Edit: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Bữa cơm này ai cũng không ăn được, ban đầu Lưu thị còn tưởng Đoàn Quế Lan chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng ai ngờ hôm sau cho đến lúc có người truyền tin đến nói Đoàn Quế Lan chạy đến quỳ trước cửa nhà Hà gia nhận lỗi, cầu Hà gia lấy tỷ tỷ của mình thì Lưu thị suýt nữa tức giận trợn tròn mắt đến ngất đi.
Đoàn Quế Lan bị Hà gia cho người mang về nhà, sau khi đưa trở về sắc mặt người Hà gia cực kỳ lúng túng yêu cầu Lưu thị quản con gái cho tốt mới vội vàng đi ra.
Sau chuyện này Đoàn gia trở thành truyện cười của thành sông Hoài, cuối cùng Hà gia và Đoàn gia không kết thành thông gia mà còn thành kết oán, chuyện này làm cho người Hà gia cảm thấy mất mặt. Hơn nữa lần trước Đoàn Quế Lan trực tiếp nói ra mệnh nha hoàn của thiếu nữ, không biết như thế nào nhưng Lục gia lại bảo quản sự không tới Đoàn gia đặt làm quần áo nữa. Lục gia vốn là một khách hàng lớn, bởi vì Đoàn gia tiếng xấu vang dội việc làm ăn bị ảm đạm đi không ít.
Lưu thị suốt ngày buồn bã thở dài, quan hệ Đoàn Quế Lan và Bách Hợp càng ngày càng căng thẳng hơn. Nàng ta cho rằng mình vì hôn sự của tỷ tỷ mà đã nhận lỗi, cũng đã đến Hà gia quỳ xuống. Mấy năm này ngoại trừ những ngày lễ tết quỳ lạy tổ tông cùng phụ thân thì đã quỳ trước ai chưa? Hôm nay bởi vì Bách Hợp mà nàng đã quỳ trước người khác, hai tỷ muội từ đó không giống như trong vở kịch tình cảm hòa thuận. Cho đến khi Bách Hợp mười bảy danh tiếng Đoàn gia trong thành sông Hoài đã lan truyền khắp thành, Lưu thị dù có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng không có người chịu vì Đoàn gia mà làm mai mối. Không chỉ hôn sự của Bách Hợp bị cản trở, mà ngay cả Đoàn Quế Lan đã đến mười lăm tuổi nhưng một bóng người đến cầu hôn cũng không có.
Cũng không tránh khỏi nội dung trong vở kịch Bách Hợp vẫn bị người ta nói xấu, việc làm ăn của cửa hàng vải Đoàn gia cũng bị ảnh hưởng, tính tình Lưu thị càng thêm nóng nảy. Thời gian cũng dần dần trôi qua, vẫn giống như trong nội dung vở kịch đến thời điểm Thẩm gia xuất hiện.
Một năm qua, Lưu thị buồn bực đến tóc đã bạc rồi, suốt ngày thở dài. Đoàn Quế Lan thì ngược lại thành thật được vài ngày rồi lại chứng nào tật ấy, suốt ngày chạy ra bên ngoài chơi, việc làm ăn trong nhà một chút cũng không để ý. Lưu thị cũng không có cách nào khác, nói cũng nói rồi, mắng nàng không nghe lần nào cũng tranh cãi, đánh nàng thì lại đau lòng mình, cuối cùng để tùy ý nàng.
Nguyên chủ sinh nhật vào cuối mùa hè đã mười bảy tuổi rồi, mắt thấy sang năm đã mười tám. Việc hôn nhân của con gái chưa thấy gì, hàng xóm láng giềng cũng bắt đầu cười nhạo. Làm cho mặt Lưu thị suốt ngày còn dài hơn quả mướp. Bình thường gặp người là sẽ nói nhưng Bách Hợp cũng không so đo đôi co với bà ta. Sáng sớm nay Đoàn Quế Lan đã chạy đi chơi không thấy tăm hơi, Lưu thị âm trầm mặt mắng chửi sai Bách Hợp chạy quanh.
