Nếu thật sự có thể gả Bách Hợp đi thì Lưu thị có thể vơi đi một nỗi lo rồi, trước giờ bà vẫn lo lắng không gả được Bách Hợp ra ngoài. Chừng hai năm nữa thì càng không có người muốn cưới, gả cao thì không được, gả cho loại tiểu nhân thì càng khó gả. Bách Hợp lần này thực sự có thể gả cho tú tài thì tốt xấu cũng ở cùng một chỗ với người đọc sách, cũng có thể giảm bớt tiếng xấu của Đoàn gia trước đây, nói không chừng còn có thể thêm một chút đồ cưới thì Đoàn Quế Lan cũng gả được ra ngoài rồi.
Vừa nghĩ thế Lưu thị càng tỏ thái độ ân cần. Bà hào phóng cho hai người chọn vài thứ, hai người nhìn thoáng qua cũng rất vui mừng, hai người mỗi người chọn một cái khăn tay lại thêm một tấm vải, mới lưu lại cho Lưu thị ánh mắt hãy chờ tin tốt rồi cùng rời đi.
Đến lúc ban đêm Lưu thị trong lòng có chút thấp thỏm bất an không yên, ai ngờ ngày thứ hai hai vị phu nhân kia quả thật lại tới lần nữa, mang đến một tin tức tốt, chuyện này có cửa thành công rồi. Thẩm gia tuy đã nghe chuyện của hai tỷ muội Đoàn gia nhưng có thể do nữ nhân này đã lấy được chỗ tốt từ Lưu thị lại thật sự có ấn tượng tốt với Bách Hợp. Bởi vậy quay về liền thêm mắm thêm muối ở trước đường tẩu nói một hổi, làm cho Thẩm gia có chút động lòng đáp ứng tìm ngày tốt sang đây nhìn xem.
Biết được một tin tức như vậy, Lưu thị liền rút ba mươi văn tiền trong túi nhét vào tay Thẩm thị, chỉ nói hôn sự này mong bà tốn chút tâm tư, nếu thành còn hậu tạ sau.
Tiễn Thẩm thị rời đi, Lưu thị lại chắp tay trước ngực: “A di đà phật, ông trời phù hộ, vẫn nói nhân duyên này là chuyện do trời định, ông trời muốn định như thế nào thì Nguyệt lão cũng đã sớm quyết định tốt rồi. Ta đã nói thế nào? Chuyện của Hà gia cùng ngươi không thành, do trên đá Tam Sinh đã không có tên của ngươi đã định ngươi và hắn không có duyên rồi. Nếu lúc trước cứng rắn tiến tới cho dù có được ở cùng một chỗ thì cũng không tốt đẹp đâu. Hôm nay ngươi nhìn xem, không phải chuyện tốt đã tới rồi sao?” Lưu thị trong một năm này đã chứng kiến mối quan hệ của Bách Hợp và Đoàn Quế Lan ngày càng lạnh nhạt, bà chỉ có hai cô con gái, hai người vốn là từ trong bụng cô chui ra để bây giờ hai tỷ muội trở thành tình trạng như vậy làm cho Lưu thị cũng sốt ruột đấy, nhưng ban đầu bà ta cũng chưa nắm chắc chuyện này đâu.
Mặc dù Lưu thị cưng chiều Đoàn Quế Lan đấy nhưng Đoàn Quế Lan chọc tai họa lại là sự thật, bà còn sợ chuyện đó làm cho Bách Hợp để bụng, tức giận với Đoàn Quế Lan không mở miệng nói chuyện, đã hơn một năm nay không có người nào hỏi thăm Bách Hợp. Lưu thị hiểu được điều đó nên cũng không dám nhìn thẳng Bách Hợp. Hôm nay vận may đã tới, bà coi như hãnh diện rồi.
