Thần lực của Emily biến mất rồi, bây giờ như cá nằm trên thớt, mặc kệ bà ta giãy dụa như thế nào cũng không thoát nổi tay của Bách Hợp. Liễu Thanh Khê tiến lên dùng thuật chữa trị cho bà ta, miệng vết thương nhanh chóng cầm máu, căn bản không chết được. Nghĩ đến bản thân là Đại tế tự của Thần tộc, lại bị mấy người này chơi đùa như thế, Emily hận nghiến răng nghiến lợi: “Kẻ hèn hạ.”
“Còn tốt hơn bà đột nhiên đánh lén.” Bách Hợp chẳng thèm để ý, nghe hệ thống nhắc nhở điểm phạm tội tăng lên cùng với tiếng cảnh cáo bên tai: “Bà nói ra cách giải phong ấn che dấu chủng tộc thìtất cả mọi người đều vui.”
Nếu như Bách Hợp dùng cái chết để uy hiếp Emily thì Đại tế tự của Thần tộc này chỉ sợ là không thèm để ý đến, nhưng lúc này Bách Hợp lại nói ra khỏi miệng cách nhục nhã tôn nghiêm của và ta, sau nửa ngày oán hận mà nói ra:
“Phương pháp cất dấu trong vùng đất Thất Lạc. Các người tự đi tìm.”
Bà ta vừa nói xong, tay của Bách Hợp đang để ở trên ngực cô ta cũng thả ra, Emily nhẹ nhàng thở ra, giơ tay lên giữ chặt lấy cổ áo của mình, một bộ dạng khẩn trương không thôi: “Hèn hạ!”
“Chỉ đùa với bà một chút, bà còn tưởng là tôi thật sự muốn thoát quần áo của bà sao?”
Nhớ tới hành động vủa rồi của Emily nhanh chóng đưa tay lên giữ cổ áo, Bách Hợp không nhịn được cười ‘Khanh khách’. Đều do Emily mà {điểm PK} của mọi người đều theo hướng từ từ đi lên, cô thực sự không muốn đem Emily ra ngoài diễu hành, nhưng không doạ bà ta thì trong lòng Bách Hợp không nhịn được: “Đều là đàn bà, cô có tôi cũng có. Không nghĩ tới gan Đại tế tự lại nhỏ như vậy, dọa một cái điều gì cũng nói hết.”
Bách Hợp nói ra lời này xong, sắc mặt Emily xanh trắng đen xen, hàm răng cắn chặt ‘Ken két’ rung dộng. Sau nửa ngày bà ta cố gắng trấn đinh: “Hừ! Vùng đất Thất Lạc có Medusha, các người đừng tưởng có thể lấy được đồ dễ như vậy. Đến lúc đó ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không chết tại trong Thần miếu, thì cũng phải ở lại vùng đất Thất lạc không về được rồi.” Lời vừa rồi của Bách Hợp làm cho trong lòng Emily khó bình tĩnh nổi. Không nghĩ tời mình lại bị một người thường xem thường, thậm chí làm cho bà ta giật mình nói ra việc che dấu chủng tộc, tuy nói Bách Hợp cũng không thật sự muốn khiến bà ta mất mặt, nhưng Emily lại không nhận ân tình này.
Lời này giống như là nguyền rủa, tất cả mọi người đều trợn mắt mà nhìn cô ta.
“Vậy thì phải đa tạ bà nhắc nhở rồi.” Bách Hợp cười cười, cũng không thèm để ý. Cô không để ý nhưng Thanh Qua lại không thích nhìn Emily càn quấy trước mặt Bách Hợp.
“Nghe nói Medusha là nữ xà vương, ngoại trừ thực lực bản thân cường hãn, còn có ma lực thần kỳ. Chỉ cần có người nhìn thẳng vào mắt mụ ta sẽ hóa thành tượng đá, bà bị mù đôi mắt nhắc tới mụ ta bà lại kích động như vậy, không phải có liên quan tới mụ ta chứ?”
Giọng điệu nói chuyện của Thanh Qua lạnh lùng, không bởi vì Emily là Đại tế tự của Thần tộc mà hạ giọng, thậm chí khi nói chuyện còn đâm vào đúng chỗ đau của người ta. Đại tế tự vừa mới còn cười lạnh, nghe anh nói xong cả người giống như bị chạm vào nghịch lân (Vảy ngược), tức giận không kìm được chỉ vào cửa Thần miếu quát to: “Cút cho tôi, cút ra ngoài!”
Thái độ của bà ta như vậy càng lộ ra sự khác thường, trước khi Thanh Qua nói Bách Hợp còn tưởng anh muốn chọc tức Emily, lúc này ngược lại âm thầm suy nghĩ.
Bên ngoài Thần miếu truyền đến tiếng bước chân lớn dần, động tĩnh phía sau Thần miếu lớn như vậy lúc này chiến sĩ thủ hộ thành Thiên Tứ mới chạy tới.
