Cao Ngạn đến đuôi thuyền, ngồi xuống bên cạnh Trác Cuồng Sinh. Lúc này bóng tối đã bao trùm vạn vật, mưa bụi lất phất bay, pha chút khí lạnh đầu thu.
Trác Cuồng Sinh mắng: “Cuối cùng ngươi cũng chịu ngồi xuống rồi à? Nhìn tên ngu ngốc nhà ngươi cứ đi đi lại lại trên thuyền, đứng ngồi không yên, đến người nhìn là ta cũng thấy khó chịu!”
Cao Ngạn phản kích: “Đừng có lấy ta ra mà trút giận được không? Tầm mắt cũng nên nhìn xa một chút. Thuyết Thư quán sẽ không đóng cửa vì không có ngươi ở đó đâu. Những người kể chuyện thủ hạ của ngươi sẽ tiếp tục kể về cái gì là ‘Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn Long’, ‘Yến Phi nộ trảm giả Di Lặc’ gì gì đó mà. Đừng nghĩ vì mình là thiên hạ đệ nhất cao thủ thuyết thư mà không có ngươi không được. Cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ bị người kể chuyện khác thay thế. Thời đại không ngừng thay đổi, cục diện mới sẽ có những câu chuyện mới, giờ là thời đại đón chào những cái mới. Con bà nó! Việc quan trọng nhất của ngươi bây giờ là làm sao để câu chuyện danh lưu sử sách là ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ có kết cục tốt đẹp. Ngoài ra đều là thứ yếu, hiểu chưa?”
Trác Cuồng Sinh không khách khí nói: “Cần đến tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nhà ngươi giáo huấn ta ư? Lão tử nói mình không thể bị thay thế bao giờ? Nói thật ra, nếu có người thay thế thì ta còn cao hứng là khác. Như thế thì thuyết thư mới có thể tiếp tục hưng vượng, trăm hoa đua nở, vui vẻ nhiệt náo được. Con bà ngươi! Nếu như không có ta thì ngươi liệu có ngày hôm nay không? Con mẹ nó! Ngươi phải cảm kích ta mới đúng.”
Cao Ngạn đáp: “Ta quả thực rất cảm kích ngươi, vì thế mới quan tâm đến ngươi. Cho ta biết! Ngươi làm người là vì cái gì? Chẳng phải là chỉ biết vùi đầu vào viết thiên thư rồi đến Thuyết Thư quán ăn to nói lớn. Chẳng lẽ chỉ như thế là thoả mãn rồi sao? Tại sao ngươi không tìm một mỹ nhân làm ngươi động tâm làm bạn? Sinh hoạt sẽ không khô khan vô vị như bây giờ đâu.”
Trác Cuồng Sinh lắc đầu than: “Ngươi chẳng phải là ta, làm sao biết cuộc sống của ta khô khan vô vị? Thật ra, ta sống tràn trề phong phú, sảng khoái vui vẻ không biết thế nào mà nói. Nữ nhân ta chưa từng thử qua ư? Khi ta tay ôm tay ấp gái thì ngươi vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Đừng nói những lời thừa như thế nữa. Trước hết ngươi hãy tự lo việc của bản thân mình cho tốt đi! Để chờ xem ngươi ứng phó làm sao với Tiểu Bạch Nhạn đây?”
Lập tức hai mắt Cao Ngạn sáng bừng, hưng phấn nói: “Không một ai hiểu rõ Tiểu Bạch Nhạn bằng ta. Nghe lời tên quân sư quỷ quái nhà ngươi thì chỉ làm rối loạn chuyện của ta lên mà thôi. Sau khi lên thuyền, mời ngươi tìm chỗ nào mà tránh mặt đi. Lão tử tự sẽ có cách làm Tiểu Bạch Nhạn cao hứng, cam tâm tình nguyện cùng ta chung giấc đêm xuân, để cho ngươi có thể viết thêm một câu chuyện ‘Tiểu Bạch Nhạn tình mê Cao tiểu tử, Dĩnh Thủy lâu thuyền đính uyên minh’*.”
