Giang Văn Thanh ngồi ở nội đường, thần sắc bình tĩnh.
Hai tiểu tì hầu hạ nàng thấy Lưu Dụ đến liền vội vàng thi lễ, bộ dạng hơi run run, khiến Lưu Dụ đột nhiên cảm thấy uy thế quyền lực của mình đang như mặt trời giữa trưa.
Giang Văn Thanh lệnh cho hai tì nữ lui trước, đôi mắt lộ ra tình cảm sâu sắc, nhìn Lưu Dụ ngồi xuống cạnh nàng.
Lưu Dụ nhìn Giang Văn Thanh đã trang điểm cẩn thận, khuôn mặt quét một lớp phấn hồng, lông mày kẻ than vẽ, đầu đội mũ phượng, lỗ tai đeo khuyên vàng khảm ngọc châu hoa, mình mặc áo hoa văn thêu chim yến, khoác trên vai gấm tơ ngũ sắc, giống như ráng mây tía tung bay trên trời, càng làm dung nhan xinh đẹp của nàng thêm cao quý.
Nếu để bất cứ ai không biết gì về nàng đến ngắm nàng lúc này thì sẽ chỉ băn khoăn không biết đó là vị tiểu thư mĩ lệ của gia đình quyền thế nào, mà không thể tưởng tượng được tư thế oai hùng bình tĩnh chỉ huy của nàng trên chiến thuyền giữa sóng to gió lớn.
Lưu Dụ trong lòng dấy lên một cảm giác không sao tả được. Mỹ nữ trước mắt dường như chỉ sống vì gã, phô bày cái tốt đẹp nhất cho gã, bằng vào hành động thực tế càng tỏ rõ trong lòng không quan tâm đến giang hồ. Hoặc giả đây chỉ là một loại ảo giác và hiểu lầm, nhưng vào khoảnh khắc này, thực sự gã có ý nghĩ như vậy, tin tưởng sâu sắc không nghi ngờ.
Trong lòng Lưu Dụ có một tình cảm mãnh liệt chiếm cứ.
Người trước mắt là người gã có thể tuyệt đối tin tưởng, gã có thể bộc lộ bất cứ tâm sự gì với nàng, dĩ nhiên không bao gồm Nhậm Thanh Thị trong đó.
Và gã càng không phải lo lắng nàng sẽ gây hại cho bản thân, bởi vì vận mệnh của họ đã liên kết cùng nhau, vinh nhục của gã cũng là vinh nhục của nàng.
Hoặc cũng có thể gã vĩnh viễn không thể sinh cảm tình với nàng giống như với Vương Đạm Chân hoặc Tạ Chung Tú, loại tình cảm mãnh liệt như thác nước đổ từ trên núi xuống. Nhưng giữa họ lại có một tình cảm thắm thiết nhất, tình cảm đó không chỉ không bị thời gian phai nhòa mà giống như con sông nhỏ cuối cùng một ngày sẽ đổ vào đại dương, không chịu chấp nhận một giới hạn nào.
Lưu Dụ bình tĩnh trở lại, nỗi ưu tư quấy nhiễu gã liên miên trong nhiều ngày đã biến mất vô ảnh vô tung.
Được người vợ như vậy, người chồng còn cầu gì nữa?
Giang Văn Thanh nở ra nụ cười ngọt ngào với gã, vui mừng khôn xiết nói: “Lưu lang à! Việc không có khả năng làm được nhất chàng đã làm được. Khi nghe tin chàng chiếm được Kiến Khang, thiếp thực không dám tin vào tai mình, mãi đến khi tới Kiến Khang, mới hay đó là sự thật. Linh hồn cha trên trời cao đang rất vui mừng.”
Nghe tiếng nói ôn nhu cảm động lòng người của Giang Văn Thanh, Lưu Dụ cảm thấy toàn bộ người thả lỏng, trong lòng mệt mỏi, chỉ muốn lao vào trong lòng Giang Văn Thanh, quên hết mọi thứ ngủ một giấc ngon lành. Gã như bị thôi miên nói: “Ta rất mâu thuẫn!”
