Đập vào mắt Lưu Dụ là bóng sau lưng một nữ nhân dáng cao cao, thon thả. Lý Thục Trang duyên dáng đứng ở cạnh đình, đang ngắm nhìn cảnh sông Tần Hoài dưới trời đêm đầy sao. Quả thực thị có chút khí phách của một “Thanh Đàm Nữ Vương”* bá chủ sông Tần Hoài.
Trên mặt bàn đá trong đình có bày hai chén uống rượu, một hồ rượu lớn, còn có những món nhắm được bố trí tinh xảo ngon lành và mấy chiếc bánh bột lọc.
Thị mặc một chiếc váy vải sa đỏ màu bích lục, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lụa phủ cả hai tay, ống tay áo lớn bay phất phơ, càng tôn lên vẻ thướt tha xinh đẹp. Cổ áo và tay áo đều được viền bằng đoạn cẩm, ống tay áo còn có mấy đường nẹp đủ màu sắc, lưng buộc một dải lụa trắng. Bên ngoài lại quấn một chiếc xiêm y, chân đi đôi guốc gỗ mũi tròn.
“Phu nhân! Lưu đại nhân đến rồi!”
Một giọng nữ trầm ấm đầy sức thu hút uyển chuyển cất lên: “Các ngươi lui ra đi.”
Thị vẫn không quay lại.
Hai tiểu tì rời đi. Ở khoảnh sân nhỏ của Vọng Hoài đình chỉ còn lại hai người nam nữ địch hữu khó phân bọn họ.
Lưu Dụ có cảm giác thị không những rất biết cách ăn mặc, mà còn biết biết dẫn dụ nam nhân. Ít nhất thì vào lúc này, gã quả thực rất muốn được nhìn mặt thị.
Lý Thục Trang từ từ nói: “Mời Lưu đại nhân đến bên cạnh thiếp thân.”
Lưu Dụ không làm theo lời thị, bước đến chỗ cách sau lưng thị nửa trượng thì dừng lại nói: “Lưu Dụ bái kiến phu nhân.”
Không biết là do gã bị vẻ đẹp của thị hớp mất hồn, hay là vì đang ở trên đình cao có cảnh quan tuyệt đẹp này. Cũng có thể vì buổi tối khí trời êm dịu mà ý chí cứng rắn của gã vốn muốn đến để hưng binh vấn tội lại có khuynh hướng trở nên mềm mỏng.
Ngay lúc này, gã cảm ứng được từ thân hình yêu kiều của thị một luồng hàn khí như có như không, tuyệt không phải là chân khí thông thường, mà là một loại trường khí công hình thành bởi tiên thiên chân khí. Nếu là gã ngày trước thì không thể cảm giác được.
Lý Thục Trang tuyệt không hề ngạc nhiên việc gã vẫn đứng sau lưng thị, điềm đạm hỏi: “Lưu đại nhân có biết tại sao thiếp thân lại gặp ngươi không?”
Lưu Dụ bật cười nói: “Nếu như chỉ nghe phu nhân nói câu này thì sẽ lầm tưởng phu nhân mới lần đầu tiên bước chân vào giang hồ. Ta muốn hỏi ngược lại một câu, chỉ cần phu nhân vẫn đang ở Kiến Khang thì còn có tự do trong việc lựa chọn gặp ta hay không gặp ta sao?”
Lý Thục Trang vẫn dung dung không sợ, đáp: “Nếu như quả thực ngươi cho là thế thì ta không còn hứng thú nói chuyện với Lưu đại nhân nữa. Lưu đại nhân, xin mời!”
Lưu Dụ thầm hô lợi hại. Thị thẳng thắn cho thấy không sợ gã, lại có hành động khiêu khích, không khách khí hạ lệnh trục khách đối với gã. Đánh giá của gã đối với thị thay đổi rất lớn, biết thị tuyệt không đơn giản. Phong phạm lâm nguy bất loạn này của thị làm Lưu Dụ khẳng định công phu trấn tĩnh của thị vào loại cao thủ trong cao thủ.
Nhất thời, gã đi không được, không đi cũng không được, gã có thể làm gì đây? Chẳng lẽ động thủ đánh thị? Không thắng được càng làm gã nhục thêm. Trước khi đến đây, gã quả thực không hề nghĩ Lý Thục Trang lại là một nữ nhân có hào khí và bá đạo như vậy.
