Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 179: Chương 179: Tạ Huyền Quy Thiên






Kiến Khang đô thành, Lang Nha vương phủ.

Tư Mã Đạo Tử cùng Vương Quốc Bảo đang nghị sự tại nội đường, cả hai đều

mang thần sắc ngưng trọng.

Tư Mã Đạo Tử nhíu mày: “Nói như vậy, lời đồn quả vẫn chỉ là lời đồn.”

Vương Quốc Bảo hừ lạnh nói: “Chuyện của Tạ gia, có thể giấu được ai chứ sao

có thể giấu được ta? Tạ Huyền lần này trở về Đông Sơn, khẳng định không phải

chỉ đơn giản là về quy ẩn nghỉ ngơi nhất thời như thế, mà là tâm tình muốn sinh

ra tại đâu thì khi chết sẽ về đó. Sự thật này Tạ Huyền vẫn tiếp tục giấu với nhi

nữ của y, những kẻ trong cuộc biết được họa chăng chỉ có Tạ Đạo Uẩn, Tống Bi

Phong, Hà Vô Kị, con tiện nhân Sính Đình cùng Tạ Diễm. Thật may là ta đã sớm

mua chuộc được tiểu tì thân cận của con tiện nhân đó. Con tiện nhân đã bao

nhiêu lần lén khóc thầm trong bóng tối cũng chỉ để giấu diếm sự thật với ta.”

Tư Mã Đạo Tử cười đầy tà ý: “Không dừng lại ở mua chuộc thôi chứ hả?”

Vương Quốc Bảo cười dâm dục: “Con bé này dung mạo bình thường, nhưng

thân hình thì lại là đệ nhất lưu, trên giường càng lẳng lơ quyến rũ đến tận

xương tận cốt. Hà!”

Tư Mã Đạo Tử trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Như Tạ Huyền xác thực mạng

không kéo dài lâu, đối với chúng ta thật là lợi hại bất phân. Gần đây không biết

Hoàng huynh nghĩ thế nào, trong bao nhiêu sự vụ luôn ngăn cản, gây khó dễ

cho ta, khiến ta bị kiềm chế ở mọi nơi. Mà quyền lực của Vương Cung lại không

ngừng mở rộng, nếu Tạ Huyền chết, ta sợ rằng binh quyền của Bắc Phủ Binh sẽ

rơi vào tay Vương Cung.”

Lại nói: “Ngươi khẳng định thương thế của Tạ Huyền đích thực nghiêm trọng

chứ?”

Vương Quốc Bảo đáp: “Tạ Huyền nếu như thọ mệnh còn dài, Tống Bi Phong

tuyệt sẽ không hộ tống y trở về Đông Sơn sớm vậy, bởi Tống Bi Phong cùng Tạ

An đã từng có hiệp nghị, sau khi Tạ An từ thế thì Tống Bi Phong có thể hồi phục

thân phận tự do, lại theo tính cách Tống Bi Phong mà xét, thì sẽ không tham

luyến chức vị hiện tại.”

Tư Mã Đạo Tử gật đầu nói: “Lập luận của ngươi rất có sức thuyết phục, nếu nói

như vậy Tạ Huyền quả thật mạng sống còn không lâu, y vờ như vô sự đưa di

thể Tạ An về Kiến Khang an táng, chỉ là cưỡng áp thương thế xuống, nhằm che

mắt chúng nhân.”

Vương Quốc Bảo nói: “Tại tình huống hiện tại đã hoàn toàn minh bạch, ai có thể

đoạt được binh quyền của Bắc Phủ Binh thì có chiếm được thế thượng phong.

Cũng may Bắc Phủ Binh với Kinh Châu quân luôn trong thế đối đầu như nước

với lửa, quả đối với chúng ta có lợi phi thường.”

