Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 19: Q.6 - Chương 19: Tận thế: Oán hận của mẹ kế 3+4




Tận thế: Oán hận của mẹ kế 3

Edit: thảo ufo

Beta: Sakura

Lâm Tuyết học tại trường nội trú, việc học tập của cô bé hết sức khắc khổ, vào lúc này đã là sắp vào trung học rồi. Vì để có thể thi vào được một trường điểm để làm mẹ vẻ vang nên gần đây cô hết sức liều mạng. Bởi vì nguyên nhân cho đến nay hai mẹ con vẫn sống nương tựa vào nhau, sau này lại bởi vì Lâm Kiến Á cưới người khác khiến cho hai mẹ con không thấy được ánh sáng nhưng Lâm Tuyết cũng không có vì vậy mà trở nên hận đời, sa đọa, ngược lại cô rất thương mẹ mình, càng thể hiện ra biết vì mẹ mà không chịu thua kém. Cũng đúng là như vậy, tình cảm của hai mẹ con rất tốt cho nên sau đó Lâm Tuyết xảy ra chuyện khiến cho Lý Bách Hợp hết sức oán hận Lâm Huân. Dù sao đối với Lý Bách Hợp mà nói, phá hủy con gái của bà so với phá hủy thế giới của bà còn làm cho bà đau lòng hơn.

Lâm Kiến Á bình thường cũng ít lui tới, vào lúc này y đang tiến hành ly dị với Vương Bái Chi. Tuy nói y đã nắm giữ phần lớn thế lực của Vương gia, đã sớm đem người của Vương gia bỏ qua một bên. Nhưng người này rất chuộng thể diện, trước khi làm mọi chuyện trở nên rõ ràng thì y không thể để người nào biết được gì đó mà có thể nắm được đằng chuôi. Y đã gần nửa tháng không đến rồi, trong nội dung câu chuyện là Lý Bách Hợp không kiên nhẫn, sau đó lúc con gái trở về không khỏi liền mắng chửi hai mẹ con Lâm Huân vài câu khiến cho Lâm Tuyết càng hận mẹ con Vương Bái Chi chưa từng gặp mặt hơn. Sau đó mới có chuyện hai chị em cùng học một trường, Lâm Tuyết khắp nơi tạo ra trở ngại cho Lâm Huân.

Nhưng lúc này Bách Hợp không hề để ý chút nào Lâm Kiến Á có muốn tới hay không. Trong vòng một tuần lễ luyện tập võ công rất nhanh khiến tinh thần cô lúc này tốt hơn trước kia nhiều. Bởi vì kết hôn sớm, sinh con cũng sớm nên mặc dù con gái đã mười hai nhưng năm nay Lý Bách Hợp còn chưa tới ba mươi tuổi. Nhưng mà bởi vì trước kia trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, đối với Vương Bái Chi lại quá oán hận khiến cho khí sắc của cô nhìn rất kém. Giữa hai lông mày đều mang một vẻ phiền muộn. Hôm nay chuyển thành Bách Hợp thì rất nhanh những điều vì cuộc sống không vừa ý mà sinh ra chanh chua cay nghiệt liền biến thành lạnh lùng cùng với dửng dưng.

“Mẹ, con về rồi.” Tiếng một cô bé lanh lảnh vang lên, đi đôi với tiếng chìa khóa mở cửa. Khi mở mắt ra khóe miệng Bách Hợp không tự chủ được lộ ra nụ cười. Một thiếu nữ vóc người mảnh khảnh mặc đồng phục đi vào phòng, lúc thấy Bách Hợp liền ném túi sách sang một bên, nhào luôn vào trong ngực mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

Trong lòng Bách Hợp mềm nhũn, vỗ sống lưng cô bé một cái: “Đi học có mệt hay không? Không dễ dàng mới về được một lần, buổi tối mẹ con ta mua chút thức ăn, mẹ làm đồ ăn ngon cho con, có được hay không?” Bách Hợp nở nụ cười hỏi con gái một câu. Lúc này Lâm Huân đã sống lại, cô nhìn khí sắc của con gái có vẻ hết sức hồng hào khỏe mạnh, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô chỉ sợ Lâm Huân mất trí hạ thủ trước thời hạn, vào lúc này xem ra là không phải, đoán chừng cô ta đang vội vã muốn làm chủ không gian kia và thuyết phục Vương Bái Chi đòi Lâm Kiến Á một khoản phí ly dị lớn, lại còn mua những thứ như lương thực cất giữ vào trong không gian nữa chứ?