Lưu Dụ cười nhẹ: “Chậm đã! Mời phu nhân trước tiên nói rõ nguyên nhân gặp ta, để ta có thể suy nghĩ xem có nên xin phu nhân thu hồi lại lệnh trục khách hay không. Được chứ?”
Lý Thục Trang chầm chậm xoay mình lại đối mặt với Lưu Dụ.
Lưu Dụ ngấm ngầm hít vào một hơi, bắt đầu hiểu tại sao thị được tôn là “Nữ Vương”.
Một khuôn mặt rất nhiều khiếm khuyết. Trán cao cằm rộng, mặt rất dài. Lưỡng quyền quá cao, mũi lại càng cao hơn, nhưng hai khuyết điểm đó lại phối hợp với nhau liền lạc như áo trời không vết chỉ. Đôi mắt thị tròn sáng như ánh trăng làm sáng bừng cả khuôn mặt, lại tự nhiên mộc mạc, hoàn toàn không có dấu vết chạm khắc, như tranh như hoạ.
Đó là một khuôn mặt vô cùng mê người, không giống như Kỷ Thiên Thiên làm người ta chỉ nhìn một lần là kinh hãi cho là người trời, mà là một vẻ đẹp càng nhìn càng thích, càng nhìn càng muốn nhìn thêm.
Mái tóc đen bóng của thị bện thành ba lọn quấn trên đầu như ba con rắn theo kiểu tóc linh xà, càng tăng thêm cảm giác hoạt bát, tôn lên những đường nét trên khuôn mặt thị.
Lý Thục Trang lộ tiếu ý, ánh mắt liều lĩnh trực tiếp nhìn gã thăm dò, dùng ánh mắt săm soi như của nam nhân nhìn ngắm nữ nhân bình luận: “Ta muốn gặp ngươi là xem xem Lưu gia rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có bản lĩnh có thể làm thịt được Can Quy.”
Lưu Dụ đã miễn cưỡng áp chế được những rung động về tình cảm do sắc đẹp của thị gây ra, trầm tĩnh ứng chiến. Gã hỏi: “Dám hỏi Can Quy và phu nhân có quan hệ thế nào?”
Lý Thục Trang điềm đạm: “Tuyệt không phải là kiểu quan hệ như ngươi tưởng đâu. Ta và Can Quy có điểm uyên nguyên, chi tiết xin thứ cho không thể nói ra. Nhưng bằng vào điểm quan hệ đó cũng đủ làm ta phải tận lực cho Can Quy. Lúc đó, Lý Thục Trang ta vẫn chưa biết Lưu Dụ Lưu đại nhân ngươi, chỉ biết người là một kẻ vong mạng trong Bắc Phủ binh do Hoang nhân phái đến, là một nhân vật mà các phương đều không cam tâm, chỉ muốn giết đi mới thấy thoải mái. Hơn nữa, ta với Tạ gia không hề có giao tình. Trong tình huống đó, việc ta giúp Can Quy một tay chỉ là một việc thông thường trên giang hồ, cũng là vì nghĩa khí giang hồ. Lưu gia muốn trách Thục Trang, Thục Trang không có cách nào, chỉ còn cách đối mặt mà thôi, xem xem có thể chống đỡ được bao lâu. Câu này ta vốn không định nói ra, sau này sẽ không nhắc lại nữa, mà sẽ phủi tay sạch sẽ. Lý Thục Trang ta tuyệt không phải như Lưu gia có nói là lần đầu tiên bước chân vào giang hồ đâu. Ta làm việc gì đều đã qua suy nghĩ sâu xa rồi. Nếu không tin, mời Lưu gia cứ điều tra sâu hơn, xem có nắm được chứng cớ Thục Trang giúp Can Quy hay không?”
Lưu Dụ trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ, biết mình đã bị bức vào thế hạ phong. Vấn đề ở chỗ mình đối với Lý Thục Trang không biết là bao, nhưng đối phương lại biết rõ gã như trong lòng bàn tay, hoàn toàn nắm được nhược điểm của gã.
