“Có chứ.” Uông Văn Vũ thoải mái thừa nhận, nói: “Anh nghĩ xem, một người đàn ông giả làm phụ nữ để bán dâm, sự việc này nếu anh gặp phải thì anh có bực tức không? Lúc đó tôi đã đánh cho anh ta một trận, nếu không
phải là sợ bị ra toà kiện tụng vì án mạng, thì lúc đó tôi đã đánh chết
anh ta rồi!”
“Người biện hộ, anh còn câu hỏi gì không?” Thẩm phán trưởng hỏi, tôi lắc đầu, thẩm phán trưởng lại nhìn về phí công tố viên, nói: “Mời công tố viên đưa ra câu hỏi.”
“Người làm chứng, anh đã đánh nạn nhân ở những chỗ nào?” Công tố viên hỏi.
“Tôi sao có thể nhớ được chứ, dù sao thì chắc là bụng và ngực thôi.” Uông Văn Vũ nói.
“Khi anh rời khỏi đó, nạn nhân đã tử vong hay chưa?” Công tố viên hỏi.
“Không đâu.” Uông Văn Vũ nói, “Khi tôi đi, anh ta nằm trên giường, thở có vẻ hơi nặng nhọc.”
“Thẩm phán trưởng, tôi đã hỏi xong rồi.” Công tố viên cúi đầu nói vẻ ủ dột.
“Không phải chứ, rốt cuộc đã xảy ra việc gì rồi?” Uông Văn Vũ hỏi vẻ băn khoản.
“Người làm chứng, thật đáng tiếc, nguyện vọng của anh đã được thực hiện rồi.
Sau khi anh tiến hành đánh đập nạn nhân Phó Đại Vĩ mấy tiếng đồng hồ,
bệnh tim của Phó Đại Vĩ bộc phát và anh ta đã tử vong. Hiện nay chúng
tôi có lí do để nghi ngờ, nguyên nhân khiến bệnh tim của anh ta bộc phát và hành vi anh đánh đập anh ta có mối quan hệ mật thiết.” Thẩm phán
trưởng nói.
“Gì cơ? Không phải…. tôi… tôi không muốn giết người!” Uông Văn Vũ sắc mặt xám xịt, run rẩy nói.
“Yêu cầu đưa người làm chứng rời khỏi toà.” Thẩm phán trưởng nói, “Mời bên công tố phát biểu ý kiến cuối cùng.”
“Thẩm phán trưởng, phía chúng tôi không có ý kiến gì.” Công tố viên đứng dậy, “Chúng tôi vừa mới nhận được chứng cứ vô cùng quan trọng từ bên ngoài
toà án, chứng tỏ tất cả những vết thương trên người nạn nhân Phó Đại Vĩ
đều là do người làm chứng Uông Văn Vũ vừa rồi gây nên. Vô cùng cảm ơn
luật sư biện hộ đã tiến hành điều tra sâu kĩ đối với vụ án này, khiến
cho vụ án này có thể được làm rõ chân tướng sự thật, tránh để xảy ra một vụ oan sai. Do trong quá trình xét xử vụ án này, chứng cứ đã có sự thay đổi mới, hiện giờ, đúng theo pháp luật, chúng tôi sẽ huỷ bỏ yêu cầu tố
tụng đối với phần tội danh Trần Minh Kiệt ngộ sát, còn phần Trần Minh
Kiệt đột nhập vào nhà trộm cắp thì hi vọng toà án căn cứ theo sự thật đã được xác minh, tiến hành phán quyết đúng theo pháp luật.”
Công tố viên nói rất nhã nhặn, nhưng tôi và Lão La lại nghe ra chút ý vị như tức tối.
“Người biện hộ, về yêu cầu rút bản cáo trạng của công tố viên, phía các anh có ý kiến gì không?” Thẩm phán trưởng hỏi.
“Chúng tôi không có ý kiến.” Tôi và Lão La nhìn nhau, mỉm cười nói.
“Bây giờ tuyên bố dừng phiên toà nửa giờ đồng hồ.” Thẩm phán trưởng và những thành viên của Hội đồng xét xử thương lượng một lúc, đứng dậy nói.
Nửa giờ đồng hồ sau, phiên toà lại tiếp tục, thẩm phán trưởng trực tiếp đọc tờ quyết định: “Vụ án Trần Minh Kiệt đột nhập vào nhà trộm vắp và ngộ
sát, bởi vì bên công tố đã rút bản cáo trạng, sau khi tỉ mỉ kiểm tra đối chiếu, Hội đồng xét xử cho rằng, lí do đầy đủ, đồng ý rút bản cáo
trạng.
