Yến Phi mở mắt ra, nhìn thấy Hách Liên Bột Bột đẩy cửa bước vào phòng. Tuy hắn không mang theo vũ khí, nhưng chàng vẫn cảm ứng được sát khí toàn thân bừng bừng của hắn, biểu thị đối phương đang ở trong trạng thái phòng bị cao độ.
Nhưng dù cho Hách Liên Bột Bột có tim hùm gan báo thì cũng không dám chủ động khiêu chiến cao thủ có thể chém chết Trúc Pháp Khánh trong tình huống này. Nhân vì Hách Liên Bột Bột là kẻ hiểu rất rõ bản lĩnh của Trúc Pháp Khánh, chứ không sai lầm như Diêu Hưng và Mộ Dung Lân vì thấy Trúc Pháp Khánh bị giết mà coi thường võ công lão.
Hách Liên Bột Bột đang ở trong tình thế bị động, tuy không hiểu rõ tâm ý của Yến Phi nhưng lại không thể không đến gặp chàng.
Trước lúc trời sáng, Yến Phi đã quay lại phòng ngủ của Hách Liên Bột Bột, làm kinh động tới thủ hạ của hắn, bức bách hắn không thể không đến gặp chàng.
Hách Liên Bột Bột đến trước giường, trầm giọng hỏi: “Yến huynh vì sao lại quay trở về đây?”
Yến Phi vẫn ngồi xếp bằng trên giường, cất giọng bình tĩnh đáp: “Ba Cáp Mã Tư căn bản không có trong tập, tại sao ngươi lại không báo cho ta biết?”
Hách Liên Bột Bột lộ ra thần sắc ngạc nhiên, sau đó lại lạnh lùng đáp: “Hiệp nghị giữa ta và ngươi là trong vòng ba ngày ta sẽ cung cấp cho ngươi một cơ hội giết chết Ba Cáp Mã Tư chứ tuyệt không cần phải cho ngươi biết hết tất cả mọi sự liên quan đến bọn ta đúng không?”
Yến Phi tuyệt không kinh ngạc trước thái độ cưỡng từ đoạt lý này của hắn. Lần đầu tiên gặp hắn ở Biên Hoang Tập, chàng đã hiểu rõ đối phương là loại người ích kỷ, cái gì cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình, tính nết mãi mãi không thay đổi. Muốn hắn nhận sai thì còn khó hơn là bắt mặt trời phải mọc từ đằng tây vậy.
Chàng điềm đạm hỏi: “Phải chăng Hách Liên huynh không thấy là ám sát Ba Cáp Mã Tư bên ngoài tập lý tưởng hơn nhiều so với việc giết hắn ở bên trong tập ư?”
Hách Liên Bột Bột vẫn ngang ngạnh đáp: “Ta căn bản không biết hắn đã đi đâu. Biên hoang rộng lớn thế này, đến đâu mới tìm được hắn đây?”
Yến Phi hận không thể lập tức rút kiếm chém chết hắn rồi mở một trường đánh giết thoát khỏi Dạ Oa Tử. Nhưng chàng biết đương nhiên đó cũng là kế sách hạ cấp nhất, một khi thân hãm trong trùng vây thì dù có mười Yến Phi như chàng cũng không thể đột vây đào tẩu được. Chính vì Hách Liên Bột Bột biết chàng không thể động thủ nên mới dám đến gặp thế này.
Chàng bèn cười nhẹ: “Nhưng mà nhân họa lại được phúc. Chính vì ta không biết Ba Cáp Mã Tư không có trong Tập nên vừa rồi mới bám theo sau Diêu Hưng đến Lạc Dương Lâu, rồi nghe thấy một đoạn đối thoại rất tinh tế giữa Diêu Hưng và Mộ Dung Lân.”
Hách Liên Bột Bột vô pháp khống chế, thân hình run lên và biến đổi sắc mặt, song mục hung quang đại thịnh trầm giọng nói: “Yến Phi ngươi không cần phải dùng đến kế ly gián đâu.”
