Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 500: Chương 500: Đả Chánh Kỳ Hào




Lư Tuần lướt qua bãi đá, đến sau lưng Tôn Ân, tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác tôn kính, ‘Phịch’ một tiếng hai đầu gối đã quỳ xuống, hô to: “Thiên Sư vạn an!”

Tôn Ân đứng sát bờ biển, mải mê nhìn thủy triều vỗ mạnh vào bờ đá, rồi lại từ từ rút trở lại đại dương, mặc cho gió biển thổi tới, làm đạo bào bay phất phới, thần tình thoải mái.

Lư Tuần không dám đứng dậy, im lặng chờ đợi.

Tôn Ân đột nhiên buông tiếng thở dài, hỏi: “Nhìn thấy ngươi tự thân quay về, ta cũng đoán được là tình hình bất diệu, trận này Đạo Phúc đã thất bại rồi phải không?”

Lư Tuần nghĩ thầm Tôn Ân nhất định không hề ngó qua mật hàm do Từ Đạo Phúc gửi về Ông Châu báo tin, nhất thời trong lòng không biết có tư vị gì, lẽ nào Tôn Ân không hề quan tâm đến Thiên Sư quân do một tay mình lập ra nữa, cho nên đối với sự nghiệp của Thiên Sư quân không nghe không hỏi đến?”

Tôn Ân cuối cùng cũng quay người lại, đối mặt với Lư Tuần, mỉm cười: “Đứng dậy!”

Lư Tuần ngẩng lên nhìn Tôn Ân, đột nhiên toàn thân run lên, liền hạ mục quang xuống, rồi mới dám cung cung kính kính đứng dậy.

Tôn Ân nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Tuần ngươi vì chuyện gì mà giật mình vậy? Mau nói ra.”

Lư Tuần hiện ra thần tình cổ quái, đáp: “Đồ nhi không rõ! Ài! Hoặc là con cảm thấy không hiểu được Thiên Sư.”

Tôn Ân vô cùng hứng thú hỏi: “Trước đây ngươi hiểu rõ ta hả?”

Lư Tuần có điểm không biết dùng từ gì để nói, một hồi lâu sau đáp: “Đó là loại cảm giác không có cách gì hình dung. Thiên Sư đúng là đứng trước mặt đồ nhi, mà dường như không phải ở đó, tựa như Thiên Sư đã nhập vào đại hải phía sau, cùng thiên địa hợp thành nhất thể.”

Tôn Ân cao hứng khen: “Ngươi có ngộ tính như vậy, có thể nhìn thấy công pháp của ngươi có sự tiến triển vượt bậc, khiến ta phi thường vui mừng.”

Tiếp đó nghiêm mặt hỏi: “Phải chăng Đạo Phúc đã gặp bất lợi?”

Lư Tuần nhân cơ hội này, đem tình cảnh hiện thời của Từ Đạo Phúc tường tận nói ra, sau cùng nói: “Theo đánh giá của Đạo Phúc nếu mà Thiên Sư không xuất sơn lần nữa, sợ rằng bên ta sẽ thất bại tan nát.”

Tôn Ân lưu tâm lắng nghe, không hề chen vào nửa câu, chờ cho Lư Tuần nói hết câu chuyện, bình tĩnh nói: “Sách lược của Đạo Phúc chính xác phi thường, chỉ cần Đạo Phúc kiên trì chiến lược trường kỳ tác chiến, kiềm chế Lưu Dụ ở Nam phương, thắng lợi cuối cùng cũng sẽ thuộc về quân ta.”

Lư Tuần giật mình sợ hãi thốt lên: “Thiên Sư không có ý định xuất sơn lãnh đạo bọn con sao?”

Tôn Ân hiển lộ thần tình đáng tiếc, nói: “Thiên hạ phải do Đạo Phúc đi tranh đoạt về, thì mới có ý nghĩa và lạc thú. Mà ta còn có việc trọng yếu phải làm.”