Gã không phải là không có thực lực huỷ diệt thị, nhưng hậu quả thì gã không thể gánh nổi vì gã mới chỉ tạm thời đứng chân được ở Kiến Khang, căn cơ vẫn còn rất bạc nhược. Một việc không tốt sẽ gây phản cảm và sự khinh bỉ của giới quyền quý Kiến Khang.
Nên biết Lý Thục Trang là người cung ứng chủ yếu Ngũ thạch tán cho giới quyền quý Kiến Khang. Nếu như mình không có chứng cớ xác đáng mà trừ khử nàng đi thì giới quyền quý vốn trầm mê vào dược thạch sẽ trở thành những người chống phá, không đầu nhập về với Hoàn Huyền mới là lạ.
Kể cả gã có chứng cứ thật sự chính xác, thông qua Tư Mã Đạo Tử đối phó nàng thì hậu quả càng nguy hiểm. Hình tượng cứu tinh Kiến Khang của gã sẽ hoàn toàn tan biến. Trong mắt cao môn đại tộc Kiến Khang thì gã trở thành chó săn của Tư Mã Đạo Tử. Sau này đừng hòng ngóc đầu dậy làm người được nữa.
Khúc mắc giữa gã và Lý Thục Trang chỉ có thể dùng thủ pháp giang hồ để giải quyết. Nhưng hiện tại, gã đã cưỡi trên lưng hổ không thể xuống được. Làm sao có thể ngang nhiên hạ đài, lại không làm tổn hại tới uy tín của gã đây?
Nhất thời, Lưu Dụ đau đầu đến cực điểm.
:77:
Mộ Dung Chiến tiến vào tiểu Kiến Khang, trong lòng vô cùng cảm xúc.
Hắn phát hiện mình đã thay đổi. Trước đây, hắn chưa từng quan tâm đến người khác, đối với hắn mà nói, Biên Hoang tập chỉ là nơi mà hắn tranh thủ lợi ích cho bản tộc. Nhưng qua một đoạn đường dài vừa qua, hắn cảm thấy mỗi người đang đi trên đó đều có mối liên quan với hắn, hắn sẽ bất chấp tất cả bảo vệ cho sinh mệnh của họ, cho họ có thể tiếp tục hưởng thụ lạc thú sinh hoạt hoàn toàn khác biệt của Biên Hoang tập.
Hắn trưởng thành trong một dân tộc mạnh bạo hung hãn, sống trong thời đại sùng bái vũ lực, coi việc dùng vũ lực để giải quyết tất cả mọi tranh chấp là chuyện bình thường. Điều đó tạo thành tác phong ngoan cường ngang ngạnh của hắn.
Sau khi đến Biên Hoang tập, hắn bắt đầu một đoạn đường mới trong cuộc đời. Hắn hiểu chỉ đơn giản dựa vào vũ lực thì không đủ để thành công. Biên Hoang tập tự nó có phương thức sinh tồn độc đáo, tiền đề lớn nhất là tất cả vì lợi ích, vũ lực chỉ dùng để ‘hoà mục tương xử’**. Nhưng tộc nhân tuyệt không hiểu hắn, lại còn hiểu nhầm hắn làm hắn cảm thấy vô cùng rầy rà, tâm trí bị chia rẽ rất sâu sắc. Chính vì tộc nhân của hắn chỉ thích dùng vũ lực, kết quả trở thành vật tế dưới cờ của Mộ Dung Thuỳ, hắn cũng hoàn toàn biến thành Hoang nhân.
Nhưng việc thực sự làm hắn thay đổi chính là Kỷ Thiên Thiên. Khi mới gặp Kỷ Thiên Thiên, hắn có cảm giác cuộc sống trước đây chỉ là thừa thãi. Sinh mệnh từ giờ phút đó mới có ý nghĩa. Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa biết sự thay đổi trong hắn đã bắt đầu diễn ra.
Tới hôm nay, cảm tình của hắn đối với Kỷ Thiên Thiên không giới hạn trong một mối tình nam nữ thông thường, mà đã tiến lên một tầng mức cao hơn, do lý trí và tư tưởng tôn sùng chi phối. Quá trình lý trí và cảm tình xung đột lâu dài đó làm tình cảm của hắn đối với Kỷ Thiên Thiên càng thêm mãnh liệt, tính cách hắn càng trở nên kiên định, con người hắn cũng trở nên càng lạnh lùng như băng tuyết.
