Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 551: Chương 551: Thốn Sắc Hồi Ức




Lưu Dụ từ tiểu Đông Sơn quay lại Kiến Khang, tuyết bay lất phất, gã cũng cảm thấy khó chịu tới tận xương tủy.

Sáng sớm nay, gã mới đưa tiễn Lưu Nghị lên đường làm chủ soái chinh tây quân đoàn. Buổi chiều lại đến tiểu Đông Sơn chủ trì tang lễ Tạ Chung Tú, an táng nàng bên cạnh mộ phần của An công và Huyền soái. Cũng nhờ sự kiên trì của Tạ Đạo Uẩn và sự đồng ý của Lưu Dụ, mọi thứ đều được giản lược. Tại Kiến Khang trừ Tạ gia ra, biết chuyện này không có mấy người.

Lưu Dụ vốn muốn lấy thân phận phu quân, xem Tạ Chung Tú là hiền thê, vì nàng lập bia mộ. Nhưng gã bị Tạ Hỗn cừu địch, kịch liệt phản đối, những người khác trong Tạ gia cũng nhu nhược, làm Tạ Đạo Uẩn cũng cảm thấy bất lực. Lưu Dụ chỉ còn cách uất hận, bỏ ý định đó đi.

Lưu Dụ thần tình đờ đẫn cưỡi ngựa đi, nhắm hướng Chu Tước kiều tiến tới. Đi theo gã có hơn mười thân vệ cùng Tống Bi Phong, tâm trạng trong lòng lão cũng chùng xuống như gã.

Người chết là hết, yên giấc ngàn thu, nhưng những người còn sống vẫn phải tranh đấu thăng trầm trong biển khổ nhân thế. Ánh mắt tràn đầy cừu hận của Tạ Hỗn vẫn không ngừng hiện ra trong đầu của Lưu Dụ.

Gã thấu hiểu rõ ràng sự kì thị giữa cao môn với hàn môn. Dù rằng dưới sức mạnh vũ lực của gã, Kiến Khang cao môn không thể làm gì ngoài cúi đầu khuất phục, nhưng ở vài điểm cốt yếu, cao môn vẫn thủ cựu như cũ, kiên trì giữ vững lập trường của họ.

Cho nên mặc dù biết chắc chắn rằng Hoàn Huyền không phải là nhân tuyển tốt, nhưng trong tầng lớp cao môn và tướng lĩnh của Kiến Khang vẫn còn có không ít người hướng về Hoàn Huyền. Tựa hồ như họ úy kỵ một kẻ hàn môn thống soái như gã còn hơn cả tai họa.

Lưu Dụ nghĩ tới Nhậm Thanh Thị, không biết bây giờ nàng đang làm gì? Có lẽ là đang tại Hoài Nguyệt lâu bận rộn với việc quản lý thanh lâu và buôn bán Ngũ thạch tán.

Chỉ có nhục thể mê nhân và phong tình động lòng người của nàng mới có thể giúp gã giảm bớt tâm tình nặng nề. Gã đã sớm biết lưu lại Kiến Khang sẽ không có một ngày an lành, nhưng phải lấy đại cuộc làm trọng, gã không thể không tạm hoãn lại việc tự thân truy sát Hoàn Huyền.

Được rồi! Đợi khi bí mật gặp gỡ Nhậm Thanh Thị, hy vọng nàng có thể giúp gã quên đi những tâm sự đau lòng.

Lúc này vừa tới Chu Tước môn, các binh sĩ giữ thành bẩm cáo, đội thuyền của Giang Văn Thanh và Chu Tự đã về tới Kiến Khang.

Lưu Dụ tinh thần chấn động, tăng tốc phi ngựa về Soái phủ trong Thạch Đầu thành.

:77:

Hồng Tử Xuân và Cơ Biệt tiến vào Dạ Oa Tử. Hồng Tử Xuân than: “Hãy nhìn xem! Dạ Oa Tử đã hưng vượng trở lại, không hề thua kém trước đây. Ta chưa bao giờ thấy có nhiều người chen nhau trong Dạ Oa Tử như vậy.”

Cả đám Dạ Oa tộc cưỡi ngựa bên cạnh hai người, thấy hai người họ gặp ai cũng chào hỏi, phút chốc đã đi xa.

