“Cộp! Cộp! Cộp!”
Giang Văn Thanh hỏi vọng ra: “Có phải Lưu soái đó không?”
Lưu Dụ đẩy cửa bước vào, cười nói: “Không ngờ Văn Thanh nhận ra tiếng bước chân của ta.”
Giang Văn Thanh gương mặt tươi tỉnh, khóe miệng đầy sức sống nói: “Thiếp làm sao có khả năng đó. Bất quá thiếp biết chỉ có một người là Lưu soái dám đẩy cửa bước vào khuê phòng của người ta mà thôi.”
Hiện ra trước mắt Lưu Dụ, Giang Văn Thanh khôi phục lại cách ăn mặc của nữ nữ nhân, mái tóc óng mượt xõa ngang vai, dung nhan rạng rỡ, chính là đang tỏa ra mị lực của tuổi trưởng thành.
Gã từ từ đóng cửa phòng, đến chiếc ghế trong góc ngồi xuống. Giang Văn Thanh ngồi bên kia bàn cách nhau đến hơn trượng, không khí lúc đó trở nên cổ quái.
Giang Văn Thanh thấy Lưu Dụ nhìn nàng không chớp mắt, gương mặt tươi cười nhanh chóng đỏ ửng như hai đóa hồng, cúi đầu nhỏ nhẹ: “Lưu soái muốn kiếm người nói chuyện phiếm, đúng không?”
Lưu Dụ gượng cười: “Ta vốn định đến ngày mai mới nói với nàng, để Văn Thanh đêm nay có thể ngủ một giấc an an lạc lạc. Nhưng mà ta không thể khống chế đôi chân của mình, chịu không được chạy thẳng tới khuê phòng của Văn Thanh, xin Văn Thanh thứ cho ta tội mạo phạm.”
Giang Văn Thanh ngây người hỏi: “Có chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy, đến nỗi làm thiếp ngủ không được?”
Lưu Dụ đáp: “Nhiếp Thiên Hoàn bị Hoàn Huyền giết rồi.”
Giang Văn Thanh kịch chấn, kêu lên thất thanh: “Cái gì?”
Lưu Dụ đứng bật dậy, đi đến trước mặt nàng, dang hai tay, ôm nàng vào lòng.
Tựa vào ngực gã Giang Văn Thanh bắt đầu run rẩy, tiếp đó hai tay bấu vào bả vai gã, gấp gáp nói: “Không thể như vậy.”
Lưu Dụ minh bạch cảm giác mất mát của nàng hơn bất kỳ người nào khác. Nàng luôn luôn chờ đợi thời khắc tự tay đâm Nhiếp Thiên Hoàn, nhưng mà thời khắc đó viễn viễn không thể đến được nữa, bởi vì đã bị Hoàn Huyền làm thay.
Giang Văn Thanh rồi cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng mặt nhìn gã nói: “Cho thiếp biết chàng chỉ là bày ra trò đùa đi.”
Lưu Dụ âu yếm hôn lên làn môi thơm ngát của nàng, thở dài: “Đó là sự thực. Điều này có thể thấy, dưới sự ủng hộ toàn lực của Ma môn, Hoàn Huyền không còn là Hoàn Huyền trước đây nữa, thực lực vượt xa tưởng tượng của bọn ta. Nếu quả bọn ta vẫn cho rằng hắn là Hoàn Huyền trước đây, bọn ta chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Sau khi ta nghe được tin tức này, cũng đã giật mình kinh sợ.”
Giang Văn Thanh vùi gương mặt xinh xắn vào vai gã, không nói lời nào.
Lưu Dụ nói: “Văn Thanh có nghĩ đến không, nếu nói về chuyện giết cha nàng, Nhiếp Thiên Hoàn chỉ là kẻ chấp hành, kẻ chân chính có tội và đầu sỏ chủ mưu vẫn là Hoàn Huyền.”
Giang Văn Thanh không hề lên tiếng, nhưng ôm lấy gã mà xiết thật chặt, tựa như muốn nhập vào thân thể của gã. Loại cảm giác mê hồn này, đem đến tư vị mê người không cách gì hình dung được.
Ngọn lửa yêu thương bốc lên trong lòng Lưu Dụ, thầm hạ quyết định, phải dùng toàn lực quyết đấu với Hoàn Huyền, tuyệt không để Hoàn Huyền lại gây tội ác, làm tổn thương đến Giang Văn Thanh. Gã đã để mất Vương Đạm Chân, không thể lại đánh mất Giang Văn Thanh.