Hội đồng xét xử lần này vốn là xét xử vụ án Trần Minh
Kiệt đột nhập vào nhà trộm cắp và ngộ sát, bây giờ công tố viên đã rút
cáo trạng. Còn về vụ án Trần Minh Kiệt đột nhập vào nhà trộm cắp, qua
xét xử điều tra xác minh của bản toà, Trần Minh Kiệt với mục đích chiếm
hữu tài sản một cách phi pháp, nhiều lần dùng những thủ đoạn bí mật để
đột nhập vào nhà lấy trộm tài sản của công dân, số tiền rất lớn, chứng
cứ hoàn thành đầy đủ, sự thật đã rõ ràng, hành vi này đã cấu thành tội
danh trộm cắp. Tội danh mà cơ quan công tố cáo buộc đã được xác lập, bản toà ủng hộ.
Người biện hộ nêu ra, Trần Minh Kiệt sau khi quy án đã khai nhận những hành vi phạm tội, đồng thời chủ động khai ra cả
những hành vi phạm pháp mà cảnh sát còn chưa nắm được, phù hợp với tình
tiết tự thú, nên được nhận mức hình phạt thấp nhất. Đối với ý kiến biện
hộ này, bản toà cũng đồng ý.
Người biện hộ cho rằng Trần Minh
Kiệt là một người mắc tật trộm cắp, nên phán đoán người này là bệnh nhân có bệnh lí tâm thần, cần phải được nhận mức hình phạt thấp nhất, bởi vì chứng cứ không đầy đủ, bản toà không chấp nhận. Trần Minh Kiệt nhiều
lần gây án, hơn nữa giá trị tài sản rất lớn, tình tiết đặc biệt nghiêm
trọng, không phù hợp với tiêu chuẩn hoãn thi hành án, về ý kiến hoãn thi hành án của người biện hộ đưa ra, bản toà không chấp nhận.
Căn
cứ theo “Luật hình sự nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa” điều 246, khoản 1 điều 25, khoản 3 điều 67, điều 53, điều 64 quy định, phán quyết như
sau:
Một, bị cáo Trần Minh Kiệt phạm tội trộm cắp, tuyên phạt
thời hạn mười năm tù giam, đồng thời phạt 3.000 Nhân dân tệ (số tiền này cần phải nộp trong vòng một tháng kể từ khi phán quyết có hiệu lực).
Thời gian hình phạt sẽ bắt đầu tính từ ngày thực thi phán quyết. Trước
khi thực thi phán quyết thì tiến hành tạm giam, tạm giam một ngày thì sẽ giảm một ngày vào thời gian thụ hình.
Hai, thu hồi lại toàn bộ những tài sản có được do phạm pháp.Nếu như không đồng tình với bản phán quyết này, từ ngày thứ hai đến ngày
thứ mười kể tử khi nhận được bản phán quyết, có thể thông qua bản toà
hoặc trực tiếp kháng cáo lên Toà án nhân dân trung cấp. Đơn kháng cáo
đều phải giao nộp bản chính và ba bản phụ.
Đối với vụ án Uông
Văn Vũ ngộ sát, không nằm trong phạm vi xét xử của phiên toà lần này,
bên công tố có thể lập vụ án khác để khởi tố. Bãi toà.”
Vụ án này đã kết thúc đầy kịch tính như vậy, thậm chí tôi và Lão La còn chưa kịp
làm rõ, sao đột nhiên lại xuất hiện nhân vật Uông Văn Vũ, còn trở thành
hung thủ của vụ án này chứ.
Tôi và Lão La vừa bước ra khỏi toà đã nhìn thấy Trương Tĩnh lén lút hoà vào đoàn người, muốn né tránh hai người chúng tôi.
“Cô nha đầu này.” Lão La xắn ống tay áo, len vào đám người, dễ dàng lôi
được Trương Tĩnh ra, “Em cũng thật là tệ quá, việc thế này mà không nói
trước, nếu không phải là Lão Giản phản ứng nhanh, xém chút nữa đã bị em
hại rồi.”
“Đây chính là sự báo thù đối với một vài người cố tình muốn làm cho em bực tức mà bỏ đi đấy!” Trương Tĩnh hừm một tiếng.
“Tĩnh ơi, rốt cuộc em làm thế nào mà tìm thấy được người này vậy?” Tôi hỏi,
đây là câu hỏi vẫn khiến tôi trăn trở lúc ở trong phiên toà.