Trác Cuồng Sinh thở dài, không nói gì nữa.
:77:
Biên Hoang tập, dịch trạm ở Bắc môn.
Trong đại sảnh Phi Mã hội, Vương Trấn Ác vừa trở về kể lại chuyện giao thủ với Hướng Vũ Điền cho Lưu Mục Chi, Thác Bạt Nghi, Giang Văn Thanh, Cơ Biệt, Hồng Tử Xuân, Âm Kì, Phí Nhị Phiết và Diêu Mãnh. Cuối cùng hắn nói: “Nếu quả thực hắn không nói dối để hù doạ bọn ta thì lúc đó hắn chỉ có thể sử ra sáu, bảy phần công phu. Thực lực chân chính của người này tuyệt không dưới Mộ Dung Thuỳ. Y lại linh hoạt biến hoá, bí kỹ xuất ra vô cùng vô tận, thật làm người ta khó ứng phó.”
Hơn mười người ngồi quanh bàn, không ai nói được gì.
Lưu Mục Chi hỏi: “Vương huynh từng giao thủ với Mộ Dung Thuỳ chưa?”
Vương Trấn Ác đáp: “Gọi ta là Trấn Ác đi! Mộ Dung Thuỳ từng chỉ điểm võ công cho ta. Vì thế ta mới có thể so sánh được như vậy.”
Giang Văn Thanh nói: “Kiến thức của y đối với kiếm thâm sâu như vậy, rõ ràng đã từng khổ công luyện kiếm. Giờ y không dùng kiếm mà cũng lợi hại như thế thì thực lực của người này chỉ có thể dùng từ ‘thâm bất khả trắc’ để hình dung.”
Thác Bạt Nghi nhíu mày: “Thông thường thì người giỏi cận chiến khi công kích địch từ xa sẽ có chút khác biệt. Nhưng Hướng Vũ Điền lại đều giỏi cả hai phương diện đúng là làm người ta kinh dị.”
Phí Nhị Phiết trầm giọng nói: “Làm người ta kinh hãi nhất là chiến lược hắn lựa chọn sử dụng. Ai nhìn thấy Bách Kim kiếm của Trấn Ác đều biết ngay Trấn Ác giỏi về cận chiến vì ‘một thốn ngắn thì một thốn hiểm’. Sư phụ nào khi dạy đồ đệ cũng đều nói khi đối trận phải tránh cường đánh nhược. Người này lại làm ngược lại đạo lý đó. Trước tiên để Trấn Ác thi triển hết sở trường, làm Trấn Ác phát sinh cảm giác chán nản vì dùng công phu giỏi nhất của mình mà vẫn không cách gì đánh bại được đối phương. Sau đó y mới dùng thủ đoạn hoàn toàn tương phản làm lòng tin của Trấn Ác giảm sút rất lớn, rồi mới thi triển sát thủ. Chỉ từ cách vận dụng chiến lược của y là biết người này vô cùng khó đấu lại được.”
Cơ Biệt cười: “Nếu đơn đả độc đấu chỉ sợ chỉ có tiểu Phi mới có thể chế trụ được y. May là bây giờ không cần nói quy củ giang hồ gì nữa. Bọn ta đã biết y lợi hại đương nhiên sẽ không khách khí với y.”
Lưu Mục Chi nói: “Ở đây Trấn Ác là người hiểu rõ nhất tình hình của Bí tộc. Trấn Ác ngươi trước đây đã từng nghe qua nhân vật số một của họ chưa?”
Vương Trấn Ác lắc đầu: “Gia gia bắt cầm tù chủ nhân Bí tộc Mặc Sĩ Nỗ Nã thì không lâu sau đó đã mất. Tiếp đó cha lại bị người ám sát, nhà ta tan nát, không rõ tình hình của Bí tộc nữa.”