Nhưng Sóc Thiên Đại bỗng nhiên tiến vào thế giới tình cảm của hắn như một cơn hồng thuỷ nóng bỏng, phá vỡ trạng thái vốn cân bằng ổn định của hắn.
Hắn nên đối đãi với Sóc Thiên Đại như thế nào đây?
Nghĩ tới đây, hắn phát giác mình đã đứng trước bậc thềm trước cửa lữ quán.
:77:
Lý Thục Trang không chờ Lưu Dụ đáp lời, hai mắt thoáng qua thần sắc đắc ý, thản nhiên nói: “Ta muốn gặp Lưu gia ngươi là muốn xem xem ngươi là nhân vật thế nào. Nói thực, ta thấy Lưu gia là một người hiểu lý lẽ, biết nặng nhẹ. Thiếp thân nói những lời này có thể không êm tai, nhưng chỉ là nói ra sự thật. Chuyện Can Quy, thiếp thân ở đây xin có một đề nghị với Lưu gia, là hy vọng vấn đề giữa chúng ta chỉ dừng lại ở Can Quy. Sau này, Lưu gia có việc gì cần thiếp thân giúp đỡ, thiếp thân sẽ vui vẻ cam tâm làm việc vì Lưu gia, chỉ cần Lưu gia báo cho một tiếng.”
Lưu Dụ trong lòng vô cùng không phục, nhưng cũng biết mình không làm khó được thị. Nữ nhân này chỗ nào cũng đầy vẻ thần bí, tuyệt không giống như bề ngoài đơn giản của thị. Thủ đoạn của thị lại rất linh hoạt, nếu như thị mở một cơ hội hạ đài cho mình mà không nhận lấy thì chỉ là tự làm mình mất thú thôi.
Quân tử báo cừu, mười năm vẫn chưa muộn.
Lưu Dụ vui vẻ đáp: “Lý đại thư quả là danh bất hư truyền. Hơn nữa, oan gia nên giải không nên kết. Việc Can Quy coi như xí xoá là xong.”
Lý Thục Trang yêu kiều cười một tiếng, phong tình vạn trượng nói: “Lưu gia rất nhanh biết thiếp thân là người thế nào. Sự độ lượng của Lưu gia càng làm thiếp thân cảm động. Tương lai Thục Trang tất sẽ có hồi báo. Mời Lưu gia ngồi xuống để thiếp thân mời rượu bồi tội.”
Lưu Dụ trong lòng cười khổ. Trước khi đến đây, không tưởng nổi sự tình lại kết thúc một cách vô vị như thế. Lần này đúng là bị lật thuyền trong cống rãnh rồi.
:77:
Mộ Dung Chiến vừa mới bước qua cửa lữ quán thì một tên tiểu nhị đón gã nói: “Chiến gia quả nhiên đến rồi!”
Mộ Dung Chiến ngấm ngầm cảm thấy bất diệu, hỏi: “Ai nói cho ngươi là ta sẽ đến?”
Tiểu nhị đáp: “Là một vị cô nương xinh đẹp tên là Sóc Thiên Đại nói thế. Nàng ta còn lưu lại một vật giao cho Cihến gia.” Nói đoạn, tiểu nhị thấp giọng thì thầm: “Ta sợ có người sẽ lấy mất nên luôn mang theo trong người.”
Vừa nói hắn vừa móc trong bọc ra một một vật dài chừng nửa xích được gói bằng tấm lụa, hai tay cung kính dâng lên.
Mộ Dung Chiến nhận lấy. Không cần mở ra xem cũng biết đó là một vật gì đó giống như cây truỷ thủ. Cõi lòng bất chợt chìm xuống, hỏi: “Vị cô nương đó đâu?”
Tiểu nhị đáp: “Nàng ta đã thanh toán và dời đi vào lúc hoàng hôn, lại còn nhờ ta nói với Chiến gia nàng sẽ không quay lại nữa.”
Mộ Dung Chiến thưởng tiền cho tiểu nhị rồi thất hồn lạc phách rời khỏi lữ quán.
