CHƯƠNG 10
EDITOR: GINJI
Đêm đến, gió lạnh thấu xương, Bích Lạc một người ngồi bên cửa sổ, đối diện với một vầng trăng cô độc, lại bắt đầu đau đớn, không biết Ứng Hiên hiện tại, có thể có cùng hắn nhìn chung một bầu trời này hay không, lại không chú ý đến người phía sau đang tiến đến.
Người nọ từ sau lưng ôn nhu ôm hắn, nhẹ giọng nói: “Ban đêm rất lạnh, ngươi lại không mặc nhiều xiêm y, coi chừng cảm lạnh.” Không phải Chiếu Cánh thì còn ai.
Bích Lạc thân thể cứng đờ, muốn giãy, không ngờ lại càng bị ôm chặt hơn. “Bích Lạc, ta rất nhớ ngươi, ngươi né tránh ta hơn một năm rưỡi, ngươi có biết một năm rưỡi này, ta sống như thế nào nào không?”
“Bích Lạc không muốn biết, cũng không dám biết.”
Chiếu Cánh nghe vậy nhất thời đôi mắt trở nên lạnh lùng, xen lẫn một chút thống khổ hỏi: “Cho đến bây giờ ngươi vẫn là không chịu yêu ta, ngoan ngoãn ở lại bên người ta sao?”
“Vương gia làm gì mà tự lừa mình dối người, Bích Lạc vốn không có khả năng yêu thương ngươi, huống chi Bích Lạc hiện giờ đã có người yêu, sớm sinh tử cùng hứa hẹn.”
“Cái gì? Ngươi yêu thượng ai, nói, ngươi rốt cuộc yêu thượng ai?” Chiếu Cánh cảm thấy sấm chớp vang dội, nổi giận điên cuồng mà rung động cả thân mình hắn. “Vì cái gì ta yêu ngươi như vậy, ngươi lại thủy chung không chịu yêu ta? Hắn hôn qua ngươi sao? Hắn chạm qua ngươi sao? Ngươi nói a!”
“Thân cùng tâm Bích Lạc sớm đều là của hắn.” Bích Lạc cười đến vân đạm phong thanh, trong mắt Chiếu Cánh lại hết sức khó chịu.
“Không, không, ngươi là của ta, là của một mình ta, ai ta cũng không cho phép!” Chiếu Cánh mạnh mẽ đem Bích Lạc áp đảo trên giường, nổi điên gặm cắn đôi môi hắn, thân thể hắn, giống như muốn bị phá huỷ tất cả những gì của người nọ để lại trên người hắn.
Bích Lạc chính là thản nhiên như trước, cũng không phản kháng, chính là trong miệng lại phun ra ngôn ngữ đả thương người: “Bích Lạc đã nói, dù bất cứ giá nào cũng muốn ly khai ngươi.”
Chiếu Cánh bỗng nhiên ngẩn người, lập tức tuyệt vọng cuồng tiếu: “Hảo, hảo, ta không chiếm được lòng của ngươi, thân của ngươi cũng được, lần trước ta phế đi một chân ngươi, ngươi còn có thể chạy thoát, lần này ta đơn giản đem đùi phải ngươi phế đi luôn, ta xem ngươi còn trốn như thế nào, Lăng Bích Lạc , ta nói cho ngươi biết, đời này, ngươi sinh, là người của ta, chết, cũng chỉ có thể là quỷ của ta!” Dứt lời đi xuống hạ thân, một tay bắt lấy đùi phải của hắn, dụng một chút lực, chỉ nghe hét thảm một tiếng, vang vọng cả vương phủ…
“Roẹt…” hỉ bào đỏ thẫm tiên diễm bỗng nhiên bị kéo đứt thành một lỗ hổng.
“Ai nha, nguy rồi, hỉ phục mới vừa làm tốt như thế nào lại bị hư, may mà chỉ là mặc thử, Anh vương điện hạ, thỉnh ngài mau chóng cởi đồ đi, chúng ta sẽ sửa lại thật nhanh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đại hôn của ngài.”
