Yến Phi sớm đoán được Mặc Sĩ Minh Dao sẽ không bỏ qua cơ hội duy nhất hạ thủ giết chàng này. Chàng cũng đang đợi điều đó. Chân khí do Dương hỏa và Âm thủy dung hợp thành của chàng chính đang nghiêm trận chờ để phát ra. Chàng chẳng những phải chịu chưởng kình của Mặcc Sĩ Minh Dao để bảo trì hoàn chỉnh thân thể, mà còn muốn mượn Mặc Sĩ Minh Dao để luyện được một kỳ chiêu mới. Chỉ có thông qua tử vong, chàng mới chân chính khống chế được Dương thần huyền diệu khó giải thích. Khi chàng xác thực có thể từ chết hồi sinh, chàng có thể nói đã luyện thành kỹ thuật vượt qua sự tử vong thuỷ tắt hoả sinh, hoả tiệt thuỷ sinh.
Chưởng thứ bảy đánh trên lưng chàng không chút nương tay của Mặc Sĩ Minh Dao làm tâm mạch chàng rút cuộc không chịu nổi sự xung kích của chưởng kình mà đứt đoạn.
Ý niệm cuối cùng của Yến Phi là chàng đã bị nữ nhân mình từng một thời yêu thương sâu sắc tự tay giết chết.
Thiên địa sơ khai, âm dương chia lìa.
Đột nhiên, Yến Phi không còn cảm nhận được thân thể của mình, chàng giống như hóa thành ngàn vạn hạt nhỏ bé, đang dâng dần lên cao. Đây là một loại cảm giác mà chàng tuyệt đối không cách nào hình dung được, chưa từng trải nghiệm qua. Không biết bao lâu sau, có lẽ chỉ là trong một sát na, chàng bỗng phát giác thân thể đang ở vào một vị trí kỳ diệu, ở một nơi rất cao nhìn xuống thấy di thể mình nằm trên bình nguyên tuyết trắng. Hướng Vũ Điền đang quỳ một bên cạnh xác chàng còn Mặc Sĩ Minh Dao đứng ở bên kia.
Một ý niệm trong lòng chàng phát ra – Mình chết rồi.
Tất cả mọi thứ biến thành vô cùng rõ ràng, đất trời cũng trở nên sáng rỡ. Lúc chàng cúi xuống muốn nhìn rõ di thể mình thì Hướng Vũ Điền đang nắm lấy di thể chàng lật lại, tại cự ly cách khoảng một thước chàng nhìn thấy gương mặt trắng bạch đã mất đi sự sống dính đầy vết máu của mình, vừa quen thuộc lại tựa như vô cùng xa lạ.
Cảnh tượng dần dần mơ hồ, một cảm giác kỳ dị trong vùng suy tư của chàng lan rộng ra. Còn mọi con người, sự vật ngược lại đối với chàng biến thành những chuyện không có ý nghĩa. Chàng chẳng muốn để ý xem bọn họ nói và làm cái gì. Chàng mang máng nhớ trước đây mình cũng đã từng thuộc về cái thế giới đang dần chuyển thành mơ hồ này. Liên hệ duy nhất với thế giới đó là thân xác đang nằm trên mặt tuyết trắng kia và hình như còn có chút việc chàng chưa hoàn thành.
Tiếp theo chàng cảm nhận được mình đang vươn rộng ra trong không gian rộng lớn vô hạn. Những chuyện vừa xong biến mất không còn chút vết tích gì. Chàng cũng không còn thấy sự hạn chế của thời gian, không còn sự câu thúc của nhục thể. Tất cả đều tự nhiên biến chuyển. Chàng tựa như được giải phóng. Linh thể cuối cùng đạt đến cảnh giới vô cùng tự tại. Chàng không còn nắm được mình là ai nữa. Tất cả mọi thứ đều phải đợi sự nhận thức và khảo cứu mới mẻ này, rồi lại phải trải nghiệm từ lúc ban đầu đến tận lúc kết thúc mới có thể hiểu mọi việc đã phát sinh thế nào.
