CHƯƠNG 2
Hứa Ứng Hiên chậm rãi mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Nhìn quanh bốn phía, nhà gỗ này tuy nhỏ nhưng lại rất chỉnh tề, nói vậy chủ nhân nhà gỗ cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ đi. Ha hả, vốn tưởng rằng chính mình lần này phải chết hẳn là điều không thể nghi ngờ, ai ngờ lại được cứu, cái mạng mình quả nhiên là tốt a, chính là không biết người nào đã cứu hắn, nên nói lời cảm tạ một phen mới được. Đang nghĩ ngợi, cửa gỗ chi nha một tiếng mở ra, đi vào là một thân ảnh tuyết trắng.
“Hồ tiên!” Hứa Ứng Hiên không khỏi trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được ân nhân cứu mạng thế nhưng lại chính là hồ tiên mình ngày đêm tưởng nhớ a, ông trời quả thực đối đãi với hắn không tệ a.
Bích Lạc hơi hơi nhíu nhíu mày, hắn không có nghe sai đi, người này tựa hồ vừa mới kêu hắn là hồ tiên thì phải, lúc trước mới gặp mặt hắn cũng mông lung kêu lên hồ tiên cái gì đó, chỉ là mình đã xem nhẹ đi, hiện giờ nghe được, quả nhiên là hai chữ hồ tiên a. Không khỏi buồn cười, mình với tiên phong đạo cốt như thế, lại được xưng là tiên, thế nhân quả nhiên ngu muội a.
Hứa Ứng Hiên thấy hắn cười, khuôn mặt nguyên bản nhu hòa lại tăng thêm vài phần mềm mại đáng yêu, ba hồn của hắn sớm đã phi mất chỉ còn lại có một hồn.
Bích Lạc thấy hắn một bộ ngốc dạng, cũng không thèm để ý đến hắn, tự đi tới bên cạnh bàn, rót chén nước, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hứa Ứng Hiên thấy thế lại cả kinh, “Hồ tiên, chân của ngươi?” Nguyên lai Bích Lạc vừa đi, Hứa Ứng Hiên mới thấy rõ chân trái cứng ngắc của hắn, khi đi phải toàn lực dựa vào đùi phải thật vất vả. Nghĩ đến chân hắn như thế, không khỏi cảm thấy đau xót trong lòng.
Bích Lạc nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, lập tức lại bình tĩnh trở lại, cười nói: “Ta không phải hồ tiên, ngươi đã từng gặp qua hồ tiên nào què chưa.”
“Ngươi không phải hồ tiên? Chính là làm gì có phàm nhân nào sinh ra mĩ như thế?” Hứa Ứng Hiên đầu tiên hết sức ngạc nhiên, đợi hắn nghĩ lại kỹ lưỡng, chính mình như vậy lại lỗ mãng, cũng đúng, hồ tiên vốn là chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, chính mình chỉ dựa vào một ý niệm, liền nhận định người ta không phải phàm nhân, cũng thật là không phải. Nghĩ vậy, không khỏi đỏ mặt xấu hổ, “Là tại hạ lỗ mãng , tại hạ họ Hứa danh Ứng Hiên, đa tạ công tử ân cứu mạng, không biết công tử xưng hô như thế nào?”
“Thuận tiện mà thôi, Hứa công tử không cần khách khí, tại hạ thôn phu sơn dã, dân trong thôn, chính là tiện danh không thể trả lời, hiện giờ phong tuyết đã qua, nếu là thân thể công tử không có việc gì, vẫn là nên sớm xuống núi đi.” Bích Lạc cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói.
Hứa Ứng Hiên biết đối phương hiện là đang hạ lệnh đuổi khách, chỉ là mình hao hết thiên tân vạn khổ mới tìm được hắn, nếu bị nói hai câu đã bị đuổi, thì cũng không phải là mình nữa. Huống hồ chính mình cũng không biết thời điểm nhìn thấy hắn trong lòng lại có những cảm xúc khác thường như thế nào, cho nên hiện tại không thể đi, tuyệt đối không đi!
“Không phải là Hứa mỗ không đi, mà là thật sự đi không được a.”
“Nga?” Bích Lạc khó hiểu.
“Công tử có muốn biết tại hạ cớ gì lại nhiều lần lên núi?”
“Không biết.” Bích Lạc nhíu mày, này cũng đang là vấn đề hắn không thể lý giải được, xem Hứa Ứng Hiên này quần áo đẹp đẽ quý giá, cũng không phải là không có não hoặc đang một lòng tìm chết.
“Ai,” Hứa Ứng Hiên thấy đối phương không có nghi ngờ hắn, khẽ thở dài một cái, tiếp tục nói: “Chỉ vì tại hạ thân trúng phải kì độc, thần y từng nói rằng, loại độc này, chỉ có Tru Hồn thảo trên núi Phượng Tê mới có thể giải được, nếu không chỉ sợ sống không quá nửa năm, cho nên tại hạ mới. . .” Nói xong lời cuối cùng lại nghẹn ngào, thoạt nhìn thật giống đang đau buồn.
“Chính là tại hạ từng chẩn mạch cho Hứa công tử, vẫn không phát hiện trong cơ thể các hạ có độc tố gì a.”
“Công tử có điều không biết, độc tại hạ trúng phi thường âm ngoan, bình thường xem ra cũng giống thường nhân, một khi độc phát tác, thật là thống khổ vạn phần, sống không bằng chết a, là vậy, nếu không có thần y, như thế nào lại có thể chẩn đoán ra bệnh?”
Bích Lạc ngẫm lại cũng đúng, chính mình cũng không tinh thông y lý, không thể xằng bậy, huống chi Tru Hồn thảo trên núi Phượng Tê này có thể giải được trăm thứ độc hắn cũng từng nghe qua , mà hắn nhiều lần không thèm để ý đến tính mạng tìm đường lên núi, nên chắc không có lừa mình.
Ngẩng đầu nhìn nhìn lại người trước mặt này, mi thanh mục tú, mặt như quan ngọc, mặt mày tuy có vài phần phóng đãng, nhưng cũng là tướng mạo rất hảo, nếu là thật bạc mệnh như thế, quả là đáng tiếc, không biết vì sao, nghĩ đến hắn chỉ có thể sống thêm nửa năm, trong lòng cũng có chút không vui. Vì thế cưỡng chế cảm xúc khác thường trong lòng, bình tĩnh hỏi han: “Như vậy không biết Hứa công tử muốn như thế nào?”
Hứa Ứng Hiên thấy hắn hỏi, biết hắn đã tin chính mình, trong lòng mừng thầm, nói: “Chỉ nguyện công tử đáp ứng tại hạ ở tạm nơi này, thẳng đến khi tại hạ tìm được thảo dược, cứu tánh mạng.”
“Ở nơi này?” Bích Lạc lại cả kinh, nhưng chính mình dù sao cũng không phải người nhẫn tâm, lại nhìn Hứa Ứng Hiên giả trang suy yếu trên giường, cuối cùng không thể nghiêm khắc được, đáp ứng hắn.
“Như thế, công tử nên nói cho tại hạ tính danh đi?”
“Bích Lạc, Lăng Bích Lạc.” Nhìn nam tử trước mặt, Bích Lạc cảm thấy có chút hoa mắt, chưa kịp nghĩ đã thốt ra.