Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 267: Chương 267: Bạch Nhạn Chi Luyến




Hai bên cách vực nhìn nhau, Sở Vô Hạ bộ dạng khẳng định vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

Lần đầu tiên Cao Ngạn có cơ hội nhìn ngắm thị kỹ lưỡng. Không thể phủ nhận Sở Vô Hạ là mỹ nữ nhất đẳng, vô cùng mỹ lệ nhưng lại làm người ta có cảm giác không lạnh mà run, có lẽ là do thần tình căm tức lúc này của thị làm cho người ta có cảm giác như vậy. Nghĩ lúc thị đi mê hoặc Tư Mã Diệu thì đương nhiên không thể mang bộ dạng như bây giờ, nếu không Tư Mã Diệu không sớm đuổi thị ra khỏi Kiến Khang mới là chuyện lạ.

Lưỡng quyền của thị rất cao, phối hợp với đôi mắt phượng rất dài tạo thành một tư vị khác lạ, thêm vào vẻ diễm lệ gần như yêu dị, làm nàng khác hẳn với vẻ đẹp bình thường. Cao Ngạn thở hổn hển quát vọng sang: “Chúng ta ngày xưa vô oán, ngày nay vô cừu, trò chơi cút bắt thì đã chơi rồi. Bọn ta không hề có một chút hứng thú nào đối với mấy chuyện của ngươi, ta thật không muốn đề cập tới nữa. Mọi người chi bằng kết thúc ở đây thôi!”

Sở Vô Hạ lạnh lùng nhìn gã hỏi: “Tiểu tử ngươi là ai?”

Cao Ngạn nghe ngữ khí thị cứ như cục diện này là do bọn gã gây hấn tạo ra vậy, trong lòng gã tức giận, hơn nữa lại đang có Tiểu Bạch Nhạn ngồi bên cạnh, bèn quát lớn: “Lão tử đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, chính là Cao Ngạn đại thiếu của Biên Hoang Tập. Ngươi đừng có quên.”

Sở Vô Hạ từng chữ, từng chữ từ từ nói: “Cao Ngạn Đại Thiếu*. Cái tên thật là cổ quái, ta tự nhiên sẽ không bao giờ quên đâu.”

Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã trước tiên ngạc nhiên, sau đó nhìn nhau, rồi đều không nhịn được cười phá lên. Doãn Thanh Nhã cười tới mức suýt nữa thì chảy cả nước mắt, vừa chỉ tay vừa nói: “Hắn còn có một tên khác, là Đại Thiếu Cao Ngạn, ngươi cũng không nên quên.”

Sở Vô Hạ cuối cùng cũng phát giác mình nhất thời ngu độn, sát khí trong mắt lại càng thịnh nhưng ngữ khí vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Sẽ có một ngày ta cho các ngươi muốn cười cũng không được.”

Doãn Thanh Nhã đã phục hồi khí lực, thét lớn một tiếng, nhảy bật dậy, chỉ tay vào mặt Sở Vô Hạ bên kia núi chửi tràn: “Tặc bà nương tâm độc như rắn rết nhà ngươi có gì mà dám khoa trương, ngươi thì có thể làm gì bọn ta hả? Sẽ có một ngày ta làm cho ngươi biến thành bộ dạng xấu xa còn hơn cả tử quỷ nữa. Thập bát đại tổ tông con bà ngươi, ngươi tự cho ngươi là người gì? Ta chẳng những không sợ ngươi, lại sẽ đem việc Phật tàng truyền cho khắp thiên hạ biết, để không ai không hiểu.”

Cao Ngạn nghe vậy trợn mắt há miệng. Người tình trong mộng của hắn khi chửi người lại hung hăng đến thế ư? Hoá ra nàng đã đối với mình vô cùng nhẫn nhịn và khách khí.

Sở Vô Hạ lại tuyệt không tức giận, làm như vô sự hỏi: “Bọn ngươi không cần hạ sơn sao?”