Khoảng khắc sau chàng cảm giác được vô số những ngôi sao đằng xa và cả khoảng không vô hạn đằng sau những ngôi sao đó. Chàng cảm thấy như đã dung hoà với thiên địa làm một, cùng vận động với thiên địa mà không biết khi nào bắt đầu và lúc nào kết thúc.
Chính trong lúc này, chàng nghe thấy một tiếng hô hoán tựa như từ một nơi xa xôi vô cùng truyền đến.
Chàng nghe thấy ba từ “Kỷ Thiên Thiên”.
:77:
Hướng Vũ Điền từ bên cạnh thi thể Yến Phi chầm chậm đứng lên, vẻ mặt sững sờ chằm chằm nhìn Mặc Sĩ Minh Dao, trầm giọng hỏi: “Nàng có biết được mình vừa rồi đã làm gì không?”
Mặc Sĩ Minh Dao mặc một bộ đồ lặn màu đen, sau lưng đeo một cái bọc nhỏ. Nước hồ vẫn không ngừng từ trên người nàng thấm ra rơi xuống tụ lại trên mặt tuyết. Vẻ mặt nàng lạnh lẽo bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chăm chú Hướng Vũ Điền, tựa hồ cái chết của Yến Phi với nàng không có chút quan hệ.
Hướng Vũ Điền hai mắt xạ ra thần sắc bi phẫn, quát lớn: “Trả lời ta!”
Mặc Sĩ Minh Dao điềm đạm hỏi: “Có phải ngươi và chàng lập mưu đối phó ta?”
Hướng Vũ Điền kích động giận dữ nói: “Người đã chết rồi, có lập mưu hay không còn có quan hệ sao? Nàng là một nữ nhân ngu xuẩn. Nàng có biết mình đã làm việc ngu ngốc gì không? Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ nghĩ đến mình, chưa từng có nghĩ qua cho người khác. Nàng căn bản không có tư cách yêu thương người khác, bởi vì nàng chỉ yêu bản thân mình. Ông trời ơi! Rút cuộc đã xảy ra việc gì?”
Mặc Sĩ Minh Dao một chút cũng chẳng giống kẻ vừa mới giết một người, sắc mặt yên tĩnh như mặt hồ, đẹp như một đóa hoa sen trắng thoát tục, lãnh đạm hỏi: “Ngươi chửi mắng đủ chưa?”
Hướng Vũ Điền ngạc nhiên không biết nói gì, cúi đầu kiểm tra Yến Phi, hai mắt phát ra thần sắc đau khổ, lòng thầm nghĩ mình làm sao lại ngu xuẩn thế, để Yến Phi mạo hiểm như vậy. Yến Phi lúc này với những người chết khác chẳng có chút khác biệt gì.
Mặc Sĩ Minh Dao lấy cái bọc nhỏ ở trên lưng xuống, vung tay ném sang Hướng Vũ Điền nói: “Bắt lấy vật quỷ của ngươi này.”
Hướng Vũ Điền tự nhiên đưa hai tay ra bắt lấy, tuy cảm nhận được trong bọc gồ lên chính là hộp sắt đựng Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp quyển hạ. Nhưng trong lòng hắn không có một chút hứng thú và vui mừng nào khi có được bảo vật, chỉ có cảm giác thất thần vì nỗi mất mát và một tâm ý nguội lạnh.
Mặc Sĩ Minh Dao khẽ giọng hỏi: “Ngươi đã biết chàng là ai từ lâu rồi đúng không?”
Hướng Vũ Điền chán nản đáp: “Ta không muốn trả lời.”
Mặc Sỹ Minh Dao nở một nụ cười thê lương nói: “Ngươi đã có được vật ngươi muốn có rồi! Chẳng lẽ không cảm thấy vui mừng sao? Bất quá, bất luận trong lòng ngươi là khổ hay vui, với Mặc Sĩ Minh Dao ta không còn đến nửa điểm quan hệ. Ngươi đi đi!”
Hướng Vũ Điền thất thanh hỏi: “Nàng muốn ta đi?”
Mặc Sĩ Minh Dao bình tĩnh đáp: “Sau này ta không quản việc của ngươi nữa, ngươi cũng không cần quản việc của ta.”
