có người đã khóa hình ảnh bài tập Tinh Thần Luyện Thể Thuật của chủ nhân trên Star, muốn xóa bỏ không?” Trí thông minh nhân tạo phát ra một tiếng cảnh báo, bắt chước giọng nói của đứa trẻ mười mấy tuổi hỏi.
Bách Hợp nghĩ nghĩ, tuy nói cô luyện tập Luyện Thể Thuật không phải bí mật gì, nhưng cảm giác bị người vây xem khiến cô vô cùng khó chịu, bởi vậy cô nhẹ gật đầu: “Xóa bỏ, tôi còn muốn lại lên mạng luyện tập trong chốc lát, em giúp tôi.”
Trong 36 động tác thì hiện nay Bách Hợp đã học xong 29 động tác, chỉ còn 7 động tác cuối cùng chưa học, sau khi thí luyện trở về thì trường học cho cô nghỉ hai tháng, cô định trong thời gian này đem học xong toàn bộ động tác Luyện Thể Thuật, sau này chỉ cần chiếu vào luyện tập là được, tinh thần lực cũng không buông, Bách Hợp tin tưởng thực lực của mình rất nhanh có thể tiến bộ lên rất nhiều.
Phương pháp học tập Luyện Thể Thuật cũng không khác trước, tương đương với cô đang dùng đau đớn bắt buộc chính mình nhớ kỹ cái loại cảm giác này, lúc nào hơi có chút sai lầm sẽ bị Lôi Điện đánh, sau khi nếm qua đau khổ thì thân thể bản năng thì sẽ làm ra phản ứng chính xác nhất, hai tháng thời gian tiếp theo, gần như Bách Hợp ngâm mình ở trên mạng Star không hề out, lại tiếp tục học xong 3 động tác.
Động tác Luyện Thể Thuật càng về sau càng khó khăn, luyện đến mức tận cùng về sau thân thể có thể co rút lại tự nhiên, gần giống như Cửu Dương Thần Công, nhưng bởi vì bộ công pháp này là một trong những công pháp tương lai được người mượn lực lượng thiên nhiên suy tính ra thích hợp nhất dành cho nhân loại, chỗ tốt lớn nhất là sau khi luyện xong có thể dẫn lực lượng tự nhiên để chính mình sử dụng, mà không giống như là Cửu Dương Thần Công luyện được nội lực phải tồn tại bên trong thân thể của mình.
Nói một cách khác càng luyện Luyện Thể thuật thì thân thể tương đương với cầu nối, có thể thông qua thân thể hấp dẫn lực lượng thiên nhiên. Mà Cửu Dương Thần Công luyện công lực thì tương đương với ngày thường mình tích lại nguồn lực, lúc muốn dùng thì rút nguồn lực ra từ trong thân thể đó để sử dụng. Nhưng nguồn lực ở bên trong thân thể của mình luôn có lúc hết tác dụng thế nhưng mà năng lượng thiên nhiên lại vô cùng, bởi vậy chỗ tốt của Luyện Thể Thuật là ở chỗ đó.
Bản năng phối hợp thân thể luyện tập Tinh Thần Thuật của Bách Hợp có thể nói càng lúc càng uy lực vô cùng, nhưng bất cập là chỗ này mọi người đều học tập Luyện Thể Thuật, nên lúc này công lực của Bách Hợp cũng không lộ ra ưu thế, bởi vậy cô cũng không dám buông lỏng, dù sao Tô Phi cũng là người biết rõ kịch tình, hơn nữa không hiểu sao cô lại hay gặp may, Bách Hợp cũng không muốn nhất thời chủ quan sau này bị báo ứng.
Ở trong nhà hai tháng, chỉ còn lại 4 cái động tác không có học tập được, cũng đến lúc phải đi học.
Do quản gia lái Xe Bay đến trường học, Bách Hợp vừa mới vừa xuống xe, thì đằng trước đã cómột cỗ Xe Bay ở cách đó không xa ngừng lại, cabin cửa mở ra, một bóng người mặc váy dài màu vàng nhạt quay đầu nhìn về bên này, sau khi nhìn thấy Bách Hợp thì người nọ không chút do dự chạy về phía Bách Hợp: “Anh Hạ!”
Đã gần nửa năm không thấy, cả người Tô Phi giống như là thoát thai hoán cốt, lúc trước hai đầu lông mày cô ta âm trầm đã quét sạch, trở nên tự tin mà lại mang theo quyến rũ, cô ta như chim sẻ nhỏ, nhảy đến trước mặt Bách Hợp ríu ra ríu rít nói:
“Anh Hạ, rất lâu rồi em không nhìn thấy anh, em rất nhớ anh.” trong mắt Tô Phi chợt lóe lên vẻ chán ghét nhưng lại cắn môi nói: “Em gọi điện đến nhà họ Hạ rất nhiều lần, thế nhưng mà A Tam nói anh vẫn chưa về, anh Hạ đi đây vậy, có mang quà về cho Phi nhi không?”
Nói đến chỗ này, Tô Phi ra vẻ thất lạc cúi đầu xuống rồi tự giễu nở nụ cười hai tiếng: “Chắc rằng anh Hạ sẽ không nhớ em, sao có thể mang quà về chứ? Có lẽ trong mắt anh chỉ có chị gái em thôi?”
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ bị thương, cười khổ hai tiếng, lại giống như cố gắng giữ vững tinh thần:
“Em là Tô Phi, hay đi theo chị gái Ngọc nhi đấy, anh cũng đừng quên mất em nha.” Cô ta nói xong thì thè lưỡi, bộ dạng cố gắng trấn định lại yếu ớt trong đó lộ ra vài tia kiên cường hoàn mỹ, nhưng Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.