Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 486: Chương 486: Cầu tử chi chiến




Hướng Vũ Điền lướt thẳng đến trước mặt Yến Phi một trượng. Hai mắt loé sáng nhìn chàng, vừa có vẻ hân hoan tương phùng như gặp lại bạn cũ, nhưng cũng có vẻ bất an, do dự và hoảng sợ.

Tâm tình hai người quả không nói mà cũng hiểu nhau.

Yến Phi cười khổ trong lòng. Đại kế “Tử sinh” trước kia dù có thảo luận thế nào cũng chỉ là bàn luận suy tưởng và tính toán khả năng thành công mà thôi. Hiện tại thực sự đối diện với thời khắc tử vong, con người đối diện với cái chết thì sự hoảng sợ mang tính bản năng tức thì chiếm lấy hết lí trí. Cảm giác đó thật khó dùng lời diễn tả được.

Dương thần dù giết cũng không chết. Điều đó do An Ngọc Tình nói ra trước tiên. Nhưng nói cho cùng đó cũng chỉ là một loại thuyết pháp ghi chép trong điển tịch của đạo gia, không thể thẩm tra, càng không có phương pháp nghiệm chứng. Nếu quả lời thuyết pháp này là bịa đặt, chàng chỉ còn biết ở địa phủ mà hối hận, nếu như địa phủ quả thật tồn tại.

Tình huống sau khi chết không có cách nào chứng thật. Người chết rồi sao có thể quay về nói cho người ta biết sau khi chết sẽ là chuyện gì.

Yến Phi chàng có phải là ngoại lệ duy nhất hay không?

Yến Phi trấn tĩnh lại rồi hỏi: “Minh Dao đâu?”

Hướng Vũ Điền đảo mắt nhìn khắp tiểu hồ và bình nguyên tuyết trắng dưới các vì sao lấp lánh, hai mắt lộ ra thần sắc thương cảm và ưu lo, bình tĩnh đáp: “Với tính cách của Minh Dao chắc chắn không chịu bỏ lỡ cuộc quyết chiến của bọn ta, còn muốn thu thập xác bọn ta nữa. Ôi. Theo ta thấy, nàng ta chẳng những muốn giết huynh, còn muốn giết ta. Nàng tính rằng bất luận hai ta ai thắng ai bại thì người sống sót cũng chịu trọng thương. Khi đó nàng sẽ đến để chiếm tiện nghi.”

Yến Phi hỏi: “Nàng có thể đột nhiên nhẩy vào cùng với huynh giáp kích ta không?”

Hướng Vũ Điền trầm giọng nói: “Đó chính là tình huống ta sợ nhất. Để ta giết huynh, ta biết kiềm chế thích hợp để không làm tổn hại cơ thể huynh nhiều quá. Nhưng nếu người hạ thủ là Minh Dao tình huống sẽ vượt ra ngoài sự khống chế. Với hận ý hiện tại của nàng ta với huynh, nàng ta tuyệt không để toàn thân huynh còn chỗ nào nguyên vẹn. Kể cả huynh có thể sống lại được, cũng chỉ là một phế nhân.”

Hắn lại tiếp tục nhẹ giọng nói: “Vì vậy ta mới cảnh báo với huynh, nếu quả nàng nhúng tay, ta sẽ quay đầu cùng huynh đối phó nàng. Hậu quả sẽ do nàng chịu trách nhiệm. Nàng là người thông minh, chắc sẽ không hành động ngu xuẩn thế đâu.”

Yến Phi muốn nói cũng không thể. Cái chết quả thật đáng sợ. Nếu quả chàng không cách nào sống lại. Thiên Thiên sẽ thế nào? Nghĩ vậy thôi cũng đủ làm người ta sợ run cầm cập.

Nhưng chàng hiện tại có thể phản hồi rút lui được không?

