Bích Lạc Hoàng Tuyền (Họa Ảnh)

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

EDITOR: GINJI

“Phanh!” Lại là một tiếng va chạm mạnh mẽ.

“Ứng Hiên ngươi thế nào, có bị thương hay không?” Bích Lạc vội buông tay, lo lắng kéo Ứng Hiên qua cẩn thận xem xét, thấy hắn không có việc gì mới yên tâm. Thấy Ứng Hiên cứ luôn là một bộ dáng không yên lòng, không khỏi thở dài. Này đã là lần thứ năm trong ngày hôm nay Ứng Hiên đụng đầu, mà chính xác là lần thứ 28 trong tuần này.

“Ngươi rốt cuộc có tâm sự gì, nói ra chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, so với chính mình một người phiền não thì tốt hơn nhiều.” Bích Lạc lo lắng hỏi han.

“Ách? Không có việc gì a.” Ứng Hiên trảo trảo đầu, giả bộ vô tội.

“Trước ngươi còn nói không bao giờ… gạt ta nữa, nhưng hôm nay ngươi rõ ràng là có tâm sự, rồi lại cố ý gạt ta, ngươi thực khi dễ ta là ngu ngốc sao? Hay là nói ta ở trong lòng ngươi chỉ có như thế?” Dứt lời liền rưng rưng nước mắt.

Ứng Hiên làm sao mà chịu được điều này, đành phải kéo Bích Lạc qua, thành thật “Kỳ thật là cha ta tháng sau đại thọ 86 tuổi, ta đang phiền não là có nên trở về hay không.”

“Đương nhiên phải về, cha mẹ mừng thọ, đứa con không ở đó là bất hiếu, đáng tiếc phụ mẫu ta song vong, nếu không…” Chạm vào nỗi đau sâu kín, trong lòng lại không khỏi đau xót.

Gợi lên chuyện thương tâm của Bích Lạc, Ứng Hiên cảm thấy hết sức áy náy. “Chính là ta nếu trở về, ngươi làm sao bây giờ, không bằng, không bằng, ngươi cùng ta trở về đi, đỡ cho phải ta lo lắng, dù sao cha ta cũng chính là cha ngươi a.” Nghĩ nghĩ, Ứng Hiên vẫn là đem những lời ẩn giấu trong lòng vài ngày nay nói ra.

“Ta sẽ không xuống núi, ngươi đi một mình được rồi.” Phiền não của hắn quả nhiên là bởi vì mình.

“Chính là ngươi một mình ở lại trên núi ta thật sự rất lo lắng a, thân thể của ngươi lại không tốt.”

“Không sao, ngày đông giá rét đã qua, không cần lo lắng bệnh cũ lại tái phát , ngươi cứ an tâm rời đi.”

“Chính là…” Ứng Hiên muốn nói lại thôi, khuyên không được Bích Lạc, cũng không biết nói cái gì cho phải.

“Còn có cái gì lo lắng nữa, ngươi không cần lề mề, nhanh chóng thu thập đồ đạc đi a, tính ngày chắc cũng không còn xa đâu.” Ứng Hiên ngẫm lại cũng đúng, Bích Lạc không muốn xuống núi, chính mình cũng không thể ép buộc hắn, huống chi lão cha nhà mình… Ai, trước vẫn nên đi thu thập hành lý vậy.

Tới ngày ly biệt, hai người đều có chút lưu luyến không rời, nửa ngày từ biệt cũng không nguyện tách ra, cuối cùng vẫn là Bích Lạc lưu ý thời gian không còn sớm , nghiêm khắc nói, Ứng Hiên mới không tình nguyện lắm mà rời đi. Lại nói tiếp, dù sao đây cũng coi như là lần đầu tiên bọn họ tách ra kể từ khi hẹn ước tới nay, hai người đều cho rằng nhiều nhất là một tháng sẽ có thể gặp mặt, lại không biết rằng, lần này từ biệt, là vĩnh viễn…

Đứng ở vách đá nhìn thấy bóng dáng Ứng Hiên dần dần đi xa, Bích Lạc cảm thấy có chút hoảng hốt, muốn gọi hắn lại, rồi lại sợ chậm trễ hành trình của hắn, đành cưỡng chế trong lòng, vừa nhìn hắn rời đi, vừa âm thầm cầu nguyện.