“Văn Thanh!”
Giang Văn Thanh rên “ư” một tiếng, ngẩng gương mặt thanh tú, nói: “Lưu soái à! Thiếp thực sự sợ rằng đêm nay khó mà ngủ được, chàng lưu lại bồi tiếp Văn Thanh nói chuyện được không?”
Lưu Dụ cảm thấy người nàng đã trở nên nóng hổi, có điểm không rõ bản thân có chuyện gì để nói liền hỏi: “Nói chuyện gì cơ?”
Giang Văn Thanh lúng túng ngả đầu vào vai gã, thì thầm: “Lưu soái muốn nói gì, thì nói mà! Ôi!”
Lưu Dụ ôm ngang người nàng bế lên, thổi tắt ngọn đèn duy nhất để trên chiếc bàn con ở đầu giường, tiếp đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Ánh trăng dìu dịu, từ phía tây chiếu qua cửa sổ vào trong phòng.
Lưu Dụ chợt nảy sinh một thứ cảm giác động lòng người không gì sánh được.
Ánh mắt Lưu Dụ không lúc nào rời Giang Văn Thanh, trong lòng lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại. Bọn họ chính là đang ở giữa trung tâm của cuộc chiến tranh, cùng Thiên Sư quân chính diện tiến hành cuộc quyết chiến sinh tử có thể bùng lên bất cứ lúc nào. Mà Hải Diêm ở vị trí là một trọng trấn có tính chiến lược tại tiền tuyến, giống như một khối nham thạch to lớn bị sóng dữ vỗ vào, nhưng đây là đợt sóng chiến tranh, vẫn có khả năng đứng vững không bị lật nhào.
Ngọn lửa chiến tranh bay đến mỗi một góc của vùng duyên hải miền Nam. Một số thế lực Nam phương tại các chiến trường khác nhau đọ sức so tài, tạo ra cuộc đấu tranh và đấu sức rất kịch liệt.
Nhưng trong đêm nay, gã phải quên đi tất cả, bao gồm cả quá khứ và tương lai, tận tình hưởng thụ thời khắc tối nồng nhiệt và xán lạn huy hoàng của cuộc sống. Đối với lão thiên gia gã không có một nửa câu oán trách, chí ít là tại thời khắc như thế này.
:77:
Giang Lăng thành. Hoàn phủ.
Hoàn Huyền lưu luyến không nỡ rời khỏi Tiều Nộn Ngọc, khoác y phục ra ngoài sảnh gặp Tiều Phụng Tiên.
Sau khi ngồi xuống, Tiều Phụng Tiên cung kính nói: “Có tin tức từ Kiến Khang truyền tới, Tư Mã Nguyên Hiển đang tập kết thủy sư, nhân lúc bọn ta mới được Kinh Châu, nhân tâm vẫn còn chưa ổn, phong Lưu Lao Chi làm tiên phong, Tư Mã Thượng Chi đoạn hậu, suất quân ngược dòng tiến đánh bọn ta.”
Hoàn Huyền bật cười khanh khách nói: “Hảo tiểu tử!”
Tiều Phụng Tiên tiếp tục báo cáo: “Chiến thuyền Kiến Khang quân ước khoảng một trăm năm mươi chiếc, binh lực khoảng một vạn năm ngàn người, chiến thuyền Bắc Phủ binh có khoảng một trăm hai mươi chiếc, cộng lại cũng gần ba trăm chiến thuyền, quân số có ba vạn năm ngàn người. Với lực lượng mà Tư Mã Nguyên Hiển có khả năng huy động, nếu quả bị bọn ta một trận đánh tan, có thể nắm chắc Kiến Khang trong tay.”
Hoàn Huyền đắc ý gật đầu khen: “Phụng Tiên ngươi làm tốt lắm, hoàn toàn nắm vững tình huống của Kiến Khang. Về phương diện Lưu Dụ thì thế nào?”