“Mẹ, cha có tới thăm mẹ chưa?” Lâm Tuyết nhìn Bách Hợp một cái, cau mày: “Con gọi điện thoại cho cha.”

Không biết có phải những đứa trẻ trong gia đình đơn thân luôn có bản năng chăm sóc mẹ hay không, mặc dù Lâm Tuyết tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu chuyện. Vừa muốn cầm tới điện thoại di động, Bách Hợp đã đưa tay giữ cô bé lại, một mặt lắc đầu một cái: “Tiểu Tuyết, mẹ muốn tách rời khỏi cha con, con cảm thấy thế nào?”

Nếu trong tâm nguyện của Lý Bách Hợp không có Lâm Kiến Á thì Bách Hợp cũng không cho phép lại có dây mơ rễ má gì với y cả. Dù sao thì nhà mà mẹ con hai người ở là Lâm Kiến Á mua, hơn nữa Lâm Kiến Á để cho cô làm nhân tình trong vòng mười năm, hàng năm đều cho cô một khoản tiền đối với người khác coi như là rất nhiều, mười năm qua thật ra Lý Bách Hợp đã để dành được rất nhiều, đủ cho hai mẹ con sinh sống.

“Có phải người bên kia đã tới nói gì với mẹ phải không?” sắc mặt Lâm Tuyết âm trầm xuống, bàn tay nắm lại. Bách Hợp sờ đầu cô bé một cái: “Con phải cẩn thận một chút, Lâm Huân bây giờ với trước kia không giống nhau.”

Lâm Tuyết hừ lạnh một cái. Cô mặc dù thông minh nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một cô bé mới mười hai tuổi, không giống với Lâm Huân trở về sau khi đã trải qua vô số chuyện, lòng dạ ngoan độc còn không nói, hạ thủ lại nhanh. Dù sao cũng may là như trong nội dung câu chuyện Lâm Huân muốn phá hủy Lâm Tuyết còn phải sau ba năm nữa, đúng lúc là buổi tụ họp mừng Lâm Tuyết sinh nhật mười lăm tuổi. Còn có ba năm, Bách Hợp có thể đem võ công một lần nữa luyện lại, đến lúc đó cũng không đến nỗi để mặc cho người gây khó dễ, bất kể nội dung câu chuyện có thể thay đổi hay không. Nghĩ tới đây, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm.

Hiếm khi con gái về nhà một lần, tuy là cô bé còn muốn quan tâm tới tình hình của mẹ nhưng Bách Hợp lại không có nói thêm về Lâm Kiến Á, chẳng qua chỉ là lái xe đưa con gái đi mua thức ăn, trở về làm cho cô bé một bữa ăn phong phú. Hai mẹ con trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần vui vẻ rồi lúc Bách Hợp đưa Lâm Tuyết đi học một mực dặn dò cô tạm thời không thể tiếp tục xảy ra va chạm với Lâm Huân, chỉ sợ Lâm Huân nhất thời không nhịn được liền ra tay hại người.

Lâm Tuyết luôn luôn rất nghe lời Lý Bách Hợp, mặc dù cô bé không hiểu nhưng vẫn đồng ý. Thấy vậy Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm, hôn lên mặt cô bé một cái, kiềm chế mong muốn đi vào trường học.

Sau khi đưa con gái đi học, Bách Hợp liền bắt đầu cuộc sống luyện công. Lúc cô chọn mua nguyên liệu nấu ăn đều là chọn loại đơn giản nhất, hơn nữa lại mua nhiều. Trừ khi mỗi thứ bảy cùng cuối tuần lúc con gái trở về hai mẹ con sẽ ăn ngon một chút ra thì thời gian còn lại cô toàn dùng để luyện công. Sau khi Lâm Tuyết tốt nghiệp tiểu học, trong kỳ nghỉ hè tham gia hai tháng trại hè thì cô lại đem toàn tâm tư dành cho luyện công.

