Edit: Trinhhaivan
Beta: Sakura
Tô Phi biểu diễn cả buổi, định nói xong lời này cộng thêm ‘Vẻ mặt thất lạc’ rồi ly khai, ai ngờ cô ta đã nói nhiều như thế mà Bách Hợp vẫn trơ ra, khó trách mặc kệ là trong tiểu thuyết hay trong trường học mọi người nói đại thiếu gia nhà họ Hạ rất lãnh khốc.
Trong lòng Tô Phi khinh thường cười lạnh một tiếng, nếu như không phải có nhà họ Hạ quyền thế, trừ đẹp trai ra thì Hạ Bạch lại có cái gì tốt để cao ngạo? Hắn cũng chỉ là kẻ khốn nạn không biết trời cao đất rộng mà thôi. Nếu như không phải vì trút giận thay nguyên chủ thì cô không muốn nói chuyện với loại đàn ông ngu xuẩn này, bây giờ lại hờ hững cô, sau này một ngày nào đó, cô muốn cho Hạ Bạch quỳ ở trước mặt cô xin được cô yêu!
Nghĩ xong thì trong lòng Tô Phi mới thoải mái một tí, lại dịu dàng nói: “Em đi trước, tạm biệt anh Hạ.”Tô Phi trước khi xuyên qua toàn nên mạng tìm hiểu cách truy đàn ông như thế nào nhưng không có cơ hội thực tế mà thôi, hiện tại đã xuyên vào quyển sách mà cô nắm rõ tình huống nên lá gan của cô lớn hơn trước rất nhiều, lúc này nhớ tới cách chỉ dạy nói đàn ông là thứ đê tiện, cần lạt mền buột chặt nên Tô Phi không chút do dự liền xoay người rời đi.
Bởi vì cô ta biết rõ càng tốt với hắn thì hắn sẽ càng không quý trọng, chỉ có như gần như xa mới có thể dẫn được sự chú ý của hắn, phương pháp tốt nhất chính là cô ở bên người Bách Hợp, để cho cô thói quen với sự hiện hữu của mình, đến lúc đó sẽ không ngại mình ở cùng với người đàn ông khác, như vậy cho dù là người đàn ông lãnh đạm thì cũng khó tránh khỏi ghen tỵ cùng với không cam lòng , trong lòng Tô Phi đắc ý nghĩ. Không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã thấy đến Bách Hợp cũng không quay đầu lại xoay người đi đến cổng trường thì tức giận đến nghiến răng .
Lúc này trong lòng Bách Hợp cũng có chút ít im lặng, cô đã làm nhiệm vụ nhiều lần như vậy đã từng có tâm nguyện nguyên chủ là muốn được yêu đấy, Tô Phi cứ tưởng che dấu được nhưng Bách Hợp cũng có thể nhìn ra được. Vừa nghĩ tới Tô Phi còn chưa tắt cái ý nghĩ muốn mình quỳ gối dưới váy cô ta, Bách Hợp không biết nên khóc hay cười.
Thời gian của cô vô cùng quý giá, muốn đạt được nhà họ Hạ và thành gia chủ thì nhất định cô phải có thể thuật hoặc tinh thần đạt tới cấp 8, muốn hoàn thành tâm nguyện đầu tiên làm cho Ha gia bình an của Hạ Bạch, cô thật sự không có sức lực suy nghĩ đến Tô Phi. Bởi vậy mới không thèm để ý Tô Phi.
Liên tiếp hai tháng trôi qua, Tô Phi sẽ thường đợi ở chỗ xe Bay của Bách Hợp hay hạ xuống, vì muốn nói với cô mấy câu, sau đó lại không chút nào lưu luyến ly khai, Bách Hợp cũng không có bị cô ta ảnh hưởng. Hơn nữa trong hai tháng này lại học xong thêm 2 động tác thể thuật, còn lại 2 động tác cuối cùng quá khó khăn, cô còn không làm được, càng đừng đề cập làm được đến tình trạng tiêu chuẩn hoàn mỹ, mỗi ngày Bách Hợp ngoại trừ thời gian cố định tu luyện tinh thần lực, còn lại thời gian toàn bộ dùng để tu Luyện Thể Thuật, tuy nói bởi vì tu luyện tinh thần lực cho dù cô không ngủ cả đêm thì cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi, mặc cho ai Lôi Điện đánh cả buổi tối thì tuyệt đối tâm tình cũng sẽ không vui
Sáng sớm vừa hạ xe bay xuống đã bị Tô Phi ngăn ở cửa trường học, Bách Hợp không bình tĩnh mà nhíu mày :
“Nhường đường.” Cô định trực tiếp vượt qua Tô Phi, nhưng Tô Phi lại thò tay ra ngăn cản cô.