Lưu Mục Chi nói: “Hướng Vũ Điền đúng là kỳ nhân của Bí tộc, tác phong hành sự làm người ta khó dự đoán. Y rõ ràng có thể giết chết Trấn Ác, nhưng lại không hạ thủ để giữ làm đầu mối. Từ một lời của Trấn Ác đã đoán ra bọn ta có phương pháp điều tra hình tích y, càng cho thấy y tài trí cao minh. Hiện giờ cái mũi của Phương tổng trở thành chỗ dựa để chúng ta đối phó với Bí tộc. Bí mật này phải giữ cho kín, tuyệt đối không thể tiết lộ cho người Bí tộc, nếu không Phương tổng sẽ nguy hiểm đó.”
Giang Văn Thanh nói: ”Việc này để ta xử lý. May là người biết không nhiều, toàn là huynh đệ bên mình sẽ không tiết lộ ra đâu.”
Mộ Dung Chiến đứng lên nói: “Càng biết nhiều điều liên quan đến Bí tộc thì bọn ta càng có thể thiết kế chống lại thủ đoạn của người Bí tộc. Giờ ta sẽ tận lực để làm việc đó, xem thử có thể thuyết phục được Sóc Thiên Đại đứng về phía bọn ta không.”
Hồng Tử Xuân cười: “Chiến gia định dùng mỹ nam kế sao?”
Mộ Dung Chiến cười mắng: “Ta vẫn còn tự biết mình. Khi soi mình trong gương thì không dám khen mình nữa.”
Hắn lại tiếp: “Trách nhiệm vạch kế sách, tổ chức bộ máy do Lưu tiên sinh chủ trì. Phương tổng không có ở đây, chúng ta phải giữ tinh thần tỉnh táo. Không nên tin tưởng chuyện Hướng Vũ Điền nói chưa hồi phục gì đó, nói không chừng đó là kế của y. Nhiều khả năng Hướng Vũ Điền bám theo sau Trấn Ác về đây xem Trấn Ác gặp người nào rồi sẽ quyết định mục tiêu ám sát.”
Mọi người đưa mắt nhìn ra chỗ tối ngoài song, trong lòng bất chợt ớn lạnh.
Người như Hướng Vũ Điền đúng là có thể làm người ta sinh lòng khiếp sợ.
:77:
“Giang Hồ địa” sau Hoài Nguyệt lâu ở Kiến Khang có tiếng tăm rất lớn, được vinh dự là một trong tám khu vườn nổi tiếng nhất Kiến Khang, đứng ở vị trí thứ năm. Đứng đầu trong tám khu vườn nổi tiếng nhất này đương nhiên là “Tứ Quý viên” của Tạ gia trong hẻm Ô Y.
Để đến “Giang Hồ địa” phải xuyên qua đại đường của Hoài Nguyệt lâu. Đến Lâm Thuỷ Nguyệt đài liền kề với Tây môn.
Lâm Thuỷ Nguyệt đài đình viện rộng lớn, có bậc thềm bằng đá nối với hành lang dài chạy quanh toàn bộ khu vườn. Vườn này phía đông hẹp phía tây rộng, chính giữa có một hồ nhỏ có vài hòn đảo, giả sơn, thác nước và năm cây cầu uốn lượn. Phía bắc có hành lang quanh co, phía đông có hành lang dựa vào tường viện. Phía nam có hành lang nhỏ quanh co. Một bên trồng đầy ba tiêu, trúc, đá, khai thác được hết cảnh sắc thâm u, khiến cho người ta cảm thấy tuyệt đẹp khi đi dạo quanh hành lang.
Vọng Hoài đình là một toà lục giác đình nằm ở góc đông bắc “Giang Hồ địa” trên một hòn giả sơn. Xung quanh trồng đầy tùng bách, hoa bạch lan, tú cầu. Chỗ bờ hồ có bạch bì tùng được trồng tự nhiên, phối hợp với hoa sen trên mặt hồ tạo ý cảnh cao xa. Có thể vừa ngắm cảnh hồ ao bên trong, lại ngắm được thắng cảnh phía bắc Tần Hoài. Vườn nổi tiếng, sông cũng nổi tiếng, tôn vẻ đẹp của nhau lên.