Cơ Biệt tránh một lão tửu quỷ bước chân xiêu vẹo đang đi tới, nói: “Biên Hoang du do Cao tiểu tử nghĩ ra, hiệu quả đến bất ngờ. Chỉ cần một nửa số người đến Dạ Oa Tử chiếu cố cửa tiệm của Hồng lão bản, bảo đảm ngươi tiếp đón không xuể, tiền vô như nước.”

Trên một đoạn đường chính bên trong Dạ Oa Tử, người đến người đi, tuyệt đại bộ phận là khách bên ngoài, đều là những khuôn mặt lạ. Chỉ cần nhìn vẻ mặt cực kỳ vui vẻ và hưng phấn của bọn họ, cũng biết là bọn họ bị vẻ phong tình mê lòng người của Dạ Oa Tử hấp dẫn, mê say cuồng điên.

Hồng Tử Xuân hân hoan: “Lời to rồi! Hiện tại ta chuyện gì cũng không nghĩ tới, chỉ hy vọng tiểu tử Yến Phi sớm trở về, rồi cả bọn chúng ta xuất động đánh cho Mộ Dung Thùy phọt cả trứng.”

Cơ Biệt cười khanh khách: “Ta không nghe nhầm chứ? Tên gian thương số một Biên Hoang tập lại nói kiếm chác đủ rồi, muốn rửa tay chậu vàng sao. Vừa nghe được Lưu gia của chúng ta năm ngày trước đã chiếm được Quảng Lăng, việc đoạt lấy Kiến Khang chỉ là chuyện trong sớm chiều. Ngươi không phải lúc trước đã nói là sẽ đến Kiến Khang để mở kỹ viện và tửu quán sao? Đó gọi là có người thân làm quan trong triều, huống chi hiện tại ngay cả hoàng đế tiểu tử cũng đã thành huynh đệ của ngươi. Còn không thừa cơ đến Kiến Khang đại triển quyền cước sao?"

Hồng Tử Xuân đưa tay vỗ vai hắn, nói: “Ta nói là đã kiếm chác đủ thì nghĩa là đã kiếm chác đủ. Ngươi cho là ta nói lời khùng sao? Thật lòng mà nói, đã trải qua nhiều tai kiếp như vậy, con người cũng thấy được nhiều việc, tiền bạc kiếm bao giờ mới đủ, sinh mệnh thì lại hữu hạn. Có cơ hội thì phải hưởng thụ thôi!”

Cơ Biệt nói: “Có thật là ngươi quyết định rửa tay chậu vàng, rút lui khỏi thương trường? Ta cảnh cáo ngươi, những ngày tháng nhàn rỗi, vô công rồi nghề cũng không phải là dễ chịu đâu. Chỉ có khi bận rộn đến nỗi thất khiếu bốc khói, nhưng vẫn có thể tranh thủ ghé qua thanh lâu thụ hưởng một đêm, mới cảm nhận được lạc thú của nhân sinh."

Hồng Tử Xuân bá vai Cơ Biệt tiến vào Cổ Chung trường. Trong sân là cả một biển người, lều trướng buôn bán dày đặc như rừng. Dưới ánh lồng đèn lung linh mờ ảo càng làm cho người ta có cảm giác như tiến vào nhân gian dị cảnh.

Hồng Tử Xuân nói: “Ngươi không cần phải lo lắng cho ta. Với mười năm công lực, ta hơn bất cứ ai hiểu làm thế nào để giết thì giờ. Sau khi nghênh đón Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi về, ta sẽ chuyển giao thanh lâu tửu quán lại cho các huynh đệ thủ hạ đã từng cùng sống chết với ta, để họ tập tành làm lão bản.”

Cơ Biệt ngơ ngác hỏi lại: “Ngươi đang đùa phải không?“

Hồng Tử Xuân kiêu hãnh nói: “Khi làm ăn dĩ nhiên phải tính từng xu một, nhưng ta một lời đáng giá ngàn vàng, nói một là một, hai là hai. Ta đã từng nói mà không giữ lời chưa?“

Cơ Biệt lại hỏi: “Có phải là ngươi chuẩn bị đến Kiến Khang phải không?”