Rõ ràng Doãn Thanh Nhã bị thị khơi dậy tính khí tiểu thư. Nàng đi đến chỗ sau lưng Cao Ngạn đang ngồi, hai tay đặt lên vai gã, yêu kiều cười nói: “Từ Cao gia thôn đến đây, ngươi đã làm gì được bọn ta chưa? Để ta cho ngươi biết, Cao Ngạn đại thiếu của ngươi là địa đầu long ở đây. Ngươi đấu không lại chàng đâu.”

Cao Ngạn cảm thấy lâng lâng trong lòng. Tuy nói Doãn Thanh Nhã làm thế là để nhục mạ đối phương, cố ý đề cao gã lên. Nhưng miệng nàng nói ra như vậy, cho thấy trong lòng nàng quả thực có nghĩ như vậy, thêm vào là động tác thân mật của nàng làm Cao Ngạn nhất thời tâm thần say sưa ngây ngất.

Sở Vô Hạ dịu dàng hỏi: “Ngươi vô cùng khả ái, làm người ta vô cùng hoan hỷ. Tỷ tỷ nói cho ngươi biết Phật tàng ở chỗ nào nhé?”

Doãn Thanh Nhã không thèm để ý hỏi: “Ngươi có thể nói ra chuyện mà bản thân mình cũng không biết hay sao?”

Sở Vô Hạ lộ vẻ tươi cười đáp: “Tiểu cô nương nhầm rồi! Ta chỉ là cố ý nói không biết để cho bọn chúng tự biết sự ngu xuẩn của mình mà thôi. Tự nhiên vì một chuyện hoàn toàn không có ý nghĩa gì mà mất đi tính mạng. Nhìn bộ dạng đáng cười của bọn chúng khi hối hận quả thật là vô cùng thú vị.”

Hai người nghe xong đều thầm nghĩ trên thế gian này lại có người có cái tâm độc ác như thế sao, bất chợt trong lòng phát lãnh.

Cao Ngạn lại liên tưởng tới chuyện con mèo đùa rỡn con chuột bị nó bắt được. Đem nỗi thống khổ của người khác ra làm sự khoái lạc cho mình. Loại người này căn bản không thể dùng lý lẽ thường tình mà nói. Mối thù này không thể cởi được rồi.

Doãn Thanh Nhã hét lớn: “Còn rắm thối gì nữa thì cứ phóng nốt đi! Đợi khi bọn ta công bố cho thiên hạ biết, gọi ngươi là kẻ thanh danh không đáng một xu.”

Sở Vô Hạ bỗng nhiên cười lớn, làm cho người ta thấy tâm lý thị thật không bình thường, nói: “Ta lại không muốn nói ra nữa.”

Nói đoạn thị lùi lại, nhấp nhô vài lượt đã biến mất dưới chân núi.

Doãn Thanh Nhã dùng tay khẽ lắc vai Cao Ngạn nói: “Mau nghĩ cách đi. Thị rõ ràng muốn đến chân núi trước bọn ta một bước, đợi bọn ta xuống núi đó.”

Cao Ngạn nhìn xung quanh núi nói: “Đáng tiếc là dây đứt rồi, chỉ còn cách tìm kiếm xem quanh đây có loại dây leo nào thay thế thôi.”

Doãn Thanh Nhã hẵn còn sợ hãi run lẩy bẩy nói: “Lúc nãy ta đã chịu tội đủ rồi, không thể chịu thêm lần nữa đâu. Ngươi mau nghĩ cách khác đi! Ngươi chẳng phải là đệ nhất chạy trốn của Biên Hoang sao?”

Cao Ngạn đứng dậy hỏi: “Nàng thấy vận khí bọn ta thế nào?”

Doãn Thanh Nhã kinh hãi hỏi: “Ngươi lại muốn làm việc gì nguy hiểm phải không?”