Hướng Vũ Điền ngây ngốc nói: “Ôi, Yến huynh! Nói thật với huynh ta giết người không bao giờ run tay, lại chẳng bao giờ sợ hãi gì cả. Nhưng hiện tại ta thật sự cảm thấy rất sợ hãi. Sợ không xuống tay được, sợ huynh chết rồi không thể sống lại. Sự sợ hãi tựa như một đại dương nhấn chìm lấy ta. Nếu quả thật biến thành hận sự không thể vãn hồi, Hướng Vũ Điền ta sẽ không thể chịu đựng nổi.”

Yến Phi hoàn toàn minh bạch tâm tình của Hướng Vũ Điền. Bản thân chàng với việc này cũng lo lắng bất an, nghĩ ngợi lung tung đến vô số hậu quả nghiêm trọng cho đến cả khả năng thật sự không thể tái sinh.

Ví như An Ngọc Tình chỉ ra lần trước sau khi chàng bị Tôn Ân “giết chết”, nhờ Dương thần quy khiếu mà chàng có thể sống lại được. Nhưng có thể biết trước được sau khi phục sinh một lần rồi, chuyện phục sinh có thể tiếp tục nữa ko, có thể có lần phục sinh thứ hai hay ko? Ai có được đáp án khẳng định?

Từ lúc thoả thuận mưu kế với Hướng Vũ Điền xong, Yến Phi chưa từng nghĩ kỹ vấn đề về phương diện này. Hiện giờ chàng không thể không nghĩ tới vì nước đã ngập đến cổ rồi.

Chỉ hận Yến Phi không còn lựa chọn nào khác. “Cái chết” của chàng là phương pháp duy nhất có thể giải khai cục diện khó khăn trước mặt.

Yến Phi khó khăn áp chế suy tưởng trong đầu xuống rồi quay sang khích lệ Hướng Vũ Điền: “Chính như ta trước kia đã từng nói, nếu quả ta thật sự bị chết chính là vì tính toán của ta bị sai, chứ không có quan hệ gì với Hướng huynh. Hướng huynh không cần phải nghĩ ngợi làm gì.”

Hướng Vũ Điền cười khổ: “Nói thì có thể nói vậy. Nhưng ta và huynh trong lòng đều biết, nếu huynh không vì muốn tính đến chuyện lấy lại Bảo quyển cho ta, thì sẽ không bao giờ dùng đến kế sách ‘giả chết’ mạo hiểm này. Huynh nói cảm tưởng của ta sẽ như thế nào?”

Yến Phi lắc đầu: “Đó chỉ là một hiệu quả mà bọn ta hy vọng đạt được thôi. Hiệu quả tối trọng yếu chính là làm Minh Dao cam tâm tình nguyện mang tộc nhân quay lại sa mạc. Đạt được điều đó trừ phương pháp giả chết ra, ta chịu không thể nghĩ được phương pháp nào khác.”

Hướng Vũ Điền chán nản không nói năng gì.

Một lúc lâu sau, Hướng Vũ Điền hạ giọng hỏi nhỏ: “Huynh có cảm thấy nàng không?”

Yến Phi nhìn ra bốn phương tám hướng xung quanh rồi đáp: “Thật kỳ quái! Nàng sao vẫn chưa tới nhỉ?”

Mục quang Hướng Vũ Điền nhìn sang khu rừng đen mờ trong tuyết trắng ở một bên tiểu hồ, trầm ngâm nói: “Sáng nay nàng ta tìm ta, sau khi nói ra thời gian và địa điểm quyết chiến với huynh rồi không chịu nói thêm nửa câu nào nữa mà ly khai ngay. Biểu hiện của nàng vô cùng bình tĩnh. Ta không thấy nàng có tâm tình kích động gì. Có chút tựa như ta và huynh là hai kẻ không liên quan gì đến nàng. Lời cảnh cáo của ta không biết có lọt vào tai nàng hay không. Ôi! Nói thật ra, ta chưa bao giờ nhìn thấy thần tình như vậy của nàng. Quả thật làm ta có chút lạnh cả người.”