Hướng Vũ Điền lộ vẻ nghi hoặc, chằm chằm nhìn nàng trầm giọng hỏi: “Nàng muốn làm cái gì?”
Mặc Sĩ Minh Dao điềm đạm đáp: “Đã nói việc của ta không cần ngươi quản, ngươi đã có được vật mong muốn, còn lưu lại ở đây làm gì? Mau biến đi cho ta.”
Hướng Vũ Điền quát lớn: “Nàng muốn làm gì?”
Mặc Sĩ Minh Dao vòng tay ra đằng sau lưng, trên tay đã có thêm một thanh chủy thủ sáng loáng sắc bén, trên mũi nhọn màu lam lấp lánh, hiển thị đã được tẩm kịch độc. Tiếp theo hai tay nàng nắm chắc thanh chủy thủ, chĩa thẳng vào trái tim mình, ánh mắt nhìn vào thi thể của Yến Phi, thê lương nói: “Ta đã thiếu chàng một mạng, chỉ biết dùng mạng mình hoàn lại cho chàng. Như thế cả hai sẽ không ai thiếu nợ ai nữa.”
Hướng Vũ Điền chấn động vội hét lớn: “Khoan đã!”
Mặc Sĩ Minh Dao cười khổ nói: “Bất luận ngươi nói gì cũng sẽ không thay đổi được ta. Quá muộn rồi! Tất cả đã quá muộn rồi. Bây giờ dù ngươi mang Ma Quyển hại nhân kia ra vò thành bột phấn, rồi quyết tâm quay về bên cạnh ta cũng thay đổi không được quyết định của ta nữa. Ngươi biết rõ là việc Mặc Sĩ Minh Dao ta đã quyết định sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Ta đã mất đi khả năng có thể yêu thương, sinh mệnh đối với ta không còn ý nghĩa, tất cả đều theo Yến lang mà đi mất.”
Hướng Vũ Điền ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh Yến Phi, nâng thi thể chàng lên, lắc thật mạnh: “Yến Phi! Mau tỉnh lại! Lão thiên gia của ta! Cầu xin huynh lập tức sống lại đi.”
Mặc Sĩ Minh Dao ngây người nhìn Hướng Vũ Điền, thất thanh hỏi: “Có phải ngươi bị điên rồi không?”
Tay Hướng Vũ Điền không ngừng tát vào hai bên má Yến Phi, đau thương gọi: “Yến Phi! Yến Phi! Cho ta một chút phản ứng đi.”
Mặc Sĩ Minh Dao thâm tình khẽ khàng dặn: “Sau khi ta chết đi rồi, ngươi có thể chôn bọn ta vào cùng một huyệt không? Đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta với ngươi, đừng để ta phải thất vọng.”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng xạ xuất thần tình thương đau, nhẹ nhàng nói: “Người chết không thể sống lại. Đừng quấy nhiễu sự yên tĩnh của chàng nữa được không? Huống chi Yến lang sẽ không phải chịu cảnh tịch mịch. Ta sẽ bồi bạn với chàng thật tốt.”
Hướng Vũ Điền phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, điên cuồng quát: “Yến Phi! Vì Kỷ Thiên Thiên, huynh hãy tỉnh lại ngay.”
Hai tay hắn thõng ra, Yến Phi rơi thẳng xuống mặt đất.
Mặc Sĩ Minh Dao nét mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng mất đi tất cả, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đột nhiên Hướng Vũ Điền gấp gáp kêu lên: “Mẹ ta ơi! Lão thiên gia của ta!”
Mặc Sĩ Minh Dao mở đôi mắt đẹp ra. Tình cảnh trước mắt khiến nàng trợn mắt ngây ngốc, không thể tin vào đôi mắt của mình, hai tay không giữ thanh chủy thủ được nữa, thân hình mềm mại của nàng rung động kịch liệt, chủy thủ rơi xuống mặt tuyết trước mặt, đôi chân nàng nhất thời mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nhất thời nàng cảm thấy trời đất xoay tròn, không biết việc gì đang phát sinh trước mắt nữa.