Ài! Nàng cuối cùng cũng đi rồi.
Hắn nguyện để nàng lập tức rời Tập như nàng đã nói khi gặp hắn lần trước chứ không phải bây giờ. Hiện tại hắn mang theo hy vọng và trông đợi đến tìm nàng thì nàng đã ra đi chỉ còn lại một căn phòng trống.
Nàng cuối cùng cũng đã lựa chọn, lại là lựa chọn tuyệt tình như thế. Tất cả đã không còn do hắn quyết định nữa. Mộ Dung Chiến cảm thấy mình rời vào cảm giác mất mát khó có thể tự dứt bỏ, lại không thể làm gì được. Hắn tưởng tượng đến nàng đang nơi xa xôi hoang dã, mênh mông, cô độc trong bóng chiều hoàng hôn bên ngoài Tập, làm vết thương lòng của hắn vẫn chưa hồi phục, lại bị vỡ ra đau đớn, ứa máu.
Có thể hắn vĩnh viễn sẽ không còn gặp lại nàng nữa.
:77:
Thuyền nhỏ rời khỏi Hoài Nguyệt lâu, tiến về phía Thanh Khê.
Lưu Dụ kể lại tỷ mỉ việc gặp gỡ Lý Thục Trang vừa qua. Thật ra, gã không có gì hay mà nói, vài lời đã nói rõ tình hình rồi cười khổ: “Bọn ta đã đánh giá thấp thị rồi.”
Đồ Phụng Tam trầm ngâm: “Nữ nhân này là một mầm hoạ.”
Tống Bi Phong ngạc nhiên: “Không có gì nghiêm trọng đâu! Thị tuyệt không có ảnh hưởng trực tiếp đến triều đình.”
Đồ Phụng Tam đáp: “Ngươi có nghĩ thị là cao thủ thâm tàng bất lộ không? Kiến Khang ngoạ hổ tàng long. Đến hôm nay mà nữ nhân đó vẫn chưa bị người ta khám phá ra thân mang tuyệt nghệ. Chỉ một điểm này cũng tuyệt không đơn giản rồi.”
Lưu Dụ tiếp: “Thị chắc chắn là người của Hoàn Huyền. Chỉ là Hoàn Huyền luôn giấu ngươi thôi.”
Đồ Phụng Tam quả quyết: “Hoàn Huyền căn bản không có năng lực chế ngự thị.”
Tống Bi Phong nói: “Trước đây bọn ta đánh giá thấp thị. Bây giờ phải chăng lại đánh giá thị cao quá rồi?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Ta cho rằng nhận xét của ta rất vừa vặn. Cho ta biết, Lưu gia của bọn ta trải qua sóng gió đã nhiều, đã có lúc nào gặp phải thất bại như thế, lại còn phải nuốt nỗi tức giận vào lòng, phải thuận theo lời thị mà không truy cứu thêm chưa. Chỉ riêng khả năng đó là đủ biết thị chẳng phải là một thanh lâu nữ tử. Bọn ta hoàn toàn không biết gì về xuất thân lai lịch của thị, chỉ biết trong vài năm đã từ một cô nương trong thanh lâu trở thành một trong hai đại lão bản sở hữu một trong hai toà thanh lâu lớn nhất Tần Hoài. Thị lại còn khống chế nguồn cung ứng đan dược cho Kiến Khang, thao túng mọi thứ, lại tinh thông thuật ‘Thanh đàm’. Do đó đã trở thành nữ nhân giàu có nhất Kiến Khang. Một người như thế, làm sao chỉ cam tâm một cuộc sống phú quý vinh hoa? Chỉ riêng việc thị một lòng giấu diếm võ công đã làm người ta nghi ngờ rồi.”
Khoái Ân đang chèo thuyền ở cuối thuyền chỉ im lặng lắng nghe, không dám xen lời.
Tống Bi Phong cuối cùng cũng thừa nhận, nói: “Thị đúng là không đơn giản. Nhưng thị chưa từng một lần hỏi qua sự việc về triều đình.”
Đồ Phụng Tam nói: “Đó là chỗ thông minh nhất của thị. Nếu như thị không bị dính líu vào sự việc Can Quy lần này thì bọn ta làm sao biết được Kiến Khang lại có một nữ nhân nguy hiểm như thế?”