Yến Phi gật đầu: “Bởi vì trong lòng nàng đã quyết định nên mới biến thành bộ dạng như vậy. Không ai có thể thay đổi được nàng.”

Sau đó chàng cười nói tiếp: “Mặc kệ nàng nghĩ cách nào thì nghĩ. Vì dù nàng có tính toán ngàn vạn lần thế nào cũng không tính được bọn ta có kế hoạch tái sinh từ cái chết. Chuyện này Gia Cát Vũ Hầu phục sinh cũng không tính ra được. Đúng không?”

Hướng Vũ Điền hít vào một hơi khí lạnh, bỗng sửng sốt: “Đến lúc phải thi hành kế hoạch của huynh rồi sao?”

Yến Phi cười khổ: “Huynh nghĩ ra một cách nào khác sao?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Chậm đã. Nếu quả Minh Dao không ở gần đây. Sau khi ta giết huynh sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, tỉ như...”

Yến Phi ngắt lời hắn: “Huynh không có một chút lòng tin nào với bản thân hay sao? Trước đây huynh chẳng khẳng định nàng sẽ đến hay sao? Huynh chính là đang tìm cớ thoái thác thôi.”

Hướng Vũ Điền thở dài: “Sao ta lại không thể sợ được chứ? Vạn nhất huynh bị chết thật thì sao? Hoặc chuyện huynh sống lại lần trước không có liên quan gì đến Dương thần, mà chỉ là do huynh căn bản là chưa chết. Con bà nó chứ! Tình huống thật sự thế nào chẳng ai rõ cả. Kế hoạch của huynh mà thành công chính thật sẽ là diệu kế tuyệt diệu nhất từ cổ chí kim. Có điều nguy hiểm cũng quá lớn. Hậu quả ta sợ không thể chịu đựng được.”

Yến Phi hạ quyết tâm, cương quyết nói: “Bọn ta không còn đường lùi nữa. Tình huống trước mắt không dễ mà đến. Lần này bọn ta tuy mang tiếng là giả nhưng kỳ thật phải để hết sinh tử ra ngoài, để Yến Phi ta xem xem Ma chủng của Hướng Vũ Điền lợi hại như thế nào?”

Hai mắt Hướng Vũ Điền không chớp trừng trừng nhìn chàng, tinh quang dần dần ngưng tụ, sát khí tăng dần.

Yến Phi thầm thở ra một hơi. Tư vị “Chịu chết” quả thật làm người ta khó mà chịu được. Nhưng chàng cũng từng để lộ lý do với Hướng Vũ Điền chính là thông qua tử vong để giải quyết ân oán tình cừu giữa chàng và Mặc Sĩ Minh Dao. Nếu quả chàng nợ tình Mặc Sĩ Minh Dao thì vì nàng mà chết một lần, coi như là trả cả phần gốc lẫn lãi.

“Đang!”

Hoài Cổ kiếm của Hướng Vũ Điền rút ra khỏi bao quét ngang về phía Yến Phi, mới nhìn thì thấy bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng phối hợp với kiếm kình và bộ pháp của hắn bỗng có uy thế làm người khác không thể né tránh, quả thật đã đạt đến cảnh giới biến xảo thành vụng.

Yến Phi tiêu sái nhún vai rút Điệp Luyến Hoa dùng chiêu đối chiêu giơ kiếm đón đỡ.

“Đang!”

Hai thanh kiếm tựa như nam châm hút sắt lao vọt vào nhau, khi vừa chạm nhau bỗng phát ra những tia lửa chói loà. Tuyết phủ trên mặt đất chỗ hai người đứng như bị bạo phong quét qua. Tuyết hoá thành phấn bắn tung toé ra bốn phía.