Cao Ngạn hùng hồn nói: “Nói chung nàng cứ theo ta là đảm bảo sẽ thấy ngoạn mục và kích thích. Nhưng lần này nàng không cần lo lắng. Ngọn núi này gọi là Song Đà Phong, là ngọn núi cao thứ nhì của Bạch Vân Sơn, sơn mạch rộng lớn. Chỉ cần bọn ta tuỳ tiện chọn một hướng nào đó hạ sơn thì cơ hội đụng đầu với yêu nữ còn nhỏ hơn nhiều so với chuyện bị yêu nữ truy đuổi đằng sau. Hơn nữa, ta đối với hình thế khu núi này rõ như trong lòng bàn tay.”

Doãn Thanh Nhã lấy làm kỳ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là làm phong môi hay là làm thầy địa lý vậy?”

Cao Ngạn cười rộ nói: “Nương tử có điều không biết. Song Đà Phong có một dòng suối rất nổi tiếng. Tuyết Giản Hương của Đệ Nhất Lâu là được chế ra từ nước của con suối này. Lý do ta đối với dải núi này đặc biệt quen thuộc là vì ta từng theo Bàng Nghĩa, cái tên đần độn trong tên thì có chữ ‘Nghĩa’ nhưng lại thiếu nghĩa khí đó đến đây mấy lần rồi. Dần dần nàng sẽ phát hiện ra ta còn có bản lĩnh ở nhiều phương diện khác nữa, đảm bảo sẽ không làm nương tử thất vọng đâu.”

Doãn Thanh Nhã bực bội đáp: “Ngươi cứ làm ra vẻ như còn dư dả thời gian lắm vậy. Tốt nhất là đừng để yêu phụ kia đuổi đến, nếu không ta chỉ còn cách hy sinh ngươi để bỏ chạy một mình thôi.”

Cao Ngạn hô hô cười rộ, dẫn đầu đi xuống núi.

Doãn Thanh Nhã ngẩn người ra một lát, đột nhiên hai má đỏ bừng lên, đuổi tới sau lưng gã tức giận quát: “Ngươi cười cái gì?”

Cao Ngạn nhẩy xuống một khối đá lớn, dương dương đắc ý nhìn Doãn Thanh Nhã đã đến cạnh, nháy mắt trái nói: “Không cần dối ta đâu! Lúc nãy nương tử không màng sinh tử dùng cước cứu ta đã cho thấy nương tử đối với trượng phu tình thâm nghĩa trọng, đến chết vẫn không thay đổi rồi.”

Doãn Thanh Nhã tức giận quát: “Ngươi muốn chết!”

Cao Ngạn đã sớm chuẩn bị liền nhảy khỏi tảng đá, tránh khỏi phi quyền đột tập của nàng.

Doãn Thanh Nhã vẫn tức giận đuổi theo, hét lớn: “Lần này ta tuyệt sẽ không tha cho ngươi.”

Vừa ở cạnh hét lớn: “Nương tử giận rồi”, Cao Ngạn vừa tận lực thi triển khinh công chạy thẳng xuống thâm cốc giữa hai ngọn núi.

:77:

Yến Phi dừng bước tại một ngọn núi nhỏ bên rìa dãy Bạch Vân Sơn, đưa mắt nhìn qua hai ngọn Song Đà Phong có hình dạng đặc biệt kỳ lạ nằm ở phía đông nam Bạch Vân Sơn kia. Hương Giản là từ bên trái ngọn núi chính Ma Vân Lĩnh chảy xuống, chảy qua khe Đà Phong Hạp ở giữa Song Đà Phong rồi thoát khỏi vùng núi, cuối cùng nhập vào Phì Thuỷ.

Sở dĩ Song Đà Phong dẫn khởi sự chú ý của chàng là vì khi chàng cảm ứng Ba Cáp Mã Tư thì trong lòng nổi lên hình ảnh khu núi này.