Lư Tuần không hiểu hỏi: “Có chuyện gì trọng yếu hơn việc đưa ân huệ của Thiên Sư đạo chúng ta ra khắp thiên hạ?”

Tôn Ân quay người đi, nhìn quanh đại hải mênh mông mờ ảo, với giọng điệu tràn trề hy vọng, chậm rãi nói: “Yến Phi vừa mới đến!”

Lư Tuần kêu lên thất thanh: “Yến Phi?”

Tôn Ân đáp: “Chính là Yến Phi.”

Lư Tuần lấy hết dũng khí, hỏi: “Giữa Thiên Sư và Yến Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôn Ân lãnh đạm nói: “Đó là điều ngươi luôn luôn kìm nén trong lòng, không dám nói ra phải không?”

Lư Tuần thản nhiên đáp: “Đồ nhi làm sao dám lừa dối đạo tâm tinh vi của Thiên Sư, câu hỏi đó con đã giấu kín trong lòng để càng lâu càng khó chịu, thỉnh Thiên Sư ân tứ, để con có tin tốt đẹp giao lại cho Đạo Phúc.”

Tôn Ân tựa như chẳng chút tập trung chú ý lên người Lư Tuần, không chút để ý đáp: “Có những chuyện, thà không biết còn tốt hơn là biết, biết được sự tình ngược lại có hại mà không có ích lợi gì.”

Lư Tuần nói từ đáy lòng: “Đồ nhi nguyện cam tâm gánh vác toàn bộ hậu quả sau khi biết rõ sự tình.”

Tôn Ân một lần nữa quay người lại, chăm chú nhìn Lư Tuần giọng nói có phần thương xót: “Có một chuyện chúng ta rất hy vọng biết rõ, nhưng mà cũng rất không nguyện ý muốn biết. Ví dụ như vận mệnh, người ta chỉ lúc gặp điều thất ý, mới mong muốn hiểu rõ vận mệnh tương lai, lại không thực sự muốn điều khiển được vận mệnh của bản thân mình, chẳng qua là tâm lý mong muốn có may mắn tồn tại, hy vọng có vận may chờ đợi ở phía trước, có thể khổ tận cam lai. Giả sử vận mệnh tương lai đau khổ không nói hết, biết được điều đó đối với ngươi có chút gì tốt hay không?”

Lư Tuần kiên quyết đáp: “Thế thì con đành phải chấp nhận vận mệnh.”

Tôn Ân bật cười khanh khách: “Ta biết tiểu Tuần con luôn lo nghĩ cho Thiên Sư đạo, cho nên nguyện ý mạo hiểm. Nhưng mà nếu ta nói cho con biết sự tình, rất nhiều khả năng con sẽ đánh mất nhiệt tình trước sau như một đối với Thiên Sư đạo. Ta lập con làm người kế thừa đạo chính thống, chính là muốn con đem Thiên Sư đạo phát dương quang đại. Được rồi! Lần này sau khi quyết chiến với Yến Phi, bất luận thành bại, ta cũng sẽ tìm cách giết Lưu Dụ, trừ khử kẻ địch lớn nhất của Thiên Sư đạo chúng ta, con cứ đi nói rõ với Đạo Phúc như vậy.”

Lư Tuần ngạc nhiên thốt: “Bất luận thành bại? Chuyện này...”

Song mục Tôn Ân tinh quang cực thịnh, mỉm cười: “Con không cần phải minh bạch. Lần này ta cùng Yến Phi sẽ có một trận quyết chiến tối hậu. Hãy đem thuyền đội của bọn ta trú tại Ông Châu chuyển hết về Lâm Hải, ta không muốn bị bất kỳ điều gì quấy rối.”

Lư Tuần lòng đầy nghi ngờ nhận lệnh rời đi.

:77:

Yến Phi chèo chiếc khoái đĩnh lướt như bay trên mặt nước, xuôi dòng mà đi. Chỉ cần mất ba canh giờ, bọn họ đã vượt qua Trường Giang tiến vào Vận Hà, ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Khoái đĩnh chở Lưu Mục Chi, nhân lúc trời tối vượt qua phòng tuyến phong tỏa của quân Kinh Châu, rồi lại vượt qua phòng tuyến canh gác của quân Kiến Khang, thành công đến được Vận Hà, vượt qua thời điểm khó khăn một cách chuẩn xác tinh diệu không hề mắc sai lầm.