Hướng Vũ Điền bộ dạng như biến thành một người khác, hai mắt lấp lánh kỳ quang, vội lại nâng Yến Phi lên, hưng phấn như phát điên kêu réo: “Yến huynh! Yến huynh! Huynh thành công rồi!”
Yến Phi mũi miệng phục hồi hô hấp, khó nhọc mở hai mắt ra, ánh mắt mơ màng, tựa như nhìn mà không thấy.
Ánh mắt Hướng Vũ Điền nhìn về hướng Mặc Sĩ Minh Dao, chỉ thấy gương mặt nàng mê man nhìn bọn họ, vội hướng Yến Phi gọi: “Yến huynh! Yến huynh! Mau tỉnh đi! Dương thần huynh cuối cùng cũng quy khiếu, sống lại rồi!”
Ánh mắt Yến Phi từ từ ngưng tụ lại, rồi đột nhiên há miệng phun toé ra một ngụm máu như sương, đưa tay đặt lên đầu vai Hướng Vũ Điền mượn lực đứng lên vừa ho vừa nói: “Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là không chịu quay về.”
Hướng Vũ Điền ngạc nhiên hỏi: “Không chịu quay về?”
Yến Phi lúc này dường như mới phát giác ra Mặc Sĩ Minh Dao thần tình kinh ngạc đang ngồi bệt trên mặt tuyết ở ngoài hơn trượng.
Hai người ánh mắt tiếp xúc. Nước mắt từ đuôi mắt của Mặc Sĩ Minh Dao chảy ra, lăn theo má, nhỏ lên trên bộ áo lặn của nàng, lẫn vào với nước hồ.
Yến Phi hướng sang Hướng Vũ Điền với ánh mắt dò hỏi.
Hướng Vũ Điền đột nhiên thụp xuống, không ngừng thở gấp. Vì phải thúc đẩy Ma Chủng, chân nguyên của hắn hao tổn rất nhiều, mới đây toàn dựa vào sự bi phẫn kích động vì Yến Phi “thảm tử” mà cố gắng, hiện tại Yến Phi chết nhưng đã sống lại, hắn bèn thả lỏng người, lập tức không chống chọi được nữa.
Hướng Vũ Điền hướng về Yến Phi gật đầu, lại lắc đầu, thần thái như không biết nên bắt đầu từ đâu, rồi lại như chợt nhớ ra điều gì, đưa tay cầm lấy cái bọc nhỏ rơi ở bên cạnh lên cất vào trong ngực.
Yến Phi lại nhìn sang Mặc Sĩ Minh Dao, nhìn thấy chủy thủ ở trên mặt tuyết phía trước mặt nàng.
Gió lạnh nhẹ nhàng thổi. Bình nguyên tuyết trắng bên cạnh hồ Hậu Điểu yên tĩnh bình hòa trở lại.
Gương mặt vẫn còn vương lệ của Mặc Sĩ Minh Dao lộ ra nụ cười thê lương, khẽ khàng hỏi: “Có phải ta đang nằm mộng không? Yến Phi! Rút cuộc chàng là người hay quỷ?”
Hướng Vũ Điền cướp lời đáp thay chàng: “Đây là một loại kỳ dị công pháp có thể giả chết của Yến huynh. Bọn ta đúng là hợp mưu để đối phó với nàng, cũng là nghĩ tốt cho nàng mà thôi.”
Mặc Sĩ Minh Dao hai mắt tràn đầy thần sắc nghi hoặc, rồi cúi mặt xuống nhẹ nhàng, ôn nhu nói: “Ta thua rồi!”
Câu nói này hoàn toàn ra ngoài ý liệu của hai người, càng không ngờ được sẽ từ trong miệng nàng nói ra. Hai người nghe vậy đưa mắt nhìn nhau.
Mặc Sĩ Minh Dao thu hồi chủy thủ, giắt vào đằng sau lưng, từ từ đứng dậy, đôi mắt xạ ra thần sắc thở than và hoài niệm vô hạn, ôn nhu nói: “Tâm tình ta từ trước tới nay chưa từng bình tĩnh giống như lúc này. Hai mối tình khắc cốt ghi tâm đều kết thúc vào tối nay. Bây giờ nguyện vọng duy nhất của ta, là mau trở về Sa Hải. Còn tất cả những việc khác với ta không còn liên quan gì nữa.”
