“Đing!”.
Tiếng a cốc rượu chạm vào nhau vang lên giữa không gian.
Khổng Tĩnh sang sảng nói: “Sau khi cạn chén rượu này, mọi người giờ coi như
huynh đệ trong một nhà.”
Ba người giơ cao cốc uống cạn.
Khổng Tĩnh vóc người không cao, thân hình lại hơi béo, miễn cưỡng bù lại được
nhờ hào khí, tinh thần sung túc, giọng nói vang sảng như chuông, thẳng thắn đi
thẳng vào vấn đề, quả có để lại cho người nghe cảm giác của một hảo hán. Niên
kỉ tầm 30, khi nói, thần tình, động tác có chút khoa trương nhưng lại không gây
nên cảm giác khó ưa.
Buổi tiệc được tổ chức tại sương phòng sang nhất trên tầng hai Túy Nguyệt Lầu,
cả căn phòng rộng đủ chứa hàng chục người hiện chỉ bầy đúng một bàn tròn,
cũng không gọi ca kĩ từ thanh lâu phụ cận đến bồi tiếp, thật không giống với tác
phong thường ngày của hào sĩ Giang Tả, lại phảng phất chút hương vị của một
buổi tụ hội trên giang hồ.
Khổng Tĩnh hối thúc thị nhân phục vụ món, tự thân rót rượu mời, sau khi đã
thưởng thức các thức ngon vật lạ, mới hướng tới Lưu Dụ cười nói: “Tại hạ cứ sợ
rằng Lưu đại nhân sẽ không tiếp nhận lời mời, muốn tự thân đến bái phỏng, bất
quá có Vịnh Chi vỗ ngực bảo chứng, bằng không tại hạ sẽ không thể tận mắt
chứng kiến phong thái tao nhã của Lưu đại nhân.”
Lưu Dụ tới thời điểm này vẫn không biết được Khổng Tĩnh ưa thích gã ở điểm
nào, khiêm tốn nói: “Khổng đại ca bất quá chê cười Lưu Dụ này rồi, Lưu Dụ ta
nào dám tính toán đông tây gì, hễ huynh chỉ tay gọi đến ắt ta phải vội vàng đến
bái phỏng .”
Ngụy Vịnh Chi nhìn gã trào phúng nói: “Trước mặt Khổng đại ca, huynh lại biết
làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời, nếu không phải ta ba bốn bận thỉnh huynh, ắt
giờ này có lẽ huynh còn đang nằm mốc tại quân doanh.
Khổng Tĩnh thoải mái cười nói: “Đã là người nhà, những lời khách khí bất tất
phải nói ra.”
Nói đoạn giơ ngón tay cái hướng về Lưu Dụ tán thưởng: “Thực không phải nói
quá, hiện tại trong giới trẻ trong quân đội hỏi có ai không phục lão huynh, tất
thảy đều phải gọi huynh một tiếng Lưu đại ca. Nghe đồn huynh và Biên Hoang
đệ nhất hảo hán Yến Phi kết thành chi giao. Yến Phi quả thực xứng danh anh
hùng, liên tiếp giao đấu với Tôn Ân và Mộ Dung Thùy bất phân thắng bại, lại
còn giữa trận địch trảm sát đại tướng danh chấn Bắc phương Thiết Sĩ Tâm, còn
ai đối với y là không tâm phục khẩu phục
Lưu Dụ bắt đầu minh bạch đôi chút, trong tâm thầm hiểu thành tựu tại Biên
Hoang Tập đã bắt đầu phát huy tác dụng. Khổng Tĩnh bất kể nói thể nào khẳng
định cũng có ý nhắm đến Biên Hoang Tập.
Như Khổng Tĩnh tại địa phương này cũng là một nhân sĩ có thế lực, khả dĩ có
thể kết giao đối với bản thân quả có tác dụng vô giá trong việc tranh đoạt quyền
vị, đương nhiên phải tận dụng dịp này để tranh thủ cảm tình của y.
Nghĩ rồi hân hoan nói: “Đệ đã từng tác chiến kề bên Yến Phi, y quả là một nhân
vật đặc biệt, xứng đáng được hoang nhân tôn kính.”
Ngụy Vịnh Chi mỉm cười nói: “Bất quá phải khiêm tốn! Còn ai không rõ huynh
cùng Yến Phi chính thị là sinh tử chi giao.”