Hồng Tử Xuân tức giận: “Ta làm sao làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Thiên hạ không còn có nơi nào thích hợp với ta hơn Biên Hoang tập. Đúng! Ta lúc trước từng có ý nghĩ đến Kiến Khang phát triển thật. Nhưng Biên Hoang tập vào thời điểm nói câu đó với hiện tại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lúc ấy mỗi ngày mới đến, đều không biết là có còn sống mà quay về không. Hiện tại Biên Hoang tập đã triệt để thay đổi, tất cả đều là huynh đệ, bất cứ chuyện gì cũng có thể giải quyết trong hòa bình, trở thành thiên đàng của nhân gian. Chỉ có thằng ngốc mới nghĩ tới chuyện rời khỏi chỗ này.”

Cơ Biệt cười nói: “Hiểu rồi!“

Rồi hắn chuyển qua đề tài khác: “Những ngày này, ta bận đến nỗi gần như kiệt sức, tất cả là vì ‘cứu mỹ hành động’ của bọn ta. Tối nay may mắn hở ra được một chút, ngươi nói bọn ta nên đi đâu để tận hưởng đây?”

Hồng Tử Xuân đáp: ”Dĩ nhiên chương trình hay nhất là đầu tiên ghé Thuyết Thư quán nghe kể chuyện, sau đó ghé thanh lâu mà vờn hoa giỡn nguyệt. Chỉ hận một điều là lão Trác điên không ở đây, những kẻ khác giảng thuyết thư không có phong vị gì hết, không đáng để nghe cả trăm lần. Đến ủng hộ thanh lâu vừa mở của Hô Lôi Phương thì thế nào?“

Cơ Biệt lập tức tán thành, trong tiếng cười ha hả, hai người len lỏi qua đám đông, thẳng tới nơi đã định.

:77:

Tại sảnh đường trong Soái phủ ở Thạch Đầu thành, Lưu Dụ gặp mặt Chu Tự. Gã chưa nhìn thấy thần thái và bộ dạng của Chu Tự như thế bao giờ. Lông mày không còn nhíu chặt băn khoăn như trước nữa, hai mắt cũng không còn thần sắc bất lực nữa, trông thảnh thơi và vui vẻ một cách không ngờ. Cái cách lão mặc y phục của văn sĩ thay cho quân trang, mang một vẻ tiêu sái khó có thể nói bằng lời. Điều này lập tức gợi cho Lưu Dụ nhớ tới lời thỉnh cầu duy nhất muốn từ quan trở về quê cũ và lời chấp nhận của gã đối với lão.

Cả hai người như bạn cũ vừa trùng phùng nắm chặt lấy tay nhau, mọi thứ đều không cần lời.

Lưu Dụ thầm than, Chu Tự khẳng định không biết được trong lòng gã rất ghen tị với lão. Nếu như Lưu Dụ gã có thể giống như lão, sau khi tiêu diệt Hoàn Huyền, quy ẩn sơn lâm, đó mới thật là lý tưởng. Nhưng thực tế tàn khốc không cho phép gã làm như vậy. Trong lúc này, gã không cam lòng ngồi lên ngôi Hoàng đế bảo tọa hơn bất cứ lúc nào khác.

Hoàng thành vĩ đại là nơi mà nhiều người ao ước được bước vào. Nhưng trong mắt gã, đó chỉ là chốn địa ngục vô hình không lối thoát. Bất cứ người bình thường nào, một khi đã tiến vào đều có khả năng trở thành người không bình thường.

Chu Tự chưa nói tới nửa câu, nhưng đã làm gã gợi lên tâm sự. Gã vốn nghĩ rằng sau khi chôn cất Tạ Chung Tú xong, tâm tình của gã có thể lắng lại, nhưng sự thật thì không như thế.

Chu Tự trong trạng thái khích động, hồ hởi nói: “Thống lĩnh thành công rồi, Hoàn Huyền đại thế đã qua, thanh uy cũng trôi theo dòng nước. Ngày tàn của hắn không còn xa. Cung hỉ thống lĩnh đại nhân!”

Lưu Dụ miễn cưỡng kiềm chế nỗi thống khổ và đau đớn trong lòng, như cảm giác thấy đôi môi thơm lạnh giá khiến gã tan lòng nát ruột của Tạ Chung Tú. Mơ hồ gã hỏi: “Đại tướng quân chuẩn bị khi nào thì hồi hương hưởng phúc?”