Tiêu Phụng Tiên gượng gạo: “Tên khốn Lưu Dụ đó quả thực không thể xem thường. Cùng lúc có thể hoàn tất việc giết Tạ Diễm, không chỉ thành công triệt thoái quân viễn chinh ở hai thành Cối Kê và Thượng Ngu, mà còn thừa lúc Từ Đạo Phúc dốc toàn lực tấn công Hải Diêm, dùng kỳ binh vây hãm Gia Hưng, làm thay đổi toàn bộ cục diện, khiến Ngô Quận rơi vào tình thế bị chiếm chỉ là chuyện sớm tối. Theo thuộc hạ thấy Thiên Sư quân nhiều khả năng bị thất bại trong tay Lưu Dụ.”
Song mục Hoàn Huyền sát cơ đại thịnh, hừ lạnh một tiếng.
Tiều Phụng Tiên nói tiếp: “Bất quá Từ Đạo Phúc vẫn chiếm hết ưu thế về nhân hòa địa lợi, Lưu Dụ nếu không mất thời gian một năm hoặc nửa năm, khẳng định là vô pháp trừ tận gốc Thiên Sư quân. Cho nên bọn ta tạm thời có thể không cần phải để ý đến Lưu Dụ, mà còn vui vẻ để gã kiềm chế Thiên Sư quân.”
Hoàn Huyền trầm giọng hỏi: “Đối với hành động của Tư Mã Nguyên Hiển, Phụng Tiên có đề nghị nào hay không?”
Tiều Phụng Tiên trầm tĩnh đáp: “Bọn ta mới đoạt được ba mươi chiến thuyền có tính năng siêu việt tên là Xích Long từ Lưỡng Hồ bang, cộng thêm sáu mươi chiến thuyền của bọn ta từ Ba Thục tới, phối hợp với số chiến thuyền của Nam Quận công, hợp thành đội thủy sư Kinh Châu mới, gồm hơn ba trăm chiến thuyền, có đầy đủ lực lượng để chặn đánh Tư Mã Nguyên Hiển tại Đại Giang. Lại thêm chiếm hết thuận lợi từ thượng du xuôi dòng, chỉ cần bọn ta dĩ dật đãi lao, chờ Tư Mã Nguyên Hiển rời xa Kiến Khang, sau đó mới dốc hết sức mà đánh, khẳng định là có khả năng tiêu diệt hoàn toàn thủy sư Kiến Khang, trừ khử chướng ngại lớn nhất để tiến quân vào Kiến Khang.”
Hoàn Huyền lắc đầu nói: “Đó tịnh không phải là tối thượng sách, cũng bởi Phụng Tiên không thực sự nắm rõ tình huống ở Kiến Khang, nên không minh bạch quan hệ của cha con Tư Mã Đạo Tử cùng với Lưu Lao Chi, cũng không biết rõ Lưu Lao Chi là loại người thế nào.”
Tiều Phụng Tiên ngạc nhiên nói: “Thỉnh Nam Quận công chỉ điểm.”
Hoàn Huyền mỉm cười: “Lưu Lao Chi là loại tự tư tự lợi, là người hoàn toàn chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Người mà hắn thống hận nhất tịnh không phải là ta, mà là Tư Mã Đạo Tử, có thể vì Tư Mã Đạo Tử đại biểu cho giới quyền quý. Mà cũng vì cha con Tư Mã Đạo Tử bao che chuyện của Lưu Dụ, cũng khiến hắn không có cách gì loại bỏ. Nhưng hắn tuyệt không phải là kẻ ngu xuẩn, biết rõ là nếu để Tư Mã Đạo Tử bình định xong Kinh Châu, Tư Mã Đạo Tử sẽ liên hợp với Lưu Dụ để đối phó hắn. Dưới sự đánh giá như vậy, ngươi nói xem Lưu Lao Chi có toàn tâm toàn ý nghe theo mệnh lệnh của Tư Mã Đạo Tử để hành sự hay không?”
Tiều Phụng Tiên trả lời: “Đương nhiên là không rồi.”
Hoàn Huyền tiếp: “Lưu Lao Chi đã tính toán như vậy, thì sẽ để cho bọn ta cùng Tư Mã Đạo Tử đánh nhau đến lưỡng bại câu thương. Tốt nhất là bọn ta trừ bỏ Tư Mã Nguyên Hiển, sau đó hắn chiếm tiện nghi thu thập bọn ta, thì quyền khống chế Kiến Khang sẽ rơi vào tay hắn.”
Tiều Phụng Tiên ngập ngừng: “Ý tứ của Nam Quận công là....”