Lưu Dụ gượng cười: “Sao huynh lại muốn đệ nói khoác lên vậy? Khổng đại ca
là người sang suốt, trước mặt huynh ấy đệ miễn cưỡng chỉ dám nói những lời
nói chân thực.”
Khổng Tĩnh cười nói: “Hai vị quả là những người chân tình chân tính, đệ đứng
trước Vịnh Chi chỉ như tên tiểu tốt dắt ngựa, bất quá là đã nói tốt cho huynh.
Nào! Cạn thêm ly nữa.”
Ba người lại tiếp tục cạn ly.
Lưu Dụ cảm thấy bản thân khá thích Khổng Tĩnh, không chỉ bởi y không xem
trọng tiểu tiết, ra vẻ trưởng bối mà còn bởi cá tính hiền hòa của y.
Mỉm cười nói: “Khổng đại ca lần này cho gọi tiểu đệ đến không hiểu có thể giúp
gì được huynh? Bất cứ việc gì trong khả năng của đệ xin cứ phân phó, Lưu Dụ
này sẽ hết lòng thành toàn cho Khổng huynh.”
Khổng Tĩnh hân hoan nói: “Ta sớm qua việc hoang nhân tiếp nhận Lưu huynh
đã biết Lưu huynh là người ngay thẳng, giữ đạo nghĩa với bằng hữu. Tất cả đều
là anh em, làm gì có chuyện ai phục vụ mục đích của ai, quan trọng là mọi
người cùng phát tài, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.”
Ngụy Vịnh Chi nói: ”Khổng đại ca không cần phải nói khách sáo với vị huynh
đệ này của đệ, bất quá đệ rất hiểu bản tính của y, đã đáp ứng vấn đề sẽ không
bao giờ nói rồi lại tính toán, bằng không Tôn gia đã không đề bạt y, Huyền Soái
cũng không để y lọt vào mắt.
Khổng Tĩnh không ngừng gật đầu, bày tỏ sự tán đồng, nói: “Vậy đệ cũng không
cần phải nói vòng vo, trước đệ muốn làm ăn với Biên Hoang Tập, phải cần
thông qua bang hội Thọ Dương, lại thông qua người của Thọ Dương để tiếp xúc
với Đại Giang Bang, sau đó sẽ tim được cách phân phối. Như hiện tại đã cùng
Lưu huynh kết thành huynh đệ , đương nhiên không cần phiền phức quá như
vậy nữa, bị người bóc lột nặng nề, có phải vậy không?”
Lưu Dụ nhất thời chấn động trong tâm. Hỗ trợ Khổng Tĩnh làm ăn trực tiếp với
Biên Hoang Tập, đối với gã thì là chuyện có thể thành bằng lời nói, phần nào
lãng phí ảnh hưởng bản thân tại Biên Hoang Tập. Bất quá Khổng Tĩnh lợi dụng
gã, gã cũng có thể lợi dụng Khổng Tĩnh, xây dựng quan hệ tương hỗ qua lại, khi
Khổng Tĩnh phát giác nước lên thuyền lên, việc Lưu Dụ có vị trí tại Bắc Phủ
Binh tất càng có lợi cho Khổng Tĩnh, tự nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ cho Lưu Dụ.
Tự suy nghĩ như vậy, tất cả những ý này chỉ thoáng qua đầu trong chớp mắt,
Lưu Dụ đã có chủ ý, cười nói: “Khổng đại ca muốn giao dịch trực tiếp với Biên
Hoang Tập, đệ có thể hoàn toàn đảm bảo cho huynh. Bất quá hiện đệ có một ý
tốt hơn, không biết Khổng huynh có muốn làm một vụ lớn hơn hay không?”
Khổng Tĩnh và Ngụy Vịnh Chi ngơ ngẩn nhìn gã, Lưu Dụ lúc này như trở thành
một người hoàn toàn khác, cả người thần thái phấn chấn, hai mắt rạng rỡ sáng
rực, tràn đầy tự tin.
Khổng Tĩnh vội hỏi: “Làm ăn to thế nào? Có thể chỉ điểm cho đệ?”