Lưu Dụ báo danh lên, lập tức có người chuyên trách tiếp đãi, dẫn gã đến “Giang Hồ địa” để hội diện với Thanh Đàm Nữ Vương Lý Thục Trang.
Đặt mình vào khu vườn nổi tiếng, cảnh trí mỹ lệ sắc hoa bóng liễu biến hoá vô cùng này, Lưu Dụ cảm giác được mình đã kiến lập được địa vị ở Kiến Khang.
Hai tiểu tỳ cầm đèn đi trước dẫn đường. Hai ngọn đèn soi đường này chỉ để làm dáng mà thôi vì trong vườn treo đầy phong đăng, không nhiều không ít, như hợp như phân, làm tăng cao niềm lạc thú dạo bước trong vườn ngắm cảnh. Trong khung cảnh thần bí mê người này, không những làm người ta quên đi trần tục, còn khó nổi lòng tranh cường hiếu thắng.
Chầm chậm thả bước ven hồ, nghe thấy tiếng nước sông Tần Hoài chảy bên cạnh. Hoài Nguyệt lâu cao vút phía sau, những tiếng đàn ca cười đùa ầm ỹ bên tai theo bước gã tiến vào khu vườn, từ từ nhỏ dần. Dường như gã đang không ngừng rời xa trần thế.
Trải qua một đêm yên tĩnh hôm qua, Lưu Dụ đặc biệt cảm thụ được phương thức sinh hoạt chỉ biết say sưa mơ mộng trong lâu.
Bốn phía dần dần tối đen, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của hai ngọn đèn dẫn đường. Bỗng trước mắt sáng lên, Vọng Hoài đình xuất hiện cao cao phía trước. Từ góc độ của gã nhìn lên chỉ thấy mái đình và bậc thang xây bằng đá tảng dẫn lên đình.
Lý Thục Trang không thể không gặp gã.
Bất kể nàng ta giàu có thế nào, có thế lực ra sao, có bao nhiêu người cao sang quyền quý chống lưng, nhưng nàng cũng biết Lưu Dụ gã có đủ lực lượng huỷ diệt nàng.
Cùng với sự uy hiếp của Hoàn Huyền ngày càng tăng, phản loạn Thiên Sư quân ngày càng nguy kịch thì sức ảnh hưởng của gã càng như nước nâng thuyền lên. Có thể bây giờ thì gã chưa thể làm gì được nàng, nhưng nàng là người thông minh, hiểu rõ tình thế sẽ có thể xoay chuyển.
Nàng có phải là người thông minh không?
:77:
Giang Văn Thanh, Lưu Mục Chi, Vương Trấn Ác và Phí Nhị Phiết dưới sự bảo vệ của hơn mười hảo thủ Đại Giang bang vượt qua Dạ Oa Tử đến tổng đàn Đại Giang bang ở Đông môn.
Trong các bang hội của Biên Hoang tập thì Đại Giang Bang được kế thừa tổng đàn Hán bang có sức phòng thủ mạnh nhất. Vương Trấn Ác đến tổng đàn Đông môn này để có môi trường an toàn trị thương. Còn Lưu Mục Chi càng cần có một nơi ở an toàn để tĩnh tâm suy nghĩ, vận trù quyết sách trong trường tranh đấu với người Bí tộc.
Lưu Mục Chi trở thành túi khôn của Biên Hoang tập. Do lão không biết võ công nên phải được Hoang nhân bảo vệ nghiêm mật nhất.
Giang Văn Thanh khẽ hé môi thơm hỏi Vương Trấn Ác: “Trấn Ác tựa hồ đối với việc rơi vào tay Hướng Vũ Điền hoàn toàn không để trong lòng. Ta nhìn có sai không vậy?”
Vương Trấn Ác ung dung đáp: “Đại tiểu thư nhìn rất chuẩn. Ta từng không để chuyện thắng bại giữa hai người trong giang hồ vào trong lòng, chỉ coi trọng chuyện thắng bại trên chiến trường bằng thiên quân vạn mã. Vì thế chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ này, chứ thật không tính toán chuyện được mất nhất thời.”