Yến Phi bình thản hỏi: “Yến Phi ta là loại người đó ư?”
Hách Liên Bột Bột không trực tiếp trả lời chàng. Hắn hạ thấp giọng xuống nước hỏi: “Bọn chúng bàn chuyện gì vậy?”
Yến Phi đáp: “Trong chiến dịch ở Biên Hoang lần đầu tiên, lão ca ngươi vì có tư tâm đã sớm có lỗi với Mộ Dung Thuỳ. Mộ Dung Thuỳ nhẫn nhịn dung tha cho ngươi vì hắn thấy ngươi vẫn có giá trị lợi dụng, có thể tiếp tục đảm đương là một mũi nhọn ở Hà Sáo đối kháng với Thác Bạt tộc. Lại vì ngươi là người có quan hệ mật thiết với Di Lặc Giáo, mà hắn thì không muốn chính diện xung đột với Di Lặc Giáo.”
Hô hấp của Hách Liên Bột Bột trở nên trầm trọng, cho thấy hắn đã bị câu chuyện của Yến Phi tác động sâu đến tận tâm phế.
Yến Phi trừng trừng nhìn hắn nói tiếp: “Bất luận là Mộ Dung Thuỳ hay Diêu Trường cũng đều sẵn lòng trợ giúp hoàn thành tâm nguyện đại cử nam hạ của Trúc Pháp Khánh. Đối với bọn họ mà nói, phương nam càng loạn càng tốt.”
Hách Liên Bột Bột không nhẫn nhịn được bèn hỏi: “Diêu Hưng và Mộ Dung Lân tại sao lại nói ra những điều này? Yến huynh có thể cứ thẳng thắn cho ta biết.”
Yến Phi trong lòng thầm than. Hách Liên Bột Bột vẫn là một người như thế, lời cảnh cáo chân thành của người khác căn bản không lọt vào tai hắn.
Chàng điềm đạm đáp: “Diêu Hưng nói hắn sở dĩ dung nạp ngươi là vì ngươi có giá trị lợi dụng trong vấn đề Di Lặc Giáo. Nhưng bây giờ Trúc Pháp Khánh đã chết, Di Lặc Giáo thành mây tàn khói tạnh. Lão ca ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, ngược lại còn trở thành họa hoạn. Vì thế chúng mới cho ngươi đi, để hoặc sẽ phục kích giết ngươi trên đường, hoặc ép ngươi phải trở về Thông Vạn để đối kháng Thác Bạt Khuê. Do ta phải vội bỏ đi trước khi trời sáng nên không thể nghe hết được câu chuyện của chúng.”
Song mục Hách Liên Bột Bột hung quang đại thịnh, vung tay đấm mạnh một cái vào không khí để tiết bớt nỗi tức giận và phẫn hận trong lòng.
Yến Phi nói tiếp: “Đây là cơ hội cuối cùng của Hách Liên huynh. Ngươi sẽ chọn cách chân thành cùng ta hợp tác hay là tiếp tục đùa giỡn, để hy vọng có thể đồng thời hại chết cả Ba Cáp Mã Tư và ta đây?”
Hách Liên Bột Bột miễn cưỡng áp chế nỗi tức giận, song mục lộ thần sắc mâu thuẫn giữa việc vừa không chịu, lại không thể không khuất phục, đáp: “Có một ngày ta sẽ cho bọn chúng phải hối hận.”
Yến Phi nói: “Trước mắt chúng ta đang có một cơ hội đó đúng không.”
Hách Liên Bột Bột đến bên cạnh giường ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ngươi cho rằng đó là một cơ hội sao? Ta bây giờ đang cần lập tức ly khai. Đến ta còn không biết Ba Cáp Mã Tư đi đâu thì chỉ sợ Diêu Hưng cũng không thể biết được.”
Yến Phi thầm nghĩ cuối cùng hắn cũng đã nói thật vì chàng tự tai nghe thấy Diêu Hưng cũng nói không biết Ba Cáp Mã Tư đi đâu.
Chàng bèn hỏi: “Hướng đông tây nam bắc nào đây?”