Từ khi việc làm ăn của cửa hàng vải bị giảm xuống, trong cửa hàng cũng không thỉnh nhiều người làm giúp việc, tự nhiên mọi việc đều đổ xuống đầu Bách Hợp. Lưu thị mặt lạnh ngồi trước cửa hàng. Hai phu nhân cười cười nói nói đi ngang qua từ cửa hàng bên cạnh, quay đầu liếc nhìn về phía này rồi đi vào cửa hàng Đoàn gia. Một người mặc quần áo màu hồng nhạt, váy dài bên trên có màu vàng. Một người thì mặc váy xanh gọn gàng chân váy thêu hoa trắng tuổi chừng ba mươi, dắt tay đi vào không giống tới mua đồ.
Lưu thị lười biếng ngồi không nhúc nhích, ngược lại Bách Hợp tiến lên đón khách, người mặc váy thêu hoa trắng quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, con mắt sáng ngời: “Ơ, muội tử này ngược lại dáng người lại rất tốt, vậy đã có người làm mối chưa?” Thanh danh Đoàn gia bên ngoài nghe nói Đoàn gia có hai cô nương đã đến tuổi rồi mà vẫn chưa có bà mối đến, có người nào trong thành sông Hoài ai không biết. Hôm nay phu nhân này lại mở lời khen Bách Hợp, nhưng vừa lại nghe thấy phụ nhân này hỏi Bách Hợp có hay không người làm mai rồi, Lưu thị cảm thấy người này đã biết rồi còn cố ý hỏi, lấy mình trở thành trò cười.
Sắc mặt bà trầm xuống, một cỗ tức giận từ trong lòng bốc lên, đứng dậy đang muốn mở lời mắng thì đã thấy Bách Hợp bình tĩnh, trong lòng lại nén giận. Nghĩ đến con gái lớn cùng mình thường ngày không quá thân cận, dưỡng thành không quen thuộc, ngày thường ngay cả người nương này cũng không biết thân cận. Người ta lấy cô làm trò cười mình cũng không cần phải sốt ruột, ngược lại nếu có người có thể cho cô nếm chút đau khổ, mới khiến cho Bách Hợp biết rõ ai mới tốt hơn.
Nghĩ như vậy Lưu thị cứ thế mà im lặng lại đặt mông trở về ghế ngồi, mí mắt híp hại, coi như không thấy hai vị phụ nhân này hỏi, bên miệng lộ ra một tia cười lạnh giống như ngồi xem kịch.
“Đa tạ thẩm khen ngợi, con còn chưa có mai mối đâu, thẩm thẩm thích dạng vải nào để con đưa thẩm qua phía sau nhìn xem?” Động tác của Lưu thị tuy che dấu nhưng Bách Hợp vẫn nhìn ở trong mắt, cô không phải nguyên chủ, cũng không bởi vì động tác của Lưu thị mà đau lòng khổ sở, bởi vậy mới làm như không thấy, bắt đầu mời khách nhân đến xem.
“Ta cũng chưa chọn được loại mình thích, cứ để cho ta nhìn xem đã.” Người phu nhân mặc váy xanh nghe được Bách Hợp hỏi như vậy ngược lại xấu hổ, lấy tay giật vị phu nhân có váy màu vàng ra hiệu phải đi, ai ngờ Bách Hợp liếc nhìn hai người này rồi đột nhiên lên tiếng:
“Như vậy đi, hai vị thẩm thẩm cũng đừng vội vã đi, con thấy người thân thể đẫy đà màu da trắng nõn, trong suốt rất đẹp, đến lúc đó may eo cao một chút, ở làn váy thêu một chút hoa văn màu sắc, đi đi lại lại sẽ như bộ bộ sinh liên, nhìn lên thì càng lộ ra tướng mạo xinh đẹp rồi.” Hai người này tiến vào xác thực không giống như muốn mua vải vóc, giống như là tùy tiện đi dạo chơi, Bách Hợp nghe phụ nhân nói như vậy cũng không ngoài ý muốn, nhưng trong miệng vẫn mở lời mời khách. Cô nhìn thấy vị khách nhân mặc váy màu vàng vóc người hơi gầy, biểu hiện có chút nghiêm túc. Không giống vị phu nhân mặc váy màu xanh vóc người bình thường gương mặt cười không ngớt. Bà vào cửa cũng không nhìn vải vóc, bà mặc trên người phong cách nửa mới nửa cũ, nhưng cái khăn cầm trong tay ngược lại có chút lâu năm, Bách Hợp quay người cầm giỏ khăn của cửa hàng đưa cho hai người lựa chọn.
