Biện Hộ Trắng Án

Chương 19: Chương 19




Khi ăn tối, thì trời đã tối đen rồi, Trương Tĩnh chỉ huy Lão La lái xe đến một công viên gần hiện trường xảy ra vụ án. Bây giờ đang là mùa hè, có rất nhiều người đến đó đi dạo.

Ngay ở hai bên con đường nhỏ của công viên, có một nhóm người khá đặc biệt đứng xếp hàng, họ phần lớn đều mặc váy ngắn, đi giày cao gót, ăn mặc hở hang, trang điểm loè loẹt, nhưng không hề tham gia vào nhóm người tản bộ, mà chỉ đứng ở hai bên đường, liên tục uốn éo cơ thể, liếc mắt đưa tình.

“Chúng ta đến đây làm gì vậy?” Ánh mắt Lão La lướt qua những người đó, thản nhiên hỏi.

“Điều tra vụ án mà.” Trương Tĩnh nhìn Lão La, trong mắt bùng lên đám lửa nhỏ, “Cái việc mà Phó Đại Vĩ làm, ở đây là thuận tiện nhất. Không chừng có người quen biết anh ta.”

“Ồ, tìm bằng cách nào?” Lão La cuối cùng thu ánh mắt lại, “Nhiều người như thế, không thể nào cứ đi hỏi từng người một chứ?”

“Đúng là phải đi hỏi từng người một, anh tưởng rằng bọn em đi làm cuộc điều tra loại trừ dễ dàng vậy sao?” Trương Tĩnh rút từ trong túi ra một bức ảnh, nhét vào tay Lão La, “Nhưng anh đừng vừa mới đến là đã hỏi luôn, sẽ khiến cho người ta nghi ngờ. Cần phải để ý đến kĩ xảo, tốt nhất là cần phải làm quen trước, ví dụ như làm một cuộc giao dịch, đợi đến khi đối phương nới lỏng sự đề phòng rồi hãy hỏi.”

“Ồ.” Lão La lên tiếng, đẩy cửa xe ra, vừa bước đi mấy bước, chợt quay trở lại, hỏi vẻ cảnh giác: “Ai đi?”

“Đương nhiên là anh rồi.” Trương Tĩnh cười tít mắt nói.

“Dựa vào đâu chứ?”

“Việc này chẳng phải quá đơn giản sao, anh nhìn xem, em là con gái phải không, sao có thể đi làm việc đó được chứ. Anh Tiểu Minh khuôn mặt đứng đắn, vừa nhìn là đã biết không phải là loại người đi tìm gái rồi.”

“Anh cũng không phải mà.”

“Bộ dạng mắt mũi ti hí nhỏ như mắt chuột của anh là giống nhất đấy, vừa rồi nhìn họ chẳng phải rất sung sướng sao?” Trương Tĩnh nghiêng đầu nói, “Đừng nhiều lời, nhanh đi đi!”

Nói rồi, Trương Tĩnh đá Lão La một cái, Lão LA đành phải vô cùng miễn cường đi về phía người phụ nữ gần cậu ấy nhất.

Người phụ nữ đó đã trang điểm, nhưng nhìn trông chắc cũng đến 40 tuổi rồi, mùi hương nước hoa rởm nồng nặc khiến cho Lão La choáng váng đầu óc. Nhìn thấy Lão La đi về phía mình, cô ta liếc mắt đưa tình, doạ cho Lão La suýt tí nữa quay người bỏ chạy.

“Cậu em, lần đầu phải không?” Người phụ nữ túm chặt tay Lão La, thủ thỉ, “Yên âm, việc này làm lần đầu thì lạ lẫm, làm lần hai sẽ quen thôi, dần dần rồi cậu sẽ quen ngay mà.”

Nói rồi, người phụ nữ cầm tay của Lão La đặt lên người mình: “Sờ xem, thế nào, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”

Lão La mặt đỏ ửng, vội rút tay về: “Không phải… tôi… việc đó.. tôi đến tìm người.”

“Ồ, nhìn mặt cậu ngại ngùng, còn tưởng là chú chim non cơ, thì ra là chọn được người từ trước rồi.” Người phụ nữ bĩu môi.

“Bà chị, chị có quen người này không?” Lão La giơ bức ảnh đóng giả phụ nữ của Phó Đại Vĩ, liều mình hỏi.