Lần này đối thủ của nhiệm vụ tương đối phiền hà, là một người lòng dạ ác độc hơn nữa còn có dị năng, có không gian, cô không lúc nào dám buông lỏng, khinh thường, chỉ sợ sơ ý một chút không bảo vệ được Lâm Tuyết không nói, nhiệm vụ tự nhiên cũng không làm được.

Sau nửa năm, Lâm Kiến Á ly dị thành công nhưng y cũng chỉ đến thăm Bách Hợp hai lần, còn không chú ý nói chuyện với Bách Hợp đã vội vã rời đi. Không cần nghĩ cũng biết những điều này là thủ đoạn của Lâm Huân, chẳng qua là Bách Hợp cũng không ngại. Vào lúc này cô căn bản cũng không có thời gian ứng phó với Lâm Kiến Á. Hành động của Lâm Huân như vậy ngược lại lại rất vừa ý Bách Hợp. Nhưng có lẽ vào lúc này Lâm Kiến Á còn có cảm tình đối với cô, ba tháng sau đó còn đón cô về đại trạch Lâm gia, cũng chính thức cho cô một cái danh phận. Mặc dù sau đó không giống như trong nội dung câu chuyện cử hành một hôn lễ trọng thể nhưng cũng đủ để cho Lâm Huân hận Bách Hợp.

Cùng ở dưới một mái hiên, không biết có phải lúc này Lâm Huân đang chuẩn bị mua đồ đạc cùng với nghĩ đủ mọi cách kiếm tiền hay không mà Lâm Huân không có nhanh chóng chống đối Bách Hợp như trong tưởng tượng của cô mà ngược lại Lâm Kiến Á trong lúc vô tình gặp được mấy mỹ nhân tuyệt thế lại vừa ôn nhu, vừa quan tâm, trong lúc nhất thời chìm vào trong ôn nhu hương không chịu đi ra. Nhắc tới điều này, Bách Hợp không khỏi buồn cười.

Cái người gọi là Long Vương đó nhìn như rất điên cuồng, tàn bạo nhưng đẹp trai, Lâm Huân cũng mười phần mị lực, cái gì mà lạnh như băng sương, mang vài tia mị hoặc phụ nữ lại xen lẫn vài phần thanh thuần. Nhưng trên thực tế lúc này Lâm Huân mới mười một tuổi mà thôi, cho dù cô ta có trải qua nhiều nữa thì người ta cũng vẫn coi thường tuổi tác của cô ta. Gương mặt một cô bé mười một tuổi thì không thể tránh khỏi non nớt, nếu như cái tên Long Vương kia không phải là tính tính quái gở luyến đồng thì nhất định là trong lòng có vấn đề.

Chỉ là bất kể Lâm Huân có bao nhiêu người theo đuổi thì Bách Hợp làm nhiều lần nhiệm vụ như vậy không sợ nhất chính là vấn đề này. Cô thừa dịp thời gian Lâm Kiến Á cùng những người đàn bà khác ở cùng một chỗ liền một lòng một dạ ở trong nhà luyện võ công của mình. Rất nhanh, ba năm thoáng cái đã thành quá khứ, giữa Lâm Tuyết và Lâm Huân không ngừng có mâu thuẫn nhỏ nhưng Lâm Tuyết vẫn nhớ lời dặn của mẹ mình- Bách Hợp nên không hề mâu thuẫn trực diện với Lâm Huân, cho dù có phát sinh chuyện gì thì cô luôn nhớ phải nhẫn nại.

Mặc dù không biết tại sao Bách Hợp lại yêu cầu mình như vậy nhưng Lâm Tuyết từ nhỏ là do một mình mẹ nuôi lớn, biết mẹ có nhiều khổ cực, vì mình mà đã phải bỏ ra bao nhiêu vì vậy bất kể trong lòng có nghĩ như thế nào thì cô luôn hết sức nghe lời Bách Hợp. Chính bởi thái độ này của cô mà Lâm Huân một mực không tìm được cơ hội đối phó cô. Trong trường học, mặc dù phần lớn người ở đây dưới sự cố ý dẫn dắt của Lâm Huân đều biết Lâm Tuyết chỉ là đứa trẻ do người thứ ba sinh ra, là người cướp cha của Lâm Huân nhưng bất luận người khác nói thế nào thì cô có thể nhịn được tất cả, một lòng chỉ đọc sách của mình. Ba năm qua, ngược lại người trong trường học đối với chuyện Lâm Tuyết là con gái riêng so với trước kia nhìn nhận đã khác trước, thậm chí phần lớn trong những người này còn cho là Lâm Tuyết có chút đáng thương.