Không muốn có liên quan gì tới Tô Phi. Bách Hợp đứng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Phi : “Tránh ra.”
“Không cho!” Tô Phi cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân, sau một lúc nhìn Bách Hợp thì chỉ thấy gương mặt lạnh lùng và con ngươi không hề có độ ấm của Bách Hợp. Tuy nói ngay từ đầu Tô Phi không hề thích Bách Hợp, thế nhưng mà mắt thấy mình giả vờ theo đuổi cô hai tháng, cô ta hao hết tâm tư mà Bách Hợp vẫn lãnh đạm như vậy, cho nên Tô Phi khó tránh khỏi cảm giác có chút không cam lòng: “Anh Hạ! Rốt cục em có gì không đúng, sao anh lại lãnh đạm với em như vậy?”
Cô nói đến chỗ này, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước đến: “Em có cái gì sai? Khiến anh không thèm nhìn em?”
“Cô đứng trước mặt tôi đã là sai.” Trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ không kiên nhẫn, có chút mỉa mai nhìn xem Tô Phi giở trò: “Tôi nói lại lần nữa xem, hiện tại xin mời cô tránh ra.”
Trong mắt Tô Phi hiện lên một tia không cam lòng cùng với tức giận, lại lập tức bị cô nhịn xuống dưới, cô giật giật khóe miệng, trong lúc đó vẫy vẫy tay người máy của mình: “Mang đồ đạc của tôi đến đây.”
Lúc Bách Hợp định nghiêng người rời đi thì người máy kia ôm theo một cái hộp cổ quái đi tới, hình dạng giống như hộp cơm trên địa cầu, Bách Hợp không biết nên khóc hay cười nhìn xem Tô Phi nhấc cái đồ kia lên:
“Anh Hạ, em làm mấy đồ ăn hay lắm, anh nếm thử đi, anh chưa từng ăn qua đâu, đây đồ ăn của các cư dân Địa Cầu từ mấy trăm năm trước, gần đây em đang theo giáo sư học khảo cổ, nấu theo phương thức cổ truyền.” Tô Phi nói xong thì cũng đi luôn, bởi vì cô biết rõ tự mình nói còn không bằng lại để cho Bách Hợp ăn thử, trước kia ở địa cầu cô sống một mình nên cũng biết nấu mấy món ăn đơn giản, nếu là ở mấy trăm năm trước thì tay nghề này của cô không coi vào đâu, thế nhưng mà tại mấy trăm năm sau, đại đa số người tương lai đều chỉ biết ăn đồ dinh dưỡng cân đối do người máy chiếu vào sách dạy nấu ăn nấu ra, tinh xảo như thiếu mùi vị con người.
Tô Phi đi tới star thì phát hiện ở đây cái gì cũng đều tốt, khoa học kỹ thuật phát đạt, có thể tu luyện, tuổi thọ con người cũng dài hơn, nhưng đối với một người tham ăn như Tô Phi thì không thể nào chịu được. Gần đây cô nấu mấy món ăn Trung hoa của địa cầu, những thứ này cũng sớm đã thất truyền tại mấy trăm năm lịch sử, rất nhiều cái trong thư viện đều không có ghi lại, nhưng cô là một người địa cầu, rất nhiều đồ đạc đều ghi tạc trong đầu rồi, bởi vậy chính mình thử xào nấu thịt, cùng với thịt kho tàu các loại…, tuy nhiên tay nghề không được tốt lắm, nhưng không biết có phải do người nơi này chưa từng thấy qua phương pháp nấu đồ ăn như thế nên khiến mỗi người đều tranh giành đồ ăn, gần đây cô lại nổi danh ở nhà họ Tô, không chỉ đồ ăn cô nấu được mọi người hoan nghênh, mà ngay cả khi cô thử làm một ít bánh bích quy, cũng làm cho người có ấn tượng khác với cô.
Dù thân thể của mình thiên phú không bằng Tô Ngọc, nhưng Tô Phi tin tưởng, có một ngày cô sẽ dẫm nát tất cả mọi người, trở thành đối tượng để cho mọi người kính ngưỡng.
