Bích Lạc Hoàng Tuyền (Họa Ảnh)

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Năm đó, Tam hoàng tử Cánh vương bất ngờ tạ thế, cứ nghe khi Vương gia ở triền miên giường bệnh, lúc nào cũng nhìn về phía núi Phượng Tê, chỉ vì nơi đó có người mà hắn một đời luôn thương yêu.

Cũng trong tháng chín năm đó, núi Phượng Tê truyền tụng về một yêu ma đầu bạc, suốt ngày ôm một khối hài cốt sớm đã hư thối, thì thào tự nói. Trong lúc nhất thời, dân chúng dưới chân núi mỗi người đều cảm thấy bất an.

Đỉnh núi Phượng Tê, một nam tử dung mạo trẻ tuổi đầu bạc trắng ôm một khối hài cốt sớm hư thối nhìn không ra nguyên dạng, ôn nhu nói: “Bích Lạc, ngươi xem, là hạt sương, đẹp không? Ngươi còn nhớ rõ lời thề của ta không?”

“Ta Hứa Ứng Hiên đối với tất cả hạt sương trên núi Phượng Tê này thề, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu Lăng Bích Lạc , vĩnh viễn không rời, vĩnh viễn không thay đổi!”

================Hoàn==================

Kết thúc rồi = = hy vọng không ai la ó vì lại thêm một cái đoản BE không ghi thể loại trước nữa TT

Thật ra thì ta có một lý do đặc biệt khi ta chọn cái đoản này. Ta nhớ trong một lần ta làm một trắc nghiệm tâm lý gì đó trên báo nào đó, đưa ra 4 bốn bức ảnh phong cảnh, hỏi bạn muốn đến nơi nào nhất, hừm, ta đã chọn bức có một ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, chả hiểu sao nhìn nó là thấy đẹp chịu không nổi, nếu tới đó được chắc sẽ rất là tuyệt = = mặc dù ta không thích lạnh. Do đó ta rất thích hình tượng núi Phượng Tê trong truyện này, và ta chọn nó là vì thế.

Còn một phiên ngoại nữa, ai muốn đọc thì đọc, vì dù sao nó cũng không thay đổi cái kết BE của truyện này TT

Ai dính lôi ráng chịu nha xách dép chạy

P/S: ta hứa nếu lần sau ta mần đoản văn nữa sure sẽ là HE cho mọi người. “nếu” thôi nha. Ta đi thực tập rùi, bận lắm =)))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.