Nói xong mới biết là không thỏa đáng, Giang Văn Thanh cao hứng đến Kiến Khang, bản thân làm sao có thể nói ra nỗi khổ tâm làm mất đi hứng thú của nàng?
Giang Văn Thanh thấu hiểu nỗi khổ tâm của gã hỏi: “Phải chăng chàng cảm thấy gánh vác trên vai quá nặng, có điểm không thể chịu đựng nổi?”
Lưu Dụ ngạc nhiên đáp: “Văn Thanh đúng là hiểu ta. Cái ghế đại thống lĩnh này thật không dễ ngồi. Nếu tiêu diệt Hoàn Huyền xong, ta và Văn Thanh có thể cùng nhau nắm tay đi đến Biên Hoang tập, ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Giang Văn Thanh mỉm cười hỏi: “Chàng cho rằng vẫn có thể rút lui sao? Chàng chỉ có cách tiếp tục kiên trì, còn phải làm xuất sắc hơn bất cứ kẻ nào khác.”
Lưu Dụ cười khổ nói: “Chính vì ta hoàn toàn minh bạch lời của Văn Thanh nên mới cảm thấy mâu thuẫn.”
Giang Văn Thanh nói: “Thiếp biết chàng chịu ảnh hưởng của việc Chung Tú tiểu thư qua đời cho nên trong lòng cảm khái. Con người dù gì cũng có sự dao động tình cảm, nhưng qua rồi là thôi. Hơn nữa không phải có người ta bên chàng sao?”
Lưu Dụ trong lòng cả kinh, tai mắt của Giang Văn Thanh quả thực linh thông, thế nhưng cũng khó trách, trong đám thân vệ của mình không thiếu người đến từ Đại Giang bang, chuyện của Tạ Chung Tú đương nhiên không giấu nổi nàng.
Giang Văn Thanh có lẽ không biết quan hệ chân chính giữa gã và Tạ Chung Tú, nếu không sẽ chẳng dùng ngữ điệu hời hợt xem nhẹ đó để nói.
Giang Văn Thanh dịu dàng nói tiếp: “Thiếp mới cùng Lưu tiên sinh nói chuyện, lão nói chàng giao toàn bộ việc triều chính cho lão xử lý, khiến lão có thể thoải mái cải cách đổi mới. Đầu tiên là chỉnh đốn pháp luật kỷ cương, sau đó phát triển sách lược lợi dân. Vì thế chàng mới đến Kiến Khang chỉ khoảng năm ngày mà tình cảnh Kiến Khang liền có đổi mới rực rỡ, bất kể trên dưới đều tuân theo công pháp, không dám vi phạm.”
Lưu Dụ than: “Ta căn bản không thành thạo chính trị lắm, may có Lưu tiên sinh vì ta ra sức.”
Giang Văn Thanh vui vẻ nói: “Đừng tự xem thường mình, biết dùng sở trường của người khác chính là điều kiện đầu tiên của người đứng đầu một nước. Nếu không thì triều chính rối loạn, một người sao có thể lo được nhiều thứ như vậy?”
Lưu Dụ chán nản nói: “Làm Thống lĩnh đã khiến ta cảm thấy gánh vác không nổi, Hoàng đế ư! Quả thực ta hiện giờ nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện đó. Hoàn Huyền xưng đế, giới cao môn Kiến Khang đã không cách nào tiếp thụ, huống hồ là giới áo vải như Lưu Dụ ta.”
Giang Văn Thanh thu lại vẻ tươi cười, bình tĩnh nói: "Bất kể trong lòng chàng có ý nghĩ gì, chàng thực cho rằng bản thân vẫn còn đường khác có thể đi sao?”
Lưu Dụ ngẩn người, trầm ngâm nói: "Ta không hiểu rõ lắm ý của Văn Thanh, một ngày binh quyền còn nằm trong tay của ta, ai có thể làm gì được ta chứ?"
