Bích Lạc Hoàng Tuyền (Họa Ảnh)

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Editor: Ginji

“Hứa huynh, ngươi chậm một chút, từ từ đã, trên núi Phượng Tê này quanh năm tuyết đọng, thật sự là không liều lĩnh được a!” Từ nơi khe núi trắng xóa một mảnh, chỉ thấy hai nhân ảnh đang cưỡi ngựa rong ruổi trên đường, khiến cho mỹ cảnh nơi đây lại được tăng thêm vài phần sinh động.

“Ha hả, Lý huynh, không sao đâu, tương truyền trên núi này có linh hồ, chúng ta phải mau mau một chút, không để cho nó chạy mất được!” Chủ nhân của con ngựa phía trước quay đầu lại, là một thiếu niên tuấn tú, một thân thanh sam cùng với mảnh ngọc trắng nơi thắt lưng, mang theo một vẻ tiêu sái như không hề bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

Chủ nhân con ngựa phía sau thở dài, bạn hắn, cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất khiếm khuyết chính là làm việc quá mức liều lĩnh, nếu kia đúng là linh hồ, như thế nào mà chịu ngoan ngoãn chờ hắn đến bắt a, huống hồ hắn làm to chuyện như thế, không phiền đến linh hổ mới là lạ! Thôi được, ai bảo mình lại đi nói cho hắn tin tức không nên nói này, với tính tình của hắn, chỉ cầu không có chuyện gì xấu xảy ra là được.

Lại nói, trên ngọn núi tuyết này chung quy không thể bằng phẳng như so với mặt đất, các đoạn đường nguy hiểm trắc trở đều bị vùi lấp dưới những lớp tuyết trắng xóa, trong một khoảnh khắc, thiếu niên phía trước đã giẫm vào một khoảng không, rơi sâu vào bên trong một khe núi, đợi đến khi bạn bè tìm được con đường, thân ảnh đó đã không còn một chút bóng dáng nào.

“Hứa huynh, Hứa Ứng Hiên!” Dù cho hắn la đến mức muốn vỡ cả yết hầu, đáp lại cũng chỉ là tiếng vang của chính mình. . .

“Đau quá!” Chỉ nhớ rõ trước mắt vừa mới tối sầm, kế tiếp liền một chút ấn tượng cũng không có, hẳn là rơi xuống khe núi đi, nơi này cũng không biết là nơi nào, rơi xuống tầng tầng lớp lớp như vậy, xương cốt không bị giập đã là may mắn lắm rồi. Thoáng giật giật thân mình, không ngờ lại là một trận hoa mắt choáng váng.

Bỗng nhiên một âm thanh lộn xộn truyền đến, trong lúc hoảng hốt, có cảm giác như đã nhìn thấy một thiếu niên tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt, một thân trắng thuần khiết càng làm tôn lên vẻ đẹp kỳ ảo mơ hồ của hắn.

“Đẹp quá. . . Ngươi là hồ tiên sao?” Hứa Ứng Hiên thì thào tự nói, chỉ thấy thiếu niên kia dò xét hạ thân hắn, như đang kiểm tra thương thế của hắn, lại dường như có nói một chút gì đó, hắn cực lực muốn giữ mình thanh tỉnh, nhưng vẫn là không chịu được chìm dần vào bóng tối, cuối cùng lại ngất đi. . .

Đợi đến khi hắn tỉnh lại, sớm đã ở trong biệt uyển của mình dưới chân núi, hỏi người bên ngoài, mới biết là chính mình ở chân núi bị người ta phát hiện, đưa trở về. “Chân núi sao?” Chính mình rõ ràng là rơi xuống thâm sơn cùng cốc nha, “Chớ không phải là. . .” Hứa Ứng Hiên nhớ mang máng chính mình trước khi mất đi ý thức giống như được một ai đó cứu, người nọ một thân trắng thuần khiết, dung mạo xuất trần, thật giống với linh hồ trong truyền thuyết, lại nhớ đến khí hậu giá lạnh trên ngọn núi kia, đó không phải là nơi thường nhân có thể trụ được, hẳn là linh hồ hiển thế, cứu hắn một mạng. Suy nghĩ như vậy, Hứa Ứng Hiên làm sao mà chịu yên ổn, lập tức quyết định sửa sang lại hành trang, trở lên núi Phượng Tê, mặc cho mọi người hết lời khuyên giải an ủi, cũng không thèm để ý tới.