Song Đà Phong gồm một ngọn cao một ngọn thấp, nhấp nhô quanh ngọn núi chính Ma Vân Lĩnh cao chót vót. Ở chỗ đó, ngoài suối Hương Giản chảy giữa hai chân núi, còn có một thắng cảnh tên là Huyền Mệnh Nhai nằm cheo leo cô độc gần đỉnh núi. Yến Phi thường đến chỗ đó trầm tư suy nghĩ nên chàng có tình cảm đặc biệt sâu sắc đối với Song Đà Phong.

Chẳng lẽ Ba Cáp Mã Tư cũng học theo chàng đến Huyền Mệnh Nhai đả toạ luyện công?

Vầng thái dương đã lên đến đỉnh đầu. Tuyết tích tụ trên ngọn cây đang bắt đầu tan chảy. Mùa đông lạnh lẽo đã qua. Theo tình hình trước mắt, mùa xuân ấm áp muôn hoa đua nở đến lại không phải là một thời gian tươi đẹp, mà là chiến tranh tàn khốc.

Chàng ẩn thân trong một chiếc xe lừa trong đội xe của Hách Liên Bột Bột, âm thầm theo đó rời khỏi Biên Hoang Tập. Nội thương của chàng đã khỏi hẳn, hơn nữa nội công lại còn tiến bộ hơn.

Chàng tuyệt không quan tâm tới an nguy của Hách Liên Bột Bột vì cho dù ai giết chết hắn cũng đều là chuyện tốt cả. Nếu như để hắn đắc thế xưng hùng thì sẽ có rất nhiều người gặp phải tai hoạ, bao gồm cả bình dân bách tính vô tội.

Sau khi tự mắt nhìn thấy và trải qua uy lực của tam bội hợp nhất, tầm nhìn của Yến Phi về võ đạo đã được mở rộng đến vô hạn, hiểu biết sâu sắc về hai loại lực lượng căn bản vô cùng cực đoan nhưng khi gặp nhau lại thành ra có ích là Đan Kiếp và Thuỷ Độc.

Tối cao của võ đạo cũng không hơn thế.

Ngay lúc này, chàng lại cảm ứng được Ba Cáp Mã Tư.

Đây là loại cảm giác kỳ dị đến cực điểm. Tinh thần của chàng tiến vào trạng thái truyền đi bốn phương tám hướng điều tra. Cả một khu vực Bạch Vân Sơn đều nằm trong cảm ứng về tinh thần của chàng. Giống như một mặt hồ phẳng lặng như gương, nước trong hồ có bất kỳ biến động nào trong lòng chàng đều hiểu rõ mồn một.

Ba Cáp Mã Tư như một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ tinh thần của chàng, hắn chỉ cần lay động một chút tà áo thôi cũng làm cho chàng nắm được vị trí của hắn.

Ba Cáp Mã Tư chết chắc rồi vì tinh thần chàng đã khóa chặt hắn lại, giống như khi chàng không có cách nào chạy thoát khỏi cảm ứng của Tôn Ân vậy. Trừ khi Ba Cáp Mã Tư có thể thắng được Điệp Luyến Hoa của chàng.

Bỗng nhiên tinh thần Ba Cáp Mã Tư rung động như sóng trào. Tuy chỉ là hiện tượng xảy ra trong một sát na, nhưng đối với một võ học đại hành gia có sự tu dưỡng tinh thần như Ba Cáp Mã Tư thì đó là một tình huống không phải tầm thường.

Rốt cuộc là việc gì đã làm hắn không thể bảo trì được tâm cảnh tĩnh lặng đây?

Yến Phi không do dự, chạy thẳng tới vị trí mục tiêu.

