Bích Lạc Hoàng Tuyền (Họa Ảnh)

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 13 PN1

EDITOR: GINJI

Chúng ta giữa đại tuyết bay tán loạn mà nhận thức, khi đó ta còn là thái tử, mà hắn, bất quá cũng chỉ là một thiếu niên ngây thơ mới vừa mãn 16 tuổi. Ta vĩnh viễn cũng vô pháp quên được lúc mới gặp hắn, một tà áo trắng đứng giữa trời tuyết, gió bắc thổi vào ngũ quan thanh tú kia, đẹp như là tiên tử không thuộc về chốn nhân gian khói lửa, hắn thản nhiên nhìn ta, chỉ liếc mắt một cái, ta liền biết chính mình từ nay về sau vạn kiếp bất phục.

Ta nghĩ hết mọi biện pháp lấy được tín nhiệm của hắn, cùng hắn về nhà, ta nghĩ đến chỉ cần ta cố gắng, hắn sẽ yêu thượng ta, chính là ta sai lầm rồi, ta hao tổn tâm cơ, hắn lại thủy chung chỉ xem ta như là huynh trưởng mà đối đãi, kính ta, trời biết cái ta muốn căn bản không phải như vậy, vì thế, ta liền thừa lúc hai lão Lăng gia đi vắng, mạnh mẽ giữ lấy hắn. Ta vẫn nhớ rõ ánh mắt hắn khi đó, phẫn hận, còn có sự tổn thương vì bị phản bội, cái loại tổn thương này kích thích ta, trong lúc nhất thời, ta hoảng hốt, hồi lâu mới vừa rồi hiểu được chính mình đã phạm sai lầm mất rồi. Ta liều mạng cầu xin hắn tha thứ cho ta, nói cho hắn ta làm như vậy chính là bởi vì quá yêu hắn, vì cầu hắn không cần rời khỏi ta, ta thậm chí không tiếc buông tha kiêu ngạo cùng tự tôn của thái tử mà quỳ xuống, chính là hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta, sau đó hắn nói cho ta biết, hắn vĩnh viễn hận ta.

Rất nhanh, cha mẹ hắn đã biết chuyện này, bọn họ tự biết công phu không bằng ta, liền tìm nơi khác cho hắn rời đi, rốt cục trong nháy mắt ta phát hiện hắn biến mất kia, ta đã điên mất rồi.

Ta giết hết những người mà ta chứng kiến, bất luận lão ấu, ta hận, ta hận bọn hắn mang đi người ta yêu, hận bọn hắn thậm chí không để cho ta một cơ hội để giải thích. Khi ta giết hai người Lăng gia đó, ta đã biết, hết thảy, hết thảy, đã không còn hy vọng, đã không thể quay đầu lại, chính là khi ta thấy hắn xuất hiện ở trước mắt ta, tim ta vẫn là như bị đao cắt, cả đời này, hắn còn có thể tha thứ cho ta, còn có thể yêu ta được nữa hay sao?

Vì không cho hắn rời khỏi ta, ta phế đi toàn bộ nội lực của hắn, dù ta biết nội lực đối với người có võ mà nói, là điều trọng yếu nhất, chính là ta không chịu nổi, ta sợ hắn rời khỏi ta, chính là hắn vẫn chạy thoát.

Một khắc bắt hắn quay về kia, vẻ mặt của hắn là cỡ nào khuất nhục cùng không chịu nổi, ở lại bên ta, thật sự thống khổ như vậy sao? Ta rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi hắn, hắn chính là lấy tất cả ngữ khí lạnh giá nhất nói cho ta biết, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể yêu ta, hơn nữa, cũng muốn ly khai ta.

Đau, đau lòng như muốn chết đi, thật không? Hảo, ta đây liền cho ngươi đi cũng đi không được, ta nhẫn tâm phế đi một chân hắn, thấy hắn thống khổ bộ dáng, ta chỉ là cười to, đau sao? Kỳ thật ta so với ngươi càng đau hơn. Đêm hôm đó, ta cường bạo hắn, không hề ôn nhu…

Biết được hắn đã chạy thoát đã là chuyện ba ngày sau khi ta hồi phủ, là quản gia của ta thả hắn, nguyên nhân chính là bởi vì hắn đáng thương, hắn, đáng thương? Ha hả, lý do hoang đường đến cỡ nào, người đó đáng thương hơn ta? Ta giận dữ, liền sai người đem hắn ngũ ngựa phanh thây, đều không phải là ta tàn nhẫn, ta chỉ là không thể chịu được có người muốn đem hắn ly khai khỏi ta.

Ta hao hết tất cả tinh lực để đi tìm hắn, tìm hắn, lại thủy chung không có tin tức gì, ta cảm thấy được chính mình quả thực không chịu nổi nữa rồi.

Không lâu, phụ hoàng vì ta bỏ bê triều chính, huỷ bỏ chức vị thái tử của ta, hắn không biết, kỳ thật ta chưa bao giờ để ý chuyện đó, trong trời đất này, người đáng để ta để ý đến, duy chỉ có một tầng áo trắng kia, bởi vì thương hắn, ta sớm đã không thể thành người.

Ta rốt cục tìm được hắn rồi, là sau một năm mười tháng hắn rời khỏi ta.