“Ai, đã là ngày thứ ba.” Kéo chặt áo choàng da cừu trên người, nhưng vẫn không ngăn được những luồng gió lạnh tiến len lỏi vào trong, nhìn xem thời tiết u ám này, chỉ sợ lại có tuyết lớn đi, Hứa Ứng Hiên không khỏi cười khổ, chính mình quả nhiên vẫn là không biết lượng sức mình, cư nhiên vọng tưởng tái kiến hồ tiên kia một lần nữa, mà nay lương khô trên người đã hết, nhìn xem khí trời hôm nay, hiện tại cho dù quay đầu lại, cũng không kịp xuống núi đi, sợ là phải vùi thân nơi tuyết trắng mờ mịt này rồi. Chính là nghĩ đến mình rốt cuộc cũng không thể gặp được gương mặt kia một lần, chỉ sợ chết cũng không thể nhắm mắt a. . .

Gió lạnh lại từng cơn thổi qua, chỉ cảm thấy toàn thân hàn ý bức người, dù là có nhiều kiện quần áo mùa đông, tay chân hơn phân nửa vẫn bị đông lạnh đến mất đi cả tri giác. Thời tiết như vậy, quả nhiên là không nên xuất môn a, nên mau mau trở về căn nhà gỗ nhỏ đi. Nghĩ thế, liền kéo lê đôi chân không thuận tiện mấy, cước bộ nhanh hơn. Nhưng trong khoảnh khắc lại dừng lại, phía trước một thanh y sam, hẳn là một người đi, không biết ngã vào bên trong lớp tuyết đã bao lâu, mệnh có hay không vẫn còn.

Bích Lạc cẩn thận đến gần người nọ, nhìn kỹ, lại cả kinh, là hắn, nhớ rõ chính mình ba bốn ngày trước, cũng đã từng cứu người này một mạng, lúc ấy mình còn hảo tâm đưa hắn tới chân núi, như thế nào mới vài ngày, hắn không ngờ lại chạy đến núi tìm cái chết? Nghĩ đến thời tiết núi này biến đổi thất thường, chính mình ở đã hơn một năm vẫn không thể nắm bắt được tính tình của nó, người bên ngoài tất nhiên lại càng không thể xông loạn. Mà người này lại nhiều lần chạy vào trong núi, thật sự không biết là vì sao, chẳng lẽ. . . Bích Lạc trong lòng giật mình, là hắn phát hiện hành tung của mình, phái người tìm đến? Không, hắn không có khả năng biết mình đang ở nơi này, chắc là do mình đã lo lắng quá nhiều thôi. Bích Lạc cưỡng chế bất an trong lòng, đưa tay dò xét hơi thở người nọ, hoàn hảo, còn thở, hẳn là bị đông lạnh ngất đi thôi. Trong lòng lại tràn ngập lưỡng lự, chính mình nên làm sao bây giờ, đưa hắn đến dưới chân núi sợ là không có khả năng, chưa nói bão tuyết sắp đến, chân mình cũng không có thể làm được điều đó, chính là nếu để hắn ở nơi này, có lẽ cao lắm cũng chỉ chịu được hai canh giờ, thôi được, vẫn là đem hắn mang về nhà gỗ đi, nếu thật sự vì vậy mà bại lộ hành tung, cũng chỉ có thể trách mình không may, dù sao thấy chết mà không cứu thì hắn cũng không phải là Lăng Bích Lạc a, huống hồ nam tử này tựa hồ cùng hắn hữu duyên, hai lần gặp nhau tại thâm sơn. Nghĩ đến đây, Bích Lạc liền cố hết sức đưa hắn nâng dậy, hướng đỉnh núi mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.