Bách Hợp có chút im lặng nhìn hộp cơm bị thả ở trước mặt mình, đối với những người khác mà nói là bảo bối, đối với Bách Hợp mà nói cô muốn ăn lúc nào mình cũng có thể làm, theo nội dung câu chuyện Hạ Bạch bị đồ ăn bắt làm tù binh nhưng không có tác dụng gì với Bách Hợp, thậm chí tay nghề Tô Phi còn không bằng mình, cũng bởi vì trước kia đồ ăn Địa Cầu chưa bao giờ xuất hiện nên mới trở lên đặc biệt mà thôi. Bách Hợp nhìn cũng không nhìn đồ vật dưới mặt đất cứ thế bước vào trường học, Tô Phi đi giống như vô cùng tiêu sái lúc này đang trốn ở phía xa nhìn về phía bên này, nhìn thấy đồ ăn do mình làm gần đây được hoan nghênh bị người vắng vẻ, cô hận đến cắn chặt răng, trong lòng âm thầm thề phải tán đổ Bách Hợp!
Ở trường học cả ngày, Bách Hợp gần như đều ngâm mình ở trên mạng Star, mà hành vi luyện tập của cô để tránh cho người có ý muốn nhìn, cô phân phó trí thông minh nhân tạo làm biến mất quá trình luyện tập này của mình, cả ngày vẫn không thể nào học xong hai động tác còn lại, làm cho Bách Hợp vô cùng tâm phiền ý loạn, nhất là lúc trở lại nhà họ Hạ, cô nhìn thấy hai chị em Tô Ngọc xuất hiện thì sắc mặt càng lãnh đạm rất nhiều.
“Trở về rồi à, đang chờ con ăn cơm đây này.” Hôm nay ông bà Hạ cũng ở trong nhà, lúc này đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với Tô Ngọc, người máy quản gia đang bưng một mâm hoa quả được cắt ra, thấy Bách Hợp trở về thì mẹ Hạ yêu thương nhìn cô rồi vẫy vẫy tay: “Con nhìn xem ai đến rồi?”
Hai chị em nhà họ Tô tới chơi, không biết có phải có quan hệ tới Tô Phi xuyên việt tới hay không, một năm này Tô Ngọc thiên tư xuất chúng tinh thần dị năng tiến bộ cũng không lớn, còn dừng lại ở cấp 3 trung kỳ, ánh mắt nhìn Bách Hợp mang theo vài phần ngượng ngùng cùng kích động lại ẩn ẩn có chút tủi thân, Bách Hợp lễ phép gật đầu đối với cô ấy, sau khi chào hỏi xong thì liền quay đầu lên lầu trở về phòng của mình.
Quan hệ trong nhà họ Hạ cũng không giống gia đình bình thường, ngày thường ăn cơm đều tất cả đều do người máy đưa vào phòng, ba Hạ phải chưởng quản lấy nhà họ Hạ nên rất bận, rất ít khi ở cùng với Hạ Bạch, có thể hôm nay lại khó được thời gian muốn cùng người một nhà ăn cơm, hiển nhiên hai vợ chồng không quá quen loại cuộc sống này, lúc người máy quản gia A Tam gọi Bách Hợp xuống lầu thì dưới lầu dọn xong vài đồ ăn có mùi hương tỏa ra, khác với đồ ăn ngày thường người máy chế biến, nếu luận về trang trí thì đồ ăn của Tô Phi còn kém xa.
“Hôm nay Ngọc nhi đặc biệt mang theo em gái tới làm cơm, nghe nói vô cùng ngon, A Bạch nếm thử đi.” Hạ phu nhân nhìn con trai, đến tên Tô Phi đều không có nói, cứ gọi em gái Tô Ngọc khiến cho Tô Phi đang ở trong bếp nấu cơm thấy hơi khó chịu.
“Anh Hạ nếm thử tay nghề của em xem.” Tô Phi hít vào thở ra, quyết định mình tạm thời không so đo với Hạ phu nhân, nén giận thay Bách Hợp gắp đồ ăn bỏ vào trong chén cô, biểu hiện này trên địa cầu được gọi là hiếu khách, nhưng lúc này cô ta vừa gắp xong thì sắc mặt Hạ phu nhân nhìn hơi khó coi, nhất là khi Bách Hợp và Tô Phi không có thân thiết đến thế, cô ta lại làm việc vốn nên là của người thân cận.
Tuy Tô Phi không phải con gái chính tông nhà họ Tô nhưng cũng mang họ Tô, hôm nay làm việc vô lễ này, cho dù cô ta làm đồ ăn có ngon đi chăng nữa thì giờ đấy cũng khiến kho hai vợ chồng nhà họ Hạ chán ghét.