CHƯƠNG 3
EDITOR: GINJI
“Bích Lạc, tên rất hay a, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chính là tên này làm cho người ta cảm giác có một chút bi thương.” Bi thương sao? Lời giải thích hết sức chuẩn xác. Đã biết mệnh đồ nhấp nhô, cũng thực xứng với hai chữ bi thương kia. Mà đối với người nọ, mình cũng thật khó hiểu, từ trước đến nay chính mình lãnh tình cư nhiên lại có thể quyết định cùng hắn ở chung, cũng không sợ hắn sẽ. . . Cũng đúng, mình hiện giờ, còn sợ mất đi cái gì? Nhìn nhìn chân trái của mình, Bích Lạc tự giễu cười cười, quả nhiên là đã chẳng còn gì.
“Bích Lạc!” Tiếng kêu từ xa truyền đến, nghe cũng thật thân mật. Bích Lạc lại không khỏi nhíu mày, người này cũng thật sự là ngang ngược, biết rõ chính mình không muốn cùng người khác thân cận, nói cho hắn bao nhiêu lần, xưng Lăng huynh là được, hắn lại cố tình không nghe, dám mỗi ngày kêu to như thế, quả nhiên là chỉ lớn bề ngoài, tâm tính tiểu hài tử.
“Hứa. . . Ứng Hiên, tìm ta có chuyện gì?” Bích Lạc dừng một chút, biết chính mình nếu không gọi tên của hắn, theo cá tính của hắn chắc chắn là sẽ tiếp tục than vãn.
“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao, ha hả, không vội, ngươi xem đây là cái gì?” Hứa Ứng Hiên giơ cao vật trong tay lên, một con thỏ trắng như tuyết.” Đêm nay chúng ta có thêm đồ ăn rồi!”
“Cái gì, ngươi muốn ăn nó?” Bích Lạc nhất thời trừng lớn hai mắt, lại không biết biểu tình đó ở trong mắt Hứa Ứng Hiên đáng yêu đến cực điểm. “Hứa huynh, ngươi không thể. . .”
Nhìn thấy biểu tình cẩn thận kia của Bích Lạc, Hứa Ứng Hiên âm thầm nuốt nước miếng, “Ngươi như thế nào lại gọi ta là Hứa huynh, không phải đã nói là gọi ta Ứng Hiên là được rồi sao.” Thấy hắn nhìn chằm chằm con thỏ trong tay mình, làm như không có nghe lời mình nói, đành phải khe khẽ thở dài. Tính ra chính mình cùng hắn chung sống đã một thời gian, tính tình hắn mình từ lâu đã hiểu biết tường tận, mà càng hiểu biết hắn, càng phát hiện chính mình bị hắn hấp dẫn, ngoại lãnh nội nhiệt, có khi lãnh tình, rồi lại có khi thiện lương vô cùng, cũng biết hắn chịu rất nhiều đau khổ, hiện giờ lạnh lùng chỉ là vì muốn bảo hộ chính mình, mà đó không phải bản chất thật sự của hắn. Còn có chân hắn, đáy lòng Hứa Ứng Hiên lại thêm co rút đau đớn, đến tột cùng là ai đả thương, đối với hắn như thế cũng có thể hạ thủ được? Hắn không đề cập tới, chính mình lại không dám hỏi, chỉ hy vọng hắn có thể sớm đối với mình mở rộng tâm tư. Trong lòng cũng đã sớm đi đến quyết định, từ nay về sau, hết lòng bảo hộ hắn, không làm cho hắn bị thêm một chút thương tổn nào nữa.
“Ha hả, ta sớm biết ngươi luyến tiếc ăn nó, kia liền tặng cho ngươi.” Thấy Bích Lạc khi tiếp nhận con thỏ hơi lộ ra một chút vui sướng, Hứa Ứng Hiên chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên. Thật là nhìn không ra, người trước mặt này lại lớn tuổi hơn hắn, lúc trước khi hỏi mình thực sự rất kinh ngạc, nhìn hắn bộ dáng thiếu niên thanh tú nhã nhặn tưởng hắn chỉ khoảng 15, 16 là cùng, không ngờ đã muốn 28 tuổi, lớn hơn mình những 8 tuổi, tin tức này thực làm cho mình bị mất tinh thần khá lâu, cũng khó trách hắn luôn cho rằng mình tâm tính hài đồng.
Bích Lạc đem con thỏ nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, thấy Ứng Hiên nhìn chằm chằm chính mình, không khỏi một trận xấu hổ, biết vẻ mặt mình vừa rồi ôm con thỏ cũng quả thật không như bình thường, cũng không muốn chống chế, chỉ thản nhiên hỏi: “Không biết Ứng Hiên đã có thể tìm ra Tru Hồn thảo chưa.”
Gặp Bích Lạc lại mang mặt nạ lãnh đạm kia, Ứng Hiên đầu tiên là ngẩn người, lập tức nói: “Còn chưa tìm ra tung tích.”
“Hiện giờ ngày càng thêm gấp gáp, Ứng Hiên ngươi cả ngày lại chỉ biết trêu chọc, cũng không đi tìm dược, thật không muốn sống nữa sao?” Bích Lạc cũng không biết chính mình tại sao lại bực bội như vậy, chính là nghĩ đến người trước mắt mình đem sinh mệnh ra mà đùa giỡn, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
“Đúng vậy, ta đã biết.” Ứng Hiên đành phải cười khổ, mình vốn là chưa từng trúng độc. Hiện giờ quả nhiên đã đâm lao thì phải theo lao, xem ra ngày mai phải giả bộ đi tìm xem, bằng không lời nói dối này thế nào cũng sẽ tự sụp đổ. Chính là, Bích Lạc lo lắng như vậy, là lo lắng cho mình đi.