Lưu Dụ nói: “Hiện giờ thị giữ thế cùng với chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Chỉ cần bọn ta không chọc giận thị thì hai bên vẫn có thể giữ quan hệ hữu hảo vi diệu. Thị thậm chí nói sẽ xuất lực cho chúng ta khi cần.”
Tống Bi Phong khổ não hỏi: “Rốt cuộc thị là người của bên nào?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Bất kể thị là người của bên nào, chúng ta tuyệt không thể lơ là đối với thị. Bây giờ, ưu thế lớn nhất của chúng ta là thị vẫn mơ màng trong mộng, không biết Lưu gia của bọn ta có dị năng có thể khám phá ra thị là cao thủ thâm tàng bất lộ, phát sinh cảnh giác đối với thị.”
Lưu Dụ nói: “Ở Kiến Khang, thị buôn bán lớn cái thứ gọi là ‘tiên đan linh dược’, phải chăng muốn hạ độc con cháu cao môn Kiến Khang làm bọn họ hoàn toàn mất hết đấu chí. Làm việc đó có gì tốt đối với thị?”
Gã lại quay sang Tống Bi Phong hỏi: “An công chẳng lẽ cũng nhắm mắt làm ngơ trước hành vi đó sao?”
Tống Bi Phong than: “Vấn đề là quyền lực của An công có hạn. Ngày đó, Tư Mã Diệu mượn tay Tư Mã Đạo Tử áp chế An công, làm An công có lương sách nhưng lại không thể thi hành. Hơn nữa, phong trào con cháu cao môn thích dùng đan dược thịnh hành đã lâu. Nếu đột nhiên hạ lệnh cấm sẽ chỉ làm họ phản ứng kịch liệt. Để giữ vững đại cục, An công chỉ còn cách tạm gác vấn đề đó lại.”
Đồ Phụng Tam nói: “Cách sống của cao môn Kiến Khang thì dù là ai cũng không thể trong một đêm mà thay đổi được. Bọn ta càng không thể nhúng tay vào. Nếu không, chưa thấy lợi thì đã gặp hại rồi. Lý Thục Trang chính là hiểu rõ tình hình đó nên không sợ bọn ta dám đến đánh thị.”
Lưu Dụ cười khổ: “Nỗi tức giận này thật khó mà nuốt trôi được.”
Đồ Phụng Tam cười: “Vì thế ta mới nói nữ nhân này là mầm hoạ mà. Vì thị rất nổi tiếng ở cả hai phái hắc, bạch nên bản thân thị có một mạng lưới tình báo không chỗ nào là không vươn tới ở Kiến Khang, thâm nhập vào đời sống sinh hoạt hàng ngày của giới quyền quý Kiến Khang. Sức ảnh hưởng và tác dụng thật khó mà tưởng tượng được. Bọn ta cần coi thị là nhân vật nguy hiểm cực độ, nếu không, sớm muộn cũng sẽ phải nếm mùi thất bại lần nữa.”
Tống Bi Phong hỏi: “Bọn ta có thể đối phó thị như thế nào?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Trong thời gian ngắn, bọn ta củng cố cơ sở, không còn là không có binh tướng nữa mới có thể tiến hành hàng loạt hoạt động dưới sự làm ngơ của Tư Mã Đạo Tử. Bọn ta sẽ có năng lực mở một chiến tuyến mới đối với thị ở Kiến Khang. Trước tiên triển khai hoạt động trinh sát toàn diện và tỷ mỷ về thị, kể cả cho người thâm nhập vào vương quốc đan dược của thị, nắm rõ nguồn đan dược của thị, nắm được thực lực thị rồi mới quyết định xem sẽ hợp tác với thị hay là huỷ diệt thị. Việc này do ta toàn quyền phụ trách. Lý Thục Trang là một đối thủ khó kiếm, vạn lần không được lơ là mất cảnh giác.”
Lúc này, Tống Bi Phong cảnh giác nhìn về phía thượng du.