Hoàn Huyền ưỡn ngực dứt khoát: “Bọn ta ắt phải tạo ra tình thế giống như vậy, khiến Lưu Lao Chi bỏ mặc Tư Mã Nguyên Hiển ở phía sau, khiến Tư Mã Nguyên Hiển trận cước đại loạn, còn bọn ta thì có thể nhân lúc Tư Mã Nguyên Hiển tiến thoái đều mất phương hướng, một trận hủy diệt toàn bộ thủy sư Kiến Khang. Lúc đó cho dù Lưu Lao Chi biết là đã trúng kế, thì cũng không có sức xoay chuyển tình thế, chỉ còn biết chờ để người đến đánh giết.”
Hai mắt Tiều Phụng Tiên sáng ngời lên, thốt: “Hạ chức minh bạch rồi! Bọn ta lập tức chuẩn bị chiến thuyền, tiến quân đến Kiến Khang, chủ động khống chế, bức Tư Mã Nguyên Hiển đem quân nghênh chiến.”
Hoàn Huyền hân hoan nói: “Vẫn còn một nước cờ, nhất định phải sai người đến gặp Lưu Lao Chi, xảo diệu cung cấp tin tức tình báo sai lạc, để Lưu Lao Chi phán đoán sai lầm tình huống của bọn ta, cũng bởi vậy mà đưa ra quyết định sai lầm.”
Tiều Phụng Tiên không thể không bội phục thủ đoạn của Hoàn Huyền, hỏi: “Người nào có khả năng đảm đương nhiệm vụ quan trọng này?”
Hoàn Huyền đáp: “Đảm nhiệm vai trò thuyết khách đó tịnh không dễ dàng. Đầu tiên bọn ta phải dự đoán được Lưu Lao Chi đã biết những gì, trực tiếp vạch rõ cho hắn thấy đó sẽ không có kết quả lý tưởng, đợi cho hắn nói ra những suy đoán của mình. Thứ đến người đó cần phải đạt được sự tín nhiệm của Lưu Lao Chi, khiến Lưu Lao Chi không bao giờ hoài nghi người này sẽ hại hắn.”
Tiều Phụng Tiên giật mình nói: “Hạ nhân có một nhân tuyển vô cùng lý tưởng, đảm bảo có thể khiến Lưu Lao Chi trúng kế.”
Hoàn Huyền mừng quá hỏi: “Người đó là ai?”
Tiều Phụng Tiên đáp: “Người này cũng là cậu họ của Lưu Lao Chi tên gọi Hà Mục. Y ở Kiến Khang đảm nhiệm một chức quan nhỏ phụ trách thủy vận, biết rất rõ ảnh hưởng của việc phong tỏa đường thủy đối với Kiến Khang, do đó luôn luôn quan sát cẩn thận bọn ta. Hạ chức có biện pháp thuyết phục y làm thuyết khách cho bọn ta, nhân vì y rất mê mệt lối sống phóng đãng ở Hoài Nguyệt lâu. Thục Trang biết quan hệ giữa y và Lưu Lao Chi, thời gian qua đã tăng cường lung lạc y, hiện tại chính là lúc cần sử dụng y.”
Hoàn Huyền cười ha hả: “Như vậy lo gì đại sự không thành? Việc này giao cho Phụng Tiên toàn quyền xử lý.”
Tiều Phụng Tiên cung kính thưa: “Sự việc trọng đại, không thể có sơ sót, Phụng Tiên quyết không làm Nam Quận công phải thất vọng.”
Hoàn Huyền giống như chợt nhớ ra chuyện gì đó, chuyển đề tài câu chuyện hỏi: “Về phương diện Lưỡng Hồ bang thì tình huống thế nào?”
Tiều Phụng Tiên đáp: “Vừa nhận được tin tức truyền đến từ Ba Lăng, các chiến thuyền dư nghiệt của Lưỡng Hồ bang ba ngày trước bỗng nhiên ly khai căn cứ. Không ai biết là bọn chúng đi đến phương nào?”
Hoàn Huyền bực bội hỏi: “Mã Quân và Chu Thiệu cũng không biết gì sao?”
Tiều Phụng Tiên không dám nói gì.
Hoàn Huyền gượng gạo: “Hiện tại bọn ta không thể đi mà xử lý một cách ra trò dư nghiệt Lưỡng Hồ bang được nữa. Chờ sau khi bọn ta công hãm Kiến Khang, sẽ lại phái đại quân đến Lưỡng Hồ quét sạch bọn chúng. Ngươi hãy đi mà xử lý công chuyện của ngươi đi!”