Tư Mã Đạo Tử nói: “Bằng vào hành sự của Tạ Huyền, sao có thể để ngoại nhân

thừa cơ y quy thiên mà dễ dàng can thiệp vào nội tình của Bắc Phủ Binh. Y đến

Kiến Khang như vậy chẳng phải ý đồ đã minh bạch, y hai lần hướng tới hoàng

huynh xin từ quan, đều bị Hoàng huynh khước từ, ngỏ ý lưu lại, khẳng định y

đã đạt được thỏa mãn. Cái vẻ trung đại thần của y thật không hợp nhãn, bất quá

hiện bọn ta đương nhiên minh bạch y chính đang an bài hậu sự. Sự thật quyền

bính Bắc Phủ Binh vốn dĩ dần chuyển sang tay Lưu Lao Chi, giả như bọn ta

mưu toan cải biến, phân chia quyền lực của Bắc Phủ Binh, chẳng khác gì dâng

Bắc Phủ Binh cho Vương Cung hoặc Hoàn Huyền, việc này vạn lần không thể

được.”

Vương Quốc Bảo mỉm cười nói: “Chúng ta theo trợ thủ cho Lưu Lao Chi thì sao

nhỉ? Chỉ cần tranh thủ được Lưu Lao Chi về phía bọn ta, khi đó thời Bắc Phủ

Binh tất do bọn ta sở dụng.”

Tư Mã Đạo Tử nói: “Được vậy đương nhiên là lý tưởng nhất, bất quá lại là nói

dễ làm khó.”

Vương Quốc Bảo cười nói: “Việc này bảo khó thì cũng chẳng khó, chỉ cần bọn ta

khiến cho Lưu Lao Chi tự cảm thấy khó có thể ngồi yên chức soái vị thống lĩnh

Bắc Phủ Binh, mà duy chỉ có bọn ta khả dĩ hoàn thành mộng tưởng này của bản

thân y, lại thêm mối e sợ của y với Hoàn Huyền, thời có cơ hội rất lớn khiến y

nghiêng về phía chúng ta.”

Tư Mã Đạo Tử mừng hỏi: “Có diệu sách gì sao?”

Vương Quốc Bảo nghiêng mình, kề sát tai Tư Mã Đạo Tử mà thì thầm diệu kế

của y.

Tư Mã Đạo Tử nghe xong thì vỗ bàn khen tuyệt: “Quả nhiên tuyệt kế nhất tiễn

hạ song điêu, vấn đề duy nhất là làm sao có thể khống chế được hoàng huynh?”

Vương Quốc Bảo lại tiếp tục thì thầm gian kế bên tai, chỉ nghe Tư Mã Đạo Tử

liên tục khen hay.

Vương Quốc Bảo hân hoan nói: “Tiên an nội hậu nhương ngoại (trước phải giữ

yên bên trong sau mới đối phó ngoại nhân), ta lại nghĩ ra một kế, có thể giúp

bọn ta trừ khử những kẻ không thuận theo triều đình. Phương pháp giản đơn

phi thường, sẽ do ta liên kết cùng các đại thần trong phe cánh, cùng viết biểu

thỉnh lên hoàng thượng xin người gia phong thù lễ cho vương gia, kẻ nào chống

đối thì chúng ta dùng mọi thủ đoạn để tiễu trừ hậu họa, như thế quyền lực mà

quy tụ vào tay vương gia thì lo gì đại sự không thành?”

Tư Mã Đạo Tử kinh ngạc nói: “Quốc Bảo chuyến này trở về từ Bắc phương, như

biến thành người khác, suy nghĩ cặn kẽ, tùy tiện đề xuất ra đều là kế sách tuyệt

diệu, thật làm người khác bất ngờ.”

Vương Quốc Bảo thẹn đỏ mặt đáp lời: “Quốc Bảo không dám giấu vương gia, kế

sách của ta toàn bộ do sư nương tự thân chỉ dạy, đương nhiên là diệu tuyệt

thiên hạ.”

Tư Mã Đạo Tử cười dài nói: “Hóa ra là vậy! Tuyệt! Nếu sự việc lần này mà

thành công, Đại Hoạt Di Lặc sẽ trở thành quốc sư của Đại Tấn chúng ta, Tư Mã

Đạo Tử ta cũng sẽ không bạc đãi Vương Quốc Bảo ngươi.”