Lưu Mục Chi tuy mười phần tin tưởng vào Yến Phi, sự thật là cũng có kinh sợ nhưng không cảm thấy nguy hiểm, thế nhưng toàn bộ quá trình kinh tâm động phách, cũng khiến y có chút không chịu đựng nổi, chỉ vài lần khoái đĩnh như muốn lật nhào, để mặc cho sóng gió quăng quật, làm y cảm thấy mệt mỏi, tức thì nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có cảm giác, hai mắt liền mở to.

Ở đuôi thuyền Yến Phi xuất hiện thần tình kỳ dị, song mục thần quang lóe sáng.

Lưu Mục Chi hỏi: “Yến huynh đang nghĩ gì vậy?”

Yến Phi rất muốn nói cho y biết ở vị trí này chàng đã cảm ứng thấy Tôn Ân, nhưng lời đã ra đến miệng mà không cách nào nói ra, đành gượng cười: “Chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi!”

Lưu Mục Chi ngược lại không hề nghĩ rằng Yến Phi lại nói chuyện hoang đường, tùy tiện hỏi tiếp: “Đã đi qua Vô Tích chưa nhỉ?”

Yến Phi đáp: “Đó là chuyện đã xảy ra một canh giờ trước đây.”

Lưu Mục Chi ngắm phải nhìn trái, hân thưởng cảnh sắc hai bên bờ, thần sắc thoải mái như đang du sơn ngoạn thủy.

Yến Phi nói: “Mời Lưu tiên sinh nhìn về phía trước.”

Lưu Mục Chi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa phía trước Vận Hà, một đám khói bốc lên, hình thành lớp lớp mây đen trên trời. Thốt lên thất thanh: “Ngô Quận bị cháy rồi!”

Yến Phi trầm giọng hỏi: “Nhìn đám cháy cũng thấy đã xảy ra trong một thời gian rất dài, rốt cuộc là hung hay cát đây?”

Lưu Mục Chi đáp: “Ngô Quận bị hỏa thiêu, tính ra có hai khả năng, thứ nhất là quân đội của Lưu gia đã công hãm Ngô Quận, hai là lúc Thiên Sư quân rút lui đã phóng hỏa đốt thành, bất luận là tình huống nào, đối với quân đội của Lưu gia chỉ có lợi, cho thấy Thiên Sư quân đã rơi vào thế hạ phong.”

Yến Phi vui mừng nói: “Rất nhanh thôi bọn ta sẽ nắm vững tình huống thực sự, hy vọng sẽ nhanh chóng gặp gỡ bọn họ!”

:77:

Thác Bạt Nghi đến bên Mộ Dung Chiến, mỉm cười: “Thật không ngờ Mộ Dung đương gia lại có lúc nhàn rỗi như thế này, lại ở đây mà ngắm mỹ cảnh hoàng hôn cơ chứ.”

Thần tình Mộ Dung Chiến hiện lên vẻ cay đắng, thở dài: “Ta không rõ bản thân có đang tận hưởng cảnh hoàng hôn hay không, chỉ biết là cảnh sắc tráng lệ lúc hoàng hôn thực sự đã gợi lên trong lòng ta một loại cảm xúc rất khó nói ra lời, mà cảm xúc đó thật khó mà loại bỏ, Thác Bạt đương gia chắc không cười ta chứ?”

Hai người đứng tại một điểm cao ở thượng du Dĩnh Thủy, có thể nhìn xuống thấy cảnh hoàng hôn bên trên cánh đồng phủ đầy tuyết.

Mộ Dung Chiến hỏi: “Thác Bạt đương gia chẳng phải đang bồi bạn với Thôi Hoành sao? Làm sao có thể phân thân đi ra chỗ này vậy?”