“Ân.” Ứng Hiên hờ hững tùy ý tỳ nữ đem hỉ bào mặc vào lại cởi ra, trong lòng tâm tư sớm đã bay đi đâu mất, không biết Bích Lạc hiện tại ở trên núi như thế nào, cũng muốn sai người đi tìm hiểu một chút, nhưng lại sợ quấy nhiễu hắn, chỉ có thể ở tại đây mà âm thầm lo lắng. May mắn là hôn lễ cũng sắp đến, phụ hoàng đã đáp ứng cho hắn cùng Bích Lạc bên nhau, qua được cửa ải cuối cùng này, từ nay về sau, đều là hạnh phúc ngọt ngào, nghĩ đến Bích Lạc dịu dàng nằm trong lòng hắn, không khỏi cảm thấy sung sướng, mỉm cười ra tiếng. Người hầu xung quanh nhìn thấy, còn tưởng Vương gia đang tưởng niệm tân nương.
Cánh vương nhìn Bích Lạc không khác gì tượng gỗ nằm trên nhuyễn tháp, không nói một lời nào, cảm thấy đau đớn, từ sau lần phế đi đùi phải của hắn, hắn liền như thế, biểu tình đờ đẫn, cũng không nói chuyện, uy hắn ăn cái gì, hắn liền ăn cái gì, dù là mình chủ động cùng hắn hoan ái, hắn cũng vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn thuận theo, nguyên bản là một con người hiện giờ lại tựa như một con búp bê vải không có linh hồn, nửa điểm trần tục thế gian đều không thể dung nhập vào trong tâm hắn. Hôm nay dù ánh mặt trời ôn hòa, hoa trong vườn khoe sắc rực rỡ, vốn định ôm hắn ra ngoài giải sầu, hắn vẫn là một bộ dáng như vậy.
“Bẩm Vương gia, Anh vương phủ phái người đưa hỉ thiếp tới.” Một người hầu cung kính đưa lên một hồng thiếp.
“Ứng Hiên? Hắn muốn thành hôn sao?” Chiếu Cánh có chút giật mình tiếp nhận.
Ứng Hiên? Hai chữ ngắn ngủn vào tai Bích Lạc không khác gì sấm vang chớp giật, như thế nào lại là hắn?
“Ngày sinh của đương kim Thánh Thượng vào đầu tháng tám?” Bỗng nhiên nghe được người đã lâu chưa từng mở miệng nói chuyện, Chiếu Cánh mừng rỡ, cũng không quản ánh mắt Bích Lạc có chút kỳ lạ, lập tức trả lời: “Đúng vậy.”
Bích Lạc cảm thấy chính mình giống như tiến vào một nơi sâu không thấy đáy, chung quanh đều là hắc ám, tuyệt vọng khiến hắn như muốn nghẹt thở.
“Nói vậy năm nay phụ hoàng không chỉ mừng thọ chính mình, còn khiến Ứng Hiên đón dâu, đến lúc đó chắc chắn phi thường náo nhiệt. Ai, không thể ngờ được Ứng Hiên đã tới tuổi đón dâu rồi, bất quá hắn thú Lệnh Hồ Thực là thanh mai trúc mã của hắn, trai tài gái sắc, rất là xứng đôi.”
Trai tài gái sắc, rất là xứng đôi… Nghe tám chữ này, trong mắt Bích Lạc sớm đã là một mảnh tro tàn. Ha hả, Lăng Bích Lạc a Lăng Bích Lạc, ngươi cũng thật khờ, vậy mà có thể tin tưởng hắn, hắn là hoàng tử cao cao tại thượng a, mà ngươi, bất quá là một nam sủng của ca ca hắn, có thể nào vọng tưởng chính mình xứng đôi cùng hắn, thật sự là khờ dại rồi! Nghĩ đến đây, Bích Lạc chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt liền một mảnh tối đen, cái gì cũng không biết…