Chu Tự làm sao thấu hiểu được tâm sự của Lưu Dụ, sắc mặt vui vẻ đáp: “Nếu như thống lĩnh đại nhân đồng ý, sáng sớm ngày mai ta lập tức khởi hành.”

Lưu Dụ lây tâm tình vui vẻ của lão, hồi phục lại chút tinh thần, gật đầu nói: “Chỉ cần đó là sở nguyện của đại tướng quân, ta sẽ tận lực. Ta lập tức cho người làm văn thư giải chức cho đại tướng quân, định nơi đại tướng quân ở thành thực ấp. Đại tương quân có thể yên yên tâm tâm hưởng những ngày tháng thư thái."

Chu Tự liền vội tạ ơn, rồi thuận miệng nói: “Khoái Ân chính thực là một nhân tài hiếm có, có trí có mưu, tâm địa cũng tốt. Có hắn tại Cối Kê chủ trì đại cục, thống lĩnh đại nhân có thể an tâm.”

Lưu Dụ vui vẻ nói: “Nếu tiểu Ân biết được đại tướng quân coi trọng hắn như vậy, khẳng định cao hứng phi thường.”

Chu Tự đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Nhưng thống lĩnh đại nhân phải đề phòng con người Lưu Nghị. Người này kiêu ngạo tự đại, không để ai vào trong mắt, chiến thắng trở về thì thành ra kiêu căng không chịu nổi. Tại hạ hiểu được nỗi khổ tâm của thống lĩnh đại nhân khi phái hắn suất quân chinh phạt Hoàn Huyền. Nhưng lòng người không thể không đề phòng. Loại người có chút tài cán rồi lên mặt tự cao tự đại như tên Lưu Nghị này ta đã thấy nhiều. Hiện tại hắn chưa có biểu hiện gì, nhưng một khi có quyền thế thì hắn nhất định không để ai trong mắt."

Lưu Dụ trong đầu lập tức nghĩ rằng đã ngồi vào vị trí này, thì phiền não cũng theo đó mà đến, phải đề phòng thủ hạ trong lòng có ý định tạo phản hay không. Gã đối với Lưu Nghị đã đặc biệt chú ý, hi vọng hắn biết điều, an phận thủ thường. Gã hiểu rõ tính cách của Chu Tự, lão đem việc này trịnh trọng cảnh cáo mình, khẳng định là đã có chuyện.

Nhưng gã tịnh không lo lắng rằng Lưu Nghị suất quân Tây chinh lần này sẽ có vấn đề gì sai, bởi vì đã có Hà Vô Kị và Ngụy Vịnh Chi hai đại tâm phúc tướng lĩnh kiềm chế hắn. Vả lại Lưu Nghị hiểu rõ hơn ai hết, dưới tình huống hiện tại, nếu đắc tội với Lưu Dụ gã, hắn sẽ chỉ có đường chết.

Chu Tự lại nói: “Con đường Thống lĩnh đại nhân chọn tịnh không phải dễ dàng. Sau khi diệt trừ Hoàn Huyền, những kẻ bất phục sẽ lần lượt nổi dậy, đó là vấn đề xuất phát từ sự đối lập giữa cao môn và hàn môn. Nhưng tại hạ có lòng tin sâu sắc rằng thống lĩnh đại nhân có khả năng hóa giải từng chuyện một. Những kẻ ngu xuẩn kia chỉ là không tự lượng sức mình!“

Lưu Dụ cảm kích nói: “Đa tạ sự nhắc nhở của đại tướng quân. Không có sự giúp đỡ to lớn của đại tướng quân, Lưu Dụ ta sẽ không có ngày hôm nay. Tối nay ta nhất định phải thiết yến tẩy trần khoản đãi đại tướng quân, cũng là tiễn biệt đại tướng quân luôn. Mong đại tướng quân dành chút thời gian dự tiệc.”

Chu Tự cười nói: “Thống lĩnh đại nhân không cần phải khách khí, tại hạ sợ nhất là những bữa tiệc xã giao. Huống chi Văn Thanh đang đợi thống lĩnh đại nhân trong nội đường. Ý tốt của thống lĩnh đại nhân ta xin ghi lấy trong lòng.”