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐‐‐‐

Ngọc thủ của Nhậm Thanh Thị tựa như linh xà quấn quanh thân trên của Lưu

Dụ, kéo gã tiến vào giường, thân thể động lòng người của mỹ nữ này trong lòng

gã như thủy xà uốn quanh động, thân thể kích động mãnh liệt cọ sát vào gã,

không gian ngập tràn mùi u hương nữ nhân, đôi môi nữ nhân này phong kín

môi gã, mùi đinh hương âm thầm tỏa ra, định lực của Lưu Dụ đã nhất thời hoàn

toàn mất đi bởi hành vi dụ hoặc của y thị.

Hai môi tách ra.

Nhậm Thanh Thị hổn hển thở, yêu kiều nói khẽ: “Người ta lo lắng cho người

lắm! Chuyện gì cũng sẽ nghe theo người, tốt hay không tốt?

Lưu Dụ ngõ hầu có ba phần thanh tỉnh, đưa tay túm lấy đôi bờ vai thơm, lắc

nhẹ y thị, nói: “Tiểu thư ngươi nhầm người rồi! Ta không phải là tình lang của

nàng, chỉ là đối tác, chớ nên phá hỏng mối quan hệ hợp tác tốt đẹp này.”

Nhậm Thanh Thị nhìn gã chằm chằm trong chốc lát, cặp đùi trần quấn ngang eo

lưng gã, cười yêu nói: “Thiếp tuyệt không phải dâm phụ phóng đãng, mà đích

thực vẫn là hoàng hoa khuê nữ, không tin người có thể thử kiểm tra xem.”

Lưu Dụ trong lòng kêu cứu mạng, như nói mỹ nữ mê người này không hấp dẫn

gã thì là tự lừa mình, đặc biệt trong cái giường ngủ nơi căn phòng tối này, chết

người hơn nữa là bản thân gã lại hơi đang ngà ngà say, lại thêm đã lâu không

thân cận nữ nhân. May mà gã rõ hơn ai hết đây là một đóa tiên hoa có độc, có ý

hiến thân như thế, khẳng định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Cố nén dục hỏa đang cường thịnh xuống, cười khổ nói: “May mà ngươi đã nói

ra, nếu ngươi đích thực là hoàng hoa khuê nữ, cớ sao lại có thể thành thục

chuyện nam nữ như vậy?”

Nhậm Thanh Thị hờn dỗi nói: “Người ta từng tu tập “Tố Nữ Kinh” mà! Hiện tại

đã phải vứt bỏ thẹn thùng nhi nữ để lấy lòng người, vậy mà người còn nỡ nói

người ta như vậy. Nam nhân không phải luôn thích chiếm tiện nghi của nữ

nhân à? Hay người không phải nam nhân? Người ta đã khẳng định sẽ để Lưu

gia chiếm tiện nghi lớn nhất rồi.”

Lưu Dụ trong lòng kêu khổ, hiểu rằng nếu lại để bị mê hoặc, tuyệt chẳng thể

chống cự được lâu, bèn đổi sách lược nói: “Đêm hãy còn dài, hà cứ phải nóng

vội, chuyện quan hệ nam nữ, quan trọng phải từ từ bồi dưỡng tình cảm, sao có

thể hành động cấp tập?”

Nói đến đây, nhất thời trong tâm máy động, đang nói lại ngưng bặt, thầm nghĩ

y thị ra sức khăng khăng tự nhận mình là hoàng hoa khuê nữ, chưa hề động tâm

với một ai khác cả, xem ra không phải là giả. Lập tức phản khách vi chủ, một

bên tay giảo hoạt luồn thẳng vào nội y của thị, tinh quái hoạt động, đồng thời

nói: “Vương Cung rốt cục mưu toan việc gì? Tại sao y lại bí mật đến gặp An

Trọng Khâm, sau đó lại tới Quảng Lăng gặp mặt Lưu Lao Chi?”

Nhậm Thanh Thị quả nhiên kích động, nhuyễn thể run lên trong tay gã, mặt đỏ

như lửa, thân thể thơm tho nóng bừng lên, không thể kiềm chế, kiều mị ngâm

nga: “Người như vậy thì làm thế nào người ta nói được chứ ?”