Thác Bạt Nghi đáp: “Thôi Hoành đã về dịch trạm tắm rửa thay đổi y phục, để còn tham dự bữa tiệc tối nay do lão Hồng làm chủ sự, ta nhàn rỗi không có việc gì, nên bỏ ra đây dạo chơi, đón gió bắc thổi về.”

Mộ Dung Chiến than: “Thác Bạt đương gia không cần phải gạt ta, bao nhiêu chỗ ở bên ngoài Biên Hoang tập không đi, ngươi lại muốn đến chỗ này, đương nhiên là muốn từ phương hướng này mà tiếp cận Tố Quân, ta không nói sai chứ?”

Tay Thác Bạt Nghi đặt lên vai y, chán nản đáp: “Nỗi nhớ nhung xác thực là luôn dày vò người ta, mọi người không cần phải nói ra cũng hiểu rõ tâm sự . Phải chăng ngươi đối với mỹ nữ Nhu Nhiên đó vẫn nhớ nhung không dứt?”

Mộ Dung Chiến không trả lời vào câu hỏi: “Sau khi cứu Thiên Thiên và tiểu Thi về, lão ca ngươi có tính toán gì không?”

Thác Bạt Nghi thở dài: “Ta thì có tính toán gì? Chẳng lẽ ta có năng lực làm chủ tương lai của mình sao? Ta ngược lại muốn nghe dự định của ngươi, nghe giọng điệu ngươi, tựa như có ý ly khai Biên Hoang tập.”

Mộ Dung Chiến giọng đầy cảm xúc đáp: “Thời khắc hoa nở chình là lúc tươi sáng nhất, cũng là lúc bắt đầu cho sự tàn tạ. Vào thời khắc Hoang nhân bọn ta nghênh đón chủ tỳ Thiên Thiên trở về Biên Hoang tập, cũng chính là lúc Biên Hoang tập huy hoàng nhất. Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ảnh hưởng của Biên Hoang tập làm thay đổi tình thế Nam Bắc, nhưng khi tình thế Nam Bắc thay đổi, cũng ảnh hưởng ngược lại đến Biên Hoang tập. Ta có cảm giác, thời khắc Yến Phi cùng mỹ nhân ly khai Biên Hoang tập, cũng là lúc Biên Hoang tập từ cực thịnh chuyển sang suy.”

Thác Bạt Nghi vô cùng bất ngờ thốt: “Không ngờ đối với tương lai Biên Hoang tập, Mộ Dung đương gia lại có cách nhìn sâu sắc như vậy, cũng thể hiện đương gia ngươi đối với Biên Hoang tập tình thâm như biển. Ta cũng không cho rằng Yến Phi sẽ lưu lại Biên Hoang tập lâu dài. Mà chỉ có y, mới có năng lực đồng thời kiềm chế tệ tộc chủ Thác Bạt Khuê cùng Nam phương quật khởi Lưu Dụ.”

Rồi lại hỏi: “Nếu xảy ra tình huống Biên Hoang tập từ cực thịnh chuyển sang suy, phải chăng ngươi sẽ đi ra vùng tái ngoại tìm Sóc Thiên Đại?”

Mộ Dung Chiến lắc đầu : “Sao lại phải đợi đến sau khi xảy ra chuyện đó? Nghe xong bản đàn của Thiên Thiên tại Chung Lâu, ta sẽ lập tức lên đường.”

Thác Bạt Nghi cười khổ: “Ta thật sự rất ghen với ngươi.”

Mộ Dung Chiến cũng đặt tay lên vai y, nhất tề quay lại tập.

:77:

Tin Yến Phi tới làm náo động toàn thành.

Yến Phi không thể không dùng tên thật báo danh, nhân vì đó là cách duy nhất để nhanh chóng gặp mặt Lưu Dụ.

Bất luận quân dân, không ai là không muốn được nhìn thấy phong thái của danh kiếm đệ nhất thiên hạ, những người nghe tiếng, đứng chật ních hai bên đường đến phủ Thái thú, ngắm nghía Yến Phi và Lưu Mục Chi đang được Lưu Dụ tự mình nghênh tiếp, đến thẳng phủ Thái thú.