Rất nhiều chiến sĩ bao vây bọn người Bách Hợp lại, vừa rồi hủy hoại Thần miếu cùng đánh nhau với Đại tế tự, Bách Hợp đã không còn dũng khí nhìn {điểm PK} của mình cao bao nhiêu rồi, dù sao sau khi bị hệ thống bắt được cô cũng phải ngồi tù trong thời gian rất dài.
Chuyện cho tới bây giờ, ngoại trừ giết chết thành chủ thành Thiên Tứ, sửa chữa lại pháp luật của thành Thiên Tứ một lần nữa thì không còn con đường nào khác để đi rồi. Nếu không vùng đất Thất Lạc ở trong phạm vi thế lực của thành Thiên Tứ, {điểm PK} rất cao thành Thiên Tứ bất cứ lúc nào cũng có thể huy động chiến sĩ thực lực cao cường đi vây bắt bọn họ, đến lúc đó khó lòng phòng bị.
Cùng đợi anh sau này là phiền toái quá nhiều, thà rằng lúc này như trong nội dung vở kịch giúp Thanh Qua trở thành thành chủ, còn tốt hơn về sau bị người đuổi bắt như chó nhà có tang.
Nghĩ tới đây mọi người thoáng nhìn qua nhau, hiển nhiên ý định trong lòng không khác biệt lắm.
Mọi người đánh cũng đánh rồi, cũng phá hủy Thần miếu đến dạng này, {điểm PK} luôn ‘từ từ’ đi lên, nếu bị Thành chủ thành Thiên Tứ bắt được chỉ sợ thật sự là vô vọng rồi. Tất cả mọi người ở đây không phải là thiện nam tín nữ gì cả, lúc này một khi đã quyết định, đều không hẹn mà cùng ra tay.
Bọn người Ly Viên đi theo Thanh Qua trước sau như một coi trời bằng vung rồi, nhưng sau khi bọn người Ly Viên xuất thủ trước, phát hiện ra Bách Hợp phóng ra pháp thuật làm cho tất cả mọi người giật mình rồi.
Khi Bách Hợp giơ ma trượng lên, Thanh Qua có chút giật khóe miệng một cái.
Ly Viên và Thứ Khách tựa như linh hồn đi xuyên qua trong đội ngũ chiến sĩ, Bách Hợp phạm vi công kích pháp thuật mỗi lần đánh xuống tuy không thể lấy mạng binh sĩ, nhưng lại có thể làm ảnh hưởng đến lực tấn công của bọn họ. Trường kiếm của Thanh Qua mỗi lần rơi xuống liền kèm theo một số lớn {điểm PK}. Mọi người giết người mồ hôi chảy đầy gò má, tổn thương của từng người đều bỏ qua, thuật trị thương trong tay Liễu Thanh Khê không ngừng xuất ra.
Mấy người lúc trong sào huyệt trong lòng đết đã từng hợp tác trong thời gian dài, sự ăn ý lẫn nhau đến mười phần, chỉ đem những binh lính này trở thành đám kiến vô cùng vô tận trong lòng đất ở thành Altlands mà xử lý. Mấy người vừa đánh vừa trốn, lợi dụng địa hình Thần miếu làm yểm trợ, lúc này binh lính không còn nhiều, mà phần lớn đều là binh sĩ bảo vệ thần miếu, cũng không phải binh sĩ chuyên giữ gìn trật tự trong thành, bởi vây mấy người bị thương nhưng không phải không thể chịu được. Chung quanh không ít người chơi vốn đang nghe hệ thống không ngừng thông báo, bắt đầu có hứng thú đối với Thanh Qua, nhưng thấy một màn như vậy phần lớn mọi người không dám hành động gì.
Thanh Qua tính công kích cao, giết không ít NPC, {điểm PK} một đường tăng vọt về sau đạt tới 500 điểm, liền xuất hiện thành chủ Thành Thiên Tứ rồi. Là kẻ quản lý lớn nhất của thành Thiên Tứ, là NPC cường đại thần bí trong mắt tất cả các người chơi, lúc này là một đại Boss nổi giận xuống:
“Người ngu ngốc, các người chọc giận ta.”
Thành chủ thành Thiên Tứ là chiến sĩ cấp 80, mặc một thân áo giáp màu vàng kim, khuôn mặt lúc này âm trầm, tóc của ykhông gió mà bay.
Từ lúc thành chủ thành Thiên Tứ xuất hiện, các bính sĩ chung quanh đã yên lặng mà quỳ xuống trên mặt đất. Sau khi nói được hai câu, biểu hiện đối với nhóm người Bách Hợp tiến hành theo pháp luật, mục tiêu của thành chủ cũng bị Thanh Qua dời đi. Trong một đoàn người sức chiến đấu của Thanh Qua là cao nhất, giết người cũng nhiều nhất, {điểm PK} cũng cao nhất. Thành chủ hướng về phía anh lao tới, thân thể chỉ lưu lại một tàn ảnh, Bách Hợp chỉ thấy trường kiếm chiến sĩ màu vàng kia lao nhanh như tia chớp hướng về phía Thanh Qua đâm tới. Lại nghe một tiếng ‘Boang…’ mọi người nhìn cũng chưa kịp nhìn thấy kiếm chiêu đã bị Thanh Qua dùng trường kiếm chặn lại trước ngực.