Âm thanh khi hai thanh kiếm chạm nhau khuếch tán vang vọng trên không gian rộng lớn của mặt hồ và bình nguyên tuyết trắng. Sao sáng trên trời tự nhiên cũng trở thành ảm đạm.

Thoáng chốc Yến Phi đã hoá giải chân kình mạnh mẽ trong kiếm công tới vừa rồi của Hướng Vũ Điền.

Kiếm phân ra.

Hướng Vũ Điền lùi về phía sau hai bước, tựa như biến thành người khác, không còn dáng vẻ thân thiện hảo hữu như trước kia, hai mắt hắn tinh mang thiểm xạ, mang toàn bộ chân khí trong người thúc đẩy vận chuyển lên mức cao nhất.

Nếu quả Mặc Sĩ Minh Dao ở bên cạnh nhìn, sẽ khẳng định hắn không phải đang đóng kịch.

Cao thủ giao phong, đặc biệt cao thủ tầm cỡ như hai người, căn bản không có khả năng lưu tay, nếu không thì không chết cũng bị thương.

Sự thật là Hướng Vũ Điền phải toàn lực để đối phó, nếu không sẽ không có cách nào lừa dối được con mắt của Mặc Sĩ Minh Dao, bởi vì nàng quá hiểu Hướng Vũ Điền.

Hoài Cổ kiếm chỉ về Yến Phi không ngừng rung lên.

Yến Phi thầm tán thưởng trong lòng. Hướng Vũ Điền quả không phụ là cao thủ xuất sắc nhất của thế hệ mới trong Ma môn. Một khi đã hạ quyết định, lập tức quên hết mọi chuyện để trận chiến có thể tiến hành được ngay.

Làm sao tạo cảnh Hướng Vũ Điền có thể giết chàng mà không sơ hở đây? Lúc này chàng không có ý tưởng gì, đành chỉ tuỳ thời mà hành sự.

Hoài Cổ kiếm không ngừng từng chút từng chút toả ra kiếm khí khẩn trương, như dệt thành một tấm mạng nhện từ xa bao bọc lấy chàng. Kiếm pháp như vậy quả thật chàng chưa bao giờ nghe nói đến.

Làm người ta kinh hãi là tấm lưới do kiếm khí tạo nên đó chẳng những làm Yến Phi không thối lui lại được mà còn làm ảnh hưởng lớn đến khả năng linh hoạt di động của chàng.

Sắc mặt Hướng Vũ Điền biến thành lãnh khốc vô bỉ. Hai mắt xạ xuất hàn quang lạnh lẽo thâm sâu, hoàn toàn không có chút tình cảm nào. Lúc này Yến Phi trong lòng hắn nếu không phải là một tử vật không có sinh mệnh thì cũng chỉ là một con mồi săn để chém giết mà thôi.

Ma chủng!

Yến Phi cảm ứng rõ ràng không sai lệch Ma chủng của hắn. Sau khi Hướng Vũ Điền kích phát Ma công, Ma chủng tựa như từ trong giấc ngủ sâu tỉnh dậy, bắt đầu hoạt động, đồng thời điều khiển linh trí của Hướng Vũ Điền, làm hắn biến thành một Ma quân vô tình, thành một đối thật đáng sợ.

Đó mới thật sự là bản lĩnh chân chính của Hướng Vũ Điền. Như vậy mới biết lần giao thủ trước của chàng với Hướng Vũ Điền thật sự là đã lưu lại dư địa.

Yến Phi cười ha hả một tràng, ý theo tâm chuyển, khí theo ý động, tự nhiên sinh xuất một khí trường do Thái âm chân thuỷ tạo nên, triệt tiêu kiếm khí Hướng Vũ Điền đang phát xạ vào chàng.

Kiếm kình bao phủ toàn thân chàng toàn bộ bị phá vỡ.