Lưu Dụ gần như không thể ngừng tay sờ nắn, lại len lên xoa nhẹ bên nhũ đầu y

thị: “Nói đi!” Trong lòng không thể thừa nhận yêu nữ thật quả đúng là vưu vật

trời sanh.

Nhậm Thanh Thị nhắm đôi mắt đẹp hổn hển trong khoảng khắc, lát sau hai mắt

mở hờ liếc nhìn gã đầy vẻ kiều mị, rồi lại nhắm chặt lại.

Đương khi Lưu Dụ không biết y thị liệu có hành động gì quái lạ không thì

Nhậm Thanh Thị u oán thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Sau khi Tạ An từ trần,

triều đình quả có những biến hóa trọng đại, tư tưởng của Tự Mã Diệu cũng có

nhiều cải biến. Sau trận chiến Phì Thủy, y luôn lo lắng chú cháu Tạ An thừa thế

Bắc phạt. Hiện tại Tạ An qua đời, Tạ Huyền nhân vì thụ thương nên cũng nửa

như đã thoái ẩn, thế lực của Tư Mã Đạo Tử khuynh đảo trong ngoài triều chính,

đưa người của mình lên, tranh quyền lộng bính, hối lộ công hành, làm loạn hình

ngục, hủy hoại chánh cục, Tư Mã Diệu há lại không hối hận, bắt đầu phát sinh

mâu thuẫn với bào đệ Tư Mã Đạo Tử.”

Lưu Dụ nói: “Có phải vì vậy nên Tư Mã Diệu trọng dụng Vương Cung làm thủ

đích đại thần nhằm đối kháng Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo?”

Nhâm Thanh Thị thấp giọng nói: “Ngươi tin cũng được, không tin cũng được,

hai tỉ muội bọn ta tân khổ mưu toan tính toán, toàn vì tương lai của ngươi mà

lót đường xây cầu. Mạn Diệu đã nhắc nhở Tự Mã Diệu, hy vọng Tư Mã Diệu có

thể đoạt hồi quyền lực từ tay Tư Mã Đạo Tử, tiện đó có thể giúp ngươi nhanh

chóng thăng tiến tại Bắc Phủ Binh nhằm đối phó Tôn Ân. Chỉ hận Vương Cung

quá dã tâm, qua Ân Trong Khâm để bí mật tư thông với Hoàn Huyền, khiến cho

tình huống trở nên phức tạp. Đáng lo hơn cả là Tư Mã Đạo Tử đối với Mạn Diệu

sanh xuất nghi tâm, hiện tại Tư Mã Đạo Tử quyền khuynh triều chính, Mạn

Diệu thân hãm hiểm cảnh, tình huống bất diệu phi thường.”

Lưu Dụ nghe vậy thời dục hỏa tiêu ran, cau mày nói: “Thậm chí nếu Tư Mã

Diệu thành công củng cố hoàng quyền, vẫn vô pháp đưa ta một bước lên đến

trời, ngồi vào vị trí đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh. Bắc Phủ Binh xét cho cùng là

chú trọng đến tư cách, trong quân bè phái trùng trùng. Như có thời gian vài

năm, lại thêm không ngừng lập công, ta có lẽ sẽ có một ít cơ hội.”

Nhậm Thanh Thị nói: “Chuyện này ta nghĩ chẳng đáng lưu tâm, ngươi là người

trong cuộc nên mù mờ, bản thân ta bàng quan đứng ngoài nên rất minh bạch.

Hiện tại Lưu Lao Chi đã ổn tọa vị trí đại thống lĩnh, Tạ Huyền bố trí ngươi phục

vụ dưới trướng y chính thị là giành cơ hội tối hảo cho ngươi. Nam phương sắp

đại loạn, bằng vào tài cán của ngươi, khẳng định sẽ có được thu hoạch lớn. Bọn

ta tận lực làm mọi việc vì ngươi, chỉ hy vọng ngươi không quên hiệp ước giữa

chúng ta.”