Cũng chính vì vậy, kế hoạch thứ nhất của Lâm Huân muốn cô lập Lâm Tuyết không thực hiện thành công, trong lòng cô ta không khỏi nở nụ cười lạnh.

Từ tận thế trở về đã hơn ba năm, gần bốn năm. Trong khoảng bốn năm kia, Lâm Huân một mực chuẩn bị. Dị năng mộc hệ của cô ta vào sáng sớm ba năm trước cũng đã kích thích. Hôm nay, trải qua quá trình cô ta liều mạng luyện tập đã sắp tới cấp dị nhân cao nhất. Tuy nói có không gian phụ trợ rất tốt nhưng rốt cuộc không có tinh thạch của Zombie nên việc thăng cấp dị năng cũng không nhanh. Nhưng dị năng này dùng để đối phó người bình thường thì uy lực đã cực lớn, huống chi còn có không gian giúp đỡ, cho dù có người khó giải quyết đi nữa thì cô ta cũng không sợ!

Cô ta một kế không thành liền sinh ra kế khác, chuẩn bị lúc sinh nhật mười lăm tuổi của Lâm Tuyết sẽ cho cô ta một sự dạy dỗ cả đời không quên được. Cô ta đã cùng Long Dật thảo luận qua, muốn phá hủy Lâm Tuyết giống như kiếp trước cô đã phá hủy mình vậy, để cho cuối cùng cô rơi vào kết quả sống không bằng chết!

Rất nhanh đã đến sinh nhật mười lăm tuổi của Lâm Tuyết, lúc này Lâm Kiến Á đối với mẹ con Bách Hợp đã lãnh đạm rất nhiều, ngược lại hắn đối với con gái Lâm Huân có thể thường xuyên tìm tới cho mình nhiều loại mỹ nhân ngược lại rất nhiệt tình. Lâm Kiến Á đáp ứng đề nghị của Lâm Huân, thay Lâm Tuyết tổ chức tiệc sinh nhật mười lăm tuổi. Bây giờ y đã có tiền, dù sao cũng chỉ là phân phó thư ký một tiếng mà thôi. Chỉ cần là con gái bảo bối thích thì y sẽ thay Lâm Huân đạt thành tâm nguyện, huống chi Lâm Huân vẫn là vì muốn tốt cho một đứa con gái khác của mình, Lâm Kiến Á thấy hai cô con gái thân thiết như vậy y rất vừa ý.

Đã gần ba năm không ngừng luyện tập võ công, dĩ nhiên giờ đã đến lúc Bách Hợp ra mặt. Lâm Huân đã cho người đưa quần áo tới. Ở trong Lâm gia, không thời khắc nào mà Lâm Huân không thể hiện phong độ của một nữ chủ nhân, thay mẹ con Bách Hợp an bài cuộc sống, vì hai người mà làm chủ một số chuyện mà cô ta không nên làm chủ, đem tư thái chủ nhân bày ra mười phần, tựa như mẹ con Bách Hợp chẳng qua chỉ là ăn nhờ ở đậu vậy. Một chiêu này đối với nguyên chủ sợ rằng sẽ gây tổn thương nhưng đối với Bách Hợp mà nói căn bản không có vấn đề. Lâm Huân đã trải qua một lần tận thế cho nên mong muốn chiếm hữu của cô ta rất mạnh, tựa như nếu cô ta không nắm giữ trong tay nhiều chuyện ở đây thì cô ta liền không có cảm giác an toàn vậy.