Hướng Vũ Điền phát ra một tiếng gầm như rồng ngâm nơi rừng thẳm, mới đầu ở gần mới nghe thấy, sau lập tức biến thành tiếng kêu thét như cuồng phong bạo vũ rung trời chuyển đất, đồng thời toàn thân Hướng Vũ Điền chợt động. Hoài Cổ kiếm hoá thành một luồng sáng như thiêu thân bay vút không còn thực thể, tựa như trong lúc khó phân hư thật thế này, luồng sáng đó bắn rời khỏi kiếm, hợp với kình khí lạnh lẽo làm người ta như rơi vào trong băng tuyết, hoành không kích thẳng tới Yến Phi.

Yến Phi một kiếm xuất ra. Điệp Luyến Hoa đánh trúng vào đầu mũi Hoài Cổ kiếm.

“Đinh.”

Tia lửa bắn tung toé.

Hai người như bị điện giật lùi lại phía sau, thế lực tính ra cân bằng tương đương, không ai chiếm được một chút tiện nghi nào.

Hướng Vũ Điền lùi lại phía sau hơn ba trượng, kiếm phong vẫn không ngừng trỏ vào Yến Phi, hét lớn: “Nếu quả được lựa chọn, Hướng Vũ Điền ta tuyệt không nguyện cùng Yến huynh chiến đấu sinh tử thế này. Tiếc là tạo hoá lộng nhân, tối nay bọn ta chỉ có một kẻ còn sống ly khai. Nếu quả kẻ thắng là Hướng Vũ Điền ta, ta sẽ an táng cho Yến huynh thật tử tế.”

Trong lòng Yến Phi ào lên một trận cảm xúc.

Ngoài mặt Hướng Vũ Điền như biến thành một địch nhân vô tình, sự thật hắn vẫn bảo trì được một điểm linh trí không bị che mờ. Lời vừa rồi chính là để cho Mặc Sĩ Minh Dao nghe, vì hắn sợ sau khi Yến Phi chết rồi, Mặc Sĩ Minh Dao sẽ làm tổn hại tới thi thể Yến Phi.

Đồng thời một ý nghĩ nữa cũng chiếm lấy chàng. Hướng Vũ Điền quả là một kẻ tuyệt đỉnh thông minh, không bao giờ nói gì làm gì một cách ngu ngốc. Hắn nói những lời vừa rồi, có thể khẳng định là có thể truyền tới tai Mặc Sĩ Minh Dao. Như vậy có thể nói hắn đã cảm ứng được Mặc Sĩ Minh Dao. Sao bản thân chàng lại không cảm ứng được nhỉ?

Yến Phi trong lòng giật thót, hiểu rằng bản thân trong lúc bị tử vong uy hiếp, tinh thần đã bị ảnh hưởng rất lớn, vô pháp đạt tới chí cảnh Âm thần và Dương thần hợp nhất.

Lúc này không cho phép chàng phân tâm nghĩ ngợi linh tinh nữa, Hướng Vũ Điền đã lại biến hoá. Hơn nữa là biến hoá tối quỷ dị làm người ta chấn động kinh hãi, thể hiện sự li kỳ quái đản của Ma chủng.

Chỉ thấy trên những phần thân thể để lộ ra ngoài của Hướng Vũ Điền như tay và mặt, cứ chợt đỏ chợt trắng, không hề ngừng lại, tốc độ biến đổi không ngừng gia tăng, cuối cùng nhanh đến mức sắc đỏ và sắc trắng như cùng toả sáng. Tình huống quả làm cho người ta phải phát run.

Yến Phi hiểu rõ hắn chính là đang thi triển công pháp kích phát tiềm năng của Ma chủng. Như vậy mới làm cho Mặc Sĩ Minh Dao thật sự tin tưởng bọn họ đang tiến hành cuộc chiến sinh tử, đưa thời khắc phân định thắng bại đến ngay lập tức, mà không phải khổ chiến lâu dài.