Ngụy Vịnh Chi nhắc nhở: “Đệ nếu tin chắc hãy nói, đừng ở trước mặt Khổng
đại ca mà múa rìu qua mắt thợ”
Lưu Dụ đá chân Ngụy Vịnh Chi dưới gầm bàn, bình tĩnh nói: “Có khi nào đệ
làm việc gì không chắc chắn đâu? Đề xuất của đệ là hoàn toàn khả thi, là biến
Khổng đại ca trở thành đại diện của Biên Hoang Tập tại Dương Châu, cũng như
trước kia Đại Giang bang làm đại diện tại phương Nam cho Hán bang. Thêm
vào Khổng đại ca luôn được sự hỗ trợ của Bắc Phủ Quân chúng ta, khẳng định
có thể đảm nhiệm được dễ dàng.”
Ngụy Vịnh Chi tròn mắt nhìn Lưu Dụ tựa hồ đến giờ mới thực sự hiểu được hết
gã.
Mục quang Khổng Tĩnh cùng Lưu Dụ nhất thời giao nhau, sau hồi lâu mới thốt
nên lời: “Đệ thực phục Lưu Dụ huynh! Giả như huynh giúp được đệ vụ làm ăn
này, tổng lợi nhuận hàng năm đệ sẽ phân ra nửa phần (5%) để thù đáp huynh.”
Lưu Dụ hân hoan nói: “Đệ không truy cầu lợi ích báo đáp gì cả, chỉ cần trở
thành bằng hữu với Khổng đại ca. Trong vòng mười ngày nữa, đệ sẽ an bài để
tân nhiệm bang chủ Đại Giang Bang Giang Văn Thanh tới gặp Khổng huynh
cùng đàm phán điều kiện hợp tác. Nào! Mọi người cạn chén.”
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Nhạn môn thành, Trường Thành khách sạn.
Trong khách phòng, Bàng Nghĩa nằm dài trên giường, dáng vẻ mệt mỏi kiệt lực.
Yến Phi ngồi xếp bằng trên ghế gần cửa sổ, chân này bắt chéo trên chân kia,
dáng vẻ hoàn toàn thư thả, như thể chưa dụng hết tinh lực. Thanh Điệp Luyến
Hoa danh chấn thiên hạ được đặt tùy ý kế bên ghế.
Bàng Nghĩa càu nhàu: “Không thể tưởng tượng nổi một đô thị Bắc biên thùy
không ngờ lại giống địa phương của người Hán chúng ta như vậy. Ây! Yến Phi!
Ngươi có nghe không vậy?”
Yến Phi đáp: “Không bỏ sót một từ nào ngươi vừa nói.”
Bàng Nghĩa ngước mắt lên trần nhà, nói: “Thác Bạt Khuê đã khiêu chiến năng
lực của Mộ Dung Thùy bao giờ chưa?”
Yến Phi lãnh đạm nói: “Hiện tại sợ rằng chưa một lần nào.”
Bàng Nghĩa giận dữ ngồi bật dậy, nói: “Chúng ta sao có thể tiếp tục chờ đợi,
Tiểu Thi nàng…”
Yến Phi nói: “Bao lâu cũng phải đợi, phải nghĩ đến lúc Phù Kiên hoàn toàn sụp
đổ. Tại thời điểm đó, các thế lực Quan Trung Quan Đông sẽ vô phương hòa
hoãn, lúc bọn chúng chính diện xung đột với nhau, lúc đó cơ hội của chúng ta
mới tới.”
Bàng Nghĩa thở dài hai tiếng nặng nề, nói: “Thành thực mà nói bản thân ta hoàn
toàn không có lòng tin vào Thác Bạt Khuê, thực không hiểu tại sao ngươi lại coi
trọng y đến vậy?”