Hách Liên Bột Bột lộ rõ thành ý hợp tác nhân vì Yến Phi đã kích khởi ý chí trả thù Diêu Hưng của hắn: “Ta chỉ biết hắn theo thuyền tới đông ngạn Dĩnh Thủy, sau đó lên bờ đi mất. Cứ cách vài ngày, Ba Cáp Mã Tư lại một mình bỏ đi một thời gian, thông thường khoảng ba bốn ngày. Bọn ta nghi ngờ hắn đi luyện công vì mỗi lần trở về thì tinh thần hắn đều rạng rỡ, ở vào trạng thái tốt nhất, sau đó võ công hắn lại thấp dần đi, rồi hắn lại thất tung vài ngày.”
Yến Phi ngấm ngầm hít vào một hơi khí lạnh. Thì ra khi chàng nhìn thấy Ba Cáp Mã Tư là lúc võ công của hắn đang ở thời kỳ thấp nhất. Giả như lúc chàng tìm được hắn mà hắn đang ở thời kỳ võ công đạt đỉnh điểm. Khi đó hắn sẽ lợi hại tới mức bàn thân mình cũng không thể ứng phó được hay không?
Đồng thời chàng cũng hiểu ra âm mưu của Hách Liên Bột Bột là muốn chàng đi hành thích Ba Cáp Mã Tư vào lúc hắn đang ở trong trạng thái cao nhất, để hai người cùng lâm vào thế đồng quy vu tận hoặc lưỡng bại câu thương, đương nhiên với Hách Liên Bột Bột sẽ là có lợi nhất.
Hách Liên Bột Bột có chút bối rối nói: “Yến huynh không nên trách ta. Bởi ta và ngươi thủy chung là địch chứ không phải bạn.”
Tâm tình của Yến Phi chính là đang nghĩ về Ba Cáp Mã Tư, nên không chú ý gì đến lời xin lỗi không chính thức đó của Hách Liên Bột Bột. Bỗng nhiên trong lòng chàng hiện lên hình ảnh chiếc hố sâu ở Bạch Vân Sơn do vụ nổ gây ra.
Hách Liên Bột Bột hỏi: “Yến huynh đang nghĩ gì thế?”
Yến Phi ngấm ngầm thở ra một hơi. Bằng vào linh ứng, chàng đã biết Ba Cáp Mã Tư đến đâu. Đó cũng là nơi mà chàng không muốn đến nhất, để hy vọng chuyện mở được tiên môn chỉ là ở trong một giấc mơ mà thôi.
Chàng cười khổ hỏi lại: “Ta có thể đi theo Hách Liên huynh để ly khai tập không?”
Hách Liên Bột Bột trầm ngâm một lát rồi hạ thấp giọng đáp: “Để giải khai cấm chế tinh thần của Hô Lôi Phương chỉ có một phương pháp duy nhất là phải giết chết Ba Cáp Mã Tư. Yến huynh ngàn vạn lần đừng để lỡ. Trước khi tấn công Biên Hoang tập lần thứ hai, Diêu Hưng đã bí mật giao cho Hô Lôi Phương độc hương “Đạo Nhật Phong” do người Quy Tư tinh chế, lệnh cho hắn khi cuộc tấn công Biên Hoang tập bắt đầu thì vào trong tập tìm chỗ đầu gió đốt độc hương lên. Độc hương này hiệu lực kinh nhân, chỉ cần hít vào một chút cũng có thể làm người ta đầu óc u mê, lại như bị thiêu đốt ở trong não bộ, có thể làm giảm đáng kể sức kháng cự của Hoang nhân. Yến huynh chắc hiểu rõ ý ta khi ta nói ra chuyện này chứ!”
Yến Phi đương nhiên minh bạch. Bề ngoài thì Hách Liên Bột Bột ra vẻ do hận Diêu Hưng nên giúp đỡ bọn chàng, làm tăng đáng kể khả năng thu phục lại Biên Hoang Tập của bọn chàng. Nhưng điều kiện tiên quyết là chàng phải giết chết được Ba Cáp Mã Tư vào lúc hắn đang ở trong trạng thái đỉnh cao. Chỉ cần một chút sơ xẩy là chàng có thể lâm vào cục diện chết chung với địch.