Hướng Vũ Điền chỉ còn mỗi cách dùng đến bản lĩnh đặc biệt này mới xem có khả năng tấn công làm cho Yến Phi thủ không nổi, tế điệu Yến Phi.

Kiếm khí của Hướng Vũ Điền bỗng sinh xuất biến hoá. Từng đạo từng đạo kiếm kính tựa như tầng tầng lớp lớp sóng biển ào ạt đổ tới, không ngừng gia tăng uy lực, vô cùng kinh nhân.

Lúc này là thời khắc đối thủ chuẩn bị phát động thế công tối cuồng mãnh, tâm thần Yến Phi chẳng đặng phải ngưng tụ tập trung lại, cũng vào lúc ấy, chàng cuối cùng đã cảm ứng được Mặc Sĩ Minh Dao.

Tinh thần của Mặc Sĩ Minh Dao hoàn toàn quán chú trên cơ thể chàng, nhưng chàng không cách nào nắm được vị trí của nàng ta, cũng không biết nàng ta ở xa hay gần.

Chàng chợt tỉnh ngộ, hiểu rằng mình đã tính sai. Mặc Sĩ Minh Dao sẽ hợp với Hướng Vũ Điền giáp công chàng, tự tay nàng phải giết chết chàng, hán nhân phụ tình này, đạt được hiệu quả lý tưởng nhất trong lòng nàng, nhất cử giết luôn cả chàng và Hướng Vũ Điền cùng một lúc. Cho đến nay nàng vẫn là người lúc nào cũng chỉ cần thắng lợi, không từ thủ đoạn nào. Tính cách đó tịnh không hề cải biến. Sau cuộc chiến tối qua với chàng, nàng ta phán đoán Hướng Vũ Điền không có bản lĩnh một mình giết chết chàng nên lập tức quyết định như vậy mà không cần xem Hướng Vũ Điền có đồng ý hay không.

Hướng Vũ Điền giết chàng hay Mặc Sĩ Minh Dao giết chàng, như lời Hướng Vũ Điền đã từng nói là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nếu chàng chẳng may chết thật hoặc dù có sống lại cũng biến thành phế nhân, hậu quả sẽ như thế nào?

Yến Phi rùng mình không dám nghĩ tiếp, cũng hiểu rằng khi trong lòng có sự sợ hãi, tinh thần đồng thời cũng bị thất thủ.

Chân khí được thúc đẩy. Ma chủng bị Hướng Vũ Điền kích phát đến trạng thái cao nhất bạo phát như cuồng phong bạo vũ. Hoài Cổ kiếm của Hướng Vũ Điền xuất ra ngập trời, mũi kiếm nhằm thẳng vào Yến Phi lao tới.

Yến Phi tức thì quyết định. Chàng hiểu rõ trước mắt tuyệt không có chỗ nào dung chứa tạp niệm hoặc sợ hãi. “Cái chết” của chàng cũng phải có một kỹ xảo siêu phàm, nếu không để kinh mạch toàn thân đứt đoạn, ngũ tạng lục phủ nát bét, khi sống lại chàng cũng chỉ còn biết hối tiếc mà thôi.

Tâm thần Yến Phi lập tức hoà làm một, tiến vào cảnh giới thủ tâm trong suốt sáng rỡ soi tỏ bốn phương tám hướng, quên hết chuyện địch ta, toàn lực triển khai Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp.

Thanh âm kiếm va chạm đập vào tai vang lên không ngừng.

Hướng Vũ Điền hoá thành một quỷ ảnh không có thực thể. Bảo kiếm trở thành uy hiếp tử vong từ bất cứ góc độ, vị trí nào, như thuỷ ngân lăn trên đất, cuồng kích bạo liệt không sơ hở tấn công tới Yến Phi.

Kể cả đổi lại không phải là tình huống “một lòng cầu chết”, trong thế công thiên địa kinh, trời đất khóc như thế này của Hướng Vũ Điền, lại trong tình huống không thể thi triển kiếm pháp tối cao Tiểu tam hợp, Yến Phi chỉ còn cách thấy chiêu chiết chiêu mà thôi, nhất thời không cách nào để phản kích.