Giang Văn Thanh lãnh đạm đáp: "Nếu chàng thật sự nghĩ như vậy thì sai hoàn toàn. Có lẽ một ngày còn Lưu Dụ chàng thì đích xác không ai dám trái ý chàng. Nhưng con đường chàng đi chỉ là theo vết xe đổ của Hoàn Ôn, mà nhi tử của chàng, càng sẽ theo lối mòn của Hoàn Huyền. Vì tương lai chúng ta chàng nhất định phải đối diện với hiện thực, tuyệt không thể làm theo cảm tính."
Lưu Dụ ngạc nhiên nhìn nàng, một hồi sau mới nhẹ nhàng dò hỏi: "Tương lai của chúng ta?"
Giang Văn Thanh gò má ửng hồng như ráng mây chiều, đầu cúi gằm xuống, thẹn thùng khe khẽ gật đầu.
Lưu Dụ toàn thân chấn động, không cầm lòng được kêu lên: "Trời ơi! Văn Thanh không phải là gạt ta chứ?"
Giang Văn Thanh lườm gã, giận dỗi trách: "Đều là chàng không tốt!"
Lưu Dụ không kiềm chế kích động trong lòng được nữa, chồm tới trước đưa tay nắm chặt lấy bờ vai thơm dịu của nàng, giọng run rẩy nói: “Hài tử của chúng ta..."
Giang Văn Thanh nhào vào lòng, dùng hết sức ôm chặt lấy gã, không thể nói thêm được nữa.
Lưu Dụ sinh ra cảm giác tê liệt kì dị khắp toàn thân.
Mỹ nữ trong lòng không ngờ lại mang thai hài tử của gã. Không lâu trước đó, gã cũng ôm Tạ Chung Tú giống như bây giờ, thế nhưng Tạ Chung Tú đã ngọc nát hương tan, gã đã mất đi nàng, không thể chịu đựng đả kích nếu mất thêm Giang Văn Thanh nữa.
Gã sinh ra cảm giác thân thiết huyết nhục tương liên với Giang Văn Thanh. Vào thời khắc này, gã hiểu rằng mình có thể vì nàng làm bất cứ việc gì, hi sinh bất cứ thứ gì. Gã sẽ dùng tất cả sức lực để bảo vệ bọn họ, để bọn họ được hạnh phúc.
Gã như sực tỉnh khỏi giấc mộng, trong đầu vang lên hai câu vàng ngọc của Đồ Phụng Tam “Ngươi ở vị trí nào, thì chỉ nên làm những việc ở vị trí đó.”
Sau khi chứng kiến nhiều cái chết như thế, vừa mới cử hành tang lễ, mà tại thời khắc này, một sinh mệnh mới sắp ra đời, còn là cốt nhục của gã, sự tương phản đó thật rõ ràng biết bao.
Lưu Dụ cảm thấy đầu óc sáng suốt hơn bao giờ hết, hoàn toàn hiểu rõ được vị trí của mình.
Gã đã sáng tạo thời thế, nhưng tình thế hình thành từ tay gã lại quay lại chi phối chính gã, khiến gã muốn ngừng mà không được.
Tình huống đã như thế, gã thật không còn đường lui. Phương pháp thông minh nhất, đương nhiên là lựa theo tình hình, Văn Thanh hành sự cực kỳ mẫn nhuệ, khẳng định hơn hẳn gã.
Lưu Dụ nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng ngọc ngà của Giang Thanh chầm chậm từng chữ từng chữ một nói: "Nàng bảo ta phải làm thế nào đây! Ta sẽ hoàn toàn nghe theo chỉ dẫn của nàng. Vì tương lai của chúng ta, ta sẽ cố gắng học hỏi tốt."
:77:
Bình Thành.
Thôi Hoành bước vào đại sảnh.
Trong đại sảnh rộng rãi, y chỉ thấy Thác Bạt Khuê ngồi một mình bên bàn, thần thái trầm tư đầy vẻ đăm chiêu.
Thôi Hoành trực tiếp đi thẳng tới một bên bàn thi lễ hỏi: "Tộc chủ triệu kiến thuộc hạ không biết có gì sai bảo?"