Yến Phi tự nhiên trả lời: “Từ chiến dịch Cao Liễu, dưới sự hỗ trợ của Mộ Dung
Thùy, Thác Bạt Khuê đã kích bại Quật Đốt, trở thành tân chủ của Thác Bạt Tiên
ti, Thác Bạt Khuê đã xoay chuyển toàn bộ tình thế. Theo lời của Thác Bạt Nghi
kể lại, Thác Bạt Khuê trước tiên đả bại tộc Độc Cô chiếm cứ Mã ấp, chiếm lĩnh
khu sản xuất lương thực chính ở Hà Sáo, Hoàng Hà, lại chinh phục Hạ Lan bộ
tộc núi Âm Sơn, gần đây còn nhân lúc Hách Liên Bột Bột bại tẩu Biên Hoang,
thừa thế công chiếm một vùng Tây Hà Sáo của Chuế Phất bộ, tiếp lại kiêm quản
sát nhập Khố Mạc Hề, Cao Xa cùng Hột Đột các tiểu bộ lạc, không chỉ đoạt được
một lãnh thổ rộng lớn, mà còn thu phục được một lượng lớn nhân khẩu cùng
hàng trăm vạn gia súc, hùng cứ một phương, trở thành lực lượng tối cường đại
tại thảo nguyên Bắc phương. Một nhân vật như vậy, như không có khả năng trợ
giúp chúng ta, liệu còn ai có thể giúp chúng ta?”
Bàng Nghĩa nói: “Mộ Dung Thùy sao lại dễ dàng chịu để yên cho Thác Bạt Khuê
không ngừng phát triển trở nên hùng mạnh đến vậy?”
Yến Phi nói: “Bọn họ là đôi bên lợi dụng lẫn nhau. Thác Bạt Khuê nhân sự trợ
giúp của Mộ Dung Thùy, tại biên thùy không ngừng khuếch trương thế lực, có
sách lược và bước phát triển tỉ mỉ, chính xác, tuy nhiên cũng phải trả một giá
không nhỏ, phải tiến cống lương mã cho Mộ Dung Thùy, đồng thời trở thành
thủ vệ quân bảo vệ hâu phương cho Mộ Dung Yến quốc, giúp cho Yến quốc
không phải gánh thêm nhiều bận tâm. Bất quá Mộ Dung Thùy đồng thời hỗ trợ
Hách Liên Bột Bột nhằm áp chế Thác Bạt Khuê, khiến quan hệ lợi dụng tương
hỗ của đôi bên khó tiếp tục, hiện tại Hách Liên Bột Bột đại bại, làm mất cân bằng
cán cân lực lượng. Xung đột chính diện sớm muộn cũng sẽ xảy ra.”
Nói rồi lại mỉm cười hỏi: “Giờ ngươi có bao nhiêu lòng tin?”
Bàng Nghĩa nói: “Ta bây giờ lo lắng lại là sợ tại Thịnh Nhạc không tìm thấy
Thác Bạt Khuê”
Yến Phi nói: “Có ít nhất bảy, tám thành cơ hội, Thác Bạt Khuê tâm hùng đại chí
từ lúc còn nhỏ, rất biết nhìn xa trông rộng, không biểu hiện ý khí nhất thời. Như
thời trước tại Biên Hoang Tập, y biết ta mỗi ngày đều uống rượu tại Đệ Nhất
Lâu, vẫn nhẫn nại không đến gặp ta, chỉ đến khi ta hãm thân vào hiểm cảnh sát
thân mới xuất hiện cứu ta, qua đó ngươi khả dĩ minh bạch y là loại người nào.”
Bàng Nghĩa không hiểu hỏi: “Điều này có quan hệ gì với chuyện y có ở Thinh
Nhạc hay không?”
Yến Phi nói: “Không quan hệ trực tiếp, nhưng lại trợ giúp ta suy đoán hành
tung của y. Huynh đệ này của ta là chuyên gia ẩn nhẫn, không ngừng chờ đợi
cơ hội, cũng hiểu rõ việc chớp thời cơ. Thịnh Nhạc ngay từ đầu đã được y lựa
chọn làm căn cứ, nguyên ủy vì Thịnh Nhạc là cứ điểm chiến lược tiếp cận gần
Trường Thành nhất, đối với hai lãnh thổ lớn trong Trường Thành là Bình Thành
và Nhạn Môn như mắt hổ thèm, nếu y muốn đạt được chỗ đứng trong mắt xích
này, phi hai thành này hỏi còn chỗ nào. Thịnh Nhạc, Nhạn Môn và Bình Thành
ba thành trở thành thế chân vạc, bao quát khóa chặt trong và ngoài Trường
Thành, tiến có thể công, lùi có thể thủ, khả dĩ có thể uy hiếp hơn trăm dặm trong
và ngoài mặt Đông Nam Trung Sơn Yến đô. Theo cá tính của Thác Bạt Khuê,
nhân thời gian Mộ Dung Thùy bận viễn chinh các thành mạn Quan Đông, chắc
chắn không bỏ lỡ cơ hội này để công chiếm Bình Thành và Nhạn Môn. Nhược
bằng đợi Mộ Dung Thùy khải hoàn trở về, trở mũi giáo tấn công Thịnh Nhạc, y
sẽ vĩnh viễn mất cơ hội hùng cứ.”