“Gọi ai là bà chị hả? Tôi già như vậy sao?” Không ngờ người phụ nữ đột nhiên nổi nóng, “Cút ra chỗ khác đi, đừng có làm lỡ công việc làm ăn của lão nương đây.”

Lão La thoáng ngẩn người, nhếch nhác chạy trở về.

“Thế nào? Cảm giác cũng thú vị chứ?” Trương Tĩnh mỉm cười, nhưng trên người cô lạ toát ra mùi vị nguy hiểm, tôi bất giác lùi lại mấy bước.

“Trò gì thế, tôi không làm đâu!” Lão La nhét lại tấm ảnh cho Trương Tĩnh, nói vẻ vô cùng bực tức.

“Với bộ dạng của anh thế này mà còn muốn phá án sao?”

Trương Tĩnh bĩu môi, “Hãy xem bà cô này đi.”

Nói rồi, cô chỉnh lại quần áo, chậm rãi bước đi, ánh mắt nhìn một lượt nhũng người phụ nữ đứng hai bên đường, nhưng lại không giống như Lão La tùy tiện chọn một người để đến hỏi. Những người phụ nữ đó chẳng có chút hứng thú nào đối với cô gái trẻ đẹp này. Ngược lại, lại có mấy người nam giới nhìn chằm chằm vào đôi chân thẳng tắp thon dài của cô ấy và xì xào bàn tán, nhưng phải vội vàng rời khỏi đó khi gặp phải ánh nhìn của Trương Tĩnh.

Cho đến tận gần cuối con đường nhỏ, Trương Tĩnh mới dừng lại trước mặt một người phụ nữ có thân hình hơi đầy đặn, ánh mắt nhìn người phụ nữ này giống như đang chọn một món hàng.

So với những người phụ nữ khác, dáng người của cô ta hơi cao hơn một chút, gần bằng tôi. Tay và chân cũng hơi thô, đặc biệt là phần ngực thì càng ngồn ngộn.

“Cô em, có cần phục vụ không?” Người phụ nữ tiến lại gần Trương Tĩnh hạ giọng nói, nhưng giọng nói lại hơi khàn.

“Sao anh ấy lại không đến?” Trương Tĩnh nói vẻ trầm tư hụt hẫng.

“Thì ra cô em đã có người để để mắt rồi.” Sắc mặt người phụ nữ toát lên nét thần sắc ám muội, “Có thể đưa cho chị nhìn không? Biết đâu chị lại quen đấy.”

Trương Tĩnh nhìn người phụ nữ với vẻ ai oán, đưa cho cô ta một bức ảnh.

“Ồ, chẳng phải là Tiểu Lệ sao?” Người phụ nữ vừa nhận lấy bức ảnh nhìn một cái bèn nói, “Thì ra cô em là khách của anh ta à.”

“Bà chị, chị quen à?” Trương Tĩnh hỏi.

“Đừng gọi chị, gọi tôi là anh được rồi.” Người phụ nữ nheo mắt, “Hai người bọn tôi thân quen lắm, nhưng em cũng đừng tìm nữa, rất có thể anh ấy không làm nghề này nữa rồi, đã mấy tháng liền tôi không nhìn thấy anh ấy nữa, đi theo anh đi, anh làm việc cũng không kém cạnh gì anh ta đâu.”

Người phụ nữ trước mặt đột nhiên “chuyển giới”, Trương Tĩnh không hề cảm thấy kinh ngạc, mà thay vào đó là khuôn mặt háo hức: “Thật ra không dám giấu, em là em gái của anh ấy. Anh em, lâu lắm rồi em không liên hệ được với anh ấy, nghe nói anh ấy làm cái việc này ở đây, em đặc biệt đến tìm anh ấy. Anh à, anh có thể liên hệ được với anh ấy không? Anh ấy đã hơn một năm không liên lạc gì với gia đình rồi.” Trương Tĩnh nắm lấy tay người phụ nữ, giọng nói nghẹn ngào.

“Cô em, đừng khóc. Tiểu Lệ này, thật cũng chẳng ra gì.” Người phụ nữ nói, “Chúng tôi làm thế này cũng là vì bất đắc dĩ, chẳng phải là vì muốn cho người nhà được sống đầy đủ hơn chút sao.”