Thác Bạt Khuê ra hiệu cho y ngồi xuống, Thôi Hoành liền ngồi vào phía đối diện. Thác Bạt Khuê nhìn vào mặt y hỏi: “Thôi khanh có lương sách nào có thể đối phó với Mộ Dung Thùy không?”
Thôi Hoành ngẩn người, vẻ mặt lộ ra nét ưu tư.
Thác Bạt Khuê mỉm cười nói: “Làm khó Thôi khanh rồi. Thôi khanh không tùy tiện thốt ra những lời đường đột, chứng tỏ rằng Thôi khanh không muốn nói những lời vô nghĩa với ta. Nhớ năm đó lúc đối phó với Mộ Dung Bảo, Thôi khanh kế như suối chảy, kế nào cũng tinh diệu, so với tình huống hiện tại quả là hai việc hoàn toàn khác nhau. Vì sao lại xuất hiện tình huống này?”
Thôi Hoành ngượng ngùng nói: “Trong lòng thần tịnh không phải không có kế sách ứng phó, nhưng lại không thể quyết định biện pháp, bởi vì thủ đoạn của Mộ Dung Thùy khiến người ta nhìn không thông mò không thấu và có quá nhiều khả năng. Chúng ta đành phải đợi quân lực của Mộ Dung Thùy sắp xếp, khi có nhiều tin tình báo mới chỉnh lại sách lược ứng phó.”
Thác Bạt Khuê lắc đầu nói: “Lúc đó có thể đã quá muộn. Chúng ta nhất định phải làm ngay từ lúc đầu để không hối hận trước khi sự việc phát sinh, nhanh chóng nắm vững chiến lược của Mộ Dung Thùy. Bằng không Mộ Dung Thùy tuyệt sẽ không để chúng ta có cơ hội sửa sai.”
Thôi Hoành chán nản nói: “Trời lạnh và bão tuyết khiến chúng ta có được thời gian đình chiến, nhưng cũng hạn chế hành động của chúng ta, khiến chúng ta không thể nắm được chiều hướng của đại quân Mộ Dung Thùy, cũng không thể trong giai đoạn này vạch ra đối sách.”
Thác Bạt Khuê lạnh lùng nói: "Chỉ cần chúng ta nắm bắt được tâm ý của Mộ Dung Thùy, lại có được những thông tin tình báo chính xác nhất thì tịnh không có một chút gì phân biệt về thực lực cả."
Thôi Hoành ngây người ra không nói được lời nào. Mộ Dung Thùy lừng danh là đệ nhất binh pháp gia ở phương Bắc, rất giỏi dùng kỳ binh, muốn suy đoán được tâm ý thực của hắn, quả thực nói dễ còn làm thì khó.
Thác Bạt Khuê như nhìn chằm chằm vào y, nhưng y lại cảm thấy Thác Bạt Khuê nhìn mà như không nhìn, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, chỉ nghe thấy Thác Bạt Khuê bình tĩnh phân tích: “Mộ Dung Thùy bản thân tuyệt không sợ ta. Người mà hắn sợ là Yến Phi, không phải vì Yến Phi binh pháp so với hắn cao minh mà là với võ công của Yến Phi. Cho nên dường như đối với Yến Phi hắn đã phát sinh sợ hãi. Đó là một loại tâm lý vô cùng vi diệu. Còn có một điểm chúng ta không thể bỏ sót, đó là ganh đua trên tình trường, hắn từ đầu đến cuối luôn ở thế hạ phong tuyệt đối, vì thế đến bây giờ Kỷ Thiên Thiên vẫn không khuất phục đầu hàng hắn.”