Tận Thế: Oán hận của mẹ kế 4

Điều này có thể coi như là ưu điểm của Lâm Huân nhưng giống như vậy cũng có thể coi như là nhược điểm của cô ta. Cũng chính bởi vì cô ta muốn nắm trong tay như vậy cho nên cô ta tự đại, không phát hiện ra thay đổi trong mấy năm qua của Bách Hợp và Lâm Tuyết, cho Bách Hợp có thể thừa dịp để luyện võ công.

Dưới lầu đại trạch Lâm gia đã náo nhiệt, Lâm Kiến Á thấy những nhân vật có danh vọng, địa vị trong thành phố đều rất đầy đủ. Y mời những người này tới tham gia tiệc sinh nhật của kế nữ trên danh nghĩa của y, Lâm Tuyết. Rất nhiều đại nhân vật trong thành phố đều tới, một ít kẻ xấu ẩn nấp trong bóng tối. Trên người Lâm Tuyết mặc một bộ dạ phục phương Tây màu trắng, nắm tay Bách Hợp đi xuống lầu đưa tới sự chú ý của rất nhiều người dưới lầu. Mọi người cũng tò mò nhìn hai mẹ con gặp may mắn này, lúc thấy Lâm Tuyết thanh thuần xinh đẹp, trong mắt rất nhiều người lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.

“Chị hãy tới đây, em giới thiệu mọi người với chị.” Lâm Huân bưng một ly rượu chát bị một đám người vây vào giữa, tựa như nữ vương trời sinh vậy, trên người tản ra một loại ánh sáng lành lạnh hấp dẫn người khác, trong nội dung câu chuyện hình dung cô ta như vậy nhưng theo quan sát của Bách Hợp chỉ thấy được một cô bé mới mười ba tuổi, bởi vì uống nước trong không gian kia nên mới trổ mã khá tốt, nhìn qua giống như thiếu nữ mười sáu, mười bảy vậy. Rõ ràng khuôn mặt còn có chút non nớt nhưng có thể hết lần này đến lần khác làm ra bộ dạng tựa như người năm mươi tuổi đã nhìn thấu sự đời, cảm giác không cân đối như vậy mà không biết tại sao những người này không có phát hiện ra. Thấy Lâm Huân bưng một ly rượu chát, trên người tỏa ra khí tức hiu quạnh, bên cạnh có một người đàn ông ẩn trong bóng tối phía trên, lúc ánh mắt đau lòng rơi xuống trên người cô ta, Bách Hợp suýt nữa không nhịn được, bật cười lên.

“Đây là bạn tốt của em, Giai Giai”. Lâm Huân đưa tay vuốt tóc, một động tác đơn giản nhưng ở cô ta làm ra thật giống như có sức hấp dẫn vô hạn vậy, quyến rũ tự nhiên, khiến cho người đàn ông đang ngồi trong bóng tối con ngươi sâu hơn một chút, ánh mắt lộ ra vài phần ngọn lửa dục vọng, giống như là đang nói: “Bé cưng của tôi, chớ ở khắp nơi phát ra kiêu ngạo cùng mị lực của em tới người khác, không thấy nhiều người như vậy đều đang nhìn em sao? Đáng ghét!”

Xem lại trí nhớ trong đầu, Bách Hợp cũng biết người đàn ông trước mắt này tuyệt đối chính là người có biệt hiệu Long Vương, người có thể thống lĩnh các tổ chức ngầm của toàn Hoa Hạ, thủ đoạn lớn vô hạn lại tuấn mỹ cùng cuồng ngạo, lãnh khốc, Long Dật. Có thể nói hai người chính là người chiến thắng cuối cùng trong tận thế, thành lập nên căn cứ lớn nhất trong cả nước, cùng xưng là nhất vương nhất hậu.

Mặc dù anh ta ngồi trong bóng tối nhưng nội công bây giờ của Bách Hợp có thể coi là thâm hậu, nhìn Long Dật một cái liền đem toàn bộ vẻ mặt của anh ta thu thập hết vào trong măt. Vì để tránh cho bị Long Dật phát hiện mình nhìn chăm chú, từ đó đưa tới sự chú ý của người khác, Bách Hợp chỉ nhìn một cái liền dời ánh mắt đi, ngược lại chuyển đến trên người được gọi là bạn thân nhất của Lâm Huân, Giai Giai.