Lưu Dụ lần đầu tiên phát sinh ý nghĩ thương cảm với Nhậm Thanh Thị, bất chợt

ghì thị chặt hơn, trong tâm tự nghĩ đã phụ Vương Đạm Chân, bất quá Tôn Ân

quả là đại cừu gia với gã đứng trong thế bất lưỡng lập, vì mình vì người, ắt

không nên để Nhậm Thanh Thị thất vọng.

Cam đoan nói: “Lưu Dụ ta không phải là người nói không giữ lời.”

Nói xong những lời này, cảm thấy hổ thẹn, chí ít gã đã một lần không giữ lời

hứa với Vương Đạm Chân.

Nhậm Thanh Thị ấn nhẹ tay vào ngực y, một lần nữa quấn rịt tay chân quanh

thân gã, hơi thở thơm tho như hoa lan: “Nguyên lai Lưu gia bọn ta đúng là có

tâm liên hương tích ngọc.”

Lưu Dụ nhíu mày nói: “Nàng vẫn còn có tâm tình sao?”

Nhậm Thanh Thị yêu kiều cười đáp: “Sao lại không có tâm tình? Chính thị tâm

tình thiếp đang rất tốt. Thiếp cố ý thăm dò người, đóng giả bộ dạng đáng

thương hại, cũng nhằm xem thái độ của người đối với thiếp ra sao. Thiếp nói

thật với người, thiếp tuy giải tán Tiêu Diêu giáo những vẫn giữ lại những bộ

phận hữu dụng nhất. Đế quân sau bao năm gầy dựng, liệu có thể để cơ nghiệp

dễ dàng bị hủy thế sao, bản thân thiếp vẫn còn giá trị lợi dụng rất lớn với người.

Như có sự vụ gì chàng không tiện làm, thiếp cũng có thể thay chàng xuất thủ.”

Lưu Dụ bất lực đưa tay lên mân mê giỡn nghịch trên đùi, ngực mỹ nữ, không

vui nói: “Ngươi như lại lần nữa đối với ta có dụng tâm khác, thời ta với ngươi

đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nữa.”

Nhậm Thanh Thị khẽ khàng hôn lên môi gã, kiều mị nói: “Lưu gia giận rồi, nô

gia có lỗi! Xin đại gia tùy nghi xử phạt.”

Lưu Dụ đang ôm tấm thân ngọc ngà thơm tho trong lòng, nghe vậy trong long

rung động, cảm thấy thân thể quyến rũ trong lòng nóng bừng bừng, cơ thể

thanh xuân sung mãn và mạnh khỏe lại có sức hấp dẫn kinh người.

Nỗ lực hết sức nói: “Vậy ta xử phạt nàng lập tức li khai khỏi đây, vì ta mà hành

sự cho tốt.”

Nhâm Thanh Thị cố ý động đậy thân thể mềm mại, kiều mị hờn dỗi: “Cái này có

thể không làm được, bất kể hình phạt gì đều được, nhưng phải là chấp hành

trên giường. Lưu gia a! Người ta thật sự rất muốn! Ngài không muốn thiếp thân

sao?”

Dục hỏa kìm nén trong lòng Lưu Dụ được thả lỏng hốt nhiên bốc lên ngun ngút,

trong tâm cảm nhận rõ sắc dụ mị hoặc của y thị đúng là đệ nhất, cuối cùng đã có

một lần thất thủ, đã như vậy, cớ sao lại phải khổ sở khắc chế.

Tới thời điểm này lý trí đã hoàn toàn nhượng bộ trước dục hỏa, đột nhiên vang

vọng tiếng cước bộ vội vã khi xa khi gần.

Nhậm Thanh Thị đẩy gã thoát ra, quát khẽ: “Chặn người đó lại!”

Lưu Dụ lăn ra ngoài giường, từ mặt đất phóng người đứng dậy.

Kẻ này đẩy cửa bước vào.