Thôi Hoành gần như không cần suy nghĩ buột miệng muốn hỏi một câu, đó là tộc chủ người sao lại biết rằng Kỷ Thiên Thiên vẫn còn chưa khuất phục Mộ Dung Thùy. Nhưng đến khi Thác Bạt Khuê nói câu này, cái thần thái như chân lý đương nhiên đó làm y không có cách nào hỏi ra miệng, càng khiến y không muốn phản bác lại thái độ cực kỳ chuyên chú của Thác Bạt Khuê, tựa hồ như đem toàn tâm toàn lực ra phân tích Mộ Dung Thùy. Bất kể đúng hay sai, cách Thác Bạt Khuê có thể đem toàn bộ tinh thân tập trung suy nghĩ như vậy, bản thân đã có một sức thuyết phục phi thường.
Y chưa bao giờ thấy Thác Bạt Khuê lại có vẻ mặt như vậy, trong thâm tâm tự dưng có cảm giác thật kỳ dị.
Thác Bạt Khuê tiếp tục hỏi: “Với tâm trạng như vậy thì Mộ Dung Thùy sẽ định kế sách như thế nào đây?”
Thôi Hoành mặc dù tài trí hơn người nhưng lần này thực sự không có cách gì phân tích tâm thái của Mộ Dung Thùy và phỏng đoán thủ đoạn của hắn. Y đáp: “Chỉ cần có thể giết chết Yến Phi, trong lòng Mộ Dung Thùy sẽ không có chướng ngại.”
Thác Bạt Khuê vỗ bàn nói: “Xứng đáng là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng của ta, đã nghĩ đến vấn đề then chốt này.”
Thôi Hoành trong lòng xấu hổ, y chỉ là thuận theo lời nói của Thác Bạt Khuê, làm sao có thể gọi là thông minh tài trí gì, nhưng lại nhận được lời khen đệ nhất mưu sĩ.
Thác Bạt Khuê trầm ngâm nói: “Nhưng mà trong tình huống thế này, bất luận Mộ Dung Thùy phái đi bao nhiêu cao thủ cũng là tốn công vô ích bởi vì tiểu Phi của ta võ công cái thế, thần thông to lớn, đánh không được thì có thể chuồn đi, ai có thể chặn được hắn đây? Chỉ có một tình huống mà Mộ Dung Thùy có thể dồn Yến Phi vào chỗ chết, đó là khi đội quân tinh nhuệ của Biên Hoang lên phương Bắc, rơi vào cạm bẫy mà Mộ Dung Thùy dày công bố trí. Lấy tính cách của tiểu Phi tuyệt không chịu vì bản thân mà bỏ rơi huynh đệ Hoang nhân phá vòng vây đào tẩu, như vậy chỉ có kết quả nỗ lực chiến đấu mà chết. Đây là biện pháp duy nhất Mộ Dung Thùy thu thập được Yến Phi.”
Thôi Hoành đã hiểu, trong lòng tâm phục khẩu phục vui vẻ nói: “Tộc chủ nhìn xa trông rộng, đó xác thực là sách lược tốt nhất mà Mộ Dung Thùy có thể nghĩ đến. Hiện tại điểm mấu chốt để thắng lợi của chúng ta đó là có thể cùng Hoang nhân giáp kích Mộ Dung Thùy. Nếu như Hoang nhân bị phá, chúng ta cũng sẽ rơi vào tình thế bất lợi.”
Thác Bạt Khuê nói: “Không chỉ là tình thế hạ phong mà là chắc chắn sẽ bại. Ta là một người biết tự lượng bản thân mình. Bất luận quân lực binh pháp, ta vẫn kém Mộ Dung Thùy, vì thế mới nói hắn không sợ ta.Vả lại không có tiểu Phi cùng ta sát cánh chiến đấu, không những đối với ta là một đả kích nghiêm trọng mà sẽ còn ảnh hưởng đến sĩ khí và đấu chí của quân ta. Yến Phi không chỉ đơn giản là anh hùng của Biên Hoang mà còn là anh hùng của tộc ta. Thử nghĩ xem nếu như Mộ Dung Thùy giơ cao thủ cấp của Yến Phi, đem đến ngoài thành thị uy, có thể có hiệu lực như thế nào.”
Thôi Hoành nghe thấy trong lòng phát lạnh, trước tiên không nói đến ảnh hưởng với chiến sĩ Thác Bạt tộc, bản thân y là người đầu tiên cảm thấy ăn không tiêu.