Bàng Nghĩa gật đầu nói: “Có đạo lý! Điều này không ai có thể minh bạch y hơn
ngươi, bạn cùng lớn với y từ thưở nhỏ. Thử nhìn xem! Không chỉ bản thân Thác
Bạt Khuê đang ở Thịnh Nhạc, mà còn cả đại quân chủ lực mà y đã tĩnh dưỡng,
tùy thời sẽ công tiến Trường Thành.”
Thốt nhiên, Cao Ngạn đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn đầy hưng phấn, đặt
mình ngồi xuống cách nơi Yến Phi một vài ghế, cười nói: “Ngươi thử đoán xem
ta thám thính được tin tức gì?”
Bàng Nghĩa sốt ruột nói: “Bọn ta không có hạ mình mua tin tức của tên hỗn đản
ngươi đâu, nói mau đi!”
Cao Ngạn cười nói: “Đừng nghĩ rằng chúng ta sẽ dễ dàng hối lộ thủ vệ thành để
trà trộn vào thành, nguyên ủy những ngày này tình hình của Nhạn Môn và Bình
Thành vô cùng khẩn trương. Mặc dù hai thành này trên danh nghĩa thuộc về lão
tặc Mộ Dung Thùy, sự thật Yến Binh quân lực thủ vệ hai thành này đích thực
bạc nhược , khiến các bang hội hoành hành. Trong hai bang hội lớn nhất, là Sóc
Phương Bang và Hậu Yến Minh thì Sóc Phương Bang thân Thác Bạt Tiên Ti, còn
Hậu Yến Minh ủng hộ Yến nhân.”
Thời đại này thiên hạ đại loạn, chiển hỏa liên miên, tình huống thế này cũng
không phải là ngoại lệ. Mỗi khi thế lực trung ương suy yếu, thế lực địa phương
thời nổi lên, chiếm cứ một phương trong thành, trở nên thế lực chính trị cường
hào.
Mộ Dung Thùy do phải thống nhất Bắc phương, cũng gặp phải tình huống
tương tự, quân đội chủ lực đi viễn chinh Quan Đông, quân đội lưu lại chỉ có thể
tập trung nỗ lực bảo vệ Yến đô Trung Sơn và các thành trì chiến lược phụ cận,
do vây phải bỏ mặc các địa phương khác.
Nếu không phải Yến Phi đã giải thích cho Bàng Nghĩa tình huống của Thác Bạt
Tiên Ti, khẳng định Bàng Nghĩa không từ tin tức của Cao Ngạn mà suy ra phần
vi diệu của nó, giờ đã có thể vắt chéo chân mà nói: “Yến tiểu tử quả thần cơ diệu
toán, Thác Bạt Khuê quả đã sẵn sàng động thủ!”
Cao Ngạn ngây ngốc nói: “Ngươi nói gì vậy?”
Yến Phi chen ngang: “Cao tiểu tử tiếp tục đi!”
Cao Ngạn dò xét đánh giá Bàng Nghĩa hồi lâu, cũng nhìn Yến Phi rồi tiếp: “Hơn
mười ngày trước, Hậu Yến Minh đã bí mật điều động nhân mã các vùng, đột
tập tổng đàn Sóc Phương Bang tại Bình Thành, gần như tiêu diệt toàn bộ Sóc
Phương Bang. Cho đến giờ, Hậu Yến Mình vẫn tiếp tục truy sát chúng nhân Sóc
Phương Bang ở khắp nơi. Sóc Phương Bang coi như đến giờ đã kết thúc.”
Yến Phi trong tâm bực bội, Sóc Phương Bang định cư trong nội thành Trường
Thành đích thực là tộc nhân Thác Bạt tộc tụ thành, giờ tộc nhân của mình gặp
họa kiếp, tự nhiên nổi lên tâm lý cùng chung mối thù.