Người tên Giai Giai này vốn họ Mộc, giờ cùng lớn lên với Lâm Huân. Hai người cảm tình cực tốt, mấu chốt là kiếp trước cô ấy chính là vì cứu Lâm Huân mà chết nên sau khi sống lại trở về, Lâm Huân hết sức chiếu cố người bạn duy nhất này, không chỉ cho cô ta uống nước suối trong không gian kia mà còn dạy cô ta rất nhiều cách thức để sống sót trong tận thế, biết chuyện giữa cô ta và Long Dật cùng với việc phải trả thù Lâm Kiến Á, mẹ kế của mình và cả Lâm Tuyết. Lâm Huân toàn bộ đều không nói dối Mộc Giai Giai. Nhà họ Mộc cũng khá là có thân phận, địa vị nên chính vì vậy mà sau khi Lâm Tuyết xui xẻo như vậy, trở thành bộ dạng đó cũng không thể không có công của cô ta.

Mà hôm nay Bách Hợp cũng đã sớm chuẩn bị xong. Cô lần này chuẩn bị dùng phù, không sợ thủ đoạn cũ mà chỉ cần có thể dùng cho giỏi. Giống như trong nội dung câu chuyện vậy, cô nhìn tận mắt Lâm Huân ra hiệu cho người bưng một ly rượu có thêm một loại rượu khác cho Lâm Tuyết. Đây là một loại rượu có thể làm cho không ai có thể nhúc nhích nhưng tất cả đều cảm nhận một cách rõ ràng hơn đến gấp mười lần. Chính vì vậy khi Lâm Tuyết bị làm nhục, mọi đau khổ cô bé đều cảm nhận thật rõ ràng, cuối cùng suýt nữa phát điên.

Lâm Huân cười lạnh để cho người đưa rượu cho Lâm Tuyết, lúc nhìn cô uống vào thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Mà ở một bên khác Long Dật đã nhìn bé cưng của mình đang hấp dẫn ánh mắt người khác, một khi thấy chuyện đạt thành thì cũng không chịu được nữa, thân hình cao lớn đứng dậy, ôm tiểu công chúa nhà họ Lâm vào trong ngực, kéo cô ta đi khiến cho mọi người ở lại có vô vàn ý nghĩ xa xôi.

Dù sao chuyện đã có Mộc Giai Giai để ý vì vậy Lâm Huân cũng không lo lắng. Cô ta vừa đi, lúc Bách Hợp đang muốn đi qua chỗ con gái thì lại thấy Mộc Giai Giai vung tay lên, tất cả mấy tên đàn ông vốn đang ngồi ở các nơi liền tràn tới bên này. Bách Hợp xoay người lại đi tới bên Mộc Giai Giai, lúc ụp lá bùa trong lòng bàn tay lên thân thể Mộc Giai Giai vỗ nhẹ, lá bùa lập tức đi vào bên trong thân thể Mộc Giai Giai, thân thể cô ta liền lập tức cứng lại.

Đối với những gã kia Bách Hợp cũng bắt chước làm giống như vậy, những tên này lập tứng liền cứng lại, Bách Hợp khẽ đọc mấy tiếng thần chú, những người này liền choáng váng chuyển hướng đi theo sau lưng Mộc Giai Giai. Cô chẳng qua là đem nhiệm vụ vốn có của những người này chuyển mục tiêu thành một người khác mà thôi, cũng đồng thời để cho Mộc Giai Giai thay thế Lâm Tuyết mà thôi. Nếu như Mộc Giai Gia đã dám làm chuyện thất đức như vậy thì đến khi bản thân nhận được báo ứng sẽ tỉnh ngộ. Dẫu sao cho dù mẹ con Lý Bách Hợp có lỗi với Lâm Huân nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng đắc tội với cô ta, nếu cô ta muốn giả mạo nghĩa khí thì đương nhiên Bách Hợp không thể nào bỏ qua cho cô ta.

Khoác lấy cánh tay con gái lúc cơ thể cô bé đã có chút không thể không chế được, Bách Hợp liền dễ dàng đưa cô bé vào trong phòng. Vào lúc này Lâm Kiến Á đang bận trêu chọc mỹ nhân, không có chú ý tới sự biến mất của hai mẹ con mà khách khứa tới nhà họ Lâm chủ yếu mục đích là hai cha con Lâm Kiến Á cùng Lâm Huân vì vậy cũng không chú ý đến tình hình chỗ Bách Hợp.