Thác Bạt Khuê nói: “Với sự tinh minh cùng mưu lược của Mộ Dung Thùy, tuyệt không thể nhìn không thấy điểm mấu chốt để giành chiến thắng. Hắn sẽ không để cho chúng ta cùng quân đội tinh nhuệ của Biên Hoang liên kết hội họp và phối hợp tác chiến. Vì thế có thể đoán ra đại khái thủ đoạn của hắn.”
Thôi Hoành gật đầu đồng ý nói: “Chúng ta cố thủ một nơi là trạng thái tĩnh. Bộ đội Biên Hoang tất phải hành quân đường dài, điều đó cũng để cho Mộ Dung Thùy có cơ hội.”
Thác Bạt Khuê tự tin nói: “Mộ Dung Thùy sẽ không điều động đại quân chủ lực đến đối phó Hoang nhân, bởi vì cái này là nặng nhẹ đảo ngược, trong binh pháp tịnh không thông minh. Đó là lý do mà Mộ Dung Thùy cũng sẽ không tự mình đi đối phó tiểu Phi.”
Thôi Hoành run run nói: "Long Thành binh đoàn!"
Thác Bạt Khuê cười nói: “Đoán đúng rồi! Chúng ta vốn không hiểu điều động của Yên quân ở phía đông Thái Hành sơn, hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ. Nếu như ta đoán không sai, đại quân chủ lực của Mộ Dung Thùy sẽ theo một lộ tuyến bí mật đánh thẳng tới Bình Thành, Nhạn Môn. Còn Long Thành quân đoàn do nhi tử xuất sắc nhất của hắn Mộ Dung Long chỉ huy đã xuyên qua Thái Hành Sơn, chẹn lại lộ tuyến phía bắc mà Hoang nhân có thể đi qua, sẵn sàng chiến đấu. Nếu chúng ta để Mộ Dung Long chiếm ưu thế, chúng ta sẽ thua trận này, cũng mất luôn cả tương lai của Thác Bạt tộc.”
Thôi Hoành khiêm tốn hỏi: “Chúng ta dùng cách nào ứng phó? Thỉnh Tộc chủ chỉ bảo.”
Thác Bạt Khuê đáp: “Đầu tiên chúng ta vẫn cần phải nắm vững sự bày bố cùng hành tung của địch nhân.”
Thôi Hoành đờ cả người, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn quay lại vấn đề cũ đó. Nếu như có thể biết hành tung của địch nhân, Thôi Hoành y đã không thể không tìm ra cách giải quyết triệt để.
Sự thật y vẫn hoàn toàn không hiểu Thác Bạt Khuê bằng vào cái gì biết được Mộ Dung Thùy cùng đại quân chủ lực của hắn đã ly khai Huỳnh Dương.
Thác Bạt Khuê ung dung nói: “Thám tử của chúng ta làm không được việc, không có nghĩa là không có người làm được. Ta đã mời được một người. Người này chắc chắn sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
Thôi Hoành nhịn không được hỏi: “Dám hỏi Tộc chủ, người này là ai?”
Thác Bạt Khuê trầm giọng đáp: “Chính là Bí nhân Hướng Vũ Điền.”
Thôi Hoành lần đầu nghe thấy tên Hướng Vũ Điền, lại lần nữa đờ người ra.
Thác Bạt Khuê giải thích vắn tắt lai lịch của Hướng Vũ Điền, nói: “Ta đã gặp người này, chẳng trách Yến Phi tôn sùng y như vậy. Người này xác thực xứng đáng là đệ nhất cao thủ của Bí tộc, theo ta thấy so với Yến Phi cũng chẳng mấy chênh lệch. Ta không dễ dàng tin người, nhưng đối với y tuyệt đối tín nhiệm. Tiểu Phi lại càng không thể nhìn nhầm người.”
Tâm tình Thôi Hoành lúc này đã tốt hơn, gật đầu nói: “Nếu chúng ta có thể nắm rõ động hướng của Yên nhân thì khả năng chiến thắng thực sự tăng thêm rất nhiều.”