Không gian ven bờ hồ bị âm thanh kiếm kích và kiếm khi phá không ngập tràn. Phương viên ba trượng nơi hai người giao thủ, hoa tuyết bị kình khí quật bắn thẳng lên trời.

Cuồng phong bạo tuyết cũng do hai người mà sinh ra.

Yến Phi không cách nào phân tâm nghĩ đến chuyện gì khác, càng vô pháp nắm rõ vị trị của Mặc Sĩ Minh Dao, chỉ biết rõ nếu để tình huống cứ vậy phát triển, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

Vấn đề không phải là ở Hướng Vũ Điền mà là ở Mặc Sĩ Minh Dao, người con gái xinh đẹp mà chàng từng yêu thương.

Yến Phi sau khi chống đỡ hơn một trăm kiếm của Hướng Vũ Điền nhanh chóng thi triển độc môn thủ pháp, trước tiên dùng một kiếm thuần âm chân khí phá không công tới Hướng Vũ Điền, sau đó vận thuần dương chân khí, chấn Hướng Vũ Điền văng ra.

Hướng Vũ Điền lùi lại hai bước, quát lớn một tiếng: “Giỏi”, rồi chỉnh lại trận thế, kiếm quang sau đó lại phóng thẳng đến ngực Yến Phi.

Trải qua thiên tân vạn khổ, Yến Phi cuối cùng mới nắm được kẽ hở quyết định thành bại này, chuyện chàng có thể “an nhiên tái sinh” hay không cũng phải dựa vào thời khắc này. Hướng Vũ Điền đã để toàn bộ tinh thần vào việc chiến đấu, không cách nào nắm được hành động của Mặc Sĩ Minh Dao nữa. Mọi chuyện toàn bộ đều đặt trên người chàng.

Tử vong quả thật đáng sợ. Nhưng chàng phải tiếp nhận, bởi vì đây là lựa chọn duy nhất.

Yến Phi cười lớn: “Hướng huynh bị dồn đến chân tường rồi.”

Lời này của chàng không phải để Hướng Vũ Điền nghe mà mục tiêu chính là Mặc Sĩ Minh Dao, nhắc nhở nàng ta rằng cơ hội ra tay đã đến.

Điệp Luyến Hoa bắn ra như thiểm điện, kích thẳng vào chỗ kiếm phong tối thịnh của Hoài Cổ kiếm.

Hai người đồng thời kịch chấn.

Hướng Vũ Điền phun ra một khẩu tiên huyết, như chiếc diều dứt dây bắn ngược lại đằng sau.

Yến Phi so với hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, tai mắt đều ứa máu, thân không tự chủ được cũng bắn ra đằng sau.

Ào!

Tiếng nước vừa phát ra. Mặc Sĩ Minh Dao từ dưới nước lao lên như đạn, mũi chân điểm xuống một khối đá bên cạnh bờ, như thiểm điện lướt tới sau lưng Yến Phi, song chưởng như hồ điệp xuyên hoa liên tục phát ra bảy chưởng kích vào lưng Yến Phi đã bị thất thế lúc này.

Hướng Vũ Điền vẫn đang trong thế lùi nhìn thấy thế hoảng sợ hét lớn: “Đừng!”

Mỗi chưởng của nàng đập vào lưng Yến Phi, Yến Phi lại phun ra một ngụm máu, rồi như biến thành một bao vải vô pháp tự chủ bay về phía trước. Điệp Luyến Hoa không ngừng rơi xuống đất, cuối cùng phát ra một tiếng ‘Bùng’ trên nền tuyết làm tuyết bắn ra tung toé.

Ai cũng biết Yến Phi đã không còn cơ hội sống sót.

Hết chương 486

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.