Yến Phi hỏi: “Nếu là như thế, tại sao Diêu Hưng lại để cho Hô Lôi Phương về với hoang nhân?”
Hách Liên Bột Bột không chút dấu diếm đáp: “Việc đó hoàn toàn nằm ngoài ý liệu. Ý chí Hô Lôi Phương tuy vô cùng kiên định, nhưng Ba Cáp Mã Tư lại có thủ đoạn phi thường làm Hô Lôi Phương phát sinh ảo giác, tự động đi tìm chỗ phóng độc hương. Khi Ba Cáp Mã Tư và hơn mười cao thủ đang bám theo Hô Lôi Phương từ xa thì như ý trời đùa cợt, Hô Lôi Phương gặp phải một đám bộ đội hoang nhân đang chạy trốn xuống phía nam. Bọn họ đành trơ mắt nhìn Hô Lôi Phương bị hoang nhân mang đi, không có cách nào khác.”
Yến Phi bật cười: “Thì ra là thế!”
Hách Liên Bột Bột than: “Bây giờ thì cả ta cũng tin là khí số hoang nhân vẫn chưa tận. Thời gian không còn nhiều, để ta đưa Yến huynh rời tập! Thật hy vọng vĩnh viễn không bao giờ phải gặp lại lão huynh ngươi nữa.”
:77:
Lưu Dụ và Mộ Dung Chiến để chiến mã lại ở bờ đông Dĩnh Thuỷ, lưu hai trăm người ở lại bảo vệ, rồi lên thuyền lương do Giang Văn Thanh đoạt được, ngược dòng đi lên phía bắc.
Hai mươi chiếc thuyền lương lập thành một thuyền đội, treo cờ của Lưỡng Hồ Bang, ngang nhiên tiến tới ngôi thành Nhữ Âm hoang phế.
Lưu Dụ và Mộ Dung Chiến leo lên đài chỉ huy trên thuyền, cùng Giang Văn Thanh hội họp. Người nào cũng hưng phấn vì tinh thần lên cao sau trận đại thắng tối qua, nên hoàn toàn không để ý gì tới nỗi khổ cực khi đi đường.
Thuyền của bọn họ đang dẫn đầu. Ánh nắng sớm mai từ bên phải nhẹ nhàng chiếu xuống, làm cả một vùng biên hoang đang phủ đầy tuyết sáng rực lên như một chiếc áo choàng bằng hoàng kim vô cùng mỹ lệ không gì sánh nổi.
Giang Văn Thanh vẫn trong trang phục nam nhi, vẻ mặt tươi tắn, vừa có anh khí bức nhân lại có nét kiều diễm nữ tính làm hai người thấy trước mắt như sáng bừng lên.
Mười hai song đầu chiến thuyền để lại ở hậu phương, do bọn Trình Thương Cổ, Phí Nhị Phiết và Tịch Kính phụ trách để làm nhiệm vụ quan trọng là ghép thành ba chiếc cầu tạm vượt sông, không những để cho chiến mã qua sông mà còn để đại đội hoang nhân đến sau có thể dễ dàng vượt sang.
Tất cả đều tiến hành đúng theo kế hoạch đã định.
Giang Văn Thanh nhìn hai người rồi nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng nói: “May là không nhục mệnh.”
Lưu Dụ cảm thấy mình có chút không thể kiềm chế được phải ngắm nhìn nàng. Bản thân gã cũng không hiểu tại sao mình bỗng nhiên lại có tâm tình kỳ quái như vậy. Phải chăng vì nàng đã lập đại công nên mình là chủ soái không nhịn được mà phát sinh lòng sủng ái đối với nàng, hay là vì gã cảm thấy mỹ nữ bản lĩnh cao minh này có tình ý với mình, hay cũng có thể là do mình cần có người khác để bù đắp vào chỗ thiếu hụt do việc mất Vương Đạm Chân gây ra.