Thác Bạt Khuê trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: “Ta hỏi Thôi khanh một chuyện, Thôi khanh phải thành thật bẩm báo, tuyệt đối không nói những gì ta thích nghe.”
Thôi Hoành cung kính: "Thỉnh tộc chủ cứ nói."
Ánh mắt Thác Bạt Khuê hướng lên xà nhà, trầm giọng nói: “Giả dụ ở tình huống công bằng, Thác Bạt tộc chúng ta và liên quân Hoang nhân cùng hợp quân của Mộ Dung Thùy và Mộ Dung Long chính diện giao phong, tỷ lệ thắng bên nào nhiều hơn?”
Thôi Hoành thần sắc lộ ra nét sầu não, cuối cùng than: “Vẫn là ai biết rõ được âm mưu của kẻ địch thì người đó giành thắng lợi lớn.”
“Ầm!”
Thác Bạc Khuê vỗ bàn nói: “Nói rất hay! Vì thế chúng ta tuyệt không thể để Long Thành binh đoàn tham gia vào trường quyết chiến cuối cùng. Mộ Dung Thùy chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này ứng phó với Hoang nhân, nên cố tình phái Mộ Dung Long tới đối phó Hoang nhân, nhưng bọ ngựa rình ve sầu đâu ngờ chim sẻ ở phía sau. Long Thành quân đoàn cũng giống như vậy, cho chúng ta lợi dụng cơ hội. Chỉ cần chúng ta có thể cùng đội quân hung mạnh của Biên Hoang phối hợp tốt, Long Thành quân đoàn sẽ mất cơ hội tham dự quyết chiến."
Thôi Hoành nói: “Nếu cần thuộc hạ đi làm việc gì, thỉnh Tộc chủ phân phó. Thuộc hạ dù gan óc lầy đất, cũng lập tức vì Tộc chủ làm cho tốt.”
Thác Bạt Khuê nói: “Không có nhân tuyển nào so với Thôi khanh thích hợp hơn, cũng không có người nào hiểu rõ Hoang nhân bằng Thôi khanh. Ta sẽ điều năm nghìn tinh binh cho Thôi khanh, do Thôi thanh tự mình sắp xếp trang bị, tăng thêm thao luyện. Khi có tin tốt lành từ Hướng Vũ Điền truyền lại, ta muốn Thôi khanh lập tức lĩnh quân Nam hạ, cùng Hoang nhân toàn lực đối phó Long Thành binh đoàn.Trong đó chi tiết Thôi khanh có thể cùng Đinh Tuyên đến từ Biên Hoang bàn luận cẩn thận, còn Liễu Tuyên Dã sẽ là phó thủ của khanh. Đã hiểu chưa?”
Thôi Hoành được giao trọng mệnh này, tinh thần đại chấn, lớn tiếng đáp ứng.
Thác Bạt Khuê thể hiện thần sắc thoải mái, vui vẻ nói: “Mộ Dung Thùy cả đời phạm phải sai lầm lớn nhất, đó không phải là tin nhầm vào thằng con tiểu Bảo, mà là không thể tự kiềm chế mình trong chuyện tình cảm với Kỷ Thiên Thiên, rước lấy cơn giận của Hoang nhân, khiêu khích Yến Phi huynh đệ của ta. Mà Yến Phi lại là mấu chốt đưa đến sự thất bại của hắn."
Thôi Hoành cũng có những cảm nghĩ giống như vậy. Nếu không có Yên Phi, cục diện trước mắt khẳng định sẽ không được như thế này.
Thác Bạt Khuê nói: “Hãy đi đi! Ta giao cho ngươi quân đội được bảo trì ở trạng thái tốt nhất đó. Có kế hoạch tường tận gì, hãy nói lại với ta, chúng ta cần phải bàn bạc cho cẩn thận mới được.”
Thôi Hoành lĩnh mệnh rời đi.
Hết chương 552
~*~*~*~*~*~*~*~*~