Lưu Dụ giật cửa phòng đi ra, nén tiếng thở gấp, liền thấy Ngụy Vịnh Chi vẻ mặt

trắng xanh thất thần, kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngụy Vịnh Chi nước mắt trào ra, bi thương đáp: “Huyền Soái quy thiên rồi! Tôn

gia đang đợi chúng ta tại chủ đường.”

Những lời y thốt ra tựa như sấm sét giữa trời quang, không những dập tắt hoàn

toàn dục hỏa đang nổi lên trong lòng Lưu Dụ, mà còn làm đầu óc y hoàn toàn

trống rỗng, thất thần thừ người nghĩ đến những khả năng xấu khác có thể liên

tục xảy đến.

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ ro; ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐â ‐‐‐‐

“Tiểu thư! Tiểu thư!”

Kỷ Thiên Thiên dần dần trấn tĩnh lại, ý thức vốn đã ly khai lần lượt hồi đáo với

nàng, đem lại cho nàng đôi chút cảm giác về không gian.

Đã có một đoạn thời gian, nàng tưởng muốn rũ bỏ tất cả, lại hoặc có thể vì Tiểu

Thi, hoặc là vì vẫn không thể từ bỏ Yến Phi, cuối cùng nàng đã tỉnh lại. Chỉ cần

nàng mất đi đấu chí, nàng có thể sẽ vĩnh viễn li khai chốn nhân gian khổ nạn,

đau đớn này.

Nàng không biết nàng đã đổ bệnh bao lâu rồi, cuộc sống tựa như ở giữa tỉnh táo

và ngủ mê, ở giữa sinh tồn và tử vong.

Nàng muốn ngồi dậy, lập tức cảm thấy hồn xác đau mỏi, tứ chi suy nhược vô

lực, trước mắt mơ hồ, hô hấp khó khăn, cảm giác toàn thân như chìm sâu nơi

đáy nước.

“Tiểu thư”

Thoáng nghe tiếng Tiểu Thi kêu khóc, đồng thời nàng cũng cảm thấy Tiểu Thi

đang ôm lấy nàng.

Kỷ Thiên Thiên tựa hồ chỉ còn đôi chút khí lực để hô hấp, gắng gượng mở đôi

mắt đẹp một cách khó khăn.

Hai gò má đầy đặn của Tiểu Thi xuất hiện ngay trước mắt, dần dần hiện rõ.

“Tiểu Thi!”

Tiểu Thi lao vào ngực nàng, khóc thảm thiêt: “Tiểu thư! Người không được bỏ

Tiểu Thi mà đi đâu a!”

Kỷ Thiên Thiên phát giác đang nằm trên giường, chung quanh phòng bố trí theo

kiểu cổ nhã, bên ngoài cửa sổ tối om, xa xa vọng lại những thanh âm kỳ quái.

Nàng ôm nhẹ Tiểu Thi, ngạc nhiên hỏi: “Đây là địa phương nào? Bên ngoài là

tiếng gì vậy?”

Tiểu Thi lệ hoa rớt như mưa từ lòng nàng gượng dậy, buồn rầu nói: “Đây là thái

thú phủ tại Vinh Dương thành, đại vương trưng dụng làm hành cung. Tiếng

kêu bên ngoài chính là tiếng thu thiền (tiếng ve sầu kêu vào mùa thu), trời sắp

sáng rồi!”

Kỷ Thiên Thiên kinh hãi hỏi: “Hiện tại đã là mùa thu sao?”

Tiểu Thi nói: “Tiểu thư trước khi tới Lạc Dương đã đổ bệnh, đã như vậy suốt hai

tháng trời, vốn dĩ mười hai ngày trước đã là lập thu. Tiểu thư à! Chớ có lại

tưởng nhớ Yến gia nữa? Nằm xuống thế này, tiểu thư sẽ… tiểu thư sẽ…”

Kỷ Thiên Thiên cảm giác đã khôi phục đôi chút thể lực, tuy vẫn còn hư nhược,

song cũng đã cảm thấy khá hơn, ôn nhu nói: “Ta tự biết chừng mực mà, xem

này! Ta không phải đã khỏe hơn sao? Úy! Em trông gầy đi nhiều!”