:77:

Thác Thuỳ Vân từ ngọn núi chính Ma Vân Lĩnh trút ào ào xuống bên trái, chảy đến Song Đà Phong thì thành một dòng nhỏ hẹp, nhưng thanh danh lại vô cùng lớn là Thác Hương Giản, đổ vào bên trong Song Đà Cốc rồi thành dòng suối nhỏ chầm chậm chảy xuyên qua rừng.

Trong cốc hoa quế nở đầy. Một dòng suối nhỏ chạy qua cốc chính là Bạch Vân Hương Giản lừng danh Biên Hoang.

Thác Hương Giản khác với thác Thuỳ Vân. Thác Thuỳ Vân thế nước hung dữ, uy thế kinh người, Hương Giản lại lung linh đẹp đẽ, uyển chuyển rơi xuống, hơn một trượng đầu hẵn còn là nước, sau đó thác hoà vào mây mù, dòng nước biến thành tầng tầng lớp lớp sương nhẹ lan toả theo gió vô cùng tự nhiên.

Rừng quế gặp tiết trời xuân ấm áp, đâm chồi nảy lộc, có một vẻ đẹp hoàn toàn khác với vẻ đẹp của Hương Giản, tràn đầy tư vị thần bí khó hiểu của vũ trụ.

Hai người đi dọc theo bờ suối. Lúc đó Doãn Thanh Nhã nhìn thấy kỳ cảnh của thác Hương Giản. Tuyết bên bờ suối bị dòng nước chảy làm tan biến dần, bắt đầu một cuộc hành trình chảy dài dằng dặc. Nàng không nhịn được, tấm tắc khen: “Chỗ này thật là đẹp, không ngờ ở Biên Hoang lại có một chỗ đẹp như thế này. Ta ngồi chỗ này cả ngày cũng không thấy chán.”

Cao Ngạn ngồi xuống một tảng đá bên bờ suối, cởi túi đồ trên lưng xuống, nhìn từng trận thác nước đổ xuống như mưa, dưới ánh mặt trời ẩn hiện ngũ sắc cầu vồng, tình cảm dâng tràn nói: “Biên Hoang là nơi yên tĩnh cuối cùng trong thiên hạ. Chính vì tình thế đặc biệt của riêng Biên Hoang Tập nên chỉ cần thế lực hai phương nam bắc được duy trì cân bằng, Biên Hoang sẽ là một địa phương hứng thú nhất, lại kích thích, ngoạn mục nhất. Trước trận chiến Phì Thuỷ, sự thịnh vượng của Biên Hoang quả là vượt qua mọi sự tưởng tượng của con người. Sau trận chiến Phì Thuỷ, biến động liên miên. Nhưng tất cả sẽ phục hồi nguyên trạng vì Hoang nhân sẽ vĩnh viễn không chịu khuất phục trước cường quyền.”

Doãn Thanh Nhã cũng ngồi xuống một tảng đá bên cạnh gã, trầm ngâm một lát rồi dịu dàng hỏi: “Nếu mất đi Biên Hoang, ngươi có tính toán gì không?”

Cao Ngạn hoang mang lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết! Ta sẽ biến thành người không có nhà mà về, mất hết tất cả, lại không biết nên đi về đâu, làm sao có thể chịu nổi thế giới người ăn thịt người bên ngoài Biên Hoang được.”

Doãn Thanh Nhã cúi đầu, vẫn dịu dàng hỏi: “Ngươi chẳng phải đã vì ta mà phản bội hoang nhân sao? Kể cả có thể thu phục lại được Biên Hoang Tập thì ngươi liệu có còn chỗ đứng ở đó không?”

Cao Ngạn chút nữa thì tắc họng, định thành thật khai báo, nhưng thấy nàng bị hành vi của mình làm cảm động sâu sắc nên không dám nói lộ ra.