Phí Nhị Phiết nói: “Trấn Ác thoả mãn với tình thế hiện tại sao? So với lúc ngươi mới đến thì dường như ngươi đã biến thành một người khác.”
Vương Trấn Ác vui vẻ đáp: “Biên Hoang tập là một địa phương kỳ dị, Hoang nhân lại càng bất đồng với người khác. Hiện giờ ta tràn đầy đấu chí và sinh thú. Chỉ nghĩ tới một trường đại chiến với Mộ Dung Thuỳ, sinh tử không hề tính toán.”
Lưu Mục Chi cười nhẹ: “Ta cũng minh bạch cảm thụ của Trấn Ác vì bọn ta ngồi chung một thuyền đến đây.”
Giang Văn Thanh hỏi: “Cái gì đã làm Trấn Ác ngươi nổi lên ý tưởng đi du lãm Biên Hoang tập vậy? Sức hấp dẫn của thiên huyệt lại lớn như thế sao?”
Vương Trấn Ác than: “Ta cũng không hiểu rõ mình nữa. Từ khi cha bị ám sát, ta luôn trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, mắt nhìn gia tộc ngày càng suy sụp, lại bị người Hồ mà đứng đầu là Mộ Dung Thuỳ và Diêu Trường bài xích, chịu hết mọi nỗi khuất nhục. Đến khi chiến bại tại Phì Thuỷ, Hoàng triều Đại Tần tan vỡ, không thể không bỏ chạy giữ mạng. Những cảm giác này thật không biết nói ra thế nào. Ta luôn sống trong quá khứ, nghĩ về phong quang ngày trước khi theo gia gia trên chiến trường, không thể tiếp thụ tình hình trước mắt. Ta luôn muốn quay về phương Bắc. Có chết cũng phải chết ở đó, nhưng cũng biết đó là việc ngu xuẩn không thể làm. Tâm tình mâu thuẫn muốn chết.”
Phí Nhị Phiết nặng nề nói: “Con người rất khó quay đầu lại được. Gia gia ngươi một lòng muốn tài bồi ngươi làm một người khác như ông ta. Ngươi thường trải qua tư vị uy phong bát diện trên sa trường, bỗng nhiên biến thành một người không binh không quyền, đương nhiên là khó có thể tiếp thụ. Ngựa tốt chờ thời, chí ở ngoài ngàn dặm. Hơn nữa, ngươi chính là đang trong độ tuổi đầy hứa hẹn, làm sao cam tâm chết già một xó. Biên Hoang tập khẳng định là một lựa chọn tốt nhất của ngươi, ngươi có thể lấy đây làm bàn đạp để kiến công lập nghiệp. Sẽ có một ngày ngươi hiểu lời ta nói.”
:77:
Thác Bạt Nghi về đến nội đường, trong lòng vô cùng mệt mỏi chán chường. Việc này không hề liên quan đến thể lực hắn, mà là cảm giác chán ngán từ tận sâu trong đáy lòng hắn. Sau giờ ngọ hôm nay, hắn nhận được một tin tức đáng sợ, nhưng lại không dám nói cho các huynh đệ Hoang nhân biết, chỉ giữ ở trong lòng.
Ở đèo Tham Hợp, gần bốn vạn Yên binh đầu hàng Thác Bạt Khuê nhưng lại bị giết sạch.
Tin tức do tộc nhân từ Bình Thành mang đến, chỉ dám nói với mình Thác Bạt Nghi.
Yến Phi có biết việc này không? Tại sao Yến Phi không nói đến nửa câu về việc này?