Khi Lưu Dụ, Yến Phi và Lưu Mục Chi ba người vừa ngồi xuống quanh bàn ở hậu đường, Đồ Phụng Tam và Khoái Ân hai người không hẹn mà cùng lúc vội vã đi tới, gặp mặt sau thời gian dài xa cách, mọi người ai lấy đều hưng phấn.

Lưu Đồ hai người đều là lần đầu tiên gặp gỡ Lưu Mục Chi, Lưu Dụ thì trước đó đã nghe Giang Văn Thanh đề cập đến người này, cho nên đối với Lưu Mục Chi đặc biệt lưu ý quan sát.

Sau khi uống xong tuần trà, rồi hai bên chào hỏi lẫn nhau xong xuôi, Yến Phi nói: “Lưu tiên sinh là người mình, nên không cần giấu y bất cứ điều gì. Ta mời Lưu tiên sinh từ Biên Hoang tập tới đây, chính là vì y hoặc là có thể trợ giúp các ngươi tăng thêm khả năng giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh vĩnh viễn không cách nào phân minh này.”

Lưu Mục Chi mỉm cười không nói, không thừa nhận, lại không phủ nhận, cũng không hề nói lời khiêm tốn.

Mục quang Đồ Phụng Tam sáng rực đánh giá Lưu Mục Chi, cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi: “Lưu tiên sinh nhận định là trong một trận này bọn ta vô pháp giành thắng lợi toàn bộ cuộc chiến sao?”

Lưu Mục Chi ung dung đáp: “Vì Yến huynh muốn tiến cử ta cho tiểu Lưu gia, cho nên cố ý nói quá lên, chỉ là kỳ thực cuộc chiến với Thiên Sư quân có thắng bại, nhưng một ngày bối cảnh và căn nguyên của cuộc bạo loạn không được tiêu trừ, Thiên Sư quân vẫn có thể hồi phục từ cõi chết, lại có thể từ trong rối loạn vững vàng đứng dậy, từ trong loạn lạc đứng lên, biến thành một cuộc khổ chiến không ngơi nghỉ.”

Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đồng thời động dung, nhân vì câu nói đó của Lưu Mục Chi đánh trúng tâm sự bọn họ.

Khoái Ân nói: “Xin hỏi tiên sinh, có cách gì trị tận gốc tình trạng dân nổi loạn ở Giang Nam không?”

Yến Phi trong lòng thầm tán thưởng, Khoái Ân tựa như hỏi khó Lưu Mục Chi, sự thật là tạo cơ hội để Lưu Mục Chi nói ra hoài bão trong lòng, nhân vì Khoái Ân từ chỗ Hoang nhân đã sớm biết Lưu Mục Chi là hạng trí sĩ hiền giả tài cao học rộng. Như vậy có thể thấy khả năng dùng người của Khoái Ân.

Lưu Mục Chi cười mỉm: “Điều đó có thể phân ra thành quyền nghi chi kế tạm thời và chính sách lâu dài, cái sau còn quan hệ đến vấn đề to lớn là trị quốc bình thiên hạ.”

Đồ Phụng Tam hỏi: “Cái gì là quyền nghi chi kế?”

Lưu Mục Chi đáp: “Quyền nghi chi kế là chiến thuật ứng biến với tình huống trước mắt, vừa phải căn cứ vào hành động thực tế, lại phải có lý tưởng rõ ràng làm cho dân chúng dễ dàng nắm vững, hai điều đó phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, tự nhiên có thể phát huy hiệu quả kỳ diệu.”

Lưu Dụ nói: “Hành động thực tế có phải là mở kho lương để cứu tế nạn dân, hay là sự việc quân lính không được nhũng nhiễu dân chúng?”

Lưu Mục Chi đáp: “Đó là hành động rất cơ bản, nhược bằng ngay cả mấy việc đó cũng làm không xong, thì các chuyện khác không cần nói đến.”