Tiếp theo nàng đưa ánh mắt nhìn sâu vào Yến Phi nói: “Mặc dù sự tình giữa ta với chàng đã kết liễu. Ta cũng đã biết rõ chàng trong lòng yêu ai. Nhưng ít ra chàng cũng không được hoài nghi tình yêu của ta đối với chàng. Trong lòng ta, Thác Bạt Hán đã bị ta tự tay giết chết, Yến Phi của sau này với ta chẳng còn quan hệ gì nữa.”
Yến Phi chau mày hỏi: “Nàng ăn nói thế nào với Mộ Dung Thùy đây?”
Mặc Sĩ Minh Dao ung dung đáp: “Ta sẽ cử người thông tri cho hắn. Dù bọn ta đã tận hết sức lực nhưng vẫn hoàn toàn thất bại. Bọn ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Tạm biệt!”
Nói dứt lời nàng quay đầu bước đi, rồi nhanh chóng rời xa.
Hai người vẫn ngồi trên mặt tuyết đối mắt nhìn nhau, nói không ra lời.
Chốc lát sau, Hướng Vũ Điền hai mắt lấp lánh kỳ quang, không nhịn nổi nữa hỏi: “Rút cuộc đã phát sinh chuyện gì? Ta còn nghĩ huynh nhất định chết rồi, mỗi một chưởng của Minh Dao đánh lên lưng huynh, cũng giống như đánh lên lưng ta vậy, sao huynh vẫn có vẻ vẫn tựa như người không làm sao cả? Huynh thật không có việc gì chứ? Hiện tại cảm giác như thế nào?”
Yến Phi đáp: “Cảm giác của ta rất tốt, đó là cảm giác trở lại nhân thế làm người. Có phải vừa nãy Minh Dao muốn tự tận không?”
Hướng Vũ Điền mang tình hình trước đó kể ra lại rồi hỏi: “Huynh đã chết thật sao?”
Yến Phi gật đầu xác nhận: “Vừa rồi thật là nguy hiểm vô cùng. Sau khi hóa thành Dương thần, ký ức và cảm tình của ta đối với thế gian này nhanh chóng mất đi. Con bà nó! Cái cảm giác cùng bay bổng với vũ trụ vạn vật thật là lôi cuốn người ta không gì sánh được, khiến người ta không muốn quay về cái túi da xấu xí này nữa, giống như con chim thoát thân khỏi chốn lao tù, sau đó phấp phới bay cao vĩnh viễn không muốn trở lại chui vào trong lồng nữa. Thật may ta nghe được huynh hô Kỷ Thiên Thiên, ký ức mới nhập vào ý thức dương thần của ta, khiến ta buông bỏ tất cả để quay về. Nếu huynh hô muộn một chút, ta sợ rằng đã không nghe thấy nữa.”
Hướng Vũ Điền hưng phấn không kìm được nói: “Huynh đã thực sự chứng minh sự tồn tại của con người tịnh không phải chỉ dừng lại ở nghĩa địa. Con mẹ nó! Đây là khích lệ tốt nhất đối với ta, hy vọng Ma Chủng của ta bằng với Dương thần của huynh. Khà khà! Huynh hiện tại cảm giác thấy mình với trước khi chết có gì khác biệt không?”
Yến Phi mỉm cười hỏi: “Huynh nhận ra ta có chỗ bất đồng sao?”
Hướng Vũ Điền thản nhiên đáp: “Nhìn bên ngoài, thật phát giác không ra có chỗ nào bất đồng, bộ dạng huynh vẫn như cũ, thần tình ngữ điệu vẫn là Yến Phi trước đó. Nhưng thật kỳ quái, ta lại cảm giác được huynh không còn giống như trước kia.”
Yến Phi vui mừng nói: “Chỗ bất đồng là ta từng trải qua tử vong. Lần thứ nhất thật là hồ đồ, giống như một lần nằm mộng, tỉnh mộng thì sống lại. Lần này thì ta thấy rõ ràng cái chết của mình, việc sống quay trở lại cũng là do bản thân mình tự quyết định.”