Gã quả thực không rõ.
Giang Văn Thanh cũng phát hiện ánh mắt Lưu Dụ có chút quái dị, mặt nàng bỗng đỏ bừng lên, đánh trống lảng: “Tuyết bắt đầu tan rồi!”
Mộ Dung Chiến không hề phát giác ra tình hình vi diệu giữa hai người, hỏi: “Đại tiểu thư làm thế nào mà hai mươi con thuyền lương này không hề có chút dấu vết đã trải qua chiến đấu, hoàn hảo tới mức tưởng như Lưỡng Hồ Bang cam tâm tình nguyện mang thuyền tới giao cho bọn ta vậy.”
Giang Văn Thanh khiêm tốn đáp: “Việc nhỏ này mà không làm được thì còn có mặt mũi gặp các vị nữa sao? Bọn ta mai phục tại Dĩnh Khẩu, chờ cho toàn bộ thuyền lương tiến vào Dĩnh Thuỷ thì ngấm ngầm từ sau tiếp cận. Thuyền chở lương thảo nặng nề, không thể so tốc độ với thuyền bọn ta được. Địch nhân chưa biết có chuyện gì, đã bị người của bọn ta tràn sang đánh giết tơi bời, bèn nhảy xuống sông giữ mạng bỏ chạy, căn bản không có sức phản kích.”
Lưu Dụ ngấm ngầm hít một hơi, đè nén tâm tình kỳ dị trong lòng xuống nói: “Đại tiểu thư làm tuyệt lắm.”
Mộ Dung Chiến đưa mắt nhìn lên phía trước, trầm giọng nói: “Địch nhân ở Nhữ Âm chắc không tưởng nổi bang chúng Lưỡng Hồ Bang trên thuyền lương này đã được thay bằng người của bọn ta. Lần này khẳng định bọn chúng sẽ trúng kế.”
Lưu Dụ gật đầu nói: “Cứ theo như ước định giữa Diêu Hưng và Hác Trường Hanh, chiến mã giữ ở bên trong thành Nhữ Âm. Khi hai bên kiểm tra không có gì sai sót thì người Lưỡng Hồ Bang sẽ vận chuyển lương thảo vật tư xuống, rồi Khương nhân sẽ đưa chiến mã lên thuyền. Cách giao dịch đó vô cùng thuận tiện cho việc cướp ngựa của bọn ta.”
Mộ Dung Chiến cười đáp: “Các ngươi cứ đối phó với địch nhân ở bến thuyền. Ta sẽ dẫn một đội tuỳ tùng đánh thẳng vào trong phế thành, cam kết sẽ không làm thất lạc một con chiến mã nào.”
Lưu Dụ thở ra một hơi dài. Gã ngửi thấy hơi thở thơm tho tràn đầy sức mạnh và sức sống tuổi thanh xuân từ phía Giang Văn Thanh phả tới, trong lòng dâng lên một cảm giác đau khổ. Đây là một loại cảm xúc không thể giải thích được, tựa như sau khi gã mất Vương Đạm Chân, gã cũng mất đi khả năng yêu hoặc đón nhận tình yêu, chỉ còn lại mỗi dục niệm bản năng mà thôi. Lúc nãy, khi gã nhìn Giang Văn Thanh liền bị vẻ mỹ lệ của nàng hấp dẫn. Dục niệm đó làm gã tự thống hận mình, lại cảm thấy như thế là không công bằng đối với Giang Văn Thanh.
Gã cần có một sự kích thích khác với bình thường vì chỉ khi ở trong tình huống cực đoan mới có thể làm giảm bớt nỗi phẫn hận và thống khổ không cách gì khống chế nổi trong lòng gã. Nếu như thời gian có thể quay ngược, quá khứ diễn lại, gã khẳng định mình không thèm quản điều gì mà sẽ cùng Vương Đạm Chân cao bay xa chạy ngay lập tức.
Chỉ hận là quá khứ không thể vãn hồi. Vết thương tận sâu trong tim gã đã trở thành tuyệt chứng vĩnh viễn không thể chữa lành.