Gã cấp trí cười đáp: “Nàng lo lắng cho ta vì nàng không hiểu rõ hoang nhân. Nếu đổi là một địa phương khác, ta khẳng định sẽ trở thành tội phạm bị truy nã. Nhưng đối với hoang nhân mà nói, ta yêu đến mức bất chấp tất cả như thế lại thành hợp với tác phong của bọn họ, thêm nữa lại có Biên Hoang đệ nhất cao thủ Yến Phi nói giúp cho thì khi bọn ta trở về Biên Hoang Tập, chắc chắn họ sẽ đánh trống khua chiêng chào đón bọn ta chứ tuyệt sẽ không có chuyện gì khác đâu.”

Doãn Thanh Nhã hé môi anh đào khẽ hỏi: “Thanh Nhã có gì tốt đâu?”

Cao Ngạn chấn động kịch liệt, quay sang nhìn nàng, nhất thời nói không nên lời.

Doãn Thanh Nhã nghênh đón ánh mắt gã, phì cười: “Sao lại dùng ánh mắt đó mà nhìn người ta? Ài! Tiểu tử ngươi thật là phiền phức. Ta từ trước tới giờ đều chưa hề thích ngươi. Ài! Bọn ta lại là địch nhân nữa. Ta từng …. Ôi! Thôi không nói nữa!”

Cao Ngạn như bị một gáo nước lạnh dội vào đầu, chừng như nghĩ tới một việc gì đó, trừng trừng nhìn nàng hỏi: “Không cần tự dối mình nữa. Khi nàng cùng ta ở chung một chỗ, không cảm thấy hạnh phúc sao? Không cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh sao?”

Doãn Thanh Nhã nhún vai đáp: “Thế thì sao? Tối đa thì ngươi cũng chỉ là một người bạn tốt mà thôi! Ta có thể nói sao mới làm ngươi thu hồi si tâm vọng tưởng đây. Sư phụ ta tuyệt sẽ không cho phép ta ở cùng một chỗ với ngươi đâu. Làm bằng hữu không thôi cũng không được.”

Cao Ngạn giận nói: “Sư phụ nàng là tất cả đối với nàng sao? Nàng còn có cha mẹ tác chủ cơ mà.”

Doãn Thanh Nhã ánh mắt mờ mịt đáp: “Ta là một cô nhi được sư phụ nuôi dưỡng từ bé nên ân đức sư phụ như núi. Ngươi nói gì cũng không tác dụng đâu.”

Cao Ngạn nói: “Chân tướng sự việc thường làm người ta khó chấp nhận. Có lẽ quan hệ giữa nàng và sư phụ tuyệt không đơn giản thế đâu. Ví dụ như lão sau khi huyết tẩy cả một thôn trấn thì phát hiện vẫn còn nàng nằm trong nôi, nhất thời mềm lòng mới thu lưu nàng, hoặc là…”

Doãn Thanh Nhã giận quá quát: “Câm mồm! Ngươi thật là ti bỉ.”

Cao Ngạn chán nản đáp: “Nàng chửi đúng lắm. Ta quả thật ti bỉ. Nhưng vì nàng, ta còn có thể làm những việc ti bỉ hơn.”

Doãn Thanh Nhã có lẽ nghĩ đến việc gã vì mình mà phản bội lại hoang nhân nên thần sắc lại hoà hoãn lại, nhẹ nhàng nói: “Ta phải đi đây! Không cần tiễn ta đâu.”

Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có ý vị vô cùng kiên quyết, hoàn toàn khác với ngữ điệu bình thường luôn trêu nghẹo, chọc phá người khác của nàng.

Cao Ngạn cảm thấy mọi nỗ lực đều như dã tràng xe cát. Bỗng nhiên gã không muốn nghĩ gì thêm về việc này nữa, cũng lại không biết phải nói gì bèn mê man hỏi: “Nàng không sợ gặp phải yêu nữ đó ư?”

Doãn Thanh Nhã thấp đầu nói: “Ta tự biết cách chiếu cố cho mình.”