Họ đã đến chỗ hai con sông Tần Hoài và Thanh Khê giao nhau. Một con thuyền nhỏ đang từ sông Thanh Khê thuận dòng phóng xuống. Thuyền đó gấp đôi con thuyền họ đang ngồi, thân thuyền rộng, bằng đầu bằng đáy nên lực cản khi đi trên nước rất nhỏ. Nó thuận dòng chạy xuống nên càng nhanh chóng vững vàng.
Thuyền như thế ở trên sông của Kiến Khang vốn là chuyện bình thường. Nhưng thuyền này làm bọn họ sinh lòng cảnh giác và phát sinh cảm giác không thoả đáng. Trước tiên là thuyền này xuất hiện rất đột ngột, trong thuyền lại chất đầy tạp vật. Nhưng khiến bọn họ cảnh giác hơn cả là không thấy một ai trên thuyền.
Đồ Phụng Tam quát: “Cẩn thận!”
Nói chưa dứt lời thì con thuyền kia bỗng nhiên tăng tốc và thay đổi phương hướng. Nó không vượt qua bên cạnh mà theo dòng phóng thẳng vào thuyền họ. Trên thuyền lửa bùng lên, đương nhiên là có loại chất dẫn lửa nào đó. Trên mặt sông tối đen, uy thế càng chói loà, kinh tâm động phách.
Trong sát na, con thuyền kia chỉ cách thuyền họ không đến ba trượng, căn bản không thể tránh được.
Khoái Ân thét lớn một tiếng, nhảy bật lên, mái chèo trên tay phóng thẳng vào đầu thuyền kia. Phản ứng mau lẹ, thể hiện rõ cơ trí và thân thủ của hắn.
Tống Bi Phong thét: “Bờ trái!”
Nếu đổi lại là những người chưa từng trải qua sóng gió, chứ không phải dạn dày kinh nghiệm như bọn Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam, thì nghe thế sẽ nghi ngờ không hiểu vì vị trí thuyền nhỏ họ đứng cách bờ phải chỉ ba trượng, nhưng lại cách bờ trái đến mười trượng. Nếu muốn rời khỏi khu vực nguy hiểm thì đương nhiên nên chạy về bờ phải.
Nhưng nếu như có địch nhân mai phục ở bờ phải thì chạy về đó chẳng khác gì tự giao thân cho địch nhân làm thịt. Đặc biệt người muốn đánh lén bọn họ lại là Lư Tuần, đã luyện thành Hoàng Thiên đại pháp thì đó thực là một mối nguy hiểm không nên thử.
“Oành!”
Thân thuyền kia vỡ tan, bị kình lực trong mái chèo do Khoái Ân phóng ra đánh dạt về phía bờ phải. Lúc này bốn người đồng thời nhảy vọt khỏi thuyền, lao xuống mặt sông phía bên trái thuyền.
“Ầm!”
Chiếc thuyền kia nổ bùng lên thành một quả cầu lửa cháy rực lao thẳng về phía thuyền nhỏ của họ, bao trùm hoàn toàn nó. Nếu như họ vẫn ở trên thuyền, khẳng định khó thoát kiếp nạn.
Lợi hại nhất là hoả khí nổ tung bắn ra bốn phía, văng ra những miếng sắt sắc nhọn, bắn tung toé khắp nơi, loạn xạ bắn về phía bọn họ vẫn đang lộn vèo trong không trung.
Đòn này quả thật hung độc tuyệt luân.
Bốn người đồng thời vận chân khí hộ thân, đánh văng những miếng sắt lực đã yếu đi bắn vào người.
“Bõm! Bõm! Bõm! Bõm!”
Bốn người trước sau lao vào dòng sông giá lạnh. Bên trên, con thuyền mà họ vừa ngồi đã ngập trong biển lửa, hoả quang bùng lên dữ dội chiếu sáng cả chỗ hai khúc sông giao nhau.
Chú thích
* Thanh đàm nữ vương (清谈女王). Thanh đàm có hiểu như nói chuyện phiếm. Cũng có thể chỉ cuộc nói chuyện thanh tao của Đạo gia. Ý ở trong truyện là Lý Thục Trang nhờ vào tài “thanh đàm” nên thu được rất nhiều tiền của của quý tộc Kiến Khang. Danh hiệu hình thành vì lẽ đó.
** Hoà mục tương xử: Chung sống hoà bình.
Hết chương 406
~*~*~*~*~*~*~*~*~