:77:
Tiểu Bạch Nhạn hỏi: “Ngươi đang chạy đi đâu vậy?”
Từ bình nguyên phía đông bắc chạy đến khu núi non này, nàng luôn là người dẫn đầu, lại còn không ngừng thúc giục Cao Ngạn chạy nhanh hơn. Lúc này hai người đang nhảy nhót trèo lên đỉnh núi thì gã lại cho nàng hít bụi đằng sau. Rõ ràng sức bền bỉ trong võ công của gã vượt hơn Doãn Thanh Nhã vốn mạnh hơn gã.
Cao Ngạn dùng cả chân lẫn tay leo lên một sườn núi gồ ghề, quay đầu nhìn lại thấy Sở Vô Hạ đã đuổi tới chân núi, chỉ còn hai mươi trượng là tới Doãn Thanh Nhã ở phía sau lưng gã hai trượng. Gã kêu lớn: “Yêu nữ đuổi tới rồi! Chạy mau lên! Lão tử không những là thủ tịch phong mai của Biên Hoang, mà còn là chuyên gia chạy trốn xuất sắc nhất. Theo ta đảm bảo không sai lầm.”
Doãn Thanh Nhã đã cưỡi trên lưng cọp, không thể xuống được nữa, thầm than không may mắn, lại nghĩ làm gì có đạo lý chạy trốn lại chạy lên đỉnh núi thế này, oán hận nói: “Sớm biết thế này thì ta đã không theo tên tiểu tử hồ đồ nhà ngươi rồi!”
Nói là như thế, nhưng Tiểu Bạch Nhạn vẫn đề tụ một khẩu chân khí, thân hình như một làn khói vọt đến sau lưng Cao Ngạn.
Lúc này đã qua sườn núi, cách đỉnh núi không quá trăm trượng.
Cao Ngạn đắc ý nói: “Sơn nhân tự có diệu kế. Biên hoang là địa bàn của ta. Thường nói rồng mạnh cũng không thắng nổi rắn ở đất quen, hơn nữa đối phương chỉ là một yêu nữ nho nhỏ mà thôi. Hà! Cứ đi theo ông chồng này.”
Rồi gã theo chạy sang sườn núi bên kia.
Doãn Thanh Nhã không còn cách nào, nhanh chóng theo sau gã, bỗng thấy trước mặt xuất hiện một ngọn núi khác, cách ngọn núi hai người đang đứng hơn ba mươi trượng. Hai ngọn núi này thế núi đột ngột cao vút lên, chỗ gần nhau nhất cũng không ít hơn mười lăm trượng, bên dưới chân núi là cổ thụ âm u, hình thế hiểm trở kinh người.
Doãn Thanh Nhã thất kinh hỏi: “Ngươi phải chăng muốn nhảy qua bên kia. Khoảng cách xa thế liệu có làm được không?”
Lúc này, Cao Ngạn đã trèo lên một mỏm đá to nhô ra vài trượng, mau chóng hạ túi pháp bảo sau lưng xuống, lấy ra một ống tròn đáp: “Chỉ có thể làm những việc không thể thì mời có thể sống còn ở Biên Hoang được. Con mẹ nó, xem đây!”
Vùuuù!
Một móc câu từ trong ống tròn phóng vù ra, tiếng máy móc rít lên. Móc câu có buộc một sợi dây gân trâu như mũi tên vọt qua hàng chục trượng, bắn vào đám cành lá rậm rạp của một cây tùng già bên kia núi.
Cao Ngạn dụng lực kéo thử, thấy đã chắc chắn liền nhìn Doãn Thanh Nhã vừa đến bên cạnh, vui mừng nói: “Đó gọi là trời không tuyệt đường người, quả nhiên thành công. Tiểu nương tử mau ôm chặt lấy trượng phu.”
Doãn Thanh Nhã vừa kinh vừa mừng, không rảnh tính toán việc gã đang dùng mồm mép khinh bạc mình, hoài nghi hỏi: “Dây gân trâu này liệu có thể chịu được trọng lượng hai người bọn ta hay không?”