Lưu Dụ cũng muốn vậy, chỉ còn cách theo ý ông ta. Sau khi hai người nói chuyện thêm vài câu, Lưu Dụ vội vã bỏ đi gặp Giang Văn Thanh. Lo sầu trăm mối cũng tan đi chút ít cùng với việc sắp được gặp lại Giang Văn Thanh.

:77:

Thành Thọ Dương.

Yến Phi trở về phủ đệ của Phượng Tường Phượng lão đại. Chàng hết sức bất ngờ phát giác Trác Cuồng Sinh và Diêu Mãnh đang vô cùng cao hứng uống rượu với Đồ Phụng Tam và Phượng Tường tại đại sảnh.

Thấy Yến Phi về, Trác Cuồng Sinh cười nói: “Tửu quỷ về rồi! Khẳng định ba vò Tuyết Giản Hương quý báu của Phượng lão đại coi như xong.”

Phượng lão đại cười nói: “Đừng nói ba vò Tuyết Giản Hương, có uống cả nhà ta cũng không vấn đề gì. Đến ngày tiểu Lưu gia lên ngôi Hoàng đế, ta và các huynh đệ sẽ có những tháng ngày tươi đẹp, có thể thu được lợi nhuận lớn. Chỉ Biên Hoang du cũng đủ làm cho người người ở Thọ Dương tiền đầy túi.”

Diêu Mãnh cười quỷ quái: “Chúc mừng Phượng lão, chúc mừng chúng ta, chúc mừng mọi người, cạn chén nữa nào.”

Yến Phi ngồi xuống giữa Đồ Phụng Tam và Phượng lão đại rồi ba người cùng cạn chén.

Trác Cuồng Sinh ân cần rót rượu cho Yến Phi, cười nói: “Phượng lão đại đã an bài một chiếc thuyền buồm nhanh và nhẹ, sáng sớm ngày mai sẽ chở chúng ta quay lại Biên Hoang tập cho đỡ phí cước lực, để chúng ta đánh cho Yên nhân tơi bời hoa lá. Ly này là uống vì Thiên Thiên và Tiểu Thi.”

Yến Phi lần lượt cụng ly với ba người Trác Cuồng Sinh, Diêu Mãnh và Phượng lão đại, trong tiếng hô lớn kỳ quái, họ cùng nhau cạn chén. Đã lâu lắm rồi Yến Phi không có cơ hội chạm môi vào Tuyết Giản Hương, lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái, y như cả Biên Hoang đang cồn cào trong cơ thể, không đừng được nhớ lại việc mới đây cùng Kỷ Thiên Thiên trò truyện về tư vị của Tuyết Giản Hương.

Biên Hoang tập quả là tốt!

Đồ Phụng Tam hỏi: “Đã báo cho Chi Độn đại sư tin tốt lành chưa?”

Yến Phi gật đầu biểu thị đã đi gặp Chi Độn đại sư rồi, sau đó trông như có điểm khó nói. Chàng nói: “Ta quyết định hiện tại lập tức ra đi.”

Phượng Tường ngạc nhiên hỏi: “Không cần phải vội vàng như vậy chứ! Trễ một ngày nửa bữa thì cũng đâu có quan hệ gì phải không?”

Yến Phi cáo lỗi: “Ta muốn là người đi trước một bước, ngày mai tam vị đại ca sẽ ngồi thuyền Bắc thượng.”

Bọn Đồ Phụng Tam cực kỳ kinh ngạc.

Trác Cuồng Sinh nói như chém đinh chặt sắt: “Không được!"

Lúc này mọi người thay phiên ngơ ngẩn nhìn lão, ngay cả Yến Phi cũng không phải ngoại lệ.

Trác Cuồng Sinh dùng tay chỉ ngay Yến Phi, giận dữ nói: “Tiểu tử nhà ngươi thật là thông minh, biết được ta không buông tha ngươi, sẽ bắt ngươi nói ra cố sự, do đó cố ý tránh bọn ta. Hay cho tự do tự tại, thiên hạ làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?”