“Đúng vậy.” Trương Tĩnh nói, “Không giấu gì anh, anh trai em, tiền em đi học đều là do anh trai em kiếm được, nhưng bây giờ đã mấy tháng rồi, anh trai em không tìm em, bố em sức khoẻ yếu, cả nhà đều mong cả vào anh ấy.”

“Nhưng anh đây cũng chẳng có cách nào đâu.” Người phụ nữ lộ ra nét mặt ái ngại, “Em không gọi điện cho anh trai em sao?”

“Gọi rồi, mãi không có ai nghe. Anh ơi, anh giúp em, giúp em tìm anh ấy với.”“Có gì mà giúp với không giúp chứ, những người như chúng tôi đây đều dựa vào bao bọc nhau, em gái của Tiểu Lệ cũng giống như em gái của tôi thôi. Đừng nói gì nữa, phải rồi!” Người phụ nữ đột nhiên nhớ ra gì đó, “Anh trai em có một số QQ*, chuyên dùng để làm ăn em có biết không?”

*Phần mềm chat thông dụng của người Trung Quốc, ID đăng nhập gồm một dãy số.

“Em không biết, anh trai em chưa bao giờ nhắc đến.” Trương Tĩnh nói.

“Anh đưa cho em tìm nhé.” Người phụ nữ lôi điện thoại di động ta, thao tác một hồi, “Cái này đây.”

“Cảm ơn anh.” Trương Tĩnh ghi số QQ, nói câu cảm ơn hết sức chân thành.

“Cảm ơn gì chứ, cô em, có gì khó khăn thì cứ đến tìm anh.” Người phụ nữ nói với giọng rất hào sảng.

“Xong rồi!” Trương Tĩnh chui vào trong xe, nói vẻ vô cùng đắc ý.

“Sao em lại tìm chuẩn như thế, vừa nhìn đã nhận ra anh ta là đàn ông rồi?” Lão La tròn mắt kinh ngạc lên tiếng hỏi.

“Việc này quá đơn giản.” Trương Tĩnh nhìn Lão La với vẻ khinh bỉ, “Anh nhìn khung xương của anh ta, rõ ràng là rộng hơn nữ giới bình thường, chiều cao cũng quá cao, mái tóc vừa nhìn đã biết là tóc giả, rồi lại nhìn phần ngực của anh ta, nữ giới phương Đông làm gì có ngực to như ngực anh ta chứ.”

Lão La khởi động xe, liếc nhìn phần ngực Trương Tĩnh, hình dạng mặc dù trông cũng được đấy, nhưng quy mô thì nhỏ hơn rất nhiều.

“Nhìn gì thế?” Trương Tĩnh thoáng đỏ mặt, nói vẻ tức giận.

“Không, không nhìn gì cả.” Lão La tỏ vẻ nghiêm chỉnh, “Anh cảm thấy là em đang đố kị.”

“Cút!” Trương Tĩnh mắng mỏ.

“Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa.” Tôi vội đứng ra dàn hoà, “Đã xác định được nghề nghiệp của Phó Đại Vĩ là nghề này rồi, chúng ta lại có thêm vài phần chắc chắn thắng được vụ kiện này, công lao của Tĩnh rất lớn đấy.”

“Bây giờ vẫn chưa thể thư giãn được.” Trương Tĩnh lại lắc đầu, “Đừng quên rằng ý kiến của bên công tố là đột nhập vào nhà trộm cắp dẫn đến việc giết người trong lúc cưỡng ép tình cảm, trước khi tìm được hung thủ thật sự, mối hiềm nghi đối với Trần Minh Kiệt vẫn không thể loại trừ. Các anh đưa em về Sở, em tìm phần mềm quản lí mạng xem có thể điều tra ra được gì không.”

Trương Tĩnh kiểm tra liền mấy hôm, cho đến tận trước hôm mở phiên toà xét xử, cô ấy mới gọi điện cho Lão La, nói với cậu ấy ngày mai xét xử nhớ đừng quên đăng kí yêu cầu mời nhân chứng mới, nhưng còn về thân phận của nhân chứng, Trương Tĩnh lại không hề nói rõ.