Hướng Vũ Điền không hiểu, hỏi: “Vì sao có thể có phân biệt như vậy?”
Yến Phi nói: “Sự khác biệt giữa lần trước và lần này đó là lần trước lúc ta chết đi, Âm thần và Dương thần vẫn chưa kết hợp làm một. Nhục thân chết đi khiến cho Âm thần phụ thuộc vào cơ thể mà tồn tại cũng trên đường đi đến diệt vong, toàn nhờ vào Dương thần tự động quy thể mới làm cho Âm thần hồi phục sinh cơ, nối lại những kinh mạch đã đứt, vì thể mà có thể từ chết sống lại. Lần này Âm thần và Dương thần của ta hai thứ đã hợp làm một, vì vậy khi ta rời khỏi thân xác, những hồi ức của cuộc sống trước kia bèn mất hết, chỉ còn lại một điểm linh trí là bất diệt. Đây là giải thích tốt nhất ta có thể nghĩ ra, còn như sự thật có phải thế không, sợ rằng chỉ có lão thiên gia mới hiểu được.”
Ánh mắt Hướng Vũ Điền nhìn về phương hướng Mặc Sĩ Minh Dao vừa đi khỏi, gật đầu nói: “Ta phải suy nghĩ thật kỹ về chuyện này. Vô luận thế nào, huynh thật đã chứng minh con người có khả năng vượt qua tử vong. Đây chính là bí mật lớn nhất giữa ta và huynh, mà bí mật này cũng khiến cho bọn ta trở thành bằng hữu hiểu nhau nhất, thật xứng đáng gọi là sinh tử chi giao.”
Yến Phi nhắc nhở: “Huynh không thử xem xem trong bọc có phải là Bảo Quyền của huynh không?”
Hướng Vũ Điền lắc đầu nói: “Dưới tình huống vừa rồi, Minh Dao sẽ không lừa ta đâu. Ài! Ta chưa từng thấy qua thần tình như vậy của nàng.”
Yến Phi nghĩ tới Mặc Sĩ Minh Dao thở dài một hơi.
Hướng Vũ Điền đột nhiên nói: “Minh Dao sẵn sàng nhận thua rút lui quả là việc tốt nhất. Người nàng chân chính yêu không phải Hướng Vũ Điền ta, cũng chẳng phải Yến Phi huynh mà là Thác Bạt Hán. Rút cuộc ta và huynh cuối cùng cũng thoát ly biển khổ. Đúng không?”
Yến Phi nói: “Sau khi trải qua tử vong, ta đối với câu nói “Chúng sinh giai khổ” của đạo Phật có nhận thức và hiểu biết càng sâu sắc hơn. Bây giờ bọn ta có phải nên đả tọa luyện công thật tốt, để bồi bổ chân nguyên tổn thất không?”
Hướng Vũ Điền đáp: “Không tiềm tu tám đến mười ngày, ta thật không có cách nào hồi phục lại được, cho nên cũng không phải vội vàng nhất thời.”
Dừng chút hắn lại hỏi: “Vấn đề của Minh Dao đã giải quyết xong. Huynh có tính toán gì?”
Yến Phi cười: “Nhìn bộ dạng huynh như là muốn giúp ta?”
Hướng Vũ Điền vui vẻ đáp: “Chỉ bằng việc huynh sẵn sàng vì ta hy sinh tính mệnh, giúp ta thu lại Bảo Quyển, việc của huynh sao ta có thể tụ thủ bàng quang? Thật nguy hiểm! Tuyệt kế bồi huynh cùng chết của Minh Dao, xác thực ra ngoài ý liệu của ta, nếu như hai người cùng nhau chết thật, sau này ta thật không biết làm sao mà sống tiếp được. Nghĩ tới cũng khiến người lạnh ngắt.”
Yến Phi nói: “Sự tình đã thành quá khứ, nên bỏ qua đi, chẳng nên nghĩ đến. Vấn đề vận chuyển vàng đến Biên Hoang tập không còn cần ta nhọc công nữa. Ta sẽ quay lại phương nam, giải quyết triệt để vấn đề Tôn Ân. Khi ta quay trở lại thì cuộc quyết chiến cuối cùng với Mộ Dung Thùy cũng sẽ bắt đầu.”