Yến Phi cảm thấy oan uổng, chàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc này. Chỉ vì Chi Độn nói cho chàng, An Ngọc Tình tự dưng hứng chí đến Biên Hoang tham quan thiên huyệt, chàng mới bất đắc dĩ phải ngay trong đêm đuổi theo. Gặp nàng dĩ nhiên là tốt nhưng không biết kiếm lý do gì để giải thích. Đặc biệt là Trác Cuồng Sinh, nếu để lão ta biết được có sự tồn tại của An Ngọc Tình thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng.

Đồ Phụng Tam thần tình lộ vẻ ưu tư, bởi vì bản thân y cũng có cố sự. Nếu như để Trác Cuồng Sinh biết được phong thanh, khẳng định là sẽ có một kết quả không tốt. Thật lòng mà nói, mặc dù huynh đệ như chân tay, nhưng mỗi cá nhân đều có bí mật mà không muốn nói cho người khác biết. Huống hồ Trác Cuồng Sinh chủ yếu tìm kiếm bí mật để viết Thiên thư, rồi kể trước công chúng.

Đồ Phụng Tam cũng đồng cảm với chàng, liền nói giúp: ”Yến Phi có việc quan trọng phải giải quyết, lão Trác ngươi hãy hiểu và thông cảm cho hắn, đừng có cản trở mà làm hỏng chuyện của tiểu Phi.“

Trác Cuồng Sinh lộ thần thái không chịu buông tha, hai tay vỗ vỗ ngực, cười “Hắc” một tiếng rồi nói: “Đồ đương gia từ khi nào trở thành bạn đồng thanh đồng khí* với Yến Phi, nói tốt giùm cho hắn vậy? Ta cả gan đảm bảo rằng ngươi cũng không biết nguyên nhân tại sao hắn phải lập tức Bắc thượng. Đúng không?”

Yến Phi không có cách phản kích, chỉ biết thở dài chịu thua.

Trong mắt người ngoài như Phượng Tường mà lòng cũng chợt cảm thấy ấm áp khôn tả. Lúc này bốn Hoang nhân bọn họ, chính là biểu hiện ra tình ý sâu sắc thân thiết như anh em ruột thịt của Hoang nhân. Ai cũng hiểu thật rõ ràng không có gì phải e dè ngại ngùng, cho nên Trác Cuồng Sinh mới không kiềm chế được hỏi thẳng. Nhưng Yên Phi miễn cưỡng phản lại ý nguyện của lão, cũng không muốn lão bị tổn thương. Bằng không, với năng lực của chàng, nói đi là đi, Trác Cuồng Sinh có khi cũng sẽ không thể cảm thấy bóng dáng của chàng. Nhưng Yến Phi lại chọn cách khó khăn hơn cả là thuyết phục Trác Cuồng Sinh, mong lão điên để cho chàng lên đường.

Đồ Phụng Tam nhún vai nói: “Ta đương nhiên không hiểu nguyên nhân, nhưng có thể đoán ra đại khái. Yến Phi phải tự mình xử lí sự việc dĩ nhiên có liên quan với Chi Độn đại sư, và không tiện nói cho chúng ta biết. Lão Trác ngươi đừng làm khó dễ người ta thế chứ.”

Y nói chuyện với cung cách không khách khí, nhưng chính như vậy mới chứng tỏ tình cảm bằng hữu trên mức bình thường của bọn họ, mở hết cõi lòng, cho nên không cần phải vòng vo tam quốc, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Trác Cuồng Sinh từ tốn hạ giọng hỏi: “Hiện tại hắn đi gặp ai? Hay chuyện đó là chuyện gì? Có phải cố ý né tránh ta không? Lão tử ta không thèm quan tâm. Cái ta muốn biết, chỉ là những sự việc nào làm hắn lo lắng. Chỉ cần tiểu Phi khẳng khái khai mở kim khẩu mà cho một lời đảm bảo, hiện tại ta sẽ để hắn lên ngựa, được không? Tiểu Mãnh ngươi đứng về phía nào?“

Diêu Mãnh không tưởng được hắn lại bị lôi vô vũng nước đục này, giơ tay đầu hàng nói: “Tiểu đệ giữ lập trường trung lập.”