Lúc đến cửa sau, Bách Hợp vỗ lên lưng Lâm Tuyết hai cái, lại dẫn nội lực từ lòng bàn tay ra, cho đến khi nhìn thấy Lâm Tuyết khạc ra một ngụm rượu lớn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, con vừa làm sao vậy?” Thiếu nữ mới mười lăm tuổi dù có đơn thuần hơn nữa thì có thể vào lúc này theo bản năng Lâm Tuyết cũng nhận ra được một chút không thoải mái. Chuyện đã tới lúc này, Bách Hợp cũng không có dự định lừa cô bé vì vậy đem chuyện tối nay Lâm Huân bỏ thuốc cô bé để chuẩn bị cho người làm nhục cô cùng với tình hình những người kia vừa mới bị mình đuổi đi nói cho cô bé nghe. Lâm Tuyết ngẩn ngơ, thật lâu sợ rằng vẫn không thể tiếp nhận một sự thật như vậy.

Cô bé mặc dù ngày thường cũng hận Lâm Huân, đối với cô ta cũng có gây chút trở ngại nhỏ nhưng dù sau những điều kia ngoại trừ là việc những thiếu nữ có lục đục nho nhỏ với nhau ra thì cô bé cũng chưa từng dám làm qua những chuyện hại người chân chính. Cảm giác lạnh lẽo không thể tiếp nhận khiến cô tối sầm mặt, cả người cô đều ngây người.

Bách Hợp cho cô thời gian tiếp nhận chuyện này, thấy Lâm Tuyết đờ đẫn mới hỏi nhỏ: “Tiểu Tuyết, con cái gì cũng không cần hỏi nhưng bây giờ mẹ có thể cho con hai lựa chọn. Một là mẹ đảm bảo sẽ bảo vệ con, từ đây Lâm Huân không thể làm tổn thương đến con được, hơn nữa cô ta trù tính hại con, từ nay về sau mẹ sẽ trả lại cho cô ta gấp bội. Thứ hai chính là mẹ sẽ dạy cho con một số điều có lợi để cho sau này con có thể đối phó với Lâm Huân tốt hơn, cũng có thể nhả được ngụm ác khí này.”

Giống như trong tưởng tượng của Bách Hợp vậy, Lâm Tuyết không chút do dự liền gật đầu một cái: “Mẹ, con sẽ học tập”

Trong các loại võ học mà Bách Hợp biết, trừ Cửu Dương Chân Kinh cùng Cửu Âm Chân Kinh ra cũng chỉ có Đạo Đức Kinh cùng cổ thuật. Bây giờ còn cách tận thế rất nhiều năm nữa nhưng lúc này việc Lâm Tuyết học tập là không còn có thể trì hoãn. Bách Hợp suy nghĩ một chút, kiếm pháp của phái Nga Mi trước kia linh hoạt, kỳ ảo, nhẹ nhàng, là một loại võ công rất thích hợp cho nữ giới luyện tập. Còn như Cửu Dương Chân Kinh và Cửu Âm Chân Kinh, một người chưa bao giờ tiếp xúc qua võ công như Lâm Tuyết, cho dù mình có nhìn chằm chằm cô bé thì cũng có thể xảy ra chuyện rắc rối. Quan trọng hơn, Bách Hợp có dự cảm rằng hai loại võ công này không thể tùy tiện dạy cho người khác, vì vậy suy nghĩ một chút, cô vẫn dùng Cửu Dương Chân Kinh dung hợp với một ít tâm pháp của phái Nga Mi có thể miễn cưỡng nhớ được, tự chế ra một bộ dạy cho Lâm Tuyết.