Bên này Ứng Hiên cưỡi ngựa trên đường, một đường tiến thẳng vào hoàng thành mà không một người nào dám ngăn chặn, nguyên lai hắn chính là Cửu hoàng tử mà Tịnh đế đương triều thương yêu nhất – Anh Vương.

Đi vào hoàng cung, chưa thông báo, liền một hơi chạy vào ngự thư phòng, Tịnh đế nhìn thấy yêu tử, cũng không hờn giận, cười nói: “Đã lớn rồi mà vẫn hấp tấp như vậy. Ngươi không ở phủ của ngươi đợi, đến tìm trẫm có chuyện gì sao, trẫm nhớ rõ ngày sinh của trẫm dường như còn mấy ngày nữa mà.”

“Nhi thần… Nhi thần có việc tìm phụ hoàng.” Vừa mới chạy quá nhanh, nên đến một câu còn chưa nói xong đã thở hồng hộc.

“Chậm một chút, từ từ hẵng nói.” Tịnh đế vỗ nhẹ nhẹ lưng yêu tử, trên mặt lộ ra vẻ trìu mến.

Nhìn thấy phụ thân như thế, Ứng Hiên cắn chặt răng, quyết tâm nói: “Kỳ thật sự tình là như vậy…”

“Cái gì? Ngươi nói ngươi… ngươi nói ngươi yêu một nam tử?” Tịnh đế trừng lớn hai mắt, giống như không có cách nào tin tưởng hết thảy những điều vừa mới nghe được.

“Đúng vậy, hơn nữa nhi thần quyết định đợi qua ngày sinh của phụ hoàng, liền từ bỏ Vương vị, cùng người yêu ẩn cư nơi núi rừng.”

“Không, trẫm không cho phép!” Tịnh đế giận tím mặt. “Trẫm không thể chịu đựng được loại chuyện này!”

Ứng Hiên thấy phụ hoàng sinh khí, vội vàng quỳ xuống. “Phụ hoàng nếu là không ưng thuận, nhi thần không quản cái chết.” Ánh mắt kia cũng hết sức cố chấp.

Tịnh đế thấy hắn như thế, tâm một chút liền dao động, đứa con này là của hắn, hắn như thế nào không biết cá tính cương liệt của hắn, xem ra đứa con cái này thực sự là đã động chân tình, không khỏi thở dài.

“Trẫm cũng không biết đã tạo nghiệt gì, mười đứa con lại có hai đứa yêu thượng nam tử, khăng khăng đó là người mình yêu nhất.”

“Hai người? Người còn lại chẳng lẽ là Tam ca?” Ngày xưa nghe được Tam ca dạo chơi giang hồ đã từng yêu thượng một nam tử, bởi vậy nên đã đánh mất ngôi vị thái tử, tưởng chỉ là lời nói vui đùa trên phố, không nghĩ đúng là sự thật.

“Không tồi, đúng là Tam ca ngươi Cánh Vương Chiếu Cánh, lúc trước hắn vì nam tử kia, thái tử cũng không thèm làm, chỉ biết là suốt ngày vây quanh nam tử đó, sau lại tìm không thấy nam tử kia, hắn liền điên lên đi khắp nơi nơi để tìm, ngươi nhìn hắn hiện tại một cái thử đi, không biết đã muốn thành bộ dáng gì nữa, ai, không nhắc tới nữa.” Nói xong, lại có vài giọt lệ rưng rưng, khiến Ứng Hiên trong lòng thực sự áy náy, biết chính mình bất hiếu, làm cho lão phụ thương tâm, nhất thời không biết phải nói cái gì bây giờ.

“Cũng được, thỉnh cầu của ngươi trẫm đáp ứng, chính là trước khi đến đó, ngươi chi bằng đáp ứng trẫm.”

“Đừng nói là một việc, đó là ngàn việc trăm việc nhi thần cũng nguyện ý.” Thấy phụ hoàng rốt cục cũng đáp ứng mình, nghĩ đến có thể cùng Bích Lạc vĩnh viễn ở một chỗ, Ứng Hiên nhất thời vui sướng vạn phần.

“Tốt lắm, trẫm muốn ngươi lấy con gái của Ngự tiền Đại tướng quân Lệnh Hồ Thiên, Lệnh Hồ Thực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.