Tiều Phụng Tiên lĩnh mệnh đi ra.
:77:
Lưu Dụ dẫn theo ba đội kỵ binh, hiên ngang theo Đông môn nhập thành Gia Hưng, nghênh tiếp gã chính là Khoái Ân, Âm Kỳ và cùng với người vừa đến hai ngày trước đây là Đồ Phụng Tam.
Quân dân xếp hàng bên đường chào đón, hô vang tiểu Lưu gia.
Lưu Dụ lấy làm kinh ngạc, Đồ Phụng Tam vừa cười vừa giải thích: “Đó là do tiểu Ân làm, vừa mới nhập thành lập tức phát lương cứu tế cho dân chúng, rồi cho dán cáo thị trong thành, tuyên bố tuyệt không như Thiên Sư quân cưỡng bức tráng đinh nhập ngũ, chỉ cần không câu kết với lũ phản bội Thiên Sư quân, người người đều có thể an cư lạc nghiệp, lập tức nhận được sự ủng hộ của dân trong thành. Rất nhiều dân chúng chạy ra các thành trấn làng mạc phụ cận, nghe thế mấy ngày đó quân già trẻ cùng dắt díu nhau về thành. Tiểu Ân không chỉ trị quân cực nghiêm, không cho phép thủ hạ có nửa điểm nhũng nhiễu dân chúng, mà còn sai binh lính giúp dân tu sửa phòng xá. Hiện tại Lưu soái tận mắt chứng kiến sự nhiệt tình và sôi nổi, chính là một phen tâm huyết của tiểu Ân mà ra.”
Lưu Dụ mừng lắm khen: “Thật không ngờ tiểu Ân lại có khả năng chăm lo dân tình, coi dân như con, bọn ta cần phải tích cực học tập gã.”
Khoái Ân ngượng ngùng nói: “Thuộc hạ biết được chiêu này vốn là do Hầu tiên sinh chỉ giáo, còn như kế sách cai trị dân chúng lâu dài, thuộc hạ thực một chút cũng không thông. Hầu tiên sinh đã từng nói qua, dân chúng thường rất đơn thuần, ai có khả năng khiến bọn họ cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp, thì sẽ nhận được sự ủng hộ của dân chúng. Hầu tiên sinh còn chỉ ra rằng, Lưu soái nhờ vào ‘Nhất tiễn trầm Ẩn Long’ mang màu sắc thần bí, chỉ cần vỗ yên dân chúng. Như thế chỉ bỏ ra một nửa mà thu về gấp đôi.”
Lưu Dụ hài lòng nói: “Tiểu Ân ngươi làm tốt lắm.”
Đồ Phụng Tam nói: “Đêm qua Thiên Sư quân đã rút hết khỏi Ngô Quận, vượt hồ để đến Nghĩa Hưng. Trước khi khởi hành thì đã phóng hỏa đốt cháy Ngô Quận, rồi phá hủy cổng thành, phá đổ một bộ phận tường thành khiến dân trong thành Ngô Quận đều bỏ chạy đến Gia Hưng. Ài!”
Lưu Dụ minh bạch Đồ Phụng Tam vì sao lại thở dài. Đó là do quân Kinh Châu phong tỏa Đại Giang, hàng hóa lương thực từ mặt tây vô pháp theo Đại Giang đến Kiến Khang. Tình huống thiếu thốn lương thực sẽ xuất hiện, khiến Kiến Khang vô pháp chi trì bọn họ về phương diện đó. Bằng không bọn họ từ lũy Hồ Độc đoạt một lượng lớn lương thực tiền của, rồi có Khổng lão đại tại duyên hải tìm mua lương thực, sẽ không phải lo lắng gì. Hiện tại sợ rằng bị bức phải triệt thoái chính là bọn họ chứ không phải Thiên Sư quân.
Nhưng lương thực thủy chung có hạn, chỉ đủ cho quân đội sử dụng trong ba tháng. Nếu lại đem phát chẩn cứu tế một lượng lớn nạn dân ủng hộ, thì sẽ khiến bọn họ quân số tăng lên rất nhiều, không chống đỡ lâu được.
Trước mắt có vẻ như là một tình cảnh tốt đẹp, nhưng mà ngoài mạnh trong yếu. Mà Từ Đạo Phúc chính là đã nhìn ra nhược điểm trí mệnh của bọn họ, cố tình rút lui toàn diện, bày ra tư thế trường kỳ tác chiến.