Trác Cuồng Sinh chửi lớn: “Tiểu tử ngươi đúng là hồ đồ, thân là đại ca Dạ Oa tộc, mà không biết vì tộc nhân tranh thủ phúc lợi, thế còn tính là Dạ Oa tộc cái con mẹ gì? Không những Thiên thư ta ghi lại lịch sử của Hoang nhân, mà còn là những ngày tháng huy hoàng nhất của Dạ Oa tộc chúng ta. Nếu thiếu kỳ công hấp dẫn của Biên Hoang đệ nhất cao thủ bốn phen đấu với Nam phương đệ nhất nhân Tôn Ân thì sẽ bị lu mờ đi thế nào? Hừm! Lại cho ngươi cơ hội để biểu lộ lập trường, nếu không ta sẽ công báo cho tộc nhân những hành động hèn kém của ngươi, để xem ngươi còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa không?”

Diêu Mãnh ỉu xìu than thở với bọn Yến Phi: “Các ngươi nghe rồi đó! Lão Trác điên đang uy hiếp ta, ta chỉ là bị ép buộc thôi. Ài! Tiểu Phi! Ngươi rủ lòng tốt thỏa mãn sự tò mò của lão đi!”

Đồ Phụng Tam buông thõng tay hướng Yến Phi biểu lộ không giúp gì được.

Phượng lão đại hai mắt phát sáng nói: “Trác quán chủ đích xác là có lý của lão. Thật lòng mà nói, ta cũng tò mò chết đi được.”

Yến Phi đón nhận ánh mắt chờ đợi của Trác Cuồng Sinh, cười khổ: “Nếu những chuyện này nói ra không giúp ích gì cho người nghe mà lại tốn công vô ích, vậy phải làm sao?”

Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười nói: “Hà hà! Được rồi! Thế gian lại có những chuyện chỉ nghe cũng có hại sao? Như vậy thì ta càng muốn biết. Tiểu Phi à! Nói về kinh nghiệm cuộc sống, ta đương nhiên là trưởng bối của ngươi, quãng đường ta đi qua cầu còn nhiều hơn quãng đường mà người đi bộ. Nỗi lo lắng của ngươi chỉ là vu vơ thôi. Con người chính là sinh vật kì quái nhất, hiểu được sự lựa chọn, hiểu được sự sàng lọc, nhưng lại chỉ lựa ra nghe những điều mà mình muốn nghe, đồng thời nghĩ rằng tự mình có thể có phương thức tiếp nhận, lí giải và tiêu hóa không sai lầm. Ngươi hiểu chứ? Sau khi hưởng sự kích thích, người ta sẽ quên tất cả những điều không tin tưởng, chỉ chọn ghi nhớ những sự việc họ thích mà thôi. Cho nên lo lắng của ngươi là không cần thiết.”

Yến Phi đối với lý luận đó gần như á khẩu vô ngôn, miễn cưỡng tìm kiếm ngôn từ trả lời lão: “Nhưng có vài chuyện, ta chỉ muốn lưu lại trong lòng, không hi vọng rằng người khác hiểu được.”

Trác Cuồng Sinh hân hoan nói: “Xử lý chuyện này càng dễ, ngươi chỉ cần kể cho ta nghe đại khái. Mà Thiên thư của ta sẽ không thông cáo cho thiên hạ trong vòng hai mươi năm nữa, đợi tất cả mọi thứ của hiện tại biến thành hồi ức nhạt nhòa, Thiên thư của ta mới bắt đầu lưu truyền. Khi đó sẽ trở thành thiên hạ cố sự, khiến người nghe cũng chẳng nghĩ là thật. Hắc! Ta đối với ngươi đã đặc biệt khai ân rồi đó, như ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ của Cao tiểu tử không có ưu đãi kiểu ấy đâu. Yến Phi, thức thời một chút đi!"

Yến Phi không bắt bẻ được lão, thiểu não than: “Cứ theo ngươi nói mà làm đi!”

Trác Cuồng Sinh vui mừng la lớn: “Giải tán! Ngươi có thể lên đường được rồi.”

Chú thích:

* Đồng thanh đồng khí: Ý nói vô cùng thân mật, sở thích hợp nhau. Cùng nghĩa với “đồng thanh cộng khí”.

Hết chương 551

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.