Khoái Ân hỏi: “Ngoại trừ những điều này, bọn ta còn có thể làm những chuyện gì nữa?”

Lưu Mục Chi vui vẻ đáp: “Hiện tại ta chỉ có thể nghĩ đến, chính là trùng kiến Ngô Quận, dốc toàn lực làm cho Ngô Quận sau khi bị thiêu cháy thành đống đổ nát đứng dậy, để cho dân chúng Nam phương hiểu rằng Lưu gia tịnh không phải là một kẻ phá hoại, mà là người xây dựng một trật tự mới, đem phúc lợi của dân chúng đặt tại một vị trí rất trọng yếu.”

Lưu Dụ giật mình hỏi: “Đó thực là phương pháp giản đơn, làm sao bọn ta lại không nghĩ đến cơ chứ?”

Yến Phi thấy nhãn tình Lưu Mục Chi sáng lên, biểu hiện y cảm thấy được cổ vũ rất nhiều qua phản ứng của Lưu Dụ, vì đã tìm thấy cho mình vị minh chủ biết vì dân nên vui mừng.

Đồ Phụng Tam nói: “Đây đúng là kỳ chiêu, đột nhiên hiện rõ việc Thiên Sư quân vứt bỏ Ngô Quận rõ ràng là không đếm xỉa gì tới sống chết của nhân dân.”

Lưu Dụ khiêm cung hỏi: “Về phương diện hiểu rõ lý lẽ thì như thế nào?”

Lưu Mục Chi không một chút do dự đáp: “Bọn ta phải để cho quần chúng hiểu được là bọn ta đang làm những gì, làm cho họ thấy rõ ràng là lý tưởng của chúng ta và khát vọng của bọn họ có cùng điểm chung, như vậy bọn ta không chỉ tranh thủ lôi kéo quần chúng đứng về phía bọn ta, mà còn nhận được sự chi trì giống như vậy từ giới cao môn đại tộc.”

Đồ Phụng Tam đề nghị: “Xin tiên sinh chỉ điểm.”

Song mục Lưu Mục Chi ánh lên vẻ trí tuệ, từ từ nói: “Toàn bộ câu chuyện bắt đầu từ trận chiến Phì Thủy, thắng lợi huy hoàng tại Phì Thủy, đại biểu cho Tấn thất ở trời Nam về sau này, khởi đầu là do Vương Đạo, tiếp đến là thành công của Tạ An với phương châm thi hành kế sách Trấn chi dĩ tĩnh, rồi phối hợp Trấn chi dĩ tĩnh với hàng loạt sách lược cải cách và đổi mới chính trị thời tiền Tấn, hạn chế lợi ích của công khanh thế tộc. Chính sách của bọn họ đã thu được thành công chưa từng có, lại đi sâu vào lòng người, được quảng đại quần chúng cùng giới chí sĩ trong cao môn coi là có phẩm hạnh chính trị.”

Đồ Phụng Tam cực kỳ chấn động: “Nhận định giống như thế này, ta từng nghe Hầu Lượng Sinh tiên sinh nói qua. Ài! Giả như Hầu tiên sinh mà vẫn còn tại thế, tất sẽ trở thành tri kỷ của Lưu tiên sinh.”

Câu đó do Đồ Phụng Tam nói ra, làm tăng thêm tín tâm của Lưu Dụ và Khoái Ân đối với Lưu Mục Chi, cũng tạo ra cảm giác thân thiết.

Lưu Mục Chi khiêm nhường thỉnh giáo xem Hầu Lượng Sinh là thần thánh phương nào, sau khi nói đôi câu kính ngưỡng, tiếp tục nói: “Sau cuộc chiến Phì Thủy, thế lực hủ bại cựu Tấn lại nhất mực phong quang, với Tư Mã Đạo Tử là đại diện, cho rằng không còn phải lo ngại về kỵ binh người Hồ, vì thế bài xích Tạ An, Tạ Huyền, hồi phục nền chính trị ác độc của cựu triều, khiến cho Tạ Huyền bỏ lỡ cơ hội bắc phạt, bãi bỏ nền chính trị đổi mới hữu hiệu, hồi phục phương thức hộ điều thời cựu Tấn, toàn bộ gánh nặng đặt hết lên người dân chúng, đã phải nộp thuế, lại còn phục dịch, hai tầng lớp thế tộc công khanh đều được miễn trừ, thế là bọn chúng lại được tiếp tục cuộc sống xa xỉ cùng với cao ngạo, chiếm núi chiếm ruộng, đua nhau sống một cuộc đời phù phiếm bừa bãi, đến mức mất hết lòng dân.”