Âm Kỳ càu nhàu: “Bọn họ sao không chạy đến Vô Tích, lại cứ chạy đến bên cạnh bọn ta?”
Khoái Ân nói: “Tướng thủ thành Vô Tích là Tư Mã Hưu Chi, từ lúc chiến tranh bắt đầu, đã kiên quyết không cho nạn dân nhập thành. Dân chúng Ngô Quận căn bản không có chỗ mà đến, đành phải chạy đến Gia Hưng. Ài! Tiểu tướng làm sao xử lý bọn họ đây?”
Lưu Dụ không chút do dự nói: “Lưu Dụ ta đến từ gia cảnh bình dân bách tính, làm sao nhìn thấy cảnh dân chúng khổ nạn mà như không thấy gì. Ta muốn khiến dân chúng Nam phương biết rõ Lưu Dụ ta là loại người nào, để bọn họ hiểu là ta cùng bọn họ đồng cam cộng khổ.”
Khoái Ân xuất hiện thần sắc kính trọng nói: “Thuộc hạ đã minh bạch rồi!”
Lưu Dụ quay sang Đồ Phụng Tam lúc này đang ưu tư lo lắng nói: “Bọn ta nhất định phải tìm cách vượt qua cục diện khó khăn trước mắt, bằng không bọn ta chắc chỉ có hai kết cục. Thứ nhất là lương hết mà chết, hai là Hoàn Huyền đến làm thịt bọn ta.”
Đồ Phụng Tam thúc ngựa chạy bên cạnh trầm ngâm: “Về phương diện lương thực, vẫn không phải là không có cách. Nhưng mà làm thế nào để đối phó Hoàn Huyền, ta thực sự chưa nghĩ ra biện pháp. Bởi vì bọn ta tự mình còn không rảnh rỗi, làm sao còn quản được chuyện Kiến Khang?”
Lưu Dụ hỏi: “Về phương diện Kiến Khang cứ để ta từ từ nghĩ biện pháp, còn phương diện lương thực thì giải quyết thế nào?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Ba Thục được xem như là kho của trời, là quê hương của lúa gạo, không chỉ có khả năng tự cấp tự túc, mà còn có thể cung cấp một lượng lớn lương thực đến Kiến Khang và các thành trấn hai bờ Đại Giang. Hiện tại Hoàn Huyền phong tỏa thượng du Kiến Khang, khiến thủy vận bị đứt đoạn, cố nhiên ở Kiến Khang mọi thứ đều tăng giá, nhưng mà các thành trấn thượng du bị phong tỏa tình huống lại trái ngược hoàn toàn. Do lương thực hàng hóa không thể đem đến Kiến Khang tiêu thụ, nên buộc phải bán thốc bán tháo tại các thành trấn thượng du bên kia giới tuyến phong tỏa, khẳng định sẽ khiến lương thực phải hạ giá. Nếu quả bọn ta đi thu mua lương thực tại các địa phương đó, lại hỗ trợ vận chuyển đi, có thể tạm thời giải quyết tình cảnh thiếu lương.”
Âm Kỳ cả mừng nói: “Việc này hãy cứ giao cho ta phụ trách. Nhân do liên quan đến kế sách du ngoạn Biên Hoang, bọn ta cùng các bang hội dọc theo hai bờ Đại Giang đã thiết lập giao tình. Hiện giờ Lưỡng Hồ bang danh thì còn nhưng thực lực đã mất, khiến các bang hội hai bờ Đại Giang không còn cố kỵ nhiều nữa. Thêm vào đó họ nể mặt Hoang nhân bọn ta nên việc này sẽ rất thuận lợi. Vấn đề duy nhất của bọn ta là thiều tiền bạc để mua lương.”
Khoái Ân nói: “Việc này giải quyết không khó, chỉ cần chỗ hoàng kim của Bình Thành có thể chuyển đến Biên Hoang tập, bọn ta sẽ có đủ tiền bạc để thu mua lương thực.”
Đúng lúc đó chúng nhân đã phóng đến phủ Thái thú, hãm ngựa dừng lại, đi vào trong đại đường phủ Thái thú. Lưu Dụ trở nên trầm mặc, tự thấy có chỗ nào đó vẫn chưa giải quyết ổn thỏa.