Nếu nhìn từ góc độ chiến tranh thì hành vi tàn nhẫn đó của Thác Bạt Khuê sẽ làm thay đổi quan trọng thực lực hai bên. Theo tình hình lúc đó mà nói, thì cần phải làm như vậy vì với binh lực của Thác Bạt Khuê thực khó xử lý số tù binh nhiều như thế. Chỉ riêng việc cung ứng lương thực đã là một vấn đề khó khăn rồi, lại không thể thừa thắng truy kích, không thể dễ dàng lấy được một vùng đất rộng lớn như Nhạn Môn, Bình Thành. Một trường đại đồ sát đó có lợi mà cũng có hại. Hại ở chỗ sẽ làm người Yên nổi lòng liều chết phản kháng Thác Bạt tộc. Sau này dù có thể đánh bại Mộ Dung Thuỳ, nhưng chỉ cần người Yên còn một hơi thở thì sẽ chiến đấu tới một binh một tốt cuối cùng, dù chết cũng không đầu hàng.
Trên chiến trường giết địch cầu thắng thì hắn tuyệt không mềm lòng. Nhưng giết đến bốn vạn hàng binh trong khi đối phương hoàn toàn không có sức phản kháng thì mặc dù không phải là chưa từng có tiền lệ. Như thời Chiến Quốc, tướng Tần là Bạch Khởi đã giết bốn mươi vạn hàng binh nước Triệu, con số còn lớn gấp mười lần chiến dịch đèo Tham Hợp. Nhưng Thác Bạt Nghi vẫn cảm thấy run sợ, không cách gì đối mặt với nó. Đó thực là một việc thương tổn tới âm đức.
Nói cho cùng thì họ Thác Bạt và họ Mộ Dung đều thuộc Tiên Ti tộc, cùng nguồn cùng giống, thật làm người ta cảm khái.
Hắn lại cảm thấy không hiểu được Thác Bạt Khuê, hoặc là bây giờ hắn mới chân chính nhận thức Thác Bạt Khuê.
Từ khi còn là những hài nhi, dưới cặp lông mày dày rậm, Thác Bạt Khuê có một đôi mắt trong sáng, ánh mắt như một đứa trẻ ngoan. Nhưng thỉnh thoảng trong đôi mắt như ngây thơ vô tội của hài tử đó lại thoáng qua thần tình phức tạp mà hắn không thể hiểu nổi. Hôm nay hắn đã hiểu nhãn thần đó là sự cừu hận mà không hài tử nào có, sự cừu hận đối với người gây trở ngại đối với đại nghiệp phục quốc của gã.
Sau khi nhận được tin tức kinh người đó, hắn cảm thấy máu trong người như đóng băng, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cảm giác thắng lợi chừng như bị gió thổi bay. Nổi lên trong lòng gã là một cảm giác hoang lương, không biết mình đang nỗ lực vì cái gì, mình đang làm gì. Sức lực của tấm thân huyết nhục tiêu biến, chỉ còn lại một trái tim mệt mỏi chán chường.
Thác Bạt Nghi ngồi xuống ghế.
Thác Bạt Khuê là lãnh tụ tối cao của Thác Bạt Tiên Ti tộc. Quyết định của gã cũng là quyết định của Thác Bạt tộc. Những người khác chỉ còn cách làm theo. Một điều duy nhất có thể an ủi bản thân hắn là nếu tình hình xoay chuyển, người thắng là Mộ Dung Bảo thì một trường đại đồ sát tương tự sẽ rơi vào bên mình. Với tính cách tàn nhẫn của Mộ Dung Bảo thì hắn sẽ không lưu lại bất kỳ tính mạng người Thác Bạt tộc nào.
Gió thơm ùa đến.
Hai cánh tay mềm mại từ phía sau ôm lấy cổ gã. Hương Tố Quân hôn nhẹ hai má hắn mỗi bên một cái.
Thác Bạt Nghi vòng tay ra sau khẽ vuốt làn tóc mây của nàng, thở dài.
Trong thời loạn thế tràn đầy chém giết và cừu hận này, chỉ có nàng mới có thể làm hắn tạm thời quên những ưu phiền.
“Có việc gì làm chàng phiền não thế?”