Bàng Nghĩa nói: “Đây chắc là thủ đoạn tiên phát chế nhân của Mộ Dung Thùy,
lợi dụng thế lực bang hội địa phương liên kết thảo trừ thế lực vũ trang bên
trong Trường Thành của Thác Bạt Tiên Ti tộc, đồng thời ra một đòn quyết định
vào kế hoạch tiến quân vào Trường Thành của Thác Bạt Khuê.”
Yến Phi hỏi: “Ai là lão đại của Hậu Yến Minh?”
Cao Ngạn đáp: “Lão đại của Hậu Yến Minh tên là Mộ Dung Dũng, thiện sử
song phủ, đích thị là một trang dũng sĩ tộc Mộ Dung Tiên Ti. Tổng đàn Hậu Yến
Minh nằm ngay trong thành này, chỉ cần đi về hướng Bắc môn, chính là tòa nhà
to nhất, ngoài cửa có đặt hai con sư tử đá.”
Bàng Nghĩa hân hoan nói: “Tiểu Ngạn dọ thám tin tức quả là số một.”
Cao Ngạn gượng cười: “Tin tức này là phải bỏ ra chút ngân lượng để mua.”
Yến Phi lãnh đạm nói: “Mọi người đi ngủ trước dưỡng sức, đợi ta tại khu rừng
bên ngoài Bắc môn, ta thủ tiêu Mộ Dung Dũng rồi sẽ đến tụ họp với các ngươi.”
Bàng Nghĩa và Cao Ngạn nghe thấy ngây ra nhìn nhau, Yến Phi vốn không phải
loại người hiếu dũng, lờ mờ cảm thấy chuyện Mộ Dung Thùy cầm giữ Kỷ Thiên
Thiên, nay lại vì Mộ Dung tộc đại sát Thác Bạt tộc nhân định cư trong Trường
Thành, đã kích khởi nửa huyết thống Hồ nhân hoang dã trong chàng, quyết
định đại khai sát giới, cùng Mộ Dung tộc đứng vào thế bất lưỡng lập.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐
Lưu Dụ chính thức thông tri cho liên lạc viên của Đại Giang Bang tại Quảng
Lăng, thông qua y để thông báo với Giang Văn Thanh về sự việc liên quan đến
Khổng Tĩnh, sau đó mới phản hồi quân xá.
Hắn có lòng tin rằng Giang Văn Thanh sẽ nể mặt hắn, một phần bởi Giang Văn
Thanh cũng cần tìm một đại diện tại địa phương như Khổng Tĩnh. Sau khi thế
lực Đại Giang Bang tại Nam phương sụp đổ, Lưỡng Hồ Bang trong tư thế cuồng
phong cuốn lá chính thức tiếp thu toàn bộ thương vụ tại Nam phương của Đại
Giang Bang, cưỡng bách các tiểu bang hội tại các thành thị gần sông phải hướng
tới thần phục Lưỡng Hồ Bang, đối với Đại Giang Bang đương nhiên có ảnh
hưởng nghiêm trọng.
Tại Dương Châu hạ du Trường Giang vẫn còn may mắn bởi thế lực Hoàn
Huyền và Lưỡng Hồ Bang vẫn chưa vươn tay tới, Dương Châu vẫn là địa bàn
của Bắc Phủ Binh. Có thế lực địa phương của Bắc Phủ Binh hỗ trợ, ắt có thể hợp
tác vui vẻ với Đại Giang Bang.
Bất cứ ai muốn thương lượng mua bán với Biên Hoang Tập, tất phải thông qua
Khổng Tĩnh và Biên Hoang Tập Đại Giang Bang để giao dịch, như vậy đối với
Đại Giang Bang và Khổng Tĩnh chỉ có trăm điều lợi mà không một điều hại.
Tây môn phòng xá là nơi ở dành cho quan quân trung cấp của Bắc Phủ Binh,
cấp bậc của Lưu Dụ tại đây xem như là cao nhất, nơi tá túc ngoài phòng ngủ còn
nối thêm một tiểu sảnh, hoàn cảnh khá tốt.
Ngụy Vịnh Chi và Bành Trung đều cư ngụ tại khách phòng lân cận hai bên.
Đại bản doanh của Bắc Phủ Binh nguyên nằm tại Kinh Khẩu, vốn biệt danh của
Kinh Khẩu là Bắc phủ, Dương Châu thứ sử Tạ Huyền thành lập Bắc Phủ Quân
tại đây. Bất quá khi Tạ Huyền có được thành trì chiến lược Quảng Lăng, tổng bộ
Bắc Phủ Binh thời cũng chuyển tới Quảng Lăng.