Đúng hôm mở phiên toà xét xử, sau khi thực hiện các bước cần thiết đúng theo quy trình pháp luật, tôi nêu ra những điểm nghi vấn mà lúc trước nghĩ đến, đồng thời hỏi Trần Minh Kiệt: “Tại sao lúc đó anh lại gửi tiền vào trong thẻ ngân hàng của Phó Đại Vĩ.”

“Tôi chính là muốn dùng chiếc thẻ đó.” Trần Minh Kiệt nói.

Tôi gật đầu nói: “Thưa thẩm phán trưởng, tôi nghĩ, việc này có lẽ cũng đủ để nói lên một sự việc, đó chính là Trần Minh Kiệt là một người mắc tật trộm cắp. Đối với những bệnh nhân mắc tật trộm cắp, có một việc rất thú vị như sau, đồ họ ăn trộm được thường là cất giấu hoặc tự dùng hoặc vứt bỏ, có đôi khi còn trả lại cho người mất. Những người này dùng phương thức trộm cắp để bù đắp một loại thiếu hụt nào đó của mình, loại người này sẽ không gây ra những hành vi phạm tội lớn, đặc biệt là giết người!”

“Thưa thẩm phán trưởng, thưa các vị thẩm phán.” Nghe xong lời bào chữa của tôi, công tố viên đứng dậy nói, “Điểm nghi vấn mà người biện hộ đưa ra đúng là điều mà hiện tại chúng tôi chưa loại trừ. Nhưng tôi hi vọng toà án chú ý rằng, trong vụ án này, những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là sự thật bị cáo đã lỡ tay gây nên cái chết của nạn nhân, dấu vết, chứng cứ hiện trường đều đã chỉ rõ điểm này. Do đó, câu hỏi mà người biện hộ đặt ra có thể loại trừ hay không không hề quan trọng. Còn về điều người biện hộ nói, đây chỉ là ở trong tình huống thông thường, huống hồ chỉ mỗi dựa vào việc bị cáo gửi tiền vào trong thẻ ngân hàng của nạn nhân mà đã đoán định bị cáo là người mắc tật trộm căos, hình như chứng cứ không được đầy đủ cho lắm.”

“Đúng vậy, tôi không có đầy đủ chứng cứ để chứng minh Trần Minh Kiệt là người mắc tật trộm cắp. Nhưng điều này không hề quan trọng. Thẩm phán trưởng, chúng ta đều hiểu rất rõ, trong quá trình toà án xét xử, tất cả những chuỗi chứng cữ và sự suy đoán đều cần phải có tính loại trừ, dù cho nếu như không thể loại trừ được câu hỏi tôi đưa ra, vậy thì sự thật của vụ án này sẽ không thể nói cho rõ đụowc, chứng cứ cũng không thể nói là thật sự đầy đủ. Tôi xin yêu cầu cho người làm chứng mới ra toà.” Tôi nói.

“Cho phép. Cho gọi người làm chứng vào toà.” Thẩm phán trưởng nói.

Cùng với những tiếng bước chân nặng nề, một người đàn ông mặc bộ quần áo tù, đeo kính, đầu cắt bằng xuất hiện ở trên toà.

Nhìn thấy người đàn ông này, tôi há hốc miệng, khó có thể che giấu được sự kinh ngạc, tôi nhìn sang Lão La, cậu ấy cũng có nét mặt giống như tôi.

Tôi hoàn toàn không quen biết người đàn ông này, tôi vốn tưởng rằng, người lên toà hôm nay vẫn là Trương Tĩnh, trong đơn chúng tôi nộp lên cũng ghi rõ là Trương Tĩnh, bây giờ thì lại vô duyên vô cớ chuyển sang một người khác. Điều này khiến cho tôi và Lão La trở tay không kịp.

“Người làm chứng, xin hãy nói rõ với toà thân phận của anh.” Chưa đợi tôi và Lão La lên tiếng hỏi, thẩm phán trưởng đã nói.

“Tôi tên Uông Văn Vũ, hiện tại đang trong thời gian thụ hình.” Nhân chứng cúi đầu ủ dột nói.

“Anh có nắm rõ được quyền lợi và nghĩa vụ cuả mình không? Với vai trò là người làm chứng, anh bắt buộc phải nói đúng sự thật những gì mà anh biết cho toà, nếu như cố tình giấu giếm hoặc nguỵ tạo chứng cứ, thì sẽ phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật, anh có rõ không?” Thẩm phán trưởng nói.