“Sau này ngươi cũng đừng tức giận cùng muội muội ngươi nữa, bao nhiêu tuổi rồi còn như đứa trẻ. Ngươi vẫn là tỷ tỷ đấy, lòng dạ nên rộng lượng một chút, dừng học mấy đứa nhỏ nhà nghèo. Dài người mà lòng dạ lại hẹp hòi rồi.” Bà dạy dỗ hai câu lại nhếch miệng cười: “Ngươi phải biểu hiện cho tốt, đến lúc đó người Thẩm gia đến mới vừa ý ngươi, ngươi ân cần một chút, nói ngọt một chút, đừng như ở trước mặt ta ăn nói bướng bỉnh. Nương người ta cũng không giống như nương ngươi đâu, không cùng ngươi tức giận. Quay đầu lại thắp cho cha ngươi nén nhang, chuyện tốt như vật cũng phải báo cho cha ngươi biết, để ông phù hộ tốt cho ngươi việc hôn nhân lần này sẽ thành công.”
Bà chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính, Bách Hợp liếc nhìn Lưu thị nghĩ đến tình cảm phức tạp của nguyên chủ đối với người nương này thở dài: “Nương, con rộng lượng một chút thì không có vấn đề gì, con cũng không thèm để ý chuyện Đoàn Quế Lan trước kia đã làm với Hà gia. Con chỉ luôn để ý việc nương cưng chiều Đoàn Quế Lan quá mức. Con cũng không lớn hơn Đoàn Quế Lan mấy tuổi, con cũng là do nương đích thân sinh ra. Do cha mất sớm con phải giúp nương nấu cơm, giặt quần áo lo việc trong nhà, nghe lời nương chưa sáng đã thức dậy giúp nương quản lý cửa hàng vải, Đoàn Quế Lan nhỏ hơn ba tuổi nhưng cái gì cũng không làm.” Nhưng lời này là lời trong lòng nguyên chủ đã có nhiều năm, vẫn muốn nói nhưng không dám nói. Nếu không phải Lưu thị thực sự vì hôn sự của Bách Hợp mà sốt ruột thì Bách Hợp không nói như vậy:
“Việc hôn nhân với Hà gia từ khi thất bại cho tới bây giờ nương cũng chưa bao giờ an ủi con, không quan tâm đến tâm trạng, cảm nhận của con như thế nào, chỉ lo lắng cho Đoàn Quế Lan, có khi con nghĩ nương có phải là mẫu thân thân sinh của con hay không đấy.”
Bách Hợp nói một hồi làm cho Lưu thị ngây ngốc ngẩn cả người. Bà thực sự không muốn biết trong lòng Bách Hợp nghĩ như thế nào khi hôn sự với Hà gia bị hỏng. Bà vẫn luôn sợ con gái oán trách mình, nhất là trong mấy năm này tình cảm của Bách Hợp ngày càng lạnh nhạt, tuy vẫn dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bình thường cùng Lưu thị nói chuyện không nhiều. Lưu thị cảm giác bà và con gái ngày càng xa cách. Không giống con gái nhỏ nghịch ngợm chút nhưng có thể lại để cho bà thấy Đoàn Quế Lan cần mình.
Lúc này Bách Hợp vừa nói xong Lưu thị đỏ vành mắt, nước mắt thoáng cái đã chảy ra từ hốc mắt, bà xoay người đi cầm khăn lau đi:
“Ai nói ta không phải thân sinh ra ngươi? Nếu không phải đích thân ta sinh ra ngươi vì cái gì mà vì hôn sự của ngươi mà suốt ngày ăn không ngon ngủ không yên hả? Ta chỉ là…”
“Tỷ tỷ oán trách muội?” Lưu thị chưa nói hết lời Đoàn Quế Lan đã nổi giận đùng đùng bước bào trong phòng, nàng ta không biết hôm nay đã chơi chỗ nào mà gương mặt tròn trịa tựa như do chạy tới mà đỏ bừng. Màu da do quanh năm chạy bên ngoài mà có màu lúa mì khỏe mạnh. Tư thái cũng không yếu ớt ngược lại lộ ra cực kỳ khỏe mạnh, nhưng thiếu nữ mười lăm tuổi nên vẫn lộ ra khí chất hoạt bát đáng yêu. Bởi vậy cho dù đổ mồ hôi ướt hết tóc nhưng cũng làm cho người ta không hề chán ghét, ngược lại bộ dạng tràn đầy sức sống.