Không biết có phải bị Ngụy Vịnh Chi dẫn dụ tâm sự, thêm vào mỹ tửu mà Lưu
Dụ không thể chịu đựng mà tưởng nhớ tới Vương Đạm Chân.
Không hiểu tình huống hiện nay của nàng ra sao? Nàng liệu vẫn còn tình cảm
hay hận gã đến tận xương tủy, hận gã đã không giữ lời hứa?
Chỉ hận gã thời gian này rõ ràng tuyệt không thể quấy nhiễu đến nàng thiếu nữ
cao môn danh giá ấy, nếu như Vương Cung mà phát hiện ra bản thân gã cùng
nữ nhi của y vương vấn tư tình, sợ rằng Thiên Vương lão tử cũng không thể bảo
hộ cho Lưu Dụ gã.
Gã không dám dọ hỏi tin tức của Vương Đạm Chân, nếu nàng vẫn ở Quảng
Lăng, gã tựa hồ gần như khẳng định sẽ không thể tự kiềm chế mình mà đi tìm
nàng, hậu quả tất khó có thể tưởng tượng nổi.
Vương Cung nếu có mưu đồ đối với Tư Mã Đạo Tử, tuyệt sẽ không lưu nhi nữ
lại Kiến Khang.
Lưu Dụ thần hồn điên đảo quay về nơi ngủ, vừa bước chân vào tiểu sảnh, đã có
ngay một cảm giác khác lạ.
Trong không khí phảng phất còn lưu mùi u hương nhè nhẹ.
Có phải là Vương Đạm Chân?
Bất quá nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này, bởi đây hoàn toàn không có khả năng.
Mặc dù Vương Đạm Chân tuy lược thông kị xạ (vừa phi ngựa vừa bắn tên)
nhưng vô pháp vượt qua thủ vệ nghiêm ngặt gác cổng quân xá mà thần không
hay quỷ không biết.
Liệu có thể là ai?
Lưu Dụ tim đập loạn, đề cao giới bị, vượt qua tiểu sảnh, tiến thẳng vào ngọa
thất.
Màn che giường đã hạ xuống, mùi u hương truyền lại từ phía giường ngủ.
Chẳng lẽ là yêu hậu Nhậm Thanh Thị? Thị từ trước tới giờ không dụng phấn
hương, tại sao lần gặp mặt này lại ngoại lệ?
Lưu Dụ ngầm vận công lực, thẳng tiến đến bên giường.
Trong trướng, thấp thoáng thấy bong người chùm chăn nằm, Lưu Dụ lúc này
khẳng định chắc chắn là mĩ nữ động nhân Nhậm Thanh Thị, khung cảnh tối đen
cộng thêm căn phòng tối làm bầu không khí thêm phần lãng mạn, rung động
lòng người.
Từ trong trướng vọng ra tiếng thở nhẹ, thanh âm mê hồn của Nhậm Thanh Thi
vang lên: “Oan gia à! Vào đây nhanh lên! Người ta chờ đợi suýt nữa đã ngủ
quên rồi!”
Lưu Dụ thầm thở dài một hơi, cởi thanh bội đao, đặt mé trên cái ghế nhỏ ở đầu
giường, khai mở mành trướng.
Thoáng hiện ra trong mắt y, trong bóng tối, Nhậm Thanh Thị đang quấn mình
trong chăn ngủ, mắt hãy còn nửa nhắm nửa mở, thần thái mị nhân đến cực
điểm.
Vẻ mặt thanh tú của thị hiện ra trên gối, ngoài chăn lộ ra cánh tay trắng ngần
như tuyết, nửa che đi bộ ngực đầy đặn mê hồn. Lưu Dụ dám khẳng định trên cơ
thể y thị chỉ có một loại quần áo phong phanh che người.
Cười khổ hỏi: “Thực sự ngươi chỉ đến để ngủ hay để bàn chuyện đại sự?”
Nhậm Thanh Thi vươn tay ra túm lấy đai áo của gã, kéo mạnh y vào giường,
yêu kiều cười nói: “Làm cả hai cùng lúc, thể có phải thú vị hơn không?”