Lưu Dụ vỗ bàn cảm thán: “Lời nói chí lý của tiên sinh, khiến cho ta bỗng nhiên thấy được ánh sáng.”

Lưu Mục Chi tiếp: “Chỉ cần Lưu gia giương cao chiêu bài, một mặt nhấn mạnh bản thân đến từ dân gian, cho nên có khả năng minh bạch nhất nỗi khó khăn khổ cực của dân chúng; mặt khác tiếp tục cho rằng mình là người kế thừa của Vương Đạo, Tạ An và Tạ Huyền, phối hợp với sắc thái truyền thuyết ‘Nhất tiễn trầm Ẩn Long, Chánh thị hỏa thạch thiên hàng thì’, Lưu gia có tư thế trở thành cứu tinh trong lòng dân chúng Nam phương, lại cũng giành được sự ủng hộ của những chí sĩ có chí khí trong cao môn.”

Đồ Phụng Tam thốt tự đáy lòng: “Có câu nói này của tiên sinh, sự nghiệp đã thành được một nửa rồi!”

Lưu Mục Chi nói: “Đây không chỉ là cuộc đọ sức về vũ lực, còn là cuộc đấu tranh chính trị, kẻ được lòng dân tất thắng, kẻ mất lòng dân tất bại. Thực lực Lưu Lao Chi tuy mạnh hơn Lưu gia, nhưng do sai lầm dẫn dụ giết chết Vương Cung, mà Vương Cung chính là kẻ ủng hộ chính sách Trấn chi dĩ tĩnh. Sơ thất của Hoàn Huyền, cũng ở chỗ giết Ân Trọng Kham, còn đem thủ cấp của lão đưa đến Kiến Khang, dùng thủ đoạn khủng bố trấn nhiếp người khác, nên bại vong chỉ là vấn đề sớm hay muộn.”

Lưu Dụ hân hoan: “May mà tiên sinh đến đúng lúc, bằng không ta sẽ mất cơ hội được kề vai, không được nghe nhận định thông thái của tiên sinh.”

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Ngươi định đi đâu vậy?”

Đồ Phụng Tam đáp thay: “Bọn ta muốn quay về Quảng Lăng.” Tiếp đó đem quyết định của Lưu Dụ ra giải thích đầu đuôi.

Lưu Dụ cười: “Hiện tại có Yến huynh đến giúp ta, đúng là như hổ thêm cánh vậy.”

Gã lại nói: “Chuyện ứng phó Thiên Sư quân, nhờ Lưu tiên sinh làm quân sư, cùng với tiểu Ân xử lý.”

Khoái Ân vội vã nói: “Tiểu Ân sẽ coi Lưu tiên sinh như Hầu tiên sinh, xin Lưu soái yên tâm.”

Yến Phi hướng đến Lưu Mục Chi hỏi: “Tiên sinh có vấn đề gì không?”

Lưu Mục Chi vuốt râu cười nói: “Được Lưu soái tán thưởng, Lưu Mục Chi ta chỉ có một lòng cảm kích ơn tri ngộ, làm sao còn có vấn đề?”

Lưu Dụ nói: “Còn như chính sách trị quốc bình thiên hạ, đợi sau khi ta thu thập Hoàn Huyền, sẽ lại đến tiên sinh xin thỉnh giáo.”

Đồ Phụng Tam nhắc: “Đã đến lúc quay lại Hải Diêm rồi đó!”

Hết chương 500

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.