Tôi nhớ rất rõ, khi chúng tôi cùng hành động, cô ấy ngoài việc tìm thấy
được chứng cứ có thể chứng minh Phó Đại Vĩ là “cô gái đứng đường”, không hề có những phát hiện quan trọng khác.
“Rất đơn giản mà, chẳng phải em nói đã lấy được số QQ của Phó Đại Vĩ sao?” Trương Tĩnh nói.
Tôi chợt nhớ ra, đúng là cô ấy đã nói như vậy, nhưng sau đó ngoài việc bảo
chúng tôi đề nghị đưa nhân chứng mới ra toà, cô ấy không truyền đạt thêm bất cứ tin tức nào cả.
Hôm đó sau khi quay trở về, Trương Tĩnh
liền nhờ đồng nghiệp quản lí mạng giải được mật khẩu, điều tra ra được
phần nhật kí trò chuyện của số QQ này. Trong số những người liên lạc gần đây, cô ấy đã tìm được một số điện thoại, chủ nhân của số điện thoại
này chính là Uông Văn Vũ – người ra toà làm chứng.
Trương Tĩnh
gọi đến số điện thoại này, nói cho đối phương biết thân phận của mình.
Cô vốn cứ tưởng rằng Uông Văn Vũ sẽ phủ nhận, thật không ngờ, anh ta mở
miệng nói luôn: “Tôi biết các cô lại tìm tôi, tôi đâu có biết đó là đàn
ông chứ!” Chính vì câu nói này, Trương Tĩnh lập tức hội báo lên trên, tổ chuyên án vốn đã giải tán lại một lần nữa tập hợp, bắt Uông Văn Vũ về
quy án.
Sau khi quy án, Uông Văn Vũ chủ động khai ra chính mình
đã thực hiện hành vi đánh đập đối với nạn nhân, đồng thời trước khi đi
còn lấy điện thoại di động của Phó Đại Vĩ.
Nhưng, trong kế hoạch của Trương Tĩnh, cảnh sát không hề nói cho Uông Văn Vũ biết sự thật là Phó Đại Vĩ đã chết.
“Như vậy thì khi ở trên toà, anh ta mới không có thời gian nghĩ ra được cách nói dối.” Về điều này, Trương Tĩnh lại tỉnh bơ, “Hơn nữa, các anh không nhìn thấy bộ mặt lúc đó của công tố viên, thật là làm cho lão nương đây vô cùng sảng khoái!”
“Em đúng là người đầu tiên hãm hại người
khác mà lại còn nói hùng hồn như thế.” Lão La giơ ngón tay cái lên,
“Uông Văn Vũ gặp phải em, thật đúng là quá xui xẻo rồi. Nhưng, vụ án này lại khiến cho tôi hiểu được một điều.”
“Là việc gì vậy?” Trương Tĩnh hỏi vẻ hiếu kì.
“Chơi gái cần phải hết sức thận trọng.” Lão La nói vẻ nghiêm túc.
“Có tin là lão nương đánh gãy cái chân thứ ba của anh không?” Trương Tĩnh nói vẻ hùng hổ.
“Để tôi nói, làm đàn ông vẫn cứ nghiêm túc thật thà thì hơn.” Tôi nói,
“Không nhớ được vị đại thần nào đã nói một câu thế này, cuộc hôn nhân
bất hạnh luôn đi kèm với sự phản bội của một bên, còn trung thực thì lại là quyền lợi quan trọng nhất trong tất cả mọi quyền lợi của hôn nhân.”
“Nhìn xem anh Tiểu Minh giác ngộ như thế, Tiểu La Tử, anh phảiu chịu khó học hỏi một chút!” Trương Tĩnh nói vẻ bất mãn.
“Ra ngoài tìm gái, ai biết được sẽ tìm được loại người nào chứ? Giống như
Uông Văn Vũ, tìm được một người đàn ông, không khéo nửa đời sau đều
không dựng lên được.” Tôi bổ sung thêm.
“Anh…” Trương Tĩnh bực
bội bỏ đi, “Toàn là những thứ người gì chứ, đàn ông các anh quả nhiên
không có ai tử tế tốt đẹp cả!” Nói xong, cô ấy nhét một tập hoá đơn vào
trong tay Lão LA, “Vì bộ dạng này của hai bọn anh, vụ án này đừng mong
em bỏ tiền túi ra nhé!” Nhìn những con số trong tập hoá đơn đó, mặt Lão
La sa sầm giống như màu gan lợn.