Nàng lại nhìn gã, muốn nói gì lại thôi, trầm ngâm hồi lâu rồi lại thấp giọng hỏi: “Huynh đệ hoang nhân của ngươi quả thực sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

Cao Ngạn tâm tàn ý lạnh đáp: “Tha thứ cũng được! Không tha thứ cũng được! Chẳng có gì liên quan đến nàng cả!”

Doãn Thanh Nhã hỏi: “Ngươi ngu xuẩn đến mức chán sống rồi sao?”

Cao Ngạn lộ thần sắc sợ hãi, lắc đầu nói: “Ta lại thiếu dũng khí để làm việc đó.”

Doãn Thanh Nhã đứng lên nói: “Người ta đi đây.”

Cao Ngạn ngây ngốc nhìn Hương Giản, không chút đáp lời.

Doãn Thanh Nhã giận dỗi hỏi: “Ngươi có nghe thấy không?”

Cao Ngạn gật đầu như khúc gỗ, nhưng vẫn không nhìn nàng.

Doãn Thanh Nhã nhíu mày hỏi: “Ngươi giận ta lắm phải không?”

Cao Ngạn cười khổ đáp: “Ta đã mất tất cả, bao gồm cả sức lực để tức giận nữa. Ta qua một đoạn tình đơn phương này mới biết nàng quả thực không hề thích ta.”

Doãn Thanh Nhã bỗng nhiên quay lưng, chạy thẳng về phía cốc khẩu, chớp mắt đã đạt tới tốc độ cao nhất, rồi biến mất trong rừng quế.

Cao Ngạn nhìn theo sau bóng lưng nàng, ngây ngốc một hồi. Bỗng gã tung mình lên cao, lăng không lộn vèo, cất tiếng hoan hô.

Bùm!

Lộn được một vòng thì gã lao đầu vào dòng suối.

Sau khi uống hai ngụm nước suối, gã thò đầu lên khỏi mặt nước giá lạnh, cười ha ha nói: “Chuyện gì cũng có thể lừa dối được, chỉ riêng chuyện này là không thể lừa được ai. Hà! Nếu quả thật nàng không yêu ta, còn yêu đến mức không thể tự dứt ra được thì sao lại phải chạy đi như bỏ trốn thục mạng vậy. Ồ! Mẹ ta ơi! Lạnh chết ta rồi.”

Gã lập cập leo lên bờ, ngồi xuống rồi tự nói một mình: “Nàng chắc sợ ta nhìn thấy nước mắt đau khổ khi chia ly của nàng nên mới vội vàng bỏ đi. Hà! Đó là chứng cớ rõ ràng cho thấy nàng không muốn rời khỏi ta. A! Con bà nó! Bây giờ đương nhiên là nàng trở về Lưỡng Hồ rồi. Ta lại đuổi không kịp nàng, làm sao có thể tiếp tục đoạn tình duyên dang dở này đây? Quả là đau đầu.”

Gã lại trầm ngâm nói: “Ba tên ngu như bò hợp lại còn hơn cả Gia Cát Lượng. Chỉ cần đi tìm huynh đệ của ta nghĩ giúp hộ. Cái gì là lão Yến, lão Đồ, lão Lưu, lại thêm lão Trác điên nữa, tất cả đều động não thì ta không tin không có cơ hội. Lần tới ta sẽ làm Tiểu Bạch Nhạn phải tự miệng thừa nhận là yêu ta, gọi ta là Ngạn lang, quyết định bất cố nhất thiết bắt nàng phải sinh một nhi tử trắng trẻo mũm mĩm cho ta. Ối! Thật lạnh quá thôi.”

Cao Ngạn răng đánh lập cập, mở túi lấy y phục khô ra thay đổi.

Tình yêu với Tiểu Bạch Nhạn của gã chưa có lúc nào lại thật như lúc này.

Hết chương 267

~*~*~*~*~*~*~*~

Chú thích:

* Sở Vô Hạ hiểu lầm Cao Ngạn Đại Thiếu là tên thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.