Lúc trước Bách Hợp từng giết Kiến Hậu khách quan mà nói thì sức mạnh của thành chủ mạnh hơn nhiều, mỗi một kiếm chém tới đều mang theo kiếm khí, dù không phải nhằm vào người nhưng cũng cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương trên mặt lúc vết cắt vào mạch máu làm cho đau đớn.
Trân đấu này thuần túy là quyết đấu sức mạnh, thực lực thành chủ Thành Thiên Tứ không kém, nhưng vượt xa dự đoán của mọi người là Thanh Qua vậy mà cũng không thua kém gì. Chỉ dùng cơ thể chiến đấu anh không chút nào rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn có thừa lực đánh trả. Rất nhiều người may mắn chạy đến chứng kiến trận đấu này thấy vậy chỉ cảm thấy sau lưng toát hết cả mồ hôi lạnh. Không ít người còn nghĩ đến ‘sửa mái nhà rột’ nghĩ đến việc giết chết Thanh Qua rồi giao cho thành chủ Thành Thiên Tứ, để đổi lấy danh vọng cùng độ hảo cảm.
Tiếng kiếm va chạm bên tai không dứt, kiếm khí khổng lồ bay ra khắp nơi, làm cho trên mặt đất chung quanh cắt ra dấu vết loạn thất bát tao (Lộn xộn). Nguyên nhân bởi vì Thanh Qua chiến đấu cùng thành chủ thành Thiên Tứ có đẳng cấp cao hơn, nên khuôn mặt đỏ bừng trong mắt hiện đầy tơ máu li ti. Mái tóc chỉnh tề mềm mại ban đầu do chiến đấu kịch liệt làm cho mất trật tự. Anh chau mày, con mắt nhỏ dài hiện ra vài phần dữ tợn lạnh thấu xương. Bách Hợp cùng anh trong trò chơi coi như quen biết trong một thời gian ngắn, vẫn là lần đầu thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Ly Viên cậu tới đứng đó đi.” Để tránh đêm dài lắm mộng, Thanh Qua trước mắt không bị thua, nhưng đã sớm có ý định tiêu diệt thành chủ này nhanh chóng, miễn để kéo dài thời gian người chơi đến càng nhiều, chỉ sợ đối phó vị thành chủ này càng khó.
Thành chủ có tính công kích cao, phòng ngự sâu, Thanh Qua đã vài lần đâm đến áo giáp của y nhưng chỉ lưu lại vết thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng. Như vậy không phải là biện pháp tốt, nếu muốn giết thành chủ chỉ có dựa theo các nhược điểm cổ, con mắt để ra tay. Nhóm người Bách Hợp cùng Ly Viên nói vài câu, Ly Viên tuy chưa hiểu rõ ý tưởng nhưng vẫn tới đứng, Bách Hợp nhìn Liễu Thanh Khê: “Lát nữa anh dùng thuật chữa thương đánh tới mắt của thành chủ.”
Mục sư chữa thương chuyên dùng thuật trị liệu, nhưng cho dù là dùng kỹ năng dạng gì thì phải xem dùng ở chỗ nào. Khi phóng ra thuật trị thương sẽ tản ra ánh hào quang, nếu dùng trên mắt thì khi con mắt gặp phảo ánh sáng sẽ nhắm lại. Mọi người không nghĩ tới Bách Hợp lại phản ứng nhanh như vậy, không khỏi nở nụ cười âm hiểm.
“Đợi Thanh Qua bức lui thành chủ, Ly Viên thừa dịp lúc hai người tách ra rồi đánh lén thành chủ, Thứ Khách trốn ở bên kia.” Bách Hợp nói đại khái phương hướng, dù sao thành chủ gặp đánh lén, phản ứng đầu tiên hoặc là trốn hoặc chiến. Nhưng những người này đánh lén chỉ là tìm cơ hội cho Thanh Qua, cũng không phải muốn giết chết thành chủ. Ly Viên nghe xong lời này nhịn không được há mồm:
“Không phải giao hẹn quân tử trước sao? Giờ chúng ta lại đánh lén?”
“Quân tử cái đầu cậu!” Thứ Khách nghe xong câu này nhịn không được mà nói tục, bàn tay hướng tới cái ót (gáy) của Ly Viên mà vỗ: “Một khi bị bắt được đợi chúng ta chính là tù mọt gông, còn ước hẹn quân tử.”
“…” Liễu Thanh Khê ánh mắt co rút, không có mở miệng nói nữa, mọi người đều có vị trí và cương vị riêng. Thanh Qua vừa rồi cũng nghe được rõ ràng những lời của Bách Hợp, như mấy người nói tại lúc thành chủ giơ kiếm lên canh Thanh Qua nhảy lên chém tới hai người sức mạnh ngang nhau bị từng đợt lực bắn ra. Thành chủ có đồ trang bị đẳng cấp cao, thực lực không thấp, bị đẩy lui bảy tám bước, vừa vặn lọt vào chỗ Ly Viên đã đứng sắn ở phía sau chờ đợi.