Cũng không biết có phải bởi nguyên nhân võ công của mình không có cùng học cùng võ công của người ta hay không mà khiến cho lúc Bách Hợp nhớ lại võ công của phái Nga Mi phải cố hết sức. May mà căn nguyên võ học đều là giống nhau, cô chỉ cần hiểu một loại thì có thể biết rất nhiều loại khác. Cứ như vậy một mặt tự mình nhớ lại hơn nữa dung hợp với kinh nghiệm của mình, lấy nền tảng là cô đã luyện nhiều lần hai tuyệt thế nội công tâm pháp có thể sáng chế ra một loại võ công thích hợp với Lâm Tuyết.

Sáng sớm ngày thứ hai sau đó, Lâm Huân mặt đầy đắc ý trở lại. Cô ta hẳn không còn nhớ tới bạn tốt của mình Mộc Giai Giai, lúc này nhìn chằm chằm Lâm Tuyết chẳng qua là một đêm suy nghĩ quá nhiều chuyện mà không ngủ được, cho là cô đã gặp phải chuyện làm tổn thương, trong lòng lúc này mới đắc ý thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết tại sao sáng sớm gọi điện thoại cho Giai Giai thấy cô ấy còn chưa trở về nhưng Lâm Huân đoán chừng là cô ấy có chuyện gì đó.

Bởi vì đã trải qua kiếp trước, theo suy đoán của Lâm Huân thì Mộc Giai Giai không thể nào xảy ra chuyện được. Chỉ cần mình không để cho cô ấy lại vì cứu mình mà chết thì cô ấy không thể nào lại gặp những tai vạ khác được. Vì vậy lúc Mộc Giai Giai hai ngày cũng không liên lạc với cô ta, Lâm Huân cũng chỉ cho là mình cùng người bạn này không còn thân thiết, sau khi trải qua tận thế, tính cách Lâm Huân lạnh lùng vô cùng, mặc dù mất đi một người bạn đáng tiếc nhưng cô ta là như vậy, người mất đi không phải sinh mạng của bản thân mình thì cô ta cũng không sao. Dù sao lúc này cũng không giống như kiếp trước xảy ra chuyện Mộc Giai Giai cứu cô ta, cô ta cũng không thiếu Giai Giai cái gì, nếu như cô ấy không muốn làm bạn cùng với mình, đó cũng chỉ là tổn thất của cô ấy mà thôi!

Trong mấy năm kế tiếp, cô ta không ngừng lợi dụng Long Dật để lôi kéo Lâm Tuyết, từ lúc mới bắt đầu là dùng ma túy, càng về sau lại muốn lợi dụng vật này ép Lâm Tuyết bán đứng thân thể mình. Mà mấy năm nay Lâm Tuyết đi theo Bách Hợp luyện võ công, sau khi cô biết Lâm Huân dụng tâm hiểm ác đã đối với cô ta hết sức phòng bị, tự nhiên không thể nào trúng chiêu nhưng cô cũng từ trong lời nói của Bách Hợp biết mình phải học cách chịu đựng vì vậy làm bộ mình trúng chiêu để mê muội Lâm Huân.

Đúng như dự đoán, mấy lần Lâm Huân thấy cô hốt hoảng tìm người mượn tiền, thấy mưu kế của mình được như ý, mắt thấy không đến vài năm nữa sẽ đến tận thế, chuyện cô ta phải làm còn rất nhiều, dù sao theo như cô ta quan sát thì Lâm Tuyết đã bị phá hủy vì vậy lực chú ý dĩ nhiên không còn đặt trên người cô nữa. Bảy năm sau, tận thế quả nhiên phủ xuống. Mà vào lúc này, Bách Hợp đã luyện được mười năm võ công, trừ việc Lâm Huân có không gian còn có chút kiêng kỵ thì dị năng hệ mộc của Lâm Huân đối với cô mà nói đã không có gì đáng lo ngại.

Bên ngoài một vùng đen nhánh, mặc dù lần đầu tiên Bách Hợp chờ đợi tận thế tới, nghĩ đến những Zombie chán ghét, mặt mũi dữ tợn trong nội dung câu chuyện, ngoại trừ số lượng nhiều một chút ra thì cũng không có các loại cương thi xuất quỷ nhập thần vì vậy cũng không hề sợ. Lâm Tuyết cũng từ chỗ Bách Hợp mà biết tin tức tận thế, mặc dù không biết vì sao mẹ lại biết những điều này nhưng cô vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh Bách Hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.