“Rõ ạ.” Uông Văn Vũ gật đầu.

“Mời người biện hộ đưa ra câu hỏi.” Thẩm phán trưởng nói.

“Người làm chứng, sao anh lại phải vào tù? Thời gian là bao lâu?” Tôi đành phải liều mình rhoi. Trương Tĩnh đưa người như thế này lên làm chứng, thậm chí còn không nói rõ cho tôi và Lão La biết, chắc là có mục đích đặc biệt, cần làm rõ rốt cuộc anh ta đã gây ra chuyện gì là việc đặc biệt quan trọng ngay lúc này.

“Chơi gái, bị tạm giam hành chính mười lăm ngày.” Uông Văn Vũ nói.

Nghe anh ta nói vậy tôi chợt giật mình, quay người cầm lấy tấm ảnh của Phó Đại Vĩ ở trên bàn người biện hộ. “Đối tượng anh chơi gái có phải là người này không?”

“Đúng rồi.” Uông Văn Vũ gật đầu.

Quả nhiên, Trương Tĩnh không phải là vô cớ mà đưa người này lên toà.

“Vào ngày 1 tháng 4, giữa anh và người này đã xảy ra những chuyện gì? Xin hãy kể tỉ mỉ một lượt trước toà.” Tôi cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động, nói.

“Vào ngày 1 tháng 4.” Uông Văn Vũ hít thở thật sâu, chậm rãi nói, “Vợ tôi đã mang thai bảy tháng rồi, gần nửa năm tôi không có đời sống vợ chồng, thật sự không gắng gượng được nữa, bèn lên mạng tìm nữ phục vụ, chính là người vừa rồi. Chúng tôi ở trên mạng đã nói rõ giá tiền, cho nhau số điện thoiaj, tôi bèn đến chỗ cô ấy.

Kết quả vừa đến đó nhìn, tôi đã cảm thấy có gì đó khác thường, giọng nói của cô ấy quá thô, cũng khoẻ mạnh vạm vỡ hơn nhiều so với bức ảnh đưa cho tôi xem. Tôi để ý một chút, anh đoán xem thế nào? Hi, thật không ngờ người này còn có cả yết hầu!” Uông Văn Vũ nói vẻ phẫn nộ. “Vừa nhìn tôi đã phát hiện ra, anh ta cũng không giấu giếm gì, thoải mái thừa nhận mình là đàn ông.

Anh xem anh ta nói thế nào? Tên này còn hùng hồn nói đàn ông thì làm sao? Đàn ông càng hiểu đàn ông cần những gì. Nói xong liền đến tụt quần tôi. Bố khỉ, anh nói xem, anh ta như thế có buồn nôn hay không chứ!”Uông Văn Vũ tỏ ra kinh tởm nôn khan mấy tiếng, “Thưa quan toà, tôi thừa nhận tôi có ý đồ chơi gái, nhưng đối phương là đàn ông, chúng tôi cũng thật sự không làm cái việc đó, tôi vừa nhìn thấy đấy là đàn ông, thì vội vàng đi luôn, tôi không thể là cái chuyện kinh tởm đó được. Tôi nhiều nhất cũng chỉ tính là có ý định chơi gái nhưng không thành thôi chứ. Đúng vậy, khi tôi đi, nhất thời tức giận đã lấy luôn điện thoại di động của anh ta, nhưng anh ta gây tổn thương cho tôi trước, tôi chỉ là lấy lại chút tiền bồi thường, đây không phải là tội lỗi gì lớn chứ? Pháp luật của nước ta cũng không quy định làm việc đó với đàn ông là phạm pháp, sao lại bắt giữ tôi, còn đưa tôi lên toà nữa?”

Nghe đến đây, tôi thoáng ngẩn người, cười thiểu não, lắc đầu. Cô Trương Tĩnh này, không chỉ giấu chúng tôi sự thật về những gì Uông Văn Vũ trải qua, đối với Uông Văn Cũ, cô ấy cũng đặc biệt giấu giếm một số sự việc.

“Uông Văn Vũ, tôi hỏi anh, giữa anh và Phó Đại Vĩ – cũng chính là đối tượng anh chơi gái,” Quan toà do dự một lát, có lẽ cũng đang cân nhắc cách dùng từ, “hôm đó có xảy ra xung đột cơ thể nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.