“Tỷ trách muội không ở nhà giặt quần áo nấu cơm, không giúp nương quản lý cửa hàng vải, tỷ tỷ cảm thấy ta là người chiếm được lợi ích, ăn uống hết phần của tỷ phải không?” Khuôn mặt Đoàn Quế Lan sưng đến đỏ bừng, nước mắt ứa ra trong khóe mắt: “Chuyện của Hà gia bên ngoài tỷ nói đã không trách muội rồi nhưng có khi trong lòng tỷ vẫn oán trách đấy, không thì vì sao hơn một năm nay không nói chuyện với muội? Muội biết rõ muội đã sai, nương đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng. Hay tỷ muốn nương một đao chém chết muội, vì tỷ trả thù thì mới cảm thấy vui vẻ hơn đúng không?” Nàng ta cắn môi, oán hận đá chân vào cái bàn bên cạnh, ngón chân đụng vào bàn hiển nhiên là bị đau, nàng hít hít cái mũi: “Muội cũng đã qua tạ tội rồi, nhưng người ta không muốn lấy tỷ, chuyện đó đâu có liên quan gì đến muội? Nếu không phải hôm nay muội đi chơi về sớm thì sợ cũng không nghe được những lời này rồi!”
“Quế Lan!” Lưu thị nghe nói như thế tay chân có chút luống cuống nhìn con gái nhỏ, nói bà một tiếng. Có khi Lưu thị không nói lời nào còn hay, vừa nói xong Đoàn Quế Lan nước mắt đã chảy ròng ròng tựa như những hạt ngọc chảy xuống:
“Gọi con làm gì? Dù sao trong nhà này cũng không có ai để ý tới con. Tỷ lớn lên xinh đẹp, người ta cũng khen tỷ biết đọc sách hiểu lễ nghĩa, con mọi thứ đều không tốt, nương đều không vừa mắt con đúng không? Nương bây giờ quát con, nương lại không suy nghĩ xem mấy năm trước là kẻ nào hại con? Chân của muội đều bị tỷ hại thành cái dạng này rồi, còn muốn muội như thế nào nữa?”
“Chân của muội thành như thế sao lại do tỷ hại? Lúc trước bó chân cũng không phải do tỷ bắt muội bó, là nương cảm thấy nữ tử bó chân nhỏ thì phu nhân mới yêu thích, mới tìm người đến bó chân. Lúc ấy tỷ giúp nương làm việc, làm sao có thể bó chân? Tỷ lúc đấy đã nói không bó, nếu muốn bó thì cho muội bó, muội cũng không cùng nương nói không bó. Không những vậy sau khi bó chân nếu muội không chạy loạn khắp nơi thì cái chân kia làm sao bị như vậy, bây giờ làm sao muội lại đổ lên đầu tỷ?” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, Đoàn Quế Lan ngày đó sau khi bó chân không an phận không được vài ngày đã xuống đất chạy nhảy khắp nơi, chân về sau bị viêm nhiễm sưng đến biến dạng không hề liên quan tới cô.
Mặc dù nói mình đề nghị, nhưng Lưu thị có đồng ý hay không thì cô một chút cũng không quyết định được. Nếu không phải lúc trước Lưu thị đã nỡ mời Ngô bà tử tới bó chân mất hơn mười văn tiền thì cũng không bắt cô bó chân, nếu sau đó Quế Lan an phận một chút, đừng suốt ngày muốn chạy ra ngoài, chăm sóc tốt thì cũng không thành ra như bây giờ, làm cho sau này lại oán trách lên mình rồi.
Nghe được Bách Hợp phản bác Đoàn Quế Lan hốc mắt trừng lớn, tức giận đến toán thân run rẩy, chỉ vào Bách Hợp hét lên: “Ngươi còn nói được như vậy!” Từ nhở ưa thích múa đao động kiếm, học được tác phong của bé trai, đến tính cách điêu ngoa như Lưu thị cũng phải chịu thua bộ dạng này của nàng. Nếu bàn về miệng lưỡi cô không phải là đối thủ của Bách Hợp, lúc này bị Bách Hợp nói đến không mở miệng phản bác được liền lập tức giơ nắm đấm ra.