Đồ Phụng Tam quay sang Âm Kỳ dùng tay ra hiệu, ý nói bọn họ chờ bên ngoài cửa, bản thân thì đuổi theo Lưu Dụ đi vào đại đường.
Lưu Dụ đi đến chính giữa đại đường, đột nhiên dừng lại, hai tay chắp ra sau lưng, hai mắt chớp động sáng ngời.
Đồ Phụng Tam đi đến bên cạnh gã hỏi nhỏ: “Lưu soái thực sự đang suy xét đến chuyện Kiến Khang phải không?”
Lưu Dụ hạ giọng đáp: “Quân Kiến Khang sẽ thất bại vừa nhanh lại vừa thảm, tiếp đó đến lượt binh lính của Lưu Lao Chi. Nếu bị Hoàn Huyền chiếm lĩnh toàn bộ Dương Châu, thực lực nhờ đó tăng lên rất nhiều, Phụng Tam vẫn nhận định là bọn ta có thể đả bại Hoàn Huyền sao?”
Đồ Phụng Tam gượng cười: “Chuyện đau đầu nhất của bọn ta, là luôn luôn không biết Ma môn tính toán chuyện gì bên trong. Qua chuyện bại vong của Nhiếp Thiên Hoàn, bọn ta hiển nhiên đã đánh giá quá thấp thực lực của Ma môn.”
Lưu Dụ nói: “Hiện tại kế duy nhất để xoay chuyển tình thế là nhân lúc Hoàn Huyền trận cước còn chưa ổn định, chưa làm nên trò trống gì tập trung quật ngã hắn, bỏ qua lần này thì vô pháp loại bỏ hắn.”
Đồ Phụng Tam bối rối: “Nhưng mà hiện tại bọn ta đang sa lầy trong vũng bùn, căn bản không cách nào thoát ra.”
Gương mặt tươi cười của Lưu Dụ hiện rõ sự tự tin, giọng nói tự nhiên như thường: “Tại sao bọn ta không thể chuyển thân quay lại? Chỉ cần để đại quân lưu lại, giao cho Khoái Ân chỉ huy, khẳng định là có thể dẹp yên Thiên Sư quân thanh thế đã yếu đi nhiều kia.”
Đồ Phụng Tam ngạc nhiên thốt: “Bằng vào sức hai người bọn ta, làm thế nào mà xoay chuyển tình thế Kiến Khang? Cho dù Tư Mã Đạo Tử có đem quân quyền giao cho bọn ta, thì bọn ta vẫn vô pháp ứng phó Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi tả hữu giáp kích, chuyện này chẳng khác gì đi tìm cái chết. Huống chi Tư Mã Đạo Tử tuyệt không để bọn ta khống chế quân Kiến Khang.”
Lưu Dụ mỉm cười nhìn y chăm chú hỏi: “Vậy Lưu Lao Chi thì sao?
Đồ Phụng Tam giật mình không nói.
Lưu Dụ trầm giọng nói: “Tình huống của Lưu Lao Chi có điểm giống Lưu Nghị. Ngay khi hắn phát giác mọi hy vọng mà hắn dự tính đều tan thành mây khói, bỗng nhiên biến thành đại nạn lâm đầu, không có đường chạy, ta sẽ có tác dụng vượt quá sự tưởng tượng của hắn.”
Đồ Phụng Tam nhất thời không nói nên lời, nhưng hai mắt bắt đầu sáng lên.
Hai mắt Lưu Dụ ánh lên vẻ cừu hận đến nỗi dùng hết nước tam giang ngũ hà* cũng không rửa sạch, lạnh lùng nói: “Ta tuyệt không thể để thua Hoàn Huyền, mà trước mắt chỉ có một cơ hội, nếu để qua đi thì vĩnh viễn không có lần thứ hai. Ta muốn cùng Hoàn Huyền sảng khoái cược một ván, cược xem ai mới là chân mệnh thiên tử của Nam phương.”
Chú thích:
* Tam giang ngũ hà: Đây là chỉ công trình thủy điện hùng vĩ của Trung Quốc hiện đại. Gồm có Bả Biên giang, A Mặc giang, Tứ Nam giang, Tha Lang hà, Bố ? hà (chỗ này không rõ từ giữa), Bá Can hà, Mã Mộc hà, Bá Tạp hà. Ý nói thù hận vô cùng sâu sắc
Hết chương 499
~*~*~*~*~*~*~*~*~