Ta ở một chỗ tên là núi Phượng Tê gặp được hắn. Đó là một nơi cực lãnh, cảnh sắc nơi đó giống như hắn, băng tuyết đầy trời, đẹp đẽ không bụi trần tục. Ta không khỏi bội phục trí thông minh của hắn, dù là ta muốn nghĩ, cũng chung quy không thể nghĩ đến, từ trước đến nay hắn sợ lạnh nhưng lại trốn được ở nơi này.

Hắn nhìn thấy ta, giống như cũng không ngoài ý muốn, là nhận mệnh sao? Ta vui sướng mang hắn về, lần đầu ta không có trừng phạt tên tiều phu nói năng lỗ mãng kia.

Hắn về bên người ta, nhưng tâm hắn cũng không có ở nơi này, mỗi khi thấy hắn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng liền bao phủ một loại bất an mãnh liệt, đáp án đã có thể được miêu tả rất chân thực.

Đêm đó, hắn nói cho ta biết, hắn yêu thượng một người nam nhân. Ghen tị tràn ngập linh hồn ta, ta điên cuồng mà gặm cắn hắn, bẻ gẫy chân hắn, chỉ vì muốn lưu lại hắn.

Chính là ta rất nhanh liền hối hận, mất đi hai chân hắn giống như mất đi linh hồn, ta thống khổ mà sám hối, chính là vô ích, ta chưa từng thống hận chính mình đến như vậy, ta là như vậy thương hắn, cam nguyện vì hắn mất đi hết thảy, chính là vì cái gì, vì cái gì ta lại là người thương tổn hắn sâu sắc nhất, ta, thật sự sai lầm rồi sao?

Ngày đó cửu đệ đưa hôn thiếp tới, hắn rốt cục cũng cùng ta nói chuyện, dù không phải vì ta, ta vẫn là mừng rỡ như điên, chính là ta lại thủy chung không có phát hiện hắn nghe ta kể chuyện cửu đệ mà lệ quang nơi khóe mắt, sau đó, hắn lại hộc máu.

Có khi ta thường suy nghĩ, nếu lúc trước ta phát hiện hắn không thích hợp, có lẽ hết thảy bi kịch cũng sẽ không phát sinh. Chính là, có lẽ số trời nếu đã định, không thể “nếu” nhiều như vậy mà có thể bù lại?

Cho nên hắn vẫn chết, chết ở trong lòng ta, hắn dùng cái chết tuyên cáo ông trời đối với hắn bất công, cũng là nói cho ta một đáp án mà ta tình nguyện đến chết cũng không muốn biết, bởi vì hắn trước khi chết lưu lại một cái tên cuối cùng – Ứng Hiên. Này đó là sự trả thù của hắn đối với tàn nhẫn của ta phải không? Hắn khiến ta ở thời khắc thống khổ nhất trong cuộc đời mà biết được một sự thật phũ phàng.

Đúng vậy, ta đã hiểu, ta rốt cục đã hiểu, nguyên lai ta vì lưu lại hắn mà làm hết thảy, chung quy vẫn là như vậy, mặc dù là tử, tâm của hắn, linh hồn của hắn, trọn đời cũng không có khả năng thuộc về ta. Thôi, ta liền trả hắn lại đi, cả đời này, ta đã thương tổn hắn nhiều lắm, ta làm sao lại muốn hắn ngay cả chết, cũng không được an bình?

Nhìn thấy người nọ ôm hắn rời đi, ta bỗng nhiên cuồng tiếu, bọn họ yêu thương lẫn nhau, mặc dù là chết, hai trái tim vẫn như cũ gắt gao cùng một chỗ, nhưng mà còn ta thì sao? Ta hao hết tâm tư, làm hết mọi thứ, đến cuối cùng, vẫn như cũ hai tay trống trơn, ha hả, ta đến tột cùng là vì ai mê muội, vì sao mà mê muội?

Bọn họ đi rồi, tâm ta cũng như tro tàn, mệnh này, liền từ bỏ đi, tâm đã chết, lưu lại thể xác thì có ích gì?

Ngày đó, thời tiết sáng sủa, ta lại hy vọng nhìn thấy đại tuyết bay tán loạn, bởi vì chỉ có loại nhan sắc đó mới thuộc về hắn. Ta nhìn trời xanh mà cầu nguyện, nếu có kiếp sau, hy vọng hắn không cần gặp lại ta, bởi vì một đời này, ta đã hủy hắn, ta không muốn lại nhìn thấy hắn vẻ mặt thống khổ nữa.

Là tuyết muốn rơi sao? Vì cái gì ta bỗng nhiên cảm thấy được hảo lãnh, chỉ nhìn thấy xa xôi kia một mạt áo trắng chậm rãi hướng ta đến gần, là hắn tới đón ta đi, đợi ta một chút, ta đến đây…

Đối với ta, chết là cách kết thúc dễ dàng nhất, đơn giản nhất. Không phải ta không muốn tha thứ cho Chiếu Cánh, mà là phiên ngoại này cuối cùng làm ta thất vọng, tổn thương một đời của người khác, lại lấy cái chết để đền bù, còn ảo tưởng người đó sẽ tha thứ = = ta không chấp nhận. Ta vốn dĩ muốn nhìn thấy Chiếu Cánh dùng cả đời còn lại để trả lại món nợ mà mình đã gây ra cho quá nhiều người, hơn là chết như thế này.

Như thế, ta còn dễ dàng thông cảm hơn. Ta hình như hơi tàn nhẫn nhỉ TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.