Lưu thị thấy bình thường hai tỷ muội không nói với nhau lời nào thì cũng thôi đi, bây giờ vừa thấy mặt nhau đã bắt đầu tranh cãi, trong lòngbà đau lòng chân Đoàn Quế Lan lưu lại sẹo. Thấy bộ dáng hung dữ đanh đá của con gái nhỏ thường ngày bị làm cho khóc thành bộ dáng như con mèo hoa, vội vàng liếc Bách Hợp:
“Được rồi được rồi, mỗi người nói ít đi vài câu, Bách Hợp là tỷ tỷ đấy bớt nói đi, nhường muội muội ngươi một chút, muội muội ngươi còn nhỏ tuổi, tử nhỏ lại không có cha, quá đáng thương rồi.”
Lại nói nữa! Đoàn Bách Hợp từ nhỏ cũng không có cha, như thế nào lại nói mình không đáng thương? Cho tới bây giờ bà vẫn còn nói Đoàn Quế Lan tuổi còn nhỏ, lại đáng thương, làm cho nguyên chủ phải nhường nhịn cho nàng. Vừa mới nghĩ Lưu thị bây giờ thực sự đã nhiều tuổi rồi, cho nên mới nói với bà mấy câu kia, tất cả bây giở đã uổng phí. Nói cả buổi Bách Hợp đoán chừng Lưu thị không lọt tai được câu nào. Bách Hợp lười cùng Lưu thị nhiều lời liền đứng dậy đi ra ngoài, Lưu thị có chút xấu hổ nhìn cô rời đi, phía sau Đoàn Quế Lan vẫn còn đang khóc lóc cô vẫn còn phải đi dỗ.
Thời gian thoáng một cái rất nhanh đã đến ngày ước hẹn của Lưu thị với Thẩm thị gặp mặt mẫu thân của Thẩm Đằng Văn. Lần trước lúc Hà gia phu nhân tới gặp mặt Bách Hợp bởi vì Đoàn Quế Lan gây náo loạn cuối cùng khiến cho hôn sự không thành. Lần này Lưu thị sau khi ăn thiệt đã có kinh nghiệm hơn chút ít. Mặc dù đau lòng con gái nhỏ nhưng thật sự sỡ hãi nó lại gây loạn phá rối hôn sự của Bách Hợp, bởi vậy trước đó một ngày bà đã thuê một người về trên danh nghĩa là dạy quy củ cho Đoàn Quế Lan, thực ra là nhốt nàng ta trong hậu viện. Lại nghĩ tới Đoàn Quế Lan có tính cách lỗ mãng, sáng sớm khi thấy Bách Hợp đi nấu cơm đã rất cẩn thận dặn dò Đoàn Quế Lan:
“Lúc này không thể gây chuyện, Thẩm gia này vô luận là thanh danh hay địa vị đều là lương xứng với tỷ tỷ ngươi,năm nay tỷ tỷ con đã mười bảy rồi nếu lại phá rối nữa thì sau này thanh danh hỏng mất rất khó có thể gả ra ngoài. Nương thường ngày bênh con, trong lòng tỷ tỷ con cũng biết, con xem nương có khi nào đối với con không tốt? Nha đầu này bây giờ nghe lời một chút, sau khi xong việc con muốn cái gì nương đều đền bù cho con được không?”
Đoàn Quế Lan nghe được những lời này của Lưu thị trong lòng cũng không thoải mái: “Nói gì mà không oán trách con, bây giờ không phải là đang đề phòng con hay sao? Nương luôn nói sủng ái con, kết quả vẫn luôn yêu thích tỷ tỷ, con cũng đã mười lăm tuổi rồi nhưng nương suốt ngày chỉ lo lắng hôn sự cho tỷ tỷ, cũng không nghĩ cho con!”