Hướng Vũ Điền hỏi: “Vấn Đề Tôn Ân ta rất khó nhúng tay vào, mà huynh cũng không muốn ta nhúng tay, đúng không?”
Yến Phi gật đầu đồng ý.
Hướng Vũ Điền cau mày hỏi: “Huynh có nắm chắc giết được Tôn Ân không? Sợ rằng lão cũng luyện được Dương thần rồi, giết không chết được.”
Yến Phi đồng ý nói: “Khả năng này xem ra rất lớn. Ài! Nếu nói ta có nắm chắc chỉ là lừa huynh, bất quá ta tất phải đối mặt với lão, giải quyết cho xong sự việc.”
Hướng Vũ Điền mỉm cười nói: “Ta đối với huynh lại có mười phần tin tưởng, ít ra Tôn Ân chưa từng thử qua mùi vị chết đi rồi sống lại.”
Yến Phi kéo hắn đứng lên: “Đã đến lúc chia tay rồi! Ta phải quay về Bình Thành.”
Hướng Vũ Điền nói: “Ta sẽ lưu lại phụ cận Bình Thành, coi xem có phải Minh Dao và tộc nhân của nàng thật đã rút đi không. Sau đó ta sẽ tìm một nơi tĩnh mịch tiềm tu, khám phá bí mật của Bảo Quyển, đồng thời đợi huynh khải hoàn trở về. Yến huynh! Hướng Vũ Điền ta thật rất cảm kích huynh. Chẳng những vì ta có được Bảo Quyển mà còn vì huynh thay ta giải khai nỗi oán hận giữa ta và Minh Dao.”
Yến Phi vỗ vỗ lên vai hắn cười đáp: “Người huynh phải cảm kích chính là Thác Bạt Hán chứ không phải là ta.”
Hai người nhìn nhau cười. Mọi chuyện đều không cần phải nói.
Hướng Vũ Điền lùi lại đằng sau, cười dài nói: “Chúc Yến huynh kỳ khai đắc thắng trong trận chiến với Tôn Ân. Sau này gặp lại!”
Hắn lại cười một tràng dài nữa, rồi quay đầu bỏ đi.
Yến Phi đứng bên bờ hồ Hậu Điểu, trong lòng tràn đầy trải nghiệm đối với sinh mệnh.
Sinh mệnh thật không thể hủy diệt. Trong vũ trụ rộng lớn vô bờ này, bất kể việc kỳ quái gì cũng có thể phát sinh, bất kể sự tồn tại nào của cát quang phiến vũ** đều có ý nghĩa bẩm sinh của nó. Biển xanh có thể biến thành đồng dâu, đồng dâu có thể biến thành biển xanh, nhưng sinh mệnh sẽ tiếp tục tồn tại, dù con người không thể lý giải được phương thức cho sự tồn tại ấy.
Yến Phi thu thập tâm tình, nhắm mắt vận chuyển Dương hỏa, Âm thủy trong cơ thể, sau khi đủ ba trăm sáu mươi vòng, chàng hét lên một tiếng, rồi nhằm phương hướng Bình Thành phi thân mà đi.
Chỉ mình chàng hiểu rõ được sự khác biệt của việc trước và sau khi chết đi sống lại, đó là Âm Dương nhị thần đã kết hợp làm một. Dương hỏa và Âm thủy biến thành cùng nhau lưu chuyển, không còn phân biệt gì nữa.
Chú thích:
* Xuân Tàm Đáo Tử: được lấy từ hai câu thơ nổi tiếng "Xuân tàm đáo tử ty phương tận, lạp chúc thành hôi lệ thủy can" (Thác rồi, tằm mới hết tơ; Tàn rồi, nến mới cạn khô lệ sầu) của Lý Thương Ẩn.
**Cát quang phiến vũ: Cát Quang – Tên một con thú thần trong thần thoại cổ đại; Phiến vũ- Một mảnh lông. Nghĩa là: Những văn vật trân quý còn sót lại.
Hết chương 487
~*~*~*~*~*~*~*~*~