“Thật là một người biết ăn nói, làm người khác phải yêu thích đấy.” Hai phụ nhân ngay từ đầu đã không muốn mua đồ, có thể do Bách Hợp nói chuyện làm cho hai người bây giờ có chút động lòng. Người phụ nhân có váy màu vàng chọn lựa một hồi, khăn tay chính là do Bách Hợp tự mình vẽ ra hình mẫu, dùng vải vóc thường ngày may quần áo còn dư lại nên chất vải tốt hơn một chút. Phụ nhân kia thấy liền yêu thích không buông tay, hỏi qua mới biết mấy khăn này đều do Bách Hợp thêu, sau khi biết thì phu nhân kia lộ ra vài phần tiếc nuối nói:
“Đoàn đại nương tử còn chưa làm mai à? Nương ta họ Thẩm, có một cháu ngoại trai năm nay đã mười tám, lớn lên tuấn tú lịch sự, từ nhỏ đi theo đường huynh đọc sách, năm nay đậu tú tài, sau này tiền đồ mở rộng.” Bà nói đến đây trên mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo: “Hôm nay đường tẩu của ta đang muốn tìm cho hắn một người vợ hiền lương thục đức. Đoàn đại nương tử ngoại hình xinh đẹp, lại là người biết ăn nói, ta thấy ngươi tính tình cũng tốt, như thế nào mà người bên ngoài lại truyền lời khó nghe như vậy?”
Phụ nhân này vừa nói xong nương cô họ Thẩm, có một cháu ngoại trai đã mười tám lại là người đọc sách, mới đậu tú tài, nhân vật như vậy trong thành sông Hoài cũng không có nhiều, cô dám khẳng định theo như lời phụ nhân này nói thì cháu ngoại trai này là Thẩm Đằng Văn rồi. Chỉ là lúc này chưa đến thời điểm đi đến Thẩm gia làm mai, không nghĩ tới cuối cùng thì trốn cũng không được, Thẩm gia vẫn dùng phương thức như vậy tìm đến.
Lưu thị ban đầu đang ngồi ở trong cửa hàng chờ xem chuyện cười của Bách Hợp nghe xong mấy lời này suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Gần đây bà chưa kịp buồn phiền vì chuyện hôn sự của hai cô gon gái, không nghĩ tới người ngồi trong phòng lại nghe được tin vui truyền tới. Không ngờ hai vị phu nhân này lại mang đến tin tức tốt như vậy cho bà, Lưu thị kích động toàn thân run rẩy, thoáng cái đã đứng lên đi ra vội vã mở miệng:
“Tẩu đừng nghe người khác nói hươu nói vượn, hai đứa con gái của ta con gái nhỏ tuy tính tình lỗ mãng nhưng tâm địa thiện lương. Con gái lớn lại thư tri đạt lễ, thêu thùa may vá giỏi không nói tới ngoại hình thì hai vị cũng thấy được. Trong vòng trăm dặm quanh đây cũng không tìm được người tốt hơn con gái của ta đâu đấy.” Lưu thị trước khen ngợi hai người con gái của mình một phen, thấy hai phu nhân lộ ra vẻ mặt xấu hổ cô nhịn kích động trong lòng bắt đầu có ý định nghe ngóng thông tin về cháu ngoại trong miệng của Thẩm thị.
