Bích Lạc Hoàng Tuyền (Họa Ảnh)

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

EDITOR : GINJI

Lại nói từ khi Ứng Hiên đi rồi, Bích Lạc thủy chung cảm thấy tinh thần lúc nào cũng không yên, làm chuyện gì cũng không được. Ngày đó vừa qua trưa, liền nghe thấy ngoài phòng tiếng ngựa không ngừng, lại cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ là Ứng Hiên đã trở lại, không có khả năng a, nhưng hắn ở trên đỉnh núi này, ngày thường làm gì có khách, càng không thể có. Chẳng lẽ là hắn?

Quả nhiên, đợi hắn ra đến ngoài cửa, đã bị một đám quan binh vây quanh chặt chẽ.

Trong đám người đó một nam tử quần áo đẹp đẽ quý phái chậm rãi bước ra, chỉ thấy nam tử kia một thân tử y, dáng người thon dài, dung mạo tuấn lãng phi phàm, một đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thấy con mồi mà gắt gao khóa chặt ở trên người Bích Lạc, cả người tản ra khí thế vương gia không dung thứ cho bất kỳ thứ gì xâm phạm.

“Bích Lạc, đã lâu không gặp.” Hắn mỉm cười, nhưng Bích Lạc chỉ cảm thấy gió lạnh đến thấu xương.

“Hứa – Chiếu – Cánh!”

“Cái gì, thú Lệnh Hồ Thực? Vì cái gì, ngài không phải đã đáp ứng ta sao?” Ứng Hiên khó tin nhìn Tịnh Đế, hai mắt trừng lớn.

“Ngươi trước chớ hoảng sợ, trẫm chỉ là muốn ngươi giúp trẫm chuyện nhỏ nhặt, không phải là cho ngươi thú thực.”

“Chuyện gì?” Ứng Hiên hồ nghi.

“Đúng là, dã tâm của Lệnh Hồ Thiên ngươi không phải không biết, mấy năm nay hắn ỷ vào binh quyền trong tay mà ngày càng làm càng, trẫm lo lắng một ngày kia khi trẫm không thể chế trụ hắn được nữa, hắn sẽ đối với xã tắc bất lợi, cho nên muốn nhờ ngươi đưa nữ nhân duy nhất của hắn đến cung giam lỏng, kiềm chế hắn.”

Sự tình nghiêm trọng, Ứng Hiên cũng không phải không biết, “Vì sao là ta?”

“Bởi vì ngươi cùng Lệnh Hồ Thực từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hơn nữa Lệnh Hồ Thực đối với ngươi hữu tình.”

“Vì chuyện triều đình, ngươi lại muốn chôn vùi một nữ tử khi còn sống?” Nếu không chính tai nghe được, Ứng Hiên tuyệt đối sẽ không tin phụ hoàng nhân từ kia lãnh huyết đến như thế. Hắn mặc dù không thích Lệnh Hồ Thực, nhưng dù sao đã từng cùng nhau lớn lên, hiện giờ nghe được nàng trở thành vật hi sinh tranh đoạt triều chính, trong lòng lại vì nàng mà cảm thấy bất bình.

“Ai.” Tịnh Đế biết đứa con mình từ nhỏ chính trực, cũng không trách tội hắn nói năng lỗ mãng, “Trẫm nếu là còn biện pháp nào khác, như thế nào lại ra hạ sách này. Đại ca ngươi yếu đuối vô năng, Tam ca tư chất cao nhất lại không còn lòng dạ tham gia triều chính, còn lại cũng không có ai tài giỏi, hiện giờ ngay cả ngươi cũng muốn ly khai, trẫm là sợ bị hủy cơ nghiệp trăm năm của tổ tông đích a!”

Nhìn lại bộ dáng lão phụ, giống như đã già đi rất nhiều, mái tóc cũng đã lấm chấm bạc, làm sao còn có được hùng dũng cùng tiêu sái khi xưa. Ứng Hiên không khỏi chua xót, đều là chính mình không tốt, không chỉ không vì phụ thân phân ưu, còn làm cho hắn phiền não, hắn thở dài, cũng được, xem như mình lần cuối cùng báo hiếu cho cha đi.

“Hảo, ta thú!”

Hứa Chiếu Cánh giờ phút này chính là si ngốc nhìn chằm chằm người trước mắt, sợ nháy mắt một cái, hắn sẽ liền tiêu thất.

“Ngươi làm sao tìm tới được nơi này?” Bích Lạc bị ánh mắt trắng trợn của hắn nhìn đến phát bực.

“Ngươi quả thật thông minh, đoán được ta biết ngươi sợ lạnh sẽ không lên ngọn núi giá lạnh đến cực điểm này tìm ngươi, chính là ngươi lại xem nhẹ thân phận cùng quyền lợi của Cánh Vương đương triều.” Dứt lời mỉm cười, nói với binh sĩ phía sau: “Dẫn tới.”

Chỉ thấy một người toàn thân là máu bị tha lên.

Bích Lạc nhìn kỹ một chút, nhất thời hút một ngụm lãnh khí. Nguyên lai người nọ chính là tiều phu giúp hắn đổi lương thực dưới chân núi. Giờ phút này hắn sớm đã bị đánh đến mức cả người đầy huyết, không thể nhận dạng.

“Ha hả, nghe nói người này thường cùng tiên tử trên núi Phượng Tê trao đổi, ta liền bắt hắn về tra khảo, chỉ hơi bức cung, hắn liền khai ra tất cả.”

“Đê tiện!” Bích Lạc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiều phu đại ca là người tốt, ngày thường cái gì ngon cùng tốt thì luôn tặng cho hắn mà không lấy một xu, nhưng hôm nay, bị hắn hại thành như vậy, hắn thật chỉ biết gây tai họa cho người khác thôi sao.

“Tiên tử, thực xin lỗi… Ta không thể chống đỡ…” Bị thương thành như thế, còn lo lắng cho mình, Bích Lạc chỉ cảm thấy đau lòng khôn xiết, ta nếu thật sự là tiên tử, như thế nào hại ngươi bị thương đến như vậy.

“Theo ta hồi phủ đi.”

“Ta có thể cự tuyệt sao?” Bích Lạc cười ảm đạm, “Ta muốn ngươi thả tiều phu đại ca.”

“Kia có gì khó khăn?” Vung tay lên, hai bên liền buông người bị thương xuống, hắn còn thuận tiện ném lại một thỏi vàng, nói: “Trở về dưỡng thương đi.”

“Phi, ai thèm tiền dơ bẩn của ngươi, tiên tử, ngươi vạn không thể theo hắn a!” Tiều phu kêu to.

Mà Bích Lạc chính là không hề quay đầu lại mà rời đi, không có một ai chú ý đến lệ quang nơi khóe mắt hắn. Tiều phu đại ca, thực xin lỗi, ngươi không hiểu, trên đời, có rất nhiều sự, quả nhiên không phải mình muốn là được. Chính là Ứng Hiên, cũng không biết ta còn có thể tái kiến ngươi hay không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.