Cao Ngạn đưa tay kia lên, chỉ vào sợi dây, miệng tụng niệm: “Úm ni ma ba không, nam vô a di đà phật, thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh, sợi dây ngươi mau hiển hiển thần thông, không được phép đứt đoạn.”
Doãn Thanh Nhã vừa lo lắng vừa buồn cười, dậm chân tức giận: “Vẫn còn tâm tình nói đùa nữa ư. Ác phụ đến ngay đấy!”
Thực ra Cao Ngạn biết rõ về sợi dây nên lại càng sợ dây đứt hơn nàng, nhưng gã không thể không làm ra vẻ hảo hán, giả vờ lộ ra hào tình coi chết như về, cười lớn: “Ta muốn nàng theo ta hưởng phúc chứ không phải đi chết. Nương tử sao còn chưa ôm chắc lấy ta.”
Doãn Thanh Nhã không còn lựa chọn nào khác, hai tay choàng qua ôm cổ gã thật chặt, khuôn mặt tươi cười tỳ lên vai gã, nhắm chặt hai mắt lại.
Tiếng kiếm phong vang lên, Sở Vô Hạ đã đuổi đến gần.
Một tay Cao Ngạn nắm chặt ống tròn, một tay ôm chặt eo thon của Doãn Thanh Nhã, thầm kêu lão thiên gia bảo hộ, hai chân vận kình, nhảy vọt sang vách núi đối diện.
Trường kiếm của Sở Vô Hạ đánh hụt vào khoảng không, chỉ chệch một ly, vô cùng nguy hiểm.
Đôi nam nữ cùng chung hoạn nạn này thấy bên tai gió thổi vù vù, được một lát thì hết lực, rơi mạnh xuống khoảng chục trượng nơi vách núi bờ vực bên kia.
Lúc này bọn họ tự thân không thể làm được bất cứ việc gì ngoài chuyện cầu mong cho câu thần chú “không được phép đứt đoạn” của Cao Ngạn linh nghiệm.
Păng!
Hai người đồng thời kinh hãi kêu lớn.
Dây gân trâu trước tiên thẳng căng ra, lực rơi xuống vách núi làm Cao Ngạn suýt nữa không giữ được ống tròn. Sau đó, sợi dây nghiến vào bờ vực phát ra những tiếng ‘xoẹt xoẹt’. Hai người hoảng loạn đung đưa chỗ dưới bờ vực gần mười trượng, nguy hiểm vạn phần.
Doãn Thanh Nhã thấy tình hình bất diệu, khẽ ấn vào vai gã, mượn lực vọt lên.
Cao Ngạn thấy thân hình nhẹ bỗng, vừa thầm khen hay thì sợi dây gân chịu không nổi sự cọ sát với đá núi đã đứt đoạn.
Gã đang kêu thét ầm ĩ thì cổ đã bị hai chân Doãn Thanh Nhã kẹp cứng, hất gã lên trên.
Doãn Thanh Nhã thi triển hết bản lãnh toàn thân, hai tay bám vào chặt vào miệng vực, lắc hông vận kình hất Cao Ngạn vọt lên được bờ vực thì nàng đã hết nhẵn khí lực, không có cách nào tự cứu mình được nữa.
Cao Ngạn vừa chạm đất lập tức lăn mình đến miệng vực, hai tay nắm chặt tay Doãn Thanh Nhã đang bám vào bờ vực, dùng hết sức lực kéo nàng lên. Lúc này hai người không còn chút phong phạm nào của hai cao thủ nữa. Cả hai nằm lăn ra bên bờ vực, tận hưởng tư vị may mắn sống sót sau tai kiếp.
Sau khi trấn tĩnh lại, Cao Ngạn ngồi dậy trước tiên. Đập vào mắt gã là Sở Vô Hạ đang đứng trên đỉnh núi bên kia nhìn sang bằng ánh mắt đáng sợ, không cam tâm và tràn đầy oán độc khiếp người.
Hết chương 266
~*~*~*~*~*~*~*~