Phụ nhân nhìn qua ngoại hình của Bách Hợp, lại nói với cô mấy câu, xác thực ấn tượng với Bách Hợp không tệ, lúc này lại nghe cô đã mười bảy tuổi nhưng còn chưa tìm được nhà chồng. Đoàn gia gia cảnh cũng giàu có đấy, tuy nói cháu ngoại của mình tuổi trẻ tài cao, không lo không cưới được vợ. Nếu có thể cùng Đoàn gia đại nương tử cũng coi như xứng đôi ông trời tác hợp cho, hơn nữa bà thật sự có thể tác hợp cho mối hôn sự này coi như là tích đức. Bởi vậy Lưu thị có tình phu nhân này lại có ý hai người này hàn huyên một lúc, càng nói chuyện càng cảm thấy hôn sự này có khả năng rồi.
“Không nói quá với tẩu chứ cháu ngoại trai của ta văn chương rất tốt đấy, Huyện thái gia đã từng gặp hắn nói hắn có tài có đức đấy. Sau này nếu tiếp tục khổ học được ông trờ phù hộ nói không chừng còn có thể đỗ cử nhân đấy, sau này có được chức quan nhỏ.” Thẩm thị kia khoa trương một trận, cuối cùng còn do dự: “Chỉ là ngàn tốt vạn tốt thì cũng có một điểm không tốt. Đường huynh của ta tổ tiên trước kia gia cảnh cũng coi như là giàu có, nhưng những năm gần đây gia đạo sa sút, tình trạng không tốt khó coi. Nhưng đường huynh ta làm người chính trực không chịu lấy tiền tài bất nghĩa, mấy năm nay lại chuyên tâm dạy dỗ cháu ngoại. Tuổi tác thì ngày càng lớn, tiền bạc trong nhà cũng đã cạn kiệt chỉ sợ so về tài sản thì Đoàn gia lại hơn. Nếu Đoàn đại tẩu có ý ta liền về hỏi, nếu Đoàn đại tẩu muốn đem con gái gả nơi cao hơn thì cũng coi như hôm nay ta nhiều lời.”
Thẩm gia xác thực nghèo tuy nhiên không tới tình trạng đó, nhưng mấy năm nay cũng là dựa vào bán mấy thứ đồ cũ mà sống.
Có điều lúc này người đọc sách địa vị cao, hơn nữa Lưu thị rất sợ trì hoãn hôn sự của con gái một lần nữa thì sau này không biết gả cho ai, bởi vậy khi nghe phụ nhân này nói gia cảnh Thẩm gia bần hàn nhưng cô vẫn vui vẻ ra mặt chấp nhận. Chỉ nói trước phải nhìn xem Thẩm gia thế nào, bàchỉ cần con gái sống tốt thì cũng không phải loại ghét nghèo yêu giàu đâu.
Được Lưu thị cho thể diện như vậy Thẩm thị kia cũng nhếch khóe miệng tươi cười, liền đáp ứng đi về nhà hỏi trước rồi mai đến trả lời Lưu thị.
Bà rất sợ một cọc hôn sự tốt như vậy bị người khác đoạt mất liền cắn răng nói:
“Vậy thì làm phiền phu nhân, hôm nay may mắn có hai vị mang đến một tin tức tốt như vậy, không dám dối gạt hai người ta vì hôn sự của hai cô con gái này mà cả đầu gần bạc trắng rồi. Hai vị chọn vài mặt hàng coi như ta tặng hai vị, mong hai vị vất vả chạy một chuyến này, nếu việc thành ta nhất định cảm kích muôn phần.” Lưu thị từ trước đến nay vỗn không hào phóng, có thể do liên quan đến việc chung thân đại sự của hai cô con gái nên lúc này mới ra tay rộng lượng như vậy.