Tiểu Thi rơi lệ nói: “Chỉ cần là tiểu thư không việc gì, những cái khác Tiểu Thi

đều chịu được.”

Kỷ Thiên Thiên nằm trên giường, nhắm mắt đọc khẽ vài lần Vinh Dương thành,

lại mở đôi mắt đẹp nói: “Phải chăng đã công hạ được Lạc Dương rồi?”

Tiểu Thi gật đầu nói: “Đã công hạ Lạc Dương từ sớm, hiện tại Quan Động địa

khu, chỉ trừ Hạ Nghiệp thành còn do con trai Phù Kiên là Phù Phi làm thành

chủ vẫn ngoan cường kháng cự, nhưng đại vương đã bao vây quanh thành ngày

đêm tấn công, xem ra cũng không thể trụ vững được lâu.”

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên nói: “Nghe khẩu khí cùng ngữ điệu của em, có bộ

dáng như đang đứng ở phía của người Yên vậy”

Tiểu Thi lau nước mắt đỏ mặt nói: “Tiểu Thi tự nhiên chỉ thuận theo ngữ điệu

của bọn họ mà nói thôi! Tiểu Thi thì biết gì? Chỉ cần tiểu thư hồi phục trở lại,

mọi chuyện khác Tiểu Thi không có hứng quản.”

Kỷ Thiên Thiên tâm thần chuyển đáo hướng tới hình ảnh của Yến Phi, đang

muốn dụng tâm nghĩ tới, đầu chợt đau như muốn vỡ ra.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Người làm sao rồi?”

Kỷ Thiên Thiên hổn hển nói: “Không có chuyện gì! Ai!”

Tiểu Thi sợ run hỏi: “Tiểu thư có muốn ăn chút gì không?”

Kỷ Thiên Thiên nói: “Trước tiên lấy cho ta ít nước.”

Sau khi Thiên Thiên uống cạn ly nước, Tiểu Thi sợ hãi nói: “Tiểu Thi phải lập

tức thông tri cho đại vương biết, ngài nói chỉ cần tiểu thư tỉnh lại, bất kể chuyện

gì cũng lập tức thông tri ngay cho đại vương.”

Kỷ Thiên Thiên cau mày: “Đến sáng hãy nói cho y! Ta hiện tại không muốn gặp

y.”

Lại hỏi: “Y đối xử với em có tốt không?

Tiểu Thi cúi đầu nói: “Đại vương đối với Tiểu Thi tốt lắm. Ngài đối với tiểu thư

còn tốt hơn nữa, mỗi ngày đều ghé thăm tiểu thư, có khi ngày đến hai, ba lần, có

vài lần còn đến ngồi cạnh giường tiểu thư cả một canh giờ, chỉ thẫn thờ nhìn

tiểu thư.”

Kỷ Thiên Thiên trong tâm dấy lên một tư vị khó tả, nàng không biết nên thống

hận Mộ Dung Thùy, hay nên cảm kích y?

Mộ Dung Thùy tuyệt không giống vẻ ngoài lãnh khốc vô tình của y, sự thật y

cũng có mặt thâm tình, bất quá địch nhân của y vĩnh viễn không bao giờ tiếp

xúc thấy.

Kỷ Thiên Thiên nói: “Có chút tin tức gì của Biên Hoang Tập không?”

Tiểu Thi lắc đầu nói: “Không một ai đề cập đến Biên Hoang Tập cả.”

Kỷ Thiên Thiên phát giác bên góc phòng ngủ xếp đặt thêm một giường nhỏ,

mỉm cười nói: “Em nhất nhất trực tại giường chăm sóc ta ư.”

Tiểu Thi gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: “Lại một ngày

nữa!”

Bên ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu hửng sáng.

Bình minh.

Bất quá Kỷ Thiên Thiên vẫn cảm thấy như bị hãm thân trong bóng tối, không

chút ánh sáng bình minh, tương lai hoàn toàn mơ hồ.

Yến lang a!

Khi nào chúng ta mới có thể lại tiếp tục sống cùng nhau, vĩnh viễn không chia

lìa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.