Thác Bạt Nghi hưởng thụ mối tình nồng nhiệt như ánh nắng mặt trời của nàng, loại bỏ hết tư vị lạnh lẽo động nhân trong lòng. Hắn than thở: “Không có gì! Chỉ cần có nàng, ngoài ra tất cả đều không còn gì quan hệ.”
Hương Tố Quân ngồi vào lòng hắn, khẽ lườm hắn một cái, than nhẹ: “Còn giấu người ta. Từ sáng sớm nay đã không thấy chàng đâu. Lúc nãy chàng lại đóng cửa mật đàm với huynh đệ Hoang nhân của chàng. Vậy mà còn nói không phát sinh việc gì ư?”
Thác Bạt Nghi ôm chặt nàng vào lòng, cảm thấy thân thể mềm mại của nàng ép sát vào người mình, nói: “Một trường chiến tranh lại đến rồi! Nàng có sợ không?”
Hương Tố Quân khẽ run rẩy, hỏi: “Vẫn có người dám tới chọc giận Hoang nhân bọn ta sao?”
Thác Bạt Nghi bỗng nhiên cảm thấy hai chữ “Hoang nhân” như chọc vào tai hắn. Hắn tối đa cũng chỉ là một nửa Hoang nhân. Vì thế mà Yến Phi không ủng hộ hắn làm chủ soái của Hoang nhân, mà người được chọn biến thành Hoang nhân chân chính là Mộ Dung Chiến.
Muốn làm Hoang nhân chân chính thì đầu tiên phải là ‘không có nhà để về’, chỉ có Biên Hoang mới là nhà.
Hắn rất hy vọng mình trở thành Hoang nhân chân chính, cùng sinh tử vinh nhục với Biên Hoang tập, không phải lo nghĩ về bất cứ việc gì ngoài chuyện đó.
Chỉ hận sự thật lại không phải vậy. Hắn chỉ là tướng lĩnh do Thác Bạt Khuê phái đi thường trú tại Biên Hoang. Có một ngày Thác Bạt Khuê thay đổi chủ ý thì hắn phải tuân mệnh ly khai, và không thể mang theo ý trung nhân này, trừ khi được Thác Bạt Khuê đồng ý.
Hắn nhiều lần dám khẳng định với tính cách của Thác Bạt Khuê thì nếu như không ngại Yến Phi đã sớm điều hắn rời Biên Hoang tập rồi. Vì Thác Bạt Khuê cần chính là những thủ hạ mù quáng trung thành với hắn chứ không phải là bản thân Thác Bạt Nghi.
Suy nghĩ này càng làm hắn thất vọng.
Thác Bạt Nghi nói: “Trong thiên hạ này quả là không mấy người dám chọc giận Hoang nhân chúng ta, nhưng Mộ Dung Thuỳ và Hoàn Huyền lại không thuộc giới hạn đó.”
Hương Tố Quân nói: “Muội rất muốn cho chàng biết, chỉ cần có Thác Bạt Nghi chàng thì Hương Tố Quân muội sẽ không sợ hãi. Nhưng cũng không muốn giấu chàng, muội quả thật rất sợ. Người nói không hề sợ hãi đối với chiến tranh chỉ là vì chưa từng trải qua chiến tranh. Muội từ phương Bắc tránh chiến hoả đến phương Nam nên có lĩnh hội sâu sắc đối với chiến tranh.”
Thác Bạt Nghi khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, thương cảm nói: “Thế này được không? Chúng ta yêu thương lẫn nhau, nhưng khi chiến hoả lan đến Biên Hoang tập thì ta muốn nàng lập tức rời khỏi Biên Hoang tập. Trừ khi Biên Hoang tập có thể vượt qua cửa ải khó khăn đó, nếu không vĩnh viễn nàng không nên trở lại.”
Chú thích
* Tiểu Bạch Nhạn tình mê Cao tiểu tử, Dĩnh Thủy lâu thuyền đính uyên minh: Tiểu Bạch Nhạn tình mê Cao tiểu tử, trên lâu thuyền ở Dĩnh Thủy đính ước uyên ương.
Hết chương 405
~*~*~*~*~*~*~*~*~